Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 217: Dáng vẻ của gia đình
Tô Thanh Anh không khỏi hơi sửng sốt, Nguyễn Hạo Thần gọi ra từ này đúng là rất thành thạo, như thể đã gọi rất nhiều năm, giống như vợ chồng lâu năm vậy.
Tuy nhiên, cuộc hôn nhân ba năm của họ cũng chỉ là trên danh nghĩa, sau đó xa nhau năm năm, nhưng Nguyễn Hạo Thần lại gọi từ đó không phải loại quen thuộc thông thường.
Như thể họ chưa từng xa nhau, như thể họ vốn đã sống cùng với nhau rất nhiều năm, đã quen thuộc đến mức vô cùng tự nhiên.
Cúi đầu xuống nhìn bộ đồ ngủ trên người mình, đây là bộ đồ ngủ mới, cùng kiểu đồ đôi với cái trên người anh, chắc không phải anh đặc biệt chuẩn bị cho Lâm Tiêu chứ?
Nhưng cũng không giống, trong căn biệt thư này không có chút dấu vết gì liên quan đến cuộc sống của Lâm Tiêu, hơn nữa, mọi đồ đạc và vật trang trí cũng giống y hệt năm năm trước, cũng tức là lúc cô rời đi.
Hoàn toàn không thay đổi chút nào, cho nên bộ đồ ngủ này chắc hẳn không phải chuẩn bị cho Lâm Tiêu.
Sau khi ra khỏi giường, cô quay đầu lại liếc nhìn Nguyễn Hạo Thần. Hôm qua là ngày giỗ của bố mẹ nhà họ Nguyễn, nhưng anh lại chọn dành cả ngày này cho Tiểu Bảo.
Khi cô ngẩng đầu lên, con ngươi lập tức co rút lại, bức ảnh được treo trên đầu giường…
Đó là bức ảnh chân dung trước đây của cô, nhưng được phóng to lên!
Trong lòng bỗng dưng hơi ủ ê, Nguyễn Hạo Thần làm như vậy là muốn chứng tỏ phòng ngủ chính này là của cô sao?
Nếu ba năm trước anh đối xử với tôi như vậy thì có lẽ chúng ta sẽ không đi đến bước này!
Hít một hơi thật sâu, cô rời khỏi phòng.
Nguyễn Hạo Thần ở trên giường từ từ tỉnh dậy, đôi môi mỏng nhếch lên một nụ cười xấu xa.
Loại cảm giác này mới là cảm giác gia đình, có cảm giác gia đình đúng là rất hạnh phúc!
Vừa rồi cô ấy thật sự không đánh thức mình, hơn nữa, khi anh nói câu đó, trong lòng đang lan ra một luồng ấm áp kỳ lạ.
Cảm giác như vậy đúng là rất tốt. Anh muốn như vậy ngày này qua ngày khác, anh muốn cuộc sống như vậy mãi tiếp tục.
Khi Tô Thanh Anh bước xuống lầu thì nhìn thấy cậu nhóc đó đang ngồi trước bàn ăn và chậm rãi ăn sáng, bên cạnh còn có chiếc máy tính xách tay mà cậu bé luôn yêu thích nhất.
Chiếc máy tính xách tay này thực sự rất đắt tiền, hơn nữa cũng là do Nguyễn Hạo Thần tặng cho cậu bé, nên cậu bé quý đến vậy cũng không có gì kỳ lạ.
Khi Tô Cảnh Nhạc nhìn thấy Tô Thanh Anh thì lập tức nở ra một nụ cười vô cùng rạng rỡ: “Mẹ, chào buổi sáng, không biết đêm qua mẹ ngủ có ngon không?”
Tô Thanh Anh nhìn cậu bé rồi gật đầu.
Hôm qua vì có tác dụng của rượu cồn nên muốn ngủ không ngon cũng rất khó.
Cô muốn nói gì đó, nhưng thấy dì trông nhà bưng ra một cái nồi đất.
“Chào cô, cô dậy rồi à, nhóc con nói đêm qua hai người đã uống nhiều rượu, cho nên tôi đã nấu cháo hải sản cho mọi người, như vậy thì mọi người thức dậy uống rượu cũng có thể làm ấm bụng.”
Tô Thanh Anh nhếch khóe miệng lên, nở nụ cười ngượng ngùng.
Cô hoàn toàn không quen biết dì này, nhưng thái độ của bà ta thực sự rất tốt.
Nhưng cô có một câu hỏi, chẳng lẽ dì này không cảm thấy kỳ lạ khi nhìn thấy họ sao? Sẽ không nghĩ rằng họ đột nhập vào nhà riêng hay gì đó sao?
“Cô à, cô chắc hẳn là mợ chủ trong nhà nhỉ. Tôi đã nhìn thấy bức ảnh của cô được treo trên đầu giường khi dọn dẹp phòng ngủ chính của cô và cậu chủ, thật sự rất đẹp.
Nhưng tôi đã bắt đầu quét dọn ở đây từ năm năm trước mà chưa từng thấy cô xuất hiện, cậu chủ nói với tôi rằng cô đã ra nước ngoài và không biết khi nào sẽ trở lại.
Mặc dù diện mạo trong ảnh hơi khác biệt nhưng có thể thấy rằng cô chắc hẳn là vợ của cậu chủ, còn nhóc con này trông rất giống cậu chủ.”
Tô Thanh Anh: …
Hóa ra dì này đã đến đây lâu như vậy rồi, bắt đầu đến đây từ năm năm trước, chắc là đến đây sau khi cô rời đi không lâu.
Nguyễn Hạo Thần lại nói với dì này rằng cô chỉ là đã ra nước ngoài, đây là đang lừa gạt dì này và cũng đang lừa gạt chính mình sao?
Tâm trạng bỗng dưng trở nên hơi phức tạp, hoàn toàn là một cảm xúc phức tạp.
“Mợ chủ, cô có muốn đánh răng rửa mặt trước không? Hay cô muốn ăn sáng trước?”
Tô Thanh Anh định thần lại, lắc đầu: “Tôi đi đánh răng rửa mặt trước.”
“Vâng.”
“Vậy mợ chủ, cậu chủ có thức dậy không? Nhưng cũng đúng, đêm qua cậu chủ mệt mỏi như thế thì chắc chắn phải nghỉ ngơi nhiều hơn nhỉ? Mợ chủ, tinh thần của cô tốt thật, đêm qua chắc hẳn cũng khá mệt nhỉ, cô cũng nên nghỉ ngơi mới đúng.”
Hả?
Rốt cuộc dì đang nói cái gì vậy, tại sao đêm qua Nguyễn Hạo Thần sẽ cảm thấy mệt mỏi?
Không phải nghĩ rằng họ…
Dì trông nhà nhìn Tô Thanh Anh, một dáng vẻ tôi hiểu tôi biết.
Tô Cảnh Nhạc rất ngơ ngàng về những chuyện này, cậu bé thực sự không hiểu dì trông nhà đang nói gì.
Tô Thanh Anh rất xấu hổ quay người đi lên lầu, dì trông nhà cũng cởi mở như thế sao, tiết tấu câu chuyện bỗng đột ngột như vậy, cô thậm chí không có thời gian để phản ứng lại.
“Mẹ, cổ của mẹ bị sao vậy? Có phải đêm qua mẹ đi đứng không cẩn thận nên đã ngã hay là đụng trúng đâu rồi không?”
Tô Thanh Anh ngây người, theo bản năng lấy tay che cổ của mình lại, cổ của cô bị sao vậy?
Nhưng cô không cảm thấy đau chút nào.
Quay đầu nhìn họ, dì trông nhà đang nhỏ giọng giải thích với Tô Cảnh Nhạc: “Cậu chủ nhỏ à, cổ của mợ chủ chắc hẳn đã bị một con sói hoang lớn tóm được nên mới đỏ như thế này.”
Tô Cảnh Nhạc: …
Dì trông nhà đã coi cậu bé như đứa trẻ ba tuổi sao?
Nghĩ rằng cậu bé sẽ tin lời này sao?
Đó là điều không thể!
Cái vết trên cổ của mẹ cậu bé nếu không nằm ngoài dự đoán thì đó chắc hẳn là dấu hôn, cũng tức là Nguyễn Hạo Thần và mẹ của cậu bé đã làm chuyện ân ái vào đêm qua?
Ôi chu choa, tên Nguyễn Hạo Thần chết tiệt đó, cậu chính là biết chắc không có gì tốt đẹp khi anh ta bắt cóc cậu về nhà, hóa ra không chỉ muốn bắt cóc cậu về nhà mà còn muốn bắt cóc cả mẹ của cậu nữa, đúng là quá đáng ghét rồi.
Sắc mặt của Tô Thanh Anh càng thêm xấu hổ, rốt cuộc Nguyễn Hạo Thần đã làm gì cô vào đêm qua vậy?
Ôm lấy cổ của mình rồi nhanh chóng chạy lên lầu, nếu thấy trên người cô còn có dấu vết nào khác thì cô chắc chắn sẽ lấy thanh đao lớn dài bốn mươi mét của mình ra kề vào cổ Nguyễn Hạo Thần không chút do dự!
Tô Cảnh Nhạc lắc đầu nói không nên lời, phản ứng của mẹ mình đúng là chậm.
“Dì à, cháu không phải là đứa trẻ ba tuổi, cháu đã bốn tuổi rồi, cháu còn biết rất nhiều thứ, chẳng hạn như cái vết trên cổ của mẹ vừa rồi, hoàn toàn không phải bị con sói hoang lớn tóm được gì cả, mà là do tên chó Nguyễn Hạo Thần gây ra.”
Dì trông nhà lộ vẻ kinh ngạc, rốt cuộc đứa nhỏ này đã được giáo dục kiểu gì mà đến chuyện như vậy cũng có thể biết được!
Hơn nữa, tại sao nói cậu Nguyễn là tên chó?
Sau khi trở về phòng thì Tô Thanh Anh lập tức chui vào phòng tắm, kéo cổ áo của mình ra và nhìn thấy cái vết trên cổ, sắc mặt của cô lập tức tối sầm lại!
Tuy nhiên, cuộc hôn nhân ba năm của họ cũng chỉ là trên danh nghĩa, sau đó xa nhau năm năm, nhưng Nguyễn Hạo Thần lại gọi từ đó không phải loại quen thuộc thông thường.
Như thể họ chưa từng xa nhau, như thể họ vốn đã sống cùng với nhau rất nhiều năm, đã quen thuộc đến mức vô cùng tự nhiên.
Cúi đầu xuống nhìn bộ đồ ngủ trên người mình, đây là bộ đồ ngủ mới, cùng kiểu đồ đôi với cái trên người anh, chắc không phải anh đặc biệt chuẩn bị cho Lâm Tiêu chứ?
Nhưng cũng không giống, trong căn biệt thư này không có chút dấu vết gì liên quan đến cuộc sống của Lâm Tiêu, hơn nữa, mọi đồ đạc và vật trang trí cũng giống y hệt năm năm trước, cũng tức là lúc cô rời đi.
Hoàn toàn không thay đổi chút nào, cho nên bộ đồ ngủ này chắc hẳn không phải chuẩn bị cho Lâm Tiêu.
Sau khi ra khỏi giường, cô quay đầu lại liếc nhìn Nguyễn Hạo Thần. Hôm qua là ngày giỗ của bố mẹ nhà họ Nguyễn, nhưng anh lại chọn dành cả ngày này cho Tiểu Bảo.
Khi cô ngẩng đầu lên, con ngươi lập tức co rút lại, bức ảnh được treo trên đầu giường…
Đó là bức ảnh chân dung trước đây của cô, nhưng được phóng to lên!
Trong lòng bỗng dưng hơi ủ ê, Nguyễn Hạo Thần làm như vậy là muốn chứng tỏ phòng ngủ chính này là của cô sao?
Nếu ba năm trước anh đối xử với tôi như vậy thì có lẽ chúng ta sẽ không đi đến bước này!
Hít một hơi thật sâu, cô rời khỏi phòng.
Nguyễn Hạo Thần ở trên giường từ từ tỉnh dậy, đôi môi mỏng nhếch lên một nụ cười xấu xa.
Loại cảm giác này mới là cảm giác gia đình, có cảm giác gia đình đúng là rất hạnh phúc!
Vừa rồi cô ấy thật sự không đánh thức mình, hơn nữa, khi anh nói câu đó, trong lòng đang lan ra một luồng ấm áp kỳ lạ.
Cảm giác như vậy đúng là rất tốt. Anh muốn như vậy ngày này qua ngày khác, anh muốn cuộc sống như vậy mãi tiếp tục.
Khi Tô Thanh Anh bước xuống lầu thì nhìn thấy cậu nhóc đó đang ngồi trước bàn ăn và chậm rãi ăn sáng, bên cạnh còn có chiếc máy tính xách tay mà cậu bé luôn yêu thích nhất.
Chiếc máy tính xách tay này thực sự rất đắt tiền, hơn nữa cũng là do Nguyễn Hạo Thần tặng cho cậu bé, nên cậu bé quý đến vậy cũng không có gì kỳ lạ.
Khi Tô Cảnh Nhạc nhìn thấy Tô Thanh Anh thì lập tức nở ra một nụ cười vô cùng rạng rỡ: “Mẹ, chào buổi sáng, không biết đêm qua mẹ ngủ có ngon không?”
Tô Thanh Anh nhìn cậu bé rồi gật đầu.
Hôm qua vì có tác dụng của rượu cồn nên muốn ngủ không ngon cũng rất khó.
Cô muốn nói gì đó, nhưng thấy dì trông nhà bưng ra một cái nồi đất.
“Chào cô, cô dậy rồi à, nhóc con nói đêm qua hai người đã uống nhiều rượu, cho nên tôi đã nấu cháo hải sản cho mọi người, như vậy thì mọi người thức dậy uống rượu cũng có thể làm ấm bụng.”
Tô Thanh Anh nhếch khóe miệng lên, nở nụ cười ngượng ngùng.
Cô hoàn toàn không quen biết dì này, nhưng thái độ của bà ta thực sự rất tốt.
Nhưng cô có một câu hỏi, chẳng lẽ dì này không cảm thấy kỳ lạ khi nhìn thấy họ sao? Sẽ không nghĩ rằng họ đột nhập vào nhà riêng hay gì đó sao?
“Cô à, cô chắc hẳn là mợ chủ trong nhà nhỉ. Tôi đã nhìn thấy bức ảnh của cô được treo trên đầu giường khi dọn dẹp phòng ngủ chính của cô và cậu chủ, thật sự rất đẹp.
Nhưng tôi đã bắt đầu quét dọn ở đây từ năm năm trước mà chưa từng thấy cô xuất hiện, cậu chủ nói với tôi rằng cô đã ra nước ngoài và không biết khi nào sẽ trở lại.
Mặc dù diện mạo trong ảnh hơi khác biệt nhưng có thể thấy rằng cô chắc hẳn là vợ của cậu chủ, còn nhóc con này trông rất giống cậu chủ.”
Tô Thanh Anh: …
Hóa ra dì này đã đến đây lâu như vậy rồi, bắt đầu đến đây từ năm năm trước, chắc là đến đây sau khi cô rời đi không lâu.
Nguyễn Hạo Thần lại nói với dì này rằng cô chỉ là đã ra nước ngoài, đây là đang lừa gạt dì này và cũng đang lừa gạt chính mình sao?
Tâm trạng bỗng dưng trở nên hơi phức tạp, hoàn toàn là một cảm xúc phức tạp.
“Mợ chủ, cô có muốn đánh răng rửa mặt trước không? Hay cô muốn ăn sáng trước?”
Tô Thanh Anh định thần lại, lắc đầu: “Tôi đi đánh răng rửa mặt trước.”
“Vâng.”
“Vậy mợ chủ, cậu chủ có thức dậy không? Nhưng cũng đúng, đêm qua cậu chủ mệt mỏi như thế thì chắc chắn phải nghỉ ngơi nhiều hơn nhỉ? Mợ chủ, tinh thần của cô tốt thật, đêm qua chắc hẳn cũng khá mệt nhỉ, cô cũng nên nghỉ ngơi mới đúng.”
Hả?
Rốt cuộc dì đang nói cái gì vậy, tại sao đêm qua Nguyễn Hạo Thần sẽ cảm thấy mệt mỏi?
Không phải nghĩ rằng họ…
Dì trông nhà nhìn Tô Thanh Anh, một dáng vẻ tôi hiểu tôi biết.
Tô Cảnh Nhạc rất ngơ ngàng về những chuyện này, cậu bé thực sự không hiểu dì trông nhà đang nói gì.
Tô Thanh Anh rất xấu hổ quay người đi lên lầu, dì trông nhà cũng cởi mở như thế sao, tiết tấu câu chuyện bỗng đột ngột như vậy, cô thậm chí không có thời gian để phản ứng lại.
“Mẹ, cổ của mẹ bị sao vậy? Có phải đêm qua mẹ đi đứng không cẩn thận nên đã ngã hay là đụng trúng đâu rồi không?”
Tô Thanh Anh ngây người, theo bản năng lấy tay che cổ của mình lại, cổ của cô bị sao vậy?
Nhưng cô không cảm thấy đau chút nào.
Quay đầu nhìn họ, dì trông nhà đang nhỏ giọng giải thích với Tô Cảnh Nhạc: “Cậu chủ nhỏ à, cổ của mợ chủ chắc hẳn đã bị một con sói hoang lớn tóm được nên mới đỏ như thế này.”
Tô Cảnh Nhạc: …
Dì trông nhà đã coi cậu bé như đứa trẻ ba tuổi sao?
Nghĩ rằng cậu bé sẽ tin lời này sao?
Đó là điều không thể!
Cái vết trên cổ của mẹ cậu bé nếu không nằm ngoài dự đoán thì đó chắc hẳn là dấu hôn, cũng tức là Nguyễn Hạo Thần và mẹ của cậu bé đã làm chuyện ân ái vào đêm qua?
Ôi chu choa, tên Nguyễn Hạo Thần chết tiệt đó, cậu chính là biết chắc không có gì tốt đẹp khi anh ta bắt cóc cậu về nhà, hóa ra không chỉ muốn bắt cóc cậu về nhà mà còn muốn bắt cóc cả mẹ của cậu nữa, đúng là quá đáng ghét rồi.
Sắc mặt của Tô Thanh Anh càng thêm xấu hổ, rốt cuộc Nguyễn Hạo Thần đã làm gì cô vào đêm qua vậy?
Ôm lấy cổ của mình rồi nhanh chóng chạy lên lầu, nếu thấy trên người cô còn có dấu vết nào khác thì cô chắc chắn sẽ lấy thanh đao lớn dài bốn mươi mét của mình ra kề vào cổ Nguyễn Hạo Thần không chút do dự!
Tô Cảnh Nhạc lắc đầu nói không nên lời, phản ứng của mẹ mình đúng là chậm.
“Dì à, cháu không phải là đứa trẻ ba tuổi, cháu đã bốn tuổi rồi, cháu còn biết rất nhiều thứ, chẳng hạn như cái vết trên cổ của mẹ vừa rồi, hoàn toàn không phải bị con sói hoang lớn tóm được gì cả, mà là do tên chó Nguyễn Hạo Thần gây ra.”
Dì trông nhà lộ vẻ kinh ngạc, rốt cuộc đứa nhỏ này đã được giáo dục kiểu gì mà đến chuyện như vậy cũng có thể biết được!
Hơn nữa, tại sao nói cậu Nguyễn là tên chó?
Sau khi trở về phòng thì Tô Thanh Anh lập tức chui vào phòng tắm, kéo cổ áo của mình ra và nhìn thấy cái vết trên cổ, sắc mặt của cô lập tức tối sầm lại!
Bình luận facebook