Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 215: Sự rung động trong nháy mắt
Tô Thanh Anh khẽ sững sờ, cô không nhớ hôm nay là ngày giỗ của bố mẹ anh. Thảo nào anh lại ở đây uống nhiều rượu buồn như thế.
Nguyễn Hạo Thần buông cô ra, ngồi dậy. Dáng vẻ loạng choạng khiến người ta cảm thấy anh hơi mệt mỏi, cũng không biết tại sao lại mang đến cho người ta một cảm giác anh rất mệt mỏi.
Tô Thanh Anh vẫn không nhịn được dìu anh. Anh đúng là khá nặng, suýt chút không đỡ được.
Ánh mắt của anh nhìn thẳng vào chai rượu ở dưới đất, đột nhiên quay đầu lại nói với Tô Thanh Anh: “Ở đây hết rượu rồi, em vào nhà bếp lấy được không?”
Tô Thanh Anh bất lực đỡ trán. Vẫn là dáng vẻ nũng nịu này, đúng là hơi giống cậu nhóc Tiểu Bảo đó.
Cuối cùng cô cũng hiểu được kỹ năng làm nũng của Tiểu Bảo đến từ đâu rồi. Hoàn toàn giống hệt với bố của cậu bé, khiến người ta không thể chịu nổi nhất.
Nhìn bóng lưng rời đi của cô, đôi môi mỏng của Nguyễn Hạo Thần nhếch lên một đường cong, như thể kế hoạch của mình đã thành công vậy. Nhưng hôm nay quả thực là ngày giỗ của bố mẹ nhà họ Nguyễn.
Không bao lâu sau, Tô Thanh Anh cầm lấy hai chai vodka, trong tủ lạnh không còn rượu gì ngoài vodka. Hai chai rượu vang đỏ duy nhất cũng đã bị anh uống hết rồi.
“Hôm nay là ngày giỗ của bố mẹ anh, còn có ai biết không?”
Nguyễn Hạo Thần rất hợp tác lắc đầu: “Em biết, em vẫn luôn nhớ rất rõ ngày này mà. Hai năm trước, em vẫn luôn tới cúng bái, anh cũng nhìn thấy hết.
Ngược lại, Lâm Tiêu chưa bao giờ nhớ những điều này, và anh cũng chưa từng nói với cô ấy. Nếu cô ấy thực sự yêu anh thật lòng thì cô ấy chắc chắn sẽ nhớ rõ những ngày này.
Nhưng trong những năm qua, cô ấy chỉ thỉnh thoảng cùng anh đi cúng bái hai ba lần, nhưng lại chưa bao giờ biết ngày giỗ của họ rốt cuộc là ngày nào. Anh luôn nghĩ rằng cô ấy sẽ nhớ vì đã hôn mê lâu như thế, bởi vì ngày đó đúng là khiến người ta cả đời khó quên.
Nhưng cô ấy như thể nói quên là quên đi, lại còn quên khá sạch sẽ, em nói xem anh có phải rất buồn cười không?”
Tô Thanh Anh cũng gật đầu đồng ý: “Đúng là khá buồn cười. Tôi cảm thấy anh là người đàn ông buồn cười nhất trên đời này, anh cảm thấy có đúng không?”
Tô Thanh Anh vừa nói vừa mở rượu.
Hóa ra anh biết hai năm qua cô đã âm thầm làm giỗ cho bố mẹ nhà họ Nguyễn. Lúc đó cô không muốn cho anh biết, sợ sẽ khiến anh gai mắt.
Không ngờ rằng bản thân anh biết nhưng lại không nói một lời.
Cô rót cho mình một ly rượu và uống vào không chút do dự. Lúc ban đầu thấy hơi hắc mũi, nhưng sau khi đã thích ứng rồi thì ổn.
Nguyễn Hạo Thần cướp lấy ly rượu trong tay cô, nhìn cô bằng ánh mắt rực lửa: “Rốt cuộc em đã xảy ra chuyện gì vậy? Chúng ta mới không gặp nhau mấy ngày mà tửu lượng của em đã tăng đến mức này rồi. Lúc trước em uống một ly rượu vang đỏ cũng sẽ say, nhưng bây giờ em lại uống một ly vodka. Em nói thật đi, em có phải có mục đích không trong sáng gì không?
Có phải em muốn nhân lúc say khướt mà vỗ ngã anh không?”
Tô Thanh Anh lập tức trợn trắng mắt. Cái tên này, sao lại tự luyến như thế chứ?
Đây có còn là Nguyễn Hạo Thần mà cô biết không?
Đây có còn là Nguyễn Hạo Thần mà cô biết không?
“Tôi nói này, anh có thể đừng nghĩ nhiều như vậy không? Muốn uống rượu thì cứ uống cho đã, tâm trạng của anh không phải rất tệ sao? Vậy thì cứ uống đi, nói nhiều như thế làm gì!”
Cũng đúng, nếu tâm trạng không tốt thì tự mình uống rượu là được rồi, tại sao phải nói nhiều như vậy?
“Bởi vì em đã có thể nói chuyện rồi. Anh chỉ muốn nói chuyện với em nhiều hơn, anh đã lâu không nghe thấy giọng của em rồi, thật sự rất hay!”
Tô Thanh Anh quay đầu lại nhìn anh. Cũng không biết Nguyễn Hạo Thần có tình cảm như thế nào với cô, còn nói rằng anh đã có tình cảm với cô từ tám năm trước, chẳng qua lúc đó anh vẫn luôn cố gắng kìm nén.
Chỉ đơn giản là vì bố mẹ nhà họ Nguyễn, và về Lâm Tiêu.
Nhìn nụ cười mãn nguyện tràn trề trên gương mặt tuấn tú của anh, nhịp tim của Tô Thanh Anh đã lỡ vài nhịp, đầu óc cũng ngẩn ngơ vài giây.
Cô đảo mắt rồi nhanh chóng định thần lại.
Cô không khỏi phát ra một tiếng phì cười. Cô cũng đã là người phụ nữ gần ba mươi rồi, vừa rồi lại còn đắm chìm trong nụ cười của anh. Quả nhiên, dù ở độ tuổi nào thì phụ nữ cũng không thể cầm lòng với những anh chàng đẹp trai.
“Anh cười cái gì? Có gì vui sao? Cảm thấy uống rượu rất vui sao?”
Tô Thanh Anh trực tiếp khoác tay lên vai anh, giống như cảm giác của người anh em vậy, cười nói: “Nào, nào, nào, đừng nhiều lời vớ vẩn nữa, uống rượu đi. Nếu rượu không đủ thì tôi có thể nhờ người mang đến.”
Nguyễn Hạo Thần: …
Anh biết tửu lượng của Tô Thanh Anh rất tốt, dù sao người còn có thể đi dạo một vòng sau bữa tiệc thì tửu lượng có thể tệ đến mức nào chứ.
Chỉ là không thể dùng thái độ của người phụ nữ khi đối xử với anh sao? Tại sao phải dùng thái độ của người anh em như vậy chứ!
Thế là hai người bắt đầu cạn ly uống rượu, như thể đang thi đấu tửu lượng vậy. Tóm lại là anh cạn một ly cô cạn một ly, hoàn toàn không dừng lại. Sau khi hết rượu thì vào nhà bếp lấy thêm, cuối cùng đã đổi thành lon Cola và Sprite.
Nguyễn Hạo Thần không thường xuyên sống ở đây, chỉ thỉnh thoảng đến để kiểm tra. Cho nên rượu để ở đây thực ra cũng không có bao nhiêu, cũng chỉ có hai chai rượu vang đỏ, cùng lắm thì cũng chỉ khoảng tám chín chai.
Nguyễn Hạo Thần vốn dĩ vẫn có thể giữ tỉnh táo, nhưng liên tục chuốc vào như vậy, đầu óc của anh cũng bắt đầu choáng váng. Nhưng về mặt ý thức thì vẫn ổn.
Anh ôm lấy eo của Tô Thanh Anh, hơi thở mang theo mùi rượu phả vào mặt cô: “Vợ ơi, anh yêu em!”
Mặt của Tô Thanh Anh rất đỏ. Hẳn là do đã uống rượu mạnh, một khi cô uống những chai rượu mạnh như này thì mặt cô lập tức đỏ bừng. Nếu uống rượu vang đỏ có nồng độ không cao thì sẽ không xuất hiện tình trạng như vậy.
Đôi mắt hơi mơ màng nhìn anh, khuôn mặt này đúng là rất dễ khiến người ta mê muội, chẳng trách Lâm Tiêu lại sống chết không chịu rời đi. Đây chính là vừa đẹp trai vừa giàu có, cái gọi là có quyền có thế.
“Vợ ơi, anh yêu em, yêu em.”
Nguyễn Hạo Thần đang nói thì không nhịn được hôn lên mặt cô.
Tô Thanh Anh thực sự rất chán ghét. Cô lấy tay lau mặt thật mạnh, ánh mắt lộ ra vẻ ghét bỏ.
“Anh cút đi, Tô Thanh Anh tôi đây mới không thèm tình yêu của anh. Bổn cô nương được rất nhiều người yêu thích, thực sự cho rằng cả thế giới này không phải anh thì là không được sao? Đó hoàn toàn là chuyện không thể, anh hiểu không?”
Cô lấy điện thoại ra muốn gọi cho Tôn Tử Phàm, muốn nhờ anh ta đến đón cô và Tiểu Bảo về, sau khi uống rượu thì không thể lái xe.
An toàn mới là điều quan trọng nhất!
Nhưng cô chưa kịp thực hiện cuộc gọi, người đàn ông bên cạnh đã lấy đi điện thoại của cô, rồi thản nhiên ném vào sofa ở ghế đối diện.
“Nguyễn Hạo Thần, tôi còn phải về nhà, nếu anh dám gây chuyện thì tôi chắc chắn sẽ một nhát dao đâm chết anh!”
“Vậy em đâm đi. Anh biết em cũng hận anh, em cứ đâm thỏa thích đi, nếu anh có phản kháng dù chỉ một cái thì anh sẽ theo họ của em!”
Tô Thanh Anh: …
Mẹ kiếp, đây là uống lên đến não rồi đúng không?
Nhưng đầu của cô hơi đau và cũng khá chóng mặt.
“Quên đi, tôi không nói chuyện với anh nữa, tôi muốn đi lên xem Tiểu Bảo.”
Nguyễn Hạo Thần buông cô ra, ngồi dậy. Dáng vẻ loạng choạng khiến người ta cảm thấy anh hơi mệt mỏi, cũng không biết tại sao lại mang đến cho người ta một cảm giác anh rất mệt mỏi.
Tô Thanh Anh vẫn không nhịn được dìu anh. Anh đúng là khá nặng, suýt chút không đỡ được.
Ánh mắt của anh nhìn thẳng vào chai rượu ở dưới đất, đột nhiên quay đầu lại nói với Tô Thanh Anh: “Ở đây hết rượu rồi, em vào nhà bếp lấy được không?”
Tô Thanh Anh bất lực đỡ trán. Vẫn là dáng vẻ nũng nịu này, đúng là hơi giống cậu nhóc Tiểu Bảo đó.
Cuối cùng cô cũng hiểu được kỹ năng làm nũng của Tiểu Bảo đến từ đâu rồi. Hoàn toàn giống hệt với bố của cậu bé, khiến người ta không thể chịu nổi nhất.
Nhìn bóng lưng rời đi của cô, đôi môi mỏng của Nguyễn Hạo Thần nhếch lên một đường cong, như thể kế hoạch của mình đã thành công vậy. Nhưng hôm nay quả thực là ngày giỗ của bố mẹ nhà họ Nguyễn.
Không bao lâu sau, Tô Thanh Anh cầm lấy hai chai vodka, trong tủ lạnh không còn rượu gì ngoài vodka. Hai chai rượu vang đỏ duy nhất cũng đã bị anh uống hết rồi.
“Hôm nay là ngày giỗ của bố mẹ anh, còn có ai biết không?”
Nguyễn Hạo Thần rất hợp tác lắc đầu: “Em biết, em vẫn luôn nhớ rất rõ ngày này mà. Hai năm trước, em vẫn luôn tới cúng bái, anh cũng nhìn thấy hết.
Ngược lại, Lâm Tiêu chưa bao giờ nhớ những điều này, và anh cũng chưa từng nói với cô ấy. Nếu cô ấy thực sự yêu anh thật lòng thì cô ấy chắc chắn sẽ nhớ rõ những ngày này.
Nhưng trong những năm qua, cô ấy chỉ thỉnh thoảng cùng anh đi cúng bái hai ba lần, nhưng lại chưa bao giờ biết ngày giỗ của họ rốt cuộc là ngày nào. Anh luôn nghĩ rằng cô ấy sẽ nhớ vì đã hôn mê lâu như thế, bởi vì ngày đó đúng là khiến người ta cả đời khó quên.
Nhưng cô ấy như thể nói quên là quên đi, lại còn quên khá sạch sẽ, em nói xem anh có phải rất buồn cười không?”
Tô Thanh Anh cũng gật đầu đồng ý: “Đúng là khá buồn cười. Tôi cảm thấy anh là người đàn ông buồn cười nhất trên đời này, anh cảm thấy có đúng không?”
Tô Thanh Anh vừa nói vừa mở rượu.
Hóa ra anh biết hai năm qua cô đã âm thầm làm giỗ cho bố mẹ nhà họ Nguyễn. Lúc đó cô không muốn cho anh biết, sợ sẽ khiến anh gai mắt.
Không ngờ rằng bản thân anh biết nhưng lại không nói một lời.
Cô rót cho mình một ly rượu và uống vào không chút do dự. Lúc ban đầu thấy hơi hắc mũi, nhưng sau khi đã thích ứng rồi thì ổn.
Nguyễn Hạo Thần cướp lấy ly rượu trong tay cô, nhìn cô bằng ánh mắt rực lửa: “Rốt cuộc em đã xảy ra chuyện gì vậy? Chúng ta mới không gặp nhau mấy ngày mà tửu lượng của em đã tăng đến mức này rồi. Lúc trước em uống một ly rượu vang đỏ cũng sẽ say, nhưng bây giờ em lại uống một ly vodka. Em nói thật đi, em có phải có mục đích không trong sáng gì không?
Có phải em muốn nhân lúc say khướt mà vỗ ngã anh không?”
Tô Thanh Anh lập tức trợn trắng mắt. Cái tên này, sao lại tự luyến như thế chứ?
Đây có còn là Nguyễn Hạo Thần mà cô biết không?
Đây có còn là Nguyễn Hạo Thần mà cô biết không?
“Tôi nói này, anh có thể đừng nghĩ nhiều như vậy không? Muốn uống rượu thì cứ uống cho đã, tâm trạng của anh không phải rất tệ sao? Vậy thì cứ uống đi, nói nhiều như thế làm gì!”
Cũng đúng, nếu tâm trạng không tốt thì tự mình uống rượu là được rồi, tại sao phải nói nhiều như vậy?
“Bởi vì em đã có thể nói chuyện rồi. Anh chỉ muốn nói chuyện với em nhiều hơn, anh đã lâu không nghe thấy giọng của em rồi, thật sự rất hay!”
Tô Thanh Anh quay đầu lại nhìn anh. Cũng không biết Nguyễn Hạo Thần có tình cảm như thế nào với cô, còn nói rằng anh đã có tình cảm với cô từ tám năm trước, chẳng qua lúc đó anh vẫn luôn cố gắng kìm nén.
Chỉ đơn giản là vì bố mẹ nhà họ Nguyễn, và về Lâm Tiêu.
Nhìn nụ cười mãn nguyện tràn trề trên gương mặt tuấn tú của anh, nhịp tim của Tô Thanh Anh đã lỡ vài nhịp, đầu óc cũng ngẩn ngơ vài giây.
Cô đảo mắt rồi nhanh chóng định thần lại.
Cô không khỏi phát ra một tiếng phì cười. Cô cũng đã là người phụ nữ gần ba mươi rồi, vừa rồi lại còn đắm chìm trong nụ cười của anh. Quả nhiên, dù ở độ tuổi nào thì phụ nữ cũng không thể cầm lòng với những anh chàng đẹp trai.
“Anh cười cái gì? Có gì vui sao? Cảm thấy uống rượu rất vui sao?”
Tô Thanh Anh trực tiếp khoác tay lên vai anh, giống như cảm giác của người anh em vậy, cười nói: “Nào, nào, nào, đừng nhiều lời vớ vẩn nữa, uống rượu đi. Nếu rượu không đủ thì tôi có thể nhờ người mang đến.”
Nguyễn Hạo Thần: …
Anh biết tửu lượng của Tô Thanh Anh rất tốt, dù sao người còn có thể đi dạo một vòng sau bữa tiệc thì tửu lượng có thể tệ đến mức nào chứ.
Chỉ là không thể dùng thái độ của người phụ nữ khi đối xử với anh sao? Tại sao phải dùng thái độ của người anh em như vậy chứ!
Thế là hai người bắt đầu cạn ly uống rượu, như thể đang thi đấu tửu lượng vậy. Tóm lại là anh cạn một ly cô cạn một ly, hoàn toàn không dừng lại. Sau khi hết rượu thì vào nhà bếp lấy thêm, cuối cùng đã đổi thành lon Cola và Sprite.
Nguyễn Hạo Thần không thường xuyên sống ở đây, chỉ thỉnh thoảng đến để kiểm tra. Cho nên rượu để ở đây thực ra cũng không có bao nhiêu, cũng chỉ có hai chai rượu vang đỏ, cùng lắm thì cũng chỉ khoảng tám chín chai.
Nguyễn Hạo Thần vốn dĩ vẫn có thể giữ tỉnh táo, nhưng liên tục chuốc vào như vậy, đầu óc của anh cũng bắt đầu choáng váng. Nhưng về mặt ý thức thì vẫn ổn.
Anh ôm lấy eo của Tô Thanh Anh, hơi thở mang theo mùi rượu phả vào mặt cô: “Vợ ơi, anh yêu em!”
Mặt của Tô Thanh Anh rất đỏ. Hẳn là do đã uống rượu mạnh, một khi cô uống những chai rượu mạnh như này thì mặt cô lập tức đỏ bừng. Nếu uống rượu vang đỏ có nồng độ không cao thì sẽ không xuất hiện tình trạng như vậy.
Đôi mắt hơi mơ màng nhìn anh, khuôn mặt này đúng là rất dễ khiến người ta mê muội, chẳng trách Lâm Tiêu lại sống chết không chịu rời đi. Đây chính là vừa đẹp trai vừa giàu có, cái gọi là có quyền có thế.
“Vợ ơi, anh yêu em, yêu em.”
Nguyễn Hạo Thần đang nói thì không nhịn được hôn lên mặt cô.
Tô Thanh Anh thực sự rất chán ghét. Cô lấy tay lau mặt thật mạnh, ánh mắt lộ ra vẻ ghét bỏ.
“Anh cút đi, Tô Thanh Anh tôi đây mới không thèm tình yêu của anh. Bổn cô nương được rất nhiều người yêu thích, thực sự cho rằng cả thế giới này không phải anh thì là không được sao? Đó hoàn toàn là chuyện không thể, anh hiểu không?”
Cô lấy điện thoại ra muốn gọi cho Tôn Tử Phàm, muốn nhờ anh ta đến đón cô và Tiểu Bảo về, sau khi uống rượu thì không thể lái xe.
An toàn mới là điều quan trọng nhất!
Nhưng cô chưa kịp thực hiện cuộc gọi, người đàn ông bên cạnh đã lấy đi điện thoại của cô, rồi thản nhiên ném vào sofa ở ghế đối diện.
“Nguyễn Hạo Thần, tôi còn phải về nhà, nếu anh dám gây chuyện thì tôi chắc chắn sẽ một nhát dao đâm chết anh!”
“Vậy em đâm đi. Anh biết em cũng hận anh, em cứ đâm thỏa thích đi, nếu anh có phản kháng dù chỉ một cái thì anh sẽ theo họ của em!”
Tô Thanh Anh: …
Mẹ kiếp, đây là uống lên đến não rồi đúng không?
Nhưng đầu của cô hơi đau và cũng khá chóng mặt.
“Quên đi, tôi không nói chuyện với anh nữa, tôi muốn đi lên xem Tiểu Bảo.”