Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 113
Anh thậm chí mong đợi cô có thể đột nhiên quay đầu lại nhìn thấy xe anh, sau đó. . . . . . có lẽ bọn họ sẽ bắt đầu nói chuyện, sau đó anh sẽ hòa nhã với cô một chút, sẽ lại thỏa hiệp một chút. . . . . .
Lúc này đột nhiên một chiếc xe đạp lao đến ven đường đụng vào Bạch Ngưng.
Bạch Ngưng một tay còn ôm chậu hoa bị đụng phải ngã xuống đất.
Cậu con trai đi xe nhìn cô, đỏ mặt nói “xin lỗi” rồi leo lên xe chạy mất, giống như tài xế gây tai nạn rồi bỏ chạy.
Ngôn Lạc Quân vội vàng mở cửa xe, còn chưa xuống xe đã thấy Hạ Ánh Hi từ phía sau sốt ruột chạy tới.
“Tĩnh Hàm!” Hạ Ánh Hi lập tức đỡ cô dậy.
Lúc này nhìn thấy anh, là ngạc nhiên, là vui mừng, là cay đắng, đôi mắt cô lập tức trở nên ướt át.
“Tĩnh Hàm!” Hạ Ánh Hi đột nhiên ôm chặt lấy cô.
“Nói cho tôi biết, có phải ba mẹ tôi tìm cô đúng không? Cô không định đi thật đúng không? Tôi nói rồi đừng để ba mẹ tôi làm ảnh hưởng, tại sao không đợi tôi về?” Lúc nhìn thấy tờ giấy nhắn trên bàn, anh hoảng hốt có cảm giác mất mát. Trái tim đã nguội lạnh dường như lại chết thêm một lần, giây phút đó, anh không muốn lại buông tay một lần nữa, không muốn lại phải hối hận thêm một lần nữa.
Bạch Ngưng ôm cánh tay anh, nước mắt không ngừng trào ra.
Chỉ khi nhìn thấy anh, cô mới phát hiện mình không cô đơn, không đáng thương, ít nhất trên thế giới này còn có nơi thuộc về cô.
“Tĩnh Hàm, đừng đi, trở về cùng tôi, được không?” Hạ Ánh Hi buông cô ra, nhìn vào mắt cô nói như khẩn cầu.
Bạch Ngưng cúi đầu đau khổ khóc, lắc lắc đầu.
“Tôi không muốn liên lụy đến anh, không muốn khiến anh và ba mẹ bất hòa. . . . . . không phải anh nợ tôi, không cần hy sinh vì tôi như vậy. . . . . .”
Môi đột nhiên bị chặn lại, đầu lưỡi ướt mềm ấm áp kích động rồi lại êm ái liếm láp đôi môi khô khốc vì lạnh của cô, truyền cho cô nhiệt độ ấm áp. Quanh người anh là hơi thở tinh khiết như ánh mặt trời, lồng ngực mang tới cảm giác an ổn khiến cô cảm thấy như tìm thấy một nơi trú chân trong cơn cuồng phong bão táp, làm cô không nỡ rời đi.
Nhìn thấy cảnh trước mắt, trái tim Ngôn Lạc Quân như bị xé nát, đau đớn vô cùng.
Thì ra tất cả mọi chuyện chỉ là do anh võ đoán, tình yêu của họ vốn chỉ từ một phía.
Khi anh càng lúc càng hèn mọn chỉ cầu xin một chút tình cảm, cô nói cho anh biết trong sinh mệnh của cô anh chỉ là một người khách qua đường mà thôi.
“Anh không phải muốn trả em cái gì, anh có tính toán riêng, là anh không muốn em đi, là anh muốn ở cùng em.” Hạ Ánh Hi đỡ bả vai cô nói.
Nhìn khuôn mặt anh, cô lại nhớ tới người con trai mặc áo sơ mi trắng hệt như hoàng tử đứng trên bậc thang thư viện ngày đó. Từ đó, cảm giác rung động đã theo cô suốt quãng thời gian đại học.
“Nhưng tôi. . . . . .”
“Không có nhưng nhị gì hết, anh không cần em hồi báo, anh chỉ muốn nói cho em biết, khi em cần giúp đỡ anh rất tự nguyện cũng rất vui lòng mà giúp em. Cho nên, nếu như em không có nơi nào để đi em theo anh về được không?”
Bạch Ngưng không biết nói gì, cô thật sự không muốn khiến cho anh vì cô mà đau lòng lần nữa.
Hạ Ánh Hi không để cô giải thích, cầm chậu hoa trên đất, kéo cô đi.
Chiếc xe bên cạnh chưa từng hấp dẫn ánh mắt của cô, nhưng khi đi qua cửa kính xe khóe mắt cô nhìn thấy một bóng dáng khiến cô hoảng hốt. Trong xe rất tối nhưng cô thực sự đã nhìn thấy anh. Mặc dù chỉ là gò má, nhưng cô khẳng định đó là anh, Ngôn Lạc Quân.
Hạ Ánh Hi vẫn kéo cô đi, người trong xe dần dần biến mất khỏi tầm mắt cô, mà anh chưa từng nghiêng đầu nhìn cô một cái.
Tại sao, tại sao anh lại ở đây? Anh không thể nào không nhìn thấy cô, tại sao lại không nói câu nào.
Đặt hoa anh thảo lên bệ cửa sổ, một chiếc lá lại rụng xuống.
Bạch Ngưng ngơ ngác nhìn hoa, đưa tay muốn sờ một cái, vừa mới đụng vào lá lại rụng xuống.
Toàn bộ đã rụng hết, là cô chăm sóc không tốt hay khí hậu nơi này không thích hợp với nó?
Chờ hoa anh thảo này chết đi, có phải cô cũng sẽ không bao giờ tức cảnh sinh tình, không bao giờ dễ dàng nhớ tới anh như vậy nữa phải không?
“Em nói. . . . . . Đi tìm chồng trước là thật sao?” Hạ Ánh Hi hỏi.
Bạch Ngưng xoay người, lắc lắc đầu.
“Trở về làm gì? Để bị anh ta đuổi đi lần nữa sao?”
“Nếu như. . . . . . Nếu như em muốn đi, nếu như anh ta vì nghi ngờ em mới ly hôn, anh có thể làm chứng cho em.” Hạ Ánh Hi nói.
Bạch Ngưng nhìn anh chằm chằm, cười khổ một tiếng, nói: “Tôi vĩnh viễn sẽ không đi.”
Ngôn Lạc Quân lại một lần vào phòng của cô. Trong phòng rỗng tuếch, trong lòng anh cũng rỗng tuếch.
Nụ hôn vừa rồi đã đánh nát hy vọng mong manh cuối cùng của anh.
Cô sẽ không bao giờ đến tìm anh, không bao giờ nói xin lỗi với anh.
Cho nên, anh vĩnh viễn cũng chỉ là chồng trước của cô sao?
Không muốn, không cam lòng, rõ ràng cô từng nói cô yêu anh, rõ ràng từng có quá khứ sâu sắc như vậy với anh.
Tầm mắt dần chuyển qua mặt bàn, thấy chiếc nhẫn cưới giả kia.
Lúc ly hôn cô không mang theo gì cả chỉ cầm chiếc nhẫn cưới này; lúc chia tay cô cầm chiếc nhẫn này khóc mãi, khóc mãi; khi chiếc nhẫn này rơi xuống cô vội vàng nhặt lên. . . . . .
Anh không tin, trong lòng cô chưa bao giờ có anh.
Ngôn Lạc Quân cầm chiếc nhẫn lên. Chiếc nhẫn này nên ở trên tay cô, chứ không phải nằm ở đây.
Từ trước đến nay cô là của anh, dựa vào cái gì mà phải nhường cho người khác? Nếu cô gả cho anh, nằm trong lòng anh, vậy cả đời cả kiếp này là của anh. Quá khứ có thế nào đi nữa, anh cũng sẽ khiến cô quên hết; cô có bao nhiêu đàn ông khác, anh sẽ diệt trừ từng người một!
Nắm chiếc nhẫn, Ngôn Lạc Quân tự nói với mình, chiếc nhẫn này anh sẽ đeo lên tay cô một lần nữa, nhất định!
Vào đêm, bên kia màn vải anh để sách xuống chuẩn bị ngủ.
Cuối cùng Bạch Ngưng cũng mở miệng nói: “Tôi có yêu chồng trước của mình, hơn nữa. . . . . . Bây giờ vẫn chưa quên.”
“Anh hiểu.” Hạ Ánh Hi nói.
“Bồn hoa này, là anh ta đưa cho em sao?” Anh hỏi rất bình thường.
“Ừ, nhưng lại không sống được.” Trong giọng nói mang theo buồn phiền.
“Có cần tìm người làm vườn chăm sóc không? Không cần để ý đến anh, mặc dù anh nói muốn chăm sóc em, nhưng trong lòng anh Bạch Ngưng vẫn quan trọng hơn một chút.” Hạ Ánh Hi thản nhiên nói. Muốn hoàn toàn tháo gỡ áy náy trong lòng cô.
Nhưng anh không biết, cô chính là Bạch Ngưng.
Bạch Ngưng đau lòng cúi đầu.
Cô nợ anh, nợ anh thật nhiều.
“Không cần, có lẽ, nó vốn không nên tồn tại.” Cô nghe thấy mình nói.
Không dây dưa vấn đề này nữa, Hạ Ánh Hi hỏi: “Hôm nay anh thấy quảng cáo của bệnh viện trên xe bus, em có cần tới bệnh viện khám thai không?”
Bạch Ngưng chần chờ một chút, nói: “Không cần, trước đây không lâu đã kiểm tra rồi.”
“Nhưng sau khi em tới đây không có chế độ dinh dưỡng và chăm sóc tốt. Hay là cứ đi kiểm tra một chút thì tốt hơn, thuận tiện hỏi bác sĩ những chuyện cần chú ý.”
Lúc này đột nhiên một chiếc xe đạp lao đến ven đường đụng vào Bạch Ngưng.
Bạch Ngưng một tay còn ôm chậu hoa bị đụng phải ngã xuống đất.
Cậu con trai đi xe nhìn cô, đỏ mặt nói “xin lỗi” rồi leo lên xe chạy mất, giống như tài xế gây tai nạn rồi bỏ chạy.
Ngôn Lạc Quân vội vàng mở cửa xe, còn chưa xuống xe đã thấy Hạ Ánh Hi từ phía sau sốt ruột chạy tới.
“Tĩnh Hàm!” Hạ Ánh Hi lập tức đỡ cô dậy.
Lúc này nhìn thấy anh, là ngạc nhiên, là vui mừng, là cay đắng, đôi mắt cô lập tức trở nên ướt át.
“Tĩnh Hàm!” Hạ Ánh Hi đột nhiên ôm chặt lấy cô.
“Nói cho tôi biết, có phải ba mẹ tôi tìm cô đúng không? Cô không định đi thật đúng không? Tôi nói rồi đừng để ba mẹ tôi làm ảnh hưởng, tại sao không đợi tôi về?” Lúc nhìn thấy tờ giấy nhắn trên bàn, anh hoảng hốt có cảm giác mất mát. Trái tim đã nguội lạnh dường như lại chết thêm một lần, giây phút đó, anh không muốn lại buông tay một lần nữa, không muốn lại phải hối hận thêm một lần nữa.
Bạch Ngưng ôm cánh tay anh, nước mắt không ngừng trào ra.
Chỉ khi nhìn thấy anh, cô mới phát hiện mình không cô đơn, không đáng thương, ít nhất trên thế giới này còn có nơi thuộc về cô.
“Tĩnh Hàm, đừng đi, trở về cùng tôi, được không?” Hạ Ánh Hi buông cô ra, nhìn vào mắt cô nói như khẩn cầu.
Bạch Ngưng cúi đầu đau khổ khóc, lắc lắc đầu.
“Tôi không muốn liên lụy đến anh, không muốn khiến anh và ba mẹ bất hòa. . . . . . không phải anh nợ tôi, không cần hy sinh vì tôi như vậy. . . . . .”
Môi đột nhiên bị chặn lại, đầu lưỡi ướt mềm ấm áp kích động rồi lại êm ái liếm láp đôi môi khô khốc vì lạnh của cô, truyền cho cô nhiệt độ ấm áp. Quanh người anh là hơi thở tinh khiết như ánh mặt trời, lồng ngực mang tới cảm giác an ổn khiến cô cảm thấy như tìm thấy một nơi trú chân trong cơn cuồng phong bão táp, làm cô không nỡ rời đi.
Nhìn thấy cảnh trước mắt, trái tim Ngôn Lạc Quân như bị xé nát, đau đớn vô cùng.
Thì ra tất cả mọi chuyện chỉ là do anh võ đoán, tình yêu của họ vốn chỉ từ một phía.
Khi anh càng lúc càng hèn mọn chỉ cầu xin một chút tình cảm, cô nói cho anh biết trong sinh mệnh của cô anh chỉ là một người khách qua đường mà thôi.
“Anh không phải muốn trả em cái gì, anh có tính toán riêng, là anh không muốn em đi, là anh muốn ở cùng em.” Hạ Ánh Hi đỡ bả vai cô nói.
Nhìn khuôn mặt anh, cô lại nhớ tới người con trai mặc áo sơ mi trắng hệt như hoàng tử đứng trên bậc thang thư viện ngày đó. Từ đó, cảm giác rung động đã theo cô suốt quãng thời gian đại học.
“Nhưng tôi. . . . . .”
“Không có nhưng nhị gì hết, anh không cần em hồi báo, anh chỉ muốn nói cho em biết, khi em cần giúp đỡ anh rất tự nguyện cũng rất vui lòng mà giúp em. Cho nên, nếu như em không có nơi nào để đi em theo anh về được không?”
Bạch Ngưng không biết nói gì, cô thật sự không muốn khiến cho anh vì cô mà đau lòng lần nữa.
Hạ Ánh Hi không để cô giải thích, cầm chậu hoa trên đất, kéo cô đi.
Chiếc xe bên cạnh chưa từng hấp dẫn ánh mắt của cô, nhưng khi đi qua cửa kính xe khóe mắt cô nhìn thấy một bóng dáng khiến cô hoảng hốt. Trong xe rất tối nhưng cô thực sự đã nhìn thấy anh. Mặc dù chỉ là gò má, nhưng cô khẳng định đó là anh, Ngôn Lạc Quân.
Hạ Ánh Hi vẫn kéo cô đi, người trong xe dần dần biến mất khỏi tầm mắt cô, mà anh chưa từng nghiêng đầu nhìn cô một cái.
Tại sao, tại sao anh lại ở đây? Anh không thể nào không nhìn thấy cô, tại sao lại không nói câu nào.
Đặt hoa anh thảo lên bệ cửa sổ, một chiếc lá lại rụng xuống.
Bạch Ngưng ngơ ngác nhìn hoa, đưa tay muốn sờ một cái, vừa mới đụng vào lá lại rụng xuống.
Toàn bộ đã rụng hết, là cô chăm sóc không tốt hay khí hậu nơi này không thích hợp với nó?
Chờ hoa anh thảo này chết đi, có phải cô cũng sẽ không bao giờ tức cảnh sinh tình, không bao giờ dễ dàng nhớ tới anh như vậy nữa phải không?
“Em nói. . . . . . Đi tìm chồng trước là thật sao?” Hạ Ánh Hi hỏi.
Bạch Ngưng xoay người, lắc lắc đầu.
“Trở về làm gì? Để bị anh ta đuổi đi lần nữa sao?”
“Nếu như. . . . . . Nếu như em muốn đi, nếu như anh ta vì nghi ngờ em mới ly hôn, anh có thể làm chứng cho em.” Hạ Ánh Hi nói.
Bạch Ngưng nhìn anh chằm chằm, cười khổ một tiếng, nói: “Tôi vĩnh viễn sẽ không đi.”
Ngôn Lạc Quân lại một lần vào phòng của cô. Trong phòng rỗng tuếch, trong lòng anh cũng rỗng tuếch.
Nụ hôn vừa rồi đã đánh nát hy vọng mong manh cuối cùng của anh.
Cô sẽ không bao giờ đến tìm anh, không bao giờ nói xin lỗi với anh.
Cho nên, anh vĩnh viễn cũng chỉ là chồng trước của cô sao?
Không muốn, không cam lòng, rõ ràng cô từng nói cô yêu anh, rõ ràng từng có quá khứ sâu sắc như vậy với anh.
Tầm mắt dần chuyển qua mặt bàn, thấy chiếc nhẫn cưới giả kia.
Lúc ly hôn cô không mang theo gì cả chỉ cầm chiếc nhẫn cưới này; lúc chia tay cô cầm chiếc nhẫn này khóc mãi, khóc mãi; khi chiếc nhẫn này rơi xuống cô vội vàng nhặt lên. . . . . .
Anh không tin, trong lòng cô chưa bao giờ có anh.
Ngôn Lạc Quân cầm chiếc nhẫn lên. Chiếc nhẫn này nên ở trên tay cô, chứ không phải nằm ở đây.
Từ trước đến nay cô là của anh, dựa vào cái gì mà phải nhường cho người khác? Nếu cô gả cho anh, nằm trong lòng anh, vậy cả đời cả kiếp này là của anh. Quá khứ có thế nào đi nữa, anh cũng sẽ khiến cô quên hết; cô có bao nhiêu đàn ông khác, anh sẽ diệt trừ từng người một!
Nắm chiếc nhẫn, Ngôn Lạc Quân tự nói với mình, chiếc nhẫn này anh sẽ đeo lên tay cô một lần nữa, nhất định!
Vào đêm, bên kia màn vải anh để sách xuống chuẩn bị ngủ.
Cuối cùng Bạch Ngưng cũng mở miệng nói: “Tôi có yêu chồng trước của mình, hơn nữa. . . . . . Bây giờ vẫn chưa quên.”
“Anh hiểu.” Hạ Ánh Hi nói.
“Bồn hoa này, là anh ta đưa cho em sao?” Anh hỏi rất bình thường.
“Ừ, nhưng lại không sống được.” Trong giọng nói mang theo buồn phiền.
“Có cần tìm người làm vườn chăm sóc không? Không cần để ý đến anh, mặc dù anh nói muốn chăm sóc em, nhưng trong lòng anh Bạch Ngưng vẫn quan trọng hơn một chút.” Hạ Ánh Hi thản nhiên nói. Muốn hoàn toàn tháo gỡ áy náy trong lòng cô.
Nhưng anh không biết, cô chính là Bạch Ngưng.
Bạch Ngưng đau lòng cúi đầu.
Cô nợ anh, nợ anh thật nhiều.
“Không cần, có lẽ, nó vốn không nên tồn tại.” Cô nghe thấy mình nói.
Không dây dưa vấn đề này nữa, Hạ Ánh Hi hỏi: “Hôm nay anh thấy quảng cáo của bệnh viện trên xe bus, em có cần tới bệnh viện khám thai không?”
Bạch Ngưng chần chờ một chút, nói: “Không cần, trước đây không lâu đã kiểm tra rồi.”
“Nhưng sau khi em tới đây không có chế độ dinh dưỡng và chăm sóc tốt. Hay là cứ đi kiểm tra một chút thì tốt hơn, thuận tiện hỏi bác sĩ những chuyện cần chú ý.”
Bình luận facebook