Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 94: Nhật ký của cô.
Tối hôm đó, chờ cho hai đứa con của mình ngủ say. Vũ Phong chậm rãi bước lên phòng gác xép, nơi mà Uyển Đình từng ở, anh dường như không thể dứt ra khỏi nơi này vì nó có mùi hương của cô lưu đậm lại. Đồ vật anh vẫn giữ nguyên đó, những bức tranh cô vẽ anh cất gọn vào một góc. Thi thoảng đem ra coi để thỏa lòng nhớ nhung. Mỗi lần như thế là anh lại đau lòng, dằn vặt khó chịu cả đêm không thể ngủ. Anh ngồi bên cạnh giường, đầu gục lên tấm chăn mềm mại lưu giữ hương thơm của cô. Cô đã đi mà anh tưởng cô vẫn còn ở lại, nhiều lúc anh còn nhìn nhầm Mặc Trần Thiên là cô, bởi vì thằng bé quá giống mẹ của nó.
Cái tên của hai đứa nhỏ đều là do cô đặt. Anh vẫn còn nhớ cái đêm 4 năm về trước, khi cô chỉ mới rời đi và hai đứa nhỏ cũng mới được xuất viện. Anh đã tuyệt vọng đến nỗi không biết làm thế nào. Tiếng khóc của con khi nó thèm sữa mẹ khiến cho anh càng trở nên cắn rứt. Anh muốn chết đi, thiếu cô anh không thể sống dù chỉ một giây đối với anh cũng như trôi qua cả ngàn kiếp. Nhưng càng nghe tiếng khóc của con anh càng không thể khóc, anh không thể nào yếu đuối mãi được.
Khi ấy anh vô tình nhìn thấy nhật ký cô đã viết để trong hộc tủ. Mặc dù thấy có lỗi nhưng anh vẫn đọc nó. Và nước mắt anh đã nhòe đi dòng chữ nắn nót trong cuốn nhật ký.
Cô bảo rằng cô rất ghét anh, ghét nhưng vẫn yêu anh, chính cô cũng không hiểu được lòng mình đang nghĩ gì.
Cô bảo rằng cô đã mất đi đứa con đầu lòng của mình, chỉ vì sự ngu xuẩn của chính cô, và cô không thể nào ngu xuẩn hay yếu đuối như vậy một lần nữa.
Những dòng kế tiếp, cô kể về những lúc cô bung xõa và trở nên mạnh mẽ hơn. Điều đó khiến cho cô cảm thấy rất sảng khoái, nhưng lại làm cho cô mất đi chính bản thân mình.
Những dòng cuối cùng là cuộc sống trong quãng thời gian cô mang thai. Cô nói rằng bụng cô còn nhỏ, vẫn chưa thể nào cảm nhận được có một sinh linh nào đó trong bụng. Vũ Phong rất yêu thương và chiều chuộng cô, nhưng nó lại làm cho cô thấy có lỗi với những gì cô đang gây ra với anh…
… Khi cô được 8 tháng rưỡi, cũng chính là ngày cô chuyển dạ sinh con. Cô nói rằng muốn đặt tên cho con gái là Hạ Ngưng, đứa con trai tên là Thiên. Rồi một dấu chấm kết thúc cho quyển nhật ký của cô, nó cũng là trang giấy cuối cùng.
- Làm sao đây, anh không thể nào quên được em.
Mặc Vũ Phong đờ đẫn ngồi trên bàn. Quyển nhật ký này anh đã đọc đến thuộc lòng, nhưng từ đó đến giờ đã 4 năm trôi qua, tròn bốn năm, ngày mai là đến sinh nhật bốn tuổi của mấy đứa nhỏ. Cô vẫn chưa xuất hiện, cô vẫn chưa về với anh.
Trần gia biệt tung biệt tích, còn mỗi Bác Thành và Bác Thần ở lại, còn những người khác đều ra nước ngoài. Anh chẳng biết họ đi đâu vì che giấu quá kỹ, thậm chí còn đi bằng máy tay tư nhân để anh khỏi truy ra được. Nhưng đâu dám truy, anh sợ cô sẽ lại ghét anh một lần nữa.
- Ba ơi?
Một giọng nói hồn nhiên vang lên, có chút ngái ngủ trong đó. Hạ Ngưng đứng ở cửa với bộ váy ngủ dài thòng bị xệ một bên vai. Con bé dụi mắt để nhìn rõ ba mình. Vũ Phong nhanh chóng lau đi giọt nước mắt đang chực trào mà đi lại bế con gái lên, người anh to lớn, bế Hạ Ngưng lên khiến cho con bé còn có chút xíu.
- Sao con không ngủ mà lên đây?
Anh nhỏ nhẹ hỏi. Hạ Ngưng nằm lên vai ba mình mắt nhắm mắt mở, con bé trả lời rồi ngáp một cái.
- Con mơ thấy một người phụ nữ rất xinh đẹp, cô ấy nói cô ấy là mẹ con.
Giọng con nít khiến cho Vũ Phong càng thêm đau lòng. Anh nhìn ra cửa sổ, đứng đung đưa cho Hạ Ngưng rơi vào giấc ngủ, rồi anh hỏi con bé.
- Vậy con có muốn gặp mẹ không?
Anh cảm giác được rằng Hạ Ngưng đang gật đầu, con bé không muốn trả lời vì nó buồn ngủ. Rồi nó ngủ luôn, anh nhẹ nhàng đặt nó lên giường rồi nằm bên cạnh. Vừa vuốt lưng con gái, anh khẽ nói.
- Rồi mẹ con sẽ về với ba cha con chúng ta.
Nhưng Hạ Ngưng đã ngủ say từ lúc nào. Vũ Phong nhắm mắt, anh đang cố chôn vùi nỗi buồn vào sâu trong tận đáy lòng. Lúc này một cậu bé mơ ngủ đứng trước cửa, mặc bộ đồ ngủ hình con khủng long, tay kéo lê lết theo con khủng long màu xanh to tướng.
Nó nhìn thấy em gái và ba mình đang nằm trên giường thì trong vô thức nó đi lại nhảy lên giường, lựa một chỗ còn trống rồi nằm trên đó nhắm mắt ngủ ngon lành như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ngày hôm sau. Vũ Phong không hiểu sao lại cảm thấy khó thở kinh khủng. Anh đưa hai tay lên chới với vì hình như có ai đó đang bóp cổ anh. Rồi từ từ anh không thở được nửa, mặt mày xanh lè, anh giật mình tỉnh dậy, anh bị thứ gì đó màu xanh xanh chắn tầm nhìn. Trong một giây ngắn ngủi anh đã tìm ra thủ phạm khiến cho anh khó thở.
Vũ Phong thở dài, kéo cái mông của Mặc Trần Thiên ra khỏi mặt mình. Thằng nhóc này không biết ngủ thế nào mà từ cuối giường lại nhảy lên đầu giường. Con khủng long của nó thì lại chỏng chơ dưới đất. Còn Hạ Ngưng thì một nửa người trên giường, nửa còn lại nằm dưới đất. Anh càng trở nên bất lực mà túm lấy áo con bé kéo lên nằm trên giường.
Lúc này Thiên trở mình, nó giơ cái chân đè lên cái gối vốn dĩ để nằm, mà bây giờ nó dùng làm gối ôm. Nhưng trong lúc nó đưa chân từ bên này sang bên kia thì đã “vô tình” đá thẳng vào mặt Vũ Phong khiến anh bật ngửa xuống giường. Anh bắt đầu cáu gắt tính cho thằng nhỏ một cái cốc vào đầu nhưng ngặt nỗi. Thằng bé quá dễ thương, lại giống Uyển Đình, lỡ thằng bé mà giận dỗi thì chắc cả tuần anh nhớ Uyển Đình như điên.
- Con với chả cái.
Vũ Phong lấy tay sờ trán. Anh nhẹ nhàng hết cỡ bước xuống giường rồi ra khỏi phòng đóng cửa lại. Vẫn còn sớm để đánh thức bọn nhỏ.
Bước xuống lầu, thứ đập vào mắt anh đầu tiên chính là khuôn mặt đầy thâm quầng của Minh Hoàng. Cậu ta đang nằm há mồm trên sô pha ngủ bù. Anh đi lại vỗ vào mặt cậu ta một cái khiến cho cậu ta bừng tỉnh. Con mắt nhìn Vũ Phong, cậu trở nên tức giận mà vò đầu bứt tóc.
- Làm ơn để tôi ngủ một cái đi được không?
Ly cà phê mới pha xong còn nóng hổi, vậy mà Minh Hoàng lại uống như nước lã. Vũ Phong nhếch mép cười khinh. Minh Hoàng liếc xéo một cái.
- Buổi tiệc chuẩn bị ra sao rồi?
Vũ Phong hỏi. Anh kéo ghế ngồi trước mặt Minh Hoàng như khảo bài tập về nhà. Minh Hoàng nhếch mép vứt lên bàn một cái máy tính bảng, bên trong là toàn bộ những chi tiết về bữa tiệc sinh nhật của Hạ Ngưng và Thiên.
Cái tên của hai đứa nhỏ đều là do cô đặt. Anh vẫn còn nhớ cái đêm 4 năm về trước, khi cô chỉ mới rời đi và hai đứa nhỏ cũng mới được xuất viện. Anh đã tuyệt vọng đến nỗi không biết làm thế nào. Tiếng khóc của con khi nó thèm sữa mẹ khiến cho anh càng trở nên cắn rứt. Anh muốn chết đi, thiếu cô anh không thể sống dù chỉ một giây đối với anh cũng như trôi qua cả ngàn kiếp. Nhưng càng nghe tiếng khóc của con anh càng không thể khóc, anh không thể nào yếu đuối mãi được.
Khi ấy anh vô tình nhìn thấy nhật ký cô đã viết để trong hộc tủ. Mặc dù thấy có lỗi nhưng anh vẫn đọc nó. Và nước mắt anh đã nhòe đi dòng chữ nắn nót trong cuốn nhật ký.
Cô bảo rằng cô rất ghét anh, ghét nhưng vẫn yêu anh, chính cô cũng không hiểu được lòng mình đang nghĩ gì.
Cô bảo rằng cô đã mất đi đứa con đầu lòng của mình, chỉ vì sự ngu xuẩn của chính cô, và cô không thể nào ngu xuẩn hay yếu đuối như vậy một lần nữa.
Những dòng kế tiếp, cô kể về những lúc cô bung xõa và trở nên mạnh mẽ hơn. Điều đó khiến cho cô cảm thấy rất sảng khoái, nhưng lại làm cho cô mất đi chính bản thân mình.
Những dòng cuối cùng là cuộc sống trong quãng thời gian cô mang thai. Cô nói rằng bụng cô còn nhỏ, vẫn chưa thể nào cảm nhận được có một sinh linh nào đó trong bụng. Vũ Phong rất yêu thương và chiều chuộng cô, nhưng nó lại làm cho cô thấy có lỗi với những gì cô đang gây ra với anh…
… Khi cô được 8 tháng rưỡi, cũng chính là ngày cô chuyển dạ sinh con. Cô nói rằng muốn đặt tên cho con gái là Hạ Ngưng, đứa con trai tên là Thiên. Rồi một dấu chấm kết thúc cho quyển nhật ký của cô, nó cũng là trang giấy cuối cùng.
- Làm sao đây, anh không thể nào quên được em.
Mặc Vũ Phong đờ đẫn ngồi trên bàn. Quyển nhật ký này anh đã đọc đến thuộc lòng, nhưng từ đó đến giờ đã 4 năm trôi qua, tròn bốn năm, ngày mai là đến sinh nhật bốn tuổi của mấy đứa nhỏ. Cô vẫn chưa xuất hiện, cô vẫn chưa về với anh.
Trần gia biệt tung biệt tích, còn mỗi Bác Thành và Bác Thần ở lại, còn những người khác đều ra nước ngoài. Anh chẳng biết họ đi đâu vì che giấu quá kỹ, thậm chí còn đi bằng máy tay tư nhân để anh khỏi truy ra được. Nhưng đâu dám truy, anh sợ cô sẽ lại ghét anh một lần nữa.
- Ba ơi?
Một giọng nói hồn nhiên vang lên, có chút ngái ngủ trong đó. Hạ Ngưng đứng ở cửa với bộ váy ngủ dài thòng bị xệ một bên vai. Con bé dụi mắt để nhìn rõ ba mình. Vũ Phong nhanh chóng lau đi giọt nước mắt đang chực trào mà đi lại bế con gái lên, người anh to lớn, bế Hạ Ngưng lên khiến cho con bé còn có chút xíu.
- Sao con không ngủ mà lên đây?
Anh nhỏ nhẹ hỏi. Hạ Ngưng nằm lên vai ba mình mắt nhắm mắt mở, con bé trả lời rồi ngáp một cái.
- Con mơ thấy một người phụ nữ rất xinh đẹp, cô ấy nói cô ấy là mẹ con.
Giọng con nít khiến cho Vũ Phong càng thêm đau lòng. Anh nhìn ra cửa sổ, đứng đung đưa cho Hạ Ngưng rơi vào giấc ngủ, rồi anh hỏi con bé.
- Vậy con có muốn gặp mẹ không?
Anh cảm giác được rằng Hạ Ngưng đang gật đầu, con bé không muốn trả lời vì nó buồn ngủ. Rồi nó ngủ luôn, anh nhẹ nhàng đặt nó lên giường rồi nằm bên cạnh. Vừa vuốt lưng con gái, anh khẽ nói.
- Rồi mẹ con sẽ về với ba cha con chúng ta.
Nhưng Hạ Ngưng đã ngủ say từ lúc nào. Vũ Phong nhắm mắt, anh đang cố chôn vùi nỗi buồn vào sâu trong tận đáy lòng. Lúc này một cậu bé mơ ngủ đứng trước cửa, mặc bộ đồ ngủ hình con khủng long, tay kéo lê lết theo con khủng long màu xanh to tướng.
Nó nhìn thấy em gái và ba mình đang nằm trên giường thì trong vô thức nó đi lại nhảy lên giường, lựa một chỗ còn trống rồi nằm trên đó nhắm mắt ngủ ngon lành như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ngày hôm sau. Vũ Phong không hiểu sao lại cảm thấy khó thở kinh khủng. Anh đưa hai tay lên chới với vì hình như có ai đó đang bóp cổ anh. Rồi từ từ anh không thở được nửa, mặt mày xanh lè, anh giật mình tỉnh dậy, anh bị thứ gì đó màu xanh xanh chắn tầm nhìn. Trong một giây ngắn ngủi anh đã tìm ra thủ phạm khiến cho anh khó thở.
Vũ Phong thở dài, kéo cái mông của Mặc Trần Thiên ra khỏi mặt mình. Thằng nhóc này không biết ngủ thế nào mà từ cuối giường lại nhảy lên đầu giường. Con khủng long của nó thì lại chỏng chơ dưới đất. Còn Hạ Ngưng thì một nửa người trên giường, nửa còn lại nằm dưới đất. Anh càng trở nên bất lực mà túm lấy áo con bé kéo lên nằm trên giường.
Lúc này Thiên trở mình, nó giơ cái chân đè lên cái gối vốn dĩ để nằm, mà bây giờ nó dùng làm gối ôm. Nhưng trong lúc nó đưa chân từ bên này sang bên kia thì đã “vô tình” đá thẳng vào mặt Vũ Phong khiến anh bật ngửa xuống giường. Anh bắt đầu cáu gắt tính cho thằng nhỏ một cái cốc vào đầu nhưng ngặt nỗi. Thằng bé quá dễ thương, lại giống Uyển Đình, lỡ thằng bé mà giận dỗi thì chắc cả tuần anh nhớ Uyển Đình như điên.
- Con với chả cái.
Vũ Phong lấy tay sờ trán. Anh nhẹ nhàng hết cỡ bước xuống giường rồi ra khỏi phòng đóng cửa lại. Vẫn còn sớm để đánh thức bọn nhỏ.
Bước xuống lầu, thứ đập vào mắt anh đầu tiên chính là khuôn mặt đầy thâm quầng của Minh Hoàng. Cậu ta đang nằm há mồm trên sô pha ngủ bù. Anh đi lại vỗ vào mặt cậu ta một cái khiến cho cậu ta bừng tỉnh. Con mắt nhìn Vũ Phong, cậu trở nên tức giận mà vò đầu bứt tóc.
- Làm ơn để tôi ngủ một cái đi được không?
Ly cà phê mới pha xong còn nóng hổi, vậy mà Minh Hoàng lại uống như nước lã. Vũ Phong nhếch mép cười khinh. Minh Hoàng liếc xéo một cái.
- Buổi tiệc chuẩn bị ra sao rồi?
Vũ Phong hỏi. Anh kéo ghế ngồi trước mặt Minh Hoàng như khảo bài tập về nhà. Minh Hoàng nhếch mép vứt lên bàn một cái máy tính bảng, bên trong là toàn bộ những chi tiết về bữa tiệc sinh nhật của Hạ Ngưng và Thiên.