• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu (2 Viewers)

  • Chương 458-462

Chương 458: Thịnh Hoàn Hoàn, tới đây

Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng thở ra: “Cảm ơn."

Kỳ thật ban đầu cô tham gia cuộc thi quốc tế này không vì danh cũng không vì lợi, cô không tính đi con đường fan kinh tế này, càng không có ý tưởng phát triển theo hướng ngành giải trí, cho nên cô không muốn xuất hiện nhiều trước ống kính.

Nghe cuộc đối thoại giữa Thịnh Hoàn Hoàn và Lý Hưng Hoài, trong lòng Triệu Giai Ca đặc biệt khó chịu, thứ mà cô ta trông mong mà không có lại bị người ta bỏ đi như giày rách.

Triệu Giai Ca ngẫm nghĩ rồi bước mấy bước về phía trước: “Thịnh tiểu thư, chúc mừng cô lấy được giải quán quân."

Khi nói chuyện, ánh mắt cô ta dừng lại trên cái cúp trong tay Thịnh Hoàn Hoàn, giọng điệu có vẻ rất tự nhiên hào phóng.

"Cảm ơn." Sao Thịnh Hoàn Hoàn lại không biết đối phương đang diễn trò nên cũng đáp lại câu nói tương tự: “Tôi cũng chúc mừng cô."

Sau đó cô nhìn về phía Lệ Hàn Ti ăn mặc nghiêm trang rất ra dáng ra hình, châm chọc cười nói: “Còn Lệ Tổng nữa, chúc mừng cuối cùng anh cũng chuyển từ lốp xe dự phòng thành chính thức, anh và Triệu tiểu thư thật là trời sinh một đôi!"

Nhớ tới câu trả lời vừa rồi của Lệ Hàn Ti, Thịnh Hoàn Hoàn đầy bụng lửa giận.

Lăng Kha thật sự là mù rồi mới coi trọng loại đàn ông này.

Trên mặt Lệ Hàn Ti đầy lạnh lẽo: “Thịnh Hoàn Hoàn, chú ý cách dùng từ của cô..."

Triệu Giai Ca cười khẽ: “Tính A Ti, Thịnh tiểu thư vừa lấy được giải thưởng, đang lúc đắc ý nên anh cần gì chấp nhặt với cô ấy?"

Cô ta châm chọc Thịnh Hoàn Hoàn vừa cầm giải quán quân đã bắt đầu hống hách.

Lệ Hàn Ti vẫn cảnh cáo: “Thịnh Hoàn Hoàn, hôm nay tâm tình tôi tốt nên không so đo với cô, nhưng không phải lần nào cũng tốt như vậy."

"Vậy sao, Lệ tổng đừng ngại nổi nóng ngay để mọi người chứng kiến thử xem."

Lệ Hàn Ti vừa nói xong thì giọng nói của Lăng Tiêu đã vang lên ngay sau lưng Thịnh Hoàn Hoàn, mang theo bá khí không giận đã oai.

Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại liền đối mặt với gương mặt tuấn mỹ kia.

Lúc này Lăng Tiêu đang nhìn chằm chằm vào Lệ Hàn Ti với ánh mắt sắc bén như mũi tên.

Bọn người Lý Hưng Hoài nhìn thấy cục diện khẩn trương như vậy thì cảm thấy họ cần không gian để xử lý việc riêng, thế là không hẹn mà cùng rời khỏi phòng nghỉ, để lại nơi này cho bốn người.

Lệ Hàn Ti không ngờ Lăng Tiêu lại xuất hiện vào lúc này mà còn ra mặt thay cho Thịnh Hoàn Hoàn nên sắc mặt trở nên rất khó coi: “Lăng Tổng có ý gì, bây giờ anh muốn ra mặt cho vợ cũ sao?"

Lăng Tiêu hất cằm kiêu căng nói: “Thế nào, anh có ý kiến gì?"

Thật lâu sau vẫn không thấy Lệ Hàn Ti mở miệng, Triệu Giai Ca cho rằng anh ta kiêng kị Lăng Tiêu nên không dám đối đầu trực diện, cô ta thầm mắng một câu "Đồ vô dụng" rồi giải thích với Lăng Tiêu: “Chỉ là hiểu lầm thôi, chúng tôi thật lòng muốn chúc mừng Thịnh tiểu thư, đồng thời cũng thay cô giáo của tôi mời cô ấy tham gia cuộc thi cúp Hoa Đào vào cuối tuần này."

Cúp Hoa Đào là cuộc thi vũ đạo quyền uy của giới vũ đạo cả nước, rất được các danh gia vọng tộc tôn sùng và coi trọng.

Hôm nay Triệu Giai Ca thua Thịnh Hoàn Hoàn nên muốn giành lại vinh quang đã mất ở cúp Hoa Đào.

Lăng Tiêu nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Là vậy sao?"

Thịnh Hoàn Hoàn không trả lời mà từ chối Triệu Giai Ca ngay trước mặt mọi người: “Thay tôi cảm ơn cô giáo của cô, nhưng tôi không có hứng thú với cúp Hoa Đào."

Còn có rất nhiều chuyện chờ cô đi làm, cô không rảnh chơi với Triệu Giai Ca.

Nhưng Triệu Giai Ca lại hùng hổ dọa người: “Là không có hứng thú, hay là sợ mất cái vương miện trên đầu?"

Thịnh Hoàn Hoàn cười nhạt mà nói: “Vương miện đã đội lên đầu tôi, trừ phi tự tôi cúi đầu xuống, nếu không không ai có bản lĩnh lấy nó đi, Triệu Tiểu thư không ngại thì cứ thử xem."

Dù sao chung quanh cũng không có ai khác, Triệu Giai Ca hận không thể viết hết dã tâm lên mặt: “Được, vậy để tôi xem thử vương miện trên đầu cô vững như bàn thạch hay là lung lay sắp đổ."

Vừa dứt lời, cô ta ném thiếp mời đến trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn rồi quay người bỏ đi.

Vì thế Triệu Giai Ca cũng không biết sau khi mình rời đi thì Lệ Hàn Ti đã lạnh lẽo cảnh cáo Thịnh Hoàn Hoàn: “Về sau tôn trọng tôi và Giai Ca một chút, chọc giận tôi thật thì ai làm chỗ dựa cho cô cũng vô dụng."

Lời này là nói cho Lăng Tiêu nghe, đồng thời cũng cho thấy anh ta khăng khăng bảo vệ Triệu Giai Ca.

Sau khi để lại câu nói này, Lệ Hàn Ti cũng sải bước bỏ đi, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn bóng lưng anh ta mà cười lạnh: “Xem ra anh ta rất chung tình với Triệu Giai Ca, đáng tiếc hai người đều không phải thứ tốt lành gì, nếu không tôi sẽ rất khâm phục anh ta."

Cô liếc nhìn thiếp mời trên mặt đất, không có hứng thú đi nhặt.

Lăng Tiêu khinh thường: “Có gì đáng khâm phục, chẳng qua là khoác lác thôi."

Người mà Lăng Tiêu này muốn bảo vệ chưa bao giờ không bảo vệ được.

Khoác lác?

Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày: “Lăng tổng vẫn tự tin trước sau như một."

Lăng Tiêu nhếch môi mỏng lên: “Cho nên có muốn tôi làm cái cây lớn sau lưng cô, cho cô dựa vào không?"

Thịnh Hoàn Hoàn im lặng: Hắn đang thổ lộ với cô sao? Vậy Lâm Chi Vũ thì sao, hắn định xử lý như thế nào?

Không đợi Thịnh Hoàn Hoàn hỏi thêm, Lăng Tiêu liền nói: “Lấy lòng tôi đi, có lẽ tôi sẽ suy nghĩ lại."

Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì ngoài cười mà trong không cười giật giật khóe miệng, sau đó để lại cho Lăng Tiêu một bóng lưng kiêu ngạo.

Quả nhiên, chó không đổi được đớp phân.

Người đàn ông này vẫn kiêu căng đáng ghét như ngày nào.

Kết quả này làm Lăng Tiêu chau mày, chẳng lẽ hắn biểu đạt chưa đủ rõ ràng sao?

Xem ra sau khi ly hôn bản lĩnh của cô không tăng mà tính tình lại hung hăng hơn nhiều!

Lăng Tiêu rất hoài niệm Thịnh Hoàn Hoàn của trước kia, dáng vẻ nịnh hót kia thật quá đáng yêu!

Thịnh Hoàn Hoàn vừa đi ra khỏi khu nghỉ ngơi đã nhìn thấy Đường Nguyên Minh lạnh lùng đứng đó, ánh nắng như không xua đuổi được sự lạnh lẽo trên người anh.

Điều này khiến Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới những lời anh nói với mình trước khi xuống xe.

Đường Nguyên Minh nói những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này ở Thịnh gia đều do Lăng Tiêu gây nên, chủ mưu phía sau là Lăng Hoa Thanh.

"Hoàn Hoàn." Thấy Thịnh Hoàn Hoàn ra tới, Đường Nguyên Minh nhếch khóe miệng lên, sự lạnh lẽo trên người lập tức tan đi, cứ như cô mới là ánh nắng của anh.

Anh di chuyển bước chân thon dài về hướng cô: “Anh mời người của đội xe ăn cơm, em chọn địa điểm đi."

Thịnh Hoàn Hoàn chưa kịp nói cái gì thì chỉ nghe giọng nói của Lăng Tiêu truyền đến từ sau người: “Ngày đẹp thế này không tới phiên Đường tổng mời khách."

Ánh mắt Đường Nguyên Minh rơi lên người Lăng Tiêu, khóe miệng nhếch lên: “Quên mất còn có ông chủ lớn là anh, nếu đã như vậy thì Lăng Tổng không ngại mời thêm một người là tôi chứ?"

Lăng Tiêu mặt không đổi sắc mà đáp: “Hôm nay là liên hoan nội bộ Vũ Yến, liên quan đến bí mật của đội xe, hôm nào sẽ mời Đường tổng uống rượu sau."

Lời từ chối này đủ ngay thẳng, làm Đường Nguyên Minh muốn ăn chực cũng không có cớ.

"Thật đáng tiếc." Đường Nguyên Minh tiếc nuối cười cười, tiếp đó lại nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Còn chưa chúc mừng em nữa, đêm nay anh đích thân xuống bếp làm một bàn đồ ăn để chúc mừng nhé."

Giọng nói của anh rất dịu dàng, đầu ngón tay cưng chiều lướt qua mũi Thịnh Hoàn Hoàn, sau đó cúi đầu nói khẽ bên tai cô: “Đừng quên buổi sáng anh đã nói tránh xa Lăng Tiêu một chút, đêm nay anh sẽ nói cho em biết tình hình thực tế."

Lăng Tiêu nhìn thấy hành động của họ thì sắc mặt lập tức đen thui: “Thịnh Hoàn Hoàn, tới đây."

Lúc Thịnh Hoàn Hoàn đang nghi hoặc thì đã bị kéo đến bên cạnh Lăng Tiêu: “Ở nơi công cộng, Đường tổng nên chú ý ảnh hưởng một chút."
Chương 459: Đứa bé này tới không đúng lúc

Đường Nguyên Minh nhún vai đầy cá tính, cuối cùng còn căn dặn Thịnh Hoàn Hoàn: “Anh ở nhà chờ em, về sớm một chút."

Giọng nói của Đường Nguyên Minh không nhỏ, người của Vũ Yến đứng cách đó không xa đều nghe thấy, ai cũng trợn mắt hốc mồm: Hoàn Hoàn và Đường Nguyên Minh ở chung rồi sao?

Dặn dò Thịnh Hoàn Hoàn vài câu xong, Đường Nguyên Minh nhìn về phía Lăng Tiêu toàn thân toả khí lạnh mà cười cực kỳ hào hoa: “Vậy làm phiền Lăng tổng thay tôi xem chừng Hoàn Hoàn, hiện tại em ấy không thể uống rượu."

Câu nói sau cùng làm sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn thay đổi: Chẳng lẽ Đường Nguyên Minh biết cô mang thai rồi?

Cô muốn nhìn nét mặt của Đường Nguyên Minh để tìm kiếm đáp án, nhưng đối phương chỉ để lại một bóng lưng cao ngạo tiêu sái cho cô.

Còn Lăng Tiêu, vấn đề mà Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa làm rõ được thì hắn càng không biết gì: “Cô bị bệnh à?"

Lăng Tiêu hỏi Thịnh Hoàn Hoàn.

"Không có."

Thịnh Hoàn Hoàn cũng cho Lăng Tiêu một bóng lưng tiêu sái.

Sau khi trở lại đội xe, bọn Lý Hưng Hoài không dám hỏi nhiều, Mao Tuấn phá giải không khí xấu hổ mà hưng phấn hỏi: “Trưa nay ăn cái gì? Lẩu, thịt nướng, món Quảng Đông hay là hải sản?"

Nói đến ăn, đám người lập tức trở nên hăng hái.

Cuối cùng họ nhất trí quyết định đi ăn buffet hải sản, cái loại mà bình quân mỗi người tốn hết bốn con số ấy.

Ai ngờ vừa ra khỏi cửa họ đã lập tức bị một đám phóng viên bao vây:

"Thịnh tiểu thư, xin hỏi cô và Lăng Tiêu có dự định tái hôn không?"

"Thịnh tiểu thư, tổ chức cúp Hoa Đào vừa @ cô và Triệu Giai Ca trên Weibo, xin hỏi cô có tham gia cúp Hoa Đào vào cuối tuần này không?"

"Nghe đồn cô và Triệu Giai Ca bất hòa, là thật sao?"

"Cô và Lăng Tiêu muốn cùng đi ăn cơm sao..."

Từng vấn đề sắc bén chen nhau lao đến.

Bây giờ Thịnh Hoàn Hoàn là nhân vật chạm tay có thể bỏng, do liên tục lên hotsearch nên tính chủ đề và độ chú ý của cô làm cả minh tinh đang hot cũng phải mặc cảm, là khối bánh trái thơm ngon trong mắt các phóng viên.

Một bên khác, Lăng Tiêu cũng bị các phóng viên vây quanh, nhưng so với sự sắc bén bức người phía Thịnh Hoàn Hoàn thì họ phỏng vấn Lăng Tiêu hàm súc hơn nhiều.

Trong đó có một phóng viên hỏi Lăng Tiêu vấn đề tương tự: “Lăng tiên sinh, xin hỏi anh và Thịnh tiểu thư có dự định tái hôn không?"

Lăng Tiêu mặt không cảm xúc trả lời: “Không thể trả lời."

Tiếp đó các vệ sĩ lao lên chặn ngang giữa phóng viên và Lăng Tiêu, hộ tống hắn lên xe.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Lăng Tiêu rời đi mà cười cười với các phóng viên, chọn mấy vấn đề trong đó để trả lời: “Tôi còn chưa xem Weibo, tôi sẽ không tham gia cúp Hoa Đào, thực sự không có thời gian."

"Giữa trưa đội xe chúng tôi cùng đi ăn cơm, ông chủ mời khách..."

Một câu "Ông chủ mời khách" đơn giản đã lập tức tách xa khoảng cách giữa cô và Lăng Tiêu.

Thịnh Hoàn Hoàn trả lời mấy vấn đề rồi muốn rời đi, nhưng các phóng viên bao vây quá chặt, cho dù được các đội hữu bảo hộ mà nhất thời cô cũng khó thoát thân.

"Thịnh tiểu thư, cô và Lăng Tiêu có tái hôn không?"

"Xin cô trả lời cho, cư dân mạng đều rất hi vọng hai người tái hôn..."

Các phóng viên nhiều lần hỏi vấn đề tái hôn, hiện tại cư dân mạng cảm thấy hứng thú với đề tài này nhất nên họ không chiếm được đáp án quyết không bỏ qua.

Thịnh Hoàn Hoàn bị quấn chặt không có cách nào nên đành trả lời qua loa một câu: “Tôi và Lăng Tiêu không có dự định tái hôn."

Lăng Tiêu ngồi trong xe vừa kéo cửa sổ xuống liền nghe thấy Thịnh Hoàn Hoàn trả lời như vậy, sắc mặt hắn không khỏi sầm xuống, sau đó lạnh giọng nói với vệ sĩ ngoài xe: “Mời Thịnh tiểu thư lên xe."

"Vâng."

Hai vệ sĩ cao lớn lập tức bước lên trước, nửa kéo nửa lôi Thịnh Hoàn Hoàn vào chiếc Rolls-Royce

Đám phóng viên bị chặn bên ngoài liên tục chụp ảnh chiếc xe.

Rất nhanh chiếc Rolls-Royce đã biến mất trong tầm mắt mọi người, người của Vũ Yến cũng đã rời đi, các phóng viên đành giải tán.

Rất nhanh tin tức Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu ngồi chung một chiếc xe đã tung bay ngợp trời, độ hot từ từ dâng lên.

Trong xe Rolls-Royce, Thịnh Hoàn Hoàn sửa sang lại đầu tóc rối bời rồi tức giận nói với người đàn ông bên cạnh: “Anh đang làm gì vậy?"

Cô đang mang thai, lỡ ngã thì phải làm sao?

Lăng Tiêu ngồi ở đó không nói lời nào, cứ như một núi băng ngàn năm không ngừng toả ra khí lạnh, sắc mặt vẫn đen thui.

Thịnh Hoàn Hoàn không biết mình đắc tội hắn cái gì, đàn ông con trai gì mà trở mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng, cô tức giận xoay mặt nhìn ra cửa sổ, coi hắn như không khí.

Lăng Tiêu càng khó chịu, nếu là trước kia Thịnh Hoàn Hoàn sớm đã nghĩ cách dỗ hắn rồi.

Cô mà giở giọng nịnh nọt thì cực kỳ điêu luyện ngọt ngào.

"Vong ân phụ nghĩa." Lăng Tiêu đột nhiên nói một câu như vậy.

Thịnh Hoàn Hoàn vốn đang đầy bụng lửa giận, nghe xong lời này lập tức giận không chỗ phát tiết: “Có gì bất mãn thì nói đi, nói xấu sau lưng người ta không phải hành vi quân tử."

Lăng Tiêu nhíu mày lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ ngồi bên cạnh tôi không phải người?"

Bây giờ không phải hắn đang nói trước mặt cô sao?

Hắn muốn nói xấu ai còn cần đứng sau lưng nói à?

Thịnh Hoàn Hoàn bị móc họng á khẩu không trả lời được, một lúc sau mới nói: “Vậy anh nói thử xem tôi vong ân phụ nghĩa thế nào?"

Lăng Tiêu không nói lời nào, chỉ bắn qua một ánh mắt lạnh lùng để Thịnh Hoàn Hoàn tự lĩnh hội.

Thịnh Hoàn Hoàn vốn đang cây ngay không sợ chết đứng, nhưng nhớ tới lúc trước khi tuyệt vọng đã cầu hắn thế nào, mấy ngày trước Lăng Tiêu còn cứu cô và ba một mạng nên lập tức yếu thế không cãi được.

Nhưng sau đó cô lại nhớ tới Đường Nguyên Minh, sắc mặt lập tức sầm xuống: “Nếu như tất cả đều do anh tạo nên thì có gì mà vong ân phụ nghĩa chứ?"

Khi nói ra câu này, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn chằm chằm Lăng Tiêu nên không bỏ lỡ tia kinh ngạc xẹt qua trong mắt hắn, trong lòng lạnh đi nửa phần.

Xem ra Đường Nguyên Minh nói không sai, chuyện xảy ra gần đây đều có liên quan đến Lăng Hoa Thanh, hiện tại nhìn phản ứng của Lăng Tiêu thì có vẻ hắn đã sớm biết.

Lăng Tiêu không biết Thịnh Hoàn Hoàn đã xác nhận hay chỉ đang thăm dò, vì thế trầm mặc chờ cô nói tiếp.

Trong xe yên tĩnh hồi lâu, giọng nói của Thịnh Hoàn Hoàn mới vang lên lần nữa: “Vết thương sau lưng anh do ba anh đánh!"

Đêm đó sau khi rời khỏi chỗ của cô thì hắn đã đi gặp Lăng Hoa Thanh, sau đó mang vết thương đầy người trở về, phía sau lưng máu thịt be bét.

Cô nên sớm nghĩ đến trên đời này còn ai có thể làm Lăng Tiêu cam tâm tình nguyện bị đánh?

Lăng Tiêu không phủ nhận, đôi mắt đen sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mắt: “Cô muốn nói cái gì?"

Lòng Thịnh Hoàn Hoàn nặng trĩu, chờ mong trong lòng không còn tồn tại.

Cô lạnh lẽo nhìn Lăng Tiêu: “Tôi muốn nói cho anh biết, nếu như có người muốn tổn thương người nhà của tôi thì dù là ai, tôi cũng sẽ không bỏ qua."

Người nhà là ranh giới cuối cùng của cô.

Nếu Lăng Hoa Thanh là hung thủ sau màn kia thì cô phải suy xét đứa bé này nên đi hay ở lần nữa.

Trong xe yên tĩnh đến mức làm người ta cảm thấy ngạt thở.

Một lúc sau Lăng Tiêu mới lên tiếng: “Tôi sẽ xử lý chuyện này."

Thịnh Hoàn Hoàn lạnh lùng đáp: “Trước lúc đó làm phiền Lăng tiên sinh tránh xa tôi một chút."

Lăng Tiêu trầm mặc nhắm mắt lại, hai tay đặt trên tay vịn siết chặt lại thành nắm đấm.

Thấy Lăng Tiêu như vậy, tâm tình Thịnh Hoàn Hoàn rất nặng nề, cô có dự cảm chuyện này còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng của mình.

Xem ra đứa bé này thật sự tới không đúng lúc!
Chương 460: Lăng Tiêu ép Thịnh Hoàn Hoàn uống rượu

Có lẽ cô nên hỏi hắn vì sao Lăng Hoa Thanh nhất định phải đẩy ba cô vào chỗ chết, rốt cuộc giữa họ có thù oán gì.

Không, bây giờ Lăng Hoa Thanh không chỉ muốn giết ba cô mà còn cả cô nữa!

"Lăng tổng, có chiếc xe đi theo phía sau chúng ta." Lúc Thịnh Hoàn Hoàn muốn mở miệng nói gì thì Phùng Việt ngồi ở ghế lái đột nhiên nói.

Lăng Tiêu quay đầu lại nhìn ra sau xe, sau đó thản nhiên nói: “Không cần để ý đến hắn."

"Vâng." Phùng Việt tiếp tục lái xe.

"Nhắm vào anh hay là tôi?"

Hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn rất nhạy cảm, có chút gió thổi cỏ lay gì cũng sẽ liên tưởng đến Lăng Hoa Thanh.

Lúc này xe rẽ qua một hướng rồi đậu lại ở bên ngoài nhà hàng.

Cửa xe được người ta mở ra từ bên ngoài, Lăng Tiêu hơi cúi đầu bước ra khỏi xe, phía Thịnh Hoàn Hoàn cũng có người mở cửa xe ra cho cô.

Sau khi xuống xe, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy chiếc xe vừa đi theo họ cũng ngừng lại, tài xế xuống xe trực tiếp đi về hướng Lăng Tiêu.

Thịnh Hoàn Hoàn nhịn không được lặng lẽ tới gần.

Tài xế đứng trước mặt Lăng Tiêu rồi khom người, vẻ mặt xử lý công việc chung không có chút cảm xúc nào: “Thiếu gia, Nhị gia mời cậu về phủ dùng cơm."

Nhị gia?

Quả nhiên là Lăng Hoa Thanh.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Lăng Tiêu, chỉ thấy hắn lạnh lẽo từ chối người tới: “Trở về nói với Nhị gia là tối nay tôi sẽ đi qua."

Nhưng tài xế kia lại không nhúc nhích: “Nhị gia mời cậu lập tức trở về."

Lăng Tiêu như không nghe được mà quay người bước vào nhà hàng.

Sắc mặt tài xế kia lạnh xuống, bất mãn nhìn lướt qua Thịnh Hoàn Hoàn rồi lập tức quay người rời đi.

Thịnh Hoàn Hoàn nặng nề đứng tại chỗ.

Cô nhớ tới ngày đi cùng Lăng Tiêu đến đón Lăng Hoa Thanh ra tù, cô thấy rõ sự kính trọng của Lăng Tiêu đối với Lăng Hoa Thanh, hắn rất thương người ba này.

Nhưng hiện tại hình như hắn và Lăng Hoa Thanh đã xảy ra mẫu thuẫn.

Vì sao chứ?

"Hoàn Hoàn, sao chỉ có một mình cô, ông chủ đâu?"

Mao Tuấn vừa xuống xe đã nhìn ra sau lưng Thịnh Hoàn Hoàn, nếu người trả tiền đi mất thì tiệc hải sản này còn ăn được không?

Nhìn thấy mọi người đều đến đông đủ, Thịnh Hoàn Hoàn tỉnh táo lại rồi cười nói với Mao Tuấn và những đồng đội phía sau: “ Lăng Tiêu đã đi vào, tôi ở đây chờ mọi người."

"Đi nhanh lên đi, sắp chết đói rồi."

"Tiệc hải sản tôi đến rồi..."

Đám người lao vào nhà hàng.

Nhà hàng buffet này rất cấp cao, không có quá nhiều người nên bầu không khí cũng rất tốt. Bước vào là tính phí mà còn không hề rẻ, thủ phủ bao nên đương nhiên là chọn quý một chút.

Mọi người cảm thấy hiếm khi có cơ hội tốt như vậy, không làm thịt Lăng Tiêu một bữa thì thật có lỗi với dạ dày của mình.

Nhưng rất nhanh họ đã hối hận.

Ngồi cùng một bàn với Lăng Tiêu quá gò bó, ai dám ăn thả ga chứ?

Nhưng ăn nhã nhặn đến mấy cũng sợ khó tiêu!

Hơn nữa sắc mặt ông chủ quá khó coi, có phải là cảm thấy họ gọi quá nhiều không?

Nghĩ như thế, đám người càng sợ hãi.

"Hoàn Hoàn."

Thấy bầu không khí căng thẳng quá, Cao Dương đưa mắt liếc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn một cái.

Thịnh Hoàn Hoàn liếc qua Lăng Tiêu đang ngồi dựa vào ghế và đưa hai tay ôm ngực, không có cách nào đành bưng ly nước trước mặt lên rồi đứng dậy.

Sắc mặt vị đại gia trước mặt khó coi như vậy, mấu chốt là hắn chậm chạp không động đũa làm mọi người căn bản không dám thúc giục!

"Lăng tổng, cám ơn anh đã mời chúng tôi ăn cơm, tôi lấy nước thay rượu kính anh một ly thay mọi người."

Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn uống một hơi cạn sạch nước trong ly.

Lăng Tiêu chau mày kiếm lại, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lùng chế giễu: “Dùng nước mời rượu, Thịnh tiểu thư thật có thành ý."

Hiển nhiên Lăng Tiêu không chịu nể mặt cô.

Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày lại: “Hiện tại tôi không thể uống rượu."

Mặt Lăng Tiêu lạnh căm căm: “Nguyên nhân."

"Dạ dày khó chịu." Thịnh Hoàn Hoàn tùy ý đưa ra một lý do.

"Không phải cô nói mình không sinh bệnh sao?"

"Tôi không sinh bệnh, chỉ thấy dạ dày khó chịu, không thể uống rượu."

"Viện cớ."

Đám người càng nghe càng thấy không thích hợp, kính rượu thôi mà sao hai người này lại cãi nhau rồi?

Khí lạnh trên người Lăng Tiêu có thể làm chết cóng người ta, cái gì mà dạ dày khó chịu, chẳng qua là trước khi đi Đường Nguyên Minh đã dặn không để cô uống rượu, cô nghe lời Đường Nguyên Minh như vậy sao?

Thịnh Hoàn Hoàn cũng rất buồn bực, vì sao Lăng Tiêu nhất quyết ép cô uống rượu chứ?

Cao Dương vội đổ nửa ly rượu đứng lên hoà giải: “Lăng tổng, tôi mời anh một ly, hôm nay Vũ Yến có được thành tích như vậy là nhờ Lăng tổng tinh mắt biết nhìn người."

Lăng Tiêu lạnh lùng nhếch môi mỏng: “Cao đội đang châm chọc tôi sao?"

Cao Dương không hiểu ra sao, tiếp đó chợt bừng tỉnh rồi hận không thể vả miệng mình.

Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn vừa ly hôn thì Thịnh Hoàn Hoàn đã lấy được giải quán quân trở về, ông ta dùng năm chữ "Tinh mắt biết nhìn người" này chẳng phải là đang vả mặt Lăng Tiêu?

Cao Dương vội vàng giải thích: “Hiểu lầm, hiểu lầm, tôi đang nói là Lăng tổng thu mua Vũ Yến là tinh mắt biết nhìn người."

"..."

Lời này không phải y chang vậy sao?

Đám người không khỏi chùi mồ hôi lạnh thay Cao Dương.

Quán quân là Thịnh Hoàn Hoàn người ta giành được mà, vì cô nên Vũ Yến mới có giá trị, cho nên câu giải thích này có khác biệt gì?

Trên trán Cao Dương ứa ra mồ hôi lạnh: “Ý tôi nói là, ý tôi là..."

"Đủ rồi, không phải chỉ một ly rượu thôi sao?" Thịnh Hoàn Hoàn thực sự nhìn không được nên đoạt lấy rượu trong tay Cao Dương mà ngửa đầu uống cạn, tức giận nhìn về phía Lăng Tiêu: “Hài lòng chưa?"

Lăng Tiêu gật đầu: “Rất hài lòng."

Xem ra cô cũng không nghe lời Đường Nguyên Minh gì mấy!

Lăng Tiêu đạt được âm mưu nên tâm tình rất tốt, bưng ly rượu trước mặt lên rồi đứng dậy cười nhìn đám người: “Vũ Yến có thành tích hôm nay không thể không nhắc đến sự cố gắng của các vị, ly này mời mọi người."

Đám người được mời rượu mà sững sờ, lập tức sợ hãi bưng rượu đứng lên.

Sau khi đặt ly rượu xuống, Lăng Tiêu nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn và nói: “Hôm nay Thịnh tiểu thư đoạt giải quán quân, những người có mặt ở đây đều có tiền thưởng."

Nói xong, hắn nâng bàn tay thon dài lên.

Phùng Việt Phùng thư ký vẫn đứng sau lưng Lăng Tiêu hoàn toàn không hiểu tâm tư của Boss nhà mình, chỉ có thể ngoan ngoãn móc chi phiếu ra đưa tới tay hắn.

Lăng Tiêu vung tay lên, từng tấm từng tấm chi phiếu được tung ra.

Người của Vũ Yến kinh hãi đến mức rớt cằm xuống đất, hôm nay xem như họ đã tăng thêm kiến thức, không hổ là thủ phủ, hắn liên tục viết ra từng chuỗi con số mà không chớp mắt lấy một cái.

Thịnh Hoàn Hoàn cũng không hiểu ra sao, rốt cuộc hắn muốn làm gì?

Rất nhanh chi phiếu đã đến tay đám người, mọi người nhìn chuỗi con số trên chi phiếu thì lập tức vui vẻ ra mặt, nói cám ơn liên tục: “Cám ơn ông chủ."

Vừa rồi sao họ lại cảm thấy Lăng Tiêu đáng sợ, hắn là ông chủ cực kỳ đáng yêu, cực kỳ hào phóng trên thế giới này.

Tất cả mọi người đặc biệt vui mừng, chỉ có Thịnh Hoàn Hoàn rất bất mãn: “Vì sao tôi không có?"

Mọi người đều có tiền thưởng, chỉ có quán quân là không có, nói ra có ai tin không?

Cô vừa liếc qua chi phiếu trên tay Mao Tuấn, có đến tận sáu con số, hai tấm trong tay Lý Hưng Hoài và Cao Dương còn có thêm một số 0, vì sao cô lại không có?

Lăng Tiêu lạnh nhạt liếc cô một cái rồi mặt không đổi sắc nói: “Cô không thiếu tiền, giữ lại sau này thanh toán một lần."

Thanh toán, không phải kết toán.

Chứng tỏ cuối cùng số tiền này có khả năng là số âm.

Thịnh Hoàn Hoàn không chấp nhất nữa, một triệu hay chục triệu đối với cô chỉ là số nhỏ thôi, nhưng vẫn không nhịn được thầm mắng Lăng Tiêu là "Nhà tư bản vạn ác" "Quỷ hút máu" "Quỷ keo kiệt..."
Chương 461: A, quả nhiên phụ nữ không thể chiều chuộng được

Lăng Tiêu nhìn thấy dáng vẻ Thịnh Hoàn Hoàn bĩu môi là biết cô đang thầm mắng hắn.

Chẳng qua tâm tình của hắn đang tốt nên lười so đo với cô, ai kêu cô giành giải quán quân, mấu chốt là còn uống rượu...

Cười, Lăng Tiêu cười kìa.

Đám người không khỏi oán thầm, tâm tư của thủ phủ thật là liên tục thay đổi, trở mặt còn nhanh hơn lật sách, tính cách nắng mưa thất thường thế này ai mà chịu được?

Khó trách Thịnh Hoàn Hoàn muốn ly hôn với hắn!

Khóe miệng Lăng Tiêu khẽ nhếch lên, cầm đũa nói với mọi người: “Đừng câu nệ, cứ ăn tự nhiên đi!"

"Cám ơn ông chủ."

Lúc này mọi người mới dám động đũa.

Thịnh Hoàn Hoàn không có khẩu vị, hơn nữa hải sản tính hàn, phụ nữ mang thai không thể ăn nhiều nên cô chỉ cầm mấy con tôm và hai con sò biển rồi trở lại, mấy món sống kia thì tuyệt đối không đụng vào.

Lăng Tiêu thấy người khác đều bưng cả mâm lớn trở về, mà Thịnh Hoàn Hoàn chỉ bưng một đĩa nhỏ rồi chậm rãi ăn.

Hắn nhớ cô rất thích ăn hải sản.

Chẳng lẽ là đang hờn dỗi vì chuyện tiền thưởng sao?

Không ngờ đường đường là đại tiểu thư Thịnh gia mà lại tham tiền như vậy!

Lăng Tiêu thở dài bất đắc dĩ rồi nâng tay lên vỗ tay một tiếng.

Phùng Việt lập tức tiến lên hỏi: “Sao vậy Boss?"

Lăng Tiêu thấp giọng dặn dò vài câu, Phùng Việt nhìn Thịnh Hoàn Hoàn một cái, sắc mặt trở nên rất quái dị.

Không bao lâu sau Phùng Việt đã bưng một con cua đế vương lột sẵn trở về.

Lăng Tiêu đeo găng tay lên, chọn mấy cái chân cua ngon nhất đặt vào trong đĩa rồi đẩy đến trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn: “Ăn đi."

Thịnh Hoàn Hoàn dò xét một cái rồi nghi ngờ nhìn về phía Lăng Tiêu, mấy giây sau lại dời mắt đi như không thấy đĩa chân cua kia.

Không phải bảo hắn tránh xa cô một chút sao, hắn đang làm gì vậy?

"Ông chủ muốn tái hôn đây mà!" Nữ kế toán trong đội xe nhịn không được thấp giọng cảm thán, trong giọng nói mang theo ao ước và kích động.

Mao Tuấn cười cười: “Rõ ràng anh ta đang lấy lòng Hoàn Hoàn."

Cao Dương lén véo Mao Tuấn một cái: “Ngậm miệng, ăn đồ của cậu đi."

Đám người bọn họ có thể bàn tán chuyện của ông chủ sao?

Lăng Tiêu thấy Thịnh Hoàn Hoàn không động vào đĩa chân cua kia thì lại búng tay một cái.

Chỉ chốc lát sau, Phùng Việt bưng hai con tôm hùm đến, lột một con đặt đến trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn.

Thịnh Hoàn Hoàn vẫn làm như không thấy.

Lăng Tiêu lại búng tay, rất nhanh Phùng Việt lại bưng một con cua xanh màu mỡ đến.

Lần này Lăng Tiêu không để Phùng Việt động vào mà cầm kéo lên xử lý từng chút từng chút một.

Giữa chừng điện thoại của Lăng Tiêu reo lên, Phùng Việt nhìn qua thì thấy là số của Lăng Hoa Thanh, anh ta nhìn Boss nhà mình đang bóc vỏ cua cho Thịnh Hoàn Hoàn thì do dự một lát rồi lại đẩy điện thoại tới: “Boss, Nhị gia gọi đến."

Lăng Tiêu nhìn thoáng qua rồi tiếp tục xử lý con cua: “Cúp máy."

"... Vâng." Phùng Việt nặng nề liếc nhìn Lăng Tiêu rồi mới cúp máy.

Boss không nghe máy, lát nữa lại phải nếm mùi đau khổ, ai!

Động tác của Lăng Tiêu rất thuần thục, bàn tay nắm kéo như một tác phẩm nghệ thuật, nữ kế toán lộ ra vẻ mặt thèm nhỏ dãi: “Ông chủ của chúng tôi ăn với cơm ngon lắm..."

Cao Dương trừng cô ấy một cái: “Ngon đến mấy cũng không phải của cô, mau ăn đi."

Nữ kế toán: “Tôi đoán con cua này nhất định là lột cho Hoàn Hoàn."

Mao Tuấn nhét tôm hùm vào miệng, xem thường nói: “Cô suy nghĩ nhiều, không nhìn thấy hai đĩa trước đều là Phùng Việt lột sao, con cua này nhất định là anh ta tự lột để mình ăn."

Rất nhanh Mao Tuấn đã bị vả mặt!

Lăng Tiêu lưu loát lột xong nguyên con cua, tháo găng tay xuống ưu nhã chùi chùi rồi mới đẩy đĩa đến trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn: “Ăn đi."

Đám người khiếp sợ không thôi, Lăng Tiêu quá cưng chiều Thịnh Hoàn Hoàn!

Không phải nói Lăng Tiêu máu lạnh vô tình, thủ đoạn tàn nhẫn, làm các ông lớn giới kinh doanh nghe thấy đã biến sắc sao?

Chẳng lẽ lời đồn bên ngoài đều là giả?

Mao Tuấn: “... Thức ăn cho chó! ! !"

Hai mắt nữ kế toán hiện ra hình trái tim: “Thật hâm mộ Hoàn Hoàn, cho tôi một tá đàn ông như vậy đi..."

Nhìn con cua đã lột xong trước mặt, Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi nhíu mày lại, Lăng Tiêu lột cua cho cô à, hôm nay hắn không động kinh đó chứ?

Thịnh Hoàn Hoàn phát hiện mình càng ngày càng không hiểu Lăng Tiêu, vừa rồi vì lột cua cho cô mà hắn còn cúp máy của Lăng Hoa Thanh.

Nói không cảm động là giả, từ nhỏ đến lớn trừ Thịnh Xán ra thì Lăng Tiêu là người đàn ông thứ hai lột cua cho cô.

Nhưng cô vừa uống non nửa ly rượu, hiện tại tuyệt đối không thể đụng vào thịt cua được.

Hai ngày trước Thịnh Hoàn Hoàn vẫn luôn đau bụng, hôm nay vừa đỡ hơn, nếu không chú ý một chút sẽ sinh non: “Anh tự ăn đi, tôi không ăn."

Sắc mặt Lăng Tiêu lập tức trầm xuống: A, quả nhiên phụ nữ không thể chiều chuộng được.

Lăng Tiêu đột nhiên đứng lên, chân ghế ma sát lên mặt đất phát ra âm thanh chói tai, giọng nói của hắn lạnh đến thấu xương: “Phùng Việt trả tiền, đến biệt thự lưng chừng núi."

Hắn nói xong liền phừng phừng lửa giận bỏ đi.

Phùng Việt vội vàng xác nhận, trước khi trả tiền còn nhịn không được oán trách Thịnh Hoàn Hoàn một câu: “Boss nhà tôi lần đầu tiên lột cua cho người ta, vì sao cô không ăn?"

Bởi vì tôi mang thai, thai nhi bất ổn không dám đụng vào.

Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn sẽ không nói ra lời này: “Tôi đã nói hai ngày này dạ dày tôi không thoải mái."

Phùng Việt than thở một câu rồi vội trả tiền đuổi theo.

Thịnh Hoàn Hoàn kiềm lòng không được nhìn về phía cổng, vừa rồi hắn nói đến biệt thự lưng chừng núi là muốn đi gặp Lăng Hoa Thanh.

Nghĩ đến đêm đó Lăng Tiêu máu thịt be bét, Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi lo lắng.

..,

Biệt thự lưng chừng núi.

Lúc này đám người hầu trong biệt thự không dám thở mạnh một cái, quản gia run run nhặt cái điện thoại bị đập nát trên mặt đất lên, nơm nớp lo sợ đứng bên cạnh Lăng Hoa Thanh, không dám nói thay lời nào cho Lăng Tiêu.

Sao thiếu gia dám cúp máy của Nhị gia, chẳng lẽ hắn quên vết thương sau lưng sao, thật là hồ đồ!

"Con trai giỏi, tôi nuôi ra đứa con trai rất giỏi..."

Sắc mặt Lăng Hoa Thanh âm trầm, toàn thân toả ra lửa giận, đáy mắt thâm thúy vẩn đục tràn ngập sát khí làm người ta không rét mà run.

Ông ta đột nhiên đẩy quản gia ra rồi nhanh chân đi lên lầu.

"Phanh" một tiếng, cửa phòng của An Lan bị Lăng Hoa Thanh đá văng.

An Lan kinh hãi ngồi dậy từ ghế salon, trên người vẫn mặc chiếc váy ngủ do Lăng Hoa Thanh chuẩn bị, trừ nó ra thì quần áo treo trong tủ không còn bộ đồ nào mặc được.

Sau khi Lăng Hoa Thanh vào phòng liền bắt đầu cởi quần áo.

Mặc dù Lăng Hoa Thanh đã đến tuổi trung niên, nhưng thân thể vẫn cường tráng rắn chắc, năm tháng rất chiếu cố ông ta.

An Lan bị hù đến sắc mặt trắng bệch: “Giữa ban ngày ban mặt mà ông nổi cơn điên gì vậy."

Lăng Hoa Thanh quăng áo đi, tiến lên ôm An Lan rồi cúi đầu cắn một cái lên vành tai bà, nhìn giọt máu rỉ ra trên đó mà thấp giọng nói: “Sinh thêm cho tôi một đứa con."

Trong lòng An Lan "Lộp bộp" một tiếng, móng tay bấu vào cánh tay Lăng Hoa Thanh, run rẩy nói: “Ông muốn làm gì Tiêu Nhi?"

"Nó là con tôi, bà nói tôi sẽ làm gì nó?" Lăng Hoa Thanh há miệng liếm giọt máu kia, bàn tay dời đến phần bụng bằng phẳng của An Lan: “An Niên là con của tôi, tôi đã biết rồi."

Hốc mắt An Lan lập tức ướt đẫm: “Ông không xứng gọi tên nó, là ông bảo Hà Song giết nó."
Chương 462: Suy nghĩ kỹ làm sao lấy lòng tôi đi

Đến bây giờ An Lan vẫn không thể quên được dáng vẻ khi mất của An Niên.

Lăng Hoa Thanh nói: “Chuyện này bà cũng sai, nó vừa ra đời đã bị bà đưa đi, tôi còn chưa kịp liếc nhìn một cái, bà nói xem sao bà lại tàn nhẫn như vậy?"

Nếu có thể, An Lan thật muốn lập tức giết chết người đàn ông này: “Nếu năm đó không đưa nó đi thì nó không sống được đến một ngày."

Thân là một người mẹ, làm sao bà có thể để bi kịch của Tích Bhi xảy ra lần nữa?

"Cho nên chúng ta đều sai." Lăng Hoa Thanh vùi đầu vào bên gáy An Lan, hít lấy mùi hương trên người bà, giọng nói có chút khàn khàn: “Chuyện đã qua lâu như vậy, quên nó đi, tôi biết bà thích con nít, tôi đền cho bà một đứa được không?"

Nghe giọng điệu nhẹ như mây gió của Lăng Hoa Thanh, An Lan điên cuồng đẩy ông ta ra: “Nó mới qua đời chưa đến một năm, ông biết tôi tốn bao nhiêu tâm tư để nó sống sót không? Ông biết tôi yêu thương nó đến mức nào không? Nó là con tôi, là miếng thịt rơi xuống từ trên người tôi, không phải muốn quên là quên được."

Bà đỏ mắt chỉ vào người đàn ông trước mặt, nghiến răng nghiến lợi gầm thét như một bà điên: “Tôi cho ông biết Lăng Hoa Thanh, tôi có chết cũng không sinh thêm con cho ông, ông dẹp suy nghĩ này đi."

Lăng Hoa Thanh bình tĩnh nhìn An Lan cuồng loạn, đáy mắt lạnh lẽo như một con sói hoang hung tàn trời sinh: “Sinh hay không không phải do bà định đoạt, tới đây."

Tới đây, hai chữ này làm An Lan cực kỳ hoảng sợ, bà bắt đầu lui về phía sau, đưa mắt tìm kiếm khắp nơi xem có gì bảo vệ được mình không.



Thẩm Tu Nghi biết Lăng Hoa Thanh vào phòng An Lan thì vội vàng bưng hoa quả đi lên, nhưng lại bị vệ sĩ chặn ở ngoài cửa: “Xuống đi, hiện tại Nhị gia và phu nhân không cần."

Thẩm Tu Nghi đứng ngoài cửa cũng có thể nghe thấy bên trong truyền tới tiếng kêu thảm thiết, tên súc sinh Lăng Hoa Thanh kia lại cưỡng ép phu nhân...

Thẩm Tu Nghi không nói gì nữa mà siết chặt đĩa trái cây rồi quay người rời đi, trên mặt đầy vẻ quyết liệt.

Cô ấy muốn tên súc sinh này chết, không thể chờ thêm giây nào nữa.

Sau mười mấy phút, Thẩm Tu Nghi lại xuất hiện ở ngoài cửa, trong tay bưng một bình trà chuẩn bị riêng cho Lăng Hoa Thanh.

Vệ sĩ dò xét Thẩm Tu Nghi một cái, mặt không cảm xúc nói: “Chờ ở đây đi!"

Đây là thói quen của Lăng Hoa Thanh, anh ta không có lý do đuổi Thẩm Tu Nghi đi.

Mấy phút sau cánh cửa được mở ra, Lăng Hoa Thanh quần áo chỉnh tề đi ra từ bên trong, đưa tay nhận lấy chén trà do Thẩm Tu Nghi đưa tới, nhưng sau đó ông ta lại đột nhiên dừng lại.

Ông ta nhìn về phía Thẩm Tu Nghi: “Ngẩng đầu lên."

Trong lòng Thẩm Tu Nghi run lên rồi chậm rãi nâng mặt lên, cô ấy trấn định gọi: “Nhị gia."

"Tại sao tay cô lạnh như thế?" Lăng Hoa Thanh sắc bén nhìn vào Thẩm Tu Nghi: “Chẳng lẽ là làm việc trái với lương tâm?"

Lăng Hoa Thanh đã ngồi tù nhiều năm, có thể sống sót đến bây giờ đều là nhờ tâm tư cẩn thận đó, đặc biệt là làm sao ông ta có thể tin tưởng được người bên cạnh An Lan?

Tay Thẩm Tu Nghi bất giác siết chặt đĩa: “Nhị gia cẩn thận thật, tôi còn trẻ nhưng thân thể đã suy nhược, vừa đến chu kỳ thì tay chân sẽ lạnh buốt."

"Thật sao?" Giọng nói của Lăng Hoa Thanh không nghe ra chút cảm xúc nào, ông ta đưa chén trà tới trước mặt Thẩm Tu Nghi: “Uống nó."

Ngay lập tức, trên mặt Thẩm Tu Nghi không còn chút máu nào: “Đây là trà của Nhị gia..."

"Tôi bảo cô uống nó." Giọng Lăng Hoa Thanh bỗng lạnh đi.

Lúc này tiếng nói của An Lan truyền đến từ trong phòng: “Ông có bất mãn gì thì nhắm vào tôi, đừng làm khó dễ một người hầu."

Tiếp đó An Lan xuất hiện ở cửa ra vào, váy ngủ trên người bà đã bị xé nát.

Vệ sĩ ngoài cửa lập tức quay người đi.

Lúc này quản gia bước nhanh tới: “Nhị gia, thiếu gia đến."

Cuối cùng sắc mặt Lăng Hoa Thanh cũng dịu lại, nhưng ông ta không định bỏ qua cho Thẩm Tu Nghi mà đặt chén trà lên mâm rồi mở miệng lần nữa: “Uống trà."

Chỉ là một ly trà, theo Lăng Hoa Thanh thấy thì cũng không phải làm khó dễ gì Thẩm Tu Nghi, trừ phi trong trà có bỏ cái gì.

"Vâng, Nhị gia."

Toàn thân Thẩm Tu Nghi lạnh buốt, cô ấy biết mình trốn không thoát nên nghiêng mặt qua liếc nhìn An Lan, khóe miệng lộ ra nụ cười bi thương.

An Lan thầm kêu không ổn, nhưng không chờ bà suy nghĩ kỹ thì Thẩm Tu Nghi đã nhào về hướng Lăng Hoa Thanh, trong tay hiện lên tia sắc lạnh.

"Đi chết đi!"

Thẩm Tu Nghi nổi giận gầm lên một tiếng, nắm chặt con dao găm sắc bén đâm nhanh về hướng Lăng Hoa Thanh, trong đôi mắt trợn to đầy thù hận mãnh liệt.

"Bịch" một tiếng, con dao găm rớt xuống đất.

Một tiếng hét thảm vang lên từ miệng Thẩm Tu Nghi, Lăng Hoa Thanh căm ghét buông lỏng tay ra rồi đá một chân vào bụng cô ấy.

Thẩm Tu Nghi ngã xuống đất, bàn tay bị bẻ gãy kia không cách nào động đậy, cứ như một miếng vải rách treo trên người.

Ám sát thất bại đã báo trước kết cục bi thảm của Thẩm Tu Nghi.

Chỉ nghe tiếng nói lạnh lẽo của Lăng Hoa Thanh vang lên trên hành lang: “Giam ả lại, giữ ấm trà trên mặt đất kia lại cho ả."

Nói xong ông ta không nhìn thêm nữa mà quay người đi xuống lầu dưới.

"Lăng Hoa Thanh, tôi không cho phép ông động vào cô ấy." Sắc mặt An Lan trắng bệch, mọi chuyện xảy ra quá nhanh làm bà căn bản không kịp cứu vãn, chỉ có thể xông lên nắm chặt cánh tay Lăng Hoa Thanh không để ông ta đi: “Là tôi sai cô ấy làm, muốn làm gì thì nhắm vào tôi này."

Lăng Hoa Thanh bóp cằm An Lan rồi lạnh lùng nhếch khóe miệng lên: “Bà cho rằng mình thoát được sao? Đừng nóng vội, chờ tôi xử lý ả xong sẽ đến phiên bà, suy nghĩ kỹ xem làm sao lấy lòng tôi đi, có lẽ tôi sẽ cho bà chịu ít đau khổ một chút."

Lúc nói chuyện, ánh mắt ông ta đảo qua da thịt trắng ngần trên ngực bà, sắc mặt trầm xuống, bóp chặt cánh tay bà rồi ném vào trong phòng và khoá chốt ngoài lại.

Làm xong mọi chuyện, ông ta mặc kệ An Lan kêu khóc trong phòng mà quay người ra lệnh cho quản gia: “Đưa bộ quần áo cho phu nhân, để hai nữ hầu đi vào canh chừng."

Quản gia vội đáp: “Vâng."

Lăng Hoa Thanh liếc nhìn người phụ nữ trên mặt đất một cái, ngẫm nghĩ rồi lại nói: “Điều tra lai lịch của người người phụ nữ này."

Thẩm Tu Nghi trên mặt đất đã bị vệ sĩ khống chế, cô ấy oán hận trừng bóng lưng Lăng Hoa Thanh mà thét lên: “Lăng Hoa Thanh, mày chết không yên lành, tao làm quỷ cũng không bỏ qua cho mày..."

Bước chân của Lăng Hoa Thanh không tạm dừng chút nào.

Một kẻ hấp hối sắp chết thì có gì đáng cho ông ta tức giận?

Một lát sau Lăng Hoa Thanh đã xuất hiện ở phòng khách, Lăng Tiêu đứng lên từ trên ghế salon: “Ba."

Lăng Hoa Thanh khẽ gật đầu, mặt không cảm xúc hỏi: “Ăn cơm chưa?"

Lăng Tiêu thản nhiên trả lời: “Còn chưa ăn."

Lăng Tiêu thật sự chưa ăn, lúc ở nhà hàng hải sản hắn chỉ lo đút Thịnh Hoàn Hoàn ăn, bản thân chỉ uống mấy ngụm rượu, mùi rượu đã tan trên đường đến rồi.

"Vậy cùng ăn đi!"

"Được."

Cả quá trình làm Phùng Việt cảm thấy rất áp lực rất hoảng hốt, họ giống hai ba con chỗ nào! ! !

Mãi đến khi người hầu bưng đồ ăn lên đủ, hai ba con cũng không trò chuyện gì nữa, cho đến lúc Lăng Tiêu hỏi về An Lan: “Người phụ nữ kia đâu?"

Đã rất nhiều năm Lăng Tiêu không gọi An Lan là "Mẹ", trong lòng hắn thì bà không xứng làm vợ, càng không xứng làm mẹ.

Gần đây bởi vì chuyện của Tích Nhi và An Niên nên trong lòng Lăng Tiêu hơi buông lỏng, nhưng hắn vẫn không nói ra được tiếng "Mẹ" kia.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom