Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-120
Chương 120
Chương 120: Loại bố cặn bã gì đây chứ?
Nghĩ đến đây, Hoäc Phương Nam hắng giọng nói: “Mẹ, Tuyết Như cũng là nhất thời lo lắng. Cô ấy không có ý nhằm vào Thục Nhi. Chỉ là từ sau khi Thục Nhi vào cửa, liên tục có những tin tức tiêu cực về công ty. Nếu Kiến Phong và cô Tống có thể tiếp tục mối quan hệ của mình, có lẽ đó sẽ là một chuyện tốt, có lẽ sẽ có tác động tích cực đến công ty.
Bọn con chủ yếu cũng là lo lắng về công ty và điều tiếng về nhà họ Hoắc.” Hoắc Tuấn Tú bình tĩnh nhìn Hoắc Phương Nam và Vũ Tuyết Như người tung kẻ hứng, đôi mắt đào hoa nhỏ hẹp hơi híp lại, phụ họa nói: “Bà nội, lời bố và dì nói không phải không có lý. Kỳ thực, bất kể chuyện gia đình hay dung mạo khí chất, quả thực là cô Tống xứng đôi với Kiến Phong hơn.” “Vậy cũng không thể làm chuyện vong ân bội nghĩa!” Bà cụ Hoắc đập mạnh lên tay vịn ghế sô pha: “Từ khi Thục Nhi bước vào cửa nhà họ Hoắc, mẹ đã coi con bé như cháu gái ruột của mình. Mặc dù các con cho rằng, đầu óc của con bé không đủ thông minh, thậm chí là vô dụng, nhưng trong lòng mẹ, con bé còn ngoan ngoãn và ân cần hơn cả các con.” Nhìn thấy vậy, Dì Mẫn thương xót cúi xuống xem xét tay của bà cụ, bình tĩnh nói: “Bà ơi, chỉ là cả nhà đang thảo luận mà thôi, bà đừng nóng giận, tức giận sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe đấy.” Hoắc Tuấn Tú cũng vội vàng xin lỗi theo: “Thực sự xin lỗi bà nội! Bà đừng tức giận, là cháu sai rồi. Cháu không nên nói em dâu và Kiến Phong.” Hoắc Phương Nam và Vũ Tuyết Như liếc nhìn nhau, cũng chỉ có thể xin lỗi theo.
“Mẹ, mẹ đừng tức giận nữa.” “Đừng tức giận, đừng tức giận, các con chỉ biết bảo mẹ đừng tức giận sao!” Bà cụ Hoắc dựa lưng vào ghế, tức giận kêu lên: “Nếu các con thật sự hiếu thảo không muốn mẹ tức giận, vậy sau này ngươi đừng có nói về chuyện của Thục Nhi Nữa, bớt tham dự vào chuyện của con bé và Kiến Phong.” “Vâng vâng, sau này bọn con chắc chắn sẽ làm theo lời dặn dò của mẹ.” Cả ba đưa mắt nhìn nhau, không ai dám nhắc đến chuyện bắt bọn họ phải ly dị nhau nữa.
Trong phòng khách, bầu không khí ngưng trệ một lúc.
Một lúc sau, Hoắc Tuấn Tú mới lên tiếng nói: “Bà ơi, chuyện đám cưới, cháu đang chuẩn bị rồi. Trước đó bà nói là sẽ tổ chức vào ngày mùng một tháng năm, bà xem là có cần đổi lại thời gian không? Suy cho cùng, trong quá trình chuẩn bị lễ cưới chắc chắn sẽ có rất nhiều tin tức được tung ra, vậy mối quan hệ giữa ba người họ chắc chắn sẽ bị người ta lấy ra để làm chủ đề bàn tán. Cháu lo rằng, điều đó sẽ gây bất lợi cho sự phát triển của công ty. ” “Tuấn Tú, cháu làm chuyện gì cũng đều cẩn trọng và thỏa đáng. Vấn đề dư luận nhỏ như vậy, không phải cháu muốn nói với bà rằng, cháu không xử lý được đấy chứ?” Bà cụ Hoắc không trả lời câu hỏi mà phản vấn.
Thương trường giống như chiến trường, và dư luận không chỉ là hướng gió, mà đôi khi còn là vũ khí.
Mỗi người sinh ra trên chiến trường đều có một loạt những biện pháp để ứng phó.
Ánh mắt của Hoắc Phương Nam và Vũ Tuyết Như đều đổ dồn lên người Hoắc Tuấn Tú.
Đồng tử của Hoắc Tuấn Tú khẽ co lại, trên mặt lập tức nở một nụ cười tao nhã và dịu dàng: “Cháu đã hiểu rồi. Cháu sẽ cố gắng kìm nén những tin tức tiêu cực hết mức có thể, sau đó tìm một vài phương tiện truyền thông quen thuộc để khiến sự chú ý của công chúng quay trở lại về Kiến Phong và em dâu.
Bà cụ Hoắc hài lòng gật đầu: “Tóm lại, bà không quan tâm cháu dùng cách gì, bà chỉ muốn đám cưới của Kiến Phong và Thục Nhi được tổ chức như đã định, và bà muốn họ là một cặp đôi được mọi người chúc phúc.” Vũ Tuyết Như không cam lòng, kéo góc áo của Hoắc Phương Nam.
Hoắc Phương Nam nhìn bà ta bằng ánh mắt an ủi, rồi lắc đầu nhẹ.
Hoắc Tuấn Tú cung kính đồng ý: ‘Được rồi, bà đừng lo lắng, cháu sẽ làm ngay lập tức.
Khi anh đứng dậy, trong đôi mắt ấm áp chợt lóe lên một vẻ lạnh lùng, anh ta đột nhiên nói: “Bà ơi, nhưng Kiến Phong cứ túc trực ở trong bệnh viện như vậy cũng không ổn” Thân hình bà cụ Hoắc cứng đờ, trên khuôn mặt bình tĩnh lộ ra vẻ uy nghiêm: “Chuẩn bị xe, bà sẽ đích thân đến bệnh viện, đưa Kiến Phong trở về.” Bà cụ đứng lên, dì Mẫn lập tức đỡ bà cụ từ ghế sô pha dậy.
Hoắc Tuấn Tú không nói nữa, liền lệnh người giúp việc chuẩn bị xe.
Vũ Tuyết Như ngoäc tay vào nhau, trong lòng âm thầm lo lắng.
Bệnh viện là nơi công cộng, nếu bà cụ xảy ra xung đột với Kiến Phong, còn bị người ta tiết lộ ra, thì phiền phức lắm.
Bà ta muốn đến bệnh viện cùng với bà cụ, nhưng sợ bà cụ không cho phép, chỉ có thể nhìn Hoắc Phương Nam cầu cứu.
Nhưng Hoắc Phương Nam đang nhìn xuống điện thoại, giống như hoàn toàn không nghe thấy lời của bà cụ.
Trên màn hình, là một tin nhắn từ Hoắc Vân Hạo gửi tới.
Vũ Tuyết Như không nhìn thấy nội dung, chỉ trông thấy vẻ mặt của Hoắc Phương Nam trở nên ôn hòa và hiền từ.
Con trai của mình không thương, mà đi thương cháu trai của nhà người khác! Loại bố cặn bã gì đây chứ? Còn cả tên Hoắc Vân Hạo đó, đã bị ném ra ngoài rồi, thậm chí còn tận dụng thời cơ để gây thêm phiền phức! Không được, nguy cơ tiềm ẩn ở khắp mọi nơi, bà ta phải nghĩ cách để giúp Kiến Phong mới được!
Chương 120: Loại bố cặn bã gì đây chứ?
Nghĩ đến đây, Hoäc Phương Nam hắng giọng nói: “Mẹ, Tuyết Như cũng là nhất thời lo lắng. Cô ấy không có ý nhằm vào Thục Nhi. Chỉ là từ sau khi Thục Nhi vào cửa, liên tục có những tin tức tiêu cực về công ty. Nếu Kiến Phong và cô Tống có thể tiếp tục mối quan hệ của mình, có lẽ đó sẽ là một chuyện tốt, có lẽ sẽ có tác động tích cực đến công ty.
Bọn con chủ yếu cũng là lo lắng về công ty và điều tiếng về nhà họ Hoắc.” Hoắc Tuấn Tú bình tĩnh nhìn Hoắc Phương Nam và Vũ Tuyết Như người tung kẻ hứng, đôi mắt đào hoa nhỏ hẹp hơi híp lại, phụ họa nói: “Bà nội, lời bố và dì nói không phải không có lý. Kỳ thực, bất kể chuyện gia đình hay dung mạo khí chất, quả thực là cô Tống xứng đôi với Kiến Phong hơn.” “Vậy cũng không thể làm chuyện vong ân bội nghĩa!” Bà cụ Hoắc đập mạnh lên tay vịn ghế sô pha: “Từ khi Thục Nhi bước vào cửa nhà họ Hoắc, mẹ đã coi con bé như cháu gái ruột của mình. Mặc dù các con cho rằng, đầu óc của con bé không đủ thông minh, thậm chí là vô dụng, nhưng trong lòng mẹ, con bé còn ngoan ngoãn và ân cần hơn cả các con.” Nhìn thấy vậy, Dì Mẫn thương xót cúi xuống xem xét tay của bà cụ, bình tĩnh nói: “Bà ơi, chỉ là cả nhà đang thảo luận mà thôi, bà đừng nóng giận, tức giận sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe đấy.” Hoắc Tuấn Tú cũng vội vàng xin lỗi theo: “Thực sự xin lỗi bà nội! Bà đừng tức giận, là cháu sai rồi. Cháu không nên nói em dâu và Kiến Phong.” Hoắc Phương Nam và Vũ Tuyết Như liếc nhìn nhau, cũng chỉ có thể xin lỗi theo.
“Mẹ, mẹ đừng tức giận nữa.” “Đừng tức giận, đừng tức giận, các con chỉ biết bảo mẹ đừng tức giận sao!” Bà cụ Hoắc dựa lưng vào ghế, tức giận kêu lên: “Nếu các con thật sự hiếu thảo không muốn mẹ tức giận, vậy sau này ngươi đừng có nói về chuyện của Thục Nhi Nữa, bớt tham dự vào chuyện của con bé và Kiến Phong.” “Vâng vâng, sau này bọn con chắc chắn sẽ làm theo lời dặn dò của mẹ.” Cả ba đưa mắt nhìn nhau, không ai dám nhắc đến chuyện bắt bọn họ phải ly dị nhau nữa.
Trong phòng khách, bầu không khí ngưng trệ một lúc.
Một lúc sau, Hoắc Tuấn Tú mới lên tiếng nói: “Bà ơi, chuyện đám cưới, cháu đang chuẩn bị rồi. Trước đó bà nói là sẽ tổ chức vào ngày mùng một tháng năm, bà xem là có cần đổi lại thời gian không? Suy cho cùng, trong quá trình chuẩn bị lễ cưới chắc chắn sẽ có rất nhiều tin tức được tung ra, vậy mối quan hệ giữa ba người họ chắc chắn sẽ bị người ta lấy ra để làm chủ đề bàn tán. Cháu lo rằng, điều đó sẽ gây bất lợi cho sự phát triển của công ty. ” “Tuấn Tú, cháu làm chuyện gì cũng đều cẩn trọng và thỏa đáng. Vấn đề dư luận nhỏ như vậy, không phải cháu muốn nói với bà rằng, cháu không xử lý được đấy chứ?” Bà cụ Hoắc không trả lời câu hỏi mà phản vấn.
Thương trường giống như chiến trường, và dư luận không chỉ là hướng gió, mà đôi khi còn là vũ khí.
Mỗi người sinh ra trên chiến trường đều có một loạt những biện pháp để ứng phó.
Ánh mắt của Hoắc Phương Nam và Vũ Tuyết Như đều đổ dồn lên người Hoắc Tuấn Tú.
Đồng tử của Hoắc Tuấn Tú khẽ co lại, trên mặt lập tức nở một nụ cười tao nhã và dịu dàng: “Cháu đã hiểu rồi. Cháu sẽ cố gắng kìm nén những tin tức tiêu cực hết mức có thể, sau đó tìm một vài phương tiện truyền thông quen thuộc để khiến sự chú ý của công chúng quay trở lại về Kiến Phong và em dâu.
Bà cụ Hoắc hài lòng gật đầu: “Tóm lại, bà không quan tâm cháu dùng cách gì, bà chỉ muốn đám cưới của Kiến Phong và Thục Nhi được tổ chức như đã định, và bà muốn họ là một cặp đôi được mọi người chúc phúc.” Vũ Tuyết Như không cam lòng, kéo góc áo của Hoắc Phương Nam.
Hoắc Phương Nam nhìn bà ta bằng ánh mắt an ủi, rồi lắc đầu nhẹ.
Hoắc Tuấn Tú cung kính đồng ý: ‘Được rồi, bà đừng lo lắng, cháu sẽ làm ngay lập tức.
Khi anh đứng dậy, trong đôi mắt ấm áp chợt lóe lên một vẻ lạnh lùng, anh ta đột nhiên nói: “Bà ơi, nhưng Kiến Phong cứ túc trực ở trong bệnh viện như vậy cũng không ổn” Thân hình bà cụ Hoắc cứng đờ, trên khuôn mặt bình tĩnh lộ ra vẻ uy nghiêm: “Chuẩn bị xe, bà sẽ đích thân đến bệnh viện, đưa Kiến Phong trở về.” Bà cụ đứng lên, dì Mẫn lập tức đỡ bà cụ từ ghế sô pha dậy.
Hoắc Tuấn Tú không nói nữa, liền lệnh người giúp việc chuẩn bị xe.
Vũ Tuyết Như ngoäc tay vào nhau, trong lòng âm thầm lo lắng.
Bệnh viện là nơi công cộng, nếu bà cụ xảy ra xung đột với Kiến Phong, còn bị người ta tiết lộ ra, thì phiền phức lắm.
Bà ta muốn đến bệnh viện cùng với bà cụ, nhưng sợ bà cụ không cho phép, chỉ có thể nhìn Hoắc Phương Nam cầu cứu.
Nhưng Hoắc Phương Nam đang nhìn xuống điện thoại, giống như hoàn toàn không nghe thấy lời của bà cụ.
Trên màn hình, là một tin nhắn từ Hoắc Vân Hạo gửi tới.
Vũ Tuyết Như không nhìn thấy nội dung, chỉ trông thấy vẻ mặt của Hoắc Phương Nam trở nên ôn hòa và hiền từ.
Con trai của mình không thương, mà đi thương cháu trai của nhà người khác! Loại bố cặn bã gì đây chứ? Còn cả tên Hoắc Vân Hạo đó, đã bị ném ra ngoài rồi, thậm chí còn tận dụng thời cơ để gây thêm phiền phức! Không được, nguy cơ tiềm ẩn ở khắp mọi nơi, bà ta phải nghĩ cách để giúp Kiến Phong mới được!
Bình luận facebook