Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6-7-8-9-10
Chương 6: Xin lỗi, tôi từ chối!
Lý Thiệu Minh chỉ cảm thấy như bị tắc nghẹn lồng ngực, suýt chút nữa ói ra máu.
Nhìn thấy góc nghiêng khuôn mặt tuyệt đẹp của Hiên Tịnh Vũ, trên mặt anh đột nhiên lộ ra vẻ bất lực.
Ngày đầu tiên gặp Hiên Tịnh Vũ anh đã từng nói mình tên là Lý Thiệu Minh, không phải Lý Phong. Nhưng Hiên Tịnh Vũ lại chỉ nhớ tên anh là Lý Phong, chứ không nhớ cái tên Lý Thiệu Minh. Cô cho rằng trước mặt cô chỉ là Lý Phong, căn bản không thể so sánh với Lý Thiệu Minh mà Hàn Phi Phi nói. Trên thực tế, anh chính là Lý Thiệu Minh, và Lý Thiệu Minh chính là anh. Lý Phong thật sự đã trốn đi, anh thay thế thân phận của Lý Phong, Lý Phong hay Lý Thiệu Minh đều là anh.
“Nếu tôi nói tôi là Lý Thiệu Minh, cô có tin không?”, Lý Thiệu Minh suy nghĩ một lát rồi lập tức nói với Hiên Tịnh Vũ.
“Tôi tin, anh chính là Lý Thiệu Minh. Những tội phạm bị truy nã đang ở đồn cảnh sát kia đều là do anh bắt được, anh thì giỏi rồi…”, Hiên Tịnh Vũ hơi nhếch khóe miệng lên, tỏ vẻ chán ghét Lý Thiệu Minh. Sau đó, cô nhẹ nhàng đặt đũa xuống, nói với Tiếu Bình An: “Mẹ không ăn nữa, con ăn xong cơm rồi đi tắm nhé”.
“Vâng”, Tiểu Bình An nhìn Lý Thiệu Minh chằm chằm với đôi mắt to và nhẹ nhàng gật đầu.
Hiên Tịnh Vũ bước về phòng, Lý Thiệu Minh gần như tức điên lên khi nhìn vào cánh cửa đóng kín của Hiên Tịnh Vũ. Anh đã là một người mạnh mẽ đỉnh cao đẳng cấp thế giới, đã xem nhẹ vinh quang, danh lợi, phú quý từ lâu, nhưng ở trước mặt cô gái Hiên Tịnh Vũ này, anh vẫn không khỏi bị dấy lên cảm giác về lòng hư vinh. Và khi anh càng nghĩ đến việc thể hiện mình, Hiên TịnhVũ lại càng không cho anh cơ hội.
Anh thầm nghĩ rằng cô cứ chờ đấy, sớm muộn rồi tôi cũng sẽ cho cô biết thực lực của tôi. Nếu như cô biết thực lực của tôi, không biết có phải sẽ bình tĩnh giống như bây giờ, không biết cô sẽ có biểu hiện ra sao.
Dần dần, Lý Thiệu Minh không khỏi cảm thấy có chút kỳ lạ khi nghĩ đến cảnh tượng anh Hiên Tịnh Vũ ở trong phòng bệnh.
Cũng không biết tại sao, Hiên Tịnh Vũ càng lạnh lùng cao ngạo, anh lại càng muốn có được cô.
“Lý Phong, ngày trước bài tập của tôi đều là do chú viết thay, tuy rằng chữ của chú xấu, hơn nữa suốt ngày làm sai bài tập của tôi, nhưng tôi không ghét bỏ chú, chú có thể giúp tôi làm bài tập được không?”, Tiểu Bình An khẽ kéo vạt áo của Lý Thiệu Minh.
“Tự mình viết đi”, suy nghĩ của Lý Thiệu Minh đột nhiên bị gián đoạn, anh cau mày liếc nhìn Tiểu Bình An.
“Ơ…”, cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Bình An dề ra tủi thân, đây mới chính là bố ruột.
Đêm đó, Lý Thiệu Minh nằm một mình trong căn phòng nhỏ, anh không ngủ được. Nghĩ đến việc có một người đẹp tuyệt trần đang ngủ ở phòng bên, anh buộc phải vận nội lực để chống lại sự rạo rực ham muốn trong cơ thể mình.
Sáng hôm sau, sáu trong số mười ba tội phạm bị truy nã còn lại đều bị trói và bị bỏ lại trước cổng cục cảnh sát.
Lý Thiệu Minh và Hàn Phi Phi đã có một ván cược nhỏ là bắt được tất cả tội phạm bị truy nã trong vòng ba ngày. Tuy nhiên, chỉ trong vòng chưa đầy một ngày, anh đã bắt được toàn bộ số tội phạm bị truy nã.
Toàn bộ đồn cảnh sát đều bị sốc, Hàn Uy Phong, Liễu Bân, cục trưởng, Hàn Phi Phi, đội trưởng đội cảnh sát hình sự và tất cả cảnh sát khác đều ngạc nhiên nhìn Lý Thiệu Minh với ánh mắt như nhìn thấy quái vật.
Vẻ mặt Lý Thiệu Minh bình tĩnh, cầm máy tính trong tay ấn nhẹ: “Tổng cộng có mười ba tên tội phạm bị truy nã, hai tên bị truy nã cấp năm trăm nghìn tệ, ba tên bị truy nã cấp ba trăm nghìn tệ, năm tên bị truy nã cấp hai trăm nghìn, ba tên tội phạm bị truy nã cấp một trăm nghìn nữa, tổng cộng là ba triệu hai, xin hãy trả tiền cho tôi”.
“Ấy này, mười ba tên tội phạm bị truy nã này đã trốn thoát trong suốt bảy tám năm, một số đã trốn ra đảo. Những người này đã ẩn danh nhiều năm như vậy. Sau nhiều năm tìm kiếm chúng tôi vẫn không tìm thấy họ. Làm thế nào cậu tìm được họ vậy?”, vẻ mặt của đội trưởng đội cảnh sát hình sự thay đổi, anh ta vội hỏi.
“Bí mật kinh doanh, thứ lỗi cho tôi không thể nói”, Lý Thiệu Minh dửng dưng nói.
“Thật đẹp trai, giống hệt thợ săn tiền thưởng trong phim!”, Hàn Phi Phi nhìn Lý Thiệu Minh với ánh mắt khác thường, thay đổi hẳn vẻ lạnh lùng trước đây. Sau đó hai bàn tay nhỏ bé ôm lấy khuôn mặt thanh tú đầy vẻ ngưỡng mộ: “Anh Lý Thiệu Minh, anh thật đẹp trai, tôi rất hâm mộ anh. Tôi có thể tôn anh làm thầy được không? Kiểu quét sàn, rửa bát và làm ấm giường đó!”
“Ha ha…”, Lý Thiệu Minh đột nhiên lộ ra vẻ ngượng ngùng.
“Phi Phi, đừng lộn xộn”, Hàn Uy Phong cau mày nói nhỏ với Hàn Phi Phi. Sau đó, ông nhìn sáu tên tội phạm bị truy nã đang ở trên mặt đất và tự nhủ: “Có thật là cậu ta không? Bắt được mười ba tên tội phạm trốn gần chục năm chỉ trong một ngày một đêm. Nếu là cậu ta, chắc chắn có thể làm được…”.
“Điều này là không thể!”, Liễu Bân nhíu mày thật chặt, trầm giọng nói.
Liễu Bân làphụ tá thân cận bên cạnh Hàn Uy Phong với quân hàm thiếu tá, đã từng tham gia khổ luyện suốt ba năm ở một trong năm đội đặc chủng binh lớn nhất của Hoa Hạ, ngoài thân phận hiện giờ là bảo vệ Hàn Uy Phong ra, anh ta còn là một phó sĩ quan huấn luyện của Đội đặc chủng binh đặc khu quân sự tỉnh. Anh ta rất giỏi võ, đã từng một phát đánh gục quán quân võ thuật cấp quốc gia tại trận. Theo như anh ta thấy, việc truy bắt mười ba tên tội phạm bị truy nã khắp thế giới trong một ngày một đêm là nhiệm vụ bất khả thi.
Ngay cả khi Biệt đội Thần Thánh của Hoa Hạ đích thân ra tay, họ cũng khó có thể hoàn thành nhiệm vụ này chỉ trong một ngày một đêm.
Biệt đội Thần Thánh là một tiểu đội thực thi pháp luật hàng đầu của Hoa Hạ, bao gồm những chuyên gia hàng đầu được lựa chọn ra từ trong quân đội và cục cảnh sát trên cả nước. Theo anh ta thấy, những người trong Biệt đội Thần Thánh này đã là quái vật rồi, năng lực của người tên là Lý Thiệu Minh này sao có thể vượt qua cả họ được chứ.
“Không cần biết là có thể hay không, tôi cũng đã làm được rồi. Khi nào thì các anh đưa tôi ba triệu hai tiền thưởng? Tôi không nhận chuyển khoản và séc, chỉ nhận tiền mặt”, Lý Thiệu Minh thản nhiên nói.
“Tôi sẽ nộp đơn yêu cầu lên cấp trên và đảm bảo sẽ đưa tiền mặt cho cậu trong vòng ba ngày”, cục trưởng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, lập tức nói với Lý Thiệu Minh.
“Được, ba ngày sau, tôi sẽ đến lấy tiền thưởng của mình”, Lý Thiệu Minh quay người đi về phía chiếc xe tải nhỏ.
“Chờ một chút!”, đột nhiên, Hàn Uy Phong lớn tiếng nói với Lý Thiệu Minh.
“Hả?” Lý Thiệu Minh quay người lại.
Lúc này, Hàn Uy Phong đang mặc một bộ quân phục thẳng tắp, dáng vẻ đứng đắn và nghiêm túc nhanh chóng thay đổi. Ông ấy đã hơn sáu mươi tuổi, nhưng lúc này dáng vẻ ngượng nghịu trông như cô gái mới mười sáu, mười bảy tuổi. Ông nhìn thẳng Lý Thiệu Minh với đôi mắt sáng ngời rồi khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: “Người anh em này, tôi có một yêu cầu không phải cho lắm, không biết cậu có thể đồng ý được hay không”.
“Ông nói đi”, Lý Thiệu Minh nói.
“Bởi vì năng lực của cậu rất nổi trội, tổ chức chúng tôi khát khao thu nạp nhân tài, mỗi năm sở cảnh sát và quân đội đều có một số chỉ tiêu tuyển chọn đặc biệt, chuyên để mời những người có năng lực đặc biệt gia nhập. Ông già này hy vọng cậu có thể gia nhập quân đội của chúng tôi, mang hào quang và nhiệt huyết của mình cống hiến cho đất nước. Còn về vấn đề đãi ngộ thì tùy cậu đưa ra yêu cầu”, Hàn Uy Phong siết chặt hai tay vào nhau, cảm thấy vô cùng lo lắng.
Ông ấy đã xác định được rằng người thanh niên trước mặt mình đây chính là Lý Thiệu Minh.
Lý Thiệu Minh, cái tên này quá nổi tiếng, mặc dù chỉ từng nhìn thấy phần nghiêng khuôn mặt của Lý Thiệu Minh trong video, nhưng ông ấy tin rằng người thanh niên trước mặt mình chính là Lý Thiệu Minh – chiến sĩ đẳng cấp thế giới và bất khả chiến bại!
Ông ấy có thể đảm bảo rằng chỉ cần Lý Thiệu Minh gia nhập quân đội, cậu ta sẽ trở thành thiếu tướng chỉ trong hai năm.
“Xin lỗi, tôi từ chối”, Lý Thiệu Minh nhẹ nhàng lắc đầu.
Chương 7: Sự thách thức của Liễu Bân
“Cái gì?”, lúc này, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Hàn Uy Phong, Liễu Bân, cục trưởng, đội trưởng đội cảnh sát hình sự và các cảnh sát viên khác đều nhìn anh với ánh mắt khó tin. Bởi vì, anh đã từ chối lời mời của Hàn Uy Phong, ông trùm của quân khu tỉnh.
Hàn Uy Phong, ông ấy là ai? Công thần của Hoa Hạ thời kỳ đầu, là trụ cột của Hoa Hạ trong thời kỳ thịnh vượng. Ông không chỉ có năng lực vô cùng cao, mà còn được cấp trên vô cùng kính trọng, ba người con trai và một cô con gái đều là những người tài giỏi, và họ cũng đã dày công đào tạo nên nhiều bậc tướng lĩnh tài ba, cái gọi là cả nhà vinh quang, gần như chiếm gần nửa vùng trời phương Bắc.
Hiếm thấy Hàn Uy Phong đánh giá cao Lý Thiệu Minh, chỉ cần anh gia nhập đội ngũ cùng với Hàn Uy Phong và rèn giũa đàng hoàng một thời gian, sau vài năm trở thành tướng lĩnh không phải là vấn đề. Đến lúc đó khi anh áo gấm về quê, mọi người sẽ đối xử khác với anh, nhưng anh lại từ chối.
Thằng nhóc này, đầu óc của cậu ta bị ấm đầu hay sao?
Sắc mặt đội trưởng đội cảnh sát hình sự thay đổi liên tục, không khỏi vò bứt đôi bàn tay to nổi đầy gân xanh của mình. Những vị tướng ở độ tuổi ba mươi rất hiếm, thậm chí ngay cả Hoa Hạ cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Anh ta đã mất mười mấy năm làm việc cật lực để đạt được vị trí đội trưởng ngày hôm nay, và có lẽ anh ta sẽ dừng lại ở đây trong suốt cuộc đời mình. Còn Lý Thiệu Minh có một cơ hội tốt để vươn lên phía trước, nhưng cậu ta đã không biết nắm bắt.
Cậu ta thật là ngu ngốc!
Hàn Phi Phi nhìn Lý Thiệu Minh với đôi mắt đẹp, trong lòng cảm thấy lo lắng. Cho dù ông nội cô là thủ trưởng quân khu, cô cũng không thể làm đội trưởng nếu không có năng lực. Có lẽ cô sẽ chỉ có thể làm cảnh sát viên cả đời và chỉ có thể làm nhân viên văn phòng một cách lặng lẽ. Tuy nhiên, Lý Thiệu Minh có cơ hội để thăng tiến xa hơn nhưng anh ấy lại không biết tận dụng.
Cô thực sự muốn bóp chết Lý Thiệu Minh để xem đầu anh làm bằng gì.
“Lý Thiệu Minh, anh to gan thật đấy.”
Nhìn thấy Lý Thiệu Minh dám từ chối lời mời của thủ trưởng, vẻ mặt của Liễu Bân đột nhiên đanh lại. Anh ta chưa từng thấy ai bắt được mười ba tên tội phạm bị truy nã trong một ngày, thậm chí trước khi chuyện này xảy ra, anh ta cảm thấy chuyện này chỉ là tưởng tượng. Và khi nhìn thấy nó, anh ta đã tin chắc vào khả năng của Lý Thiệu Minh. Tuy nhiên, dù có mạnh mẽ đến đâu thì cũng không thể bác bỏ thể diện của Hàn Uy Phong như vậy được.
Đây là anh hùng của đất nước, cho dù không nhìn vào thân phận địa vị, Hàn Uy Phong đã lớn tuổi như vậy, anh ta cũng nên biết kính trọng người lớn tuổi.
Vậy mà anh ta từ chối thẳng thừng mà không cần suy nghĩ, anh ta coi thường Hàn Uy Phong và quân đội của họ sao?
Một người đàn ông đầy nhiệt huyết thì phải bảo vệ gia đình và đất nước mình. Anh ta có năng lực vượt trội như vậy nhưng không muốn cống hiến cho đất nước, anh ta muốn làm gì?
Liễu Bân không nhịn được mắng.
Lý Thiệu Minh ánh mắt thờ ơ, không quan tâm đến lời mắng mỏ của Liễu Bân.
Anh có cách nghĩ của riêng mình.
“Liễu Bân, đừng vô lễ”, Hàn Uy Phong khẽ lắc đầu.
Thấy Lý Thiệu Minh từ chối mình, Hàn Uy Phong chỉ cảm thấy đáng tiếc không nói biết nói sao, chứ không hề cảm thấy tức giận.
Phải rồi, điều này vừa hay phù hợp với tính cách của Lý Thiệu Minh.
Bởi vì anh là một lính đánh thuê, những người lính đánh thuê có quyền lực riêng của họ ở nước ngoài, họ tự do làm mọi việc và họ không phải tuân theo bất kỳ sự ràng buộc của luật pháp quốc gia nào. Nếu gia nhập Hoa Hạ, chắc chắn anh sẽ bị hạn chế rất nhiều do quy định nghiêm ngặt của Hoa Hạ. Anh không thể tùy tiện ra nước ngoài, anh cũng phải báo cáo mọi động thái cho tổ chức. Anh giống như Tôn Ngộ Không sinh ra từ trong tảng đá, cho dù có làm đến chức Tề thiên đại thánh, cũng không đời nào chịu ngoan ngoãn ở lại thiên đình.
Chỉ là thật đáng tiếc khi không thể giữ được tài năng này. Đây là một trong bốn lính đánh thuê đẳng cấp thế giới, nếu có thể ở lại trong nước, nhất định anh sẽ là một trong những người đứng đầu. Dù đã lớn tuổi và đã về hưu nhưng Hàn Uy Phong vẫn trăn trở về việc quân. Còn mấy tháng nữa là cuộc thi võ của năm quân khu lớn đã bắt đầu rồi, nếu như Lý Thiệu Minh có thể gia nhập quân khu phương Bắc, nhất định sẽ khiến quân khu phương Bắc tỏa sáng.
“Người anh em, chi bằng cậu hãy cân nhắc kỹ hơn xem sao. Nếu như cậu có thể gia nhập quân đội của chúng tôi, cậu có thể không cần mặc quân phục của chúng tôi nếu muốn. Ý tôi là, cậu có thể chỉ cần ở trong phạm vi của chúng tôi thôi, còn cuộc sống hàng ngày sẽ không bị ảnh hưởng gì. Cậu vẫn có thể như thường lệ, muốn làm gì thì làm. Chỉ khi chúng tôi cần cậu, cậu ra tay giúp đỡ một cách thích hợp là được. Tôi biết cậu không muốn bị ràng buộc, vì vậy, chúng tôi có thể cho cậu đủ sự tự do. Về phần đãi ngộ, mọi thứ đều dễ nói, nhưng chắc chắn sẽ không được nhiều như khi cậu ở nước ngoài”.
Khi nói điều này, Hàn Uy Phong không khỏi mỉm cười ngượng nghịu.
Đây là lính đánh thuê đẳng cấp thế giới, không biết đánh thuê giúp một nước nhỏ ở nước ngoài sẽ được trả bao nhiêu tỷ, nếu nói về tiền bạc, bọn họ sẽ không thể nuôi được vị đại thần này.
“Nghe nói cậu cũng đến từ Hoa Hạ, cậu không muốn làm gì đó giúp cho Hoa Hạ của chúng ta sao, để bố mẹ cậu nhìn thấy mà tự hào về cậu sao?”
“Để bố mẹ tôi nhìn thấy và tự hào về tôi?”, ánh mắt Lý Thiệu Minh hơi thay đổi.
“Đúng vậy!”, ánh mắt Hàn Uy Phong sáng lên.
Chính những lời này đã có tác động mạnh đến Lý Thiệu Minh. Bởi vì anh cũng là người Hoa Hạ, năm mười tám tuổi anh rời khỏi nhà, nhìn về phía cửa lớn của gia tộc thề rằng kiếp này nếu không có ngày ngóc đầu lên thì anh sẽ không bao giờ bước chân vào cửa. Đến giờ đã bảy năm trôi qua, trong bảy năm này, hầu như lúc nào anh cũng nhớ bố mẹ. Hầu như ngày nào anh cũng chỉ mơ một giấc mơ, đó là một ngày nào đó anh sẽ áo gấm về làng, khiến cho tất cả những người trong gia tộc từng coi thường anh phải hối hận.
Nhưng anh không hài lòng. Dù anh đã đạt được bao nhiêu thành tích ở nước ngoài, anh vẫn muốn mình phải trở nên xuất sắc hơn nữa. Và hiện tại, anh không chỉ bị nhiều thế lực ở nước ngoài vây đánh, không chỉ toàn bộ quân đội bị quét sạch, mà anh còn bị thương nặng và suýt chết giữa đại dương bao la.
Nếu về nhà lúc này, anh sẽ không thể nào trưng ra được bộ dạng ngầu nghĩnh.
“Người anh em, cậu không cần lo lắng, hãy suy nghĩ thêm đi. Cánh cửa quân đội của chúng tôi có thể mở ra cho cậu bất cứ lúc nào”, đôi mắt Hàn Uy Phong sáng ngời, ông có thể trụ vững được đến bước này không phải là dạng vừa, ông nhìn cái là biết ngay nhược điểm của Lý Thiệu Minh, biết rằng lời nói của mình vừa rồi đã mở toang cánh cửa trong lòng anh, nếu nói thêm vài lời, nhất định sẽ thu phục được Lý Thiệu Minh.
“Thử nghĩ xem, một người đàn ông tốt nên bảo vệ gia đình, bảo vệ tổ quốc và lập chiến công, nếu cậu theo tôi trở về quân đội rèn luyện một thời gian, muốn thăng chức cũng không thành vấn đề. Tết nhớ nhà thì ông già này cũng có thể cùng cậu về thăm bố mẹ. Tôi sẽ nói với họ rằng con trai họ ưu tú như thế nào. Cậu thử nghĩ xem, họ sẽ phải tự hào về cậu như thế nào?”, Hàn Uy Phong nói.
Nghe xong lời của Hàn Uy Phong, Lý Thiệu Minh do dự, anh cau mày càng lúc càng sâu hơn.
“Lý Thiệu Minh, tôi thực sự nghĩ cậu càng thích hợp gia nhập cục cảnh sát của chúng tôi hơn”, cục trưởng đột nhiên nói.
“Ớ?” Lý Thiệu Minh nhìn ngang.
Cướp mối bở ư? Hàn Uy Phong chợt kinh ngạc nhìn cục trưởng.
Chỉ thấy cục trưởng đứng sừng sững, nhìn Lý Thiệu Minh với vẻ ngưỡng mộ: “Một người đàn ông tốt nên bảo vệ gia đình và đất nước, nhưng nhân dân cũng thiếu anh hùng để bảo vệ. Tôi nghĩ năng lực của cậu phù hợp với cục cảnh sát của chúng tôi hơn. Nếu cậu tham gia cùng cục cảnh sát chúng tôi, mặc đồng phục cảnh sát uy nghiêm hùng dũng mới gọi là thật sự ngầu chứ, hơn nữa cục cảnh sát của chúng tôi có Biệt đội Thần Thánh xuất sắc nhất, tất cả đều là những nhân vật thần cấp xuất chúng. Nếu như cậu có thể thể hiện năng lực mạnh hơn nữa, tôi và giám đốc sở nhất định sẽ cố gắng hết sức để đề cử cậu với Biệt đội Thần Thánh. Cậu đã tìm được bạn gái chưa? Thử nghĩ xem, nếu đột nhiên cậu về nhà trong bộ đồng phục cảnh sát, bạn gái của cậu sẽ có biểu cảm như thế nào? Liệu cô ấy có tự hào về cậu không?”,
Hiên Tịnh Vũ là một cảnh sát, nếu có thể trở thành một nhân vật đứng đầu trong cục cảnh sát, không biết Hiên Tịnh Vũ sẽ nhìn mình với biểu cảm tuyệt vời nào.
Lý Thiệu Minh nghe xong lời của cục trưởng, không khỏi mừng thầm.
“Lâm Dũng, ông lại dám nẫng tay trên của tôi sao?”, cuối cùng Hàn Uy Phong cũng không nhịn được, tức giận nhìn cục trưởng.
“Thủ trưởng già ơi, không phải Lâm Dũng đục góc tường của ông, mà là một số nhân tài quá xuất sắc, tôi không nhịn được nên muốn chiêu mộ thôi”, cục trưởng Lâm Dũng chợt xấu hổ cười nói.
“Lâm Dũng, về mặt vai vế, ông phải gọi tôi một tiếng là chú. Tôi khâm phục tài đánh cờ tốt của ông, thường không tiếc tự hạ thấp thân phận để đến đánh cờ với ông, thế mà ông lại đối xử với tôi thế à. Bạn cờ như ông tôi không cần nữa cũng được, chúng ta tuyệt giao cho xong!”, Hàn Uy Phong hiển nhiên rất tức giận, mặt đỏ bừng cả lên.
“Ha ha, thủ trưởng già ơi, dù sao đánh cờ tôi cũng không phải đối thủ của ông, lần nào đánh cờ cũng đều bị ông bỡn cợt, cờ ấy hả, tôi cai lâu rồi, ông không tìm tôi đánh cờ càng tốt”, Lâm Dũng cười hỉ hả.
“Lâm Dũng, ông!”, Hàn Uy Phong tức giận đỏ bừng mặt.
“Thủ trưởng già, tôi không muốn khiến ông tức giận, ông lớn tuổi hơn tôi, vai vế cũng cao hơn tôi. Giám đốc của chúng tôi sắp tới rồi, nếu muốn tranh giành Lý Thiệu Minh thì ông với giám đốc của chúng tôi tranh với nhau đi”, Lâm Dũng cười.
“Ông lại dám lén lút gọi điện thoại cho cái lão Vương Giang Sơn ấy sao?”, Hàn Uy Phong càng thêm tức giận.
Bởi vì khả năng xuất chúng của Lý Thiệu Minh, ngay lập tức cục trưởng Lâm Dũng đã bị thu hút bởi năng lực của anh. Thấy Hàn Uy Phong sắp chiêu mộ Lý Thiệu Minh vào quân đội, ông ta không ngần ngại từ bỏ tư cách bạn cờ với Hàn Uy Phong, bí mật gọi điện cho giám đốc sở đến để tranh giành Lý Thiệu Minh với Hàn Uy Phong. Ngày hôm qua Lý Thiệu Minh còn bị mọi người tra hỏi, hôm nay lại trở thành bánh ngọt để họ tranh giành.
“Đủ rồi!”, Liễu Bân đang ủ rũ đột nhiên lớn tiếng nói.
“Ớ?”, Hàn Uy Phong và Lâm Dũng ngạc nhiên nhìn anh ta.
“Lão cục trưởng, cục trưởng Lâm Dũng, hai người một người khoảng sáu mươi, còn một người gần năm mươi rồi, hai người tranh giành một người thanh nhiên không rõ thân phận, cảm thấy có nên không? Tôi cho rằng, thân phận của Lý Thiệu Minh còn có nhiều điểm khả nghi, có đáng để tranh giành hay không còn phải đánh giá thêm. Chi bằng để tôi kiểm tra bản lĩnh của anh ta rồi các ông tranh giành nhau cũng chưa muộn”, Liễu Bân nói.
“Anh định thách đấu với tôi sao?” trong lòng Lý Thiệu Minh đang do dự không biết có nên tham gia quân đội hay không, nếu có thì nên gia nhập quân đội hay cảnh sát.
Nghe những lời bất ngờ của Liễu Bân, anh không khỏi sửng sốt.
“Đúng vậy, tôi là Liễu Bân, phó sĩ quan huấn luyện Lữ đoàn Đặc chủng binh Quân khu tỉnh, đồng thời là một Tông Sư cấp trung, mong được chỉ giáo”, Liễu Bân lập tức bày quyền với Lý Thiệu Minh, sẳn sàng trong tư thế phòng thủ, tay trái phía trước và tay phải ở phía sau.
Nhìn thấy khí thế cao ngạo trong mắt Liễu Bân, Lý Thiệu Minh không khỏi hơi nhíu mày.
“Sao vậy? Anh không đánh à?”, đôi mắt của Liễu Bân lấp lánh.
“Xin lỗi, anh không phải đối thủ của tôi”, Lý Thiệu Minh mỉm cười.
Với một cái vẫy tay phải sau lưng, Lý Thiệu Minh ngẩng đầu lên và nhìn đi chỗ khác, chỉ coi Liễu Bân là một đứa trẻ không hiểu chuyện.
Chương 8: Cao thủ Thần Cấp
Nhìn thấy thái độ thách thức của Lý Thiệu Minh, mọi người đều sững sờ.
Lúc này, ngay cả Liễu Bân cũng đần mặt ra.
Bởi vì Liễu Bân là ai, anh ta là huấn luyện viên phó của lữ đoàn đặc công bộ chỉ huy quân sự tỉnh, gia nhập vào Thiên Lang – một trong năm đội đặc chủng lớn, trải qua khổ luyện ba năm, đã từng hạ gục quán quân cấp quốc gia và lập vô số chiến công. Anh ta là một sĩ quan trẻ tuổi, có thể nói là nhân tài của xã hội.
Nhưng cao thủ ở cấp bậc Tông Sư trong lời của anh ta là ý gì?
Là một hệ thống cấp bậc võ thuật, thông qua sức mạnh võ thuật của các võ sĩ ở Hoa Hạ để phân chia rõ ràng sức mạnh của mọi người.
Hệ thống võ thuật của Hoa Hạ có tổng cộng năm cấp bậc, đó là Nhập Môn, Thành Thục, Tinh Anh, Tông Sư và Thần Cấp.
Nhập Môn là chỉ những võ sĩ vừa mới bước vào ngưỡng cửa học võ từ một tháng đến một năm. Họ sử dụng những kỹ năng cơ bản, tốc độ ra đòn và sức mạnh vượt qua người bình thường, có thể dễ dàng đánh bại người bình thường. Cấp Thành Thục học võ từ một năm đến ba năm, bắt đầu học một số võ công cao cấp bởi vì đã luyện thành thục những kĩ năng cơ bản, bọn họ có thể dễ dàng đánh bại võ sĩ nhập môn, một người đánh bại đến bảy người bình thường.
Cấp Tinh Anh là những người xuất sắc và tinh anh trong số các võ sĩ, một khi ra tay có thể khiến mười mấy tên côn đồ nằm rạp xuống đất. Cấp Tông Sư mạnh đến mức có thể tự thành lập tông phái riêng, tạo cho mình một thế lực mạnh mẽ. Võ công của bọn họ đã luyện đến đỉnh cao, một khi ra tay có thể đánh bại ba mươi hay năm mươi người cường tráng. Thực lực mạnh mẽ như cú đá vô ảnh của Hoàng Phi Hồng, thế hệ anh hùng Hoắc Nguyên Giáp ở trong phim.
Liễu Bân là một cao thủ cấp Tông Sư, anh ta là cao thủ Tông Sư cấp trung, cũng xếp ở giữa trong số những cao thủ cấp bậc Tông Sư.
Nếu Liễu Bân muốn dạy dỗ ai thì mọi người chắc chắn sẽ hết sức khuyên can. Bởi vì thực lực của Liễu Bân quá mạnh, bất kể ai dính đòn cũng gần như bầm dập tan nát.
Đối diện với người có sức mạnh lớn như vậy, Lý Thiệu Minh lại nói, anh không phải là đối thủ của tôi?
Thật ra, năng lực truy bắt tội phạm đã bỏ trốn trong vòng mười năm của Lý Thiệu Minh rất giỏi, thế nhưng chỉ có thể nói năng lực của anh rất mạnh, không có nghĩa anh cũng là cao thủ. Còn Liễu Bân là người khi đối thủ nghe tên liền lập tức nhận thua, Lý Thiệu Minh có thái độ này trước mặt Liễu Bân, có phải là hơi kiêu ngạo rồi không?
Liễu Bân nhếch mép nở nụ cười, thích thú trước vẻ kiêu ngạo của Lý Thiệu Minh, trong mắt càng thể hiện ý định muốn đánh nhau.
Hàn Phi Phi lập tức kéo tay của Lý Thiệu Minh, muốn đưa Lý Thiệu Minh rời đi, cô ấy nhỏ tiếng nói với Lý Thiệu Minh: “Anh điên à? Sao lại nói Liễu Bân không phải là đối thủ của anh? Anh không biết Liễu Bân là ai sao? Tôi và anh ta lớn lên cùng nhau, không ai hiểu anh ta hơn tôi đâu, anh ta là một tên cuồng sức mạnh, điên cuồng luyện võ, rất nhiều người khổ luyện cả đời cũng không thể trở thành Tông Sư, anh ta chỉ cần bảy năm đã đạt đến cấp bậc đó”.
“Có thể anh có chút võ công, nhưng anh chắc chắn không tưởng tượng được thực lực của anh ta. Nếu như anh thấy sức mạnh của anh ta, tôi bảo đảm anh sẽ rút lại lời vừa nãy, hối hận vì lời đã nói ra, anh không thể đánh thắng anh ta đâu, tôi đưa anh đi”.
“Anh ta không phải là đối thủ của tôi”, Lý Thiệu Minh không đi, đôi mắt bình tĩnh, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Cái gì?”, Lý Thiệu Minh vẫn kiên quyết, sắc mặt cục trưởng Lâm Dũng và đội trưởng đội cảnh sát hình sự đều thay đổi.
Liễu Bân nở nụ cười.
“Thằng nhóc này, sợ mất thể diện sao?”, nghĩ một lát, cục trưởng Lâm Dũng nhanh chóng khuyên bảo Lý Thiệu Minh: “Nhóc con, nghe lời của tôi, cậu không thể đánh nhau với Liễu Bân, cậu không phải đối thủ của Liễu Bân, cậu ta chính là cao thủ võ lâm, đừng thấy thân thể cậu ta gầy gò, thật ra khi cởi quần áo thì trên người đều là cơ bắp. Đầu óc của cậu lanh lợi, nhưng chắc chắn cơ thể không phải đối thủ của cậu ta. Với thực lực của cậu, cho dù không có võ công thì cũng đủ làm thám tử, tranh giành với cậu ta làm gì. Cậu đi trước đi, về lấy tiền thưởng rồi đến cục cảnh sát báo cáo, chúng tôi cần cậu”.
“Thể hình của một người không liên quan nhiều đến việc võ công cấp bậc Tông Sư có cao cường hay không. Hơi thở và chân khí trong cơ thể Liễu Bân ở trình độ cao, thực lực cũng không tệ, nhưng chân khí vẫn hơi non nớt, chỉ miễn cưỡng ở ngưỡng cửa Tông Sư cấp trung, anh ta không phải là đối thủ của tôi”, Lý Thiệu Minh lắc đầu.
“Lý Thiệu Minh, anh hiểu về chân khí sao? Nếu như anh cảm thấy chân khí yếu ớt của tôi không phải là đối thủ của anh, xin hỏi, anh là cao thủ cấp mấy? Tông Sư cấp trung hay cấp cao?”, Liễu Bân mỉm cười.
Nghe Liễu Bân nói vậy, Lý Thiệu Minh mỉm cười im lặng.
“Cậu nhóc sao lại cứng đầu như vậy, nói cậu đi thì cậu đi đi. Tôi từng thấy võ thuật của Liễu Bân, sức mạnh chắc chắn là cao thủ. Cậu không phải là đối thủ của Liễu Bân đâu, mau đi đi”, đội trưởng đội cảnh sát hình sự không nhịn được, nhanh chóng kéo Lý Thiệu Minh sang một bên.
Ông ta không muốn người này bị Liễu Bân đánh bị thương, vốn dĩ ngày mai có thể báo cáo, nhưng nếu thế này thì ba tháng sau mới có thể báo cáo với cấp trên.
“Được rồi, tôi đi. Vừa hay cơ thể của tôi vừa bị thương, kiểm soát lực đánh khi ra tay không tốt lắm, tránh làm bị thương người anh em Liễu Bân”, mắt nhìn mấy vị cảnh sát vừa kéo anh, trên mặt của Lý Thiệu Minh lộ vẻ bất lực, đi về chiếc xe tải nhỏ của mình.
Hàn Uy Phong đứng bên cạnh không nói gì.
Người khác không biết thân phận của Lý Thiệu Minh nhưng Hàn Uy Phong lại biết rõ. Người này chính là cao thủ tầm cỡ trên thế giới, một kẻ tàn nhẫn đã sống sót qua vô số cuộc chiến sinh tử, nếu như anh thật sự ra tay, cao thủ như Liễu Bân sao có thể đánh bại được. Chỉ là, trong lòng ông đang rất phức tạp, vừa muốn nhìn thấy bản lĩnh của anh, nhưng lại không muốn anh ra tay, để tránh cục trưởng Lâm Dũng liều mạng cướp đoạt anh.
“Lý Thiệu Minh, anh không thích tiền sao? Nếu như anh đánh thắng tôi, đây là tiền lương tôi tích góp mười năm, tổng cộng năm trăm ngàn, toàn bộ cho anh”, Liễu Bân đột nhiên cầm một thẻ ngân hàng.
Sự khinh thường của Lý Thiệu Minh làm dâng lên ý chí chiến đấu của anh ta.
Tuyệt đối không thể để Lý Thiệu Minh rời đi.
Vài cảnh sát hoảng sợ nhìn Liễu Bân, anh ta mỉm cười: “Yên tâm, tôi có giới hạn, không làm bị thương cơ thể anh ta”.
“Anh thật sự muốn đánh nhau với tôi sao?”, Lý Thiệu Minh lập tức quay đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào thẻ ngân hàng trong tay của anh ta.
“Đúng”, Liễu Bân khẽ cười.
“Được, tôi đồng ý với anh”, Lý Thiệu Minh lập tức đẩy mọi người ra bên cạnh.
Sao không nói sớm chứ, sớm nói có tiền thì đã đánh luôn rồi! Thẻ ngân hàng của anh đã bị Hiên Tịnh Vũ ném vào thùng rác, vì vấn đề về thân phận, bây giờ anh không có cách nào báo mất đồ. Một người có số tiền hàng chục tỷ khi ở nước ngoài như anh, lúc này lại cảm thấy trắng tay. Bây giờ là lúc bạt mạng kiếm tiền, không thể bỏ qua bất cứ cơ hội nào.
“Liễu Bân, anh mau qua đây, muốn đánh nhau với tôi thì bây giờ là tốt nhất, nếu không bọn họ sẽ xông vào giữ chúng ta lại thì hết cơ hội đấy”. Sợ nhóm người của cục trưởng Lâm Dũng và Hàn Phi Phi ngăn cản, Lý Thiệu Minh nhanh chóng nhảy sang một bên, đánh nhau với Liễu Bân.
“Ha ha, đừng hối hận nhé”, Liễu Bân khẽ cười, chân phải tạo thành một vết nông trên nền xi măng, phóng về Lý Thiệu Minh như một mũi tên.
“Liễu Bân, anh đánh nhẹ thôi”, thấy không ngăn được Lý Thiệu Minh, Hàn Phi Phi đột nhiên giậm chân tức giận. Cô ấy xuất thân nhà võ, từ nhỏ đã quen với việc nhìn thấy những trận đấu võ quyết liệt của đàn ông, biết không thể ngăn cản cảnh tượng hôm nay, nên cô nói Liễu Bân nhẹ tay, haiz, khuôn mặt sợ sẽ gây ra án mạng.
“Chậc”, cục trưởng Lâm Dũng tức giận tái xanh, tự hỏi thằng nhóc Lý Thiệu Minh sao lại không biết tốt xấu.
Đội trưởng đội cảnh sát hình sự mỉm cười bất lực, thầm nghĩ cậu sẽ biết sự lợi hại của Liễu Bân ngay lập tức, tuổi trẻ mà, có thể hiểu được, chịu khổ mới hiểu được đạo lý.
Lúc Liễu Bân xuất hiện trước mặt của Lý Thiệu Minh, anh đột nhiên tung cú đấm hung hãn vào ngực Liễu Bân.
Liễu Bân chỉ cảm thấy sức mạnh cực lớn truyền tới, một luồng khí hình xoắn ốc mạnh mẽ xuyên qua lồng ngực, làm chấn động cơ quan nội tạng, anh ta không kiềm chế được liền nôn ra máu, cơ thể bay thẳng ra sau. Khiến cánh cửa kính phía sau bị vỡ tung, đập vào cầu thang bên trong cục cảnh sát, vụn bê tông bay tung tóe.
“Liễu Bân, anh thua rồi”, Lý Thiệu Minh phủi tay rồi cầm lấy thẻ ngân hàng của Liễu Bân, vẫy tay phải ra sau, bình tĩnh nhìn vào mắt của anh ta.
Trong hệ thống võ thuật của Hoa Hạ, có nhập môn, Thành Thục, Tinh Anh, Tông Sư, Thần Cấp.
Anh chính là cao thủ cấp thần, đến cả Tông Sư cũng phải ngưỡng mộ.
Lúc này, tất cả mọi người đều bị chấn động!
Chương 9: Anh trộm tiền của tôi đúng không?
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lý Thiệu Minh nhìn Liễu Bân như một vị thần, nắm chặt thẻ ngân hàng trong tay, quay người về phía chiếc xe tải nhỏ rồi lái xe rời đi.
Sau khi anh đi được năm phút, Hàn Uy Phong, Hàn Phi Phi, cục trưởng Lâm Dũng, đội trưởng đội cảnh sát hình sự và toàn bộ nhân viên cục cảnh sát mới bình tĩnh lại.
Nhìn thấy Liễu Bân bị thương nặng, mặc dù Hàn Uy Phong hơi đồng cảm, nhưng trong lòng càng thêm hưng phấn.
Không sai, đây mới là Lý Thiệu Minh mà ông ấy cần tìm.
Đây mới là Lý Thiệu Minh – một trong bốn người nắm binh quyền, hô mưa gọi gió ở nước ngoài.
Ngàn quân dễ kiếm, một vị tướng khó tìm, nếu như Lý Thiệu Minh gia nhập quân đội phương Bắc của bọn họ, ông ấy dám bảo đảm, quân đội phương Bắc năm nay chắc chắn sẽ tỏa sáng trong cuộc thi đấu võ thuật của năm quân khu lớn.
“Lý Thiệu Minh, anh ta rốt cuộc là ai…”, đôi mắt của Hàn Phi Phi vô hồn, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch như tờ giấy.
Nếu như ban đầu cô ấy chỉ ngưỡng mộ Lý Thiệu Minh, vậy thì bây giờ, cô ấy nhất định đã kính nể Lý Thiệu Minh. Đây mới là cao thủ Thần Cấp. Một cú đấm có thể đánh bại vị thần trong lòng mọi người, đập tan sự tôn nghiêm lẫy lừng của chiến thần quân đội phương Bắc, họ tựa như thần thánh không chỉ trong mắt của người bình thường, mà còn trong mắt cao thủ cấp bậc Tông Sư, người như vậy mới xứng đáng trở thành cao thủ Thần Cấp.
Cô ấy bị Lý Thiệu Minh dọa sợ hãi, còn mọi người tỉnh lại sau sự chấn động, nhanh chóng chạy đến cục cảnh sát cứu Liễu Bân, liên tục đánh vào người anh ta, cơ thể vẫn không có phản ứng.
Khóe miệng của cục trưởng Lâm Dũng khô khốc, đôi mắt đờ đẫn. Phải một lúc lâu hai mắt của ông ta mới sáng trở lại: “Chắc chắn phải báo cáo với cấp trên về Lý Thiệu Minh, cục cảnh sát của chúng ta dù trả giá nào cũng phải có được nhân tài này!”
“Lý Thiệu Minh, anh ta là cao thủ Thần Cấp…”, Liễu Bân nằm trên bậc cầu thang trong cục cảnh sát, sau lưng là một vết lõm lớn, chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn kinh khủng, bị Lý Thiệu Minh đánh bại, cơ thể rã rời, liên tục phun ra máu.
Sức mạnh này chắc chắn không phải cao thủ cấp bậc Tông Sư, cho dù là cao thủ Tông Sư cấp cao, cũng sẽ không làm anh ta bị thương như vậy, chỉ có cao thủ Thần Cấp mới có thể khiến anh ta không chống đỡ nổi, một khi ra tay sẽ đánh bại anh ta. Hơn nữa thực lực của Lý Thiệu Minh dường như là một cao thủ trong cảnh giới cao thủ Thần Cấp.
“Liễu Bân, cậu đã biết thực lực của Lý Thiệu Minh chưa?”, Hàn Uy Phong đột nhiên xuất hiện trước mặt Liễu Bân, đứng ngược sáng nên người khác không nhìn thấy rõ biểu cảm.
“Tôi biết rồi, anh ta là cao thủ Thần Cấp, chỉ là tôi không biết, ông Hàn, rốt cuộc Lý Thiệu Minh là ai?”, Liễu Bân lộ rõ vẻ đau đớn.
“Cậu biết Thiên Chu chứ?”, Hàn Uy Phong mỉm cười.
“Thiên Chu?”, Liễu Bân khẽ cau mày, trong đầu suy nghĩ gì đó, đột nhiên ánh mắt thay đổi: “Thiên Chu? Ông Hàn, Thiên Chu mà ông nói có phải là một trong bốn người đứng đầu của đội lính đánh thuê ở nước ngoài? Thiên Chu, Hồng Long, Chiến Chuẩn, Tử Vong Phong Xa, lẽ nào Lý Thiệu Minh là…”.
“Không sai”, Hàn Uy Phong khẽ cười.
Nghe đến đây, Liễu Bân trợn mắt há mồm kinh ngạc.
Ở bên này, Lý Thiệu Minh đã lái xe tải nhỏ của anh đến trường mẫu giáo của Tiểu Bình An. Anh mặc đồng phục rằn ri, cầm một bó hoa trong tay, nói rõ ý định của mình với giáo viên trường mẫu giáo.
“Phụ huynh Lý Phong, tôi biết anh là bố của Tiểu Bình An, nhưng điều này không tốt lắm, mẹ của Tiểu Bình An mới đưa cô bé đến nhà trẻ, hơn nữa Tiểu Bình An học rất tệ, sao có thể nghỉ học không lí do được. Chúng tôi là trường mẫu giáo quý tộc tốt nhất ở trong thành phố, yêu cầu rất nghiêm khắc”, giáo viên trường mẫu giáo nhìn Lý Thiệu Minh với vẻ mặt khó xử.
“Từ Quyên, hôm nay cô rất đẹp”, Lý Thiệu Minh khẽ cười, tặng bó hoa trong tay cho cô giáo.
“Phụ huynh Lý Phong, anh làm gì vậy…”, cô giáo nhận hoa với vẻ sững sờ, đột nhiên tim đập loạn xạ.
Tướng mạo của Lý Thiệu Minh không tệ, người cao mét tám, ngũ quan thanh tú, đầu tròn tóc ngắn nhìn rất có sức sống, tuy nhiên trên mặt luôn mang vẻ nhợt nhạt. Từ khi Lý Thiệu Minh trở về sau mười mấy ngày mất tích, cô giáo trường mẫu giáo cảm nhận rõ ràng, Lý Thiệu Minh càng ngày càng hiểu chuyện, đầu tiên là đưa tiền cho mình, sau đó là tặng hoa, còn khen mình rất đẹp. Anh ta rốt cuộc muốn làm gì?
Mặc dù anh ấy là một người bố, nhưng anh ấy làm như vậy, sợ rằng mình sẽ thích anh ấy mất…
Lúc cô ta tỉnh lại và muốn nói gì với Lý Thiệu Minh, chỉ thấy Tiểu Bình An đã bị Lý Thiệu Minh đưa đi.
“Lý Phong, chú đưa tôi đi đâu?”, lên xe, Tiểu Bình An rõ ràng hơi lo lắng, dùng đôi mắt to nhìn trộm Lý Thiệu Minh.
“Đi chơi”, Lý Thiệu Minh cười với vẻ xấu xa.
“Hả?”
Lần này Lý Thiệu Minh làm không tệ, bắt được mười ba tội phạm truy nã trong một ngày một đêm, sắp nhận được tiền thưởng ba triệu hai trăm tệ từ cục cảnh sát thành phố. Còn mượn gió bẻ măng, tịch thu sáu mươi bảy mươi ngàn tiền mặt từ sáu tên tội phạm truy nã trong thành phố, thu giữ một xe tải nhỏ và một khẩu súng, đồng thời thắng được năm trăm ngàn tệ – tiền tích góp của Liễu Bân trong mười năm đi lính.
Bây giờ anh đã có năm đến sáu trăm ngàn tệ, đợi ba triệu hai tiền thưởng từ cục cảnh sát nữa, anh sẽ trở thành phú ông bạc triệu.
Việc đầu tiên sau khi kiếm được tiền chính là đưa Tiểu Bình An đi chơi, anh đã quyết định giữ lại thân phận Lý Phong, coi Hiên Tịnh Vũ là vợ của mình, đương nhiên sẽ coi Tiểu Bình An là con gái ruột của mình.
Anh đưa Tiểu Bình An đi chơi ở khu vui chơi nửa ngày, sau đó đưa cô bé dạo trung tâm thương mại, mua cho Tiểu Bình An nhiều quần áo và đồ chơi, rồi dẫn Tiểu Bình An đi ăn ở nhà hàng Tây cao cấp nhất thành phố, cho Tiểu Bình An ăn kem Haagen-Dazs đến mức nghẹn phải nôn ra ngoài.
Đến buổi tối anh mới đưa Tiểu Bình An về nhà. Tiểu Bình An chưa từng được đi chơi vui vẻ như vậy, ngồi trong xe của Lý Thiệu Minh, cô bé nói với Lý Thiệu Minh với khuôn mặt đỏ bừng: “Lý Phong, bây giờ chú đã thay đổi tốt hơn rồi…”
“Ha ha”, nghe thấy câu nói của Tiểu Bình An, Lý Thiệu Minh chỉ cười đắc ý.
Sau khi về nhà, anh để Tiểu Bình An ngồi trong phòng khách xem phim hoạt hình, rồi xả nước trong nhà tắm cho Tiểu Bình An tắm rửa, trước đây Hiên Tịnh Vũ có nhiều thành kiến với Lý Phong, kết hôn nửa năm, thậm chí không cho anh chạm vào tay Hiên Tịnh Vũ, Lý Thiệu Minh thầm nghĩ, từ khi mình đến, cư xử tốt thế này, mặc dù Hiên Tịnh Vũ không để mình lợi dụng, mình vẫn sẽ đối xử tốt với Tiểu Bình An. Nhưng Hiên Tịnh Vũ thấy mình đối xử tốt với Tiểu Bình An như vậy, chắc chắn sẽ thay đổi ấn tượng về mình. Trước đây mình đã chạm vào cô ấy một lần, có một lần sẽ có lần thứ hai, không biết tối nay có cơ hội lợi dụng sờ soạng cô ấy không.
Anh không khỏi liếc nhìn đôi tất lụa của Hiên Tịnh Vũ treo trong nhà tắm.
Trong nhà có phụ nữ, đương nhiên sẽ có quần áo của phụ nữ. Hiên Tịnh Vũ là một cô gái rất sạch sẽ, quần áo mặc hàng ngày phải giặt một lần. Lúc này đôi tất lụa của Hiên Tịnh Vũ từng mặc đang nằm yên lặng đã khô trên giá quần áo, thứ đồ nhỏ màu đen đó nhìn hấp dẫn không thể tả, khiến trong lòng Lý Thiệu Minh cảm thấy rạo rực.
Cô ấy không có mặt khi anh đánh bại Liễu Bân trưa nay, lúc đó cô ấy đang đưa Tiểu Bình An đến trường mẫu giáo, lúc anh hùng dũng như vậy mà Hiên Tịnh Vũ không nhìn thấy, khiến anh cảm thấy hơi đáng tiếc.
Đột nhiên, có tiếng mở cửa, Lý Thiệu Minh chạy ra khỏi nhà tắm.
Chỉ thấy Hiên Tịnh Vũ đang đứng trước cửa, mặc đồng phục cảnh sát phẳng phiu, đôi chân mảnh khảnh trong đôi tất màu đen, đôi môi mềm mại khép hờ, khuôn mặt xinh đẹp đang nhìn Tiểu Bình An chơi đồ chơi mới mua trong nhà, nhìn mười mấy chiếc túi quần áo mới bên cạnh Tiểu Bình An.
“Vợ ơi, em về rồi. Ha ha, trưa nay anh không có việc gì làm, nên đưa Tiểu Bình An đi chơi, đưa con bé đi mua đồ chơi và quần áo mới, ha ha, chỗ này không bao nhiêu, dù sao em là mẹ và anh là bố của con bé, anh nên đối xử tốt với con bé. Còn tiền chỉ là chuyện nhỏ, anh trước giờ chỉ coi tiền là vật ngoài thân”, Lý Thiệu Minh thầm nghĩ Hiên Tịnh Vũ chắc chắn rất ngạc nhiên, lập tức giải thích khiêm tốn với Hiên Tịnh Vũ.
Tâm trạng của Hiên Tịnh Vũ hôm qua không tốt, anh không lợi dụng được gì, hôm nay nên có cơ hội chứ?
“Lý Phong, anh qua đây”, Hiên Tịnh Vũ mỉm cười, đổi giày rồi đi vào phòng mình.
“Được”, đôi mắt của Lý Thiệu Minh đột nhiên rực sáng.
Lúc theo Hiên Tịnh Vũ vào phòng, anh không khỏi nhìn chằm chằm vào đường nét hoàn mỹ quyến rũ của Hiên Tịnh Vũ và đôi chân nhỏ mặc đôi tất màu đen của cô ấy, hình dáng của Hiên Tịnh Vũ mặc tất màu đen rất quyến rũ, đôi chân nhỏ còn tô lớp sơn móng màu đỏ thấp thoáng dưới đôi tất mỏng, khiến người khác không khỏi ham muốn.
Ngồi trên giường, Hiên Tịnh Vũ bắt chéo đôi chân, khẽ cười nhìn anh.
Tim anh đập thình thịch, cơ thể dần dần nóng lên.
“Lý Phong, tôi thấy anh rất có tiền? Gần đây không chỉ đột nhiên có một chiếc xe tải nhỏ, còn có tiền mua quà cho Tiểu Bình An, những món quà này tốn không ít phải không?”, Hiên Tịnh Vũ nói.
“Không nhiều lắm, chỉ là số tiền nhỏ. Quần áo trẻ em rẻ, đồ chơi và quần áo hôm nay của Tiểu Bình An cũng chỉ tốn hơn mười ngàn tệ”, Lý Thiệu Minh còn giữ lại hóa đơn, cố ý lấy ra xem.
Anh đối xử tốt với Tiểu Bình An như vậy, em vẫn không yêu anh sao?
“Có tiền”, Hiên Tịnh Vũ mỉm cười.
“Chắc chắn có tiền”, Lý Thiệu Minh đắc ý.
“Vậy thì trả ví tiền cho tôi?”, Hiên Tịnh Vũ khẽ cười.
“Ví tiền nào?”, Lý Thiệu Minh sững sờ.
“Ví tiền của tôi, Lý Phong, mấy ngày trước anh trộm tiền của tôi phải không?”, ánh mắt của Hiên Tịnh Vũ dần trở nên lạnh lùng.
Nghe Hiên Tịnh Vũ nói vậy, Lý Thiệu Minh cạn lời…
Anh chợt nhớ ra, thật sự anh đã lấy ví tiền của cô ấy, lúc anh và cô ấy về nhà, vì Tiểu Bình An nói đói bụng, trên người của anh không có tiền, tiện tay cầm ví tiền của Hiên Tịnh Vũ đi mua cho Tiểu Bình An hai phần gà KFC.
Lẽ nào, cô ấy cho rằng tiền của anh là…
“Lý Phong, mặt của anh càng ngày càng dày, lại lấy trộm tiền của phụ nữ để lấy lòng con cái. Ha ha, anh thật sự khiến tôi phải nhìn anh bằng ánh mắt khác”, Hiên Tịnh Vũ chế giễu, trong mặt lộ ra vẻ chán ghét.
Nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của Hiên Tịnh Vũ, Lý Thiệu Minh không biết nên làm thế nào…
Chương 10: Bạn thân
Lồng ngực Lý Thiệu Minh dần nghẹn lại.
Anh càng muốn thể hiện bản thân, Hiên Tịnh Vũ lại càng xem thường anh. Ngày trước mới đến nhà Hiên Tịnh Vũ, tấm thẻ đen không hạn mức bị Hiên Tịnh Vũ vứt bỏ, trên người anh không có một xu dính túi, đành thuận tay cầm ví tiền của Hiên Tịnh Vũ trên bàn, dùng tiền trong đó mua đồ ăn cho Tiểu Bình An. Anh vốn không để ý, nghĩ chút tiền đó tự mình có thể kiếm lại được, nhưng không ngờ Hiên Tịnh Vũ phát hiện ví tiền để ở nhà không còn nữa, hiểu lầm là anh lấy trộm tiền, cho rằng anh mua quần áo và đồ chơi cho Tiểu Bình An là dùng tiền của cô ấy.
Anh định giải thích, Hiên Tịnh Vũ lại cau mày, dùng ánh mắt thêm phần ghét bỏ nhìn anh: “Thôi vậy, tiền anh tiêu xài tôi không cần nữa, hiếm khi Tiểu Bình An thay đổi thái độ với anh, anh tiêu tiền của tôi làm cho Tiểu Bình An vui cũng là chuyện tốt. Mà anh mua cho bản thân một chiếc xe tải nhỏ, cũng coi như một loại tiến bộ. Chiếc xe tải nhỏ này anh dùng để làm chút việc kiếm tiền tiêu xài đi. Nhưng, từ nay về sau, nếu anh lại dám lấy trộm tiền của tôi, tôi sẽ không dễ dàng tha cho anh nữa đâu. Anh đừng quên tôi làm nghề gì, cũng đừng quên, hành vi của anh là phạm tội”.
“Anh ra ngoài đi”, Hiên Tịnh Vũ cúi đầu, chậm rãi cởi bỏ quần tất trên chân cô, hôm nay ở đồn cảnh sát là một ngày mệt mỏi, cô muốn tắm nước nóng sau đó nghỉ ngơi thật thoải mái.
Cô càng ngày càng thất vọng về Lý Thiệu Minh, chẳng những vô dụng hèn hạ lại còn học thói trộm tiền. Nếu có một ngày người này bị cảnh sát bắt vì tội trộm cắp, cô không biết nên đối mặt với bố mình như thế nào.
Đôi chân của Hiên Tịnh Vũ trắng mịn như ngọc, khi cô từ từ cởi bỏ quần tất đen, lộ ra chân dài thon thả, cảnh tượng này có thể nói là cực kỳ hấp dẫn. Cô là một báu vật trời sinh, khiến người khác khó mà cưỡng lại được ý nghĩ muốn xâm phạm, nhưng lại có một loại khí chất lạnh lùng, khiến người khác chỉ có thể ngắm nhìn từ xa không dám khinh nhờn.
Lý Thiệu Minh không có tâm trạng để thưởng thức ‘cảnh đẹp’ trước mắt, anh tức đến phát điên, nói: “Hiên Tịnh Vũ, anh không lấy trộm tiền của em, chỉ tiêu hai trăm tệ trong đó thôi. Em cho rằng xe tải nhỏ của anh và tiền anh mua đồ cho Tiểu Bình An, toàn bộ đều dùng tiền trong ví em sao? Anh còn không biết trong ví của em có tất cả bao nhiêu tiền, thẻ ngân hàng của em có bao nhiêu tiền anh cũng không biết, sao anh có thể dùng tiền của em mua xe, mua đồ cho Tiểu Bình An được chứ? Nói cho em biết, anh có tiền. Bây giờ trên người anh có năm sáu trăm ngàn tệ, ngay khi tiền thưởng từ đồn cảnh sát gửi đến, anh sẽ có thêm ba triệu hai trăm ngàn nữa, anh vốn dĩ không hề thiếu tiền”.
“Anh biết mật khẩu của tôi mà”, Hiên Tịnh Vũ lạnh lùng nói.
“Anh không biết”, Lý Thiệu Minh tức giận, hai tay siết chặt thành nắm đấm.
Anh ở nước ngoài là người nắm trong tay binh quyền một tay che trời, là nhân vật khiến vô số ông lớn các thế lực đen tối cúi đầu run sợ, giờ khắc này lại vì Hiên Tịnh Vũ mà tức giận như một đứa nhóc.
“Mẹ ơi, mẹ muốn đi tắm không?”, lúc này, Tiểu Bình An bước vào phòng, dùng đôi mắt to long lanh nhìn Hiên Tịnh Vũ, đồng thời nhìn trộm Lý Thiệu Minh: “Mẹ, hai người đừng cãi nhau nữa…”
“Ha ha, mẹ đâu có cãi nhau, sao mẹ phải cãi nhau với loại người này chứ?”, Hiên Tịnh Vũ dắt tay Tiểu Bình An ra khỏi phòng, coi Lý Thiệu Minh tựa như không khí.
Lý Thiệu Minh chỉ cảm thấy tức đến nghẹt thở, căm giận nhìn theo bóng lưng Hiên Tịnh Vũ. Suy nghĩ một lát, anh cầm cuốn nhật ký Lý Phong luôn mang theo lên xem thử, lật qua một trang, thấy bên trong có một dòng chữ: “Mật khẩu thẻ ngân hàng của Hiên Tịnh Vũ là sinh nhật của Tiểu Bình An, bên trong có khoảng mười ngàn. Mật khẩu này mình phải nhớ kỹ, nếu có một ngày mình thiếu tiền, có lẽ sẽ dùng đến”.
Lý Phong, vậy mà anh ta thật sự biết mật khẩu thẻ ngân hàng của Hiên Tịnh Vũ.
Nhìn nội dung cuốn nhật ký, Lý Thiệu Minh đột nhiên ngẩn người.
Lý Phong quá hèn hạ rồi…
Trong phòng tắm, mơ hồ truyền đến tiếng Hiên Tịnh Vũ và Tiểu Bình An đang tắm rửa, Lý Thiệu Minh đứng trong phòng Hiên Tịnh Vũ một lúc, trên mặt nở nụ cười gượng gạo.
Thôi bỏ đi…
Lý Thiệu Minh anh đường đường là người đứng đầu nắm binh quyền trong tay, nhân vật một tay che trời, hô mưa gọi gió, sao khi gặp phải một cô gái thiển cận như Hiên Tịnh Vũ, lại thất lễ.
Anh đi vào phòng đọc sách, lấy bức chân dung cô gái mà anh đã vẽ trước đó, lặng lẽ chăm chú nhìn cô gái trong tranh. Lồng ngực bị cô ta đánh đến giờ vẫn đau âm ỉ. Ba mươi ngàn cấp dưới của anh toàn quân bị giết hại chỉ trong một đêm, anh không thể vướng vào chuyện tình cảm nam nữ, phải tiếp tục chuẩn bị kế hoạch báo thù của mình thật tốt.
Ngày tôi trở lại, chính là ngày tất cả các người phải trả giá.
Hôm sau, lúc Lý Thiệu Minh tỉnh dậy, Hiên Tịnh Vũ và Tiểu Bình An đã không còn ở nhà, chỉ để lại tờ một trăm ngàn trên bàn. Anh cười gượng, đoán chừng là Hiên Tịnh Vũ cho mình tiền đi ăn. Mặc dù Hiên Tịnh Vũ tưởng rằng anh lấy trộm thẻ ngân hàng của cô, nhưng vẫn không yên tâm về anh, lo anh không có tiền ăn cơm.
Lý Phong thực sự, năm nay chỉ mới hai mươi hai tuổi, nhỏ hơn Hiên Tịnh Vũ hai tuổi, hiện tại đang là thực tập sinh, học phí đại học và tiền sinh hoạt của anh ta đều do ông Hiên chi trả, vì trong kì thực tập bị nhà trường bố trí đến ngư trường làm sạch con hàu, mỗi tháng chỉ có tám trăm phí thực tập, tiền ít việc vất vả, nên anh ta ở mãi trong nhà Hiên Tịnh Vũ.
Anh ta không có kỹ năng sinh tồn, là Hiên Tịnh Vũ và ông Hiên nuôi anh ta.
Ước chừng khoản tiền thưởng ba triệu hai trăm ngàn từ đồn cảnh sát hai ngày nữa sẽ gửi đến, anh muốn ra nước ngoài báo thù, khoảng thời gian này không thể nhàn rỗi, phải nghĩ cách mở một con đường gia nhập giới giàu có trong thành phố, vơ vét tiền từ bọn họ nhiều hơn mới được.
Khi Lý Thiệu Minh vừa bước xuống tầng, ngồi vào chiếc xe tải nhỏ của mình, đang suy nghĩ cách để xâm nhập vào giới giàu có của thành phố, thì điện thoại trong xe của anh vang lên.
Khi bắt được sáu tên tội phạm bị truy nã, anh không chỉ tịch thu hết tiền mặt trên người chúng, mà còn giữ luôn cả sáu chiếc di động. Tiện tay cầm chiếc điện thoại đang đổ chuông liên hồi lên, anh bình thản nói: “Người anh muốn tìm đã bị bắt, hắn ta là tội phạm giết người, sắp thi hành án tử hình rồi, sau này đừng gọi điện đến nữa”.
“Thần tượng, là tôi”, một giọng nói dễ nghe truyền đến.
“Là cô?”, Lý Thiệu Minh khẽ cau mày.
“Đúng, là tôi, Hàn Phi Phi nè. Hi hi, lúc anh bắt mấy tên tội phạm truy nã đó, nhân tiện lột hết đồ trên người bọn họ sao? Mấy tên tội phạm đó đã nói hết với tôi rồi. Tôi nghĩ di động của họ chắc chắn ở chỗ anh, vì vậy mới gọi cho anh. Là thế này, tiền thưởng của anh đã có rồi, anh rảnh không? Chúng ta gặp nhau chút nhé”, Hàn Phi Phi nói.
“Được”.
Nửa tiếng sau, tại quán cafe ở trung tâm thành phố.
Hàn Phi Phi mặc một bộ đồ thể thao màu đen, thân hình mảnh mai, tràn đầy sức sống. Cô ngồi trước mặt Lý Thiệu Minh, dáng vẻ ngọt ngào, hai tay ôm khuôn mặt xinh đẹp, dáng vẻ si mê nhìn anh, trước mặt đặt một cái túi, bên trong đầy ắp tiền mặt.
Hôm nay là cuối tuần, hầu hết cảnh sát trong thành phố đều nghỉ, Hiên Tịnh Vũ hình như đưa Tiểu Bình An đi chơi đâu đó.
“Thần tượng, anh nghĩ kỹ chưa? Gia nhập đội cảnh sát của chúng tôi, hay là gia nhập quân đội của ông tôi? Mặc dù tôi rất hi vọng anh gia nhập quân đội của ông, nhưng cũng mong anh gia nhập đội cảnh sát. Nếu anh gia nhập đội cảnh sát, tôi sẽ được đi làm cùng anh mỗi ngày, he he…”.
“Cô đánh cược với tôi, nếu cô thua mọi chuyện do tôi quyết định, đúng chứ?”, Lý Thiệu Minh nhìn cô gái đơn thuần trước mặt, dường như đang suy nghĩ gì đó.
“Thần tượng, anh định làm gì tôi? Chẳng lẽ anh thích tôi? Muốn lợi dụng tôi?”, khuôn mặt Hàn Phi Phi bỗng nhiên đỏ bừng, trong lòng căng thẳng.
Cô kính nể Lý Thiệu Minh, sùng bái anh như thần tượng. Cô nghĩ đến vụ cá cược của mình và Lý Thiệu Minh, nếu Lý Thiệu Minh muốn lợi dụng mình, cô không biết nên giải quyết thế nào.
“Nhà cô hình như rất giàu nhỉ?”, Lý Thiệu Minh hỏi.
“Hả?”, Hàn Phi Phi ngây người.
“Cô cá cược với tôi thua rồi, vì vậy tôi muốn cô làm giúp tôi hai việc. Việc thứ nhất, giới thiệu tôi với vài người bạn giàu có của cô, tôi thiếu tiền, cần kiếm tiền từ những người bạn này của cô. Việc thứ hai, chắc cô cũng biết thân phận của tôi rồi đúng không? Thật ra tôi đang bị thương, thực lực chưa đạt tới cấp bậc Thần Cấp. Thực lực hiện giờ của tôi chỉ ở cấp bậc Tông Sư cấp cao, dùng toàn lực mới đánh Liễu Bân bị thương, nếu tôi khống chế được nội lực của mình chắc sẽ không đánh anh ta bị thương như vậy. Tôi cần một lò luyện đan và vài loại dược liệu, đây là danh sách. Tôi còn cần một căn nhà, một căn nhà thật lớn, có tầng hầm, cô giúp tôi tìm nhà, toàn bộ số tiền này là của cô. Chuyện thứ hai này coi như ân tình tôi nợ cô, ngày sau cô cần tôi làm gì tôi nhất định sẽ giúp”.
“Thần tượng, có thể giúp anh là vinh dự của tôi, tôi có mấy người bạn hoàn cảnh gia đình không tồi, tôi có thể giới thiệu họ với anh. Những thứ anh cần, bây giờ tôi đi mua cho anh, có điều, nếu anh muốn có nhà, gia đình tôi có rất nhiều. Bởi vì bố tôi kinh doanh, trong tay ông ấy có không ít nhà đẹp, có một căn ở gần đồn cảnh sát của chúng tôi, điều kiện tương tự những gì anh nói, đôi lúc buổi trưa tôi sẽ đến đó nghỉ ngơi. Nếu anh không chê, vậy căn nhà đó tặng cho anh”, Hàn Phi Phi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại hơi thất vọng.
“Được, cô đưa tôi đến đó”, đôi mắt Lý Thiệu Minh sáng rực, anh biết cháu gái của Hàn tướng quân chắc chắn gia cảnh sẽ không kém.
Anh bị thương bên trong, cần một nơi đủ rộng để điều chế thuốc trị thương. Việc luyện chế thuốc chắc chắn không thích hợp làm ở nhà của anh và Hiên Tịnh Vũ, do đó anh muốn tìm một căn nhà lớn có tầng hầm.
Luyện đan là phương pháp mà người luyện võ điều chế tinh luyện tinh hoa của dược liệu phụ trợ cho việc điều trị vết thương bên trong. Anh là một kẻ mạnh, đương nhiên cũng biết phương pháp luyện đan. Hơn nữa hoàn cảnh gia đình mẹ anh khá đặc biệt, bởi vì mẹ anh nên từ nhỏ anh đã uống khá nhiều loại thuốc.
Hàn Phi Phi là một cô gái sống khá thoải mái, cô nhanh chóng đưa Lý Thiệu Minh ra khỏi quán cafe, chuẩn bị dẫn anh đến biệt thự của mình.
Tuy nhiên, khi anh và Hàn Phi Phi vừa bước vào xe, một chiếc Volkswagen Passat từ từ chạy đến.
Là xe của Hiên Tịnh Vũ.
Hiên Tịnh Vũ và Hàn Phi Phi là bạn thân, bình thường họ thường cùng nhau đến quán cafe này. Hôm nay là cuối tuần cô đưa Tiểu Bình An đi chơi, vì hơi mệt nên định đưa Tiểu Bình An đến quán cafe này ngồi nghỉ.
Đúng lúc này, Hiên Tịnh Vũ cũng tình cờ nhìn thấy Hàn Phi Phi và Lý Thiệu Minh.
Nhìn thấy Lý Thiệu Minh đi cùng bạn thân của mình, trong đôi mắt lạnh lùng đầy vẻ kinh ngạc.
Lý Thiệu Minh chỉ cảm thấy như bị tắc nghẹn lồng ngực, suýt chút nữa ói ra máu.
Nhìn thấy góc nghiêng khuôn mặt tuyệt đẹp của Hiên Tịnh Vũ, trên mặt anh đột nhiên lộ ra vẻ bất lực.
Ngày đầu tiên gặp Hiên Tịnh Vũ anh đã từng nói mình tên là Lý Thiệu Minh, không phải Lý Phong. Nhưng Hiên Tịnh Vũ lại chỉ nhớ tên anh là Lý Phong, chứ không nhớ cái tên Lý Thiệu Minh. Cô cho rằng trước mặt cô chỉ là Lý Phong, căn bản không thể so sánh với Lý Thiệu Minh mà Hàn Phi Phi nói. Trên thực tế, anh chính là Lý Thiệu Minh, và Lý Thiệu Minh chính là anh. Lý Phong thật sự đã trốn đi, anh thay thế thân phận của Lý Phong, Lý Phong hay Lý Thiệu Minh đều là anh.
“Nếu tôi nói tôi là Lý Thiệu Minh, cô có tin không?”, Lý Thiệu Minh suy nghĩ một lát rồi lập tức nói với Hiên Tịnh Vũ.
“Tôi tin, anh chính là Lý Thiệu Minh. Những tội phạm bị truy nã đang ở đồn cảnh sát kia đều là do anh bắt được, anh thì giỏi rồi…”, Hiên Tịnh Vũ hơi nhếch khóe miệng lên, tỏ vẻ chán ghét Lý Thiệu Minh. Sau đó, cô nhẹ nhàng đặt đũa xuống, nói với Tiếu Bình An: “Mẹ không ăn nữa, con ăn xong cơm rồi đi tắm nhé”.
“Vâng”, Tiểu Bình An nhìn Lý Thiệu Minh chằm chằm với đôi mắt to và nhẹ nhàng gật đầu.
Hiên Tịnh Vũ bước về phòng, Lý Thiệu Minh gần như tức điên lên khi nhìn vào cánh cửa đóng kín của Hiên Tịnh Vũ. Anh đã là một người mạnh mẽ đỉnh cao đẳng cấp thế giới, đã xem nhẹ vinh quang, danh lợi, phú quý từ lâu, nhưng ở trước mặt cô gái Hiên Tịnh Vũ này, anh vẫn không khỏi bị dấy lên cảm giác về lòng hư vinh. Và khi anh càng nghĩ đến việc thể hiện mình, Hiên TịnhVũ lại càng không cho anh cơ hội.
Anh thầm nghĩ rằng cô cứ chờ đấy, sớm muộn rồi tôi cũng sẽ cho cô biết thực lực của tôi. Nếu như cô biết thực lực của tôi, không biết có phải sẽ bình tĩnh giống như bây giờ, không biết cô sẽ có biểu hiện ra sao.
Dần dần, Lý Thiệu Minh không khỏi cảm thấy có chút kỳ lạ khi nghĩ đến cảnh tượng anh Hiên Tịnh Vũ ở trong phòng bệnh.
Cũng không biết tại sao, Hiên Tịnh Vũ càng lạnh lùng cao ngạo, anh lại càng muốn có được cô.
“Lý Phong, ngày trước bài tập của tôi đều là do chú viết thay, tuy rằng chữ của chú xấu, hơn nữa suốt ngày làm sai bài tập của tôi, nhưng tôi không ghét bỏ chú, chú có thể giúp tôi làm bài tập được không?”, Tiểu Bình An khẽ kéo vạt áo của Lý Thiệu Minh.
“Tự mình viết đi”, suy nghĩ của Lý Thiệu Minh đột nhiên bị gián đoạn, anh cau mày liếc nhìn Tiểu Bình An.
“Ơ…”, cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Bình An dề ra tủi thân, đây mới chính là bố ruột.
Đêm đó, Lý Thiệu Minh nằm một mình trong căn phòng nhỏ, anh không ngủ được. Nghĩ đến việc có một người đẹp tuyệt trần đang ngủ ở phòng bên, anh buộc phải vận nội lực để chống lại sự rạo rực ham muốn trong cơ thể mình.
Sáng hôm sau, sáu trong số mười ba tội phạm bị truy nã còn lại đều bị trói và bị bỏ lại trước cổng cục cảnh sát.
Lý Thiệu Minh và Hàn Phi Phi đã có một ván cược nhỏ là bắt được tất cả tội phạm bị truy nã trong vòng ba ngày. Tuy nhiên, chỉ trong vòng chưa đầy một ngày, anh đã bắt được toàn bộ số tội phạm bị truy nã.
Toàn bộ đồn cảnh sát đều bị sốc, Hàn Uy Phong, Liễu Bân, cục trưởng, Hàn Phi Phi, đội trưởng đội cảnh sát hình sự và tất cả cảnh sát khác đều ngạc nhiên nhìn Lý Thiệu Minh với ánh mắt như nhìn thấy quái vật.
Vẻ mặt Lý Thiệu Minh bình tĩnh, cầm máy tính trong tay ấn nhẹ: “Tổng cộng có mười ba tên tội phạm bị truy nã, hai tên bị truy nã cấp năm trăm nghìn tệ, ba tên bị truy nã cấp ba trăm nghìn tệ, năm tên bị truy nã cấp hai trăm nghìn, ba tên tội phạm bị truy nã cấp một trăm nghìn nữa, tổng cộng là ba triệu hai, xin hãy trả tiền cho tôi”.
“Ấy này, mười ba tên tội phạm bị truy nã này đã trốn thoát trong suốt bảy tám năm, một số đã trốn ra đảo. Những người này đã ẩn danh nhiều năm như vậy. Sau nhiều năm tìm kiếm chúng tôi vẫn không tìm thấy họ. Làm thế nào cậu tìm được họ vậy?”, vẻ mặt của đội trưởng đội cảnh sát hình sự thay đổi, anh ta vội hỏi.
“Bí mật kinh doanh, thứ lỗi cho tôi không thể nói”, Lý Thiệu Minh dửng dưng nói.
“Thật đẹp trai, giống hệt thợ săn tiền thưởng trong phim!”, Hàn Phi Phi nhìn Lý Thiệu Minh với ánh mắt khác thường, thay đổi hẳn vẻ lạnh lùng trước đây. Sau đó hai bàn tay nhỏ bé ôm lấy khuôn mặt thanh tú đầy vẻ ngưỡng mộ: “Anh Lý Thiệu Minh, anh thật đẹp trai, tôi rất hâm mộ anh. Tôi có thể tôn anh làm thầy được không? Kiểu quét sàn, rửa bát và làm ấm giường đó!”
“Ha ha…”, Lý Thiệu Minh đột nhiên lộ ra vẻ ngượng ngùng.
“Phi Phi, đừng lộn xộn”, Hàn Uy Phong cau mày nói nhỏ với Hàn Phi Phi. Sau đó, ông nhìn sáu tên tội phạm bị truy nã đang ở trên mặt đất và tự nhủ: “Có thật là cậu ta không? Bắt được mười ba tên tội phạm trốn gần chục năm chỉ trong một ngày một đêm. Nếu là cậu ta, chắc chắn có thể làm được…”.
“Điều này là không thể!”, Liễu Bân nhíu mày thật chặt, trầm giọng nói.
Liễu Bân làphụ tá thân cận bên cạnh Hàn Uy Phong với quân hàm thiếu tá, đã từng tham gia khổ luyện suốt ba năm ở một trong năm đội đặc chủng binh lớn nhất của Hoa Hạ, ngoài thân phận hiện giờ là bảo vệ Hàn Uy Phong ra, anh ta còn là một phó sĩ quan huấn luyện của Đội đặc chủng binh đặc khu quân sự tỉnh. Anh ta rất giỏi võ, đã từng một phát đánh gục quán quân võ thuật cấp quốc gia tại trận. Theo như anh ta thấy, việc truy bắt mười ba tên tội phạm bị truy nã khắp thế giới trong một ngày một đêm là nhiệm vụ bất khả thi.
Ngay cả khi Biệt đội Thần Thánh của Hoa Hạ đích thân ra tay, họ cũng khó có thể hoàn thành nhiệm vụ này chỉ trong một ngày một đêm.
Biệt đội Thần Thánh là một tiểu đội thực thi pháp luật hàng đầu của Hoa Hạ, bao gồm những chuyên gia hàng đầu được lựa chọn ra từ trong quân đội và cục cảnh sát trên cả nước. Theo anh ta thấy, những người trong Biệt đội Thần Thánh này đã là quái vật rồi, năng lực của người tên là Lý Thiệu Minh này sao có thể vượt qua cả họ được chứ.
“Không cần biết là có thể hay không, tôi cũng đã làm được rồi. Khi nào thì các anh đưa tôi ba triệu hai tiền thưởng? Tôi không nhận chuyển khoản và séc, chỉ nhận tiền mặt”, Lý Thiệu Minh thản nhiên nói.
“Tôi sẽ nộp đơn yêu cầu lên cấp trên và đảm bảo sẽ đưa tiền mặt cho cậu trong vòng ba ngày”, cục trưởng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, lập tức nói với Lý Thiệu Minh.
“Được, ba ngày sau, tôi sẽ đến lấy tiền thưởng của mình”, Lý Thiệu Minh quay người đi về phía chiếc xe tải nhỏ.
“Chờ một chút!”, đột nhiên, Hàn Uy Phong lớn tiếng nói với Lý Thiệu Minh.
“Hả?” Lý Thiệu Minh quay người lại.
Lúc này, Hàn Uy Phong đang mặc một bộ quân phục thẳng tắp, dáng vẻ đứng đắn và nghiêm túc nhanh chóng thay đổi. Ông ấy đã hơn sáu mươi tuổi, nhưng lúc này dáng vẻ ngượng nghịu trông như cô gái mới mười sáu, mười bảy tuổi. Ông nhìn thẳng Lý Thiệu Minh với đôi mắt sáng ngời rồi khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: “Người anh em này, tôi có một yêu cầu không phải cho lắm, không biết cậu có thể đồng ý được hay không”.
“Ông nói đi”, Lý Thiệu Minh nói.
“Bởi vì năng lực của cậu rất nổi trội, tổ chức chúng tôi khát khao thu nạp nhân tài, mỗi năm sở cảnh sát và quân đội đều có một số chỉ tiêu tuyển chọn đặc biệt, chuyên để mời những người có năng lực đặc biệt gia nhập. Ông già này hy vọng cậu có thể gia nhập quân đội của chúng tôi, mang hào quang và nhiệt huyết của mình cống hiến cho đất nước. Còn về vấn đề đãi ngộ thì tùy cậu đưa ra yêu cầu”, Hàn Uy Phong siết chặt hai tay vào nhau, cảm thấy vô cùng lo lắng.
Ông ấy đã xác định được rằng người thanh niên trước mặt mình đây chính là Lý Thiệu Minh.
Lý Thiệu Minh, cái tên này quá nổi tiếng, mặc dù chỉ từng nhìn thấy phần nghiêng khuôn mặt của Lý Thiệu Minh trong video, nhưng ông ấy tin rằng người thanh niên trước mặt mình chính là Lý Thiệu Minh – chiến sĩ đẳng cấp thế giới và bất khả chiến bại!
Ông ấy có thể đảm bảo rằng chỉ cần Lý Thiệu Minh gia nhập quân đội, cậu ta sẽ trở thành thiếu tướng chỉ trong hai năm.
“Xin lỗi, tôi từ chối”, Lý Thiệu Minh nhẹ nhàng lắc đầu.
Chương 7: Sự thách thức của Liễu Bân
“Cái gì?”, lúc này, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Hàn Uy Phong, Liễu Bân, cục trưởng, đội trưởng đội cảnh sát hình sự và các cảnh sát viên khác đều nhìn anh với ánh mắt khó tin. Bởi vì, anh đã từ chối lời mời của Hàn Uy Phong, ông trùm của quân khu tỉnh.
Hàn Uy Phong, ông ấy là ai? Công thần của Hoa Hạ thời kỳ đầu, là trụ cột của Hoa Hạ trong thời kỳ thịnh vượng. Ông không chỉ có năng lực vô cùng cao, mà còn được cấp trên vô cùng kính trọng, ba người con trai và một cô con gái đều là những người tài giỏi, và họ cũng đã dày công đào tạo nên nhiều bậc tướng lĩnh tài ba, cái gọi là cả nhà vinh quang, gần như chiếm gần nửa vùng trời phương Bắc.
Hiếm thấy Hàn Uy Phong đánh giá cao Lý Thiệu Minh, chỉ cần anh gia nhập đội ngũ cùng với Hàn Uy Phong và rèn giũa đàng hoàng một thời gian, sau vài năm trở thành tướng lĩnh không phải là vấn đề. Đến lúc đó khi anh áo gấm về quê, mọi người sẽ đối xử khác với anh, nhưng anh lại từ chối.
Thằng nhóc này, đầu óc của cậu ta bị ấm đầu hay sao?
Sắc mặt đội trưởng đội cảnh sát hình sự thay đổi liên tục, không khỏi vò bứt đôi bàn tay to nổi đầy gân xanh của mình. Những vị tướng ở độ tuổi ba mươi rất hiếm, thậm chí ngay cả Hoa Hạ cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Anh ta đã mất mười mấy năm làm việc cật lực để đạt được vị trí đội trưởng ngày hôm nay, và có lẽ anh ta sẽ dừng lại ở đây trong suốt cuộc đời mình. Còn Lý Thiệu Minh có một cơ hội tốt để vươn lên phía trước, nhưng cậu ta đã không biết nắm bắt.
Cậu ta thật là ngu ngốc!
Hàn Phi Phi nhìn Lý Thiệu Minh với đôi mắt đẹp, trong lòng cảm thấy lo lắng. Cho dù ông nội cô là thủ trưởng quân khu, cô cũng không thể làm đội trưởng nếu không có năng lực. Có lẽ cô sẽ chỉ có thể làm cảnh sát viên cả đời và chỉ có thể làm nhân viên văn phòng một cách lặng lẽ. Tuy nhiên, Lý Thiệu Minh có cơ hội để thăng tiến xa hơn nhưng anh ấy lại không biết tận dụng.
Cô thực sự muốn bóp chết Lý Thiệu Minh để xem đầu anh làm bằng gì.
“Lý Thiệu Minh, anh to gan thật đấy.”
Nhìn thấy Lý Thiệu Minh dám từ chối lời mời của thủ trưởng, vẻ mặt của Liễu Bân đột nhiên đanh lại. Anh ta chưa từng thấy ai bắt được mười ba tên tội phạm bị truy nã trong một ngày, thậm chí trước khi chuyện này xảy ra, anh ta cảm thấy chuyện này chỉ là tưởng tượng. Và khi nhìn thấy nó, anh ta đã tin chắc vào khả năng của Lý Thiệu Minh. Tuy nhiên, dù có mạnh mẽ đến đâu thì cũng không thể bác bỏ thể diện của Hàn Uy Phong như vậy được.
Đây là anh hùng của đất nước, cho dù không nhìn vào thân phận địa vị, Hàn Uy Phong đã lớn tuổi như vậy, anh ta cũng nên biết kính trọng người lớn tuổi.
Vậy mà anh ta từ chối thẳng thừng mà không cần suy nghĩ, anh ta coi thường Hàn Uy Phong và quân đội của họ sao?
Một người đàn ông đầy nhiệt huyết thì phải bảo vệ gia đình và đất nước mình. Anh ta có năng lực vượt trội như vậy nhưng không muốn cống hiến cho đất nước, anh ta muốn làm gì?
Liễu Bân không nhịn được mắng.
Lý Thiệu Minh ánh mắt thờ ơ, không quan tâm đến lời mắng mỏ của Liễu Bân.
Anh có cách nghĩ của riêng mình.
“Liễu Bân, đừng vô lễ”, Hàn Uy Phong khẽ lắc đầu.
Thấy Lý Thiệu Minh từ chối mình, Hàn Uy Phong chỉ cảm thấy đáng tiếc không nói biết nói sao, chứ không hề cảm thấy tức giận.
Phải rồi, điều này vừa hay phù hợp với tính cách của Lý Thiệu Minh.
Bởi vì anh là một lính đánh thuê, những người lính đánh thuê có quyền lực riêng của họ ở nước ngoài, họ tự do làm mọi việc và họ không phải tuân theo bất kỳ sự ràng buộc của luật pháp quốc gia nào. Nếu gia nhập Hoa Hạ, chắc chắn anh sẽ bị hạn chế rất nhiều do quy định nghiêm ngặt của Hoa Hạ. Anh không thể tùy tiện ra nước ngoài, anh cũng phải báo cáo mọi động thái cho tổ chức. Anh giống như Tôn Ngộ Không sinh ra từ trong tảng đá, cho dù có làm đến chức Tề thiên đại thánh, cũng không đời nào chịu ngoan ngoãn ở lại thiên đình.
Chỉ là thật đáng tiếc khi không thể giữ được tài năng này. Đây là một trong bốn lính đánh thuê đẳng cấp thế giới, nếu có thể ở lại trong nước, nhất định anh sẽ là một trong những người đứng đầu. Dù đã lớn tuổi và đã về hưu nhưng Hàn Uy Phong vẫn trăn trở về việc quân. Còn mấy tháng nữa là cuộc thi võ của năm quân khu lớn đã bắt đầu rồi, nếu như Lý Thiệu Minh có thể gia nhập quân khu phương Bắc, nhất định sẽ khiến quân khu phương Bắc tỏa sáng.
“Người anh em, chi bằng cậu hãy cân nhắc kỹ hơn xem sao. Nếu như cậu có thể gia nhập quân đội của chúng tôi, cậu có thể không cần mặc quân phục của chúng tôi nếu muốn. Ý tôi là, cậu có thể chỉ cần ở trong phạm vi của chúng tôi thôi, còn cuộc sống hàng ngày sẽ không bị ảnh hưởng gì. Cậu vẫn có thể như thường lệ, muốn làm gì thì làm. Chỉ khi chúng tôi cần cậu, cậu ra tay giúp đỡ một cách thích hợp là được. Tôi biết cậu không muốn bị ràng buộc, vì vậy, chúng tôi có thể cho cậu đủ sự tự do. Về phần đãi ngộ, mọi thứ đều dễ nói, nhưng chắc chắn sẽ không được nhiều như khi cậu ở nước ngoài”.
Khi nói điều này, Hàn Uy Phong không khỏi mỉm cười ngượng nghịu.
Đây là lính đánh thuê đẳng cấp thế giới, không biết đánh thuê giúp một nước nhỏ ở nước ngoài sẽ được trả bao nhiêu tỷ, nếu nói về tiền bạc, bọn họ sẽ không thể nuôi được vị đại thần này.
“Nghe nói cậu cũng đến từ Hoa Hạ, cậu không muốn làm gì đó giúp cho Hoa Hạ của chúng ta sao, để bố mẹ cậu nhìn thấy mà tự hào về cậu sao?”
“Để bố mẹ tôi nhìn thấy và tự hào về tôi?”, ánh mắt Lý Thiệu Minh hơi thay đổi.
“Đúng vậy!”, ánh mắt Hàn Uy Phong sáng lên.
Chính những lời này đã có tác động mạnh đến Lý Thiệu Minh. Bởi vì anh cũng là người Hoa Hạ, năm mười tám tuổi anh rời khỏi nhà, nhìn về phía cửa lớn của gia tộc thề rằng kiếp này nếu không có ngày ngóc đầu lên thì anh sẽ không bao giờ bước chân vào cửa. Đến giờ đã bảy năm trôi qua, trong bảy năm này, hầu như lúc nào anh cũng nhớ bố mẹ. Hầu như ngày nào anh cũng chỉ mơ một giấc mơ, đó là một ngày nào đó anh sẽ áo gấm về làng, khiến cho tất cả những người trong gia tộc từng coi thường anh phải hối hận.
Nhưng anh không hài lòng. Dù anh đã đạt được bao nhiêu thành tích ở nước ngoài, anh vẫn muốn mình phải trở nên xuất sắc hơn nữa. Và hiện tại, anh không chỉ bị nhiều thế lực ở nước ngoài vây đánh, không chỉ toàn bộ quân đội bị quét sạch, mà anh còn bị thương nặng và suýt chết giữa đại dương bao la.
Nếu về nhà lúc này, anh sẽ không thể nào trưng ra được bộ dạng ngầu nghĩnh.
“Người anh em, cậu không cần lo lắng, hãy suy nghĩ thêm đi. Cánh cửa quân đội của chúng tôi có thể mở ra cho cậu bất cứ lúc nào”, đôi mắt Hàn Uy Phong sáng ngời, ông có thể trụ vững được đến bước này không phải là dạng vừa, ông nhìn cái là biết ngay nhược điểm của Lý Thiệu Minh, biết rằng lời nói của mình vừa rồi đã mở toang cánh cửa trong lòng anh, nếu nói thêm vài lời, nhất định sẽ thu phục được Lý Thiệu Minh.
“Thử nghĩ xem, một người đàn ông tốt nên bảo vệ gia đình, bảo vệ tổ quốc và lập chiến công, nếu cậu theo tôi trở về quân đội rèn luyện một thời gian, muốn thăng chức cũng không thành vấn đề. Tết nhớ nhà thì ông già này cũng có thể cùng cậu về thăm bố mẹ. Tôi sẽ nói với họ rằng con trai họ ưu tú như thế nào. Cậu thử nghĩ xem, họ sẽ phải tự hào về cậu như thế nào?”, Hàn Uy Phong nói.
Nghe xong lời của Hàn Uy Phong, Lý Thiệu Minh do dự, anh cau mày càng lúc càng sâu hơn.
“Lý Thiệu Minh, tôi thực sự nghĩ cậu càng thích hợp gia nhập cục cảnh sát của chúng tôi hơn”, cục trưởng đột nhiên nói.
“Ớ?” Lý Thiệu Minh nhìn ngang.
Cướp mối bở ư? Hàn Uy Phong chợt kinh ngạc nhìn cục trưởng.
Chỉ thấy cục trưởng đứng sừng sững, nhìn Lý Thiệu Minh với vẻ ngưỡng mộ: “Một người đàn ông tốt nên bảo vệ gia đình và đất nước, nhưng nhân dân cũng thiếu anh hùng để bảo vệ. Tôi nghĩ năng lực của cậu phù hợp với cục cảnh sát của chúng tôi hơn. Nếu cậu tham gia cùng cục cảnh sát chúng tôi, mặc đồng phục cảnh sát uy nghiêm hùng dũng mới gọi là thật sự ngầu chứ, hơn nữa cục cảnh sát của chúng tôi có Biệt đội Thần Thánh xuất sắc nhất, tất cả đều là những nhân vật thần cấp xuất chúng. Nếu như cậu có thể thể hiện năng lực mạnh hơn nữa, tôi và giám đốc sở nhất định sẽ cố gắng hết sức để đề cử cậu với Biệt đội Thần Thánh. Cậu đã tìm được bạn gái chưa? Thử nghĩ xem, nếu đột nhiên cậu về nhà trong bộ đồng phục cảnh sát, bạn gái của cậu sẽ có biểu cảm như thế nào? Liệu cô ấy có tự hào về cậu không?”,
Hiên Tịnh Vũ là một cảnh sát, nếu có thể trở thành một nhân vật đứng đầu trong cục cảnh sát, không biết Hiên Tịnh Vũ sẽ nhìn mình với biểu cảm tuyệt vời nào.
Lý Thiệu Minh nghe xong lời của cục trưởng, không khỏi mừng thầm.
“Lâm Dũng, ông lại dám nẫng tay trên của tôi sao?”, cuối cùng Hàn Uy Phong cũng không nhịn được, tức giận nhìn cục trưởng.
“Thủ trưởng già ơi, không phải Lâm Dũng đục góc tường của ông, mà là một số nhân tài quá xuất sắc, tôi không nhịn được nên muốn chiêu mộ thôi”, cục trưởng Lâm Dũng chợt xấu hổ cười nói.
“Lâm Dũng, về mặt vai vế, ông phải gọi tôi một tiếng là chú. Tôi khâm phục tài đánh cờ tốt của ông, thường không tiếc tự hạ thấp thân phận để đến đánh cờ với ông, thế mà ông lại đối xử với tôi thế à. Bạn cờ như ông tôi không cần nữa cũng được, chúng ta tuyệt giao cho xong!”, Hàn Uy Phong hiển nhiên rất tức giận, mặt đỏ bừng cả lên.
“Ha ha, thủ trưởng già ơi, dù sao đánh cờ tôi cũng không phải đối thủ của ông, lần nào đánh cờ cũng đều bị ông bỡn cợt, cờ ấy hả, tôi cai lâu rồi, ông không tìm tôi đánh cờ càng tốt”, Lâm Dũng cười hỉ hả.
“Lâm Dũng, ông!”, Hàn Uy Phong tức giận đỏ bừng mặt.
“Thủ trưởng già, tôi không muốn khiến ông tức giận, ông lớn tuổi hơn tôi, vai vế cũng cao hơn tôi. Giám đốc của chúng tôi sắp tới rồi, nếu muốn tranh giành Lý Thiệu Minh thì ông với giám đốc của chúng tôi tranh với nhau đi”, Lâm Dũng cười.
“Ông lại dám lén lút gọi điện thoại cho cái lão Vương Giang Sơn ấy sao?”, Hàn Uy Phong càng thêm tức giận.
Bởi vì khả năng xuất chúng của Lý Thiệu Minh, ngay lập tức cục trưởng Lâm Dũng đã bị thu hút bởi năng lực của anh. Thấy Hàn Uy Phong sắp chiêu mộ Lý Thiệu Minh vào quân đội, ông ta không ngần ngại từ bỏ tư cách bạn cờ với Hàn Uy Phong, bí mật gọi điện cho giám đốc sở đến để tranh giành Lý Thiệu Minh với Hàn Uy Phong. Ngày hôm qua Lý Thiệu Minh còn bị mọi người tra hỏi, hôm nay lại trở thành bánh ngọt để họ tranh giành.
“Đủ rồi!”, Liễu Bân đang ủ rũ đột nhiên lớn tiếng nói.
“Ớ?”, Hàn Uy Phong và Lâm Dũng ngạc nhiên nhìn anh ta.
“Lão cục trưởng, cục trưởng Lâm Dũng, hai người một người khoảng sáu mươi, còn một người gần năm mươi rồi, hai người tranh giành một người thanh nhiên không rõ thân phận, cảm thấy có nên không? Tôi cho rằng, thân phận của Lý Thiệu Minh còn có nhiều điểm khả nghi, có đáng để tranh giành hay không còn phải đánh giá thêm. Chi bằng để tôi kiểm tra bản lĩnh của anh ta rồi các ông tranh giành nhau cũng chưa muộn”, Liễu Bân nói.
“Anh định thách đấu với tôi sao?” trong lòng Lý Thiệu Minh đang do dự không biết có nên tham gia quân đội hay không, nếu có thì nên gia nhập quân đội hay cảnh sát.
Nghe những lời bất ngờ của Liễu Bân, anh không khỏi sửng sốt.
“Đúng vậy, tôi là Liễu Bân, phó sĩ quan huấn luyện Lữ đoàn Đặc chủng binh Quân khu tỉnh, đồng thời là một Tông Sư cấp trung, mong được chỉ giáo”, Liễu Bân lập tức bày quyền với Lý Thiệu Minh, sẳn sàng trong tư thế phòng thủ, tay trái phía trước và tay phải ở phía sau.
Nhìn thấy khí thế cao ngạo trong mắt Liễu Bân, Lý Thiệu Minh không khỏi hơi nhíu mày.
“Sao vậy? Anh không đánh à?”, đôi mắt của Liễu Bân lấp lánh.
“Xin lỗi, anh không phải đối thủ của tôi”, Lý Thiệu Minh mỉm cười.
Với một cái vẫy tay phải sau lưng, Lý Thiệu Minh ngẩng đầu lên và nhìn đi chỗ khác, chỉ coi Liễu Bân là một đứa trẻ không hiểu chuyện.
Chương 8: Cao thủ Thần Cấp
Nhìn thấy thái độ thách thức của Lý Thiệu Minh, mọi người đều sững sờ.
Lúc này, ngay cả Liễu Bân cũng đần mặt ra.
Bởi vì Liễu Bân là ai, anh ta là huấn luyện viên phó của lữ đoàn đặc công bộ chỉ huy quân sự tỉnh, gia nhập vào Thiên Lang – một trong năm đội đặc chủng lớn, trải qua khổ luyện ba năm, đã từng hạ gục quán quân cấp quốc gia và lập vô số chiến công. Anh ta là một sĩ quan trẻ tuổi, có thể nói là nhân tài của xã hội.
Nhưng cao thủ ở cấp bậc Tông Sư trong lời của anh ta là ý gì?
Là một hệ thống cấp bậc võ thuật, thông qua sức mạnh võ thuật của các võ sĩ ở Hoa Hạ để phân chia rõ ràng sức mạnh của mọi người.
Hệ thống võ thuật của Hoa Hạ có tổng cộng năm cấp bậc, đó là Nhập Môn, Thành Thục, Tinh Anh, Tông Sư và Thần Cấp.
Nhập Môn là chỉ những võ sĩ vừa mới bước vào ngưỡng cửa học võ từ một tháng đến một năm. Họ sử dụng những kỹ năng cơ bản, tốc độ ra đòn và sức mạnh vượt qua người bình thường, có thể dễ dàng đánh bại người bình thường. Cấp Thành Thục học võ từ một năm đến ba năm, bắt đầu học một số võ công cao cấp bởi vì đã luyện thành thục những kĩ năng cơ bản, bọn họ có thể dễ dàng đánh bại võ sĩ nhập môn, một người đánh bại đến bảy người bình thường.
Cấp Tinh Anh là những người xuất sắc và tinh anh trong số các võ sĩ, một khi ra tay có thể khiến mười mấy tên côn đồ nằm rạp xuống đất. Cấp Tông Sư mạnh đến mức có thể tự thành lập tông phái riêng, tạo cho mình một thế lực mạnh mẽ. Võ công của bọn họ đã luyện đến đỉnh cao, một khi ra tay có thể đánh bại ba mươi hay năm mươi người cường tráng. Thực lực mạnh mẽ như cú đá vô ảnh của Hoàng Phi Hồng, thế hệ anh hùng Hoắc Nguyên Giáp ở trong phim.
Liễu Bân là một cao thủ cấp Tông Sư, anh ta là cao thủ Tông Sư cấp trung, cũng xếp ở giữa trong số những cao thủ cấp bậc Tông Sư.
Nếu Liễu Bân muốn dạy dỗ ai thì mọi người chắc chắn sẽ hết sức khuyên can. Bởi vì thực lực của Liễu Bân quá mạnh, bất kể ai dính đòn cũng gần như bầm dập tan nát.
Đối diện với người có sức mạnh lớn như vậy, Lý Thiệu Minh lại nói, anh không phải là đối thủ của tôi?
Thật ra, năng lực truy bắt tội phạm đã bỏ trốn trong vòng mười năm của Lý Thiệu Minh rất giỏi, thế nhưng chỉ có thể nói năng lực của anh rất mạnh, không có nghĩa anh cũng là cao thủ. Còn Liễu Bân là người khi đối thủ nghe tên liền lập tức nhận thua, Lý Thiệu Minh có thái độ này trước mặt Liễu Bân, có phải là hơi kiêu ngạo rồi không?
Liễu Bân nhếch mép nở nụ cười, thích thú trước vẻ kiêu ngạo của Lý Thiệu Minh, trong mắt càng thể hiện ý định muốn đánh nhau.
Hàn Phi Phi lập tức kéo tay của Lý Thiệu Minh, muốn đưa Lý Thiệu Minh rời đi, cô ấy nhỏ tiếng nói với Lý Thiệu Minh: “Anh điên à? Sao lại nói Liễu Bân không phải là đối thủ của anh? Anh không biết Liễu Bân là ai sao? Tôi và anh ta lớn lên cùng nhau, không ai hiểu anh ta hơn tôi đâu, anh ta là một tên cuồng sức mạnh, điên cuồng luyện võ, rất nhiều người khổ luyện cả đời cũng không thể trở thành Tông Sư, anh ta chỉ cần bảy năm đã đạt đến cấp bậc đó”.
“Có thể anh có chút võ công, nhưng anh chắc chắn không tưởng tượng được thực lực của anh ta. Nếu như anh thấy sức mạnh của anh ta, tôi bảo đảm anh sẽ rút lại lời vừa nãy, hối hận vì lời đã nói ra, anh không thể đánh thắng anh ta đâu, tôi đưa anh đi”.
“Anh ta không phải là đối thủ của tôi”, Lý Thiệu Minh không đi, đôi mắt bình tĩnh, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Cái gì?”, Lý Thiệu Minh vẫn kiên quyết, sắc mặt cục trưởng Lâm Dũng và đội trưởng đội cảnh sát hình sự đều thay đổi.
Liễu Bân nở nụ cười.
“Thằng nhóc này, sợ mất thể diện sao?”, nghĩ một lát, cục trưởng Lâm Dũng nhanh chóng khuyên bảo Lý Thiệu Minh: “Nhóc con, nghe lời của tôi, cậu không thể đánh nhau với Liễu Bân, cậu không phải đối thủ của Liễu Bân, cậu ta chính là cao thủ võ lâm, đừng thấy thân thể cậu ta gầy gò, thật ra khi cởi quần áo thì trên người đều là cơ bắp. Đầu óc của cậu lanh lợi, nhưng chắc chắn cơ thể không phải đối thủ của cậu ta. Với thực lực của cậu, cho dù không có võ công thì cũng đủ làm thám tử, tranh giành với cậu ta làm gì. Cậu đi trước đi, về lấy tiền thưởng rồi đến cục cảnh sát báo cáo, chúng tôi cần cậu”.
“Thể hình của một người không liên quan nhiều đến việc võ công cấp bậc Tông Sư có cao cường hay không. Hơi thở và chân khí trong cơ thể Liễu Bân ở trình độ cao, thực lực cũng không tệ, nhưng chân khí vẫn hơi non nớt, chỉ miễn cưỡng ở ngưỡng cửa Tông Sư cấp trung, anh ta không phải là đối thủ của tôi”, Lý Thiệu Minh lắc đầu.
“Lý Thiệu Minh, anh hiểu về chân khí sao? Nếu như anh cảm thấy chân khí yếu ớt của tôi không phải là đối thủ của anh, xin hỏi, anh là cao thủ cấp mấy? Tông Sư cấp trung hay cấp cao?”, Liễu Bân mỉm cười.
Nghe Liễu Bân nói vậy, Lý Thiệu Minh mỉm cười im lặng.
“Cậu nhóc sao lại cứng đầu như vậy, nói cậu đi thì cậu đi đi. Tôi từng thấy võ thuật của Liễu Bân, sức mạnh chắc chắn là cao thủ. Cậu không phải là đối thủ của Liễu Bân đâu, mau đi đi”, đội trưởng đội cảnh sát hình sự không nhịn được, nhanh chóng kéo Lý Thiệu Minh sang một bên.
Ông ta không muốn người này bị Liễu Bân đánh bị thương, vốn dĩ ngày mai có thể báo cáo, nhưng nếu thế này thì ba tháng sau mới có thể báo cáo với cấp trên.
“Được rồi, tôi đi. Vừa hay cơ thể của tôi vừa bị thương, kiểm soát lực đánh khi ra tay không tốt lắm, tránh làm bị thương người anh em Liễu Bân”, mắt nhìn mấy vị cảnh sát vừa kéo anh, trên mặt của Lý Thiệu Minh lộ vẻ bất lực, đi về chiếc xe tải nhỏ của mình.
Hàn Uy Phong đứng bên cạnh không nói gì.
Người khác không biết thân phận của Lý Thiệu Minh nhưng Hàn Uy Phong lại biết rõ. Người này chính là cao thủ tầm cỡ trên thế giới, một kẻ tàn nhẫn đã sống sót qua vô số cuộc chiến sinh tử, nếu như anh thật sự ra tay, cao thủ như Liễu Bân sao có thể đánh bại được. Chỉ là, trong lòng ông đang rất phức tạp, vừa muốn nhìn thấy bản lĩnh của anh, nhưng lại không muốn anh ra tay, để tránh cục trưởng Lâm Dũng liều mạng cướp đoạt anh.
“Lý Thiệu Minh, anh không thích tiền sao? Nếu như anh đánh thắng tôi, đây là tiền lương tôi tích góp mười năm, tổng cộng năm trăm ngàn, toàn bộ cho anh”, Liễu Bân đột nhiên cầm một thẻ ngân hàng.
Sự khinh thường của Lý Thiệu Minh làm dâng lên ý chí chiến đấu của anh ta.
Tuyệt đối không thể để Lý Thiệu Minh rời đi.
Vài cảnh sát hoảng sợ nhìn Liễu Bân, anh ta mỉm cười: “Yên tâm, tôi có giới hạn, không làm bị thương cơ thể anh ta”.
“Anh thật sự muốn đánh nhau với tôi sao?”, Lý Thiệu Minh lập tức quay đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào thẻ ngân hàng trong tay của anh ta.
“Đúng”, Liễu Bân khẽ cười.
“Được, tôi đồng ý với anh”, Lý Thiệu Minh lập tức đẩy mọi người ra bên cạnh.
Sao không nói sớm chứ, sớm nói có tiền thì đã đánh luôn rồi! Thẻ ngân hàng của anh đã bị Hiên Tịnh Vũ ném vào thùng rác, vì vấn đề về thân phận, bây giờ anh không có cách nào báo mất đồ. Một người có số tiền hàng chục tỷ khi ở nước ngoài như anh, lúc này lại cảm thấy trắng tay. Bây giờ là lúc bạt mạng kiếm tiền, không thể bỏ qua bất cứ cơ hội nào.
“Liễu Bân, anh mau qua đây, muốn đánh nhau với tôi thì bây giờ là tốt nhất, nếu không bọn họ sẽ xông vào giữ chúng ta lại thì hết cơ hội đấy”. Sợ nhóm người của cục trưởng Lâm Dũng và Hàn Phi Phi ngăn cản, Lý Thiệu Minh nhanh chóng nhảy sang một bên, đánh nhau với Liễu Bân.
“Ha ha, đừng hối hận nhé”, Liễu Bân khẽ cười, chân phải tạo thành một vết nông trên nền xi măng, phóng về Lý Thiệu Minh như một mũi tên.
“Liễu Bân, anh đánh nhẹ thôi”, thấy không ngăn được Lý Thiệu Minh, Hàn Phi Phi đột nhiên giậm chân tức giận. Cô ấy xuất thân nhà võ, từ nhỏ đã quen với việc nhìn thấy những trận đấu võ quyết liệt của đàn ông, biết không thể ngăn cản cảnh tượng hôm nay, nên cô nói Liễu Bân nhẹ tay, haiz, khuôn mặt sợ sẽ gây ra án mạng.
“Chậc”, cục trưởng Lâm Dũng tức giận tái xanh, tự hỏi thằng nhóc Lý Thiệu Minh sao lại không biết tốt xấu.
Đội trưởng đội cảnh sát hình sự mỉm cười bất lực, thầm nghĩ cậu sẽ biết sự lợi hại của Liễu Bân ngay lập tức, tuổi trẻ mà, có thể hiểu được, chịu khổ mới hiểu được đạo lý.
Lúc Liễu Bân xuất hiện trước mặt của Lý Thiệu Minh, anh đột nhiên tung cú đấm hung hãn vào ngực Liễu Bân.
Liễu Bân chỉ cảm thấy sức mạnh cực lớn truyền tới, một luồng khí hình xoắn ốc mạnh mẽ xuyên qua lồng ngực, làm chấn động cơ quan nội tạng, anh ta không kiềm chế được liền nôn ra máu, cơ thể bay thẳng ra sau. Khiến cánh cửa kính phía sau bị vỡ tung, đập vào cầu thang bên trong cục cảnh sát, vụn bê tông bay tung tóe.
“Liễu Bân, anh thua rồi”, Lý Thiệu Minh phủi tay rồi cầm lấy thẻ ngân hàng của Liễu Bân, vẫy tay phải ra sau, bình tĩnh nhìn vào mắt của anh ta.
Trong hệ thống võ thuật của Hoa Hạ, có nhập môn, Thành Thục, Tinh Anh, Tông Sư, Thần Cấp.
Anh chính là cao thủ cấp thần, đến cả Tông Sư cũng phải ngưỡng mộ.
Lúc này, tất cả mọi người đều bị chấn động!
Chương 9: Anh trộm tiền của tôi đúng không?
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lý Thiệu Minh nhìn Liễu Bân như một vị thần, nắm chặt thẻ ngân hàng trong tay, quay người về phía chiếc xe tải nhỏ rồi lái xe rời đi.
Sau khi anh đi được năm phút, Hàn Uy Phong, Hàn Phi Phi, cục trưởng Lâm Dũng, đội trưởng đội cảnh sát hình sự và toàn bộ nhân viên cục cảnh sát mới bình tĩnh lại.
Nhìn thấy Liễu Bân bị thương nặng, mặc dù Hàn Uy Phong hơi đồng cảm, nhưng trong lòng càng thêm hưng phấn.
Không sai, đây mới là Lý Thiệu Minh mà ông ấy cần tìm.
Đây mới là Lý Thiệu Minh – một trong bốn người nắm binh quyền, hô mưa gọi gió ở nước ngoài.
Ngàn quân dễ kiếm, một vị tướng khó tìm, nếu như Lý Thiệu Minh gia nhập quân đội phương Bắc của bọn họ, ông ấy dám bảo đảm, quân đội phương Bắc năm nay chắc chắn sẽ tỏa sáng trong cuộc thi đấu võ thuật của năm quân khu lớn.
“Lý Thiệu Minh, anh ta rốt cuộc là ai…”, đôi mắt của Hàn Phi Phi vô hồn, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch như tờ giấy.
Nếu như ban đầu cô ấy chỉ ngưỡng mộ Lý Thiệu Minh, vậy thì bây giờ, cô ấy nhất định đã kính nể Lý Thiệu Minh. Đây mới là cao thủ Thần Cấp. Một cú đấm có thể đánh bại vị thần trong lòng mọi người, đập tan sự tôn nghiêm lẫy lừng của chiến thần quân đội phương Bắc, họ tựa như thần thánh không chỉ trong mắt của người bình thường, mà còn trong mắt cao thủ cấp bậc Tông Sư, người như vậy mới xứng đáng trở thành cao thủ Thần Cấp.
Cô ấy bị Lý Thiệu Minh dọa sợ hãi, còn mọi người tỉnh lại sau sự chấn động, nhanh chóng chạy đến cục cảnh sát cứu Liễu Bân, liên tục đánh vào người anh ta, cơ thể vẫn không có phản ứng.
Khóe miệng của cục trưởng Lâm Dũng khô khốc, đôi mắt đờ đẫn. Phải một lúc lâu hai mắt của ông ta mới sáng trở lại: “Chắc chắn phải báo cáo với cấp trên về Lý Thiệu Minh, cục cảnh sát của chúng ta dù trả giá nào cũng phải có được nhân tài này!”
“Lý Thiệu Minh, anh ta là cao thủ Thần Cấp…”, Liễu Bân nằm trên bậc cầu thang trong cục cảnh sát, sau lưng là một vết lõm lớn, chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn kinh khủng, bị Lý Thiệu Minh đánh bại, cơ thể rã rời, liên tục phun ra máu.
Sức mạnh này chắc chắn không phải cao thủ cấp bậc Tông Sư, cho dù là cao thủ Tông Sư cấp cao, cũng sẽ không làm anh ta bị thương như vậy, chỉ có cao thủ Thần Cấp mới có thể khiến anh ta không chống đỡ nổi, một khi ra tay sẽ đánh bại anh ta. Hơn nữa thực lực của Lý Thiệu Minh dường như là một cao thủ trong cảnh giới cao thủ Thần Cấp.
“Liễu Bân, cậu đã biết thực lực của Lý Thiệu Minh chưa?”, Hàn Uy Phong đột nhiên xuất hiện trước mặt Liễu Bân, đứng ngược sáng nên người khác không nhìn thấy rõ biểu cảm.
“Tôi biết rồi, anh ta là cao thủ Thần Cấp, chỉ là tôi không biết, ông Hàn, rốt cuộc Lý Thiệu Minh là ai?”, Liễu Bân lộ rõ vẻ đau đớn.
“Cậu biết Thiên Chu chứ?”, Hàn Uy Phong mỉm cười.
“Thiên Chu?”, Liễu Bân khẽ cau mày, trong đầu suy nghĩ gì đó, đột nhiên ánh mắt thay đổi: “Thiên Chu? Ông Hàn, Thiên Chu mà ông nói có phải là một trong bốn người đứng đầu của đội lính đánh thuê ở nước ngoài? Thiên Chu, Hồng Long, Chiến Chuẩn, Tử Vong Phong Xa, lẽ nào Lý Thiệu Minh là…”.
“Không sai”, Hàn Uy Phong khẽ cười.
Nghe đến đây, Liễu Bân trợn mắt há mồm kinh ngạc.
Ở bên này, Lý Thiệu Minh đã lái xe tải nhỏ của anh đến trường mẫu giáo của Tiểu Bình An. Anh mặc đồng phục rằn ri, cầm một bó hoa trong tay, nói rõ ý định của mình với giáo viên trường mẫu giáo.
“Phụ huynh Lý Phong, tôi biết anh là bố của Tiểu Bình An, nhưng điều này không tốt lắm, mẹ của Tiểu Bình An mới đưa cô bé đến nhà trẻ, hơn nữa Tiểu Bình An học rất tệ, sao có thể nghỉ học không lí do được. Chúng tôi là trường mẫu giáo quý tộc tốt nhất ở trong thành phố, yêu cầu rất nghiêm khắc”, giáo viên trường mẫu giáo nhìn Lý Thiệu Minh với vẻ mặt khó xử.
“Từ Quyên, hôm nay cô rất đẹp”, Lý Thiệu Minh khẽ cười, tặng bó hoa trong tay cho cô giáo.
“Phụ huynh Lý Phong, anh làm gì vậy…”, cô giáo nhận hoa với vẻ sững sờ, đột nhiên tim đập loạn xạ.
Tướng mạo của Lý Thiệu Minh không tệ, người cao mét tám, ngũ quan thanh tú, đầu tròn tóc ngắn nhìn rất có sức sống, tuy nhiên trên mặt luôn mang vẻ nhợt nhạt. Từ khi Lý Thiệu Minh trở về sau mười mấy ngày mất tích, cô giáo trường mẫu giáo cảm nhận rõ ràng, Lý Thiệu Minh càng ngày càng hiểu chuyện, đầu tiên là đưa tiền cho mình, sau đó là tặng hoa, còn khen mình rất đẹp. Anh ta rốt cuộc muốn làm gì?
Mặc dù anh ấy là một người bố, nhưng anh ấy làm như vậy, sợ rằng mình sẽ thích anh ấy mất…
Lúc cô ta tỉnh lại và muốn nói gì với Lý Thiệu Minh, chỉ thấy Tiểu Bình An đã bị Lý Thiệu Minh đưa đi.
“Lý Phong, chú đưa tôi đi đâu?”, lên xe, Tiểu Bình An rõ ràng hơi lo lắng, dùng đôi mắt to nhìn trộm Lý Thiệu Minh.
“Đi chơi”, Lý Thiệu Minh cười với vẻ xấu xa.
“Hả?”
Lần này Lý Thiệu Minh làm không tệ, bắt được mười ba tội phạm truy nã trong một ngày một đêm, sắp nhận được tiền thưởng ba triệu hai trăm tệ từ cục cảnh sát thành phố. Còn mượn gió bẻ măng, tịch thu sáu mươi bảy mươi ngàn tiền mặt từ sáu tên tội phạm truy nã trong thành phố, thu giữ một xe tải nhỏ và một khẩu súng, đồng thời thắng được năm trăm ngàn tệ – tiền tích góp của Liễu Bân trong mười năm đi lính.
Bây giờ anh đã có năm đến sáu trăm ngàn tệ, đợi ba triệu hai tiền thưởng từ cục cảnh sát nữa, anh sẽ trở thành phú ông bạc triệu.
Việc đầu tiên sau khi kiếm được tiền chính là đưa Tiểu Bình An đi chơi, anh đã quyết định giữ lại thân phận Lý Phong, coi Hiên Tịnh Vũ là vợ của mình, đương nhiên sẽ coi Tiểu Bình An là con gái ruột của mình.
Anh đưa Tiểu Bình An đi chơi ở khu vui chơi nửa ngày, sau đó đưa cô bé dạo trung tâm thương mại, mua cho Tiểu Bình An nhiều quần áo và đồ chơi, rồi dẫn Tiểu Bình An đi ăn ở nhà hàng Tây cao cấp nhất thành phố, cho Tiểu Bình An ăn kem Haagen-Dazs đến mức nghẹn phải nôn ra ngoài.
Đến buổi tối anh mới đưa Tiểu Bình An về nhà. Tiểu Bình An chưa từng được đi chơi vui vẻ như vậy, ngồi trong xe của Lý Thiệu Minh, cô bé nói với Lý Thiệu Minh với khuôn mặt đỏ bừng: “Lý Phong, bây giờ chú đã thay đổi tốt hơn rồi…”
“Ha ha”, nghe thấy câu nói của Tiểu Bình An, Lý Thiệu Minh chỉ cười đắc ý.
Sau khi về nhà, anh để Tiểu Bình An ngồi trong phòng khách xem phim hoạt hình, rồi xả nước trong nhà tắm cho Tiểu Bình An tắm rửa, trước đây Hiên Tịnh Vũ có nhiều thành kiến với Lý Phong, kết hôn nửa năm, thậm chí không cho anh chạm vào tay Hiên Tịnh Vũ, Lý Thiệu Minh thầm nghĩ, từ khi mình đến, cư xử tốt thế này, mặc dù Hiên Tịnh Vũ không để mình lợi dụng, mình vẫn sẽ đối xử tốt với Tiểu Bình An. Nhưng Hiên Tịnh Vũ thấy mình đối xử tốt với Tiểu Bình An như vậy, chắc chắn sẽ thay đổi ấn tượng về mình. Trước đây mình đã chạm vào cô ấy một lần, có một lần sẽ có lần thứ hai, không biết tối nay có cơ hội lợi dụng sờ soạng cô ấy không.
Anh không khỏi liếc nhìn đôi tất lụa của Hiên Tịnh Vũ treo trong nhà tắm.
Trong nhà có phụ nữ, đương nhiên sẽ có quần áo của phụ nữ. Hiên Tịnh Vũ là một cô gái rất sạch sẽ, quần áo mặc hàng ngày phải giặt một lần. Lúc này đôi tất lụa của Hiên Tịnh Vũ từng mặc đang nằm yên lặng đã khô trên giá quần áo, thứ đồ nhỏ màu đen đó nhìn hấp dẫn không thể tả, khiến trong lòng Lý Thiệu Minh cảm thấy rạo rực.
Cô ấy không có mặt khi anh đánh bại Liễu Bân trưa nay, lúc đó cô ấy đang đưa Tiểu Bình An đến trường mẫu giáo, lúc anh hùng dũng như vậy mà Hiên Tịnh Vũ không nhìn thấy, khiến anh cảm thấy hơi đáng tiếc.
Đột nhiên, có tiếng mở cửa, Lý Thiệu Minh chạy ra khỏi nhà tắm.
Chỉ thấy Hiên Tịnh Vũ đang đứng trước cửa, mặc đồng phục cảnh sát phẳng phiu, đôi chân mảnh khảnh trong đôi tất màu đen, đôi môi mềm mại khép hờ, khuôn mặt xinh đẹp đang nhìn Tiểu Bình An chơi đồ chơi mới mua trong nhà, nhìn mười mấy chiếc túi quần áo mới bên cạnh Tiểu Bình An.
“Vợ ơi, em về rồi. Ha ha, trưa nay anh không có việc gì làm, nên đưa Tiểu Bình An đi chơi, đưa con bé đi mua đồ chơi và quần áo mới, ha ha, chỗ này không bao nhiêu, dù sao em là mẹ và anh là bố của con bé, anh nên đối xử tốt với con bé. Còn tiền chỉ là chuyện nhỏ, anh trước giờ chỉ coi tiền là vật ngoài thân”, Lý Thiệu Minh thầm nghĩ Hiên Tịnh Vũ chắc chắn rất ngạc nhiên, lập tức giải thích khiêm tốn với Hiên Tịnh Vũ.
Tâm trạng của Hiên Tịnh Vũ hôm qua không tốt, anh không lợi dụng được gì, hôm nay nên có cơ hội chứ?
“Lý Phong, anh qua đây”, Hiên Tịnh Vũ mỉm cười, đổi giày rồi đi vào phòng mình.
“Được”, đôi mắt của Lý Thiệu Minh đột nhiên rực sáng.
Lúc theo Hiên Tịnh Vũ vào phòng, anh không khỏi nhìn chằm chằm vào đường nét hoàn mỹ quyến rũ của Hiên Tịnh Vũ và đôi chân nhỏ mặc đôi tất màu đen của cô ấy, hình dáng của Hiên Tịnh Vũ mặc tất màu đen rất quyến rũ, đôi chân nhỏ còn tô lớp sơn móng màu đỏ thấp thoáng dưới đôi tất mỏng, khiến người khác không khỏi ham muốn.
Ngồi trên giường, Hiên Tịnh Vũ bắt chéo đôi chân, khẽ cười nhìn anh.
Tim anh đập thình thịch, cơ thể dần dần nóng lên.
“Lý Phong, tôi thấy anh rất có tiền? Gần đây không chỉ đột nhiên có một chiếc xe tải nhỏ, còn có tiền mua quà cho Tiểu Bình An, những món quà này tốn không ít phải không?”, Hiên Tịnh Vũ nói.
“Không nhiều lắm, chỉ là số tiền nhỏ. Quần áo trẻ em rẻ, đồ chơi và quần áo hôm nay của Tiểu Bình An cũng chỉ tốn hơn mười ngàn tệ”, Lý Thiệu Minh còn giữ lại hóa đơn, cố ý lấy ra xem.
Anh đối xử tốt với Tiểu Bình An như vậy, em vẫn không yêu anh sao?
“Có tiền”, Hiên Tịnh Vũ mỉm cười.
“Chắc chắn có tiền”, Lý Thiệu Minh đắc ý.
“Vậy thì trả ví tiền cho tôi?”, Hiên Tịnh Vũ khẽ cười.
“Ví tiền nào?”, Lý Thiệu Minh sững sờ.
“Ví tiền của tôi, Lý Phong, mấy ngày trước anh trộm tiền của tôi phải không?”, ánh mắt của Hiên Tịnh Vũ dần trở nên lạnh lùng.
Nghe Hiên Tịnh Vũ nói vậy, Lý Thiệu Minh cạn lời…
Anh chợt nhớ ra, thật sự anh đã lấy ví tiền của cô ấy, lúc anh và cô ấy về nhà, vì Tiểu Bình An nói đói bụng, trên người của anh không có tiền, tiện tay cầm ví tiền của Hiên Tịnh Vũ đi mua cho Tiểu Bình An hai phần gà KFC.
Lẽ nào, cô ấy cho rằng tiền của anh là…
“Lý Phong, mặt của anh càng ngày càng dày, lại lấy trộm tiền của phụ nữ để lấy lòng con cái. Ha ha, anh thật sự khiến tôi phải nhìn anh bằng ánh mắt khác”, Hiên Tịnh Vũ chế giễu, trong mặt lộ ra vẻ chán ghét.
Nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của Hiên Tịnh Vũ, Lý Thiệu Minh không biết nên làm thế nào…
Chương 10: Bạn thân
Lồng ngực Lý Thiệu Minh dần nghẹn lại.
Anh càng muốn thể hiện bản thân, Hiên Tịnh Vũ lại càng xem thường anh. Ngày trước mới đến nhà Hiên Tịnh Vũ, tấm thẻ đen không hạn mức bị Hiên Tịnh Vũ vứt bỏ, trên người anh không có một xu dính túi, đành thuận tay cầm ví tiền của Hiên Tịnh Vũ trên bàn, dùng tiền trong đó mua đồ ăn cho Tiểu Bình An. Anh vốn không để ý, nghĩ chút tiền đó tự mình có thể kiếm lại được, nhưng không ngờ Hiên Tịnh Vũ phát hiện ví tiền để ở nhà không còn nữa, hiểu lầm là anh lấy trộm tiền, cho rằng anh mua quần áo và đồ chơi cho Tiểu Bình An là dùng tiền của cô ấy.
Anh định giải thích, Hiên Tịnh Vũ lại cau mày, dùng ánh mắt thêm phần ghét bỏ nhìn anh: “Thôi vậy, tiền anh tiêu xài tôi không cần nữa, hiếm khi Tiểu Bình An thay đổi thái độ với anh, anh tiêu tiền của tôi làm cho Tiểu Bình An vui cũng là chuyện tốt. Mà anh mua cho bản thân một chiếc xe tải nhỏ, cũng coi như một loại tiến bộ. Chiếc xe tải nhỏ này anh dùng để làm chút việc kiếm tiền tiêu xài đi. Nhưng, từ nay về sau, nếu anh lại dám lấy trộm tiền của tôi, tôi sẽ không dễ dàng tha cho anh nữa đâu. Anh đừng quên tôi làm nghề gì, cũng đừng quên, hành vi của anh là phạm tội”.
“Anh ra ngoài đi”, Hiên Tịnh Vũ cúi đầu, chậm rãi cởi bỏ quần tất trên chân cô, hôm nay ở đồn cảnh sát là một ngày mệt mỏi, cô muốn tắm nước nóng sau đó nghỉ ngơi thật thoải mái.
Cô càng ngày càng thất vọng về Lý Thiệu Minh, chẳng những vô dụng hèn hạ lại còn học thói trộm tiền. Nếu có một ngày người này bị cảnh sát bắt vì tội trộm cắp, cô không biết nên đối mặt với bố mình như thế nào.
Đôi chân của Hiên Tịnh Vũ trắng mịn như ngọc, khi cô từ từ cởi bỏ quần tất đen, lộ ra chân dài thon thả, cảnh tượng này có thể nói là cực kỳ hấp dẫn. Cô là một báu vật trời sinh, khiến người khác khó mà cưỡng lại được ý nghĩ muốn xâm phạm, nhưng lại có một loại khí chất lạnh lùng, khiến người khác chỉ có thể ngắm nhìn từ xa không dám khinh nhờn.
Lý Thiệu Minh không có tâm trạng để thưởng thức ‘cảnh đẹp’ trước mắt, anh tức đến phát điên, nói: “Hiên Tịnh Vũ, anh không lấy trộm tiền của em, chỉ tiêu hai trăm tệ trong đó thôi. Em cho rằng xe tải nhỏ của anh và tiền anh mua đồ cho Tiểu Bình An, toàn bộ đều dùng tiền trong ví em sao? Anh còn không biết trong ví của em có tất cả bao nhiêu tiền, thẻ ngân hàng của em có bao nhiêu tiền anh cũng không biết, sao anh có thể dùng tiền của em mua xe, mua đồ cho Tiểu Bình An được chứ? Nói cho em biết, anh có tiền. Bây giờ trên người anh có năm sáu trăm ngàn tệ, ngay khi tiền thưởng từ đồn cảnh sát gửi đến, anh sẽ có thêm ba triệu hai trăm ngàn nữa, anh vốn dĩ không hề thiếu tiền”.
“Anh biết mật khẩu của tôi mà”, Hiên Tịnh Vũ lạnh lùng nói.
“Anh không biết”, Lý Thiệu Minh tức giận, hai tay siết chặt thành nắm đấm.
Anh ở nước ngoài là người nắm trong tay binh quyền một tay che trời, là nhân vật khiến vô số ông lớn các thế lực đen tối cúi đầu run sợ, giờ khắc này lại vì Hiên Tịnh Vũ mà tức giận như một đứa nhóc.
“Mẹ ơi, mẹ muốn đi tắm không?”, lúc này, Tiểu Bình An bước vào phòng, dùng đôi mắt to long lanh nhìn Hiên Tịnh Vũ, đồng thời nhìn trộm Lý Thiệu Minh: “Mẹ, hai người đừng cãi nhau nữa…”
“Ha ha, mẹ đâu có cãi nhau, sao mẹ phải cãi nhau với loại người này chứ?”, Hiên Tịnh Vũ dắt tay Tiểu Bình An ra khỏi phòng, coi Lý Thiệu Minh tựa như không khí.
Lý Thiệu Minh chỉ cảm thấy tức đến nghẹt thở, căm giận nhìn theo bóng lưng Hiên Tịnh Vũ. Suy nghĩ một lát, anh cầm cuốn nhật ký Lý Phong luôn mang theo lên xem thử, lật qua một trang, thấy bên trong có một dòng chữ: “Mật khẩu thẻ ngân hàng của Hiên Tịnh Vũ là sinh nhật của Tiểu Bình An, bên trong có khoảng mười ngàn. Mật khẩu này mình phải nhớ kỹ, nếu có một ngày mình thiếu tiền, có lẽ sẽ dùng đến”.
Lý Phong, vậy mà anh ta thật sự biết mật khẩu thẻ ngân hàng của Hiên Tịnh Vũ.
Nhìn nội dung cuốn nhật ký, Lý Thiệu Minh đột nhiên ngẩn người.
Lý Phong quá hèn hạ rồi…
Trong phòng tắm, mơ hồ truyền đến tiếng Hiên Tịnh Vũ và Tiểu Bình An đang tắm rửa, Lý Thiệu Minh đứng trong phòng Hiên Tịnh Vũ một lúc, trên mặt nở nụ cười gượng gạo.
Thôi bỏ đi…
Lý Thiệu Minh anh đường đường là người đứng đầu nắm binh quyền trong tay, nhân vật một tay che trời, hô mưa gọi gió, sao khi gặp phải một cô gái thiển cận như Hiên Tịnh Vũ, lại thất lễ.
Anh đi vào phòng đọc sách, lấy bức chân dung cô gái mà anh đã vẽ trước đó, lặng lẽ chăm chú nhìn cô gái trong tranh. Lồng ngực bị cô ta đánh đến giờ vẫn đau âm ỉ. Ba mươi ngàn cấp dưới của anh toàn quân bị giết hại chỉ trong một đêm, anh không thể vướng vào chuyện tình cảm nam nữ, phải tiếp tục chuẩn bị kế hoạch báo thù của mình thật tốt.
Ngày tôi trở lại, chính là ngày tất cả các người phải trả giá.
Hôm sau, lúc Lý Thiệu Minh tỉnh dậy, Hiên Tịnh Vũ và Tiểu Bình An đã không còn ở nhà, chỉ để lại tờ một trăm ngàn trên bàn. Anh cười gượng, đoán chừng là Hiên Tịnh Vũ cho mình tiền đi ăn. Mặc dù Hiên Tịnh Vũ tưởng rằng anh lấy trộm thẻ ngân hàng của cô, nhưng vẫn không yên tâm về anh, lo anh không có tiền ăn cơm.
Lý Phong thực sự, năm nay chỉ mới hai mươi hai tuổi, nhỏ hơn Hiên Tịnh Vũ hai tuổi, hiện tại đang là thực tập sinh, học phí đại học và tiền sinh hoạt của anh ta đều do ông Hiên chi trả, vì trong kì thực tập bị nhà trường bố trí đến ngư trường làm sạch con hàu, mỗi tháng chỉ có tám trăm phí thực tập, tiền ít việc vất vả, nên anh ta ở mãi trong nhà Hiên Tịnh Vũ.
Anh ta không có kỹ năng sinh tồn, là Hiên Tịnh Vũ và ông Hiên nuôi anh ta.
Ước chừng khoản tiền thưởng ba triệu hai trăm ngàn từ đồn cảnh sát hai ngày nữa sẽ gửi đến, anh muốn ra nước ngoài báo thù, khoảng thời gian này không thể nhàn rỗi, phải nghĩ cách mở một con đường gia nhập giới giàu có trong thành phố, vơ vét tiền từ bọn họ nhiều hơn mới được.
Khi Lý Thiệu Minh vừa bước xuống tầng, ngồi vào chiếc xe tải nhỏ của mình, đang suy nghĩ cách để xâm nhập vào giới giàu có của thành phố, thì điện thoại trong xe của anh vang lên.
Khi bắt được sáu tên tội phạm bị truy nã, anh không chỉ tịch thu hết tiền mặt trên người chúng, mà còn giữ luôn cả sáu chiếc di động. Tiện tay cầm chiếc điện thoại đang đổ chuông liên hồi lên, anh bình thản nói: “Người anh muốn tìm đã bị bắt, hắn ta là tội phạm giết người, sắp thi hành án tử hình rồi, sau này đừng gọi điện đến nữa”.
“Thần tượng, là tôi”, một giọng nói dễ nghe truyền đến.
“Là cô?”, Lý Thiệu Minh khẽ cau mày.
“Đúng, là tôi, Hàn Phi Phi nè. Hi hi, lúc anh bắt mấy tên tội phạm truy nã đó, nhân tiện lột hết đồ trên người bọn họ sao? Mấy tên tội phạm đó đã nói hết với tôi rồi. Tôi nghĩ di động của họ chắc chắn ở chỗ anh, vì vậy mới gọi cho anh. Là thế này, tiền thưởng của anh đã có rồi, anh rảnh không? Chúng ta gặp nhau chút nhé”, Hàn Phi Phi nói.
“Được”.
Nửa tiếng sau, tại quán cafe ở trung tâm thành phố.
Hàn Phi Phi mặc một bộ đồ thể thao màu đen, thân hình mảnh mai, tràn đầy sức sống. Cô ngồi trước mặt Lý Thiệu Minh, dáng vẻ ngọt ngào, hai tay ôm khuôn mặt xinh đẹp, dáng vẻ si mê nhìn anh, trước mặt đặt một cái túi, bên trong đầy ắp tiền mặt.
Hôm nay là cuối tuần, hầu hết cảnh sát trong thành phố đều nghỉ, Hiên Tịnh Vũ hình như đưa Tiểu Bình An đi chơi đâu đó.
“Thần tượng, anh nghĩ kỹ chưa? Gia nhập đội cảnh sát của chúng tôi, hay là gia nhập quân đội của ông tôi? Mặc dù tôi rất hi vọng anh gia nhập quân đội của ông, nhưng cũng mong anh gia nhập đội cảnh sát. Nếu anh gia nhập đội cảnh sát, tôi sẽ được đi làm cùng anh mỗi ngày, he he…”.
“Cô đánh cược với tôi, nếu cô thua mọi chuyện do tôi quyết định, đúng chứ?”, Lý Thiệu Minh nhìn cô gái đơn thuần trước mặt, dường như đang suy nghĩ gì đó.
“Thần tượng, anh định làm gì tôi? Chẳng lẽ anh thích tôi? Muốn lợi dụng tôi?”, khuôn mặt Hàn Phi Phi bỗng nhiên đỏ bừng, trong lòng căng thẳng.
Cô kính nể Lý Thiệu Minh, sùng bái anh như thần tượng. Cô nghĩ đến vụ cá cược của mình và Lý Thiệu Minh, nếu Lý Thiệu Minh muốn lợi dụng mình, cô không biết nên giải quyết thế nào.
“Nhà cô hình như rất giàu nhỉ?”, Lý Thiệu Minh hỏi.
“Hả?”, Hàn Phi Phi ngây người.
“Cô cá cược với tôi thua rồi, vì vậy tôi muốn cô làm giúp tôi hai việc. Việc thứ nhất, giới thiệu tôi với vài người bạn giàu có của cô, tôi thiếu tiền, cần kiếm tiền từ những người bạn này của cô. Việc thứ hai, chắc cô cũng biết thân phận của tôi rồi đúng không? Thật ra tôi đang bị thương, thực lực chưa đạt tới cấp bậc Thần Cấp. Thực lực hiện giờ của tôi chỉ ở cấp bậc Tông Sư cấp cao, dùng toàn lực mới đánh Liễu Bân bị thương, nếu tôi khống chế được nội lực của mình chắc sẽ không đánh anh ta bị thương như vậy. Tôi cần một lò luyện đan và vài loại dược liệu, đây là danh sách. Tôi còn cần một căn nhà, một căn nhà thật lớn, có tầng hầm, cô giúp tôi tìm nhà, toàn bộ số tiền này là của cô. Chuyện thứ hai này coi như ân tình tôi nợ cô, ngày sau cô cần tôi làm gì tôi nhất định sẽ giúp”.
“Thần tượng, có thể giúp anh là vinh dự của tôi, tôi có mấy người bạn hoàn cảnh gia đình không tồi, tôi có thể giới thiệu họ với anh. Những thứ anh cần, bây giờ tôi đi mua cho anh, có điều, nếu anh muốn có nhà, gia đình tôi có rất nhiều. Bởi vì bố tôi kinh doanh, trong tay ông ấy có không ít nhà đẹp, có một căn ở gần đồn cảnh sát của chúng tôi, điều kiện tương tự những gì anh nói, đôi lúc buổi trưa tôi sẽ đến đó nghỉ ngơi. Nếu anh không chê, vậy căn nhà đó tặng cho anh”, Hàn Phi Phi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại hơi thất vọng.
“Được, cô đưa tôi đến đó”, đôi mắt Lý Thiệu Minh sáng rực, anh biết cháu gái của Hàn tướng quân chắc chắn gia cảnh sẽ không kém.
Anh bị thương bên trong, cần một nơi đủ rộng để điều chế thuốc trị thương. Việc luyện chế thuốc chắc chắn không thích hợp làm ở nhà của anh và Hiên Tịnh Vũ, do đó anh muốn tìm một căn nhà lớn có tầng hầm.
Luyện đan là phương pháp mà người luyện võ điều chế tinh luyện tinh hoa của dược liệu phụ trợ cho việc điều trị vết thương bên trong. Anh là một kẻ mạnh, đương nhiên cũng biết phương pháp luyện đan. Hơn nữa hoàn cảnh gia đình mẹ anh khá đặc biệt, bởi vì mẹ anh nên từ nhỏ anh đã uống khá nhiều loại thuốc.
Hàn Phi Phi là một cô gái sống khá thoải mái, cô nhanh chóng đưa Lý Thiệu Minh ra khỏi quán cafe, chuẩn bị dẫn anh đến biệt thự của mình.
Tuy nhiên, khi anh và Hàn Phi Phi vừa bước vào xe, một chiếc Volkswagen Passat từ từ chạy đến.
Là xe của Hiên Tịnh Vũ.
Hiên Tịnh Vũ và Hàn Phi Phi là bạn thân, bình thường họ thường cùng nhau đến quán cafe này. Hôm nay là cuối tuần cô đưa Tiểu Bình An đi chơi, vì hơi mệt nên định đưa Tiểu Bình An đến quán cafe này ngồi nghỉ.
Đúng lúc này, Hiên Tịnh Vũ cũng tình cờ nhìn thấy Hàn Phi Phi và Lý Thiệu Minh.
Nhìn thấy Lý Thiệu Minh đi cùng bạn thân của mình, trong đôi mắt lạnh lùng đầy vẻ kinh ngạc.