Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37: Lam Đồ chết chắc rồi
Lý Thiệu Minh đã dần quên mất Trần Tử Phong, Dương Siêu và Lâm Thi Nhã là ai, nhưng Trần Tử Phong, Dương Siêu và Lâm Thi Nhã vẫn âm thầm nhớ đến anh.
Ba người họ nhớ rất rõ mọi chuyện, tối hôm đó Lý Thiệu Minh cũng với dáng vẻ này, bọn họ xem thường anh nửa ngày trời, lại không ngờ rằng, Lý Thiệu Minh này là một cao thủ Thần Cấp. Buổi tối hôm đó Dương Siêu bị bố đánh một trận thê thảm, mười mấy ngày sau đó, bố của họ luôn vô tình nhắc đến Lý Thiệu Minh. Lúc nào cũng nói Lý Thiệu Minh là cao thủ hiếm gặp, có thể kết bạn với anh, hết sức đáng giá, bố của họ đều rất coi trọng Lý Thiệu Minh.
Lúc này, khi bọn họ gặp Lý Thiệu Minh, tất cả đều sững sờ.
Bọn họ đâu có ngờ, ở đây diễu võ dương oai bao lâu, nhân vật đánh nhau với Lam Đồ mà họ muốn xem lại là cao thủ Thần Cấp mới nổi ở thành phố này – Lý Thiệu Minh!
Lam Đồ giẫm phải tổ kiến lửa rồi…
Giờ phút này, trong lòng Trần Tử Phong, Dương Siêu, Lâm Thi Nhã và Thẩm Hân đều nghĩ rằng, mặc dù họ chưa từng thấy thực lực của Lý Thiệu Minh, nhưng chính miệng Hàn Phi Phi thừa nhận Lý Thiệu Minh này là một cao thủ Thần Cấp. Hàn Phi Phi là con cháu nhà tướng cao quý. Cô sẽ không phí lời vàng ý ngọc giúp một người không liên quan khoe khoang. Thẩm Hân cũng dần biết được thực lực của Lý Thiệu Minh, mới thấy khuôn mặt Lý Thiệu Minh quen thuộc, ấn tượng đầu tiên chính là Lam Đồ phải chịu thiệt.
“Anh là chủ của võ đường này sao?”, Doãn Thành chắp tay sau lưng, cúi người, vẻ mặt hà khắc nhìn anh.
“Đúng vậy, võ đường này là tôi bỏ tiền ra mở, đương nhiên tôi là ông chủ rồi”, Lý Thiệu Minh rút ra một điếu thuốc lá Hoàng Quả Thụ, châm lửa.
“Không phải do Heo Rừng mở sao?”, Doãn Thành lập tức chỉ tay vào tấm bảng quảng cáo trên tường, trên đó viết vài cái tên và chủ quản là Heo Rừng.
“Có lẽ cậu biết rõ tính cách của anh ta ra sao, chủ võ đường này không phải của anh ta, mà là của tôi”, Lý Thiệu Minh nói.
“Lời anh nói cũng khá có lý…”, Doãn Thành khẽ gật đầu.
Tuy hắn và Heo Rừng không quá thân quen, chỉ từng gặp một hai lần, đến cả một câu cũng chưa từng nói, nhưng cùng Lý Tích Đồng tập luyện ở đây hơn một tiếng đồng hồ, hắn cũng dần hiểu về Heo Rừng.
Tính cách Heo Rừng này hơi hèn hạ, ham hư vinh, thích chém gió khoe khoang, mà Lý Thiệu Minh mặc dù trông nghèo khổ, nhưng ánh mắt nhìn người khác lại rất chân thành, làn da trắng trẻo, khuôn mặt hiền lành lương thiện, chủ của võ đường này hẳn không phải là Heo Rừng, mà là Lý Thiệu Minh.
Lý Tích Đồng đứng một bên xem trò hay, lúc cô ta nhìn về phía Lý Thiệu Minh, bất giác cau mày.
Thì ra chủ của võ đường này là anh ta, anh ta mới là ông chủ của võ đường. Nhưng tiếc là dù anh ta có sự nghiệp riêng, nhưng bộ đồ mặc trên người lại quá tầm thường, vẫn không đủ tư cách làm bạn với cô ta.
“Nói tóm lại, nếu cậu bạn này đã đến võ đường thì tôi sẽ đấu với cậu một trận. Nếu cậu thắng tôi, võ đường của tôi lập tức đóng cửa, nhưng nếu cậu thua, thì tôi mong cậu hãy tuyên truyền cho võ đường một chút, giúp thu hút thêm học viên cho võ đường này của tôi”, Lý Thiệu Minh châm một điếu thuốc, mỉm cười nhìn Lam Đồ trước mặt.
“Rác rưởi”, Lam Đồ vẫn cười khẩy.
“Hử?”, Lý Thiệu Minh khẽ nhíu mày.
“Rác rưởi, tôi đã học Taekwondo mười năm, đừng nói là viên gạch hay ván gỗ, cho dù là một ống sắt cũng có thể bẻ cong. Mà sư phụ của tôi là người Đại Hàn chính tông, sư phụ Kim Sùng Quang, võ sư Taekwondo. Người luyện võ có năm cấp độ: Nhập Môn, Thành Thục, Tinh Anh, Tông Sư, Thần Cấp, ân sư của tôi là cao thủ Tông Sư cấp trung, còn tôi là cao thủ Thành Thục cấp cao, sắp bước vào cấp bậc Tinh Anh, anh cảm thấy anh có thể đánh bại tôi sao? Vì vậy, tôi nói anh chỉ là đồ rác rưởi!”, Lam Đồ giơ thẳng ngón tay cái lên với Lý Thiệu Minh, sau đó từ từ xoay ngược ngón tay chỉ xuống.
“Ha ha”, Lý Thiệu Minh cười sảng khoái, không phản bác lời sỉ nhục của hắn, chỉ coi hắn như tuổi trẻ chưa trải sự đời.
“Thế này đi, cậu ra tay với tôi, tôi nhường cậu hai tay hai chân, nếu Lý Thiệu Minh tôi cử động một ngón tay, coi như tôi thua cuộc đấu võ này”, Lý Thiệu Minh bổ sung.
“Ha ha ha!”, nghe những lời Lý Thiệu Minh nói, Doãn Thành bật cười.
Lúc này, hắn chế giễu nhìn vào Lý Thiệu Minh, không chỉ hắn mà ánh mắt đám học viên của võ đường nhìn Lý Thiệu Minh đều tỏ vẻ khinh thường, bao gồm cả Lý Tích Đồng.
Lam Đồ là cậu ấm có tiếng ở thành phố này, không chỉ xuất thân từ gia đình quyền thế, còn rất giỏi võ Taekwondo, rất có danh tiếng, cơ bản thì học sinh cấp ba ở đây đều từng nghe đến hắn. Khi học cấp ba, một mình hắn đánh nhau với bốn năm tên côn đồ, được công nhận là đại ca của trường. Lúc lên đại học, hầu như không ai không biết đến hắn.
Học viên của võ đường đều biết hắn, thật ra họ rất muốn vào câu lạc bộ Taekwondo của Lam Đồ, nhưng bởi vì Lam Đồ xem thường gia thế bình thường và tư chất không có gì nổi bật của họ, Lam Đồ không cần bọn họ, nên cả đám mới đến học ở võ đường của Lý Thiệu Minh.
Nếu Lý Thiệu Minh nói mình sẵn lòng chiến đấu cùng Lam Đồ, có lẽ mọi người vẫn tin anh có chút bản lĩnh, nhưng khi anh nói muốn nhường Lam Đồ hai tay hai chân, trong lòng mọi người đều khẳng định, Lý Thiệu Minh là một kẻ khoác lác.
Dần dần, mọi người nhìn lén Lý Thiệu Minh thì thầm, che miệng cười nhạo, dùng ánh mắt nghi ngờ khó nói nhìn Lý Thiệu Minh, chờ khi võ đường bị Lam Đồ san bằng, bọn họ sẽ tìm Lý Thiệu Minh đòi lại học phí.
“Lý Phong, cậu bị ngu à? Tôi còn không phải đối thủ của Lam Đồ, mà cậu lại dám khiêu chiến với cậu ta? Cậu khiêu chiến thì cũng được thôi, nhưng lại nói muốn nhường Lam Đồ hai tay hai chân. Thực lực bản thân thế nào, trong lòng cậu không đong đếm được sao?”, Heo Rừng lập tức đứng dậy, đi đến bên cạnh Lý Thiệu Minh, dùng sức túm cánh tay anh: “Tôi nói cho cậu biết, nếu võ đường này sụp đổ thì đừng trách tôi. Lúc trước tôi nói ôm tiền bỏ chạy, là tự cậu khăng khăng, nói cái gì mà muốn kiên trì mở võ đường này. Bây giờ chúng ta sắp mất hết thể diện rồi, học viên nhất định sẽ rút lại tiền, võ đường này sụp đổ hoàn toàn là do cậu, không liên quan gì đến tôi”.
“Câm miệng”, Lý Thiệu Minh chịu đựng nghe Heo Rừng lải nhải đủ rồi, giờ phút này cánh tay anh bị Heo Rừng túm hơi đau, lại bởi vì võ đường hỗn loạn, trong lòng thấy bực bội, lạnh lùng nhìn thẳng vào Heo Rừng.
“Cậu dám hung dữ với tôi sao?”, Heo Rừng sửng sốt.
“Nếu võ đường này đóng cửa, tôi đền cho anh thêm mười cái”, Lý Thiệu Minh lạnh lùng nói.
“Đây là tự cậu nói nhé, đàn ông nói là không được nuốt lời”, Heo Rừng thấy Lý Thiệu Minh tức giận nên không chọc vào Lý Thiệu Minh nữa, anh ta từ từ buông tay anh ra và lùi lại phía sau.
Lúc lùi lại, Heo Rừng cảm thấy buồn bực khó tả.
Anh ta cảm thấy Lý Thiệu Minh rất ngu ngốc, không chỉ ngu ngốc bình thường, anh ta nghe nói Lam Đồ là con cháu nhà họ Lam, một trong số mười gia đình giàu có nhất thành phố, liền sợ đến mức tè ra quần, không thèm quan tâm đến thể diện, ra sức nịnh nọt tâng bốc Lam Đồ. Mà Lý Thiệu Minh thì hay rồi, thẳng thắn đứng ra khiêu chiến Lam Đồ.
Anh ta biết rằng, trận đấu giữa Lý Thiệu Minh và Lam Đồ chỉ có thua không thể thắng, nếu Lý Thiệu Minh chỉ đơn phương bị Lam Đồ hành hạ thì tốt, nhưng lỡ lúc đấu võ cùng Lam Đồ, chẳng may cậu ta khiến Lam Đồ bị thương, móng tay cào xước da Lam Đồ, sợ là sẽ rước lấy tai họa. Bởi vì Lam Đồ có tiền, chỉ cần có tiền là có thế lực, kiểu cậu ấm nhà giàu dưới một người trên ngàn người này, có quan hệ với khá nhiều dân xã hội. Nếu cậu ta thật sự làm sai điều gì, e rằng không chỉ Lam Đồ không buông tha, ngay cả đám xã hội đen đó cũng sẽ không tha cho cậu ta.
Haiz, cậu cứ đánh đi vậy, chịu đau khổ mới có thể chậm rãi trưởng thành. Chờ khi cậu đắc tội với Lam Đồ, biết hối hận rồi, tôi lại phải nghĩ cách giúp cậu giải quyết.
Heo Rừng lắc đầu nhìn Lý Thiệu Minh, trong lòng thầm thở dài.
“Lam Đồ, mời ra tay”, Lý Thiệu Minh mỉm cười, đặt hai tay ra sau lưng.
Nhìn thấy nụ cười chế giễu của Lam Đồ, Trần Tử Phong, Dương Siêu và Lâm Thi Nhã đều khẽ cau mày, không nói gì.
Lam Đồ chết chắc rồi…
Ba người họ nhớ rất rõ mọi chuyện, tối hôm đó Lý Thiệu Minh cũng với dáng vẻ này, bọn họ xem thường anh nửa ngày trời, lại không ngờ rằng, Lý Thiệu Minh này là một cao thủ Thần Cấp. Buổi tối hôm đó Dương Siêu bị bố đánh một trận thê thảm, mười mấy ngày sau đó, bố của họ luôn vô tình nhắc đến Lý Thiệu Minh. Lúc nào cũng nói Lý Thiệu Minh là cao thủ hiếm gặp, có thể kết bạn với anh, hết sức đáng giá, bố của họ đều rất coi trọng Lý Thiệu Minh.
Lúc này, khi bọn họ gặp Lý Thiệu Minh, tất cả đều sững sờ.
Bọn họ đâu có ngờ, ở đây diễu võ dương oai bao lâu, nhân vật đánh nhau với Lam Đồ mà họ muốn xem lại là cao thủ Thần Cấp mới nổi ở thành phố này – Lý Thiệu Minh!
Lam Đồ giẫm phải tổ kiến lửa rồi…
Giờ phút này, trong lòng Trần Tử Phong, Dương Siêu, Lâm Thi Nhã và Thẩm Hân đều nghĩ rằng, mặc dù họ chưa từng thấy thực lực của Lý Thiệu Minh, nhưng chính miệng Hàn Phi Phi thừa nhận Lý Thiệu Minh này là một cao thủ Thần Cấp. Hàn Phi Phi là con cháu nhà tướng cao quý. Cô sẽ không phí lời vàng ý ngọc giúp một người không liên quan khoe khoang. Thẩm Hân cũng dần biết được thực lực của Lý Thiệu Minh, mới thấy khuôn mặt Lý Thiệu Minh quen thuộc, ấn tượng đầu tiên chính là Lam Đồ phải chịu thiệt.
“Anh là chủ của võ đường này sao?”, Doãn Thành chắp tay sau lưng, cúi người, vẻ mặt hà khắc nhìn anh.
“Đúng vậy, võ đường này là tôi bỏ tiền ra mở, đương nhiên tôi là ông chủ rồi”, Lý Thiệu Minh rút ra một điếu thuốc lá Hoàng Quả Thụ, châm lửa.
“Không phải do Heo Rừng mở sao?”, Doãn Thành lập tức chỉ tay vào tấm bảng quảng cáo trên tường, trên đó viết vài cái tên và chủ quản là Heo Rừng.
“Có lẽ cậu biết rõ tính cách của anh ta ra sao, chủ võ đường này không phải của anh ta, mà là của tôi”, Lý Thiệu Minh nói.
“Lời anh nói cũng khá có lý…”, Doãn Thành khẽ gật đầu.
Tuy hắn và Heo Rừng không quá thân quen, chỉ từng gặp một hai lần, đến cả một câu cũng chưa từng nói, nhưng cùng Lý Tích Đồng tập luyện ở đây hơn một tiếng đồng hồ, hắn cũng dần hiểu về Heo Rừng.
Tính cách Heo Rừng này hơi hèn hạ, ham hư vinh, thích chém gió khoe khoang, mà Lý Thiệu Minh mặc dù trông nghèo khổ, nhưng ánh mắt nhìn người khác lại rất chân thành, làn da trắng trẻo, khuôn mặt hiền lành lương thiện, chủ của võ đường này hẳn không phải là Heo Rừng, mà là Lý Thiệu Minh.
Lý Tích Đồng đứng một bên xem trò hay, lúc cô ta nhìn về phía Lý Thiệu Minh, bất giác cau mày.
Thì ra chủ của võ đường này là anh ta, anh ta mới là ông chủ của võ đường. Nhưng tiếc là dù anh ta có sự nghiệp riêng, nhưng bộ đồ mặc trên người lại quá tầm thường, vẫn không đủ tư cách làm bạn với cô ta.
“Nói tóm lại, nếu cậu bạn này đã đến võ đường thì tôi sẽ đấu với cậu một trận. Nếu cậu thắng tôi, võ đường của tôi lập tức đóng cửa, nhưng nếu cậu thua, thì tôi mong cậu hãy tuyên truyền cho võ đường một chút, giúp thu hút thêm học viên cho võ đường này của tôi”, Lý Thiệu Minh châm một điếu thuốc, mỉm cười nhìn Lam Đồ trước mặt.
“Rác rưởi”, Lam Đồ vẫn cười khẩy.
“Hử?”, Lý Thiệu Minh khẽ nhíu mày.
“Rác rưởi, tôi đã học Taekwondo mười năm, đừng nói là viên gạch hay ván gỗ, cho dù là một ống sắt cũng có thể bẻ cong. Mà sư phụ của tôi là người Đại Hàn chính tông, sư phụ Kim Sùng Quang, võ sư Taekwondo. Người luyện võ có năm cấp độ: Nhập Môn, Thành Thục, Tinh Anh, Tông Sư, Thần Cấp, ân sư của tôi là cao thủ Tông Sư cấp trung, còn tôi là cao thủ Thành Thục cấp cao, sắp bước vào cấp bậc Tinh Anh, anh cảm thấy anh có thể đánh bại tôi sao? Vì vậy, tôi nói anh chỉ là đồ rác rưởi!”, Lam Đồ giơ thẳng ngón tay cái lên với Lý Thiệu Minh, sau đó từ từ xoay ngược ngón tay chỉ xuống.
“Ha ha”, Lý Thiệu Minh cười sảng khoái, không phản bác lời sỉ nhục của hắn, chỉ coi hắn như tuổi trẻ chưa trải sự đời.
“Thế này đi, cậu ra tay với tôi, tôi nhường cậu hai tay hai chân, nếu Lý Thiệu Minh tôi cử động một ngón tay, coi như tôi thua cuộc đấu võ này”, Lý Thiệu Minh bổ sung.
“Ha ha ha!”, nghe những lời Lý Thiệu Minh nói, Doãn Thành bật cười.
Lúc này, hắn chế giễu nhìn vào Lý Thiệu Minh, không chỉ hắn mà ánh mắt đám học viên của võ đường nhìn Lý Thiệu Minh đều tỏ vẻ khinh thường, bao gồm cả Lý Tích Đồng.
Lam Đồ là cậu ấm có tiếng ở thành phố này, không chỉ xuất thân từ gia đình quyền thế, còn rất giỏi võ Taekwondo, rất có danh tiếng, cơ bản thì học sinh cấp ba ở đây đều từng nghe đến hắn. Khi học cấp ba, một mình hắn đánh nhau với bốn năm tên côn đồ, được công nhận là đại ca của trường. Lúc lên đại học, hầu như không ai không biết đến hắn.
Học viên của võ đường đều biết hắn, thật ra họ rất muốn vào câu lạc bộ Taekwondo của Lam Đồ, nhưng bởi vì Lam Đồ xem thường gia thế bình thường và tư chất không có gì nổi bật của họ, Lam Đồ không cần bọn họ, nên cả đám mới đến học ở võ đường của Lý Thiệu Minh.
Nếu Lý Thiệu Minh nói mình sẵn lòng chiến đấu cùng Lam Đồ, có lẽ mọi người vẫn tin anh có chút bản lĩnh, nhưng khi anh nói muốn nhường Lam Đồ hai tay hai chân, trong lòng mọi người đều khẳng định, Lý Thiệu Minh là một kẻ khoác lác.
Dần dần, mọi người nhìn lén Lý Thiệu Minh thì thầm, che miệng cười nhạo, dùng ánh mắt nghi ngờ khó nói nhìn Lý Thiệu Minh, chờ khi võ đường bị Lam Đồ san bằng, bọn họ sẽ tìm Lý Thiệu Minh đòi lại học phí.
“Lý Phong, cậu bị ngu à? Tôi còn không phải đối thủ của Lam Đồ, mà cậu lại dám khiêu chiến với cậu ta? Cậu khiêu chiến thì cũng được thôi, nhưng lại nói muốn nhường Lam Đồ hai tay hai chân. Thực lực bản thân thế nào, trong lòng cậu không đong đếm được sao?”, Heo Rừng lập tức đứng dậy, đi đến bên cạnh Lý Thiệu Minh, dùng sức túm cánh tay anh: “Tôi nói cho cậu biết, nếu võ đường này sụp đổ thì đừng trách tôi. Lúc trước tôi nói ôm tiền bỏ chạy, là tự cậu khăng khăng, nói cái gì mà muốn kiên trì mở võ đường này. Bây giờ chúng ta sắp mất hết thể diện rồi, học viên nhất định sẽ rút lại tiền, võ đường này sụp đổ hoàn toàn là do cậu, không liên quan gì đến tôi”.
“Câm miệng”, Lý Thiệu Minh chịu đựng nghe Heo Rừng lải nhải đủ rồi, giờ phút này cánh tay anh bị Heo Rừng túm hơi đau, lại bởi vì võ đường hỗn loạn, trong lòng thấy bực bội, lạnh lùng nhìn thẳng vào Heo Rừng.
“Cậu dám hung dữ với tôi sao?”, Heo Rừng sửng sốt.
“Nếu võ đường này đóng cửa, tôi đền cho anh thêm mười cái”, Lý Thiệu Minh lạnh lùng nói.
“Đây là tự cậu nói nhé, đàn ông nói là không được nuốt lời”, Heo Rừng thấy Lý Thiệu Minh tức giận nên không chọc vào Lý Thiệu Minh nữa, anh ta từ từ buông tay anh ra và lùi lại phía sau.
Lúc lùi lại, Heo Rừng cảm thấy buồn bực khó tả.
Anh ta cảm thấy Lý Thiệu Minh rất ngu ngốc, không chỉ ngu ngốc bình thường, anh ta nghe nói Lam Đồ là con cháu nhà họ Lam, một trong số mười gia đình giàu có nhất thành phố, liền sợ đến mức tè ra quần, không thèm quan tâm đến thể diện, ra sức nịnh nọt tâng bốc Lam Đồ. Mà Lý Thiệu Minh thì hay rồi, thẳng thắn đứng ra khiêu chiến Lam Đồ.
Anh ta biết rằng, trận đấu giữa Lý Thiệu Minh và Lam Đồ chỉ có thua không thể thắng, nếu Lý Thiệu Minh chỉ đơn phương bị Lam Đồ hành hạ thì tốt, nhưng lỡ lúc đấu võ cùng Lam Đồ, chẳng may cậu ta khiến Lam Đồ bị thương, móng tay cào xước da Lam Đồ, sợ là sẽ rước lấy tai họa. Bởi vì Lam Đồ có tiền, chỉ cần có tiền là có thế lực, kiểu cậu ấm nhà giàu dưới một người trên ngàn người này, có quan hệ với khá nhiều dân xã hội. Nếu cậu ta thật sự làm sai điều gì, e rằng không chỉ Lam Đồ không buông tha, ngay cả đám xã hội đen đó cũng sẽ không tha cho cậu ta.
Haiz, cậu cứ đánh đi vậy, chịu đau khổ mới có thể chậm rãi trưởng thành. Chờ khi cậu đắc tội với Lam Đồ, biết hối hận rồi, tôi lại phải nghĩ cách giúp cậu giải quyết.
Heo Rừng lắc đầu nhìn Lý Thiệu Minh, trong lòng thầm thở dài.
“Lam Đồ, mời ra tay”, Lý Thiệu Minh mỉm cười, đặt hai tay ra sau lưng.
Nhìn thấy nụ cười chế giễu của Lam Đồ, Trần Tử Phong, Dương Siêu và Lâm Thi Nhã đều khẽ cau mày, không nói gì.
Lam Đồ chết chắc rồi…
Bình luận facebook