Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-529
Chương 530: Người của ba con, một người cũng không còn sao?
Vài ngày sau.
Ảnh nắng dịu dàng.
Kenny Đinh đang chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi thì nhin thấy Đức Lâm vội vàng tử ngoài bước vào. "Thưa ông, ban nãy vừa có cuộc gọi từ bến tàu, nói là có một chuyển tàu du lịch đang đến gần, chắc là tàu của cô chủ đang trở về." Đức Lâm kính cần nói,
Kenny Đinh dừng bước, vô thức chau mày: “Vẫn là trở về rồi."
Ông bất lực thờ dài: "Được rồi, tôi biết rồi."
Đức Lâm ngạc nhiên: “Ông không đi đón cô chủ sao?"
Kenny Đinh nhướng mày, nhẹ giọng nói: Tôi không đi đâu. Cậu thông báo cho Peter Hoàng, bảo cậu ta cho người đến đón."
Đức Lâm mấp máy môi, nhưng rối cũng không nóithêm nữa, chi người rời di: "Väng."
Kenny Đinh xoay người bước lên tắng, vừa đi được hai bước lại quay xuống nhà bếp, ra lệnh cho đám người máy mới: " Cô chủ hôm nay sẽ về, chắc chắn sẽ có nhiều khách, làm một bữa tối theo tiêu chuẩn, nhớ là làm thêm nhiều món cô chủ thích ăn."
" Vâng."
Trong nhà bếp, những con robot đang được sạc điện trên tường nhanh chóng phản hồi và bắt đầu vào trạng thái làm việc.
Bến tàu ven sông.
Peter Hoàng dẫn theo một đoàn người, đứng sừng sửng đầy một nửa bến tàu.
Mắt thấy con tàu du lịch đang từ từ tiến lại gần, ông ta chỉ huy những con robot nghiêm chinh xếp thành hàng bất cử lúc nào cũng có thể mờ nhạc chào đón Đinh Thanh Thanh.
Nhưng khi con tàu tiến vào mỗi lúc một gần, ông dần nhìn rõ lá cờ đã gãy trên con tàu và những vũng máu lớn đã khô lại trên thân tàu màu trắng.
Đôi mắt Peter Hoàng trùng xuống, lập tức ra lệnh cho mọi người cảnh giác.Đợi thang trên tàu hạ xuống, ông là người đầu tiên leo lên.
Toàn bộ con tàu im phăng phắc, trên boong và mạn tàu có dấu vết ẩu đả, nhấc chân có thể dẫm phải mành kính vỡ và mạt cưa. Những vũng máu to đã khô lai thành màu nâu tím, Nhìn qua có thể thấy chỗ này cách đây không lâu vừa xảy ra một cuộc ẩu đả.
Về mặt của Peter Hoàng lập tức trở nên nghiêm trọng: "Thanh Thanh, Thanh Thanh, Con đang ở đâu? Con không sao chứ?"
Ông hét lớn, tay phải chạm vào khẩu súng trên thắt lưng.
* Chủ hai, chủ hai. Cháu ở đây này." Giọng nói nhỏ nhẹ của Đinh Thanh Thanh mang theo vài phần hóa hức.
Peter Hoàng theo hướng âm thanh, liền nhìn thấy Đinh Thanh Thanh và Dịch Tiểu Phi đang diu nhau bước ra khỏi cabin.
Đầu và cánh tay của Đinh Thanh Thanh đều bị băng bó, miệng vết thương còn mơ hồ nhìn thấy màu đỏ nhạt.
Quần áo của Dịch Tiểu Phi cũng bị rách vài lỗ nhỏ, trên chân quấn băng đai.
Phía sau họ, là một đám người quần áo khác nhaunhưng khuôn mặt đếu nhot nhạt và mệt mỏi như nhau. Họ diu nhau đi, mọi người ai cũng ảm đạm và kiệt sức.
Trái tim nặng nề treo lơ lửng của Peter Hoàng cuối cùng cũng được hạ xuống, ông vội đỡ lấy Thanh Thanh: "Con làm sao vậy?"
Đinh Thanh Thanh nhìn Peter Hoàng, giống như người sắp chết đuối vở được khúc ôm chặt lấy ông bắt đầu khóc lớn: " Chú hai, làm con sợ chết khiếp. Con cứ tường sẽ không bao giờ được gặp lại chủ nữa."
Con bé này, ngày thường vô pháp vô thiên, sống chết chẳng sợ, sao lại khóc ra nông nỗi này?
Peter Hoàng vừa đau lòng vừa lo lắng, kiên nhẫn vỗ lưng an ủi cô bé: “ Đừng so, đừng sợ. Tiều tổ tông của ta, có chú Hai ở đây rồi, không ai có thể bắt nạt con hết. Nào, nói cho chú biết, đây rốt cuộc đã xày ra chuyện gi?"
Đinh Thanh Thanh sụt sịt vài tiếng, nước mắt nước mũi lau hết lên người Peter Hoàng, mới ổn định cảm xúc lại, nghẹn ngào nói: " Cướp biển, trên đường trở về bọn con đã gặp cướp biển. Chúng đến cướp, tàu của bọn con, suýt nữa thì bị cướp sạch rồi. May là có người của ba liều mạng bảo vệ bọn con, cả một vài thủy thủ trên tàu nữa. Chúng con đều đã chống cự, dù có ngườichết, tình cảnh cũng cực kì thám, nhưng dù sao cũng đã thoát nạn rối."
Cô bé nói xong, như nhở ra điều gì đó, lại bắt đầu khóc lớn: "Con thật là vô dụng, ba cho con nhiều người như vậy, mà một người con cũng không giữ lại được. Bọn họ tất cả đều hy sinh rồi. Con có lỗi với ba, làm sao có thể giải thích với ba đây."
Con bé lạc cả giọng, trán nổi gân xanh, máu nhanh chóng chảy ra từ các vết thương.
Peter Hoàng đau lòng một hồi, liền nhanh chóng an ủi: " Không sao hết. Họ ban đầu đến là để bảo vệ con mà. Con không sao chứ? Nhìn lại con đi? Máu lại chày rồi kia"
Đinh Thanh Thanh khit mũi, lắc đầu: "Con không sao, chú hai, đều là vết thương ngoài da, dưỡng thương vài ngày là khỏi mà"
Peter Hoàng nhấc tay trái tay phải của cô bé kiểm tra lại một lần, khẳng định là không sao mới thở phào nhẹ nhôm: “ Không cần căng thẳng, chỉ cần con không sao, mây người kia đều không quan trọng."
Ông vỗ vai Đinh Thanh Thanh an ủi, ánh mắt sắc bản quét qua khuôn mặt kinh ngạc đang đứng đằng sau cô bé, nhất thời nhíu mày: "Người của ba con, một người cũng không còn sao?"
Vài ngày sau.
Ảnh nắng dịu dàng.
Kenny Đinh đang chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi thì nhin thấy Đức Lâm vội vàng tử ngoài bước vào. "Thưa ông, ban nãy vừa có cuộc gọi từ bến tàu, nói là có một chuyển tàu du lịch đang đến gần, chắc là tàu của cô chủ đang trở về." Đức Lâm kính cần nói,
Kenny Đinh dừng bước, vô thức chau mày: “Vẫn là trở về rồi."
Ông bất lực thờ dài: "Được rồi, tôi biết rồi."
Đức Lâm ngạc nhiên: “Ông không đi đón cô chủ sao?"
Kenny Đinh nhướng mày, nhẹ giọng nói: Tôi không đi đâu. Cậu thông báo cho Peter Hoàng, bảo cậu ta cho người đến đón."
Đức Lâm mấp máy môi, nhưng rối cũng không nóithêm nữa, chi người rời di: "Väng."
Kenny Đinh xoay người bước lên tắng, vừa đi được hai bước lại quay xuống nhà bếp, ra lệnh cho đám người máy mới: " Cô chủ hôm nay sẽ về, chắc chắn sẽ có nhiều khách, làm một bữa tối theo tiêu chuẩn, nhớ là làm thêm nhiều món cô chủ thích ăn."
" Vâng."
Trong nhà bếp, những con robot đang được sạc điện trên tường nhanh chóng phản hồi và bắt đầu vào trạng thái làm việc.
Bến tàu ven sông.
Peter Hoàng dẫn theo một đoàn người, đứng sừng sửng đầy một nửa bến tàu.
Mắt thấy con tàu du lịch đang từ từ tiến lại gần, ông ta chỉ huy những con robot nghiêm chinh xếp thành hàng bất cử lúc nào cũng có thể mờ nhạc chào đón Đinh Thanh Thanh.
Nhưng khi con tàu tiến vào mỗi lúc một gần, ông dần nhìn rõ lá cờ đã gãy trên con tàu và những vũng máu lớn đã khô lại trên thân tàu màu trắng.
Đôi mắt Peter Hoàng trùng xuống, lập tức ra lệnh cho mọi người cảnh giác.Đợi thang trên tàu hạ xuống, ông là người đầu tiên leo lên.
Toàn bộ con tàu im phăng phắc, trên boong và mạn tàu có dấu vết ẩu đả, nhấc chân có thể dẫm phải mành kính vỡ và mạt cưa. Những vũng máu to đã khô lai thành màu nâu tím, Nhìn qua có thể thấy chỗ này cách đây không lâu vừa xảy ra một cuộc ẩu đả.
Về mặt của Peter Hoàng lập tức trở nên nghiêm trọng: "Thanh Thanh, Thanh Thanh, Con đang ở đâu? Con không sao chứ?"
Ông hét lớn, tay phải chạm vào khẩu súng trên thắt lưng.
* Chủ hai, chủ hai. Cháu ở đây này." Giọng nói nhỏ nhẹ của Đinh Thanh Thanh mang theo vài phần hóa hức.
Peter Hoàng theo hướng âm thanh, liền nhìn thấy Đinh Thanh Thanh và Dịch Tiểu Phi đang diu nhau bước ra khỏi cabin.
Đầu và cánh tay của Đinh Thanh Thanh đều bị băng bó, miệng vết thương còn mơ hồ nhìn thấy màu đỏ nhạt.
Quần áo của Dịch Tiểu Phi cũng bị rách vài lỗ nhỏ, trên chân quấn băng đai.
Phía sau họ, là một đám người quần áo khác nhaunhưng khuôn mặt đếu nhot nhạt và mệt mỏi như nhau. Họ diu nhau đi, mọi người ai cũng ảm đạm và kiệt sức.
Trái tim nặng nề treo lơ lửng của Peter Hoàng cuối cùng cũng được hạ xuống, ông vội đỡ lấy Thanh Thanh: "Con làm sao vậy?"
Đinh Thanh Thanh nhìn Peter Hoàng, giống như người sắp chết đuối vở được khúc ôm chặt lấy ông bắt đầu khóc lớn: " Chú hai, làm con sợ chết khiếp. Con cứ tường sẽ không bao giờ được gặp lại chủ nữa."
Con bé này, ngày thường vô pháp vô thiên, sống chết chẳng sợ, sao lại khóc ra nông nỗi này?
Peter Hoàng vừa đau lòng vừa lo lắng, kiên nhẫn vỗ lưng an ủi cô bé: “ Đừng so, đừng sợ. Tiều tổ tông của ta, có chú Hai ở đây rồi, không ai có thể bắt nạt con hết. Nào, nói cho chú biết, đây rốt cuộc đã xày ra chuyện gi?"
Đinh Thanh Thanh sụt sịt vài tiếng, nước mắt nước mũi lau hết lên người Peter Hoàng, mới ổn định cảm xúc lại, nghẹn ngào nói: " Cướp biển, trên đường trở về bọn con đã gặp cướp biển. Chúng đến cướp, tàu của bọn con, suýt nữa thì bị cướp sạch rồi. May là có người của ba liều mạng bảo vệ bọn con, cả một vài thủy thủ trên tàu nữa. Chúng con đều đã chống cự, dù có ngườichết, tình cảnh cũng cực kì thám, nhưng dù sao cũng đã thoát nạn rối."
Cô bé nói xong, như nhở ra điều gì đó, lại bắt đầu khóc lớn: "Con thật là vô dụng, ba cho con nhiều người như vậy, mà một người con cũng không giữ lại được. Bọn họ tất cả đều hy sinh rồi. Con có lỗi với ba, làm sao có thể giải thích với ba đây."
Con bé lạc cả giọng, trán nổi gân xanh, máu nhanh chóng chảy ra từ các vết thương.
Peter Hoàng đau lòng một hồi, liền nhanh chóng an ủi: " Không sao hết. Họ ban đầu đến là để bảo vệ con mà. Con không sao chứ? Nhìn lại con đi? Máu lại chày rồi kia"
Đinh Thanh Thanh khit mũi, lắc đầu: "Con không sao, chú hai, đều là vết thương ngoài da, dưỡng thương vài ngày là khỏi mà"
Peter Hoàng nhấc tay trái tay phải của cô bé kiểm tra lại một lần, khẳng định là không sao mới thở phào nhẹ nhôm: “ Không cần căng thẳng, chỉ cần con không sao, mây người kia đều không quan trọng."
Ông vỗ vai Đinh Thanh Thanh an ủi, ánh mắt sắc bản quét qua khuôn mặt kinh ngạc đang đứng đằng sau cô bé, nhất thời nhíu mày: "Người của ba con, một người cũng không còn sao?"
Bình luận facebook