Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 131: Ngoại truyện 4
Nhưng Bác Thần thật ra vừa phạm phải một sai lầm trầm trọng. Vũ Phong vốn dĩ sợ vợ, đương nhiên là anh sợ Uyển Đình. Vậy nên chỉ vài tiếng sau khi Bác Thần kể chuyện này cho Vũ Phong nghe thì Uyển Đình cũng biết chuyện. Cô ngồi trên giường cười không nhịn được. Vũ Phong thì ngồi lau mồ hôi, Bác Thần sẽ gϊếŧ chết anh cho coi.
- Em tưởng có chuyện gì lớn lắm, ai ngờ là chuyện này à?
Uyển Đình nói, Vũ Phong gật đầu. Cô thấy anh có hơi lo lắng thì vỗ vai anh mà an ủi.
- Không sao đâu, dù gì em là người ép anh nói ra chứ đâu phải do anh tự nguyện, nhỉ?
Cô nói bằng giọng nhẹ nhàng, và nếu không nói thì chẳng ai biết được thực ra Vũ Phong đang quỳ dưới đất. Đúng vậy, Uyển Đình tàn nhẫn đến nỗi bắt chồng mình quỳ dưới sàn nhà lạnh lẽo trong khi trời mới sáng sớm. Uyển Đình khoanh tay lại gật đầu ra vẻ tinh quái.
- Em chờ xem coi Bác Thần có lấy lòng được cô giáo này hay không. Nếu không thì em sẽ nhúng tay vào một chút xíu coi như giúp đỡ anh trai mình.
Hôm đó. Uyển Đình đưa Hạ Điềm đi học, Hạ Ngưng và Thiên thì ngồi ở sau xe, bọn nhỏ giờ đây đã lớn, 8 tuổi hết rồi nhưng Thiên thi thoảng luôn khiến cho em nó khóc thét vì những trò đùa tai quái của mình. Cô tống hai đứa vào trường trước rồi mới chở Hạ Điềm đi học, ngồi trên xe con bé hỏi cô:
- Mẹ ơi, không biết chú “khủng long” có còn ở trường không mẹ?
- Hở, cái này mẹ cũng không biết. Nhưng mẹ nghĩ là vẫn còn đó.
Câu nói này của Uyển Đình khiến cho khuôn mặt của Hạ Điềm mếu máo, con bé vẫn sợ Bác Thần như sợ ma. Uyển Đình cười tội lỗi rồi nói:
- Con yên tâm đi, nếu con nghe lời cô giáo thì chú ấy sẽ không làm gì con đâu.
- Thật chứ?
Con bé tròn mắt hỏi cô. Uyển Đình gật đầu, vào lúc này đây thì cô tự tin rằng Hạ Điềm sẽ không còn sợ chú nó nữa vì đã có cô giáo bảo kê rồi.
Tới cổng trường, các cô giáo đã đứng đó đón học sinh của mình. Cô giáo của Hạ Điềm cũng có mặt mà chào Uyển Đình.
- Chào chị ạ, cô chào con.
Cô giáo mỉm cười chào Hạ Điềm giúp con bé đỡ sợ hơn nhiều lần. Uyển Đình chào lại rồi cô hỏi:
- Không biết cô giáo tên gì nhỉ? Tôi tò mò không biết cô giáo dạy con mình tên gì.
- À, em tên Lâm Như, tới giờ rồi em xin phép đưa bé vào trong nhé.
Cô giáo tên Lâm Như vui vẻ dắt Hạ Điềm đi. Uyển Đình nhìn theo sau mà cô nghĩ tới nghĩ lui. Cuối cùng cô kết ra một câu:
- Xem ra nên làm quen với chị dâu mới rồi.
Nói xong cô lái xe đi. Hạ Điềm ngoan ngoãn đi cùng cô giáo. Nó hình như thích con bé còn hơn chú ruột của mình, bởi vì khi thấy Bác Thần thì con bé ngay lập tức núp sau chân của Lâm Như. Lâm Như nhìn Bác Thần thì cô bất lực, không biết người đàn ông rảnh rỗi lắm hay sao mà cứ đi theo cô hoài.
- Xin lỗi anh, nhưng đây là nhà trẻ, không phải nơi buôn lậu, xin anh đi giùm cho.
- À tôi… tôi không có ý như vậy đâu.
Bác Thần có hơi gượng. Hôm nay anh đã mặc đồ ổn nhất trong những bộ đồ của mình rồi vậy mà cô vẫn không tôn trọng anh chút nào.
- Hạ Điềm à, con đừng sợ nhé, chú ấy không có muốn làm hại con đâu.
Lâm Như xoa đầu Hạ Điềm. Bác Thần thì nhìn con bé với gương mặt mà anh cảm thấy thân thiện nhất. Nhưng Hạ Điềm nó sợ đến mức hóa đá. Bác Thần bất lực đành nói:
- Tôi xin lỗi vì đã quấy rầy cô, tôi chỉ là muốn… thân với cô thêm một chút nữa thôi.
Nói xong anh ủ rũ rời đi. Lâm Như nhìn theo có chút tội nghiệp, nhưng cô không thể chậm trễ công việc của mình nên mau chóng đưa Hạ Điềm vào trong. Hạ Điềm nhìn chú nó, con bé không khóc mà nhìn vào bóng lưng chú nó đang khuất dần, và không hiểu sao chính nó cũng thấy tội cho Bác Thần.
Bác Thần gặp Lâm Như lần đầu là vài năm trước. Lúc ấy anh đưa Kha Nguyệt đi học thì vô tình gặp cô. Anh vừa nhìn thì không có ý gì cả, khuôn mặt lạnh lùng vẫn lạnh lùng như thế. Nhưng rồi vì anh nhìn thấy cô vui vẻ dạy dỗ đám trẻ nên trái tim anh đã rung động, cuối cùng yêu cô lúc nào không hay. Nhưng mà đó là yêu đơn phương.
Ngồi bên vệ đường nhìn về phía trường học. Bác Thần cảm thấy mình thật thảm hại, bề ngoài của anh đã nói lên việc anh không phải người tốt lành gì. Có lẽ vì thế mà Lâm Như mới không có ấn tượng tốt về anh, Bác Thần thở dài, yêu một người sao khó quá.
- Tên đó đang làm gì vậy?
Lâm Như nhíu mày nhìn xuống dưới. Cô thấy Bác Thần đang ngồi bên vệ đường, lúc này thì cô không thể thấy gì ngoài cái đầu lẫn bóng lưng của anh. Hạ Điềm chạy lại nói với cô:
- Chú “khủng long” đang buồn đó cô ơi.
Lâm Như nhìn đứa bé ngây thơ như vậy thì cô vui vẻ hỏi:
- Đó là ai thế?
- Là cái chú đang ngồi ở dưới, chú là chú của con đó con.
Hạ Điềm ngây thơ nói. Lâm Như bất ngờ vì điều này, cô hỏi:
- Thật sao? Vậy chú có bạn gái chưa con?
- Bạn gái? Điềm Điềm chưa thấy chú mang bạn gái về nhà bao giờ.
Hạ Điềm tròn mắt nói với Lâm Như. Lâm Như trông có vẻ phấn khởi hơn hẳn. Cô nhìn xuống Bác Thần, vậy là cô có cơ hội rồi.
Cô thích Bác Thần bằng trái tim trong trắng và thuần khiết, Bác Thần là người đầu tiên mà cô thích. Suốt bao nhiêu năm trời, có rất nhiều chàng trai đi ngang qua cuộc đời cô, nhưng cô chẳng ưng ý ai cả. Ai ngờ bỗng một hôm con tim của cô lại hẫng một nhịp khi gặp Bác Thần.
Hạ Điềm trông thế thôi chứ không đến nỗi ngu ngốc. Con bé nhận ra hết, biểu cảm của cô giáo nó đã khiến nó nhìn ra tất cả. Và con bé đem hết những hoài nghi của mình về nhà nói cho mẹ nghe.
- Con nói thật sao?
Uyển Đình kinh ngạc nhìn Hạ Điềm, con bé vừa gật đầu vừa nhâm nhi cái bánh ngọt trên tay. Vũ Phong cũng bất ngờ mà nói với Uyển Đình.
- Hai người này cũng giỏi thật, thích nhau suốt ba năm trời nhưng không ai đủ can đảm để thổ lộ. Đỉnh thật đấy.
- Lúc em thích anh em cũng đâu dám thổ lộ, em sợ anh sẽ ghét em, vậy nên em có thể hiểu cho hai người họ.
Uyển Đình nói bằng giọng trầm lắng. Vũ Phong nũng nịu chui vào người cô nằm, anh nói:
- Nhưng bây giờ em có anh rồi còn gì.
- Ừ, bây giờ thì có rồi, nhưng không biết được bao lâu.
- Con cũng muốn hả? Được thôi.
Bác Thần vui vẻ nói mà đi lại bế Hạ Điềm lên tay, con bé tuy có chút sợ nhưng rồi nó cũng cười khúc khích. Hạ Ngưng nhìn Thiên, hai đứa nhìn nhau rồi nhún vai. Nhưng Thiên có vẻ không thích cho lắm khi Hạ Điềm chiếm lấy chú của nó.
- Đứa em gái mát lòng mát dạ ghê!
- Em tưởng có chuyện gì lớn lắm, ai ngờ là chuyện này à?
Uyển Đình nói, Vũ Phong gật đầu. Cô thấy anh có hơi lo lắng thì vỗ vai anh mà an ủi.
- Không sao đâu, dù gì em là người ép anh nói ra chứ đâu phải do anh tự nguyện, nhỉ?
Cô nói bằng giọng nhẹ nhàng, và nếu không nói thì chẳng ai biết được thực ra Vũ Phong đang quỳ dưới đất. Đúng vậy, Uyển Đình tàn nhẫn đến nỗi bắt chồng mình quỳ dưới sàn nhà lạnh lẽo trong khi trời mới sáng sớm. Uyển Đình khoanh tay lại gật đầu ra vẻ tinh quái.
- Em chờ xem coi Bác Thần có lấy lòng được cô giáo này hay không. Nếu không thì em sẽ nhúng tay vào một chút xíu coi như giúp đỡ anh trai mình.
Hôm đó. Uyển Đình đưa Hạ Điềm đi học, Hạ Ngưng và Thiên thì ngồi ở sau xe, bọn nhỏ giờ đây đã lớn, 8 tuổi hết rồi nhưng Thiên thi thoảng luôn khiến cho em nó khóc thét vì những trò đùa tai quái của mình. Cô tống hai đứa vào trường trước rồi mới chở Hạ Điềm đi học, ngồi trên xe con bé hỏi cô:
- Mẹ ơi, không biết chú “khủng long” có còn ở trường không mẹ?
- Hở, cái này mẹ cũng không biết. Nhưng mẹ nghĩ là vẫn còn đó.
Câu nói này của Uyển Đình khiến cho khuôn mặt của Hạ Điềm mếu máo, con bé vẫn sợ Bác Thần như sợ ma. Uyển Đình cười tội lỗi rồi nói:
- Con yên tâm đi, nếu con nghe lời cô giáo thì chú ấy sẽ không làm gì con đâu.
- Thật chứ?
Con bé tròn mắt hỏi cô. Uyển Đình gật đầu, vào lúc này đây thì cô tự tin rằng Hạ Điềm sẽ không còn sợ chú nó nữa vì đã có cô giáo bảo kê rồi.
Tới cổng trường, các cô giáo đã đứng đó đón học sinh của mình. Cô giáo của Hạ Điềm cũng có mặt mà chào Uyển Đình.
- Chào chị ạ, cô chào con.
Cô giáo mỉm cười chào Hạ Điềm giúp con bé đỡ sợ hơn nhiều lần. Uyển Đình chào lại rồi cô hỏi:
- Không biết cô giáo tên gì nhỉ? Tôi tò mò không biết cô giáo dạy con mình tên gì.
- À, em tên Lâm Như, tới giờ rồi em xin phép đưa bé vào trong nhé.
Cô giáo tên Lâm Như vui vẻ dắt Hạ Điềm đi. Uyển Đình nhìn theo sau mà cô nghĩ tới nghĩ lui. Cuối cùng cô kết ra một câu:
- Xem ra nên làm quen với chị dâu mới rồi.
Nói xong cô lái xe đi. Hạ Điềm ngoan ngoãn đi cùng cô giáo. Nó hình như thích con bé còn hơn chú ruột của mình, bởi vì khi thấy Bác Thần thì con bé ngay lập tức núp sau chân của Lâm Như. Lâm Như nhìn Bác Thần thì cô bất lực, không biết người đàn ông rảnh rỗi lắm hay sao mà cứ đi theo cô hoài.
- Xin lỗi anh, nhưng đây là nhà trẻ, không phải nơi buôn lậu, xin anh đi giùm cho.
- À tôi… tôi không có ý như vậy đâu.
Bác Thần có hơi gượng. Hôm nay anh đã mặc đồ ổn nhất trong những bộ đồ của mình rồi vậy mà cô vẫn không tôn trọng anh chút nào.
- Hạ Điềm à, con đừng sợ nhé, chú ấy không có muốn làm hại con đâu.
Lâm Như xoa đầu Hạ Điềm. Bác Thần thì nhìn con bé với gương mặt mà anh cảm thấy thân thiện nhất. Nhưng Hạ Điềm nó sợ đến mức hóa đá. Bác Thần bất lực đành nói:
- Tôi xin lỗi vì đã quấy rầy cô, tôi chỉ là muốn… thân với cô thêm một chút nữa thôi.
Nói xong anh ủ rũ rời đi. Lâm Như nhìn theo có chút tội nghiệp, nhưng cô không thể chậm trễ công việc của mình nên mau chóng đưa Hạ Điềm vào trong. Hạ Điềm nhìn chú nó, con bé không khóc mà nhìn vào bóng lưng chú nó đang khuất dần, và không hiểu sao chính nó cũng thấy tội cho Bác Thần.
Bác Thần gặp Lâm Như lần đầu là vài năm trước. Lúc ấy anh đưa Kha Nguyệt đi học thì vô tình gặp cô. Anh vừa nhìn thì không có ý gì cả, khuôn mặt lạnh lùng vẫn lạnh lùng như thế. Nhưng rồi vì anh nhìn thấy cô vui vẻ dạy dỗ đám trẻ nên trái tim anh đã rung động, cuối cùng yêu cô lúc nào không hay. Nhưng mà đó là yêu đơn phương.
Ngồi bên vệ đường nhìn về phía trường học. Bác Thần cảm thấy mình thật thảm hại, bề ngoài của anh đã nói lên việc anh không phải người tốt lành gì. Có lẽ vì thế mà Lâm Như mới không có ấn tượng tốt về anh, Bác Thần thở dài, yêu một người sao khó quá.
- Tên đó đang làm gì vậy?
Lâm Như nhíu mày nhìn xuống dưới. Cô thấy Bác Thần đang ngồi bên vệ đường, lúc này thì cô không thể thấy gì ngoài cái đầu lẫn bóng lưng của anh. Hạ Điềm chạy lại nói với cô:
- Chú “khủng long” đang buồn đó cô ơi.
Lâm Như nhìn đứa bé ngây thơ như vậy thì cô vui vẻ hỏi:
- Đó là ai thế?
- Là cái chú đang ngồi ở dưới, chú là chú của con đó con.
Hạ Điềm ngây thơ nói. Lâm Như bất ngờ vì điều này, cô hỏi:
- Thật sao? Vậy chú có bạn gái chưa con?
- Bạn gái? Điềm Điềm chưa thấy chú mang bạn gái về nhà bao giờ.
Hạ Điềm tròn mắt nói với Lâm Như. Lâm Như trông có vẻ phấn khởi hơn hẳn. Cô nhìn xuống Bác Thần, vậy là cô có cơ hội rồi.
Cô thích Bác Thần bằng trái tim trong trắng và thuần khiết, Bác Thần là người đầu tiên mà cô thích. Suốt bao nhiêu năm trời, có rất nhiều chàng trai đi ngang qua cuộc đời cô, nhưng cô chẳng ưng ý ai cả. Ai ngờ bỗng một hôm con tim của cô lại hẫng một nhịp khi gặp Bác Thần.
Hạ Điềm trông thế thôi chứ không đến nỗi ngu ngốc. Con bé nhận ra hết, biểu cảm của cô giáo nó đã khiến nó nhìn ra tất cả. Và con bé đem hết những hoài nghi của mình về nhà nói cho mẹ nghe.
- Con nói thật sao?
Uyển Đình kinh ngạc nhìn Hạ Điềm, con bé vừa gật đầu vừa nhâm nhi cái bánh ngọt trên tay. Vũ Phong cũng bất ngờ mà nói với Uyển Đình.
- Hai người này cũng giỏi thật, thích nhau suốt ba năm trời nhưng không ai đủ can đảm để thổ lộ. Đỉnh thật đấy.
- Lúc em thích anh em cũng đâu dám thổ lộ, em sợ anh sẽ ghét em, vậy nên em có thể hiểu cho hai người họ.
Uyển Đình nói bằng giọng trầm lắng. Vũ Phong nũng nịu chui vào người cô nằm, anh nói:
- Nhưng bây giờ em có anh rồi còn gì.
- Ừ, bây giờ thì có rồi, nhưng không biết được bao lâu.
- Con cũng muốn hả? Được thôi.
Bác Thần vui vẻ nói mà đi lại bế Hạ Điềm lên tay, con bé tuy có chút sợ nhưng rồi nó cũng cười khúc khích. Hạ Ngưng nhìn Thiên, hai đứa nhìn nhau rồi nhún vai. Nhưng Thiên có vẻ không thích cho lắm khi Hạ Điềm chiếm lấy chú của nó.
- Đứa em gái mát lòng mát dạ ghê!
Bình luận facebook