• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Cô Vợ Cảnh Sát Cool Ngầu Của Tôi - Lý Thiệu Minh (31 Viewers)

  • Chương 11-12-13-14-15-16-17-18

Chương 11: Tiệc rượu
“Cô ấy là bạn thân của tôi, Hiên Tịnh Vũ”, lúc đứng cạnh Lý Thiệu Minh, Hàn Phi Phi đã nhận ra xe của Hiên Tịnh Vũ, hơn nữa cô cũng nhìn thấy Hiên Tịnh Vũ và Tiểu Bình An trong xe. Cô vẫn chưa gặp chồng của Hiên Tịnh Vũ và cũng không biết quan hệ giữa Lý Thiệu Minh và Hiên Tịnh Vũ, cô ấy đứng khựng lại, hăng hái nói với Lý Thiệu Minh: “Đại thần, không phải anh muốn quen biết người có tiền sao? Anh thấy cô gái xinh đẹp trong xe phía trước không, cô ấy chính là người có tiền trong giới chúng tôi. Cô ấy tên là Hiên Tịnh Vũ, nhà mẹ làm buôn bán, tiền tài quyền thế trong vùng không tồi. Bố cô ấy giỏi lắm, là cục trưởng cục cảnh sát trước đây chỗ chúng tôi!”
“Hả?”, Lý Thiệu Minh khẽ nhếch miệng lên suy nghĩ.
Trong nhật ký của Lý Phong và trong thời gian tiếp xúc vài ngày nay, Lý Thiệu Minh đã mơ hồ đoán được, gia cảnh của Hiên Tịnh Vũ dường như không tồi. Chỉ là anh cho rằng gia cảnh của Hiên Tịnh Vũ chỉ ở bậc trung, gần với trung sản, không ngờ Hiên Tịnh Vũ lại là tiểu thư nhà giàu, con gái cưng của cục trưởng.
Cô có thể lái được chiếc Porsche, nhưng lại chỉ lái chiếc Volkswagen Passat, rất khiêm tốn.
“Mẹ, là Lý Phong”, Tiểu Bình An ngồi trong xe cũng nhìn thấy Lý Thiệu Minh. Thấy Lý Thiệu Minh lại đứng cạnh Hàn Phi Phi mà cô bé thích, trong mắt Tiểu Bình An hiện lên sự kinh ngạc không nói nên lời.
“Chúng ta đi”, ánh mắt Hiên Tịnh Vũ đột nhiên trở nên lạnh lùng, nhẹ nhàng ấn còi với Hàn Phi Phi rồi rẽ chiếc xe Volkswagen Passat lái về phía bên phải.
Khi chiếc xe đối mặt với Lý Thiệu Minh, Hiên Tịnh Vũ không nhìn anh, chỉ coi anh như không khí.
Lý Phong, lại một lần nữa anh khiến tôi thay đổi cách nhìn. Không chỉ hèn nhát bỉ ổi, trộm tiền của phụ nữ, mà còn làm tên bám váy quyến rũ bạn thân tôi.
Ha ha…
Hàn Phi Phi, cháu gái của tướng quân Hàn Uy Phong, nhà họ Hàn có bốn người tài giỏi, con trai cả nhà họ Hàn là tham mưu trưởng của quân khu, cấp bậc thiếu tướng, con trai thứ hai của nhà họ Hàn là chủ tịch thành phố, không có gì thay đổi thì trong vòng hai năm nữa sẽ thăng chức thành phó chủ tịch tỉnh, con thứ ba nhà họ Hàn là ông chủ của tập đoàn tài chính lớn thứ ba trong vùng, Hàn Phi Phi này chính là con gái của đứa con trai thứ ba, gia sản đâu chỉ là con số một tỷ.
Khi lái chiếc xe đi, Hiên Tịnh Vũ không khỏi liếc mắt nhìn điện thoại trên xe, nhất định là anh ta hèn hạ, biết trong nhà Hàn Phi Phi có tiền, đã tìm được cách liên lạc với Hàn Phi Phi trong danh bạ điện thoại của cô.
“Ơ? Sao Tiểu Vũ lại đi rồi?”, nhìn thấy xe của Hiên Tịnh Vũ sắp đi đến, rồi lại đột nhiên lái đi, Hàn Phi Phi tỏ ra kinh ngạc. Cô lúng túng giải thích với Lý Thiệu Minh: “Thần tượng, xin lỗi nha, tính tình của bạn tôi như vậy đó. Cô ấy khá lạnh lùng, phong cách làm việc hơi tùy tiện, chưa bao giờ giải thích với người khác, bình thường muốn làm cái gì thì làm cái đó, đến cục trưởng của chúng tôi cũng không quản được cô ấy. Có thể là cô ấy đột nhiên có chuyện gì nên mới đi, anh đừng để ý. Ngày mai trong thành phố có buổi tiệc tụ họp, tôi gọi cô ấy đến để hai người làm quen”.
“Được, tôi không để ý đâu”, Lý Thiệu Minh mỉm cười.
“Thần tượng, anh đẹp trai quá, thì ra anh là người đứng đầu trong số bốn người nắm binh quyền ở nước ngoài. Nghĩ đã thấy phấn khích rồi, có lẽ anh vì nguyên nhân đặc thù nào đó mới đến Hoa Hạ nhỉ? Anh yên tâm, ông nội tôi nói phải giữ bí mật thân phận của anh, tôi sẽ không tùy tiện nói cho người khác đâu”, Hàn Phi Phi lại nhìn Lý Thiệu Minh một cách sùng bái rồi mới bước vào chiếc xe Infiniti của mình.
Cô ấy giận rồi sao?
Lý Thiệu Minh nghĩ đến biểu cảm lạnh lùng khi Hiên Tịnh Vũ khi rời đi, trong lòng chỉ cảm thấy hơi buồn cười, anh bước lên chiếc xe tải nhỏ ở bên cạnh.
Hàn Phi Phi có tiền, căn nhà cô tặng cho Lý Thiệu Minh là một căn biệt thự ba tầng. Căn biệt thự này ở gần cục cảnh sát của họ, ở trung tâm một khu dân cư xa hoa. Tầng hầm biệt thự rất lớn, rất phù hợp với điều kiện của Lý Thiệu Minh. Bởi vì một khi anh luyện chế đan dược, khi lò đan bốc lên ngọn lửa hừng hực, trong tầng hầm sẽ trở nên vô cùng nóng, khiến người ta khó có thể chịu được. Nhà ở bình thường nhất định không thể luyện đan, chỉ có nơi ở cao cấp đủ lớn, đủ yên tĩnh thế này mới có thể tạo điều kiện cho Lý Thiệu Minh luyện chế ra đan dược để trị thương cho mình.
Lý Thiệu Minh rất thích căn biệt thự này, anh liếc mắt qua bốn phía tầng hầm của biệt thự rồi nói với Hàn Phi Phi: “Không tồi, cám ơn căn nhà cô tặng tôi, ân tình này Lý Thiệu Minh tôi xin ghi nhớ”.
Ân tình của Lý Thiệu Minh tuyệt đối không phải là căn biệt thự trị giá tám triệu tệ có thể so sánh được. Đôi mắt xinh đẹp của Hàn Phi Phi lập tức sáng rực lên, cô nói với Lý Thiệu Minh: “Đại thần, anh còn cần mua lò đan và dược liệu đúng không? Lò đan và dược liệu cũng dễ mua, bây giờ tôi sẽ tự mình chọn cho anh. Còn chuyện làm quen với những người có tiền, hôm nay đã hơi muộn rồi, ngày mai tôi dẫn anh đi làm quen nhé. Ngày mai trong thành phố đúng lúc có một bữa tiệc do bạn tôi tổ chức, tôi dẫn anh đi cùng nhé?”
“Được”, Lý Thiệu Minh khẽ gật đầu.
“Vậy bây giờ tôi đi mua lò đan và dược liệu cho anh, nếu có thể, anh nhận tôi làm học trò nhé?”, Hàn Phi Phi nói.
“Để tôi suy nghĩ”, Lý Thiệu Minh khẽ nhíu mày.
“Được”, Hàn Phi Phi với biểu cảm xinh đẹp, cô đưa chìa khóa cho Lý Thiệu Minh rồi rời đi.
Lý Thiệu Minh là cao thủ Thần Cấp, Tông Sư cấp cao đã là kiểu tồn tại như đồ quý hiếm, cao thủ Thần Cấp càng là ngàn dặm có một. Lý Thiệu Minh nói sẽ suy nghĩ về việc nhận cô làm học trò thì cũng đã có ý định đồng ý. Nếu để ông nội biết cô đã nhận Lý Thiệu Minh làm sư phụ, chắc hẳn ông ấy sẽ vui chết mất.
Ở trong căn biệt thự suốt một buổi chiều, Lý Thiệu Minh đến tối mới về nhà. Sau khi anh thấy Hiên Tịnh Vũ ở trong nhà, hai người đều nhìn nhau bằng ánh mắt kỳ lạ, không ai nói với ai lời nào đã đi ngủ.
Năm giờ chiều hôm sau, tập đoàn Thịnh Thế hạng hai trong thành phố tổ chức tiệc rượu. Ngoài các quan chức quyền quý và quý ông nhà giàu tai to mặt lớn trong thành phố tham gia, các cậu ấm cô chiêu nổi tiếng trong thành phố cũng nhộn nhịp đến dự tiệc. Hiên Tịnh Vũ vốn là con gái cưng của cục trưởng cục cảnh sát trước kia, cô chủ của chuỗi bảy cửa hàng mỹ phẩm, là người có quyền có thế trong thành phố, dĩ nhiên cũng được mời đến tiệc rượu lần này.
Tiểu Bình An là cô bé cô gặp được khi đang chấp hành nhiệm vụ, lúc đó Tiểu Bình An và bố mẹ bị tai nạn giao thông, bố mẹ đều mất, Hiên Tịnh Vũ thương cô bé không có bố mẹ nên nhận cô bé làm con gái mình. Hiên Tịnh Vũ không những xuất thân rất tốt, mà còn có sắc đẹp tuyệt trần, khí chất lạnh lùng bức người, khi cô vừa dẫn theo Tiểu Bình An xuất hiện ở tiệc rượu, không ít người đã vây quanh nịnh nọt cô và Tiểu Bình An.
“Cô Hiên, đã lâu không gặp, vô cùng mong nhớ, cô không chỉ ngày càng xinh đẹp, mà con gái của cô cũng ngày càng đẹp ra. Ha ha, người ta nói ở cạnh phụ nữ đẹp lâu ngày thì sẽ rất dễ bị lây, con gái cô bây giờ ngày càng giống cô rồi”, Trần Tử Phong nịnh bợ, hắn là chủ nhân của tiệc rượu lần này, người hào hoa bậc nhất, gia đình giàu có xếp hạng hai trong thành phố, đang không ngừng lấy lòng Hiên Tịnh Vũ, ham muốn dáng người cực phẩm của cô.
“Tiểu Bình An, có nhớ chị không? Biết em đến, chị cố ý mua quà cho em đấy”, một cô gái xinh đẹp tiện tay tặng Tiểu Bình An một món quà, cô ta tên là Lâm Thi Nhã, là cô chủ của một gia đình giàu có xếp hạng năm trong thành phố.
“Tiểu Bình An, nào, cho anh thơm một cái nào”, một thanh niên đẹp trai nở nụ cười xấu xa, ngồi xổm xuống muốn hôn Tiểu Bình An.
“Mẹ…”, Tiểu Bình An nhanh chóng trốn phía sau Hiên Tịnh Vũ.
“Cậu Dương, cậu dọa con gái tôi sợ rồi đấy”, Hiên Tịnh Vũ hơi nhíu mày, ánh mắt bất mãn.
“Ha ha, nếu là cô bé khác thì tôi nhất định không thèm liếc một cái, nhưng Tiểu Bình An là con gái của chị, trong lòng tôi có cảm giác yêu thích không nói nên lời. Bởi vì tôi thơm nó giống như được hôn chị vậy, chị Hiên, tôi thích chị đó!”, gã thanh niên tên Dương Siêu nở nụ cười xấu xa, hắn là con trai của ông chủ khách sạn này.
Hàn Phi Phi, Trần Tử Phong, Hiên Tịnh Vũ, Lâm Thi Nhã và Dương Siêu đều là bạn bè thuộc tầng lớp giàu có của thành phố. Trong đó uy tín của Hàn Phi Phi là lớn nhất, khiến mọi người sợ hãi nhất. Bởi vì Hàn Phi Phi xuất thân gia đình quân đội, hai bác đều là thành viên quan trọng của chính phủ, nhà cô ấy không những có tiền mà còn có thế, tuyệt đối không phải là kiểu con cái nhà giàu bình thường như Trần Tử Phong, Dương Siêu và Lâm Thi Nhã có thể so sánh được.
Gia thế Hiên Tịnh Vũ trước đây cũng được coi là khá tốt, nhưng từ sau khi bố cô bị bệnh về hưu, trong giới nhà giàu này hình ảnh của cô đã dần dần nhạt nhòa.
“Thần tượng, ông nội tôi nói đồ mà anh cần nhất định phải lựa chọn tỉ mỉ, lò đan anh cần, tôi đã chọn cho anh một cái ba triệu, dược liệu anh cần ông nội cũng đã đổi hết thành loại mười năm trở lên cho anh, bây giờ tôi đang giúp anh chọn dược liệu. Nhưng tôi sẽ lập tức trở lại nhanh thôi, anh ăn chút gì đó ở tiệc rượu đi, khi nào tôi đến sẽ giới thiệu anh với mọi người”, Hàn Phi Phi gọi điện cho Lý Thiệu Minh.
“Được”, Lý Thiệu Minh mỉm cười.
Sau khi bỏ điện thoại xuống, anh khoanh tay nhàn nhã dạo chơi trong tiệc rượu. Hôm nay có không ít trai xinh gái đẹp trong tiệc rượu, thương nhân lớn cao quý càng không thiếu. Nhưng cao thủ Thần Cấp chỉ có một mình anh, nếu như những người này biết thân phận của anh, nhất định sẽ tranh nhau kết giao cùng anh, tối nay anh tùy ý kêu gọi vài chục triệu tiền vốn để chiêu mộ đàn em cũng không thành vấn đề.
“Là anh ta?”, Hiên Tịnh Vũ đứng bên kia nhìn thấy ngay khuôn mặt bình tĩnh của Lý Thiệu Minh.
Nhìn thấy anh xuất hiện ở trong tiệc rượu do gia đình giàu có thứ hai tổ chức, ánh mắt lạnh lùng của cô lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Chương 12: Nước của nhà giàu
Đến đâu cũng có anh.
Lúc này trong lòng Hiên Tịnh Vũ dần dần trở nên tức giận một cách khó hiểu. Hôm qua gặp anh ở quán cafe trong trung tâm thành phố, nhìn thấy anh ở cùng với cô Hàn với nụ cười bỉ ổi, bởi vì Hàn Phi Phi là bạn thân của cô, lúc đó cô đã nhịn, không so đo với anh như bình thường. Nhưng hôm nay, lại nhìn thấy anh ở tiệc rượu cao cấp trong thành phố.
Hiên Tịnh Vũ không nhịn được hít sâu một hơi, vậy là anh đã ôm được chân của cô Hàn rồi đúng không…
Lúc này Lý Thiệu Minh mặc bộ đồ rằn ri, chân đi một đôi giày tác chiến, hoàn toàn không ăn nhập gì với các cô gái trang phục lộng lẫy và thanh niên âu phục giày da có mặt trong tiệc rượu. Nhưng trên mặt anh luôn mang theo nụ cười tự tin, chắp hai tay dạo bước thong dong trong bữa tiệc, giống như khách mời tôn quý nhất tối nay.
Nụ cười tự tin này của anh, dù nhìn thế nào cũng thấy bỉ ổi. Gia thế của Hàn Phi Phi hiển hách, trong mắt Hiên Tịnh Vũ, nụ cười trên gương mặt anh hoàn toàn là gã tình nhân sau khi ôm được pho tượng lớn như cô Hàn, bất giác lộ ra nụ cười như đắc chí của kẻ tiểu nhân.
Nếu không phải cô có thái độ đúng mực, thì thật sự muốn đi qua đá cho anh vài phát.
Anh ta còn không biết mình đang nhìn anh ta nữa, vẫn đang thưởng thức tiệc nguội buffet tối ở tiệc rượu.
“Người này là ai?”, nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng của Hiên Tịnh Vũ đang nhìn thẳng vào Lý Thiệu Minh, gương mặt tuyệt mỹ với nhiều biểu cảm, Trần Tử Phong nhìn theo ánh mắt của Hiên Tịnh Vũ, thấy Lý Tinh Hiên mặc đồ rằn ri, hắn hơi nhíu mày.
“Không biết, bữa tiệc hôm nay là nhà anh tổ chức, anh ta không phải bạn anh sao?”, Dương Siêu ngạc nhiên, hắn rất ít khi thấy Hiên Tịnh Vũ nhìn chằm chằm một người như vậy.
“Sao tôi lại có loại bạn quê mùa này chứ”, Trần Tử Phong khinh thường nói.
Từ sau khi bố của Hiên Tịnh Vũ nghỉ hưu ở cục cảnh sát, Hiên Tịnh Vũ dần dần trở nên mờ nhạt trong giới nhà giàu ở thành phố. Nhưng vầng sáng của cô vẫn còn, nhà mẹ đẻ có chuỗi bảy cửa hàng mỹ phẩm, thu nhập mỗi năm vẫn không ít, cộng thêm cô có khuôn mặt tuyệt đẹp và khí chất lạnh lùng, khiến không ít cậu ấm nhà giàu vẫn luôn thèm nhỏ dãi.
Trần Tử Phong và Dương Siêu là hai người trong số đó. Tài sản gia định Trần Tử Phong xếp thứ hai ở thành phố, muốn theo đuổi Hiên Tịnh Vũ thì không ai có thể tranh với hắn. Do vậy, Dương Siêu đã kiềm chế bớt sự ái mộ của mình với Hiên Tịnh Vũ. Hắn biết Trần Tử Phong đa tình, mặc dù ham muốn có được Hiên Tịnh Vũ nhưng bên ngoài luôn có không ít phụ nữ, cho đến bây giờ vẫn còn duy trì mối quan hệ mập mờ với mấy cô em xinh đẹp. Hắn có cơ hội liền tiếp cận Hiên Tịnh Vũ, muốn một ngày nào đó có thể nhặt được phần đánh rớt của Trần Tử Phong, biết đâu ngày nào đó đột nhiên Hiên Tịnh Vũ phải lòng hắn thì sao?
Lúc này, nhìn thấy ánh mắt chăm chú quan sát Lý Thiệu Minh của Hiên Tịnh Vũ, sắc mặt hai người lập tức tối sầm lại.
Lâm Thi Nhã có tài sản xếp thứ năm ở thành phố đang đứng một bên nở nụ cười xấu xa, cô ta vui vẻ khi nhìn thấy cảnh hai cậu chủ lớn tranh giành tình nhân ỷ thế hiếp người.
“Anh Trần, bố anh là người giàu có nhất thành phố này, bạn bè quen biết đều là người có thực lực tương đương. Người có thể tham gia tiệc rượu hôm nay là các gia thế hiển hách không giàu sang cũng phú quý, cho dù gia sản thấp nhất cũng có hàng chục triệu, mà tên nhóc này ngay cả đồ adidas, nike cũng không có nổi mà mặc, sợ là lẻn vào để được ăn miễn phí bữa tối rồi đây?”, Dương Siêu nghĩ một chút rồi nói với vẻ đầy ẩn ý.
Bữa tiệc tối nay do người giàu hạng hai trong thành phố tổ chức, có ý thông qua tiệc rượu để kết giao càng nhiều bạn bè có tiền có thế, tăng thêm tình hữu nghị với bạn bè quyền thế trước đây. Nhà giàu mở tiệc với hình thức tiệc buffet, đồ ăn và rượu của bữa tiệc đều miễn phí hoàn toàn, hơn nữa toàn bộ đều là đồ ăn và rượu cao cấp, nhìn thấy Lý Thiệu Minh mặc đồ rằn ri, Dương Siêu lập tức nghĩ đến hai chữ ăn vụng.
“Cậu Dương, hệ thống bảo vệ của nhà cậu kém quá”, Trần Tử Phong cười khẩy.
“Cái gì?”, sắc mặt Dương Siêu lập tức trở nên khó coi.
Gia đình Trần Tử Phong có tài sản hai tỷ, kinh doanh bất động sản trong thành phố, xe hơi, thương mại hải cảng và nhiều loại kinh doanh khác, nhà Dương Siêu chỉ có khách sạn này, trong nhà chỉ có hai trăm triệu, sở dĩ kinh doanh khách sạn thuận lợi toàn bộ đều dựa vào nhà Trần Tử Phong và không ít quan chức trong thành phố chiếu cố. Lúc này nghe thấy Trần Tử Phong quở trách hệ thống bảo vệ an ninh nhà hắn không tốt, sắc mặt hắn sao có thể dễ chịu được.
Vừa muốn nổi giận liền nhìn thấy Hiên Tịnh Vũ dắt theo Tiểu Bình An đi về phía Lý Thiệu Minh.
“Lý Phong, chúng ta thật sự có duyên nhỉ”, khi Lý Thiệu Minh đang mỉm cười thưởng thức buffet món Tây ở tiệc rượu, Hiên Tịnh Vũ kéo theo Tiểu Bình An đứng phía sau anh, lạnh lùng nói.
“Nếu không có duyên, làm sao chúng ta có thể kết thành vợ chồng?”, Lý Thiệu Minh chắp hai tay mỉm cười.
Anh sớm đã nhìn thấy Hiên Tịnh Vũ, nhưng cố ý giả vờ không thấy. Bởi vì Hiên Tịnh Vũ luôn xem thường anh, mấy ngày này cho dù anh làm gì Hiên Tịnh Vũ cũng coi thường anh, khiến trong lòng anh hơi bất mãn, dù sao trong lòng Hiên Tịnh Vũ thì anh là một người đàn ông không có tiền đồ, vậy thì vội vàng thể hiện trước mặt cô làm gì? Cũng không cần giải thích nhiều, ngược lại chi bằng để cô tận mắt nhìn thấy năng lực của anh.
“Ha ha, chúng ta quả thật là có duyên, nếu không sao chúng ta có thể làm vợ chồng chứ?”, Hiên Tịnh Vũ giả vờ xúc động nói, nghĩ đến chuyện tình cờ của hai ngày nay, cô nghĩ Lý Thiệu Minh nói cũng có lý.
Nhưng có duyên thì đã sao? Anh không những hèn nhát bỉ ổi, trộm tiền, bây giờ còn trở thành tên bám váy, dụ dỗ bạn thân của cô, cho dù có duyên thì đây cũng là một đoạn nghiệt duyên!
Nghĩ đến đây, Hiên Tịnh Vũ chỉ cảm thấy trong lòng xấu hổ và giận dữ nói không nên lời.
Xấu hổ là vì chồng của cô lại bám lấy cô chủ nhà họ Hàn, đoán chừng cô Hàn còn không biết mối quan hệ giữa anh và cô, nếu không cô không biết mình sẽ mất mặt đến mức nào. Giận dữ là giận sự thấp hèn của anh, để trốn tránh phải phấn đấu thêm mấy chục năm, không ngờ anh lại trộm cách thức liên lạc của Hàn Phi Phi trong danh bạ điện thoại của cô.
Cô từng nghĩ muốn cùng anh sống những ngày tháng yên bình, không để bố cô tức giận, nhưng lúc này chỉ cảm thấy thất vọng không nói nên lời với người đàn ông trước mặt, cô cười khẩy nói: “Lý Phong à Lý Phong, anh thật sự là hết lần này đến lần khác đã đổi mới nhận thức của tôi. Từ sau khi anh mất tích trở về, càng ngày anh càng có nhiều thủ đoạn. Anh không những đê hèn bỉ ổi giống trước đây mà còn trở nên mưu mô hơn. Anh hiểu được cách trộm tiền của tôi để lấy lòng Tiểu Bình An, để ngày tháng của mình trôi qua thoải mái, Cũng biết cách bám lấy cô chủ nhà giàu, để bản thân tìm được một lối tắt tránh né mấy chục năm phấn đấu”.
“Tôi không quan tâm anh ly hôn với tôi, thậm chí còn mong muốn anh ly hôn với tôi. Nếu anh có thể ở cùng với cô Hàn, tôi nhất định sẽ thành tâm chúc phúc cho anh. Nhưng tôi chỉ muốn nói, có vài chuyện không phải đơn giản như anh nghĩ, anh cho rằng anh có thể bám lấy cô Hàn, thật ra anh không làm được đâu. Bữa tiệc hôm nay cũng không phải nơi anh có thể đến, có lẽ anh muốn thông qua cô Hàn để kết giao với một vài bạn bè có tiền có thế đúng không? Mọi việc không đơn giản như anh nghĩ đâu, anh không thể bước vào cuộc sống của bọn họ”.
“Lý Phong, nhân lúc còn chưa bẽ mặt, anh đi đi.”, Hiên Tịnh Vũ nhìn người đàn ông trước mặt, trong mắt đầy ắp sự thất vọng,.
“Anh không đi”, Lý Thiệu Minh cười nói.
Anh đã từng nghĩ, hôm qua Hiên Tịnh Vũ nhìn thấy anh ở cùng với Hàn Phi Phi, nhất định nghĩ rằng anh bám lấy Hàn Phi Phi.
Lúc này nghe thấy giọng điệu thất vọng của Hiên Tịnh Vũ, anh chỉ cảm thấy trong lòng buồn cười nói không nên lời.
Một người có thế lực hùng mạnh có khối tài sản kếch xù trong ngân hàng nước ngoài như anh cần phải bám lấy Hàn Phi Phi ư? Hàn Phi Phi có thể bái ai làm thầy, ông Hàn cũng phải vui mừng đến mức đốt hai dây pháo.
Lúc này ông Hàn đang dắt theo Hàn Phi Phi giúp anh mua dược liệu, nói thế nào cũng muốn kết giao với đại thần như anh.
Haiz, em cứ thất vọng đi, lát nữa sẽ cho em biết năng lực của anh.
Cho dù tôi không dùng cái tên Lý Thiệu Minh này, chỉ với thân phận cao thủ Thần Cấp này của tôi cũng đã có thể khiến vô số kẻ nhà giàu tranh nhau kết giao. Tại sao ư? Là vì cao thủ cấp Tông Sư đã là thứ quý hiếm, người có thể trở thành cao thủ cấp Tông Sư căn bản đều có thể trấn thủ một phương, cao thủ như Liễu Bân được mọi người ngưỡng mộ. Còn cao thủ Thần Cấp càng đếm trên đầu ngón tay, năng lực của họ trong mắt người thường giống như thần linh. Cao thủ như vậy không phải bá chủ của thế lực tiếng tăm lừng lẫy thì cũng là trưởng lão của tập đoàn tài chính siêu cấp được săn đón cung phụng. Hoa Hạ có Biệt đội Thần Thánh, tất cả đều được hưởng chế độ đãi ngộ cấp Bộ.
Trong bữa tiệc hôm nay đều là người giàu có nhất thành phố, họ có thể đi đến bước này tuyệt đối không phải người bình thường. Chỉ cần họ biết anh là cao thủ Thần Cấp, thì nhất định sẽ tranh nhau kết giao. Bọn họ biết, cao thủ Thần Cấp có sa sút đi chăng nữa thì cũng có thể trở thành được nhân vật cấp bá chủ, chỉ cần có thể kết giao với cao thủ Thần Cấp thì một ngày nào đó sẽ trở thành một nhân vật lớn có máu mặt.
Nếu không phải anh bị thế lực nước ngoài vây đánh sa sút đến bước này, những kẻ nhà giàu này cho dù có bỏ ra mấy trăm triệu cũng không có cơ hội làm quen với anh.
Lý Thiệu Minh chậm rãi xoay người lại, dùng ánh mắt được tổng hợp bởi sự xấu hổ, bất đắc dĩ, quắn quýt và vô số tâm trạng khác để nhìn cô.
“Anh thật sự không đi à?”, Hiên Tịnh Vũ thấy Lý Thiệu Minh dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, hai hàng mi thanh tú liền nhanh chóng nhíu chặt lại.
“Cô Hàn mời tôi đến, tôi là vị khách tôn quý nhất ở đây ngày hôm nay, tại sao tôi phải đi?”, Lý Thiệu Minh khẽ cười.
“Được thôi, tôi đã nói đến mức này, anh cứ cố chấp không chịu đi, vậy anh tự lo liệu đi”, Hiên Tịnh Vũ bật cười bất lực, kéo tay Tiểu Bình An xoay người rời đi.
Lý Phong, anh cho rằng bám lấy cô Hàn thì anh có thể một bước lên mây sao? Anh suy nghĩ cũng quá đơn giản rồi đấy. Cô Hàn là con nhà tướng, hai người bác đều là thành viên quan trọng trong quân đội, gia thế hiển hách, cho dù anh có bề ngoài đẹp trai, tuyệt đối cũng không thể ở bên cạnh cô ấy.
Có lẽ bây giờ anh còn trẻ, nhưng tương lai không xa, anh nhất định sẽ hiểu.
Nước của nhà giàu rất sâu…
Chương 13: Rượu vang
“Bọn họ đang nói cái gì vậy?”, bên này sắc mặt Trần Tử Phong ảm đạm, hắn đứng cùng Dương Siêu và Lâm Thi Nhã, chỉ thấy sắc mặt xinh đẹp của Hiên Tịnh Vũ không ngừng thay đổi, Lý Thiệu Minh thì nở nụ cười tủm tỉm, trông rất muốn đấm.
“Tôi không biết, nhưng hiếm khi tôi thấy Tiểu Vũ nói chuyện với một người đàn ông lâu như vậy. Đâu phải anh không biết tính tình của Tiểu Vũ, cô ấy cao ngạo lạnh lùng, không thích nói chuyện. Chúng ta làm bạn với cô ấy nhiều năm như vậy rồi, lần nào gặp mặt cũng không nói chuyện được quá năm câu, mà đấy là chúng ta bắt cô ấy phải nói. Anh Trần, thằng ranh này có vẻ giả ngầu đó…”, Dương Siêu nói với vẻ bí hiểm.
“Chẳng lẽ tên mặc đồng phục rằn ri đó là bạn của Tiểu Vũ sao? Lẽ nào tối nay là Tiểu Vũ mời anh ta đến dự tiệc rượu sao?”, Lâm Thi Nhã khoanh tay đứng xem náo nhiệt, nghĩ một lúc liền cắt ngang.
“Cho hắn hai chiếc bánh, bảo hắn cút đi”, Trần Tử Phong trầm giọng.
Trần Tử Phong và Dương Siêu đều theo đuổi Hiên Tịnh Vũ, họ thấy Hiên Tịnh Vũ nói chuyện với Lý Thiệu Minh thì căm ghét vô cùng. Hắn lập tức quyết định đuổi Lý Thiệu Minh đi, Dương Siêu nhìn cái đã thấy ngay đội trưởng đội bảo vệ, hắn nhíu mày nhìn đội trưởng đội bảo vệ, vẫy tay với anh ta rồi nói nhỏ vào tai đội trưởng đội bảo vệ điều gì đó.
Một lúc sau, đội trưởng bảo vệ cầm hai chiếc pizza đã đóng gói đi đến chỗ Lý Thiệu Minh, vỗ vai anh và nói: “Cậu nhóc, cậu không phải là bạn của anh Trần phải không? Buổi tiệc chiêu đãi tối nay do gia đình anh Trần tổ chức. Anh ấy không thích cậu cho lắm, hy vọng cậu rời khỏi đây. Hai chiếc pizza này được làm bởi các đầu bếp của nhà hàng phương Tây hàng đầu trong thành phố. Chúng không phải là những thứ thường ngày cậu có cơ hội ăn. Hãy mang chúng về và chia sẻ chúng với bạn bè của cậu ở công trường đi”.
“Ớ?”, Lý Thiệu Minh nhận lấy hai cái bánh pizza từ đội trưởng bảo vệ, ánh mắt hơi ngạc nhiên.
Đối với hội con nhà giàu trong bữa tiệc chiêu đãi tối nay, Hàn Phi Phi đứng thứ nhất, không chỉ ở thành phố này mà còn ở cả ở tỉnh lỵ, Trần Tử Phong đứng thứ hai, Lâm Thi Nhã đứng thứ ba, và Dương Siêu chỉ có thể xếp thứ mười. Nhưng vì hắn có quan hệ tốt với các đại gia hàng đầu như Hàn Phi Phi, Trần Tử Phong và Lâm Thi Nhã, tiệc rượu tối nay lại được tổ chức tại khách sạn của nhà hắn nên hắn cũng có tiếng nói trong số các con em nhà giàu dự tiệc tối nay.
Hiên Tịnh Vũ cũng là người có tài năng xuất chúng trong giới con nhà giàu, nếu ở thời điểm trước đây, cô thậm chí còn vượt qua cả Trần Tử Phong, Lâm Thi Nhã và Dương Siêu. Nhà mẹ cô có bảy chuỗi cửa hàng mỹ phẩm với thu nhập hàng năm mười triệu nhân dân tệ. Bố cô thì là lãnh đạo ở cục cảnh sát thành phố, tay nắm quyền lực. Một tiểu thư nhà giàu như vậy, theo như đám người Trần Tử Phong thấy, có thế nào cô cũng không thể có quan hệ gì với tên mặc đồ rằn ri đó được. Nhưng Hiên Tịnh Vũ là người tốt bụng, cô đã có thể nhận đại một đứa trẻ làm con gái, quen một hai người bạn trên công trường cũng là điều dễ hiểu.
Nhìn thấy đội trưởng bảo vệ đến đuổi Lý Thiệu Minh, Trần Tử Phong, Dương Siêu và Lâm Thi Nhã đều đứng ở một bên cười nhếch mép. Lúc này Hiên Tịnh Vũ cũng kéo Tiểu Bình An quay lại, cô không muốn lãng phí nước bọt với cái tên trèo cao bám váy cô Hàn nữa.
Trần Tử Phong liếc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Hiên Tịnh Vũ, cười nói: “Tiểu Vũ, tên mặc bộ quân phục rằn ri này không phải là khách mời trong buổi chiêu đãi hôm nay. Tôi nể mặt cô nên đã tặng hắn hai chiếc bánh rồi kêu người mời hắn rời khỏi đây, cô không để bụng chứ?”
“Tôi không quen biết anh ta”, Hiên Tịnh Vũ lạnh lùng nói.
Giờ phút này, trong lòng cô rất thất vọng về Lý Phong. Anh là chồng cô, sao có thể bất chấp sĩ diện cầu xin bạn thân của cô? Cô có thể nhẫn nhịn, cô không yêu anh, bố anh và bố cô là bạn chiến đấu vào sinh ra tử, cô và anh gần như cũng là bạn thanh mai trúc mã, cô có thể nhường bạn thân của mình cho anh. Nhưng, mọi thứ trong giới nhà giàu tuyệt đối không đơn giản như anh nghĩ. Cho dù anh có vẻ ngoài đẹp trai, nhưng với gia cảnh nghèo hèn của mình, sao anh có thể đến với Hàn Phi Phi được chứ? Những gì cô nói đều vì muốn tốt cho anh, nhưng anh căn bản không nghe.
Vì anh ta không nghe nên thôi để mặc anh ta. Anh ta muốn bám víu Hàn Phi Phi, muốn kết bạn giàu có và quyền lực thông qua Hàn Phi Phi, để anh ta xem có thể lọt được vào giới thượng lưu tối nay hay không.
Ha ha …
Lý Thiệu Minh, tôi vì bố mình mới chịu uất ức gả cho anh, thể diện của tôi đã bị hủy hoại rồi, anh còn muốn tôi mất mặt đến mức nào nữa …
“Anh bạn này, anh nhận nhầm đã nhận nhầm người rồi. Tôi không phải ranh con ở công trường nào lẻn vào đây ăn vụng. Tôi được các người mời đến đây. Tuy tôi chưa ăn loại pizza này của anh bao giờ, nhưng tôi không muốn ăn hai cái pizza của anh. Hai cái này tôi trả lại cho anh, đây tôi đưa thêm cho anh hai trăm tệ mua rượu, anh cầm lấy hai chiếc bánh pizza này rồi quay lại uống rượu với bạn bè anh đi”.
Sau khi nhìn chằm chằm đội trưởng đội bảo vệ trong vài giây, Lý Thiệu Minh dần dần hiểu chuyện gì đang xảy ra, chính là trang phục của anh nên bị cho là đã lẻn vào từ công trường nào đó để ăn vụng.
Anh liếc nhìn Trần Tử Phong, Dương Siêu, và Lâm Thi Nhã đang đứng một bên cười nhạo, rồi lại nhìn Hiên Tịnh Vũ với vẻ mặt đầy thất vọng, biểu cảm lập tức đanh lại.
Anh đưa lại hai cái pizza trong tay cho đội trưởng đội bảo vệ và đưa cho đội trưởng hai trăm tệ.
“Nhóc con, cậu dám coi thường tôi sao?”, đội trưởng bảo vệ mặc một bộ vest chỉnh tề, sắc mặt lập tức thay đổi khi cầm hai trăm tệ nhăn nhúm của Lý Thiệu Minh.
Một đứa ranh con công trường mặc đồng phục rằn ri cũng dám tranh chấp với đội trưởng bảo vệ khách sạn năm sao mỗi tháng kiếm được hơn mười nghìn tệ sao?
“Tôi nói rồi, cậu không được chào đón ở tiệc rượu hôm nay cút đi”, đội trưởng bảo vệ khẽ rống lên.
Những người đến dự tiệc hôm nay đều là những người thuộc tầng lớp thượng lưu trong thành phố, anh ta không muốn kinh động đến các vị khách quý chỉ vì một tên nhóc công trường.
“Tôi cũng chả muốn cãi nhau với anh”, Lý Thiệu Minh lấy trong người ra một chiếc điện thoại di động, xem giờ trên điện thoại di động rồi xoay người rời đi.
Lúc này, đoán chừng Hàn Phi Phi sắp tới rồi. Mặc dù anh đã làm việc chăm chỉ ở nước ngoài trong bảy năm, nhưng anh lớn lên ở Hoa Hạ nên anh hiểu rõ về cấp bậc của Hoa Hạ. Với nền tảng gia đình của Hàn Phi Phi, anh tin rằng cô ấy chắc chắn xếp hàng đầu trong tiệc rượu hôm nay. Chỉ cần Hàn Phi Phi đến và giới thiệu sơ qua thân phận của anh cho mọi người, mọi người ở đây hôm nay sẽ phải nhìn anh bằng con mắt khác.
“Ranh con, cậu dám không đi sao?”, nhìn thấy Lý Thiệu Minh bước ra chỗ khác, đội trưởng đội bảo vệ lập tức nổi giận.
Vừa rồi anh ta liếc nhìn chiếc điện thoại của Lý Thiệu Minh, hóa ra nó là chiếc điện thoại Nokia cổ lỗ sĩ giá một trăm tệ. Điện thoại anh ta dùng là của Apple mà một cậu nhóc nghèo rớt như vậy lại dám không nể mặt anh ta, anh ta rất tức giận liền đuổi theo định động tay động chân với Lý Thiệu Minh.
Đột nhiên, một bàn tay nhẹ nhàng ngăn anh ta lại.
“Cậu Dương?”, đội trưởng bảo vệ quay đầu, ánh mắt kinh ngạc.
“Ngay cả một thằng quỷ con nghèo hèn từ công trường đến cũng không xử lý nổi, cái chức đội trưởng bảo vệ của anh cũng kém quá rồi đấy”, Dương Siêu lạnh lùng nói.
“Không, cậu Dương, tôi là…”, Sau khi bị Dương Siêu chỉ trích, đội trưởng đội bảo vệ lập tức trở nên lúng túng.
“Để đó cho tôi”, Dương Siêu cầm lên một ly rượu vang, bước thẳng tới chỗ Lý Thiệu Minh. Vừa đi, hắn vừa nói lớn: “Đồng phục rằn ri!”
“Ớ?”, Lý Thiệu Minh là người duy nhất mặc đồng phục rằn ri trong buổi tiệc hôm nay, anh ngạc nhiên quay người lại.
Dương Siêu lạnh lùng nhìn Lý Thiệu Minh, rồi nâng rượu vang trong tay lên, té văng khắp mặt và người Lý Thiệu Minh.
“Ranh con, cút đi cho tao!”
Chương 14: Thất vọng
Lúc này, toàn bộ tiệc rượu liền trở nên yên tĩnh. Hiên Tịnh Vũ cầm tay Tiểu Bình An đứng cách đó không xa, khi nhìn thấy Dương Siêu hất ly rượu vang đầy người Lý Thiệu Minh, đôi mắt đẹp của cô lập tức thay đổi. Cô không khỏi siết chặt tay Tiểu Bình An, muốn giải vây giúp Lý Thiệu Minh. Lý Thiệu Minh bị Dương Siêu hất ly rượu vào người, đầu tiên ánh mắt có chút kinh ngạc, sau đó chợt trở nên lạnh lùng. Anh nhìn về phía Dương Siêu ở đối diện, một luồng sát khí lạnh lẽo dần dần tràn ngập cơ thể.
“Sao hả? Còn muốn đánh tôi? Tên ranh rách nát, buổi tiệc hôm nay là do gia đình anh Trần tổ chức, khách sạn này là của nhà tao, chúng tao bảo mày cút thì mày phải cút, ở đây dây dưa gì hả? Mày có dám động đến tao không? Nếu như mày đụng đến tao, cho dù bán cả nhà mày đi cũng không đền nổi đâu!”, Dương Siêu cảm nhận được luồng sát khí của Lý Thiệu Minh thì ánh mắt khinh thường, hắn mặc một bộ vest đắt tiền và bộ dạng thì kiêu căng hống hách.
Sau đó, hắn không khỏi tỏ vẻ dương dương tự đắc.
Hôm nay, Hiên Tịnh Vũ cũng có mặt, đúng là thời điểm thích hợp để hắn thể diện. Hắn muốn Hiên Tịnh Vũ biết rằng hắn cũng là một người đàn ông có năng lực. Chuyện đội trưởng đội bảo vệ của nhà hắn không thể xử lý được, hắn sẽ tự mình ra mặt xử lý gọn. Tiệc rượu hôm nay còn có không ít gái đẹp, tin chắc rằng những cô gái này nhìn thấy dáng vẻ hắn như vậy, chắc chắn sẽ vô cùng thích hắn.
Hắn lại liếc nhìn Trần Tử Phong với vẻ đắc thắng, trong lòng thầm nghĩ, Trần Tử Phong ơi Trần Tử Phong, cho dù nhà anh giàu có thì đã làm sao? Tài sản nhà anh hơn nhà tôi cả chục lần thì đã làm sao nào? Người mà cô Hiên thích chính là người đàn ông sát phạt quyết đoán như tôi. Muốn có được trái tim của cô Hiên, không phải chỉ dựa vào mỗi gia cảnh mà còn phải có nội hàm sâu sắc nữa.
“Lần sau nếu còn gặp loại ranh con rách nát như thế này thì cứ làm như thế, không cần khách sáo với hắn”, Dương Siêu lại dặn dò đội trưởng đội bảo vệ.
“Vâng”, đội trưởng bảo vệ khẽ gật đầu.
Hành động của Dương Siêu ngay lập tức thu hút sự chú ý của toàn bộ người trong buổi tiệc. Hôm nay, tất cả những nhân vật lớn có tiền có quyền đều ở trong phòng VIP hút xì gà và trò chuyện. Sảnh tiệc rượu có rất nhiều con em của những nhân vật lớn và một số tinh anh trong giới kinh doanh. Không ít trai xinh gái đẹp đều dần dần tụ tập xung quanh, nhìn khuôn mặt đầy rượu vang của Lý Thiệu Minh lén cười khẩy.
Tia sáng lạnh lẽo trong mắt Lý Thiệu Minh lóe lên, anh nhìn Dương Siêu kiêu căng hống hách trước mặt, sát ý trong lòng càng lúc càng mạnh. Anh là một cao thủ hàng đầu tầm cỡ thế giới, ngay cả trong buổi tiệc chiêu đãi do Nghị viện Quốc tế tổ chức, anh cũng phải được đối xử nồng nhiệt như một vị khách danh dự. Tư cách lính đánh thuê của anh thuộc dải biên giới, không bị giới hạn bởi luật pháp, làm mọi việc một cách tùy ý, tự do đến và đi nhiều quốc gia khác nhau. Anh vừa giết người và cũng bắt người, trước đây có một gia đình giàu sụ đắc tội với anh, không phải anh chưa từng tiêu diệt gia đình đó. Chỉ cần anh muốn thì cho dù là một số quốc gia nhỏ cũng có thể bị tiêu diệt bởi quân đội của anh.
Những nam nữ thanh niên ở tiệc rượu đều đứng xung quanh quan sát, Trần Tử Phong và Lâm Thi Nhã lạnh lùng nhìn, Hiên Tịnh Vũ và Tiểu Bình An cũng kinh ngạc đứng xem, còn Lý Thiệu Minh cứ nhìn chằm chằm Dương Siêu trước mặt.
Dần dần, anh khẽ cau mày và lấy tay lau rượu vang trên mặt mình đi.
Nếu giết Dương Siêu trong buổi tiệc hôm nay, anh sẽ không thể ở lại Hoa Hạ.
Cả quân đội và cục cảnh sát Hoa Hạ đều đã gửi giấy mời cho anh, chỉ cần anh gia nhập quân đội thì sẽ là thiếu tá, chỉ cần gia nhập cục cảnh sát thì anh sẽ được đãi ngộ ở cấp cục. Hoa Hạ phồn vinh, giàu có, theo như anh thấy, khắp nơi đều có tiền giấy đủ màu sắc, chỉ cần anh để tâm một chút là có thể kiếm được một khối tài sản kếch xù, chiêu binh mãi mã để báo thù. Anh không quan tâm đến việc giết người, nhưng những người như Dương Siêu trong mắt anh giống như con kiến, giết loại nhân vật cỏn con như vậy không chỉ vô ích mà còn gây ra một số rắc rối cho bản thân, anh không thể làm một vố làm ăn thua lỗ được.
Anh liếc mắt nhìn Hiên Tịnh Vũ và Tiểu Bình An, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, anh bước sang chỗ khác, chỉ chờ Hàn Phi Phi đến giải thích rõ ràng.
“Còn không đi à?”, Dương Siêu ngạc nhiên.
Hắn thấy Lý Thiệu Minh không những không rời đi mà còn đi về một bên đại sảnh như không có chuyện gì cả.
Hắn đột nhiên trở nên tức giận, cầm phắt lên hai ly rượu vang đỏ.
Thằng nhóc này thật quá không biết xấu hổ.
“Mẹ, Lý Phong bị bắt nạt kìa…”, Tiểu Bình An bị Hiên Tịnh Vũ giữ chặt tay, cô bé nhìn thấy Lý Thiệu Minh bị tạt rượu vang vào người mà mẹ mình vẫn yên lặng, vẫn lựa chọn nhẫn nại thì không khỏi đồng cảm với Lý Thiệu Minh.
Mặc dù mới năm tuổi nhưng Hiên Tịnh Vũ thường đưa cô bé đi tham dự nhiều dịp khác nhau, tiếp xúc với nhiều người lớn, bị những người trưởng thành nhồi nhét vào đầu các loại tư tưởng của người lớn nên tâm trí cô bé đã trở nên như một đứa trẻ lớn. Cô bé biết rằng Lý Thiệu Minh muốn vươn tới đỉnh cao, vì vậy anh mới tiếp xúc với cô Hàn Phi Phi của mình. Hôm nay anh xuất hiện trong tiệc rượu này cũng là muốn làm quen với những người giàu có để có thể phát triển được. Nào ngờ những người giàu có đó căn bản không coi anh ra gì, không để anh bước vào vòng giới của họ, còn nói với anh những điều ác ý. Dù sao anh cũng đã từng đối xử tốt với Tiểu Bình An nên cô bé thấy thế thì không đành lòng.
“Rác rưởi!”
Trần Tử Phong đứng ở một bên, lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt. Lâm Thi Nhã mặc trang phục sặc sỡ, đứng với Trần Tử Phong, hai người nhìn nhau cười.
“Đồng phục rằn ri!”, Dương Siêu cầm trong tay hai ly rượu vang, đi theo Lý Thiệu Minh, đứng ở phía sau anh hét lớn.
Chỉ cần Lý Thiệu Minh quay lại, hắn sẽ tạt thêm hai ly rượu vang lên người anh. Hắn là người văn minh, hắn không đánh người, chỉ muốn sỉ nhục người ấy một cách nặng nề thôi.
Lý Thiệu Minh không nhìn lại, chỉ lẳng lặng đi về phía trước như không nghe thấy.
Nhìn thấy cảnh này, Hiên Tịnh Vũ chỉ cảm thấy đáng thương không nói nên lời. Cô không khỏi khẽ lắc đầu cười, đây chính là thế giới người giàu mà anh muốn bước vào. Anh tưởng chỉ cần anh bước vào thế giới của họ, anh cũng sẽ giàu có như họ. Tuy nhiên, họ không thể nào cho anh cơ hội đâu.
Tôi đã nói rồi, những tên nhà giàu này không đơn giản như anh nghĩ.
“Đủ rồi”, Hiên Tịnh Vũ đột nhiên nói.
“Ớ?”, Dương Siêu quay người lại.
“Anh ta là bạn của tôi”, vẻ mặt Hiên Tịnh Vũ lạnh lùng.
“Hắn là bạn của cô à?”, Dương Siêu lộ vẻ kinh ngạc.
Nam nữ thanh niên trong tiệc chiêu đãi đều kinh ngạc nhìn về phía Hiên Tịnh Vũ. Trần Tử Phong cười khẩy còn Lâm Thi Nhã nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ.
“Lý Phong, anh ta là bạn của tôi. Là tôi mời anh ta, đừng làm khó anh ta”, Hiên Tịnh Vũ dửng dưng nói.
Sau khi nghe được những lời của Hiên Tịnh Vũ, cả đại sảnh đột nhiên thổn thức mãi không thôi. Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Hiên Tịnh Vũ, rồi lại kinh ngạc nhìn Lý Thiệu Minh, tự hỏi làm sao Hiên Tịnh Vũ, con gái của cựu cục trưởng lại biết một ranh con công trường như Lý Thiệu Minh. Nhưng mọi người cũng có thể hiểu được, dù sao Hiên Tịnh Vũ nổi tiếng là một cô gái tốt bụng, cô đã nhận nuôi một cô bé không có liên quan gì đến mình, nuôi con nhỏ thực sự rất phiền phức.
Dương Siêu, Trần Tử Phong, Lâm Thi Nhã đã sớm nhận ra quan hệ của cô và Lý Thiệu Minh không bình thường, Dương Siêu lập tức giả vờ ngạc nhiên nói: “Cô Hiên, người mặc quân phục rằn ri này là bạn của cô? Sao cô không nói sớm đó là bạn của cô thì tôi không đuổi anh ta đi nữa. Tôi còn tưởng đó là thợ làm nghèo rớt nào ngoài công trường trà trộn vào đây để ăn vụng chứ”.
“Anh ta không phải như vậy, anh ta là bạn tôi mời đến đây”, ánh mắt Hiên Tịnh Vũ lạnh lùng.
Cô nhìn bóng lưng của Lý Thiệu Minh, chỉ cảm thấy bóng lưng của anh thật cô đơn và đáng thương không kể xiết. Anh tưởng rằng mình trèo kéo được cô Hàn thì anh sẽ vượt trội hơn người ta trong buổi tiệc tối nay. Rất tiếc là cô Hàn không đến. Đã sáu giờ tối rồi, cô Hàn, người có gia thế hiển hách, tướng Hàn có vô số bạn bè trong quân đội và chính trị, đoán chừng cô Hàn không coi tiệc rượu hôm nay ra gì nên sẽ không đến. Lúc này có lẽ cô ấy đang trò chuyện với ông nội mình và một người bác trong quân đội nào đó ở nhà.
Lý Phong, tôi vốn đã không thích anh, chỉ vì bố nên tôi mới lấy anh, còn anh lại vì muốn trèo cao mà bám víu cô Hàn. Tình nghĩa vợ chồng giữa tôi và anh từ hôm nay chính thức kết thúc tại đây. Tôi giúp anh lần này, từ giờ trở đi, anh tự mình lo liệu đi.
Hiên Tịnh Vũ hoàn toàn thất vọng với Lý Thiệu Minh, cô sờ vào chiếc chìa khóa trong túi xách, chỉ đợi buổi tiệc kết thúc thì sẽ ném chiếc chìa khóa ở nhà đi, đưa Tiểu Bình An đến chỗ khác ở.
Cô không bao giờ muốn gặp lại người đàn ông này.
Trước cửa khách sạn, một chiếc xe sang trọng Bentley chậm rãi dừng lại, một cô gái xinh đẹp thanh tú giơ đôi chân ngọc ngà trắng trẻo bước ra…
Chương 15: Cô Hàn xuất hiện
Thẩm Hân, em họ của Hiên Tịnh Vũ, trong nhà có công ty quảng cáo hàng đầu của thành phố và hai cửa hàng bách hóa, với gia sản trị giá một tỷ tệ, chỉ đứng sau Trần Tử Phong. Mẹ của Hiên Tịnh Vũ có hai chị em gái và một anh trai, mẹ của Hiên Tịnh Vũ đứng thứ ba, mẹ của Thẩm Hân đứng thứ tư. Sau khi bố cô kết hôn với mẹ cô, với sự giúp đỡ của nhà mẹ cô mới lọt được vào top giàu có Top 5 của thành phố này.
Cô có dáng người thanh tú, làn da trong như ngọc, đôi mắt không to nhưng trông dễ thương khôn tả. Cô mặc bộ trang phục lộng lẫy, khi cô bước vào sảnh, liền làm lu mờ không ít các cô cái đẹp khác.
Lý Phong?
Trong đám đông, cô nhìn thấy ngay Lý Thiệu Minh, người đang mặc bộ quân phục rằn ri trông chẳng ra làm sao. Lông mày thanh tú của cô hơi nhăn lại, cô đi đôi giày cao gót nhỏ mười phân bước nhanh về phía Hiên Tịnh Vũ, mỉm cười nhìn Tiểu Bình An, cô thì thào nói: “Chị à, sao chị lại mang theo cái tên Lý Phong khốn nạn kia vậy, không sợ anh ta làm chị mất mặt sao?”
“Không phải chị mang theo mà là Hàn Phi Phi”, nhìn thấy cô em họ của mình cũng tới, Hiên Tịnh Vũ cảm thấy hơi bất lực, cô khẽ lắc đầu.
“Hàn Phi Phi? Cô Hàn? Làm sao Lý Phong quen cô Hàn vậy? Là chị giới thiệu hả?”, Thẩm Hân ngạc nhiên.
Hiên Tịnh Vũ xinh đẹp tuyệt trần, xuất thân cao siêu, nhưng không ai có thể nghĩ rằng cô mới hai mươi bốn tuổi mà đã có gia đình, hơn nữa đã gả cho một người đàn ông xuất thân bình thường thậm chí gia cảnh nghèo nàn, là người ở rể. Ngoại trừ người bạn thân nhất của cô là Hàn Phi Phi biết chuyện thì còn có người nhà của cô, Thẩm Hân cũng là người nhà của cô.
“Đừng nhắc tới chuyện này nữa”, Hiên Tịnh Vũ mỉm cười.
“Này chị, tính cách của chị cũng tốt quá đi. Chuyện chị kết hôn với Lý Phong, bố mẹ em rồi bác cả đều phản đối kịch liệt. Cho dù chị có hiếu với bác hai thì cũng không nên có hiếu đến mức đó. Nhìn tên Lý Phong đó xem, đến nơi như thế này mà có bộ quần áo cũng không chỉn chu nổi, mặc nguyên bộ đồ rằn ri đến, trông ra thể thống gì? Có phải anh ta lại giở trò đê tiện, cố tình đến bữa tiệc này để làm chị mất mặt, em phải đi dạy dỗ anh ta một trận”, Thẩm Hân tức giận nói.
“Mặc kệ anh ta đi”, Hiên Tịnh Vũ nói.
“Không được!”, Thẩm Hân vênh mũi lên rồi đi thẳng về phía Lý Thiệu Minh.
Bên này, trong lòng Lý Thiệu Minh cũng đang phải cố kìm nén hết mức. Hai ngày nay chẳng những không lợi dụng được Hiên Tịnh Vũ, còn bị hiểu lầm là đồ bám váy phụ nữ, hơn nữa còn bị khinh thường hơn trước. Vừa rồi anh lại bị một gã ôn con gia sản chỉ có hai tỷ tạt rượu vang vào người. Với thân phận địa vị bá chủ quyền lực ở nước ngoài, có bao giờ phải chịu sự uất ức này. Nếu như thuộc hạ của anh vẫn còn, căn bản không cần anh phải lên tiếng thì tên Dương Siêu kia đã bị đàn em của anh kéo ra ngoài bắn chết rồi.
Rốt cuộc bao giờ Hàn Phi Phi mới đến đây!?
Đột nhiên, anh cảm thấy mông mình bị ai đá mạnh một phát. Trong tiệc rượu không có võ sĩ nên anh không hề có bất cứ sự phòng bị nào đối với những người ở đây. Anh xoay mình lại liền nhìn thấy một khuôn mặt thanh tú đáng yêu đang chăm chú nhìn mình một cách lạnh lùng, một cô gái có vẻ đẹp chấm được chín điểm. Cô gái này còn trẻ, khoảng hai mươi tuổi, cao khoảng một mét sáu lăm, đôi mắt nhỏ, trên người toát ra khí chất yếu mềm, khiến người ta có cảm giác muốn che chở.
Nhưng cô ấy khá dữ dằn, những gì cô ấy làm hoàn toàn trái ngược với ngoại hình và khí chất của cô ấy.
“Cô là ai? Tại sao lại đá tôi?”, Lý Thiệu Minh khẽ nhíu mày, cảm thấy không vui lắm. Bên chỗ Dương Siêu đã bị Hiên Tịnh Vũ chặn lại rồi, anh nghĩ không ra tại sao vẫn còn có người muốn kiếm chuyện với anh.
“Lý Phong? Anh còn không biết tôi sao? Tôi là Thẩm Hân, là người mà anh sợ nhất”, Thẩm Hân nghiêng mũi nhìn anh chằm chằm bằng đôi mắt nhỏ của mình.
“Thẩm Hân?”, nghe cái tên này, trong lòng Lý Thiệu Minh chợt lóe lên điều gì đó, dường như có chút ấn tượng.
“Chờ một chút!”, anh nhanh chóng lấy nhật ký của Lý Phong ra và lật tìm.
Trí nhớ của anh rất tốt, thậm chí có thể nói là một khi đã thấy thì sẽ không thể nào quên. Một quyển bí kíp võ công khó hiểu, anh chỉ cần liếc mắt là có thể ghi nhớ được hết. Nhưng anh đã có trí nhớ của một người rồi, nếu muốn có thêm của người khác như Lý Phong thì cũng có chút khó khăn. Vì anh rất dễ nhầm lẫn ký ức của mình với Lý Phong. Có lúc anh đọc nhật ký của Lý Phong nhiều quá, còn tưởng lầm mình chính là Lý Phong. Vậy nên anh cố tình không nhớ những ký ức vô vị của Lý Phong, chỉ mang theo cuốn nhật ký của Lý Phong, cố gắng để không bị lộ mình là Lý Phong giả.
Thấy rồi, anh nhanh chóng tìm thấy những ghi chép về Thẩm Hân trong nhật ký của Lý Phong. Chỉ nhìn qua, anh đã hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Hiên Tịnh Vũ tuy lạnh lùng cao ngạo nhưng lại nhân hậu, hiếu thảo với bố mình, bình thường cô đối xử với Lý Phong cũng có thể coi là khách sáo. Thẩm Hân là một tiểu thư nhà giàu, tuy có vẻ ngoài yếu đuối, dễ thương, nhưng từ nhỏ đã chua ngoa bướng bỉnh, cô biết rằng Hiên Tịnh Vũ đã kết hôn với Lý Phong thì vô cùng căm ghét người anh rể này của mình, trước giờ nói năng đều không coi Lý Phong ra gì, không đánh thì mắng, nên Lý Phong vô cùng sợ vị đại tiểu thư giàu có này, và cũng hận cô muốn chết.
“Nếu một ngày nào đó tôi có tiền, mình sẽ dùng tiền để tát vào khuôn mặt dễ thương của cô ta, sau đó mình sẽ thịt cô ta…”, cuốn nhật ký đầy những lời dâm đãng của Lý Phong đối với Thẩm Hân.
“Biết tôi là ai rồi chứ?”, Thẩm Hân lạnh lùng nhìn Lý Thiệu Minh.
“Biết rồi”, Lý Thiệu Minh khẽ gật đầu.
“Nếu biết rồi còn không mau cút đi? Anh có biết tiệc rượu này là chỗ nào không? Anh cũng đủ tư cách đến đây sao? Anh quên bản thân mình có thân phận như thế nào rồi à? Anh cũng đủ tư cách để đeo bám những người ở đây sao? Lại còn mặc bộ đồ rằn ri, cố tình làm chị tôi mất mặt hả? Đợi sau khi về rồi tôi quyết không tha cho anh”, Thẩm Hân nhìn Lý Thiệu Minh với ánh mắt cực kỳ chán ghét.
Cô ấy là một cao thủ Taekwondo, nhưng sức mạnh của cô ấy quá yếu so với Lý Thiệu Minh nên không thể khơi dậy được sự cảnh giác của Lý Thiệu Minh.
Sau khi nghe cô ấy nói xong, thái độ của Lý Thiệu Minh với cô cũng giống như với người khác, anh chỉ liếc cô một cái với vẻ mặt ngại ngùng rồi lẳng lặng bỏ ra chỗ khác.
“Trời ơi, Lý Phong, giờ anh giỏi rồi nhỉ, dám không coi Thẩm Hân tôi ra gì hả?”, Thẩm Hân ngạc nhiên, trợn trừng đôi mắt nhỏ của mình, kinh ngạc nhìn sang phía Hiên Tịnh Vũ.
Hiên Tịnh Vũ chỉ mỉm cười bất lực.
Thẩm Hân liền nổi giận, cô không vô dụng như Dương Siêu, chỉ mồm mép một chút rồi rót ly rượu vang tạt lên mặt anh ta, cô bẻ bàn tay nhỏ bé của mình phát ra tiếng lách cách, rồi đi theo Lý Thiệu Minh định đánh anh.
“Thẩm Hân tới kìa”, đám tiểu thư công tử nhà giàu Trần Tử Phong, Lâm Thi Nhã, Dương Siêu đi tới.
Thẩm Hân cũng là một ngôi sao trong giới của họ, cô chỉ đứng sau Hàn Phi Phi, Trần Tử Phong, Hiên Tịnh Vũ. Tài sản của gia đình cô về cơ bản mỗi năm đều dao động từ thứ tư đến thứ năm trong thành phố.
Nhìn thấy Lý Thiệu Minh lại đắc tội với Thẩm Hân nên đám người này lại vây quanh Thẩm Hân và Lý Thiệu Minh, hớn hở nhìn đại tiểu thư nhà giàu Thẩm Hân ức hiếp tên nghèo xác xơ này.
“Thẩm Hân, cô đừng manh động, tiệc rượu hôm nay do nhà anh Trần tổ chức, khách sạn này là của nhà tôi, cô đánh người ở đây làm loạn buổi tiệc thì không hay, cô hãy nể mặt tôi, đừng đánh hắn”, Dương Siêu cũng thích cô gái nhỏ xinh đẹp Thẩm Hân này, hắn lập tức ôm lấy Thẩm Hân, giả bộ ngăn cản cô, muốn lợi dụng sàm sỡ cô.
“Xéo!”, Thẩm Hân lập tức giơ nắm đấm nhỏ của mình lên, buộc Dương Siêu vẫn chưa kịp ôm lấy mình phải lùi lại.
“Cô Thẩm, Dương Siêu này hơi ti tiện, cô không cần so đo với cậu ta. Tôi chỉ nghĩ không ra, tại sao cô lại phải dạy bảo tên rằn ri này, hắn đắc tội cô chỗ nào vậy?”, Trần Tử Phong bày ra bộ dạng anh lớn, mỉm cười hỏi.
“Chỗ nào cũng đắc tội với tôi hết, chỉ cần nhìn thấy anh ta là tôi khó chịu, đặc biệt ghê tởm”, Thẩm Hân vẫn có tính cách của một cô bé, cô nói với giọng trẻ con.
“Ồ? Nói như vậy, tên mặc đồ rằn ri này còn không bằng cả phân chó nữa? Ít nhất không phải ai cũng muốn giẫm đạp lên phân chó”, Trần Tử Phong rất ghét Lý Thiệu Minh, thứ nhất là hắn xem thường bộ quần áo anh mặc, trong lòng hắn khinh bỉ người nghèo đến mức không diễn tả được thành lời, thứ hai hắn quen Hiên Tịnh Vũ mà trước giờ hắn chưa từng thấy Hiên Tịnh Vũ nói với ai nhiều như thế.
Cho dù biết tên mặc bộ quân phục rằn ri này quen biết với Hiên Tịnh Vũ, nhưng hắn vẫn giả vờ như không biết, để Dương Siêu làm khó anh. Mãi cho đến khi Hiên Tịnh Vũ lên tiếng, hắn mới nể mặt Hiên Tịnh Vũ.
Bây giờ lại đến lượt Thẩm Hân gây khó dễ cho tên mặc bộ đồng phục rằn ri này, vừa rồi hắn vẫn chưa thấy đã, liền chạy ngay đến giúp Thẩm Hân làm khó anh. Lúc này hắn nói ra những lời cay nghiệt, bộ dạng muốn xử gọn Lý Thiệu Minh.
“Anh Trần, anh nói hơi quá đáng rồi đó?”, Thẩm Hân lập tức nhíu đôi mày thanh tú.
“Ồ?”, Trần Tử Phong ngạc nhiên.
“Không có chuyện của anh, kiếm chỗ nào mát mẻ mà ngồi đi”, ánh mắt của Thẩm Hân có chút bất mãn, cô lại nhìn sang Lý Thiệu Minh.
Cho dù thế nào thì Lý Thiệu Minh cũng là anh rể của cô ấy. Tuy trong lòng cô rất căm ghét ông anh rể này, nhưng cũng không thể để người khác ức hiếp anh. Bởi vì người ngoài ức hiếp anh tức là không coi cô ra gì, là tát vào mặt cô. Vừa rồi Trần Tử Phong nói lời hơi khó nghe khiến trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng Trần Tử Phong lại không biết mối quan hệ giữa Lý Thiệu Minh với cô và Hiên Tịnh Vũ, hắn hơi bối rối khi thấy Thẩm Hân đột nhiên bắt nạt tên mặc bộ quân phục rằn ri rồi lại bảo vệ hắn. Tuy nhiên, sự giàu có của gia đình Thẩm Hân cũng có thể so sánh với gia đình mình? Hắn lập tức đanh mặt lại, nhìn Lý Thiệu Minh nói: “Đồ rác rưởi, đến bộ quần áo tử tế cũng không mua nổi mà cũng xứng làm bạn của Tiểu Vũ à. Nếu như không phải nể mặt Tiểu Vũ thì tao đã đuổi cổ mày ra ngoài từ lâu rồi”.
“Thẩm Hân, cô cũng quen hắn sao? Rốt cuộc cô với Tiểu Vũ làm sao vậy, sao đều quen loại người mất mặt như vậy? Rốt cuộc mấy người có quan hệ gì? Nếu như thực sự có quan hệ, lần sau mời nó đến có thể mua bộ đồ tử tế được không?”, Dương Siêu cũng nói, hắn nhận ra hình như Lý Thiệu Minh có chút quan hệ với cô bé xinh đẹp Thẩm Hân này, trong lòng khó chịu khôn xiết.
“Người nào không biết còn tưởng hắn là dân công, thợ điện hay thợ sửa ống nước ở đâu đến cơ”, Lâm Thi Nhã khoanh tay cười ngạo nghễ.
Gia đình cô ta và gia đình Thẩm Hân tranh giành vị trí thứ tư về độ giàu có trong thành phố, Thẩm Hân có vẻ ngoài xinh đẹp hơn cô ta, thấy Thẩm Hân có vẻ gì đó liên quan đến tên mặc bộ đồng phục rằn ri này, cô ta lập tức giúp Trần Tử Phong giễu cợt.
Lúc này, thấy Lý Thiệu Minh lại bị một làn sóng châm chọc khác, các nam nữ thanh niên ở tiệc rượu lại tụ tập quanh đó.
“Mấy người bị bệnh à? Tôi dạy dỗ Lý Phong thì liên quan gì đến mấy người? Tất cả cút hết ra cho tôi”, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Hân đỏ lên, cô thấy vì mình quen biết Lý Phong nên bị bài xích, trong lòng cảm thấy tức giận khôn xiết.
“Lẽ nào bộ đồ rằn ri là mốt của năm nay?”, Lâm Thi Nhã lại nói.
Sau khi nghe những lời của Lâm Thi Nhã, tất cả các chàng trai và cô gái đều cười ồ lên, họ nhìn Lý Thiệu Minh đang trầm mặc cười và nhìn cả khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lựng của Thẩm Hân cười.
Tính cách Thẩm Hân đơn giản, cô căn bản không phải đối thủ của Lâm Thi Nhã.
“Bộ đồ rằn ri đúng là mốt của năm nay, mấy người có ý kiến gì sao?”, đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ lối vào đại sảnh.
“Ha ha, lại một con dế nhũi nữa xuất hiện…!”, một gã thanh niên cười cợt, hắn xoay mình lại nhìn về phía cửa lớn đại sảnh.
Đột nhiên, sắc mặt của hắn thay đổi trầm trọng, như bị thứ gì bóp nghẹt cổ, giọng nói tắc ngang.
Chỉ thấy Hàn Phi Phi và Liễu Bân đứng ở cửa, Hàn Phi Phi mặc quần jean áo ngắn tay đơn giản, Liễu Bân mặc đồng phục rằn ri, sắc mặt Hàn Phi Phi tái mét.
Chương 16: Thực lực nói chuyện
Khoảnh khắc này cả sảnh tiệc đều im lặng.
Hàn Phi Phi là người có địa vị cao nhất trong bữa tiệc tối nay, mặc dù độ giàu có chỉ xếp thứ ba trong thành phố nhưng trong nhà có đến hai bác trai là quan chức quan trọng trong quân đội và chính trị, ông Hàn – ông nội của cô là người có rất nhiều học trò. Cô không những đè bẹp hết các cậu ấm cô chiêu như Trần Tử Phong, Lâm Thi Nhã, Dương Siêu, mà kể cả ở trong tỉnh cũng được xếp vào hàng top.
Cô sùng bái Lý Thiệu Minh như thần tượng, đồng thời bản thân xuất thân từ nhà tướng. Ông nội, bác trai và cả mấy anh trai trong nhà đều là quân nhân. Lúc này cô mới tới bữa tiệc đã nhìn thấy đám người Trần Tử Phong, Lâm Thi Nhã và Dương Siêu đang chế nhạo bộ đồ rằn ri của Lý Thiệu Minh, thì sắc mặt làm sao có thể tốt được.
Vốn dĩ tính cách Liễu Bân lạnh lùng hà khắc, lúc này trên mặt càng như phủ thêm một lớp băng tuyết. Hắn mặc một bộ đồ quân sự, quân hàm thiếu tá hai bên vai vô cùng bắt mắt.
Trước mặt mọi người, Hàn Phi Phi chậm rãi cùng Liễu Bân bước vào: “Tôi nói, quần áo rằn ri là bộ quần áo đẹp nhất thế giới, màu rằn ri là màu sắc đẹp nhất thế giới, mọi người có ý kiến gì không?”

Nghe Hàn Phi Phi nói vậy, mí mắt của Trần Tử Phong giật mạnh, Lâm Thi Nhã thầm căng thẳng, còn sắc mặt Dương Siêu tái nhợt.
Dương Siêu lén lút liếc nhìn bộ quần áo và quân hàm của Liễu Bân, trong lòng vô cùng sợ hãi. Chưa nói tới việc hôm nay cô Hàn có địa vị cao nhất ở đây, chỉ một mình Liễu Bân cũng không phải là người hắn có thể đắc tội.
Liễu Bân mặc dù quân hàm không cao, trong quân đội không có quyền lớn nhưng anh ta lại là thân tín của Hàn tướng quân, đi theo Hàn tướng quân nhiều năm như vậy, những người anh ta quen biết đa số đều là những quan chức cấp cao trong chính phủ, quan trọng hơn anh ta còn là một cao thủ cấp Tông Sư. Tông Sư là gì? Một Tông Sư có khả năng lập ra một tông phái. Người học võ phân vào năm cảnh giới, Nhập Môn, Thành Thục, Tinh Anh, Tông Sư, Thần Cấp, trên Tông Sư còn có cấp thần, nhưng thần vĩnh viễn là thần, có một sự khác biệt rất lớn với cao thủ cấp Tông Sư. Thần được người ta tôn sùng, có thể trở thành cao thủ Thần Cấp nếu như không phải là bá chủ của các thế lực thì cũng là các trưởng lão của các tập đoàn tài chính siêu cấp, bọn họ là những người mà những nhân vật nhỏ bé hoàn toàn không có cơ hội gặp mặt. Chỉ có cao thủ cấp Tông Sư là có thể tiếp xúc gần hơn một chút, có cơ hội gặp được sẽ được bọn họ săn đón cung kính.
Những người có tiền đều cần những cao thủ bảo vệ, Liễu Bân là người nổi tiếng trong giới nhà giàu ở thành phố. Nếu như bố mẹ họ biết họ dám không cung kính với Tông Sư, nhất định sẽ đánh gãy hai chân của bọn họ.
Từng có một tên nhà giàu coi thường Tông Sư, kết quả bị bọn đạo tặc vơ vét sạch tiền, dù có van xin vị Tông Sư đã từng bị ông ta xúc phạm như thế nào, vị Tông Sư kia từ đầu đến cuối cũng không ra tay giúp đỡ, không những tiền tài trong nhà bị cướp hết mà đến ngay cả vợ con cũng gặp tai họa, chuyện như thế không phải chưa từng xảy ra.
Nếu Liễu Bân không phải người trong quân đội, thì khi có người đắc tội với anh ta, anh ta cũng có thể trở thành một tên đạo tặc.
Văn ít võ nhiều, có rất nhiều cao thủ cấp Tông Sư đều có tiền, tiền của bọn họ từ đâu mà có?
“Chị Hàn, anh Liễu, hai người đến rồi…”, Dương Siêu lập tức chạy đến bên cạnh Hàn Phi Phi và Liễu Bân, vẻ mặt vô cùng khó coi: “Có một thằng ranh từ công trường chạy vào đây trộm đồ ăn, không, không, không, là có một người bạn của chị Vũ, hắn mặc một bộ đồ rằn ri, bọn em thấy hắn khó chịu, nên…”.
Dương Siêu biết lời nói vừa rồi của mình đã đắc tội tới Hàn Phi Phi và Liễu Bân, sợ bản thân tiếp tục nói bậy, ở bên cạnh không ngừng lẩm bẩm: “Chị Hàn, anh Liễu, không phải bọn em coi thường quần áo rằn ri, quần áo rằn ri cũng là quân trang, chúng em làm sao dám bất kính. Nhưng tên này quá kiêu ngạo, đúng, là tên này quá kiêu ngạo nên bọn em mới nói hắn mấy câu”.
“Anh ấy kiêu ngạo?”, Hàn Phi Phi dùng đôi mắt đẹp lạnh lùng của mình nhìn Lý Thiệu Minh.
Chỉ thấy gương mặt vô tội và cổ áo trên người anh bị rượu hất lên nên ướt hết, khi cô nhìn Lý Thiệu Minh, anh nở nụ cười bất lực với cô.
“Không sai, hắn rất kiêu ngạo, lúc hắn bước vào bọn mình đều không nhận ra, cho rằng hắn là thằng nhãi ranh chạy vào đây trộm thức ăn, hắn không để ý cũng không giải thích, thái độ như thể là kẻ tai to mặt lớn. Dương Siêu không kiềm chế được mới đổ một ly rượu vang lên mặt hắn”, Lâm Thi Nhã ôm lấy cánh tay, trong lòng căng thẳng, mỉm cười đi đến trước mặt Hàn Phi Phi: “Sau đó bọn mình mới biết hắn là bạn của Tiểu Vũ, vì hiểu nhầm nên đã xin lỗi hắn. Trước khi cậu tới, đúng lúc Hân Nhi xảy ra chút xung đột với hắn. Hân Nhi là người của mình, nên bọn mình có giúp Hân Nhi nói hắn mấy câu. Có thể lời nói hơi quá đáng, nhưng không phải cố ý đâu, Phi Phi, chúng ta là bạn nhiều năm như vậy đừng vì hắn mà làm ảnh hưởng đến quan hệ của chúng ta”.
“Đúng thế, Phi Phi, chúng ta mười sáu tuổi đã quen biết nhau, chớp mắt đến giờ đã làm bạn được bảy tám năm. Tên này đã là gì, có tư cách gì ảnh hưởng đến quan hệ của chúng ta chứ? Bọn tôi cũng không phải là coi thường quần áo rằn ri, mà là không vừa mắt bộ quần áo hắn mặc trên người. Bộ quần áo trên người anh Liễu có quân hàm, bộ trên người hắn chỉ là bộ đồ của công nhân. Được rồi, chuyện này cho qua đi, Hân Nhi đừng gây chuyện với hắn nữa. Phi Phi, bố của tôi bảo tôi mời cậu mấy lần, mỗi lần cậu đều bận không tới, hôm nay cậu là khách quý của buổi tiệc. Tôi đưa cậu đi gặp bố tôi, nếu như ông ấy gặp được cậu chắc chắc rất vui mừng”, Trần Tử Phong khẽ cười đi tới chỗ Hàn Phi Phi, đặt tay lên vai của cô.
Mặc dù Hàn Phi Phi chỉ mặc một chiếc áo phông ngắn tay và áo khoác bò bình thường nhưng xuất thân gia thế nổi bật của cô khiến cho khí thế của cô đè ép cả sảnh tiệc tối nay. Trần Tử Phong có thể đặt tay lên vai cô trước mặt mọi người như thế, biểu cảm trên mặt không khỏi tự hào.
“Các người đúng thật là biết nói lung tung, rõ ràng là quan hệ của tôi và Lý Thiệu Minh không phải bình thường, tôi thương chị tôi mới ức hiếp hắn, sớm đã nói các người tránh ra, là các người bám lấy giậu đổ bình leo, liên quan gì đến tôi?”, Thẩm Hân nhếch mũi nhỏ lên đứng ở bên cạnh Lý Thiệu Minh lẩm bẩm, sợ hãi khí thế của cô Hàn, nên không tranh luận với đám người Trần Tử Phong.
“Đi thôi, bố của tôi đang chờ chúng ta ở trong phòng riêng, cậu và anh Liễu đều là khách quý, ở cùng với đám con cháu như chúng tôi chắc chắn không phù hợp”, Trần Tử Phong mỉm cười, nhiệt tình mời Hàn Phi Phi vào trong phòng VIP.
Nhìn thấy Hàn Phi Phi muốn đi cùng Trần Tử Phong vào trong phòng VIP, Hiên Tịnh Vũ ném túi của Lý Thiệu Minh qua một bên, rồi kéo tay Tiểu Bình An với nụ cười bất lực.
Lý Phong, anh đã thấy chưa, Hàn Phi Phi là người có thể đi vào phòng VIP trong bữa tiệc tối nay, cho dù anh là bạn của cô ấy, cũng chỉ có thể ở sảnh ngoài, đều vì thân phận khác biệt giữa anh và cô ấy. Cho dù anh và cô ấy là bạn thì đã sao? Tất cả mọi người ở nơi này đều là bạn của cô ấy. Ngay cả khi anh là bạn của cô ấy, không có gia thế nổi bật, thì thân phận địa vị vẫn thấp hơn những người ở đây.
Người ức hiếp anh đều là bạn của Hàn Phi Phi, dù là bạn nhưng cô ấy cũng không có cách nào ra mặt giúp anh.
Ấm ức sao? Đây là kết cục vì anh muốn bám váy người giàu.
Khi trong lòng Hiên Tịnh Vũ đang tràn đầy sự bất lực vì sự trèo cao của Lý Thiệu Minh, không nói nên lời với những kẻ đổi trắng thay đen, chuyện bé xé ra to như Trần Tử Phong, Lâm Thi Nhã và Dương Siêu, hi vọng Lý Thiệu Minh thông qua chuyện này sẽ nhớ kĩ, có thể nhìn rõ thân phận của bản thân, đột nhiên Liễu Bân liếc nhìn Lý Thiệu Minh.
Tính cách anh ta lạnh lùng, hai mắt phát sáng như điện.
Hai ngày trước sau khi bị Lý Thiệu Minh đánh bị thương, đến bây giờ ngực vẫn còn rất đau, dựa vào ý chí kiên cường để chịu đựng.
Thấy Lý Thiệu Minh, anh ta không khỏi nhíu mày.
Trần Tử Phong , Lâm Thi Nhã và Dương Siêu hoàn toàn sững sờ khi nhìn thấy biểu cảm của Liễu Bân, bọn họ nở nụ cười kì lạ, trong lòng nghĩ rằng bộ đồ rằn ri này có thù với Liễu Bân sao? Hắn thật là đống phân chó, ít nhất thì đống phân chó không đến mức cho người người muốn giẫm lên.
Liễu Bân bước nhanh về phía Lý Thiệu Minh.
Tim Trần Tử Phong, Lâm Thi Nhã và Dương Siêu đều đập thình thịch, Thẩm Hân và Hiên Tịnh Vũ kinh ngạc, Hiên Tịnh Vũ khẽ nhìu mày, lẽ nào nhà họ Hàn biết anh muốn trèo cao nên muốn đối phó? Liễu Bân là một nhân vật không dễ động vào, nếu như vậy chỉ có thể mời bố của cô đến giúp đỡ. Bố của cô mặc dù quân hàm không cao nhưng cũng xem như có mối quan hệ với bác hai nhà họ Hàn, hi vọng nhà họ Hàn có thể nể mặt ông ấy.
Cô giữ chặt chiếc túi nhỏ của mình.
“Lý tiền bối, từ trận đấu ngày hôm đó tôi bị anh đánh đến mức đau đớn không thôi, mấy ngày nay không đêm nào ngủ ngon giấc. Anh quả nhiên lợi hại. Tôi thật sự phục rồi, hi vọng anh tha thứ cho sự thất lễ của tôi mấy ngày trước”, hai mắt như phát điện của Lý Thiệu Minh quét qua, Liễu Bân đột nhiên nắm chặt tay, cúi thấp người xuống.
Anh ta tôn trọng người mạnh, lúc này đã phục Lý Thiệu Minh sát đất.
Sau đó anh ta nhìn vết rượu vang trên áo Lý Thiệu Minh, trong lòng dần tức giận, vừa rồi hình như anh ta nghe thấy Dương Siêu đổ rượu vang lên người anh?
Xem ra là bọn họ đã đến muộn, để vị đại thần này bị đám con nhà giàu kia sỉ nhục, thất lễ với khách quý của nhà họ Hàn, chuyện này dù thế nào anh ta cũng phải giúp Lý Thiệu Minh đòi lại công bằng.
Sau đó ánh mắt sắc bén của Liễu Bân liếc nhìn Dương Siêu, rồi lạnh lùng nói: “Lý tiền bối là bạn của nhà họ Hàn chúng tôi, nhà họ Hàn chúng tôi không bảo vệ anh tốt, xin lỗi vì đã để anh chịu ấm ức rồi. Nhưng anh yên tâm, chờ bọn tôi hoàn thành chuyện anh muốn làm, anh chịu uất ức, nhà họ Hàn chúng tôi nhất định sẽ đòi lại gấp trăm lần cho anh”.
“Dương Siêu dám hất một ly rượu vang vào anh, Liễu Bân tôi sẽ thay anh hất vào mặt cậu ta mười chai, chuyện này tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho anh”.
“Làm chuyện chính trước đã”, Lý Thiệu Minh lấy ra một điếu thuốc châm lửa, hít một hơi, chỉ để lại cho Hiên Tịnh Vũ ánh nhìn kỳ quái, hai tay chống lưng chậm rãi đi vào phòng VIP.
“Vâng”, Liễu Bân khẽ gật đầu, theo sát Hàn Phi Phi.
Đây là…
Nhìn thấy Liễu Bân và Hàn Phi Phi chỉ có thể đi sau Lý Thiệu Minh, Hiên Tịnh Vũ đột nhiên mở to mắt.
Anh ta trông không giống đàn em của Hàn Phi Phi, mà là bố của Hàn Phi Phi!
Chương 17: Một bước lên trời
Lý Thiệu Minh không mời mà đến như thể mình là chủ nhân bữa tiệc hôm nay, anh dẫn theo Hàn Phi Phi và Liễu Bân tiến vào phòng VIP trước mặt tất cả mọi người.
Lúc này, sắc mặt Trần Tử Phong, Lâm Thi Nhã, Dương Siêu và tất cả mọi người đều thay đổi.
Ngay cả Thẩm Hân và Tiểu Bình An cũng vậy, Hiên Tịnh Vũ thầm ngạc nhiên khi nhớ đến ánh mắt kì quái của Lý Thiệu Minh.
Rốt cuộc anh ta là ai?
Đôi môi Hiên Tịnh Vũ khẽ mở, không ngừng siết chặt quai túi xách. Cô cho rằng đã giải quyết xong chuyện tối nay của Lý Thiệu Minh, còn tưởng Hàn Phi Phi và Trần Tử Phong là bạn bè nhiều năm, Hàn Phi Phi chắc chắn sẽ không giúp anh. Nhưng không ngờ Liễu Bân đứng cạnh Hàn Phi Phi nói thẳng muốn lấy lại công bằng ngày hôm nay cho anh. Liễu Bân là thân tín của Hàn tướng quân, lời anh ta nói đại diện cho lời của Hàn tướng quân. Nếu Liễu Bân muốn giúp anh thì chắc chắn tối nay những người trong bữa tiệc này không ai có thể ngăn được anh ta.
Rốt cuộc chuyện này là sao?
Dù Hiên Tịnh Vũ khá bình tĩnh nhưng giờ đây đầu óc cô đang rối bời. Từ biểu hiện của anh, Liễu Bân và Hàn Phi Phi thì anh tuyệt đối không phải là đàn em của Hàn Phi Phi. Liễu Bân gọi anh là Lý tiền bối, vậy chắc anh là trưởng bối của Hàn Phi Phi và Liễu Bân. Có thế nào cô cũng không ngờ người chồng ngày thường hèn nhát, thô tục mà cô vẫn khinh thường lại được Hàn Phi Phi và Liễu Bân coi như khách quý như vậy.
“Chị Vũ, người bạn này của chị là ai vậy?”, Dương Siêu nhanh chóng chạy đến trước mặt Hiên Tịnh Vũ, sắc mặt rất khó coi, trên trán và mũi toàn là mồ hôi.
Ánh mắt như phát điện và lời nói sắc bén vừa nãy của Liễu Bân khiến hắn sợ chết khiếp.
Hắn nhận ra mình đã đắc tội với vị đại thần nào đó.
Hiếm có người nào có thể được nhà họ Hàn cung kính đối đãi như khách quý.
“Anh ta chỉ là một người bình thường…”, Hiên Tĩnh Vũ khẽ chấn động, bị Dương Siêu ép hỏi, vẻ mặt cô dần trở nên khó coi.
Lý Phong thật sự có gia cảnh nghèo khó, anh ta chỉ mới hai mươi hai tuổi, mà cô đã hai mươi bốn. Không nói đến việc cô gả cho người đàn ông mình không thích, mà còn gả cho người đàn ông nhỏ tuổi hơn mình, chuyện này khiến Hiên Tịnh Vũ luôn cảm thấy xấu hổ. Ngoại trừ người bạn thân nhất là Hàn Phi Phi thì những người bạn bên cạnh cô không ai biết chuyện này.
Đây là nỗi đau trong lòng cô, cô không muốn để người khác biết mối quan hệ của họ.
Lý Phong không phải là người bình thường sao? Anh ta đúng là rất bình thường. Anh ta chính là trò cười trong lời của Dương Siêu và Trần Tử Phong, không cần người khác ức hiếp, đôi khi tự mình còn làm xấu mình.
“Chị Vũ, chị đừng đùa em, người bình thường? Người bình thường sao có thể quen với cô Hàn? Người bình thường sao có thể khiến cho anh Liễu tức giận đến vậy? Em quen với chị Hàn bảy tám năm rồi, vừa nãy chẳng qua chỉ làm đổ một ly rượu lên bộ đồ kia thôi mà anh Liễu đã tức đến mức muốn giết người nói phải đổ mười bình rượu lên người em. Nếu hắn không phải nhân vật lớn gì thì Liễu Bân sẽ làm vậy vì hắn sao?”, Dương Siêu mồ hôi nhễ nhại nhìn Hiên Tịnh Vũ cười quái dị.
“Anh ta đúng thật là người bình thường, còn tại sao lại như thế thì tôi cũng không biết”, Hiên Tịnh Vũ khẽ nhíu mày, quay mặt đi.
Cô không thích nói nhiều lời vô nghĩa với người khác, thầm nghĩ không tin thì thôi.
“Ha ha, Dương Siêu, chắc chắn là cậu đã không cẩn thận đắc tội với Tiểu Vũ chuyện gì đó. Cô ấy ghét cậu nên mới lừa cậu đi đối phó với cái tên mặc đồ rằn ri kia. Nghe nói rất nhiều nhân vật lớn đều cực kì khiêm tốn, theo tôi thấy nhân vật lớn đó chắc chắn là con trai của vị tướng quân nào đó, cố ý mặc đồ rằn ri đến đây để ngụy trang. Dương Siêu, cậu chết chắc rồi, đắc tội với con trai tướng quân”, Lâm Thi Nhã cười giễu cợt.
Cô ta và Hiên Tịnh Vũ chỉ là bạn thân hờ, bề ngoài thì giả vờ thân thiết nhưng thật ra cô ta thầm ước gì nhà của Hiên Tịnh Vũ và Thẩm Hân phá sản.
“Chị Vũ, em yêu chị sâu sắc đến vậy, sao chị có thể đối xử với em như này chứ?”, Dương Siêu chỉ cảm thấy cả thế giới như sụp đổ.
“Tôi không đùa cậu, tôi không có ân oán gì với cậu thì sao tôi phải lừa cậu như vậy chứ?”, Hiên Tịnh Vũ mất kiên nhẫn nói.
“Dương Siêu, anh điên rồi sao? Chị họ tôi là người thế nào anh còn không rõ à? Chị ấy lừa anh làm gì? Anh tin thì tin, không tin thì cút đi. Lý Phong là ai, tôi là người rõ nhất, anh ta chỉ là một người bình thường”, Thẩm Hân tức giận, đi đến bên cạnh Hiên Tịnh Vũ.
“Biết người biết mặt nhưng không biết lòng”, Lâm Thi Nhã cười giả tạo.
Nghe Lâm Thi Nhã nói vậy, sắc mặt Dương Siêu trở nên khó coi.
Lúc này Trần Tử Phong và không ít người ở bữa tiệc giễu cợt nhìn Dương Siêu, Trần Tử Phong hết sức đắc ý. Cũng may vừa rồi mình không đi đối phó với tên mặc rằn ri kia, nếu không sẽ không biết mình mất mặt thế nào.
Mặc dù tên mặc rằn ri kia trông có vẻ rất lợi hại, nhưng chưa bao giờ nghe nhắc đến nên chắc là người ngoài tỉnh. Dù có quyền có thế nhưng không có tiếng nói ở đây, dù biểu hiện vừa nãy của hắn khiến tên mặc đồ rằn ri hơi bất mãn, cùng lắm thì mấy ngày sau hắn đi khỏi đây, chưa đến nỗi chọc đến người nhà họ Hàn như Dương Siêu.
“Mọi người bớt đắc ý giúp tôi đi. Chúng ta đều là người cùng hội cùng thuyền, nếu tôi thật sự đắc tội với nhân vật lớn nào thì tôi sẽ kéo hết các người xuống nước đấy”, Dương Siêu bỗng hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Thi Nhã và Trần Tử Phong, sau đó chạy như điên đến phòng VIP.
“Mẹ kiếp, cậu bị điên à?”, Trần Tử Phong không ngờ Dương Siêu dám nói vậy với mình, mặt hắn bỗng biến sắc.
“Dương Siêu, cậu đừng làm loạn”, Lâm Thi Nhã cũng bị dọa, sắc mặt cô ta trở nên tái nhợt.
“Xem lai lịch của tên kia thế nào, đừng là nhân vật lớn nào đó nhé”, nghĩ hồi lâu, Trần Tử Phong lập tức đi đến phòng VIP.
Vừa rồi Lâm Thi Nhã quả thật đã làm bẽ mặt người mặc đồ rằn ri, cô ta thấy Trần Tử Phong đi xem lai lịch của người đó thì cũng vội đuổi theo.
“Chị à, từ khi mất tích trở về, hình như Lý Phong đã thay đổi rồi. Thay đổi đến mức quái dị, chúng ta cũng đi xem đi”, Thẩm Hân nghĩ một lúc rồi nói.
“Ừ”, Hiên Tịnh Vũ khẽ gật đầu.
Cả căn phòng VIP rơi vào yên lặng.
Sau khi Lý Thiệu Minh, Hàn Phi Phi và Liễu Bân đến, Hàn Phi Phi nói thân phận cao thủ Thần Cấp của Lý Thiệu Minh thì mọi người đều lặng thinh.
Giá trị bản thân của những người này đều hơn một trăm triệu, có thể có được địa vị hôm nay tuyệt đối không dễ dàng. Bọn họ đã dần tiếp xúc với thế giới, biết được nhiều nhân vật lớn có quyền có thế.
Cao thủ Thần Cấp là cao thủ hàng đầu trong năm cảnh giới của võ sĩ. Võ công của họ đạt đến đỉnh cao, có thể phóng chân khí ra ngoài cơ thể, giết người trong nháy mắt tựa như các vị thần trên trời.
Hoa Hạ có Biệt đội thần thánh, bảy thành viên trong Biệt đội thần thánh đều là cao thủ Thần Cấp, tất cả đều được hưởng đãi ngộ cao. Hoa Hạ có minh chủ võ lâm, minh chủ võ lâm này cũng là cao thủ Thần Cấp. Còn trong mỗi bốn gia tộc lớn của Hoa Hạ đều có một cao thủ Thần Cấp, mỗi năm đều được tập đoàn tài chính siêu cấp dùng mấy tỷ nuôi dưỡng. Còn một số cao thủ Thần Cấp đều có giá trị mấy chục tỷ, mỗi người đều là bá chủ thế lực một tỉnh.
Chỉ cần Lý Thiệu Minh là cao thủ Thần Cấp thì dù anh không có IQ, không biết cách tự bước ra thế giới trở thành bá chủ thế lực thì nhất định cũng sẽ được các thế lực lớn dùng số tiền lớn để tranh giành.
Chỉ riêng thân phận cao thủ Thần Cấp này thôi cũng đã nâng giá trị của mình lên hàng chục tỷ, hơn hẳn những người giàu có ở đây.
Chỉ là thân phận của anh không thích hợp khiến người khác hơi khó chấp nhận.
Bọn họ đã nghĩ rằng thân phận cao thủ Tông Sư của Liễu Bân là rất lợi hại, mỗi lần anh ta xuất hiện là cảm thấy khó hầu hạ rồi, nay lại thêm một cao thủ Thần Cấp làm bọn họ không biết tiếp đãi ra sao. Có lẽ người ta không thèm liếc mắt đến số tiền hai ba trăm triệu. Bây giờ chắc người ta không hề thiếu tiền, phải tặng một bức tranh chữ đắt tiền mới được, vẫn phải là tranh chữ đẳng cấp cỡ Đường Bác Hổ.
“Có lẽ các vị biết năng lực của tôi, dù người đứng trước mặt tôi đây là cao thủ cấp Tông Sư thì với năng lực của tôi cũng có thể giết chết chỉ bằng một cái búng tay”, Lý Thiệu Minh thấy mọi người đều im lặng, anh khẽ cười giơ tay phải lên, một luồng chân khí màu đen tụ lại trong lòng bàn tay anh.
Chân khí màu đen dao động trước bao người, nhìn thấy cảnh tượng này sắc mặt của đám nhà giàu trở nên khó coi, cả người Liễu Bân đột nhiên căng cứng.
Cao thủ Thần Cấp, chân khí, đây chính là dấu hiệu của một cao thủ Thần Cấp.
Một người đàn ông lực lưỡng không hiểu võ công nhưng chỉ cần sức của người đó mạnh thì có thể được gọi là cao thủ Nhập Môn hoặc cao thủ Thành Thục. Thậm chí thần lực bẩm sinh, có thể nâng được cái vạc đồng lớn mấy trăm cân hoặc ngàn cân thì có thể được gọi là cao thủ cấp Tinh Anh hoặc cao thủ cấp Tông Sư. Nhưng anh ta có làm gì cũng không thể trở thành cao thủ Thần Cấp.
Vì một võ sĩ chỉ có thể đạt đến cảnh giới cấp Tông Sư thì cơ thể sẽ dần sở hữu chân khí, có thể dùng chân khí để luyện võ công, dùng chân khí để chống lại dao kiếm của kẻ địch. Còn cao thủ Thần Cấp, sau khi bọn họ đạt được cảnh giới cấp Tông Sư thì có thể phóng chân khí ra ngoài cơ thể. Giết người cách mình mấy mét bằng chân khí, sao cấp Tông Sư có thể đối đấu với cao thủ như vậy được?
Lý Thiệu Minh nói mình có thể tự tay giết chết cao thủ cấp Tông Sư, đó không phải nói khoác.
Trước mặt bao nhiêu người, anh thu lại chân khí màu đen vào tay rồi búng một cái tách, trên vách tường da sang trọng của phòng VIP bỗng xuất hiện một lỗ thủng.
“Tôi không khinh thường các vị, cũng không thu phí bảo vệ. Tôi chỉ muốn nhận vài nhiệm vụ từ các vị, làm công việc bảo vệ tạm thời. Nhà ai trong các vị đã đắc tội với người nào hoặc tiền nhiều bị xã hội đen nhắm đến, hay là có con cần bảo vệ thì tôi đều có thể làm. Giá cả cũng không cao, giá của cao thủ Thần Cấp là một trăm triệu, tôi có thể giảm giá cho các vị, chỉ lấy mười triệu. Bất kể là rắc rối gì đều có thể giải quyết”, Lý Thiệu Minh khẽ cười. Anh chậm rãi đứng dậy nhìn bức tranh sơn dầu trên tường.
Mọi người nhìn nhau.
Không khoác lác không tự cao, cái giá Lý Thiệu Minh đưa ra rất rẻ, hơn nữa còn rẻ quá mức. Ở tỉnh còn một cao thủ Thần Cấp nữa là Thanh Phong, là bá chủ võ lâm của tỉnh này. Anh ta nhận đồ đệ kiếm tiền, học phí mỗi năm lên đến một trăm triệu, hơn nữa không ít nhà có tiền đưa con đến chỗ anh ta học võ mấy năm nhưng dường như chẳng học được cái gì. Rất nhiều cao thủ Thần Cấp đều phải bỏ tiền ra mới mời được, đều được mấy nhà giàu nuôi đến mập mạp. Kiếm tiền đủ rồi thì lười, không quan tâm đến bất kì chuyện gì ngoại trừ việc có liên quan đến bản thân.
Nếu thật sự chỉ cần mười triệu có thể mời được cao thủ như vậy thì dù có bảo anh dạy cho con mình một hai chiêu cũng đáng giá.
Tại sao bốn gia tộc lớn của Hoa Hạ lại nuôi được một cao thủ Thần Cấp? Là vì bọn họ có rất nhiều tiền, sợ kẻ thù đấu không lại mình trên thương trường thì sẽ dùng vũ lực ở ngoài xã hội với họ.
“Lý sư phụ, nếu thật sự có thể mời được cao thủ như cậu đến thì dù có tốn tiền chúng tôi cũng rất vui vẻ. Thế nhưng bây giờ chúng tôi không gặp trở ngại gì, thôi thì thế này vậy, đây là mười triệu, mật khẩu đều được viết ở mặt sau của thẻ ngân hàng. Cậu cứ lấy tiền trước xem như tiền đặt cọc, nếu có khó khăn gì thì tôi sẽ đến tìm cậu. Cậu đúng là thần tiên, nơi nhỏ bé này của chúng tôi chắc chắn không thể giữ chân cậu, còn hy vọng sau này cậu bay cao rồi, đừng quên chúng tôi. Có thể giúp chúng tôi thì mười triệu này cũng xem như là món quà thiện ý của chúng tôi với cậu”, một người nhà giàu ngẫm nghĩ hồi lâu rồi lấy một tấm thẻ ngân hàng bên trong có mười triệu, khẽ cười đặt lên cái bàn đằng sau Lý Thiệu Minh.
“Lý sư phụ, ý của tôi cũng vậy, muốn kết bạn với cậu. Chắc chắn tiền tài của cậu hơn hẳn chúng tôi, đến lúc đó cậu đừng quên chúng tôi là được”, một người khác viết tấm séc trị giá mười triệu.
“Lý sư phụ, có thể trở thành bạn với cậu quả thực là phúc ba đời”, có tên nhà giàu không chỉ viết tấm séc mười triệu mà còn tặng luôn chiếc đồng hồ Rolex vàng hàng hiệu của mình.
Hiên Tịnh Vũ kéo Tiểu Bình An và Thẩm Hân đến trước cửa, đứng phía sau Trần Tử Phong, Lâm Thi Nhã và Dương Siêu ngây người nhìn cảnh tượng này.
Đêm đó, Lý Thiệu Minh thu về được một trăm chín mươi triệu.
Lúc Lý Thiệu Minh nhận thẻ ngân hàng và mấy tấm séc từ những người giàu, anh xoay người khẽ cười nhìn Hiên Tịnh Vũ.
Chương 18: Trả lại gấp đôi
Lúc này, ánh mắt anh nhìn Hiên Tịnh Vũ vô cùng ôn hòa, như thể anh đúng là chồng của cô, một người chồng dịu dàng nhìn vợ của mình.
Mọi hiểu lầm, rắc rối gì đều bị nghiền nát. Phỏng đoán, lời đồn đại đều được sự thật hóa giải.
Hiên Tịnh Vũ không khỏi nhíu mày, cô chỉ cảm nhận được mỉa mai khó tả khi nhìn thấy nụ cười của Lý Thiệu Minh.
Thẩm Hân nhìn Hàn Phi Phi cất thẻ ngân hàng và tấm séc, cô há hốc mồm, chỉ thấy Lý Thiệu Minh một bước lên mây, bỗng dưng trở thành chủ tịch bá đạo.
Tiểu Bình An dường như cũng hiểu ra gì đó, chỉ cảm thấy bố nuôi của cô bé có tiền, có rất nhiều tiền.
Sắc mặt của Trần Tử Phong, Lâm Thi Nhã và Dương Siêu liên tục thay đổi. Bọn họ đến trễ, hoàn toàn không biết Lý Thiệu Minh là cao thủ Thần Cấp, nhưng thấy mấy ông nhà giàu này đưa tiền cho Lý Thiệu Minh, chỉ một lúc anh đã trở nên giàu có hơn Dương Siêu. Họ nhận ra mình đã đắc tội với người không nên chọc vào.
“Dương Siêu, cậu còn dám đến đây?”, Liễu Bân vô cùng kính trọng người có thực lực mạnh như Lý Thiệu Minh, anh ta biết vì mình đến muộn nên Lý Thiệu Minh mới bị hiểu lầm, bị Dương Siêu cho rằng anh là người bình thường, Dương Siêu ỷ vào gia thế của mình mà khinh thường người khác, tạt rượu vang lên người Lý Thiệu Minh. Là họ làm việc không chu đáo, dĩ nhiên anh ta sẽ trả thù giúp Lý Thiệu Minh.
Anh ta lập tức lấy một chai Lafite trên bàn định tạt lên người Dương Siêu.
“Bố ơi, cứu con”, Dương Siêu liếc thấy bố mình trong phòng VIP, lập tức khóc quỳ xuống trước cửa phòng.
“Sao vậy?”, Bố của Dương Siêu biến sắc.
“Ha ha, con trai cưng của ông vừa tạt một chai rượu vang lên người Lý tiền bối”, Liễu Bân chế nhạo nói.
“Cái gì”, Sắc mặt bố của Dương Siêu trở nên khó coi.
“Bố, con không biết anh ta là ai, rốt cuộc là ai vậy. Anh ta trông có vẻ lợi hại, sao mọi người đều đưa tiền cho anh ta thế?”, Dương Siêu khóc lóc.
“Cái tên ngốc này! Còn dám tạt rượu vào cao thủ Thần Cấp nữa à”, Bố của Dương Siêu chỉ cảm thấy đầu óc rối bời, tiến đến tát Dương Siêu một cái rồi đạp thêm một cú.
Ông ta kinh hãi, có nằm mơ cũng không ngờ con trai cưng của mình lại dám hất rượu vang lên người Lý Thiệu Minh. Đây là cao thủ Thần Cấp, chỉ động một ngón tay là có thể giết người. Nếu cao thủ Thần Cấp thật sự tức giận, đừng nói giết con trai ông ta, dù có là cả gia tộc của ông ta cũng phải chịu khổ.
Lúc bố của Dương Siêu lại đạp thêm một cái nữa lên người Dương Siêu, lúc này Lý Thiệu Minh xua tay: “Bỏ đi”.
“Lý sư phụ, tôi xin lỗi, đứa con trai ngu ngốc nhà tôi không hiểu chuyện, mong cậu đừng để trong lòng, đừng tính toán với nó…”, ông Dương khẽ kinh ngạc, liên tục xin lỗi Lý Thiệu Minh.
“Yên tâm đi, tôi chưa bao giờ tính toán với người thường”, Lý Thiệu Minh quả thật không muốn tính toán với Dương Siêu, nếu không vừa rồi lúc Dương Siêu tạt rượu vang lên người anh, anh đã nhấc tay giết chết hắn rồi. Anh bình thản nhận lấy rượu Lafite trong tay Liễu Bân rồi uống cạn chai rượu trước mặt mọi người: “Rượu dùng để tạt lên người thì lãng phí, nếu các vị thật sự có tiền thì nên quyên số tiền dư thừa kia cho những người cần đi”.
“Phải… phải… đại sư nói chí phải…”, ông Dương liên tục gật đầu.
“Vợ à, mười lăm ngày nữa anh về nhé”, Lý Thiệu Minh khẽ cười nhìn Hiên Tịnh Vũ rồi đi ngang qua cô, tiện thể còn khẽ nhéo gương mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bình An.
“Vợ?”, Trần Tử Phong, Lâm Thi Nhã, Dương Siêu và những người có mặt trong phòng VIP đều kinh ngạc nhìn Hiên Tịnh Vũ. Lúc đi theo Lý Thiệu Minh ra khỏi phòng, Hàn Phi Phi và Liễu Bân cũng không khỏi ngạc nhiên liếc nhìn Hiên Tịnh Vũ.
Lý Thiệu Minh mà mọi người kính sợ lại gọi Hiên Tịnh Vũ là vợ?
“Sao cái tên khốn khiếp này lại nói ra vậy?”, vẻ mặt Thẩm Hân lập tức thay đổi, hung hăng nhìn bóng lưng của Lý Thiệu Minh.
Để lại cho mọi người vô số thắc mắc, Lý Thiệu Minh dẫn theo Hàn Phi Phi và Liễu Bân bước lên xe quân đội rời khỏi khách sạn.
“Thần tượng à, sao anh gọi Hiên Tịnh Vũ là vợ thế? Hiên Tịnh Vũ quả thật rất xinh, là người xinh nhất trong bữa tiệc hôm nay, nhưng nếu anh thích cô ấy thì tôi nói cho anh một bí mật. Vốn dĩ bí mật này không thể nói với người khác, tôi đã đồng ý với Tiểu Vũ. Chuyện là Tiểu Vũ đã có chồng rồi, cô ấy không thể đồng ý cho anh theo đuổi đâu…”, vừa lên xe, Hàn Phi Phi nhíu mày.
“Cô nghĩ tôi sẽ ỷ vào võ công vô địch thiên hạ của mình mà đi giật vợ của người khác à?”, Lý Thiệu Minh khẽ cười.
“Tôi không dám nghĩ như vậy”, Hàn Phi Phi bĩu môi.
Hàn Phi Phi rất lạnh lùng, kiêu ngạo trước mặt người khác nhưng trước mặt Lý Thiệu Minh, cô lại giống một đứa trẻ. Bởi vì chân khí của Lý Thiệu Minh áp đảo cô như thể là trưởng bối của cô.
“Tiểu Phi, cô nên nhớ Lý Thiệu Minh tôi sẽ không bao giờ làm những việc đê tiện, không biết xấu hổ đó. Nếu tôi làm vậy, cũng sẽ không bị mấy kẻ xấu xa đó bao vây, công kích để rồi phải trở về Hoa Hạ. Tôi tạm thời không giải thích chuyện liên quan đến Hiên Tịnh Vũ, bây giờ chúng ta nên làm chuyện quan trọng. Bắt đầu từ lúc này, tôi phải đóng cửa luyện đan, phải trở về cảnh giới Thần Cấp trong thời gian ngắn nhất. Lý Thiệu Minh tôi chưa từng nói dối, chưa từng thất hứa, càng sẽ không vì bảo vệ bản thân mà giấu giếm thân phận. Bây giờ tôi đã dùng tài khoản trang web, hơn nữa lạm dụng thân phận cao thủ Thần Cấp để kiếm tiến, các thế lực chắc chắn sẽ điều tra tôi. Không bao lâu nữa, tin tức tôi vẫn còn sống sẽ lan truyền ra nước ngoài, đối thủ của tôi rất nhiều, với thực lực hiện giờ của tôi hoàn toàn không phải đối thủ của chúng. Muốn luyện ra một viên thần đan phải mất khoảng mười lăm ngày, trong mười lăm ngày này cô đừng rời đi, hãy luyện đan với tôi”, Lý Thiệu Minh bỗng trở nên nghiêm túc.
Anh bị thương khá nghiêm trọng, thực lực bây giờ cũng chỉ còn ở cấp Tông Sư, vừa rồi là anh ép vận chân khí trong cơ thể, sau khi phóng chân khí, bây giờ anh chỉ cảm thấy chân khí trong cơ thể hơi loạn, có cảm giác yếu dần. Nếu bây giờ bảo anh phóng chân khí lần nữa, chưa chắc anh đã làm được.
“Thần tượng à, ông nội của tôi đoán đúng thật, quả nhiên anh gặp nạn ở nước ngoài mới trở về nước, tôi rất vui khi luyện đan với anh. Anh có thể kể tôi nghe những gì anh đã trải qua không? Tôi hứa sẽ giữ bí mật tuyệt đối không nói với bất kì ai”, Hàn Phi Phi bám vào lưng ghế của Lý Thiệu Minh, làm nũng với Lý Thiệu Minh như một cô gái nhỏ.
“Cô không giữ được miệng”, Lý Thiệu Minh nói.
“Sao không giữ được miệng chứ? Đó là tôi không còn cách nào khác, tôi cứ tưởng anh thích Tiểu Vũ nên mới nói với anh chuyện của cô ấy, tôi sợ anh phá hoại gia đình của người ta”, Hàn Phi Phi trợn mắt nhìn anh.
“Vậy cũng không nên nói”, Lý Thiệu Minh khẽ lắc đầu.
“Được thôi, cứ cho là tôi không giữ được bí mật, vậy anh có thể nói không? Là ai mà lợi hại đến vậy, có thể đánh trọng thương cao thủ hàng đầu như anh?”, Hàn Phi Phi nói.
“Tôi là người đứng đầu trong bốn người nắm binh quyền ở nước ngoài, Thiên Chu – Lý Thiệu Minh, người làm tôi bị thường là Hồng Long – Hàn Sương, Chiến Chuẩn – Tà Phong, Cối xay gió tử thần – Hỏa Sơn, còn có ba tên trùm ma túy, mười tên sát thủ và cô gái này…”, Lý Thiệu Minh cau mày, lấy ra bức chân dung mà lúc trước anh vẽ lại bằng trí nhớ của mình.
Trong bức chân dung là một cô gái lạnh lùng có mái tóc dài đen. Anh nhớ mãi cảnh tượng lúc đó, cho dù anh là cao thủ đỉnh cao nhưng cô gái này vẫn có thể một tay đánh anh bị thương nặng như vậy.
“Thần tượng, kẻ thù của anh nhiều thật…”, Hàn Phi Phi cười gượng, Liễu Bân đang lái xe không khỏi cảm thấy ớn lạnh khi nghe Lý Thiệu Phong nói từng cái tên nhân vật nổi danh.
“Hả? Tiểu Vũ gọi cho tôi”, Hàn Phi Phi chớp mắt, lấy điện thoại ra.
Tối nay, anh để lại quá nhiều thắc mắc cho mọi người, dù tính cách của Hiên Tịnh Vũ có lạnh lùng, nhưng cũng muốn biết rõ, nếu không cô sẽ ngủ không được mất.
“Ấn tắt đi”, khóe miệng Lý Thiệu Minh khẽ nhếch lên.
“Ồ…”, Hàn Phi Phi ấn tắt cuộc gọi.
Đầu bên kia điện thoại, khi Hiên Tịnh Vũ nghe tiếng báo máy bận, ánh mắt cô khẽ thay đổi, dần dần ngực cô dâng lên cảm giác nghẹt thở kì lạ…
Tất cả những gì mà Lý Thiệu Minh gây ra cho cô, cô sẽ trả lại gấp đôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom