Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5: Sao lại khác biệt lớn vậy chứ
“Đưa bọn họ vào cục, xét nghiệm máu để kiểm tra ADN”, sắc mặt của đội trưởng đội cảnh sát hình sự đứng bên cạnh Hàn Phi Phi trở nên nghiêm túc.
“Sao có thể như vậy được? Thằng nhóc này, chỉ trong một tiếng đồng hồ sao có thể bắt được hai tên? Cậu ta dùng cách gì để bắt được?”, các cảnh sát khác đều kinh ngạc, sôi nổi bàn tán rồi đưa hai tên tội phạm vào cục cảnh sát.
Xét nghiệm ADN là để đảm bảo rằng mình không bị lừa, dựa trên ngoại hình của bọn họ, về cơ bản có thể xác nhận được họ chính xác là những tên tội phạm mà cục cảnh sát đang truy nã.
Mọi người lần lượt đi ngang qua Hàn Phi Phi, Hàn Phi Phi vẫn ngơ ngác đứng ở đồn cảnh sát.
“Chuyện này sao có thể?”, sắc mặt sĩ quan trẻ tuổi bước theo sau Hàn Uy Phong cũng trở nên nghiêm trọng khi nhìn thấy mọi người dẫn tội phạm bị truy nã vào.
“Lẽ nào, thực sự là cậu ta…?”, dự cảm của Hàn Uy Phong trở nên mãnh liệt hơn.
Nhưng điều khiến mọi người ngạc nhiên hơn vẫn còn ở phía sau.
Chỉ một giờ đồng hồ sau đó, Lý Thiệu Minh lại dẫn đến một tên tội phạm bị truy nã khác. Anh vẫn lái chiếc xe tải nhỏ sau đó ném tên tội phạm bị truy nã trước cửa đồn rồi rời đi.
Hai giờ sau, ba giờ sau…
Tên thứ tư, tên thứ năm, tên thứ sáu…
Trước khi trời tối, Lý Thiệu Minh đã bắt về tổng cộng bảy tên!
Ngay cả cục trưởng cũng hoảng hốt trước sự việc này, ông ấy và tất cả cảnh sát trực ban đều lựa chọn làm thêm giờ, để chờ Lý Thiệu Minh tiếp tục bắt tội phạm truy nã về.
Trong mười năm qua, tổng cộng có mười ba tên tội phạm bỏ trốn ở địa phương, Lý Thiệu Minh đã bắt được bảy tên trong một ngày, điều này thật sự khiến mọi người kích động.
Ông ấy cũng không biết nên gọi anh là thợ săn tiền thưởng như Hàn Phi Phi hay nên gọi anh là thần thám.
Nếu có một nhân tài như vậy ở thành phố này, vậy thì chúng ta nhất định phải liều mạng giữ anh ta ở lại.
Có anh giúp sức, cục trưởng tin rằng từ bây giờ, tỷ lệ phá án của thành phố phải là 100%!
Vẫn còn sáu tên nữa, có lẽ là ngày mai mới bắt được…
Trong phòng VIP của quán internet ở trung tâm thành phố, Lý Thiệu Minh đang châm điếu thuốc, nhìn màn hình máy tính trước mặt, từ từ nhắm mắt lại, tay phải nhẹ nhàng xoa bóp thái dương.
Trước mặt anh, có một trang web toàn bộ là tiếng Anh.
Mạng lưới thợ săn.
Một mạng lưới cho những người săn tiền thưởng trên toàn thế giới để trao đổi và chia sẻ tài nguyên.
Ở trên đó có những thợ săn tiền thưởng trên khắp thế giới, họ dùng tài nguyên riêng của bản thân, sắp đặt tai mắt của mình ở khắp thế giới. Dù là quốc gia nào hay thành phố nào, chỉ cần người lạ đến, những người cung cấp thông tin ở địa phương sẽ giúp họ chú ý đến những gương mặt lạ này rồi bí mật điều tra danh tính cũng như lai lịch của họ. Chỉ cần thợ săn tiền thưởng gửi cho bọn họ một bức hình về người mà họ muốn tìm kiếm, thì những người cung cấp thông tin này sẽ tìm kiếm thông tin từ trong hồ sơ mà bọn họ đã thu thập về những người lạ mặt trước đó.
Trang web này tương đương với một mạng lưới cơ sở ngầm có thể thu tóm được mọi ngóc ngách trên thế giới.
Hàn Phi Phi nói đúng, trên đời này có hai loại người, đều nhận tiền để diệt trừ tai họa, một loại là giết người và một loại là bắt người. Nhưng những gì cô ấy nói không chính xác hoàn toàn, trên thế giới này vẫn còn loại người thứ ba, đó là lính đánh thuê, chỉ cần có tiền, thì đều có thể giết người hoặc cũng có thể bắt người.
Lý Thiệu Minh là một trong bốn người nắm binh quyền đẳng cấp thế giới, sao anh có thể không có tài khoản trên mạng lưới thợ săn được. Hơn nữa tài khoản của anh lại rất nổi tiếng trên trang web này, khi anh vừa gửi thông tin của mười ba tên tội phạm bị truy nã mà anh đang tìm kiếm, các thợ săn tiền thưởng đã hỏi những người cung cấp thông tin giúp anh, sau đó rất nhanh chóng liền tìm ra mười ba tên tội phạm bị truy nã trên khắp Hoa Hạ.
Bảy tên tội phạm bị truy nã đang lẩn trốn trong thành phố này và sáu tên tội phạm truy nã đang đi khắp đất nước.
Chờ đến sáng mai, sáu tên tội phạm bị truy nã này sẽ được đưa về thành phố, cho nên anh hoàn toàn không cần phải lo lắng,
Chết rồi!
Lý Thiệu Minh đột nhiên mở mắt ra, bỗng giật mình.
Dường như anh đã quên mất việc phải đón Tiểu Bình An tan học, bên phía Hiên Tịnh Vũ cũng chưa hỏi han gì, cả một ngày anh không trở về nhà, không biết Hiên Tịnh Vũ có hiểu lầm gì không nữa, có khi nào cho rằng anh lại bỏ nhà ra đi.
Nghĩ đến đây, anh nhanh chóng mặc áo khoác và bước ra khỏi quán internet, lên chiếc xe tải nhỏ của mình và nhanh chóng đến trường mẫu giáo của Tiểu Bình An.
Đối tượng bị truy nã đầu tiên mà anh bắt được hôm nay đã che giấu danh tính và trở thành tài xế xe tải nhỏ, bây giờ tên tội phạm bị truy nã đó đã ngồi tù và sau này sẽ bị kết án tử hình, đương nhiên ông ta sẽ không thể sử dụng chiếc xe tải nhỏ này nữa cho nên chiếc xe này đã bị anh giữ lại làm phương tiện đi lại tạm thời. Ngoài chiếc xe tải nhỏ của tên tội phạm bị truy nã này ra, anh còn thu giữ toàn bộ số tiền của những tên tội phạm khác và thu giữ một khẩu súng.
Bây giờ trên người anh có khoảng sáu mươi đến tám mươi nghìn tệ tiền mặt.
Khi Lý Thiệu Minh vội vàng lái xe đến trường mẫu giáo, trong lòng đột nhiên thấy ớn lạnh. Nhìn thấy trường mẫu giáo đóng chặt, khuôn viên trường tối om. Tuy rằng anh từng mắng mỏ Tiểu Bình An, nhưng trong lòng anh vẫn lo lắng cho cô bé. Bởi vì Tiểu Bình An là bảo bối cục cưng của Hiên Tịnh Vũ, nếu như để lạc mất Tiểu Bình An, vậy thì anh phải giải thích như thế nào với Hiên Tịnh Vũ?
“Ở đây”.
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng và dễ nghe vang lên từ phía sau Lý Thiệu Minh.
Lý Thiệu Minh quay đầu lại và nhìn thấy Hiên Tịnh Vũ đang nắm tay Tiểu Bình An, đứng ở phía sau lạnh lùng nhìn anh, Tiểu Bình An đang đeo cặp sách vẻ mặt đầy uất ức.
Xong đời rồi…
Lý Thiệu Minh cảm thấy ớn lạnh.
“Đi thôi”, đôi mắt lạnh lùng và sáng ngời của Hiên Tịnh Vũ nhìn Lý Thiệu Minh tỏ vẻ vô cùng chán ghét.
“Ừ”, Lý Thiệu Minh cúi đầu ảo não, bước lên xe tải nhỏ lái đi, cùng chiếc xe Volkswagen Passat của Hiên Tịnh Vũ về nhà.
Về đến nhà, Hiên Tịnh Vũ vẫn không nói chuyện với Lý Thiệu Minh, sau khi đưa Tiểu Bình An đi tắm liền lẳng lặng cùng Tiểu Bình An ngồi vào bàn ăn dùng bữa tối. Thấy đôi mắt đen láy của Tiểu Bình An lén lút nhìn mình, Lý Thiệu Minh nghĩ một lát liền ngồi xuống bên cạnh bọn họ, khẽ nói: “Hôm nay tôi có chút việc nên quên đi đón Tiểu Bình An về nhà, xin lỗi…”
“Tôi cũng không đặt quá nhiều hi vọng vào anh”, Hiên Tịnh Vũ dùng đũa gắp thức ăn đưa vào trong khuôn miệng thanh tú của mình, sắc mặt không chút cảm xúc.
“Ừ…”, nhìn thấy sắc mặt Hiên Tịnh Vũ lạnh lùng như vậy, dường như rất không muốn nói chuyện với mình, Lý Thiệu Minh chỉ yên lặng ngồi bên cạnh cô.
Khi Hiên Tịnh Vũ đã thay xong quần áo, trên người cô lúc này chỉ là một cái áo phông cotton trắng rộng rãi, bên dưới là một chiếc quần đùi rộng, đôi chân dài thon thả trắng nõn. Lý Thiệu Minh nhìn thoáng qua đôi chân thon thả thanh tú của Hiên Tịnh Vũ, trong lòng thầm nghĩ hôm nay mình đã làm sai khiến Hiên Tịnh Vũ tức giận, nên cũng không dám lợi dụng cô.
Lý Thiệu Minh độc thân hai mươi lăm năm, kể từ lần đầu tiên chạm vào cơ thể Hiên Tịnh Vũ, thì nơi nào đó trong lòng anh giống như mở ra một lỗ hổng, dần dần trở nên mất kiểm soát, suy nghĩ cũng trở nên mạnh mẽ hơn.
Tại sao Lý Thiệu Minh lại có xe, sao anh biết lái xe, Hiên Tịnh Vũ hoàn toàn không hỏi câu nào. Kể từ khi Lý Thiệu Minh lợi dụng sờ soạng cô, cô luôn có một cảm giác cáu kỉnh không nói nên lời, loại cảm giác nhục nhã không thể miêu tả. Càng ngày cô càng ghét người đàn ông trước mặt, so với trước đây thì chỉ có ghét hơn chứ không có ít đi, thậm chí còn hy vọng rằng người đàn ông này có thể bỏ nhà rời đi một lần nữa và không bao giờ xuất hiện trước mặt cô.
Đúng lúc này, điện thoại của Hiên Tịnh Vũ vang lên.
“Vũ Vũ, nói cho cậu biết một chuyện lớn, một chuyện vô cùng kinh khủng”, Hàn Phi Phi nói.
“Sao vậy?”, Hiên Tịnh Vũ thản nhiên hỏi.
“Ban ngày, mình có nhắc đến một người tên là Lý Thiệu Minh, vụ anh ta vào đồn cảnh sát đòi lấy thông tin của tội phạm bị truy nã trong mười năm nay cậu còn nhớ chứ? Anh ta thực sự đã làm được rồi, mặc dù anh ta vẫn chưa bắt hết toàn bộ mười ba tên tội phạm bị truy nã đó, nhưng chỉ trong một buổi chiều, anh ta đã bắt đem về được bảy tên tội phạm, trời ơi, cậu nói xem có phải anh ta rất đáng sợ hay không”, Hàn Phi Phi kích động hét lớn.
“Cái gì”, Ánh mắt của Hiên Tịnh Vũ sững sờ ngây dại.
“Có mười ba tên tội phạm truy nã đã trốn mười năm, anh ta đã bắt được bảy tên. Đội trưởng vẫn còn chưa tin lắm, sau khi xét nghiệm ADN, đã xác định được toàn bộ bọn họ chính xác là những tên tội phạm đã bỏ trốn mười năm qua. Hơn nữa trong số bảy người này thì có bốn người là kẻ giết người, một tên là tội phạm hung tợn và hai tên là kẻ cướp, có người trong số họ mang theo súng khi bỏ chạy. Vũ Vũ, tên Lý Thiệu Minh đó cũng rất đẹp trai”, Hàn Phi Phi càng nói càng kích động, cuối cùng suýt chút nữa bật khóc.
“Ha ha, mình cũng không quan tâm đến chuyện tên Lý Thiệu Minh này có đẹp trai hay không, mình chỉ quan tâm đến năng lực của anh ta thôi”, Hiên Tịnh Vũ mỉm cười.
“Đúng thế, cảm thấy anh ta rất giỏi. Nhìn bề ngoài thì có vẻ khá trẻ tuổi, chắc cũng khoảng hai mươi lăm tuổi. Vũ Vũ, không nói nữa, đội trưởng đang trừng mắt với mình đây. Bây giờ trong cục cảnh sát rất bận rộn, cái tên Lý Thiệu Minh đó cùng lúc bắt về tận bảy tên tội phạm truy nã, chúng mình còn phải viết rất nhiều ghi chép và tài liệu kết án nữa…”, Hàn Phi Phi cúp điện thoại.
“Lý Thiệu Minh?”, Hiên Tịnh Vũ khẽ nhắc lại cái tên này và chậm rãi để điện thoại xuống.
“Khụ khụ! Ừ ừ!”, Lý Thiệu Minh ngồi bên cạnh lập tức kho khan.
Anh đã quyết định rồi, nếu như Hiên Tịnh Vũ là vợ của mình, vậy thì anh muốn thật sự nắm chắc lấy Hiên Tịnh Vũ và làm người chồng thực sự của cô. Bản thân mình cũng độc thân hai mươi lăm năm nay, Hiên Tịnh Vũ cũng khá tốt, nhất định phải có được cô để kết thúc cuộc đời độc thân của mình.
Mà lúc này đồng nghiệp của Hiên Tịnh Vũ đang khen ngợi anh với cô, sao anh có thể không vui được?
Nếu như Hiên Tịnh Vũ biết được anh là Lý Thiệu Minh, vậy thì chỉ sợ chuyện muốn lập tức vào phòng ngủ cùng cô lại là chuyện vô cùng khó để miêu tả rồi.
“Anh ho cái gì?”, Hiên Tịnh Vũ lập tức lạnh lùng liếc nhìn Lý Thiệu Minh một cái.
“Không có gì”, khuôn mặt của Lý Thiệu Minh ửng đỏ vì vui mừng, anh mỉm cười nhìn Hiên Tịnh Vũ.
“Ha ha…”, Hiên Tịnh Vũ nở nụ cười chế nhạo.
Không thèm để ý anh nữa, Hiên Tịnh Vũ tiếp tục cầm đũa lên ăn cơm. Vài phút trôi qua, Hiên Tịnh Vũ khẽ cau mày, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Đều là họ Lý, cũng đều là đàn ông, nhưng lại có người khác biệt lớn vậy chứ”.
Nghe Hiên Tịnh Vũ nói vậy, Lý Thiệu Minh cạn lời…
“Sao có thể như vậy được? Thằng nhóc này, chỉ trong một tiếng đồng hồ sao có thể bắt được hai tên? Cậu ta dùng cách gì để bắt được?”, các cảnh sát khác đều kinh ngạc, sôi nổi bàn tán rồi đưa hai tên tội phạm vào cục cảnh sát.
Xét nghiệm ADN là để đảm bảo rằng mình không bị lừa, dựa trên ngoại hình của bọn họ, về cơ bản có thể xác nhận được họ chính xác là những tên tội phạm mà cục cảnh sát đang truy nã.
Mọi người lần lượt đi ngang qua Hàn Phi Phi, Hàn Phi Phi vẫn ngơ ngác đứng ở đồn cảnh sát.
“Chuyện này sao có thể?”, sắc mặt sĩ quan trẻ tuổi bước theo sau Hàn Uy Phong cũng trở nên nghiêm trọng khi nhìn thấy mọi người dẫn tội phạm bị truy nã vào.
“Lẽ nào, thực sự là cậu ta…?”, dự cảm của Hàn Uy Phong trở nên mãnh liệt hơn.
Nhưng điều khiến mọi người ngạc nhiên hơn vẫn còn ở phía sau.
Chỉ một giờ đồng hồ sau đó, Lý Thiệu Minh lại dẫn đến một tên tội phạm bị truy nã khác. Anh vẫn lái chiếc xe tải nhỏ sau đó ném tên tội phạm bị truy nã trước cửa đồn rồi rời đi.
Hai giờ sau, ba giờ sau…
Tên thứ tư, tên thứ năm, tên thứ sáu…
Trước khi trời tối, Lý Thiệu Minh đã bắt về tổng cộng bảy tên!
Ngay cả cục trưởng cũng hoảng hốt trước sự việc này, ông ấy và tất cả cảnh sát trực ban đều lựa chọn làm thêm giờ, để chờ Lý Thiệu Minh tiếp tục bắt tội phạm truy nã về.
Trong mười năm qua, tổng cộng có mười ba tên tội phạm bỏ trốn ở địa phương, Lý Thiệu Minh đã bắt được bảy tên trong một ngày, điều này thật sự khiến mọi người kích động.
Ông ấy cũng không biết nên gọi anh là thợ săn tiền thưởng như Hàn Phi Phi hay nên gọi anh là thần thám.
Nếu có một nhân tài như vậy ở thành phố này, vậy thì chúng ta nhất định phải liều mạng giữ anh ta ở lại.
Có anh giúp sức, cục trưởng tin rằng từ bây giờ, tỷ lệ phá án của thành phố phải là 100%!
Vẫn còn sáu tên nữa, có lẽ là ngày mai mới bắt được…
Trong phòng VIP của quán internet ở trung tâm thành phố, Lý Thiệu Minh đang châm điếu thuốc, nhìn màn hình máy tính trước mặt, từ từ nhắm mắt lại, tay phải nhẹ nhàng xoa bóp thái dương.
Trước mặt anh, có một trang web toàn bộ là tiếng Anh.
Mạng lưới thợ săn.
Một mạng lưới cho những người săn tiền thưởng trên toàn thế giới để trao đổi và chia sẻ tài nguyên.
Ở trên đó có những thợ săn tiền thưởng trên khắp thế giới, họ dùng tài nguyên riêng của bản thân, sắp đặt tai mắt của mình ở khắp thế giới. Dù là quốc gia nào hay thành phố nào, chỉ cần người lạ đến, những người cung cấp thông tin ở địa phương sẽ giúp họ chú ý đến những gương mặt lạ này rồi bí mật điều tra danh tính cũng như lai lịch của họ. Chỉ cần thợ săn tiền thưởng gửi cho bọn họ một bức hình về người mà họ muốn tìm kiếm, thì những người cung cấp thông tin này sẽ tìm kiếm thông tin từ trong hồ sơ mà bọn họ đã thu thập về những người lạ mặt trước đó.
Trang web này tương đương với một mạng lưới cơ sở ngầm có thể thu tóm được mọi ngóc ngách trên thế giới.
Hàn Phi Phi nói đúng, trên đời này có hai loại người, đều nhận tiền để diệt trừ tai họa, một loại là giết người và một loại là bắt người. Nhưng những gì cô ấy nói không chính xác hoàn toàn, trên thế giới này vẫn còn loại người thứ ba, đó là lính đánh thuê, chỉ cần có tiền, thì đều có thể giết người hoặc cũng có thể bắt người.
Lý Thiệu Minh là một trong bốn người nắm binh quyền đẳng cấp thế giới, sao anh có thể không có tài khoản trên mạng lưới thợ săn được. Hơn nữa tài khoản của anh lại rất nổi tiếng trên trang web này, khi anh vừa gửi thông tin của mười ba tên tội phạm bị truy nã mà anh đang tìm kiếm, các thợ săn tiền thưởng đã hỏi những người cung cấp thông tin giúp anh, sau đó rất nhanh chóng liền tìm ra mười ba tên tội phạm bị truy nã trên khắp Hoa Hạ.
Bảy tên tội phạm bị truy nã đang lẩn trốn trong thành phố này và sáu tên tội phạm truy nã đang đi khắp đất nước.
Chờ đến sáng mai, sáu tên tội phạm bị truy nã này sẽ được đưa về thành phố, cho nên anh hoàn toàn không cần phải lo lắng,
Chết rồi!
Lý Thiệu Minh đột nhiên mở mắt ra, bỗng giật mình.
Dường như anh đã quên mất việc phải đón Tiểu Bình An tan học, bên phía Hiên Tịnh Vũ cũng chưa hỏi han gì, cả một ngày anh không trở về nhà, không biết Hiên Tịnh Vũ có hiểu lầm gì không nữa, có khi nào cho rằng anh lại bỏ nhà ra đi.
Nghĩ đến đây, anh nhanh chóng mặc áo khoác và bước ra khỏi quán internet, lên chiếc xe tải nhỏ của mình và nhanh chóng đến trường mẫu giáo của Tiểu Bình An.
Đối tượng bị truy nã đầu tiên mà anh bắt được hôm nay đã che giấu danh tính và trở thành tài xế xe tải nhỏ, bây giờ tên tội phạm bị truy nã đó đã ngồi tù và sau này sẽ bị kết án tử hình, đương nhiên ông ta sẽ không thể sử dụng chiếc xe tải nhỏ này nữa cho nên chiếc xe này đã bị anh giữ lại làm phương tiện đi lại tạm thời. Ngoài chiếc xe tải nhỏ của tên tội phạm bị truy nã này ra, anh còn thu giữ toàn bộ số tiền của những tên tội phạm khác và thu giữ một khẩu súng.
Bây giờ trên người anh có khoảng sáu mươi đến tám mươi nghìn tệ tiền mặt.
Khi Lý Thiệu Minh vội vàng lái xe đến trường mẫu giáo, trong lòng đột nhiên thấy ớn lạnh. Nhìn thấy trường mẫu giáo đóng chặt, khuôn viên trường tối om. Tuy rằng anh từng mắng mỏ Tiểu Bình An, nhưng trong lòng anh vẫn lo lắng cho cô bé. Bởi vì Tiểu Bình An là bảo bối cục cưng của Hiên Tịnh Vũ, nếu như để lạc mất Tiểu Bình An, vậy thì anh phải giải thích như thế nào với Hiên Tịnh Vũ?
“Ở đây”.
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng và dễ nghe vang lên từ phía sau Lý Thiệu Minh.
Lý Thiệu Minh quay đầu lại và nhìn thấy Hiên Tịnh Vũ đang nắm tay Tiểu Bình An, đứng ở phía sau lạnh lùng nhìn anh, Tiểu Bình An đang đeo cặp sách vẻ mặt đầy uất ức.
Xong đời rồi…
Lý Thiệu Minh cảm thấy ớn lạnh.
“Đi thôi”, đôi mắt lạnh lùng và sáng ngời của Hiên Tịnh Vũ nhìn Lý Thiệu Minh tỏ vẻ vô cùng chán ghét.
“Ừ”, Lý Thiệu Minh cúi đầu ảo não, bước lên xe tải nhỏ lái đi, cùng chiếc xe Volkswagen Passat của Hiên Tịnh Vũ về nhà.
Về đến nhà, Hiên Tịnh Vũ vẫn không nói chuyện với Lý Thiệu Minh, sau khi đưa Tiểu Bình An đi tắm liền lẳng lặng cùng Tiểu Bình An ngồi vào bàn ăn dùng bữa tối. Thấy đôi mắt đen láy của Tiểu Bình An lén lút nhìn mình, Lý Thiệu Minh nghĩ một lát liền ngồi xuống bên cạnh bọn họ, khẽ nói: “Hôm nay tôi có chút việc nên quên đi đón Tiểu Bình An về nhà, xin lỗi…”
“Tôi cũng không đặt quá nhiều hi vọng vào anh”, Hiên Tịnh Vũ dùng đũa gắp thức ăn đưa vào trong khuôn miệng thanh tú của mình, sắc mặt không chút cảm xúc.
“Ừ…”, nhìn thấy sắc mặt Hiên Tịnh Vũ lạnh lùng như vậy, dường như rất không muốn nói chuyện với mình, Lý Thiệu Minh chỉ yên lặng ngồi bên cạnh cô.
Khi Hiên Tịnh Vũ đã thay xong quần áo, trên người cô lúc này chỉ là một cái áo phông cotton trắng rộng rãi, bên dưới là một chiếc quần đùi rộng, đôi chân dài thon thả trắng nõn. Lý Thiệu Minh nhìn thoáng qua đôi chân thon thả thanh tú của Hiên Tịnh Vũ, trong lòng thầm nghĩ hôm nay mình đã làm sai khiến Hiên Tịnh Vũ tức giận, nên cũng không dám lợi dụng cô.
Lý Thiệu Minh độc thân hai mươi lăm năm, kể từ lần đầu tiên chạm vào cơ thể Hiên Tịnh Vũ, thì nơi nào đó trong lòng anh giống như mở ra một lỗ hổng, dần dần trở nên mất kiểm soát, suy nghĩ cũng trở nên mạnh mẽ hơn.
Tại sao Lý Thiệu Minh lại có xe, sao anh biết lái xe, Hiên Tịnh Vũ hoàn toàn không hỏi câu nào. Kể từ khi Lý Thiệu Minh lợi dụng sờ soạng cô, cô luôn có một cảm giác cáu kỉnh không nói nên lời, loại cảm giác nhục nhã không thể miêu tả. Càng ngày cô càng ghét người đàn ông trước mặt, so với trước đây thì chỉ có ghét hơn chứ không có ít đi, thậm chí còn hy vọng rằng người đàn ông này có thể bỏ nhà rời đi một lần nữa và không bao giờ xuất hiện trước mặt cô.
Đúng lúc này, điện thoại của Hiên Tịnh Vũ vang lên.
“Vũ Vũ, nói cho cậu biết một chuyện lớn, một chuyện vô cùng kinh khủng”, Hàn Phi Phi nói.
“Sao vậy?”, Hiên Tịnh Vũ thản nhiên hỏi.
“Ban ngày, mình có nhắc đến một người tên là Lý Thiệu Minh, vụ anh ta vào đồn cảnh sát đòi lấy thông tin của tội phạm bị truy nã trong mười năm nay cậu còn nhớ chứ? Anh ta thực sự đã làm được rồi, mặc dù anh ta vẫn chưa bắt hết toàn bộ mười ba tên tội phạm bị truy nã đó, nhưng chỉ trong một buổi chiều, anh ta đã bắt đem về được bảy tên tội phạm, trời ơi, cậu nói xem có phải anh ta rất đáng sợ hay không”, Hàn Phi Phi kích động hét lớn.
“Cái gì”, Ánh mắt của Hiên Tịnh Vũ sững sờ ngây dại.
“Có mười ba tên tội phạm truy nã đã trốn mười năm, anh ta đã bắt được bảy tên. Đội trưởng vẫn còn chưa tin lắm, sau khi xét nghiệm ADN, đã xác định được toàn bộ bọn họ chính xác là những tên tội phạm đã bỏ trốn mười năm qua. Hơn nữa trong số bảy người này thì có bốn người là kẻ giết người, một tên là tội phạm hung tợn và hai tên là kẻ cướp, có người trong số họ mang theo súng khi bỏ chạy. Vũ Vũ, tên Lý Thiệu Minh đó cũng rất đẹp trai”, Hàn Phi Phi càng nói càng kích động, cuối cùng suýt chút nữa bật khóc.
“Ha ha, mình cũng không quan tâm đến chuyện tên Lý Thiệu Minh này có đẹp trai hay không, mình chỉ quan tâm đến năng lực của anh ta thôi”, Hiên Tịnh Vũ mỉm cười.
“Đúng thế, cảm thấy anh ta rất giỏi. Nhìn bề ngoài thì có vẻ khá trẻ tuổi, chắc cũng khoảng hai mươi lăm tuổi. Vũ Vũ, không nói nữa, đội trưởng đang trừng mắt với mình đây. Bây giờ trong cục cảnh sát rất bận rộn, cái tên Lý Thiệu Minh đó cùng lúc bắt về tận bảy tên tội phạm truy nã, chúng mình còn phải viết rất nhiều ghi chép và tài liệu kết án nữa…”, Hàn Phi Phi cúp điện thoại.
“Lý Thiệu Minh?”, Hiên Tịnh Vũ khẽ nhắc lại cái tên này và chậm rãi để điện thoại xuống.
“Khụ khụ! Ừ ừ!”, Lý Thiệu Minh ngồi bên cạnh lập tức kho khan.
Anh đã quyết định rồi, nếu như Hiên Tịnh Vũ là vợ của mình, vậy thì anh muốn thật sự nắm chắc lấy Hiên Tịnh Vũ và làm người chồng thực sự của cô. Bản thân mình cũng độc thân hai mươi lăm năm nay, Hiên Tịnh Vũ cũng khá tốt, nhất định phải có được cô để kết thúc cuộc đời độc thân của mình.
Mà lúc này đồng nghiệp của Hiên Tịnh Vũ đang khen ngợi anh với cô, sao anh có thể không vui được?
Nếu như Hiên Tịnh Vũ biết được anh là Lý Thiệu Minh, vậy thì chỉ sợ chuyện muốn lập tức vào phòng ngủ cùng cô lại là chuyện vô cùng khó để miêu tả rồi.
“Anh ho cái gì?”, Hiên Tịnh Vũ lập tức lạnh lùng liếc nhìn Lý Thiệu Minh một cái.
“Không có gì”, khuôn mặt của Lý Thiệu Minh ửng đỏ vì vui mừng, anh mỉm cười nhìn Hiên Tịnh Vũ.
“Ha ha…”, Hiên Tịnh Vũ nở nụ cười chế nhạo.
Không thèm để ý anh nữa, Hiên Tịnh Vũ tiếp tục cầm đũa lên ăn cơm. Vài phút trôi qua, Hiên Tịnh Vũ khẽ cau mày, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Đều là họ Lý, cũng đều là đàn ông, nhưng lại có người khác biệt lớn vậy chứ”.
Nghe Hiên Tịnh Vũ nói vậy, Lý Thiệu Minh cạn lời…