• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu (1 Viewer)

  • Chương 1-5

Chương 1: Tiệc Thân Mật

Nhà họ Thịnh.

Hôm nay là sinh nhật mười sáu tuổi của Thịnh gia đại tiểu thư Thịnh Hoàn Hoàn, ở đây có không ít quan to quyền quý.

Gia thế Thịnh gia hiển hách, ở Hải Thành những gia tộc như thế chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Chỉ tiếc Thịnh gia đến đời Thịnh Xán này, dưới gối chỉ có một đứa con gái là Thịnh Hoàn Hoàn.

Thịnh Xán muốn bồi dưỡng Thịnh Hoàn Hoàn thành một nữ cường, có như vậy mới có năng lực tiếp quản gia nghiệp khổng lồ của Thịnh gia trong tương lai.

Đáng tiếc Thịnh Hoàn Hoàn đến năm mười sáu tuổi tinh thông cầm kỳ thư họa, duy chỉ không có thiên phú làm kinh doanh.

Thịnh Hoàn Hoàn vừa thấy con số liền choáng váng, không có lần nào thông qua bài kiểm tra mà Thịnh Xán đưa ra.

Rơi vào đường cùng, Thịnh Xán chỉ có thể tính toán trước cho tương lai của Thịnh Hoàn Hoàn và Thịnh gia.

Cho nên mới có bữa tiệc sinh nhật hôm nay.

Hôm nay có rất nhiều các thanh niên trẻ tuổi tài trí hơn người tới tham gia tiệc sinh nhật này.

Vợ chồng Thịnh Xán đứng ở lầu hai, đánh giá chọn lựa các thanh niên trẻ.

Đánh giá một vòng, Thịnh phu nhân chỉ vào một thiếu niên dung mạo xuất chúng nói: "Con xem người kia thế nào, nhiều thanh niên trẻ như vậy, mẹ thấy nó xuất sắc nhất.”

Thịnh Xán nhìn về phía Thịnh phu nhân, sau đó trầm ngâm nói: "Đó là con trai của Lăng gia, tình hình ở Lăng gia phức tạp, nội đấu nhiều năm vẫn không yên tĩnh, gia đình như vậy không thích hợp.”

Thiếu niên kia tên Lăng Tiêu, hắn lạnh lùng đứng ở phía sau một người đàn ông trung niên, mặt không chút thay đổi nhìn mọi người, tính ra hắn trầm ổn hơn với bạn cùng lừa tuổi.

Thiếu niên mười chín tuổi, dáng người cao lớn, tướng mạo xuất chúng, nhất là một thân quý khí bẩm sinh kia, làm cho hắn như hạt đang đứng giữa bầy gà.

Đáng tiếc Lăng gia gia thế phức tạp, Lăng Tiêu tuổi còn nhỏ đã nhận hết sự xem thường của thế nhân, tính cách lạnh lùng ít nói, thật sự không phải lựa chọn tốt.

Thịnh phu nhân nghe chồng nói xong, tiếc nuối dời hai mắt đi, rất nhanh liền tìm được một người mới: "Còn thằng bé kia thì sao, con trai Mộ gia, học tập rất tốt, người thoạt nhìn cũng rất sạch sẽ ôn hòa.”

Thịnh Xán nhíu mày: "Mộ gia? Em đang nói thắng bé kia?”

“Là người đứng dưới tàng cây Ngọc Lan kia kìa.”

Thịnh phu nhân lại chỉ chỉ, "Hình như tên là Mộ Tư.”

Cuối cùng Thịnh Xán cũng nhìn thấy cậu bé đang đứng dưới gốc cây bạch ngọc lan.

Thanh niên mười tám tuổi gọn gàng sạch sẽ, ôn nhuận như ngọc, môi hồng răng trắng, mắt như sao, giống như bức tranh không nhiễm phàm trần.

Là nó?

Thịnh Xán càng nhíu chặt mày.

Thịnh phu nhân chờ mong nhìn Thịnh Xán, "Thế nào, tôi nghe nói đứa nhỏ này học giỏi, phẩm chất tốt, mọi thứ đều xuất sắc.”

Nhưng Thịnh Xán vẫn lắc đầu, "Không được, tình huống Mộ gia còn phức tạp hơn Lăng gia, hơn nữa năm ngoái nó bị tai nạn cướp đi một chân.”

Đích thực về mọi phương diện, Mộ Tư đều rất xuất sắc, luôn được Mộ gia coi trọng.

Nếu như không phải bởi vì tai nạn xe, sau đó bị Mộ lão gia tử gạch tên ra khỏi danh sách những người thừa kế thì hôm nay hắn cũng sẽ không xuất hiện ở bữa tiệc sinh nhật này.

“Cái gì, bị tai nạn xe cướp đi một chân?”

Thịnh phu nhân khó có thể tin nhìn hai chân của thiếu niên: "Nhìn không ra a!”

Thịnh Xán nói: "Nó mang chân giả, chúng ta lại xem những người khác đi!”

Từ sau khi bị tai nạn tính tình Mạc Tư có chút quái gở, tuổi còn nhỏ đã mất một chân, tâm lý phát sinh biến hóa là không thể tránh khỏi, cho nên cũng không nằm trong danh sách dự bị của Thịnh Xán.

Mà giờ phút này, có một thiếu nữ cũng đang từ trên cao nhìn qua cửa sổ, ánh mắt cô chăm chú nhìn chằm chằm người đang đứng ở dưới gốc cây bạch ngọc lan kia.

Hắn kia rồi!

Thịnh Hoàn Hoàn không nghĩ tới, thiếu niên làm tim cô đập thình thịch suốt hai năm qua, lại có thể xuất hiện ở tiệc sinh nhật của mình.

Ba nói, tất cả các chàng trai ở đây tối này cô đều có thể chọn bất cứ người nào làm chồng tương lai của mình.

Người đó sau này sẽ là chồng của cô, sẽ cùng cô chung sống cả đời.

Trong đó bao gồm cả hắn, đúng không?

Nhìn thấy thiếu niên đứng dưới tàng cây ngọc lan, Thịnh Hoàn Hoàn cảm giác tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Đây là cảm giác thích một người!

Loại cảm giác này đối với cô mà nói cũng không xa lạ gì.

Kể từ buổi chiều ngày đầu tiên lên trung học, khoảnh khắc hắn mặc đồng phục thể dục màu trắng chạy về phía cô, khoảnh khắc đó vẫn luôn tồn tại trong tâm trí cô đến tận hôm nay.

Từ đó về sau, sân bóng trở thành nơi cô quẹt thẻ đến mỗi ngày.

Đáng tiếc, sau đó tai nạn xe đã cướp đi một chân của hắn, từ đó về sau cô không còn gặp hắn ở sân bóng rổ nữa, mãi cho đến khi thi tốt nghiệp trung học hắn mới ngồi xe lăn xuất hiện ở trường.

Hắn thi đậu đại học Hải Thành, còn cô tiếp tục học trung học phổ thông, nhưng tin tức về hắn, cô chưa bao giờ bỏ sót.

Khách đã đến, vợ chồng Thịnh Xán đưa Thịnh Hoàn Hoàn xuống lầu.

“Tới rồi tới rồi, mau, mau tới trước mặt Thịnh tiểu thư.”

Thịnh Hoàn Hoàn vừa xuống lầu, các vị tân khách liền đẩy con trai của mình lên phía trước, tranh thủ lộ mặt nhiều hơn, để cho cô có ấn tượng với con trai của mình.

Lại nói tiếp, Thịnh Hoàn Hoàn rất nổi tiếng ở Hải Thành.

Nghe nói sáng sớm ngày cô sinh ra, toàn bộ hoa của bệnh viện đều nở rộ, bầu trời bệnh viện có một tầng kim quang bao phủ.

Lúc ấy ở Hải Thành có một thầy bói nổi tiếng là Đường Huyền Vũ, cũng đang ở bệnh viện đó dưỡng bệnh.

Lúc ấy ông ta đã nói thẳng trước mặt bạn bè đến thăm mình rằng: "Ấu nữ Thịnh gia mang theo chậu châu báu xuất thế, vận của Thịnh gia sắp đổi, không biết tương lai chàng trai nào sẽ được lợi đây.”

Năm đó Thịnh gia chỉ là một xí nghiệp nhỏ vô danh.

Sau đó Thịnh gia phát triển, chứng minh những lời nói của Đường Huyền Vũ là đúng.

Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn sinh ra, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, tập đoàn Thịnh Thế đã từ một công ty nhỏ không có tiếng tăm gì biến thành một công ty lớn ở Hải Thành, có thể nói toàn bộ Thịnh gia phát triển không ngừng.

Những thiếu niên tới tham gia tiệc sinh nhật hôm nay, đều là các anh tài kiệt xuất của các gia tộc ở Hải Thành.

Thịnh gia chọn rể, nếu như thanh niên nào được chọn trúng, tương lai phải ở rể Thịnh gia.

Thịnh phu nhân ở trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn nhắc tới mấy cái tên, đáng tiếc Thịnh Hoàn Hoàn một chữ cũng nghe không lọt, bởi vì trong những cái tên đó không có Mộ Tư.

Thịnh phu nhân dẫn theo Thịnh Hoàn Hoàn đi một vòng, sau đó để cô tự đi nói chuyện với mọi người.

Tính tình Thịnh Hoàn Hoàn rất tốt nên cô có rất nhiều bạn bè, các chàng trai cũng nhân cơ hội lấy lòng cô.

đại tiểu thư Thịnh gia chẳng những gia thế tốt, người cũng xinh đẹp, trong những thanh niên này có rất nhiều người nguyện ý ở rể Thịnh gia.

“Cậu mau tới bên cạnh cô ấy đi.”

Tôn Tư Lam thấy thanh niên bên cạnh thờ ơ, mặt lộ vẻ gấp gáp nói: "Lăng Tiêu, cậu phải biết rằng, nếu được đại tiểu thư Thịnh gia chọn trúng, có Thịnh Xán ra mặt giúp đỡ, có lẽ ba cậu có thể bớt ngồi tù vài năm.”

Lăng Tiêu vẫn trầm tư không nói gì.

Tôn Tư Lam lại nói tiếp, "Tôi thấy trong những thanh niên hôm nay tới đây, cậu là người xuất sắc nhất, Thịnh gia đại tiểu thư nhất định sẽ chọn cậu, vì ba của mình cậu mau lại gần cô ấy đi!"

Lăng Tiêu nhìn cô gái được mọi người tâng bốc nịnh nọt, khóe miệng hắn hiện ra một nụ cười nhàn nhạt, sau đó cất bước đi tới.

Nhìn bóng lưng thon dài đơn bạc thẳng tắp của Lăng Tiêu, Tôn Tư Lam hài lòng nhếch khóe miệng.

Nếu Lăng Tiêu được đại tiểu thư Thịnh gia chọn trúng, toàn bộ Lăng gia đều sẽ được lợi.
Chương 2: Ác Quỷ Và Thiên Thần

“Xin chào, tôi là Lăng Tiêu, là Hải Đại......”

Thật vất vả cô mới thoát khỏi dây dưa của các thanh niên ở đây, Thịnh Hoàn Hoàn chỉ muốn chạy về phía tàng cây Ngọc Lan, căn bản không có tâm tư nhìn đến Lăng Tiêu.

Nhìn thiếu niên muốn rời đi dưới tàng cây ngọc lan kia, Thịnh Hoàn Hoàn sốt ruột cắt đứt lời Lăng Tiêu, "Xin lỗi, anh đừng cản đường tôi.”

Ở độ tuổi này của Thịnh Hoàn Hoàn, có chút kiêu ngạo nói ra lời này cũng là rất bình thường.

Cô thậm chí không ngẩng đầu liếc Lăng Tiêu một cái, liền vòng qua người hắn.

Lăng Tiêu nhìn chằm chằm bàn tay mình vừa vươn ra, sau đó thu hồi lại.

Mọi người bốn phía đều cười nhạo Lăng gia, cười hắn không biết tự lượng sức mình.

Đối với sự chế giễu của mọi người, thiếu niên này làm như không thấy, hắn quay đầu nhìn về bóng lưng của Thịnh Hoàn Hoàn cong môi cười nhàn nhạt.

Dường như thế giới rộng lớn này, không có gì có thể ảnh hưởng đến tâm tình của hắn.

Đang lúc hắn muốn rời đi, trong đám người truyền đến thanh âm:

“Hắn chính là Lăng Tiêu? Là con trai của ả đàn bà đóng phim sex An Lan kia?”

“Chính là hắn, ả đàn bà An Lan đúng là làm bậy, gả cho người ta mà còn không an phận, cả ngày chỉ biết đi quyến rũ đàn ông khắp nơi, cuối cùng còn bị Lăng Hoa Thanh bắt gặp rồi đâm chết người, sau đó nữa đời còn lại phải ngồi tù.”

“Sao Lăng Hoa Thanh chỉ đâm tên gian phu? Nếu đổi lại là tôi, tôi sẽ đâm ả tiện nhân An Lan kia đầu tiên.”

Đóng phim sex, gian phu, tiện nhân, những chữ này giống như một con dao bén nhọn, từng đao từng đao cắm ở trong lòng Lăng Tiêu, đau đến mức làm cho người ta hít thở không thông.

Sắc mặt của thiếu niên lạnh lùng đạm mạc này, rốt cục cũng có chút cảm xúc.

Chỉ thấy hắn nắm chặt hai quyền, sắc mặt không còn chút máu, đáy mắt vô hồn, hắn cử động cứng ngắc, giống như một cái xác không hồn.

Lúc này một thanh âm lỗ mãng từ một góc nào đó truyền đến,: “《 Váy Hạ Chi Thần 》 mọi người xem qua chưa? Dáng người của ả đàn bà An Lan thật sự rất tuyệt, còn có thanh âm rên rỉ khiến người đều mềm nhũn, ả ta đúng thật sự là trời sinh làm điếm..."

Thanh âm lỗ mãng của người đàn ông trung niên vừa dứt, bỗng nhiên cổ ông ta bị siết chặt, cổ họng hít thở không thông.

"Ông nói ai là điếm?"

Thanh âm lạnh lẽo trước mắt truyền đến: "Ông nói lại lần nữa xem.”

Đối diện với người đàn ông trung niên là một đôi mắt đỏ thẫm.

Cả người Thiếu niên trước mắt mang theo hơi thở của sự chết chóc, hai mắt hừng hực lửa giận.

Đối mặt với sự phẫn nộ của Lăng Tiêu, người đàn ông sợ hãi mở to hai mắt, thân thể mềm nhũn không có sức phản kháng, ông ta chỉ có thể để hắn bóp cổ họng của mình.

“Lăng tiêu buông tay ra, cậu còn ngại chưa đủ mất mặt sao?”

Tôn Tư Lam không còn mặt mũi nào đứng ở chỗ này, hận không thể kéo Lăng Tiêu lập tức rời đi, nhưng sức của Lăng Tiêu vô cùng mạnh, cô làm thế nào hắn cũng không nhúc nhích được.

Cô chỉ có thể thấp giọng cảnh cáo: "Lăng Tiêu, ba cậu còn ở trong tù, chẳng lẽ cậu cũng muốn vào đó sao?”

Qua hồi lâu, Lăng Tiêu rốt cục cũng buông lỏng người đàn ông ra.

Chân người đàn ông mềm nhũn, ông ta không dám thở mạnh ngồi phịch xuống dưới đất run lẫy bẫy.

Khoảnh khắc vừa rồi, ông ta cho rằng bản thân sẽ chết ở trong tay người thanh niên này.

Thịnh Hoàn Hoàn đứng cách đó không xa, cho nên một màn này cô đều nhìn thấy rõ ràng, cô có chút tò mò, người thanh niên kia thật sự sẽ giết ông ta ở đây sao? Ánh mắt của hắn thật đáng sợ.

Lúc Lăng Tiêu rời đi có lướt qua người của Thịnh Hoàn Hoàn, ánh mắt hắn nhìn cô không có một chút cảm xúc nào.

Khi ánh mắt của hắn liếc qua, Thịnh Hoàn Hoàn cảm giác máu trong cơ thể mình đều bị đóng băng, toàn thân phát lạnh, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Lăng Tiêu đi rồi, thật lâu sau Thịnh Hoàn Hoàn mới tỉnh táo lại, nghĩ thầm: "Thanh niên đó đúng là ác ma!"

Đoạn nhạc đệm này tới nhanh, đi cũng nhanh.

Giống như một tảng đá ném vào mặt hồ, sẽ không còn ai để ý đến chuyện vừa xảy ra nữa.

Bởi vì sau khi Lăng Tiêu đi, ánh mắt mọi người lại một lần nữa đặt ở trên người Thịnh Hoàn Hoàn, cô mới là mục đích bọn họ tới hôm nay.

Chỉ thấy thiếu nữ tinh xảo kiêu ngạo kia, sau khi cự tuyệt tất cả mọi người, một mình đi về phía thiếu niên áo trắng đứng dưới tàng cây ngọc lan.

Tất cả mọi người đều biết, đây chính là người mà Thịnh gia đại tiểu thư lựa chọn.

Thịnh Hoàn Hoàn lớn mật đi về phía người thanh niên, đây là lần đầu cô lớn gan như vậy, cũng là lần đầu cô công khai làm trái lời của cha mẹ.

Đại tiểu thư Thịnh gia lại lựa chọn một người tàn phế?

Mộ Tư nhìn ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ánh mắt bao hàm khinh bỉ và ghen tị nhìn Thịnh Hoàn Hoàn từng bước kiên định đi về phía mình, hai tay anh siết chặt vào nhau.

“Tại sao lại là tôi.”

Anh ta hỏi.

"Bởi vì thích!"

Thịnh Hoàn Hoàn làm ra vẻ thoải mái, đôi mắt xinh đẹp thần thái sáng láng đáp lại.

Cô là một cô gái xinh đẹp, tinh xảo giống như búp bê, đôi mắt đen láy đầy chân thành và dũng cảm.

Mộ Tư cố lấy lại bình tĩnh nói, "Ba mẹ em sẽ không đồng ý, anh là một người tàn phế.”

Thân thể không trọn vẹn, đối với thiếu niên mà nói là một đau đớn trí mạng.

“Vậy thì sao?”

Cô gái kiên định lại cố chấp, "Mộ Tư, đêm nay ngoài anh ra, em sẽ không chọn ai khác.”

Trong đôi mắt bình tĩnh của Mộ Tư, rốt cục cũng có chút rung động.

Chẳng lẽ cô không phát hiện, khi cô đi về phía anh, ánh mắt mọi người đều thay đổi sao?

Đi theo anh, có thể cả đời cô cũng không thoát khỏi loại ánh mắt này.

Thịnh Hoàn Hoàn cẩn thận nói, "Mộ Tư, em biết anh cần em giúp đỡ, chúng ta sẽ trở thành bạn tốt, em sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương anh nữa.”

Sau khi anh gặp chuyện không bao lâu, trong lúc vô tình, cô nghe thấy ba và các chú nói chuyện phiếm về anh.

Thì ra vụ tai nạn xe cướp đi một chân của anh không phải là tai nạn, mà là có người cố ý gây ra, nhưng không có chứng cứ, không thể nào tra ra.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thanh niên mình thích đã lâu, dũng cảm vươn bàn tay nhỏ bé trắng nõn về phía anh: “Anh nguyện ý không?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp giống như bảo thạch rực rỡ chói mắt.

Cô rất tốt, đáng tiếc lại không phải cô gái anh muốn!

Nhưng có một điểm, cô nói không sai.

Hiện tại anh cần sự giúp đỡ của cô.

Thân phận đại tiểu thư Thịnh gia, có thể mang đến cho anh rất nhiều lợi thế......

Mộ Tư trầm mặc nhìn chằm chằm vị tiểu thư trước mắt, sau đó giơ tay lên, đem bàn tay nhỏ bé íu đuối của cô đặt ở lòng bàn tay mình.

Tay cô thật nhỏ, thật mềm!

Giờ khắc này, Thịnh Hoàn Hoàn vui mừng lộ ra nụ cười có chút ngây ngô, có chút ngượng ngùng.

Chính là nụ cười này đã khiến Mộ Tư nhớ nhung cả đời!

Nhưng mà......

Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nụ cười trở nên cay đắng miễn cưỡng cười nói, "Anh và Bạch Tuyết có quan hệ gì, có một lần tan học...em thấy anh cõng cô ấy?”

Hai mắt Mộ Tư ảm đạm, đáy mắt xẹt qua đau xót: "Con bé là con gái chú tài xế, hôm đó chân em ấy bị trật.”

Bạch Tuyết, đó là cô gái mà anh muốn dùng tính mạng để bảo vệ!

Anh và bạch tuyết là thanh mai trúc mã.

Lần tai nạn xe kia, là Bạch Tuyết thay Mộ Tư đỡ một mạng nên hắn mới có thể sống sót, còn cha mẹ của hắn thìtử vong tại chỗ.
Chương 3: Con tin tưởng anh ấy sẽ không phụ con

Nhưng hiện tại, Bạch Tuyết bị chú của mình là Mộ Thành Chu nhốt lại để uy hiếp anh .

Giống như giờ phút này!

“Vậy anh có thích cô ấy không?”

Đương nhiên, Bạch Tuyết là cô gái anh yêu, cả đời đều vậy.

Nhưng mà giờ phút này, Mộ Tư chỉ có thể lựa chọn tâm khẩu bất đồng: "Anh và anh trai của Bạch Tuyết là bạn tốt, anh chỉ xem cô ấy như em gái mà thôi.”

“Thật sao?”

Khóe miệng Thịnh Hoàn Hoàn một lần nữa giương lên, hiển nhiên cô đã tin lời của Mộ Tư, dù sao cô mới mười sáu tuổi mà thôi, nào hiểu được cái gì gọi là lòng người.

"Tất nhiên."

“Mộ Tư, em tin tưởng anh.”

Nụ cười và sự tín nhiệm vô điều kiện của cô khiến đáy lòng Mộ Tư đột nhiên có chút không đành lòng.

Nhưng loại cảm xúc này, rất nhanh đã bị thù hận trong lòng Mộ Tư đè xuống.

Còn có quá nhiều sứ mệnh chờ anh đi hoàn thành, cho nên nên lợi dụng thì phải lợi dụng, tuyệt không thể mềm lòng.

Thịnh Hoàn Hoàn mười sáu tuổi cũng không hiểu, thiếu niên tốt đẹp như thiên sứ đứng trước mặt cô cũng chưa chắc là thiên sứ.

Mà thiếu niên như ác ma kia, cũng chưa chắc chính ác ma.

Cô nắm thật chặt tay Mộ Tư, trong lòng âm thầm thề: quãng đời còn lại, cô sẽ nắm chặt tay anh, lấy thân phận Thịnh gia đại tiểu thư che chở anh, bảo vệ anh cả đời an bình chu toàn.

Nhưng khi còn trẻ cô cũng không biết rằng, thế sự thường thường không như người mong muốn!

Cô nào biết, cả đời người rốt cuộc dài bao nhiêu?

Nó dài đến có thể chứng kiến một gia tộc hưng suy, dài đến có thể thấy rõ lòng người đen trắng!

Sau này Thịnh Hoàn Hoàn vô số lần hồi tưởng lại ngày hôm nay, đều sẽ không tự chủ mà nghĩ, nếu như năm đó người cô lựa chọn là ác ma, mà không phải thiên sứ, thật là tốt biết bao!

Đáng tiếc một ý niệm sai lầm, một lựa chọn, yêu hận đan xen......

Thời gian trôi qua, đảo mắt đã là sáu năm sau.

Hôm nay là ngày đại hỉ của Thịnh gia.

Thịnh phu nhân đã gần lâm bồn đỏ mắt chải đầu cho ái nữ, bệnh viện nói thai nhi trong bụng bà cũng là một tiểu công chúa, nhưng cả nhà bọn vẫn rất vui mừng chuẩn bị chào đón tiểu công chúa ra đời

Thịnh phu nhân cố cho hai giọt nước mắt đang long lanh không rơi xuống, nói với Thịnh Hoàn Hoàn: "Con gái bảo bối của mẹ rốt cục cũng xuất giá, về sau chồng ở bên ngoài vợ ở trong nhà, sống thật tốt cùng A Tư, sau đó sinh thêm mấy đứa con, người một nhà sống hạnh phúc mỹ mãn với nhau nhé.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhếch môi đỏ mọng, nắm chặt tay Thịnh phu nhân: "Mẹ, con sẽ rất hạnh phúc, con tin tưởng A Tư.”

Đại tiểu thư Thịnh gia sau khi lớn lên, duyên dáng yêu kiều, là mỹ nhân nổi tiếng của Hải Thành, được khen là đệ nhất danh viện* của Hải Thành.

*Danh viện: cách nói thời xưa ý chỉ mỹ nữ, cô gái xinh đẹp

Thân là đệ nhất danh viện của Hải Thành, cô thân cao 168 cm, khung xương tinh tế, đường cong hoàn mỹ, có một khuôn mặt tinh xảo dễ nhìn.

Nhưng đáng nhắc tới nhất, vẫn là làn da trắng nõn như ngọc của cô, trắng nõn trong suốt, giống như trứng gà lột vỏ.

Người từng gặp, không ai không cảm thán vẻ đẹp trời sinh của cô.

Thịnh phu nhân không nỡ ôm lấy Thịnh Hoàn Hoàn, nghẹn ngào nói: "Nếu nó dám đối xử không tốt với con, mẹ và ba tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nó.”

Thịnh Xán khàn khàn nói: "Được rồi, ngày đại hỉ của con gái, đừng nói mấy lời này.”

Thịnh Hoàn Hoàn giữ chặt tay cha mẹ, khuôn mặt tươi đẹp kiều diễm, hạnh phúc nói: "Ba, mẹ, hai người yên tâm đi, A Tư đã nói cả đời này sẽ đối xử tốt với con, con tin anh ấy tuyệt đối sẽ không phụ con."

Thịnh Hoàn Hoàn 22 tuổi, đối với Mộ Tư chưa bao giờ hoài nghi.

Mộ Tư là một người đàn ông hoàn mỹ, cũng là một người bạn trai hoàn mỹ, hết thảy của anh ta đều làm cho người ta không thể chê vào đâu được, cô tin tưởng anh cũng sẽ là một người chồng hoàn mỹ.

Nhưng Thịnh Xán nhìn nụ cười hạnh phúc của cô, đáy mắt lại lộ ra vẻ lo lắng.

Ba tháng trước, Mộ Thành Chu bị Mộ Tư ép đến cùng đường, ông ta đưa Bạch Tuyết tới trước mặt Thịnh Xán, để Thịnh Xán giúp ông ta thoát khỏi Hải Thành.

Khi đó Thịnh Xán mới biết có sự tồn tại của Bạch Tuyết.

Lại nói tiếp, vẻ đẹp của Bạch Tuyết cũng không đủ để khiến người ta kinh diễm, càng không thể so sánh với nhan sắc của Thịnh Hoàn Hoàn.

Thế nhưng, trên người Bạch Tuyết có một loại khí chất, đó là một loại khí chất làm cho người đàn ông sẽ không tự giác sinh ra dục vọng bảo vệ cô.

Suy nhược thanh thuần, người thấy người thương.

Sau khi Thịnh Xán thấy Bạch Tuyết, sợ tình cảm của Thịnh Hoàn Hoàn và Mộ Tư phát sinh biến cố, liền giấu Bạch Tuyết đi, cũng bắt đầu thúc giục Thịnh Hoàn Hoàn và Mộ Tư kết hôn.

Thịnh Xán vốn định chờ sau hôn lễ sẽ thẳng thắn nói chuyện này với Mộ Tư, ai ngờ tối hôm qua Bạch Tuyết mất tích, không biết hiện tại người ở nơi nào!

Nếu như bị Mộ Tư phát hiện thì phải làm sao bây giờ?

Mộ Tư vẫn cho rằng Bạch Tuyết đã chết!

Trong lòng Thịnh Xán có loại dự cảm không tốt, chuyện hắn sợ hãi có lẽ sắp phát sinh, nhưng tìm không thấy người, ông ta cũng không làm được gì.

Hiện tại, Thịnh Xán chỉ có thể cầu nguyện hôn lễ hôm nay có thể tiến hành viên mãn, không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào.

Chỉ cần bình yên vượt qua ngày hôm nay, ông sẽ nói tất cả với Mộ Tư.

Nhưng Thịnh Xán không biết, chuyện ông ta lo lắng đã xảy ra.

Mộ gia.

Trong phòng Mộ Tư có một cô gái xinh đẹp đang nằm,cô rất gầy, làn da trắng nõn làm vết thương chồng chất trên người hiện lên càng nổi bật, một bên mặt cũng sưng lên.

Cô gái này chính là Bạch Tuyết.

“Điều tra ra chưa, rốt cuộc là ai làm?”

Khuôn mặt tuấn dật ôn nhuận của Mộ Tư giờ phút này bị một tầng sương mù nồng đậm bao bọc, lạnh như băng, sắc bén, giống như trước đêm bão táp ập đến.

Mộ Tư đã sớm không còn là chàng thiếu niên ngây ngô năm đó.

Năm nay anh đã 24 tuổi, dùng thời gian sáu năm thành công ngồi lên vị trí tổng giám đốc, đoạt lại thứ đã từng thuộc về mình, trở thành tổng giám đốc trẻ tuổi tài cao nhất Hải Thành.

Nhìn những vết thương cũ mới đan xen trên người Bạch Tuyết, Mộ Tư vừa thương vừa giận, rốt cuộc là ai, dám đả thương cô như thế, người đó thật sự muốn chết sao?

Thủ hạ cúi đầu, không dám nhìn mặt Mộ Tư, "Thư ký Bạch đang điều tra, tin rằng rất nhanh sẽ có kết quả.”

Thư ký Bạch, Bạch Băng.

Bạch Băng là trợ thủ đắc lực của Mộ Tư, cũng là anh ruột của Bạch Tuyết.

Nếu Bạch Băng bắt tay vào điều tra, Mộ Tư cũng không hỏi nhiều nữa.

Mộ Tư cẩn thận từng li từng tí cầm tay Bạch Tuyết, sợ làm đau cô, ánh mắt của anh dừng ở một bên má sưng đỏ của cô.

Mộ Thịnh Chu nói cô đã chết, không ngờ cô vẫn còn sống, hơn nữa hiện tại còn đang nằm ở trước mặt anh...

“Tuyết Nhi!”

Mộ Tư ôn nhu gọi một tiếng.

Sự dịu dàng này, trong sáu năm qua Thịnh Hoàn Hoàn chưa bao giờ cảm nhận được.

Năm đó bởi vì tai nạn xe, anh đau đớn mất đi song thân, cũng mất đi nửa cái chân, là Bạch Tuyết cùng anh vượt qua đoạn quãng thời gian tuyệt vọng hắc ám nhất.

Lúc anh muốn chết, là Bạch Tuyết kéo anh trở về, ở thế giới hắc ám thê lương của anh đốt lên một ngọn nến, để cho anh một lần nữa nhìn thấy ánh sáng ấm áp của tương lai.

Đáng tiếc ngày vui không dài, nửa năm sau Bạch Tuyết đã bị Mộ Thành Chu nhốt lại, trở thành con cờ để uy hiếp Mộ Tư và Bạch Băng.

Từ đó về sau, Mộ Tư không còn nhìn thấy Bạch Tuyết nữa.

Những năm gần đây ngoại trừ Mộ Thành Chu ngẫu nhiên gửi tới vài ảnh chụp, Mộ Tư đối với chuyện của Bạch Tuyết hoàn toàn không biết gì cả, không biết cô đang ở đâu, trải qua cuộc sống như thế nào.

Về sau, Mộ Thành Chu phát hiện Mộ Tư và Bạch Băng lặng lẽ phản kháng, dần dần thoát khỏi sự khống chế của ông ta, hai người bọn họ còn âm thầm cướp đi rất nhiều cơ ngơi và sản nghiệp mà ông ta gầy dựng.
Chương 4: Hứa hẹn hủy bỏ, hôn lễ hủy bỏ

Mộ Thành Chu tức giận, gởi một bức ảnh Bạch Tuyết trúng dao trên ngực, ngã xuống vũng máu cho Mộ Tư xem, nói cho anh biết Bạch Tuyết đã chết.

Lúc đó Mộ Tư và Bạch Băng đau đến không muốn sống tiếp, triển khai phản kích kịch liệt, cuối cùng bức Mộ Thành Chu vào tuyệt lộ.

Lúc Mộ Thành vào tù, còn chính miệng thừa nhận với Mộ Tư, Bạch Tuyết đã bị ông ta giết.

Tâm Mộ Tư đã chết, đồng ý với Thịnh Xán tổ chức hôn lễ.

Anh đã phụ lòng Bạch Tuyết, không thể phụ lòng Thịnh Hoàn Hoàn nữa.

Nhưng giờ phút này, Mộ Tư đã sớm ném Thịnh Hoàn Hoàn ra sau đầu, thương tiếc bao lấy tay Bạch Tuyết trong lòng bàn tay, "Tuyết Nhi, đời này anh sẽ không rời khỏi em, sẽ không để bất cứ ai tổn thương em nữa.”

Đó là lời hứa của một người đàn ông.

Địa vị của cô trong lòng anh, không ai có thể thay thế, kể cả Thịnh Hoàn Hoàn đã làm bạn với anh sáu năm.

Bạch Tuyết ngủ rất say, giống như một nàng công chúa trong truyện cổ tích.

Người đàn ông đứng trong thư phòng, nhiều lần muốn nói lại thôi.

Hôm nay là ngày đại hỉ của Mộ thiếu và Thịnh tiểu thư, nhưng Mộ thiếu hình như hoàn toàn quên mất, đến bây giờ vẫn chưa thay quần áo.

Lại qua một lúc lâu, thủ hạ nơm nớp lo sợ, rốt cục nhịn không được mở miệng nhắc nhở: "Mộ thiếu, thời gian sắp tới, nên thay quần áo ra ngoài đón cô dâu rồi.”

Mộ Tư giống như không nghe thấy, ngồi bất động bên giường.

Thủ hạ thức thời ngậm miệng lại, cũng không có dũng khí mở miệng nữa.

Hồi lâu sau, Mộ Tư cũng đứng lên đi thay quần áo.

Một giờ sau, xe hoa xuất hiện ở giao lộ bên ngoài biệt thự Thịnh gia, mấy chục chiếc xe sang trọng, thật là khí phái.

Bạn bè gần xa của Thịnh gia cũng đều đến đông đủ, cả Thịnh gia đều nhộn nhịp tiếng cười.

“Đến rồi, đội xe hoa đến rồi.”

Tiếng cười vui vẻ của bạn bè thân thích từ dưới lầu truyền đến.

Thịnh Hoàn Hoàn đang trang điểm bất chấp quy củ, bước nhanh đến ban công, thấy xe hoa từ từ chậm rãi dừng ở ngoài cửa lớn.

Giọng nói nghiêm khắc của Thịnh phu nhân từ trong phòng truyền đến: "Hoàn Hoàn mau vào ngồi xuống, như vậy không may mắn.”

“Con chỉ liếc mắt một cái thôi.”

Thịnh Hoàn Hoàn vươn một ngón tay mảnh khảnh, nghịch ngợm nháy mắt với mẹ.

Mẹ Thịnh nói: "Không được!”

Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của mẫu thân đại nhân, Thịnh Hoàn Hoàn thu hồi nụ cười trên mặt, lưu luyến không rời trở về chỗ ngồi.

“Con đó nha!”

Thịnh phu nhân gõ lên trán Thịnh Hoàn Hoàn: "Ở yên đây, mẹ với ba con đi xuống trước.”

Nói xong Thịnh phu nhân nhìn về phía mấy cô gái phù dâu của Thịnh Hoàn Hoàn lo lắng dặn dò: "Lát nữa Mộ Tư đi lên các cháu nhớ phải khóa cửa thật kỹ, không thể tùy ý để nó vào, chưa tới giờ lành tuyệt đối không cho nó mở cửa, nghe không?"

Đối mặt với Mộ Tư, Thịnh Hoàn Hoàn từ trước đến nay không có chính kiến.

Thịnh Hoàn Hoàn xinh đẹp cười nói: "Mẹ yên tâm đi, lần này con nhất định nghe lời mẹ.”

Nhiều năm như vậy cô đều chờ được, cũng không ngại chờ thêm nửa giờ này.

Nghe tiếng pháo vui mừng bên ngoài, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn mình trong gương, hạnh phúc: "Mộ Tư, cuối cùng em cũng gả cho anh.”

Cô chờ ngày này, đã chờ thật lâu thật lâu!

Ngoài cửa Thịnh gia, đôi chân thon dài của Mộ Tư bước xuống xe hoa.

Anh mặc âu phục màu trắng, ngũ quan tuấn lãng, một thân thanh quý, thân ảnh cao lớn đứng trước xe hoa.

Trong tiếng tán dương và cười vui, Mộ Tư mang theo đội đón dâu sải bước đi về phía Thịnh gia, đúng lúc này điện thoại di động của anh ta vang lên.

Là Bạch Băng gọi tới, xem ra chuyện điều tra đã có kết quả.

Mộ Tư bắt máy: "Bạch Băng.”

Tiếp theo giọng nói của Bạch Băng từ trong điện thoại truyền đến, âm trầm hơn ngày thường: "Hung thủ phía sau làm tổn thương Tuyết Nhi đã tìm được.”

“Là ai?”

Ngay phía trước Mộ Tư, vợ chồng Thịnh Xán mỉm cười bước về phía hắn.

Vợ chồng Thịnh Xán nhìn Mộ Tư đứng phía trước, ôn nhuận như ngọc, thật sự là mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng hài lòng.

Bạch Băng nói: "Là Thịnh Xán, Tuyết Nhi vẫn bị Thịnh Xán nhốt ở nhà cũ Thịnh gia, Mộ Thành Chu cũng là do ông ta đưa đi.”

Lời nói của Bạch Băng, làm cho đồng tử Mộ Tưrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrr co rụt lại, ánh mắt giống như bị băng tuyết phủ kín, không còn sự ôn nhu như ban đầu nữa.

Thanh âm của hắn không có một tia ấm áp, "Cậu xác định?”

Bạch Băng chắc chắn trả lời: "Tôi xác định.”

Tay Mộ Tư buông xuống, nhìn vợ chồng Thịnh gia nghênh đón mình, khóe miệng phác họa ra vẻ đùa cợt: Đã như vậy, vậy đối với chuyện phải làm tiếp theo, anh cũng không cần áy náy nữa!

Vốn còn muốn tự mình giải thích với Thịnh Hoàn Hoàn, nhưng hiện tại anh ta không muốn nói gì nữa, cô vốn đã sớm biết chuyện của Bạch Tuyết, lại còn làm bộ như không có việc gì để kết hôn với mình.

Hoàn Hoàn à, tôi thật sự quá coi thường cô rồi.

Thịnh Hoàn Hoàn đứng trên lầu, giờ phút này đang chụp ảnh chung với các chị em, mỗi ống kính đều mang theo hạnh phúc và ngọt ngào.

Lăng Kha đưa một cái hộp cho Thịnh Hoàn Hoàn: "Hoàn Hoàn, đây là lễ xuất giá mà mấy chị em chúng tớ tỉ mỉ chuẩn bị cho cậu, vừa rồi bác gái ở đây nên vẫn chưa đưa cho cậu, mau mở ra xem có thích không?”

“Cái gì thế, thần thần bí bí.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhận lấy cái hộp, dưới ánh mắt chờ mong của mấy chị em tốt mở ra cái hộp ra:"Đây là... cái quỷ gì?"

Chỉ thấy bên trong đặt mấy cái CD người lớn, còn có một bộ nội y tình thú.

Lăng Kha cười đê tiện nói: "Đây là chiến y mọi người chuẩn bị cho đêm tân hôn của cậu, cam đoan Mộ Tư sẽ phun máu mũi.”

Thịnh Hoàn Hoàn cầm lấy một chút vải ren màu đen, vô cùng hoài nghi nói: "Thứ này có thể mặc sao?”

Mặc vào cũng phải cởi ra, trực tiếp vào việc không phải càng đơn giản bớt việc sao?

Lăng Kha liếc Thịnh Hoàn Hoàn một cái, "Cậu thì biết cái gì, đàn ông thích như ẩn như hiện như vậy, cái này gọi là tình thú.”

Nam Tầm cười yếu ớt nói: "Tóm lại cậu nghe bọn này là không sai được, chỉ cần cậu mặc bộ này vào, cam đoan Mộ Tư sẽ nhiệt huyết sôi trào.”

“Thật sao?”

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn vải vóc mỏng manh trong tay, trong đầu hiện lên một mảnh rực rỡ, khuôn mặt xinh đẹp nhuộm một tầng đỏ ửng.

Đêm nay, cô sẽ trở thành người phụ nữ thực sự của Mộ Tư.

Lúc này dưới lầu truyền đến âm thanh ồn ào.

“Tớ đi xem thử.”

Lăng Kha nói một tiếng, đi ra phía bên ngoài

Rất nhanh, sắc mặt cô nặng nề đi vào, "Hoàn Hoàn, Mộ Tư đi rồi.”

Trong phút chốc, huyết sắc trên mặt Thịnh Hoàn Hoàn không còn, cho dù trang điểm cũng không che được sắc mặt tái nhợt của cô...

"Hôn lễ bị hủy bỏ."

Mộ Tư ném xuống bốn chữ này, tựa như một quả bom nổ tung ở Thịnh gia, đánh cho mọi người trở tay không kịp.

Chú rể bỏ trốn rồi!

Mọi người mới kịp phản ứng, Thịnh Xán đã dùng tốc độ nhanh nhất lao ra cửa lớn, ngăn ở trước xe hoa đang khởi động: "Mộ Tư, cậu đang làm gì vậy?"

Xe hoa là một chiếc siêu xe mui trần, tất cả mọi thứ bên trong xe có thể thấy rõ ràng.

Mộ Tư lạnh lùng nhìn Thịnh Xán, quyết tuyệt nói: "Hôn lễ hủy bỏ, toàn bộ lời hứa trước đó đều không thực hiện nữa.”

“Cậu nói cái gì?”

Trong nháy mắt Sắc mặt Thịnh Xán trắng bệch.

Mộ Tư khẽ nhếch khóe miệng, nụ cười kia lại hàm chứa châm chọc: "Từ lúc ông giam cầm Bạch Tuyết thì kết quả này ông nên nghĩ đến rồi, không phải sao?"
Chương 5: Tôi Chỉ Muốn Một Câu Trả Lời

Đáy mắt Thịnh Xán xẹt qua vẻ kinh hoảng, chuyện ông ta hắn lo lắng vẫn xảy ra!

“Mộ Tư, cậu nghe tôi nói, chuyện này tôi sẽ giải thích rõ ràng với cậu hôm nay là ngày đại hỉ của cậu và Hoàn Hoàn, cậu không nên hành động theo cảm tính làm tổn thương trái tim Hoàn Hoàn được.”

"Tôi đã nói hủy hôn lễ."

Mộ Tư không chút rung động, vẻ mặt giận dữ nhìn Thịnh Xán: "Tránh ra.”

Suốt ba tháng!

Thịnh Xán nhốt Tuyết Nhi suốt ba tháng, mà anh ta lại hoàn toàn không biết gì cả, anh ta cho rằng Tuyết Nhi thật sự đã chết, còn ngây ngốc đồng ý hôn sự này.

Bây giờ nghĩ lại, là ba tháng trước, Thịnh Xán bắt đầu thúc giục chuyện kết hôn, hóa ra khi đó Tuyết Nhi đã rơi vào tay ông ta.

Người của Thịnh gia, thật sự coi anh là kẻ ngốc sao?

Nghĩ đến vết thương trên người Bạch Tuyết, Mộ Tư liền hận Thịnh Xán.

Tối hôm qua nếu như không phải người của anh phát hiện ra Bạch Tuyết, thì cô đã bị mấy tên côn đồ chà đạp.

Cục tức này, bảo anh ta làm sao có thể nuốt được?

Thịnh Xán vừa vội vừa giận: "Mộ Tư cậu bình tĩnh một chút, tất cả bạn bè thân thích đều đã đến, Hoàn Hoàn còn ở bên trong chờ cậu, cậu nhẫn tâm để con bé biến thành trò cười của toàn thành phố sao?"

“Đó cũng là do các ngươi tự tìm lấy, Thịnh Xán, tôi nói cho ông biết, từ hôm nay trở đi tôi không có bất cứ quan hệ gì với Thịnh gia.”

Từ hôm nay trở đi, tôi và Thịnh gia không còn quan hệ gì nữa.

Lúc Thịnh Hoàn Hoàn chạy tới, vừa lúc nghe thấy những lời này của Mộ Tư, cô cứng đờ ở đó, kinh ngạc nhìn người đàn ông trong xe.

Mộ Tư cũng nhìn thấy cô, bọn họ chỉ cách vài mét, anh rõ ràng nhìn thấy sắc mặt của cô cơ hồ trắng đến trong suốt.

Cô luôn luôn rực rỡ lóa mắt, sau khi trang điểm càng lộng lẫy, cô lại càng xinh đẹp áp đảo mọi người, bộ áo cưới trắng noãn trên người hoàn toàn tôn lên sự cao quý và xinh đẹp của cô.

Cô lại kinh ngạc nhìn anh ta.

Mộ Tư nghĩ, nếu Thịnh Hoàn Hoàn không gặp được anh, cô nhất định sẽ là cô dâu xinh đẹp hạnh phúc nhất trên thế giới.

Nhưng hôm nay cặp mắt sáng chói kia, lại bởi vì anh mà trở nên ảm đạm không ánh sáng.

Giờ khắc này, Mộ Tư có chút không đành lòng, anh ta đúng là đã phụ cô!

Nhưng so với Tuyết Nhi, Thịnh Hoàn Hoàn may mắn hơn nhiều.

Mộ Tư thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nhìn Thịnh Xán, lùi xe về phía sau hai ba mét, lạnh lùng nói: "Tôi nói lại lần nữa, tránh ra.”

Thịnh Xán nghĩ đến bộ dáng hạnh phúc vừa rồi của Thịnh Hoàn Hoàn, lại nhìn Mộ Tư lạnh lùng vô tình trước mặt, tim như dao cắt.

Ông không bao giờ cho phép bất cứ ai làm tổn thương đến báu vật của mình, đặc biệt là Mộ Tư.

Thịnh Hoàn Hoàn yêu Mộ Tư như thế nào Thịnh Xán là người biết rõ nhất.

Ông ta bất chấp cả giận nói với Mộ Tư: "Mộ Tư, nếu cậu khăng khăng muốn đi, vậy cứ nghiền qua người tôi.”

Mộ Tư ngồi trên xe tân hôn, sắc mặt lạnh lùng nhìn Thịnh Xán, anh ta đột nhiên tăng tốc đâm về phía ông ta...

“Không được......”

Tiếng thét chói tai, từ trong cổ họng Thịnh Hoàn Hoàn trào ra.

Trong nháy mắt mọi người cho rằng Thịnh Xán sẽ bị đụng, xe đột nhiên nghiêng một cái, lướt qua người Thịnh Xán.

Thịnh Xán lảo đảo, sau đó lập tức đuổi theo xe, "Trở về, đồ khốn, cậu trở về cho tôi...”

Tên khốn này thật sự rời đi, bỏ Hoàn Hoàn ở chỗ này.

Thịnh Hoàn Hoàn muốn gọi Thịnh Xán lại đừng đuổi theo nữa, nếu anh ta đã nhẫn tâm ném cô ở chỗ này, chứng tỏ trái tim anh đã không còn ở chỗ cô nữa.

Tâm của người ta không đặt ở chỗ này, cưỡng ép kéo về thì có ích lợi gì?

Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn không gọi được tiếng nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ càng chạy càng xa.

Ngã tư đường phía trước, xe đột nhiên quẹo vào, một chiếc xe con xông thẳng tới, Thịnh Xán ở phía sau xe không kịp né tránh, thân thể đã bị đụng bay ra ngoài.

“Ba...... Không......”

“Không...... A Xán......”

"Bà Thịnh, bà Thịnh, trời ạ... bà ấy chảy rất nhiều máu, mau, mau gọi xe cứu thương..."

Bạn có biết bầu trời có màu gì không?

Đối với Thịnh Hoàn Hoàn lúc này mà nói, nó là màu xám!

Là màu máu đỏ tươi chói mắt.

Thịnh Hoàn Hoàn mặc một bộ áo cưới đắt tiền, run rẩy ngồi ở bên ngoài phòng phẫu thuật, tựa như một con rối gỗ không có sinh mệnh.

Áo cưới vốn trắng như tuyết, hôm nay lại bị máu tươi nhuộm đỏ, làn da cô vốn trắng, dưới sự tương phản của máu tươi càng làm nổi bật làng da tái nhợt của cô.

Máu nhuộm trên áo cưới và làn da tuyết trắng của cô, tựa như từng đóa hoa hồng tươi đẹp.

Vừa rồi, cha cô được đẩy vào phòng cấp cứu, mà mẹ cô cũng được đẩy vào một phòng phẫu thuật khác.

Bạn bè thân thích Thịnh gia đi cùng, ai nấy đều tức giận bất bình.

Nhưng mà nhìn Thịnh Hoàn Hoàn ngồi ở trên ghế, huyết sắc hoàn toàn không có, bọn họ đều đau lòng không đành lòng mở miệng an ủi cô.

Mộ Tư này thật sự là nghiệp chướng a......

Thịnh Hoàn Hoàn kinh ngạc nhìn hai tay dính đầy máu tươi của mình, trong đầu tất cả đều là hình ảnh Thịnh Xán bị xe đụng, đoạn ký ức kia ở trong đầu cô cứ lặp lại không thôi.

Mộ Tư rõ ràng nhìn thấy ba xảy ra tai nạn xe.

Thế nhưng, xe của anh ta chỉ dừng lại một chút rồi lại đi tiếp!

Anh ta đối với việc ba bị tai nạn xe làm như không thấy, bỏ lại cô cứ như vậy rời đi!

Ai có thể nói cho cô biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tại sao anh đột nhiên thay đổi, hôm nay vốn nên là ngày hạnh phúc nhất của bọn họ?

Trước đó, tình cảm của bọn họ vẫn rất tốt, chưa bao giờ cãi nhau, rốt cuộc là vì sao?

Bà Thịnh chảy máu nhiều, cũng may cuối cùng mẹ con bình an.

Thịnh Xán cuối cùng nhặt về một cái mạng, nhưng bởi vì đầu bị thương nặng, rơi vào hôn mê sâu.

Bác sĩ an ủi mẹ con cô, chỉ cần Thịnh Xán tỉnh lại thì bệnh tình sẽ chuyển biến tốt đẹp, nhưng không ai nói cho cô biết, rốt cuộc khi nào ba cô mới có thể tỉnh lại.

Sau khi tình hình ổn định, Thịnh Hoàn Hoàn đưa bạn bè thân thích rời đi, dặn dò người giúp việc ứng phó công việc.

Từ đầu đến cuối cô đều tỏ ra bình tĩnh lạ thường, gọn gàng ngăn nắp.

Người hầu trở về lấy quần áo sạch sẽ cho Thịnh Hoàn Hoàn thay.

Khi cô ôm lấy sinh mệnh nhỏ kia, cô chưa bao giờ thích khóc, nhưng khi nhìn thấy đứa nhỏ cô không nhịn được nữa.

Hồi lâu, cô mới buông em gái xuống, giọng khàn khàn: "Dì Trần, con ra ngoài một chuyến, giúp con chăm sóc tốt cho họ.”

Lúc này mẹ Thịnh đang buồn ngủ đột nhiên tỉnh táo lại, nhìn Thịnh Hoàn Hoàn phẫn hận nói, "Đã đến mức này rồi, con còn muốn đi tìm nó sao?”

Thịnh Hoàn Hoàn miễn cưỡng nhếch khóe miệng: "Mẹ, mẹ yên tâm, con chỉ muốn một đáp án, rất nhanh sẽ trở lại.”

Dứt lời, Thịnh Hoàn Hoàn xoay người rời khỏi bệnh viện.

Thịnh Hoàn Hoàn vừa bước ra khỏi bệnh viện, liền có một người đàn ông cao gầy thanh tú đi về phía cô, sắc mặt lo lắng: "Hoàn Hoàn.”

Anh ta là bạn tốt của Mộ Tư tên Cố Bắc Thành.

Thịnh Hoàn Hoàn thản nhiên nhìn anh, giọng khàn khan: "Sao anh còn chưa về?”

Cố Bắc Thành nói: "Anh lo cho em, em muốn đến Mộ gia sao?”

Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu.

Cố Bắc Thành nói, "Anh đưa em qua đó.”

Thịnh Hoàn Hoàn không cự tuyệt, lên xe Cố Bắc Thành.

Sau khi lên xe, cô liền lấy điện thoại di động ra, từ khi xảy ra chuyện đến bây giờ, ngay cả một cuộc điện thoại một tin nhắn của Mộ Tư cũng không có.

Cô cúi thấp mí mắt, một lúc lâu sau mới ấn số của Mộ Tư.

Điện thoại bấm số, chỉ vang lên vài hồi chuông lại bị đối phương cúp máy.

Anh ta không trả lời, tại sao?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom