Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-47
Chương 47
Chương 47: Kẻ tình nghỉ chính là…
Hoäc Vân Hạo không dám tin trợn hai mắt lên thật to, căm ghét nhìn Ôn Thục Nhi rồi nói thẳng với bà cụ: “Bà nội, bà hồ đồ rồi sao? Bà muốn giao toàn bộ nhà họ Hoắc vào †ay một người ngoài không rõ ràng như vậy
sao?”
Một khi Ôn Thục Nhi nhận lấy chìa khóa thì chẳng những sẽ có quyền quyết định mức độ chỉ tiêu ở nhà mà còn có quyền kinh doanh trong công ty nữa.
Cũng tức là cả nhà họ Hoäc đều nằm trong tay cô.
Ánh mắt Hoắc Kiến Phong thoáng qua chút kinh ngạc, cực nhỏ cực nhanh.
Anh lạnh nhạt nhìn Ôn Thục Nhị, cũng không nói một lời nào.
Trong lòng Vũ Tuyết Như thầm nhíu chặt, thế nhưng trên mặt lại tỏ vẻ rộng lượng, thân mật kéo tay bà cụ: “Mẹ, mẹ yêu thương Kiến Phong và con dâu như vậy, thật sự là phúc phận của hai đứa nó mà. Người làm mẹ như con nhìn thấy cũng vui vẻ hơn rất nhiều, nhưng mà Phương Nam nói đúng, dù sao thì tuổi tác của con dâu cũng còn nhỏ, lại vừa mới vào cửa không bao lâu nên không hoàn toàn quen thuộc hoàn cảnh nhà của chúng †a. Những chuyện như đưa chìa khóa thu chỉ như vậy thì không cần quá gấp gáp mà, con bé vẫn đang còn đi học, lại còn là sinh viên khoa y nữa nên không hiểu về quản lý này kia đâu. Chi bằng chúng ta hãy để con bé học tập một khoảng thời gian đã, rồi sau đó mới quyết định lại?”
Rất sợ bà cụ sẽ phản bác, vì thế bà ta nói một hơi thật dài rồi vội vàng quay sang nháy mắt ra hiệu với Hoäc Phương Nam.
Hoắc Phương Nam lập tức tiếp lời nói: “Đúng đấy mẹ, sau này hai đứa nó cũng sắp cử hành hôn lễ rồi, nhất định còn bận rộn nhiều việc khác. Cho dù như thế nào thì cũng đợi đến khi làm xong hôn lễ rồi hãy nói.”
Hoắc Vân Hạo đè nén sự tức giận trong lòng, tức giận nói: “Đúng vậy bà cố, bà cũng không thể quá thiên vị được. Nếu như đưa chìa khóa cho cô ta thì cháu tuyệt đối không đồng ý đâu.”
Hoắc Tuấn Nghĩa nhìn Ôn Thục Nhi mấy lần, thật sự không thể nhịn được nữa: “Bà nội, cho dù bà có trách thì cháu cũng phải nói. Bà thương Kiến Phong thì cháu không có ý kiến nhưng mà thấy em dâu như vậy, thật sự cháu không chịu được. Gương mặt trẻ
trung thì đầy mụn, đầu óc cũng không đủ thông minh, lối ăn mặc còn vô cùng quê mùa. Cưới người như thế về khiến một mình Kiến Phong chán ghét là đủ rồi, nếu như giao cả nhà cho em ấy, sau này nếu như đại diện nhà họ Hoắc đi ra ngoài thì sẽ mất hết mặt mũi nhà chúng ta đấy. Dù sao chuyện giao chìa khóa cho em ấy, cháu phản đối.”
Hoắc Tuấn Tú không nói gì, sóng mắt khế thay đổi, ngước lên đánh giá Ôn Thục Nhi.
Bà cụ Anh bình tĩnh đảo mắt một vòng, lạnh nhạt nói: “Mọi người nói xong rồi sao?”
Bà cụ dừng một chút, đến khi thấy không người nào đáp lại mới tiếp tục nói: “Bà không nhìn thấy, nhưng chính là bà không nhìn thấy nên mới có thể dùng tâm cảm thụ nhiều hơn. Bà có thể cảm giác được nụ cười của Thục Nhi, cảm giác được tâm trạng thấp thỏm của
con bé, cảm giác được con bé chân thành hơn mọi người. Mọi người cũng thử giống như bà đi, nhắm mắt lại suy nghĩ thật kỹ xem những lời nói này, những hành động này có phù hợp với thân phận của mình hay chưa.”
Nói xong, bà cụ Anh mở đôi mắt mờ mờ di chuyển đến phương hướng của Ôn Thục Nhi, khóe miệng khế cong lên một nụ cười dịu dàng: “Thục Nhi, cháu có đồng ý nhận lấy chìa khóa, thay bà nội trông coi căn nhà này không?”
“Bà nội, cháu không biết.”
Ôn Thục Nhi dứt khoát nói thẳng: “Chuyện trong nhà đều do Kiến Phong làm chủ, chuyện gì cháu cũng nghe theo anh ấy cả. Anh ấy bảo cháu đi hướng đông thì cháu sẽ đi hướng đông, anh ấy bảo cháu đi hướng tây thì cháu sẽ đi hướng tây.”
Cô hì hì cười nhìn về phía Hoäc Kiến Phong, trong mắt tràn ngập sùng bái.
Bà cụ Anh trầm giọng, giả vờ tức giận: “Chuyện này Kiến Phong cũng không làm chủ được cho cháu đâu, cháu không cần phải nghe theo Kiến Phong, nghe theo bà nội mà nhận lấy đi.”
“Nhưng mà cháu thật sự không biết mà.”
Ôn Thục Nhi khó xử gãi đầu: “Bà nội, cháu biết bà yêu thương cháu, mọi người cũng vì muốn tốt cho cháu nhưng mà cháu không hiểu gì cả, không quản lý tốt được đâu. Đến lúc đó một lòng dùng hai nơi, như thế thì những môn học ở trường học sẽ học không được tốt, gia đình cũng sẽ không quản lý được tốt. Vì tốt cho bản thân cháu, vì tốt cho gia đình, cháu không thể lấy chìa khóa này được ạ. Bà suy nghĩ lại một chút đi, lỡ như cháu hồ đồ làm sai chuyện gì đó thì tổn
thất của công ty sẽ rất lớn.”
Thấy cô từ chối, vẻ mặt Hoắc Tuấn Nghĩa hơi buông lỏng một chút: “Chuyện này cũng đúng đấy, coi như em tự biết thân biết
phận.
Ôn Thục Nhi không để ý đến anh ta, chỉ nhìn chằm chằm vào bà cụ hy vọng bà cụ có thể nhanh chóng thu hồi lại quyết định này.
Trên mặt bà cụ Anh vẫn duy trì nụ cười mỉm vô cùng ung dung: “Không sao cả, những vấn đề này bà nội sẽ giúp cháu giải quyết.”
Lời nói của bà cụ vừa dứt, dì Mãn bèn võ tay một cái.
Bỗng nhiên, cánh cửa phòng khách được mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu
phục mang giày da bước vào.
Gương mặt tầm khoảng ba mươi tuổi, mang mắt kính gọng đen, giữa trán đầy đặn, trong từng cử chỉ giơ tay nhấc chân đều mang theo vẻ tao nhã lịch sự của người tri thức.
“Chào bà cụ AnhI”
Người đàn ông cung kính chào bà cụ, sau đó xoay người tự giới thiệu mình với mọi người: “Xin chào mọi người, tôi tên là Đổng An Lập, giám đốc bên mảng quản lý nhân sự. Tôi tốt nghiệp bằng tiến sĩ của trường đại học Rouillé về quản lý học và kinh tế học, đã đi làm được hơn mười năm, lý lịch tốt.”
“Đổng An Lập?”
Hoắc Tuấn Nghĩa nhẩm nhẩm cái tên này, bỗng nhiên nói: “Anh chính là thiên tài số học, bậc thầy quản lý tài vụ Đổng An Lập đó sao? Giám đốc quản lý nhân sự đứng đầu
toàn cầu, tiến sĩ trẻ tuổi đoạt huy chương vàng về tài chính?”
Đổng An Lập mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, đều nhờ tình cảm của những người đi trước trong giới nên mới được như thế, chỉ là hư danh mà thôi.”
Ngược lại, Hoắc Tuấn Nghĩa hít sâu một hơi: “Bà nội, bà mời một người có thể thay thế được mười người về đây như thế là muốn thay máu các tầng lớp cấp cao trong công ty
sao?” “Cháu suy nghĩ nhiều rồi.”
Bà cụ Anh nhàn nhạt nói: “Bà mời tiến sĩ Lập về đây không phải để quản lý sổ sách của công ty, cũng không phải xử lý chuyện ở nhà. Công việc của cậu ấy chính là phụ trách dạy Thục Nhi làm thế nào để trở thành một người quản lý đạt tiêu chuẩn.”
Giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại giống như ngọn núi thái sơn đè nặng xuống, ép tất cả mọi người đều không thể ngẩng đầu nổi.
Ánh mắt đào hoa hẹp dài của Hoắc Tuấn Tú hơi híp lại, không nói gì.
Hoắc Phương Nam phiền não lấy điếu thuốc ra, thế nhưng nhớ đến ở nhà không cho phép hút thuốc nên bèn hậm hực buông xuống: “Mẹ, ngay cả bản thân con dâu cũng không muốn mà, mẹ cần gì phải không trâu bắt chó đi cày như vậy chứ?”
“Đúng vậy, số tiền bà mẹ tiêu có thể mở cả một trường học luôn đấy, thế nhưng lại mời thầy dạy kèm về tại nhà như thế. Chẳng những lãng phí mà còn không cần thiết nữa.” Vũ Tuyết Như phụ họa theo.
Hoắc Tuấn Nghĩa và Hoắc Vân Hạo không hề có kiên nhãn, tranh nhau oán trách.
Trong lúc nhất thời, cả phòng khách lớn như vậy vô cùng ồn ào.
“Đủ rồi, những chuyện mọi người nói mẹ đều biết hết.”
Bà cụ Anh trầm giọng, cắt ngang bọn họ: “Hôm nay tâm trạng của mẹ tốt nên sẽ không so đo với mấy đứa, nhưng mà mẹ nhắc lại một lần nữa. Hôm nay mẹ gọi mọi người đến đây là để thông báo chứ không phải thương lượng.”
Bà cụ nói chuyện thẳng thắn như thế, rõ ràng là muốn bày tỏ sự ủng hộ đối với Ôn Thục Nhi.
Mọi người còn chưa kịp mở miệng phản bác, giọng nói của bà cụ Anh đã hòa hoãn lại, dịu dàng nói với Ôn Thục Nhi: “Thục Nhị, đừng lo lăng. Sau này tiến sĩ Lập sẽ dìu dắt cháu, dạy cháu phải làm sao mới đúng. Cháu
cứ việc lớn gan mà làm đi, cho dù phạm lỗi cũng không sao cả, nhà họ Hoặc chúng ta chịu thua lỗ được mà. Cháu phải nhớ, mọi chuyện đều có bà nội chống lưng cho cháu
im
rồi.
Bà cụ nói xong, lại tiếp tục nói với Đổng An Lập: “Tiến sĩ Lập, cháu dâu tôi vẫn còn đang đi học, làm phiền cậu sắp xếp theo thời gian của con bé để dạy học nhé. Tốt nhất là vào thẳng phòng kế toán, vừa dạy vừa học, lý luận kết hợp với thực tế thì sẽ quen tay nhanh hơn”
Đổng An Lập đẩy mắt kính trên sống mũi, ánh mắt chắc chắn: “Bà cụ Anh xin cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ hết lòng dạy dỗ cô ba, không để bà thất vọng đâu.”
Ôn Thục Nhi vội vàng khoát tay từ chối: “Không được, không được! Bà nội, trường học của cháu còn rất nhiều môn học, mỗi lần
cháu đều phải rất cố gắng, rất mệt mỏi mới có thể miễn cưỡng thi qua môn. Nếu như học thêm thứ khác thì sợ rằng không đủ điểm qua môn đâu, đến lúc đó chẳng những bản thân cháu mất thể diện mà còn làm mất thể diện của Kiến Phong nữa, làm cả nhà mất mặt…”
Rõ ràng cô đã nói Kiến Phong là văn khúc tinh chuyển thế, là hy vọng của nhà họ Hoắc, tại sao bà nội lại đưa những chuyện này cho cô chứ?
Ôn Thục Nhi vừa áy náy vừa lo lắng, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều nhăn thành khổ qua.
Bà cụ Anh rất hài lòng với thái độ khiêm tốn của cô, cười cười trấn an nói: “Không sao cả, cho dù là ở trường học hay ở nhà thì nếu như có chuyện gì xảy ra cũng đều có bà nội chống lưng cho cháu.”
Không cho Ôn Thục Nhi cơ hội từ chối nữa, bà cụ trực tiếp nói với những người khác: “Mọi người còn chuyện gì muốn nói nữa không?”
Biết rõ nói nhiều cũng vô dụng, Hoắc Tuấn Nghĩa vẫn tức giận nói: “Bà nội, cháu thật sự không hiểu bà vừa ý cô ta ở chỗ nào nữa. Dáng vẻ như vậy mà có thể gả vào nhà họ Hoắc của chúng ta thì đã tích được phước đức của tổ tiên rồi. Như thế này đâu phải bà thiên vị nữa, mà cả trái tim đều hướng về phía cô ta hết cả rồi.”
“Đúng vậy đấy! Bà nội, chúng cháu mới là người thân của bà, có huyết thống tương liên với bà mà. Cho dù cô ta có kết hôn với chú ba thì cũng mang họ Ôn thôi.” Hoắc Vân Hạo tức giận nói.
Ánh mắt Vũ Tuyết Như sáng lên.
Lời nói này của Hoắc Vân Hạo đã nhắc nhở bà ta.
Bà ta nhẹ nhàng kéo tay bà cụ, hạ thấp giọng nói: “Mẹ, mẹ thích cháu dâu này cũng không sao cả nhưng Ôn Thanh Tuấn là một con cáo già. Trong lòng ông ta tính toán những chuyện gì, cho đến bây giờ chúng ta vẫn chưa biết được. Nếu như mẹ giao cả nhà cho con gái ông ta thì thật sự không ổn đâu.”
Hoặc Phương Nam ngửi được thời cơ, cũng nói theo: “Mẹ, dù sao Vân Hạo cũng vừa vào công ty, nếu mẹ đã mời được thầy giỏi như vậy về đây thì chi bằng để lại cơ hội học tập này cho Vân Hạo đi. Còn chìa khóa, mẹ vẫn nên giữ lại trước đã.”
Trong lòng Hoắc Vân Hạo thầm vui mừng, quả nhiên ông hai vẫn hiểu rõ mình nhất.
Sắc mặt Vũ Tuyết Như trắng bệch, hung dữ trừng mắt nhìn Hoäc Phương Nam.
Bà ta không muốn Ôn Thục Nhi được lợi, càng không muốn Hoắc Vân Hạo được lợi!
Dì Mẫn cầm chìa khóa trên tay đến mỏi nhừ, trong lòng thầm than thở.
Chuyện mà bà cụ đã quyết định, khi nào đến phiên những người khác chỉ phối chứ?
Suy nghĩ của mọi người thật hồ đồ, vậy mà còn không biết xấu hổ nói cô ba không đủ thông minh nữa.
Hừi
Sắc mặt bà cụ Anh không hề thay đổi, cho đến khi bọn họ nói xong mới nhìn sang Đổng An Lập: “Tiến sĩ Lập, chuyện này cứ theo như trước kia chúng ta đã bàn đi. Cậu ngồi máy bay lâu như vậy để trở lại đây, chắc
cũng mệt mỏi rồi, đi về nghỉ ngơi trước đi.” “Được”
Đổng An Lập lễ phép gật đầu với mọi người, sau đó mới đi theo quản gia Hoắc Minh rời đi.
Trên ghế salon.
Bà cụ Anh hất tay Vũ Tuyết Như ra, bình tĩnh mở miệng: “Thục Nhi rất tốt, mọi người đừng tưởng mắt mẹ mù thì chuyện gì cũng không biết. Mẹ biết mọi người vẫn luôn nói con bé là kẻ ngu phía sau lưng, cảm thấy con bé vừa ngu xuẩn vừa xấu xí”
“Nhưng so với mọi người thì mẹ hiểu rõ con bé hơn.”
“Con bé không phải ngu, chỉ là thành thật hơn những người khác mà thôi.”
“Điều quan trọng nhất trong quản lý sổ
sách là gì?”
“Không phải đầu óc thông minh linh hoạt cỡ nào, mà là phải đủ thành thật, có sao ghi
vậy.
Bà cụ Anh thấp giọng nói, trong lời nói lại lộ ra vẻ mệt mỏi và thê lương: “Mọi người để tay lên ngực tự hỏi xem, trong mấy phút vừa rồi, trong lòng mọi người suy nghĩ tính toán mấy lần?”
“Trong lòng mọi người đều cất giấu tâm tư riêng, có sự tính toán cho bản thân. Nếu như giao nhà này cho mọi người thì mẹ mới không yên tâm đấy.”
“Nhưng Thục Nhi không giống như vậy, con bé tuyệt đối sẽ không giả dối, lừa bịp sau lưng mẹ.”
“Có lẽ mọi người cảm thấy chỉ số thông minh của con bé không đủ nhưng con bé có
thể chịu được cực khổ, có cố gắng. Mỗi điểm thi, mỗi môn học trên trường đều là con bé dựa vào năng lực của mình để từng bước từng bước đi lên.”
“Con bé đậu trường y nhưng cũng không ở lại lớp mà, cho dù trong mắt thầy cô nào khó khăn nhất thì con bé cũng là một sinh viên đạt tiêu chuẩn. Mọi người nói con bé ngu sao? Con bé không hề ngu một chút nào cả, chỉ là tính cách.con bé đơn thuần, không có tâm địa gian xảo như mọi người mà thôi.”
Bà cụ Anh lại nâng cao giọng, nghiêm nghị nói: “Sau này, mọi người không ai được bắt nạt con bé nữa. Nếu như ai có ý đồ gì đó cũng tức là đang đối nghịch lại với mẹ, mọi người có nghe rõ chưa?”
Có mẹ che chở như vậy, còn ai dám đi trêu chọc vào cô ta chứ?
Trong lòng mọi người thầm phỉ nhổ, nhưng ngoài mặt lại rối rít gật đầu đồng ý: “Nghe rõ rồi ạ.”
Chỉ có Hoắc Kiến Phong vẫn luôn trầm mặc, không hề mở miệng.
Bà cụ Anh nghe thấy từng giọng nói: “Kiến Phong, tại sao cháu không nói chuyện? Là ngầm thừa nhận với quyết định của bà nội hay vẫn còn ý kiến khác?”
Hoắc Kiến Phong bình tĩnh nói: “Bà nội, nếu như bà đã sắp xếp xong hết rồi, chỉ cần Thục Nhi đồng ý thì cháu không có ý kiến ạ.”
Bà cụ Anh từ ái nói: “Thục Nhi, bây giờ mọi người đều đã đồng ý rồi, Kiến Phong cũng đồng ý, cháu cũng không thể từ chối bà nội nữa đấy” Ôn Thục Nhi bị kêu tên, nhanh chóng hồi phục tinh thần lại từ sau cơn khiếp SỢ.
Lời nói của bà cụ khiến cho cô cảm thấy vô cùng ấm áp và rung động.
Đồng thời, mỗi một câu của bà cụ đều khiến sự cảm động và áy náy trong lòng cô sâu hơn một chút, ép đến mức vành mắt cô dâng lên hơi nước nhàn nhạt.
Bà nội bảo vệ cô như vậy, thương cô như vậy nhưng cô lại…
Việc đã đến nước này, cô chỉ có thể cố gắng hoàn thành tâm nguyện của bà nội,
không phụ kỳ vọng của bà nội mà thôi.
Ngay lập tức, Ôn Thục Nhi ngượng ngùng kéo kéo khóe miệng, khàn giọng nói: “Vâng ạ, cháu đều nghe theo sắp xếp của bà. Nếu như anh ấy đã đồng ý rồi thì cháu sẽ cố gắng thêm một chút nữa, không để cho bà nội, bố mẹ và mọi người đang ngồi ở đây thất vọng.”
Cô đứng lên, nhận lấy chìa khóa trong tay dì Mẫn, trịnh trọng gật đầu với mọi người †ỏ vẻ bảo đảm.
Hoắc Vân Hạo lười biếng dựa lưng vào
ghế salon, căm ghét lạnh lùng hừ một tiếng.
Bây giờ anh ta đã không còn tiền xài vặt nữa rồi, nếu như thật sự để con tiện nhân này năm được quyền quản lý thì sau này chỉ sợ rằng đừng hòng nghĩ đến tiền bạc nữa.
Đến lúc đó, anh ta sẽ mất hết tất cả.
Nghĩ đến đây, Hoäc Vân Hạo siết chặt nắm đấm.
Vũ Tuyết Như bấm chặt vào lòng bàn tay, ép buộc bản thân phải tỉnh táo lại.
Châu báu, đồ bổ, chìa khóa phòng kế toán…
Bà ta gả vào nhà họ Hoắc, những thứ mà
trong lòng suy nghĩ cả đời cũng không nhận được, bây giờ lại dễ dàng rơi vào trong tay Ôn Thục Nhị, bảo bà ta làm sao nuốt được cục
tức này đây?
Thế nhưng bà cụ đang vui mừng, bà ta chỉ có thể cắn răng nhẫn nại, không dám nói
nhiều thêm một chữ.
Bà cụ Anh hài lòng gật đầu: “Rất tốt, kế tiếp mẹ sẽ tuyên bố chuyện thứ ba…”
Bà cụ vừa nói xong lại bỗng nhiên dừng
một lát, cả người ngẩn ngơ.
Mọi người đợi một lúc lâu cũng không thấy bà cụ mở miệng nữa, khó hiểu nhìn nhau.
Cuối cùng, vẫn là Hoắc Phương Nam dẫn đầu hỏi thăm: “Mẹ, chuyện thứ ba là chuyện gì thế?”
Bà cụ Anh cau mày, khó xử nói: “Mẹ quên rồi.”
Bà cụ chuyển hướng nhìn sang dì Mẫn: “Dì Mẫn, dì có nhớ không?”
Dì Mãn vội vàng lắc đầu: “Bà chủ, chuyện thứ ba, bà không có nói cho tôi biết nên tôi cũng không biết.”
“Vậy sao?”
Bà cụ Anh nhắm mắt lại, nhéo nhéo ấn đường: “Rõ ràng quyết định tuyên bố ba chuyện mà, tại sao lại quên chứ?”
Mọi người không rõ, tất cả đều nghỉ ngờ nhìn bà cụ, sợ rằng bà lại đưa ra một quyết định bùng nổ nào nữa.
Lát sau, bà cụ Anh cười lên: “Thôi đi, trước tiên quyết định hai chuyện này đã. Chuyện thứ ba thì chờ đến khi mẹ nhớ sẽ nói
cho mọi người biết sau.”
Không cần nghe thấy tin tức bùng nổ nữa, mọi người đồng loạt thở phào, cũng cười lên theo.
“Bà nội, nếu như chuyện của bà không thể nhớ nổi thì cháu sẽ bổ sung một chuyện.”
Bỗng nhiên Hoắc Kiến Phong mở miệng.
Giọng nói của anh nhàn nhạt khiến người khác không thể nghe ra bất kỳ tâm trạng gì.
Cặp mắt đào hoa của Hoắc Tuấn Tú hơi híp lại, mở miệng, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Kiến Phong, có phải chuyện điều tra hung thủ đã có manh mối rồi không?”
“Không phải manh mối, mà là kết quả.”
Giọng nói lạnh lùng bình tĩnh, trong nháy mắt đã hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người.
Theo bản năng, Hoắc Vân Hạo quét mắt ‘ nhìn sang Ôn Thục Nhi.
Người phụ nữ này còn độc hơn so với rắn độc nữa, chắc chắn là cô rồi!
Hoäc Vân Hạo khẽ nhíu mày, cong môi giễu cợt nói: “Xem ra chú ba muốn tố giác người thân để làm việc nghĩa rồi nha.”
Rắn có thể không cần, nhưng người dám táy máy tay chân ở nhà họ Hoắc thì nhất định phải bắt được.
Bà cụ Anh chống đỡ cơ thể mệt mỏi, trầm giọng nói: “Kiến Phong, cháu nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hoắc Kiến Phong võ tay một cái.
Cửa phòng được mở ra, Ngô Đức Cường đưa theo mấy người cảnh sát và đội ngũ nghiên cứu khoa học của Lục Thiên Bảo nối
đuôi bước vào.
Dì Mẫn cúi đầu, nhỏ giọng giới thiệu với bà cụ: “Bà chủ, cảnh sát trưởng Phong dẫn theo mấy người cảnh sát, còn có đội ngũ nghiên cứu khoa học của tổng giám đốc Bảo, Lục Thiên Bảo nữa.”
“Bà cụ Anh, đã lâu không gặp.” Cảnh sát trưởng Phong mở miệng, giọng nói vô cùng
vang vọng.
Bà cụ Anh khách sáo gật đầu: “Chào cảnh sát trưởng Phong, làm phiền mọi người
rÕi. “Không không, đều là bổn phận cả mà.”
Cảnh sát trưởng Phong nói xong thì trực tiếp vào chủ đề: “Bà cụ Anh, căn cứ vào tình hình điều tra mấy ngày nay của chúng tôi, kết hợp với kết quả hóa nghiệm của đội ngũ dưới trướng chuyên gia Bảo, chúng tôi chắc chắn
rằng cô ba của nhà họ Hoäc trúng cùng với loại độc trong hầm rắn. Chúng tôi đã tiến hành điều tra đối với hoàn cảnh ở hiện trường và những dấu chân ở khu vực xung quanh, sau đó lại đối chiếu cặn kẽ với những người có khả năng tham dự vào chuyện này. Cuối cùng, bây giờ đã xác định được kẻ tình nghỉ hạ độc…”
Ánh mắt cảnh sát trưởng Phong nghiêm túc quét nhìn tất cả mọi người, cuối cùng lại sắc bén rơi vào trên người Hoắc Vân Hạo: “Người bị tình nghi phạm tội chính là cậu Hoắc Vân Hạo.”
Ánh mắt của tất cả mọi người đều kinh ngạc rơi trên người Hoắc Vân Hạo.
Hoắc Vân Hạo vừa khiếp sợ vừa tức giận trừng mắt nhìn cảnh sát trưởng Phong: “Ông nói bậy, tại sao có thể là tôi được chứ? Tôi
chưa từng làm!”
Cảnh sát trưởng Phong không nói chỉ, chỉ quay lại nháy mắt. Ngay lập tức, có hai người cảnh sát nhanh chóng bước đến bên cạnh Hoắc Vân Hạo.
Còng tay màu bạc hiện lên vô cùng lạnh lùng dưới ánh đèn ấm áp trong nhà.
Đột nhiên, Hoắc Vân Hạo bật người khỏi ghế salon, nắm lấy gối ôm ném lên người cảnh sát: “Đừng đến đây, các người đừng đến đây”
Gối ôm đập vào người cảnh sát, thế nhưng chân mày của hai người họ cũng không hề nhíu lại, trong mắt chỉ có người bị tình nghị.
Hoäc Vân Hạo ngớ ngẩn, xoay người chạy đến bên cạnh bà cụ: “Bà cố, không phải là cháu đâu, thật sự không phải cháu mà. Bà cũng biết cháu ăn uống chơi đùa thành quen
chứ những chuyện hạ độc thế này thì cháu nhất định không biết làm đâu, bà có cho cháu mượn mười lá gan thì cháu cũng không dám ra tay với những con rắn kia nữa. Bà cố, bà tin tưởng cháu đi, thật sự không phải là cháu mà.”
Anh ta ôm lấy cánh tay bà cụ, ánh mắt xoay chuyển không ngừng: “Chú ba, nhất định là chú ba, bởi vì chú ba muốn bao che cho thím ba nên đã cố ý giáng họa cho cháu. Bà cố, bà tin tưởng cháu đi, thật sự không phải là cháu mà.”
Thấy hai người cảnh sát không hề dao động đi thẳng đến bên cạnh bà cụ để bắt người.
Hoắc Phương Nam vội vàng đưa tay ra ngăn cản, lo lắng nói: “Chờ đã! Cảnh sát trưởng Phong, các người có phải đã nhầm rồi không? Hung thủ không thể nào là Vân
Hạo được, thằng bé chỉ là con nít mà thôi. Mọi chuyện từ trên xuống dưới đều rất nhát gan, không thể nào làm chuyện tàn nhãn như thế đâu.”
“Bố, bố đừng vội mà.”
Hoäc Tuấn Tú trấn an Hoắc Phương Nam một câu, sau đó nói với cảnh sát trưởng Phong: “Cảnh sát phá án dựa vào chứng cứ! Cảnh sát trưởng Phong, làm phiền ông nói tình hình cụ thể với mọi người một chút đi.”
Nửa câu đầu châm biếm, nửa câu sau
đều là nghi vấn của tất cả mọi người.
“Được.” Cảnh sát trưởng gật đầu, mở văn kiện trong tay ra, sau đó lấy một phần báo cáo giám định đưa cho mọi người: “Đây là báo cáo giám định của bệnh viện thành phố và đội ngũ của cậu Lục, chứng minh loại kịch độc mới mà rắn trong hầm rắn của nhà họ
Hoắc và cô ba nhà họ Hoắc trúng là cùng một loại, được đặt tên là T150.”
Dì Mẫn nhỏ giọng tường thuật lại nội dung trong báo cáo cho bà cụ.
Sau khi nói xong, cảnh sát trưởng Phong tiếp tục lấy ra chứng cứ thứ hai: “Phần kết quả khám xét này đã nêu rõ trong nhà, trên xe của cậu Hoặc Vân Hạo, cả trong túi xách của bạn gái cậu ấy là cô Ôn Như Phương và bên ngoài căn nhà cậu ấy đang ở được tìm thấy thành phần của kịch độc T150.”
Màu sắc rực rỡ in trên văn kiện, chẳng những ghi lại nội dung khám xét mà còn ghi rõ vị trí cụ thể của thành phần kịch độc được phát hiện.
Có ảnh làm chứng.
Cảnh sát trưởng Phong không cho mọi người cơ hội đặt câu hỏi, trực tiếp cầm ra
chứng cứ thứ ba: “Đây là ghi chép cuộc nói chuyện điện thoại của cậu Hoắc Vân Hạo, chúng tôi phát hiện gần đây cậu ấy có lui tới rất mật thiết với một đám người bên ngoài. Thông qua hệ thống giám định gương mặt, chúng tôi phát hiện ngày hôm cô ba xảy ra chuyện, đám người đó đã cải trang thành nhân viên thu rác để xâm nhập vào trường học. Chúng tôi kết hợp phân tích tình huống, hoài nghị địa điểm cô ba trúng độc là ở phòng vệ sinh trong trường học. Trải qua điều tra và khám xét cẩn thận, quả nhiên chúng tôi đã tìm thấy một lượng đồ cấm còn sót lại ở gian trong của phòng vệ sinh”
Những hình ảnh phân tích được đưa ra tạo thành một hệ thống chứng cứ hoàn chỉnh, tương đương với hành vi mua chuộc giết người có âm mưu, có tổ chức.
Bầu không khí trong phòng khách đã
đóng băng tới cực điểm.
Mọi người giật mình trố mắt nhìn nhau, một lúc lâu cũng không có ai mở miệng.
Cả gương mặt Hoắc Vân Hạo đã ảm đạm không còn một chút huyết sắc.
Ánh mắt anh ta ngây ngốc nhìn chứng cứ trong tay cảnh sát trưởng Phong.
Nhưng loại độc kia, anh ta chưa từng nhìn thấy. Hơn nữa lúc đi đến trường học, rõ ràng anh ta đã tránh được camera rồi mà, tại sao có thể bị quay lại được chứ?
“Vân Hạo, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao cháu phải làm như vậy?” Hoắc Phương Nam mở miệng, trong giọng nói lộ ra sự tức giận nồng đậm, hơn nữa chính là thất
vọng tràn trề.
“Không, không phải cháu, thật sự không
phải cháu mà.” Hoäc Vân Hạo hoảng hốt gật đầu, “bịch” một tiếng quỳ xuống dưới chân bà cụ.
“Ông hai, bà cố, mọi người hãy tin tưởng cháu đi, thật sự không phải là cháu mà. Cái gì mà kịch độc T gì đó, cháu còn chưa từng nghe qua, càng chưa từng nhìn thấy. Cháu có thể thề với trời, tuyệt đối không phải là cháu hạ độc, mọi người tin tưởng cháu đi.” Anh ta ôm lấy bắp đùi bà cụ sốt sắng đến mức sắp khóc lên.
Bà cụ Anh để mặc cho anh ta lắc lắc cơ thể mình, không hề nói một câu nào cả, trên gương mặt đong đầy nếp nhăn vô cùng mệt mỏi và thất vọng.
Hoắc Phương Nam ngã ngồi trên ghế salon, mất hết sức lực lắc đầu than thở.
Tâm trạng Vũ Tuyết Như vô cùng phức
tạp nhìn sang Ôn Thục Nhị, lại nhìn sang Hoắc Phương Nam.
Con nhóc này, rắn độc cũng không thể độc chết cô, rốt cuộc mạng lớn đến mức nào cơ chứi
Hừ, chồng ơi là chồng, từ trước đến nay đều yêu thương đứa cháu này nhiều hơn con trai của mình nữa.
Lần này đã có chứng cứ xác thực rồi, xem anh làm sao có thể che chở được cho
nói
Hoắc Tuấn Tú yên lặng nhìn vẻ mặt của từng người, sau đó quay đầu sang dịu dàng nói với Ôn Thục Nhi: “Em dâu, em còn nhớ hôm em trúng độc, cụ thể đã xảy ra chuyện gì không?”
Ôn Thục Nhi gật đầu, từ từ nhích lại gần xe lăn của Hoắc Kiến Phong: “Kiến Phong, em có thể nói không?”
Cô cắn môi, cả gương mặt đều hiện lên vẻ sợ hãi.
Hoäc Kiến Phong nhắm hai mắt lại, dịu giọng nói: “Không sao cả, em cứ nói thật đi.”
Chương 47: Kẻ tình nghỉ chính là…
Hoäc Vân Hạo không dám tin trợn hai mắt lên thật to, căm ghét nhìn Ôn Thục Nhi rồi nói thẳng với bà cụ: “Bà nội, bà hồ đồ rồi sao? Bà muốn giao toàn bộ nhà họ Hoắc vào †ay một người ngoài không rõ ràng như vậy
sao?”
Một khi Ôn Thục Nhi nhận lấy chìa khóa thì chẳng những sẽ có quyền quyết định mức độ chỉ tiêu ở nhà mà còn có quyền kinh doanh trong công ty nữa.
Cũng tức là cả nhà họ Hoäc đều nằm trong tay cô.
Ánh mắt Hoắc Kiến Phong thoáng qua chút kinh ngạc, cực nhỏ cực nhanh.
Anh lạnh nhạt nhìn Ôn Thục Nhị, cũng không nói một lời nào.
Trong lòng Vũ Tuyết Như thầm nhíu chặt, thế nhưng trên mặt lại tỏ vẻ rộng lượng, thân mật kéo tay bà cụ: “Mẹ, mẹ yêu thương Kiến Phong và con dâu như vậy, thật sự là phúc phận của hai đứa nó mà. Người làm mẹ như con nhìn thấy cũng vui vẻ hơn rất nhiều, nhưng mà Phương Nam nói đúng, dù sao thì tuổi tác của con dâu cũng còn nhỏ, lại vừa mới vào cửa không bao lâu nên không hoàn toàn quen thuộc hoàn cảnh nhà của chúng †a. Những chuyện như đưa chìa khóa thu chỉ như vậy thì không cần quá gấp gáp mà, con bé vẫn đang còn đi học, lại còn là sinh viên khoa y nữa nên không hiểu về quản lý này kia đâu. Chi bằng chúng ta hãy để con bé học tập một khoảng thời gian đã, rồi sau đó mới quyết định lại?”
Rất sợ bà cụ sẽ phản bác, vì thế bà ta nói một hơi thật dài rồi vội vàng quay sang nháy mắt ra hiệu với Hoäc Phương Nam.
Hoắc Phương Nam lập tức tiếp lời nói: “Đúng đấy mẹ, sau này hai đứa nó cũng sắp cử hành hôn lễ rồi, nhất định còn bận rộn nhiều việc khác. Cho dù như thế nào thì cũng đợi đến khi làm xong hôn lễ rồi hãy nói.”
Hoắc Vân Hạo đè nén sự tức giận trong lòng, tức giận nói: “Đúng vậy bà cố, bà cũng không thể quá thiên vị được. Nếu như đưa chìa khóa cho cô ta thì cháu tuyệt đối không đồng ý đâu.”
Hoắc Tuấn Nghĩa nhìn Ôn Thục Nhi mấy lần, thật sự không thể nhịn được nữa: “Bà nội, cho dù bà có trách thì cháu cũng phải nói. Bà thương Kiến Phong thì cháu không có ý kiến nhưng mà thấy em dâu như vậy, thật sự cháu không chịu được. Gương mặt trẻ
trung thì đầy mụn, đầu óc cũng không đủ thông minh, lối ăn mặc còn vô cùng quê mùa. Cưới người như thế về khiến một mình Kiến Phong chán ghét là đủ rồi, nếu như giao cả nhà cho em ấy, sau này nếu như đại diện nhà họ Hoắc đi ra ngoài thì sẽ mất hết mặt mũi nhà chúng ta đấy. Dù sao chuyện giao chìa khóa cho em ấy, cháu phản đối.”
Hoắc Tuấn Tú không nói gì, sóng mắt khế thay đổi, ngước lên đánh giá Ôn Thục Nhi.
Bà cụ Anh bình tĩnh đảo mắt một vòng, lạnh nhạt nói: “Mọi người nói xong rồi sao?”
Bà cụ dừng một chút, đến khi thấy không người nào đáp lại mới tiếp tục nói: “Bà không nhìn thấy, nhưng chính là bà không nhìn thấy nên mới có thể dùng tâm cảm thụ nhiều hơn. Bà có thể cảm giác được nụ cười của Thục Nhi, cảm giác được tâm trạng thấp thỏm của
con bé, cảm giác được con bé chân thành hơn mọi người. Mọi người cũng thử giống như bà đi, nhắm mắt lại suy nghĩ thật kỹ xem những lời nói này, những hành động này có phù hợp với thân phận của mình hay chưa.”
Nói xong, bà cụ Anh mở đôi mắt mờ mờ di chuyển đến phương hướng của Ôn Thục Nhi, khóe miệng khế cong lên một nụ cười dịu dàng: “Thục Nhi, cháu có đồng ý nhận lấy chìa khóa, thay bà nội trông coi căn nhà này không?”
“Bà nội, cháu không biết.”
Ôn Thục Nhi dứt khoát nói thẳng: “Chuyện trong nhà đều do Kiến Phong làm chủ, chuyện gì cháu cũng nghe theo anh ấy cả. Anh ấy bảo cháu đi hướng đông thì cháu sẽ đi hướng đông, anh ấy bảo cháu đi hướng tây thì cháu sẽ đi hướng tây.”
Cô hì hì cười nhìn về phía Hoäc Kiến Phong, trong mắt tràn ngập sùng bái.
Bà cụ Anh trầm giọng, giả vờ tức giận: “Chuyện này Kiến Phong cũng không làm chủ được cho cháu đâu, cháu không cần phải nghe theo Kiến Phong, nghe theo bà nội mà nhận lấy đi.”
“Nhưng mà cháu thật sự không biết mà.”
Ôn Thục Nhi khó xử gãi đầu: “Bà nội, cháu biết bà yêu thương cháu, mọi người cũng vì muốn tốt cho cháu nhưng mà cháu không hiểu gì cả, không quản lý tốt được đâu. Đến lúc đó một lòng dùng hai nơi, như thế thì những môn học ở trường học sẽ học không được tốt, gia đình cũng sẽ không quản lý được tốt. Vì tốt cho bản thân cháu, vì tốt cho gia đình, cháu không thể lấy chìa khóa này được ạ. Bà suy nghĩ lại một chút đi, lỡ như cháu hồ đồ làm sai chuyện gì đó thì tổn
thất của công ty sẽ rất lớn.”
Thấy cô từ chối, vẻ mặt Hoắc Tuấn Nghĩa hơi buông lỏng một chút: “Chuyện này cũng đúng đấy, coi như em tự biết thân biết
phận.
Ôn Thục Nhi không để ý đến anh ta, chỉ nhìn chằm chằm vào bà cụ hy vọng bà cụ có thể nhanh chóng thu hồi lại quyết định này.
Trên mặt bà cụ Anh vẫn duy trì nụ cười mỉm vô cùng ung dung: “Không sao cả, những vấn đề này bà nội sẽ giúp cháu giải quyết.”
Lời nói của bà cụ vừa dứt, dì Mãn bèn võ tay một cái.
Bỗng nhiên, cánh cửa phòng khách được mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu
phục mang giày da bước vào.
Gương mặt tầm khoảng ba mươi tuổi, mang mắt kính gọng đen, giữa trán đầy đặn, trong từng cử chỉ giơ tay nhấc chân đều mang theo vẻ tao nhã lịch sự của người tri thức.
“Chào bà cụ AnhI”
Người đàn ông cung kính chào bà cụ, sau đó xoay người tự giới thiệu mình với mọi người: “Xin chào mọi người, tôi tên là Đổng An Lập, giám đốc bên mảng quản lý nhân sự. Tôi tốt nghiệp bằng tiến sĩ của trường đại học Rouillé về quản lý học và kinh tế học, đã đi làm được hơn mười năm, lý lịch tốt.”
“Đổng An Lập?”
Hoắc Tuấn Nghĩa nhẩm nhẩm cái tên này, bỗng nhiên nói: “Anh chính là thiên tài số học, bậc thầy quản lý tài vụ Đổng An Lập đó sao? Giám đốc quản lý nhân sự đứng đầu
toàn cầu, tiến sĩ trẻ tuổi đoạt huy chương vàng về tài chính?”
Đổng An Lập mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, đều nhờ tình cảm của những người đi trước trong giới nên mới được như thế, chỉ là hư danh mà thôi.”
Ngược lại, Hoắc Tuấn Nghĩa hít sâu một hơi: “Bà nội, bà mời một người có thể thay thế được mười người về đây như thế là muốn thay máu các tầng lớp cấp cao trong công ty
sao?” “Cháu suy nghĩ nhiều rồi.”
Bà cụ Anh nhàn nhạt nói: “Bà mời tiến sĩ Lập về đây không phải để quản lý sổ sách của công ty, cũng không phải xử lý chuyện ở nhà. Công việc của cậu ấy chính là phụ trách dạy Thục Nhi làm thế nào để trở thành một người quản lý đạt tiêu chuẩn.”
Giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại giống như ngọn núi thái sơn đè nặng xuống, ép tất cả mọi người đều không thể ngẩng đầu nổi.
Ánh mắt đào hoa hẹp dài của Hoắc Tuấn Tú hơi híp lại, không nói gì.
Hoắc Phương Nam phiền não lấy điếu thuốc ra, thế nhưng nhớ đến ở nhà không cho phép hút thuốc nên bèn hậm hực buông xuống: “Mẹ, ngay cả bản thân con dâu cũng không muốn mà, mẹ cần gì phải không trâu bắt chó đi cày như vậy chứ?”
“Đúng vậy, số tiền bà mẹ tiêu có thể mở cả một trường học luôn đấy, thế nhưng lại mời thầy dạy kèm về tại nhà như thế. Chẳng những lãng phí mà còn không cần thiết nữa.” Vũ Tuyết Như phụ họa theo.
Hoắc Tuấn Nghĩa và Hoắc Vân Hạo không hề có kiên nhãn, tranh nhau oán trách.
Trong lúc nhất thời, cả phòng khách lớn như vậy vô cùng ồn ào.
“Đủ rồi, những chuyện mọi người nói mẹ đều biết hết.”
Bà cụ Anh trầm giọng, cắt ngang bọn họ: “Hôm nay tâm trạng của mẹ tốt nên sẽ không so đo với mấy đứa, nhưng mà mẹ nhắc lại một lần nữa. Hôm nay mẹ gọi mọi người đến đây là để thông báo chứ không phải thương lượng.”
Bà cụ nói chuyện thẳng thắn như thế, rõ ràng là muốn bày tỏ sự ủng hộ đối với Ôn Thục Nhi.
Mọi người còn chưa kịp mở miệng phản bác, giọng nói của bà cụ Anh đã hòa hoãn lại, dịu dàng nói với Ôn Thục Nhi: “Thục Nhị, đừng lo lăng. Sau này tiến sĩ Lập sẽ dìu dắt cháu, dạy cháu phải làm sao mới đúng. Cháu
cứ việc lớn gan mà làm đi, cho dù phạm lỗi cũng không sao cả, nhà họ Hoặc chúng ta chịu thua lỗ được mà. Cháu phải nhớ, mọi chuyện đều có bà nội chống lưng cho cháu
im
rồi.
Bà cụ nói xong, lại tiếp tục nói với Đổng An Lập: “Tiến sĩ Lập, cháu dâu tôi vẫn còn đang đi học, làm phiền cậu sắp xếp theo thời gian của con bé để dạy học nhé. Tốt nhất là vào thẳng phòng kế toán, vừa dạy vừa học, lý luận kết hợp với thực tế thì sẽ quen tay nhanh hơn”
Đổng An Lập đẩy mắt kính trên sống mũi, ánh mắt chắc chắn: “Bà cụ Anh xin cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ hết lòng dạy dỗ cô ba, không để bà thất vọng đâu.”
Ôn Thục Nhi vội vàng khoát tay từ chối: “Không được, không được! Bà nội, trường học của cháu còn rất nhiều môn học, mỗi lần
cháu đều phải rất cố gắng, rất mệt mỏi mới có thể miễn cưỡng thi qua môn. Nếu như học thêm thứ khác thì sợ rằng không đủ điểm qua môn đâu, đến lúc đó chẳng những bản thân cháu mất thể diện mà còn làm mất thể diện của Kiến Phong nữa, làm cả nhà mất mặt…”
Rõ ràng cô đã nói Kiến Phong là văn khúc tinh chuyển thế, là hy vọng của nhà họ Hoắc, tại sao bà nội lại đưa những chuyện này cho cô chứ?
Ôn Thục Nhi vừa áy náy vừa lo lắng, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều nhăn thành khổ qua.
Bà cụ Anh rất hài lòng với thái độ khiêm tốn của cô, cười cười trấn an nói: “Không sao cả, cho dù là ở trường học hay ở nhà thì nếu như có chuyện gì xảy ra cũng đều có bà nội chống lưng cho cháu.”
Không cho Ôn Thục Nhi cơ hội từ chối nữa, bà cụ trực tiếp nói với những người khác: “Mọi người còn chuyện gì muốn nói nữa không?”
Biết rõ nói nhiều cũng vô dụng, Hoắc Tuấn Nghĩa vẫn tức giận nói: “Bà nội, cháu thật sự không hiểu bà vừa ý cô ta ở chỗ nào nữa. Dáng vẻ như vậy mà có thể gả vào nhà họ Hoắc của chúng ta thì đã tích được phước đức của tổ tiên rồi. Như thế này đâu phải bà thiên vị nữa, mà cả trái tim đều hướng về phía cô ta hết cả rồi.”
“Đúng vậy đấy! Bà nội, chúng cháu mới là người thân của bà, có huyết thống tương liên với bà mà. Cho dù cô ta có kết hôn với chú ba thì cũng mang họ Ôn thôi.” Hoắc Vân Hạo tức giận nói.
Ánh mắt Vũ Tuyết Như sáng lên.
Lời nói này của Hoắc Vân Hạo đã nhắc nhở bà ta.
Bà ta nhẹ nhàng kéo tay bà cụ, hạ thấp giọng nói: “Mẹ, mẹ thích cháu dâu này cũng không sao cả nhưng Ôn Thanh Tuấn là một con cáo già. Trong lòng ông ta tính toán những chuyện gì, cho đến bây giờ chúng ta vẫn chưa biết được. Nếu như mẹ giao cả nhà cho con gái ông ta thì thật sự không ổn đâu.”
Hoặc Phương Nam ngửi được thời cơ, cũng nói theo: “Mẹ, dù sao Vân Hạo cũng vừa vào công ty, nếu mẹ đã mời được thầy giỏi như vậy về đây thì chi bằng để lại cơ hội học tập này cho Vân Hạo đi. Còn chìa khóa, mẹ vẫn nên giữ lại trước đã.”
Trong lòng Hoắc Vân Hạo thầm vui mừng, quả nhiên ông hai vẫn hiểu rõ mình nhất.
Sắc mặt Vũ Tuyết Như trắng bệch, hung dữ trừng mắt nhìn Hoäc Phương Nam.
Bà ta không muốn Ôn Thục Nhi được lợi, càng không muốn Hoắc Vân Hạo được lợi!
Dì Mẫn cầm chìa khóa trên tay đến mỏi nhừ, trong lòng thầm than thở.
Chuyện mà bà cụ đã quyết định, khi nào đến phiên những người khác chỉ phối chứ?
Suy nghĩ của mọi người thật hồ đồ, vậy mà còn không biết xấu hổ nói cô ba không đủ thông minh nữa.
Hừi
Sắc mặt bà cụ Anh không hề thay đổi, cho đến khi bọn họ nói xong mới nhìn sang Đổng An Lập: “Tiến sĩ Lập, chuyện này cứ theo như trước kia chúng ta đã bàn đi. Cậu ngồi máy bay lâu như vậy để trở lại đây, chắc
cũng mệt mỏi rồi, đi về nghỉ ngơi trước đi.” “Được”
Đổng An Lập lễ phép gật đầu với mọi người, sau đó mới đi theo quản gia Hoắc Minh rời đi.
Trên ghế salon.
Bà cụ Anh hất tay Vũ Tuyết Như ra, bình tĩnh mở miệng: “Thục Nhi rất tốt, mọi người đừng tưởng mắt mẹ mù thì chuyện gì cũng không biết. Mẹ biết mọi người vẫn luôn nói con bé là kẻ ngu phía sau lưng, cảm thấy con bé vừa ngu xuẩn vừa xấu xí”
“Nhưng so với mọi người thì mẹ hiểu rõ con bé hơn.”
“Con bé không phải ngu, chỉ là thành thật hơn những người khác mà thôi.”
“Điều quan trọng nhất trong quản lý sổ
sách là gì?”
“Không phải đầu óc thông minh linh hoạt cỡ nào, mà là phải đủ thành thật, có sao ghi
vậy.
Bà cụ Anh thấp giọng nói, trong lời nói lại lộ ra vẻ mệt mỏi và thê lương: “Mọi người để tay lên ngực tự hỏi xem, trong mấy phút vừa rồi, trong lòng mọi người suy nghĩ tính toán mấy lần?”
“Trong lòng mọi người đều cất giấu tâm tư riêng, có sự tính toán cho bản thân. Nếu như giao nhà này cho mọi người thì mẹ mới không yên tâm đấy.”
“Nhưng Thục Nhi không giống như vậy, con bé tuyệt đối sẽ không giả dối, lừa bịp sau lưng mẹ.”
“Có lẽ mọi người cảm thấy chỉ số thông minh của con bé không đủ nhưng con bé có
thể chịu được cực khổ, có cố gắng. Mỗi điểm thi, mỗi môn học trên trường đều là con bé dựa vào năng lực của mình để từng bước từng bước đi lên.”
“Con bé đậu trường y nhưng cũng không ở lại lớp mà, cho dù trong mắt thầy cô nào khó khăn nhất thì con bé cũng là một sinh viên đạt tiêu chuẩn. Mọi người nói con bé ngu sao? Con bé không hề ngu một chút nào cả, chỉ là tính cách.con bé đơn thuần, không có tâm địa gian xảo như mọi người mà thôi.”
Bà cụ Anh lại nâng cao giọng, nghiêm nghị nói: “Sau này, mọi người không ai được bắt nạt con bé nữa. Nếu như ai có ý đồ gì đó cũng tức là đang đối nghịch lại với mẹ, mọi người có nghe rõ chưa?”
Có mẹ che chở như vậy, còn ai dám đi trêu chọc vào cô ta chứ?
Trong lòng mọi người thầm phỉ nhổ, nhưng ngoài mặt lại rối rít gật đầu đồng ý: “Nghe rõ rồi ạ.”
Chỉ có Hoắc Kiến Phong vẫn luôn trầm mặc, không hề mở miệng.
Bà cụ Anh nghe thấy từng giọng nói: “Kiến Phong, tại sao cháu không nói chuyện? Là ngầm thừa nhận với quyết định của bà nội hay vẫn còn ý kiến khác?”
Hoắc Kiến Phong bình tĩnh nói: “Bà nội, nếu như bà đã sắp xếp xong hết rồi, chỉ cần Thục Nhi đồng ý thì cháu không có ý kiến ạ.”
Bà cụ Anh từ ái nói: “Thục Nhi, bây giờ mọi người đều đã đồng ý rồi, Kiến Phong cũng đồng ý, cháu cũng không thể từ chối bà nội nữa đấy” Ôn Thục Nhi bị kêu tên, nhanh chóng hồi phục tinh thần lại từ sau cơn khiếp SỢ.
Lời nói của bà cụ khiến cho cô cảm thấy vô cùng ấm áp và rung động.
Đồng thời, mỗi một câu của bà cụ đều khiến sự cảm động và áy náy trong lòng cô sâu hơn một chút, ép đến mức vành mắt cô dâng lên hơi nước nhàn nhạt.
Bà nội bảo vệ cô như vậy, thương cô như vậy nhưng cô lại…
Việc đã đến nước này, cô chỉ có thể cố gắng hoàn thành tâm nguyện của bà nội,
không phụ kỳ vọng của bà nội mà thôi.
Ngay lập tức, Ôn Thục Nhi ngượng ngùng kéo kéo khóe miệng, khàn giọng nói: “Vâng ạ, cháu đều nghe theo sắp xếp của bà. Nếu như anh ấy đã đồng ý rồi thì cháu sẽ cố gắng thêm một chút nữa, không để cho bà nội, bố mẹ và mọi người đang ngồi ở đây thất vọng.”
Cô đứng lên, nhận lấy chìa khóa trong tay dì Mẫn, trịnh trọng gật đầu với mọi người †ỏ vẻ bảo đảm.
Hoắc Vân Hạo lười biếng dựa lưng vào
ghế salon, căm ghét lạnh lùng hừ một tiếng.
Bây giờ anh ta đã không còn tiền xài vặt nữa rồi, nếu như thật sự để con tiện nhân này năm được quyền quản lý thì sau này chỉ sợ rằng đừng hòng nghĩ đến tiền bạc nữa.
Đến lúc đó, anh ta sẽ mất hết tất cả.
Nghĩ đến đây, Hoäc Vân Hạo siết chặt nắm đấm.
Vũ Tuyết Như bấm chặt vào lòng bàn tay, ép buộc bản thân phải tỉnh táo lại.
Châu báu, đồ bổ, chìa khóa phòng kế toán…
Bà ta gả vào nhà họ Hoắc, những thứ mà
trong lòng suy nghĩ cả đời cũng không nhận được, bây giờ lại dễ dàng rơi vào trong tay Ôn Thục Nhị, bảo bà ta làm sao nuốt được cục
tức này đây?
Thế nhưng bà cụ đang vui mừng, bà ta chỉ có thể cắn răng nhẫn nại, không dám nói
nhiều thêm một chữ.
Bà cụ Anh hài lòng gật đầu: “Rất tốt, kế tiếp mẹ sẽ tuyên bố chuyện thứ ba…”
Bà cụ vừa nói xong lại bỗng nhiên dừng
một lát, cả người ngẩn ngơ.
Mọi người đợi một lúc lâu cũng không thấy bà cụ mở miệng nữa, khó hiểu nhìn nhau.
Cuối cùng, vẫn là Hoắc Phương Nam dẫn đầu hỏi thăm: “Mẹ, chuyện thứ ba là chuyện gì thế?”
Bà cụ Anh cau mày, khó xử nói: “Mẹ quên rồi.”
Bà cụ chuyển hướng nhìn sang dì Mẫn: “Dì Mẫn, dì có nhớ không?”
Dì Mãn vội vàng lắc đầu: “Bà chủ, chuyện thứ ba, bà không có nói cho tôi biết nên tôi cũng không biết.”
“Vậy sao?”
Bà cụ Anh nhắm mắt lại, nhéo nhéo ấn đường: “Rõ ràng quyết định tuyên bố ba chuyện mà, tại sao lại quên chứ?”
Mọi người không rõ, tất cả đều nghỉ ngờ nhìn bà cụ, sợ rằng bà lại đưa ra một quyết định bùng nổ nào nữa.
Lát sau, bà cụ Anh cười lên: “Thôi đi, trước tiên quyết định hai chuyện này đã. Chuyện thứ ba thì chờ đến khi mẹ nhớ sẽ nói
cho mọi người biết sau.”
Không cần nghe thấy tin tức bùng nổ nữa, mọi người đồng loạt thở phào, cũng cười lên theo.
“Bà nội, nếu như chuyện của bà không thể nhớ nổi thì cháu sẽ bổ sung một chuyện.”
Bỗng nhiên Hoắc Kiến Phong mở miệng.
Giọng nói của anh nhàn nhạt khiến người khác không thể nghe ra bất kỳ tâm trạng gì.
Cặp mắt đào hoa của Hoắc Tuấn Tú hơi híp lại, mở miệng, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Kiến Phong, có phải chuyện điều tra hung thủ đã có manh mối rồi không?”
“Không phải manh mối, mà là kết quả.”
Giọng nói lạnh lùng bình tĩnh, trong nháy mắt đã hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người.
Theo bản năng, Hoắc Vân Hạo quét mắt ‘ nhìn sang Ôn Thục Nhi.
Người phụ nữ này còn độc hơn so với rắn độc nữa, chắc chắn là cô rồi!
Hoäc Vân Hạo khẽ nhíu mày, cong môi giễu cợt nói: “Xem ra chú ba muốn tố giác người thân để làm việc nghĩa rồi nha.”
Rắn có thể không cần, nhưng người dám táy máy tay chân ở nhà họ Hoắc thì nhất định phải bắt được.
Bà cụ Anh chống đỡ cơ thể mệt mỏi, trầm giọng nói: “Kiến Phong, cháu nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hoắc Kiến Phong võ tay một cái.
Cửa phòng được mở ra, Ngô Đức Cường đưa theo mấy người cảnh sát và đội ngũ nghiên cứu khoa học của Lục Thiên Bảo nối
đuôi bước vào.
Dì Mẫn cúi đầu, nhỏ giọng giới thiệu với bà cụ: “Bà chủ, cảnh sát trưởng Phong dẫn theo mấy người cảnh sát, còn có đội ngũ nghiên cứu khoa học của tổng giám đốc Bảo, Lục Thiên Bảo nữa.”
“Bà cụ Anh, đã lâu không gặp.” Cảnh sát trưởng Phong mở miệng, giọng nói vô cùng
vang vọng.
Bà cụ Anh khách sáo gật đầu: “Chào cảnh sát trưởng Phong, làm phiền mọi người
rÕi. “Không không, đều là bổn phận cả mà.”
Cảnh sát trưởng Phong nói xong thì trực tiếp vào chủ đề: “Bà cụ Anh, căn cứ vào tình hình điều tra mấy ngày nay của chúng tôi, kết hợp với kết quả hóa nghiệm của đội ngũ dưới trướng chuyên gia Bảo, chúng tôi chắc chắn
rằng cô ba của nhà họ Hoäc trúng cùng với loại độc trong hầm rắn. Chúng tôi đã tiến hành điều tra đối với hoàn cảnh ở hiện trường và những dấu chân ở khu vực xung quanh, sau đó lại đối chiếu cặn kẽ với những người có khả năng tham dự vào chuyện này. Cuối cùng, bây giờ đã xác định được kẻ tình nghỉ hạ độc…”
Ánh mắt cảnh sát trưởng Phong nghiêm túc quét nhìn tất cả mọi người, cuối cùng lại sắc bén rơi vào trên người Hoắc Vân Hạo: “Người bị tình nghi phạm tội chính là cậu Hoắc Vân Hạo.”
Ánh mắt của tất cả mọi người đều kinh ngạc rơi trên người Hoắc Vân Hạo.
Hoắc Vân Hạo vừa khiếp sợ vừa tức giận trừng mắt nhìn cảnh sát trưởng Phong: “Ông nói bậy, tại sao có thể là tôi được chứ? Tôi
chưa từng làm!”
Cảnh sát trưởng Phong không nói chỉ, chỉ quay lại nháy mắt. Ngay lập tức, có hai người cảnh sát nhanh chóng bước đến bên cạnh Hoắc Vân Hạo.
Còng tay màu bạc hiện lên vô cùng lạnh lùng dưới ánh đèn ấm áp trong nhà.
Đột nhiên, Hoắc Vân Hạo bật người khỏi ghế salon, nắm lấy gối ôm ném lên người cảnh sát: “Đừng đến đây, các người đừng đến đây”
Gối ôm đập vào người cảnh sát, thế nhưng chân mày của hai người họ cũng không hề nhíu lại, trong mắt chỉ có người bị tình nghị.
Hoäc Vân Hạo ngớ ngẩn, xoay người chạy đến bên cạnh bà cụ: “Bà cố, không phải là cháu đâu, thật sự không phải cháu mà. Bà cũng biết cháu ăn uống chơi đùa thành quen
chứ những chuyện hạ độc thế này thì cháu nhất định không biết làm đâu, bà có cho cháu mượn mười lá gan thì cháu cũng không dám ra tay với những con rắn kia nữa. Bà cố, bà tin tưởng cháu đi, thật sự không phải là cháu mà.”
Anh ta ôm lấy cánh tay bà cụ, ánh mắt xoay chuyển không ngừng: “Chú ba, nhất định là chú ba, bởi vì chú ba muốn bao che cho thím ba nên đã cố ý giáng họa cho cháu. Bà cố, bà tin tưởng cháu đi, thật sự không phải là cháu mà.”
Thấy hai người cảnh sát không hề dao động đi thẳng đến bên cạnh bà cụ để bắt người.
Hoắc Phương Nam vội vàng đưa tay ra ngăn cản, lo lắng nói: “Chờ đã! Cảnh sát trưởng Phong, các người có phải đã nhầm rồi không? Hung thủ không thể nào là Vân
Hạo được, thằng bé chỉ là con nít mà thôi. Mọi chuyện từ trên xuống dưới đều rất nhát gan, không thể nào làm chuyện tàn nhãn như thế đâu.”
“Bố, bố đừng vội mà.”
Hoäc Tuấn Tú trấn an Hoắc Phương Nam một câu, sau đó nói với cảnh sát trưởng Phong: “Cảnh sát phá án dựa vào chứng cứ! Cảnh sát trưởng Phong, làm phiền ông nói tình hình cụ thể với mọi người một chút đi.”
Nửa câu đầu châm biếm, nửa câu sau
đều là nghi vấn của tất cả mọi người.
“Được.” Cảnh sát trưởng gật đầu, mở văn kiện trong tay ra, sau đó lấy một phần báo cáo giám định đưa cho mọi người: “Đây là báo cáo giám định của bệnh viện thành phố và đội ngũ của cậu Lục, chứng minh loại kịch độc mới mà rắn trong hầm rắn của nhà họ
Hoắc và cô ba nhà họ Hoắc trúng là cùng một loại, được đặt tên là T150.”
Dì Mẫn nhỏ giọng tường thuật lại nội dung trong báo cáo cho bà cụ.
Sau khi nói xong, cảnh sát trưởng Phong tiếp tục lấy ra chứng cứ thứ hai: “Phần kết quả khám xét này đã nêu rõ trong nhà, trên xe của cậu Hoặc Vân Hạo, cả trong túi xách của bạn gái cậu ấy là cô Ôn Như Phương và bên ngoài căn nhà cậu ấy đang ở được tìm thấy thành phần của kịch độc T150.”
Màu sắc rực rỡ in trên văn kiện, chẳng những ghi lại nội dung khám xét mà còn ghi rõ vị trí cụ thể của thành phần kịch độc được phát hiện.
Có ảnh làm chứng.
Cảnh sát trưởng Phong không cho mọi người cơ hội đặt câu hỏi, trực tiếp cầm ra
chứng cứ thứ ba: “Đây là ghi chép cuộc nói chuyện điện thoại của cậu Hoắc Vân Hạo, chúng tôi phát hiện gần đây cậu ấy có lui tới rất mật thiết với một đám người bên ngoài. Thông qua hệ thống giám định gương mặt, chúng tôi phát hiện ngày hôm cô ba xảy ra chuyện, đám người đó đã cải trang thành nhân viên thu rác để xâm nhập vào trường học. Chúng tôi kết hợp phân tích tình huống, hoài nghị địa điểm cô ba trúng độc là ở phòng vệ sinh trong trường học. Trải qua điều tra và khám xét cẩn thận, quả nhiên chúng tôi đã tìm thấy một lượng đồ cấm còn sót lại ở gian trong của phòng vệ sinh”
Những hình ảnh phân tích được đưa ra tạo thành một hệ thống chứng cứ hoàn chỉnh, tương đương với hành vi mua chuộc giết người có âm mưu, có tổ chức.
Bầu không khí trong phòng khách đã
đóng băng tới cực điểm.
Mọi người giật mình trố mắt nhìn nhau, một lúc lâu cũng không có ai mở miệng.
Cả gương mặt Hoắc Vân Hạo đã ảm đạm không còn một chút huyết sắc.
Ánh mắt anh ta ngây ngốc nhìn chứng cứ trong tay cảnh sát trưởng Phong.
Nhưng loại độc kia, anh ta chưa từng nhìn thấy. Hơn nữa lúc đi đến trường học, rõ ràng anh ta đã tránh được camera rồi mà, tại sao có thể bị quay lại được chứ?
“Vân Hạo, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao cháu phải làm như vậy?” Hoắc Phương Nam mở miệng, trong giọng nói lộ ra sự tức giận nồng đậm, hơn nữa chính là thất
vọng tràn trề.
“Không, không phải cháu, thật sự không
phải cháu mà.” Hoäc Vân Hạo hoảng hốt gật đầu, “bịch” một tiếng quỳ xuống dưới chân bà cụ.
“Ông hai, bà cố, mọi người hãy tin tưởng cháu đi, thật sự không phải là cháu mà. Cái gì mà kịch độc T gì đó, cháu còn chưa từng nghe qua, càng chưa từng nhìn thấy. Cháu có thể thề với trời, tuyệt đối không phải là cháu hạ độc, mọi người tin tưởng cháu đi.” Anh ta ôm lấy bắp đùi bà cụ sốt sắng đến mức sắp khóc lên.
Bà cụ Anh để mặc cho anh ta lắc lắc cơ thể mình, không hề nói một câu nào cả, trên gương mặt đong đầy nếp nhăn vô cùng mệt mỏi và thất vọng.
Hoắc Phương Nam ngã ngồi trên ghế salon, mất hết sức lực lắc đầu than thở.
Tâm trạng Vũ Tuyết Như vô cùng phức
tạp nhìn sang Ôn Thục Nhị, lại nhìn sang Hoắc Phương Nam.
Con nhóc này, rắn độc cũng không thể độc chết cô, rốt cuộc mạng lớn đến mức nào cơ chứi
Hừ, chồng ơi là chồng, từ trước đến nay đều yêu thương đứa cháu này nhiều hơn con trai của mình nữa.
Lần này đã có chứng cứ xác thực rồi, xem anh làm sao có thể che chở được cho
nói
Hoắc Tuấn Tú yên lặng nhìn vẻ mặt của từng người, sau đó quay đầu sang dịu dàng nói với Ôn Thục Nhi: “Em dâu, em còn nhớ hôm em trúng độc, cụ thể đã xảy ra chuyện gì không?”
Ôn Thục Nhi gật đầu, từ từ nhích lại gần xe lăn của Hoắc Kiến Phong: “Kiến Phong, em có thể nói không?”
Cô cắn môi, cả gương mặt đều hiện lên vẻ sợ hãi.
Hoäc Kiến Phong nhắm hai mắt lại, dịu giọng nói: “Không sao cả, em cứ nói thật đi.”
Bình luận facebook