Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 185: Mất đi đôi chân
Trong khoảng thời gian này thì Tô Thanh Anh đã đi về.
Nhưng Nguyễn Hạo Thần lại đuổi theo cô, để Ngụy Toàn ở đó trông chừng.
Nếu Lâm Tiêu nửa chừng tỉnh dậy và không nhìn thấy bóng dáng của Nguyễn Hạo Thần, không biết cô ta sẽ suy sụp đến thế nào.
“Hôm nay em nói em có chuyện muốn nói với tôi, bây giờ chúng ta có thời gian để nói rồi.”
Tô Thanh Anh không khỏi ngừng bước lại, không nói nên lời nhìn Nguyễn Hạo Thần, bây giờ cô hoàn toàn không biết rốt cuộc Nguyễn Hạo Thần muốn làm gì.
“Anh có chắc anh thực sự muốn nói chuyện này với tôi mà không đi chăm sóc Lâm Tiêu? Nếu cô ta nửa chừng tỉnh dậy và không nhìn thấy bóng dáng của anh thì đoán chừng sẽ lại nổi điên đấy.”
“Cô ấy bị thương nặng như vậy, chắc chắn sẽ không tỉnh lại nhanh như thế đâu, em có thể yên tâm về điều này.”
Tô Thanh Anh: …
Đúng là một người đàn ông nhẫn tâm.
Cô lập tức lấy bản thỏa thuận ly hôn từ trong túi xách ra rồi ném mạnh vào tay anh.
“Đây chính là chuyện tôi muốn nói với anh, anh có thể xem qua thỏa thuận của các anh, nếu cảm thấy không có vấn đề gì thì ký tên vào!”
Sắc mặt của Nguyễn Hạo Thần hoàn toàn tối sầm lại, anh tưởng Tô Thanh Anh muốn nói chuyện khác với anh, chẳng hạn như chuyện hai người họ quay lại với nhau.
Nghĩ chắc rằng cô cũng đã nhìn thấy tin tức anh và Lâm Tiêu hủy hôn, cho nên mới muốn nói về chuyện giữa hai người họ, trước đó cô cũng từng nói rằng bảo anh xử lý xong mối quan hệ giữa anh với Lâm Tiêu rồi mới nói đến chuyện của hai người họ.
Nhưng bây giờ lại thẳng thừng ném bản thỏa thuận ly hôn cho anh là có ý gì?
Họ đã có một đứa con rồi, chẳng lẽ cô không thương xót, không quan tâm đến sự trưởng thành của đứa con sao?
Trong độ tuổi này của đứa trẻ là lúc cần sự thương yêu của bố mẹ nhất, không thể thiếu đi tình thương của bố và tình thương của mẹ, vì vậy, cho dù cô không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho đứa con.
Anh nhìn chằm chằm vào bản thỏa thuận ly hôn trong tay, nơi đang cầm lấy đã nhăn nhúm.
Với một tiếng roẹt, bản thỏa thuận ly hôn đã bị Nguyễn Hạo Thần xé ra làm đôi.
Tô Thanh Anh sững sờ, đây là thứ cô đã nghĩ suốt mấy đêm mới nghĩ ra được, nói xé là xé, rốt cuộc có nghĩ đến cảm xúc của cô không?
“Nguyễn Hạo Thần, có phải anh bị điên không?”
“Người bị điên không phải tôi, mà là em, Tô Khiết, tôi nói cho em biết, tôi cả đời này cũng sẽ không ly hôn với em, càng không thể để em và Tôn Tử Phàm ở bên nhau!
Năm năm trước, giữa hai người đã không thể, cho nên năm năm sau, hai người càng không thể nào.”
Tô Thanh Anh đúng là cạn lời đến cực điểm, chẳng lẽ cô chắc chắn sẽ cùng Tôn Tử Phàm ở bên nhau sau khi ly hôn sao? Cho dù cô và Tôn Tử Phàm ở bên nhau thì liên quan gì đến anh?
Anh lo cũng quá xa rồi đấy!
“Nguyễn Hạo Thần, vậy tôi cũng rất rõ ràng nói cho anh biết, tôi cả đời này cũng không định tha thứ cho anh, càng đừng yêu cầu quá đáng rằng tôi có thể tiếp tục ở bên cạnh anh!
Tôi cũng mong anh đừng quên những gì anh đã làm với tôi, tôi cũng sẽ mãi ghi nhớ tất cả những chuyện anh đã làm với tôi ở đây.”
Tô Thanh Anh chỉ vào trái tim của mình.
Đó là nơi cô đã ghi lại những ký ức trong biết bao nhiêu năm qua.
“Nếu anh đã quên rồi, vậy có cần tôi giúp anh nhớ lại từng cái một không? Tất cả mọi chuyện anh đã làm với tôi, tôi cũng khắc ghi từng phút từng giây và chưa bao giờ dám quên đi.
Vì vậy làm ơn, khi anh nói những lời này với tôi nữa thì anh hãy nhớ kỹ lại xem, rốt cuộc anh đã làm những gì với người phụ nữ tên Tô Khiết đó vào năm năm trước, có thái độ như thế nào với cô ấy, khi ở trên vách đá biển, anh thực sự không phải cố tình nổ súng sao?
Anh chạm vào lương tâm của mình rồi nghiêm túc nói ra từng chữ một, khi đó tôi đang dây dưa với Lâm Tiêu, anh thực sự có nghĩ về hoàn cảnh của tôi lúc đó sao? Hay chỉ có một mình Lâm Tiêu là nạn nhân sao?
Lúc đó, cho dù là trong mắt hay trong tim anh, vẫn luôn lo lắng đến sự an nguy của Lâm Tiêu, nghĩ rằng tôi sẽ giết chết cô ta.”
Trong đầu của Tô Thanh Anh hiện lên cảnh tượng lúc đó, nếu có thể quay về thời điểm đó, Nguyễn Hạo Thần và những người khác vẫn chưa xuất hiện, cô nghĩ trong tình huống đó, cô chắc chắn sẽ giết chết Lâm Tiêu mà không chút do dự!
Nguyễn Hạo Thần còn gián tiếp làm hại mẹ của cô, nuốt chửng tập đoàn Tô thị, cuối cùng còn giam cầm cô, tin vào những lời nói dối của Lâm Tiêu, sau cùng bắn một viên đạn vào tim cô…
Mọi thứ cũng quá sâu sắc rồi, những chuyện này rõ ràng đã xảy ra cách đây năm năm, nhưng chỉ cần nhớ lại thì như thể vừa mới xảy ra vào ngày hôm qua vậy.
Xa vời như thế mà cảm giác lại rõ ràng đến vậy.
“Được rồi, bây giờ tôi không muốn nói với anh về những chuyện của quá khứ, tôi chỉ muốn nói với anh về chuyện đang ở trước mắt, rốt cuộc làm thế nào anh mới đồng ý việc chúng ta ly hôn. Tính ra thì chúng ta đã sống riêng năm năm rồi, có thể đơn phương xin ly hôn, nhưng tôi vẫn muốn tôn trọng ý kiến của anh.
Nếu không thì bây giờ chúng ta đã là mối quan hệ chồng trước vợ trước từ lâu rồi, chứ không phải mặt đối mặt đàm phán như bây giờ.
“Được rồi, bây giờ tôi không muốn nói với anh về những chuyện của quá khứ, tôi chỉ muốn nói với anh về chuyện đang ở trước mắt, rốt cuộc làm thế nào anh mới đồng ý việc chúng ta ly hôn. Tính ra thì chúng ta đã sống riêng năm năm rồi, có thể đơn phương xin ly hôn, nhưng tôi vẫn muốn tôn trọng ý kiến của anh.
Nếu không thì bây giờ chúng ta đã là mối quan hệ chồng trước vợ trước từ lâu rồi, chứ không phải mặt đối mặt đàm phán như bây giờ.
Vậy nên anh Nguyễn, làm ơn anh cũng tôn trọng ý kiến và cảm xúc của tôi, hơn nữa tôi nhớ tôi từng ký vào một bản thỏa thuận ly hôn vào năm trước, nhưng không ngờ sau cùng anh lại không ký tên vào, đúng là hơi khiến tôi thất vọng.”
Nguyễn Hạo Thần nhìn chằm chằm vào cô, trong đầu bỗng dưng hiện lên cảnh tượng của lúc trước, khi cô nhìn thấy bản thỏa thuận ly hôn vào ngày hôm đó, loại ngấm ngầm chịu đựng uất ức và đau thương đó thực sự khiến người ta rất cảm động.
Nhưng lúc đó anh lại…
“Chúng ta không thể ly hôn được, nếu ly hôn thì đứa con phải làm sao? Bây giờ chắc em cũng hiểu và biết rõ trong độ tuổi này, đứa con cần nhất là sự yêu thương của bố mẹ.”
Nguyễn Hạo Thần nói rất nghiêm túc.
Anh cau chặt mày, đôi môi mỏng khẽ mím lại.
Tô Thanh Anh khoanh hai tay ở trước ngực, cười như không cười nhìn anh.
Giờ đây tìm một cái lý do như vậy, chính bản thân anh cũng không tin đúng không.
“Thằng bé hiện đã bốn tuổi rồi, lúc trước anh vẫn luôn không ở đây, nhưng thằng bé vẫn có thể cảm nhận được tình thương của bố, vì vậy, có anh hay không có anh thì cũng như vậy thôi, nếu là chuyện này thì anh hoàn toàn không cần phải lo.”
Nguyễn Hạo Thần: …
Tình thương của bố là do Tôn Tử Phàm cho cậu nhóc sao?
Trong chốc lát, anh đột nhiên cảm thấy hình như mình đúng là rất dư thừa.
“Tôi còn có việc phải về trước, nếu Lâm Tiêu tỉnh lại thì anh nhớ nói cho tôi biết, để tôi đến cười nhạo cô ta.
Ngoài ra, chuyện giữa chúng ta, tôi nghĩ chúng ta cần phải từ từ nói chuyện, nhưng tôi không nghĩ sẽ là bây giờ, dù sao bây giờ tôi có nói gì thì anh cũng sẽ không thể nghe lọt vào tai được.
Tôi khuyên anh bây giờ nên quay về trông chừng Lâm Tiêu đi, nếu cô ta biết được mình mất đi đôi chân thì chắc chắn sẽ suy sụp đến mức không thể nói được.”
Năm năm trước, cô đã từng trải qua cảm giác đau đớn khi mất đi một sinh mạng bé nhỏ, năm năm sau, để cho Lâm Tiêu nếm thử cảm giác không thể đứng dậy được nữa.
Loại cảm giác đó chắc chắn sẽ rất tuyệt vọng, đồng thời cũng khiến người khác rất sâu sắc.
Nhưng Nguyễn Hạo Thần lại đuổi theo cô, để Ngụy Toàn ở đó trông chừng.
Nếu Lâm Tiêu nửa chừng tỉnh dậy và không nhìn thấy bóng dáng của Nguyễn Hạo Thần, không biết cô ta sẽ suy sụp đến thế nào.
“Hôm nay em nói em có chuyện muốn nói với tôi, bây giờ chúng ta có thời gian để nói rồi.”
Tô Thanh Anh không khỏi ngừng bước lại, không nói nên lời nhìn Nguyễn Hạo Thần, bây giờ cô hoàn toàn không biết rốt cuộc Nguyễn Hạo Thần muốn làm gì.
“Anh có chắc anh thực sự muốn nói chuyện này với tôi mà không đi chăm sóc Lâm Tiêu? Nếu cô ta nửa chừng tỉnh dậy và không nhìn thấy bóng dáng của anh thì đoán chừng sẽ lại nổi điên đấy.”
“Cô ấy bị thương nặng như vậy, chắc chắn sẽ không tỉnh lại nhanh như thế đâu, em có thể yên tâm về điều này.”
Tô Thanh Anh: …
Đúng là một người đàn ông nhẫn tâm.
Cô lập tức lấy bản thỏa thuận ly hôn từ trong túi xách ra rồi ném mạnh vào tay anh.
“Đây chính là chuyện tôi muốn nói với anh, anh có thể xem qua thỏa thuận của các anh, nếu cảm thấy không có vấn đề gì thì ký tên vào!”
Sắc mặt của Nguyễn Hạo Thần hoàn toàn tối sầm lại, anh tưởng Tô Thanh Anh muốn nói chuyện khác với anh, chẳng hạn như chuyện hai người họ quay lại với nhau.
Nghĩ chắc rằng cô cũng đã nhìn thấy tin tức anh và Lâm Tiêu hủy hôn, cho nên mới muốn nói về chuyện giữa hai người họ, trước đó cô cũng từng nói rằng bảo anh xử lý xong mối quan hệ giữa anh với Lâm Tiêu rồi mới nói đến chuyện của hai người họ.
Nhưng bây giờ lại thẳng thừng ném bản thỏa thuận ly hôn cho anh là có ý gì?
Họ đã có một đứa con rồi, chẳng lẽ cô không thương xót, không quan tâm đến sự trưởng thành của đứa con sao?
Trong độ tuổi này của đứa trẻ là lúc cần sự thương yêu của bố mẹ nhất, không thể thiếu đi tình thương của bố và tình thương của mẹ, vì vậy, cho dù cô không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho đứa con.
Anh nhìn chằm chằm vào bản thỏa thuận ly hôn trong tay, nơi đang cầm lấy đã nhăn nhúm.
Với một tiếng roẹt, bản thỏa thuận ly hôn đã bị Nguyễn Hạo Thần xé ra làm đôi.
Tô Thanh Anh sững sờ, đây là thứ cô đã nghĩ suốt mấy đêm mới nghĩ ra được, nói xé là xé, rốt cuộc có nghĩ đến cảm xúc của cô không?
“Nguyễn Hạo Thần, có phải anh bị điên không?”
“Người bị điên không phải tôi, mà là em, Tô Khiết, tôi nói cho em biết, tôi cả đời này cũng sẽ không ly hôn với em, càng không thể để em và Tôn Tử Phàm ở bên nhau!
Năm năm trước, giữa hai người đã không thể, cho nên năm năm sau, hai người càng không thể nào.”
Tô Thanh Anh đúng là cạn lời đến cực điểm, chẳng lẽ cô chắc chắn sẽ cùng Tôn Tử Phàm ở bên nhau sau khi ly hôn sao? Cho dù cô và Tôn Tử Phàm ở bên nhau thì liên quan gì đến anh?
Anh lo cũng quá xa rồi đấy!
“Nguyễn Hạo Thần, vậy tôi cũng rất rõ ràng nói cho anh biết, tôi cả đời này cũng không định tha thứ cho anh, càng đừng yêu cầu quá đáng rằng tôi có thể tiếp tục ở bên cạnh anh!
Tôi cũng mong anh đừng quên những gì anh đã làm với tôi, tôi cũng sẽ mãi ghi nhớ tất cả những chuyện anh đã làm với tôi ở đây.”
Tô Thanh Anh chỉ vào trái tim của mình.
Đó là nơi cô đã ghi lại những ký ức trong biết bao nhiêu năm qua.
“Nếu anh đã quên rồi, vậy có cần tôi giúp anh nhớ lại từng cái một không? Tất cả mọi chuyện anh đã làm với tôi, tôi cũng khắc ghi từng phút từng giây và chưa bao giờ dám quên đi.
Vì vậy làm ơn, khi anh nói những lời này với tôi nữa thì anh hãy nhớ kỹ lại xem, rốt cuộc anh đã làm những gì với người phụ nữ tên Tô Khiết đó vào năm năm trước, có thái độ như thế nào với cô ấy, khi ở trên vách đá biển, anh thực sự không phải cố tình nổ súng sao?
Anh chạm vào lương tâm của mình rồi nghiêm túc nói ra từng chữ một, khi đó tôi đang dây dưa với Lâm Tiêu, anh thực sự có nghĩ về hoàn cảnh của tôi lúc đó sao? Hay chỉ có một mình Lâm Tiêu là nạn nhân sao?
Lúc đó, cho dù là trong mắt hay trong tim anh, vẫn luôn lo lắng đến sự an nguy của Lâm Tiêu, nghĩ rằng tôi sẽ giết chết cô ta.”
Trong đầu của Tô Thanh Anh hiện lên cảnh tượng lúc đó, nếu có thể quay về thời điểm đó, Nguyễn Hạo Thần và những người khác vẫn chưa xuất hiện, cô nghĩ trong tình huống đó, cô chắc chắn sẽ giết chết Lâm Tiêu mà không chút do dự!
Nguyễn Hạo Thần còn gián tiếp làm hại mẹ của cô, nuốt chửng tập đoàn Tô thị, cuối cùng còn giam cầm cô, tin vào những lời nói dối của Lâm Tiêu, sau cùng bắn một viên đạn vào tim cô…
Mọi thứ cũng quá sâu sắc rồi, những chuyện này rõ ràng đã xảy ra cách đây năm năm, nhưng chỉ cần nhớ lại thì như thể vừa mới xảy ra vào ngày hôm qua vậy.
Xa vời như thế mà cảm giác lại rõ ràng đến vậy.
“Được rồi, bây giờ tôi không muốn nói với anh về những chuyện của quá khứ, tôi chỉ muốn nói với anh về chuyện đang ở trước mắt, rốt cuộc làm thế nào anh mới đồng ý việc chúng ta ly hôn. Tính ra thì chúng ta đã sống riêng năm năm rồi, có thể đơn phương xin ly hôn, nhưng tôi vẫn muốn tôn trọng ý kiến của anh.
Nếu không thì bây giờ chúng ta đã là mối quan hệ chồng trước vợ trước từ lâu rồi, chứ không phải mặt đối mặt đàm phán như bây giờ.
“Được rồi, bây giờ tôi không muốn nói với anh về những chuyện của quá khứ, tôi chỉ muốn nói với anh về chuyện đang ở trước mắt, rốt cuộc làm thế nào anh mới đồng ý việc chúng ta ly hôn. Tính ra thì chúng ta đã sống riêng năm năm rồi, có thể đơn phương xin ly hôn, nhưng tôi vẫn muốn tôn trọng ý kiến của anh.
Nếu không thì bây giờ chúng ta đã là mối quan hệ chồng trước vợ trước từ lâu rồi, chứ không phải mặt đối mặt đàm phán như bây giờ.
Vậy nên anh Nguyễn, làm ơn anh cũng tôn trọng ý kiến và cảm xúc của tôi, hơn nữa tôi nhớ tôi từng ký vào một bản thỏa thuận ly hôn vào năm trước, nhưng không ngờ sau cùng anh lại không ký tên vào, đúng là hơi khiến tôi thất vọng.”
Nguyễn Hạo Thần nhìn chằm chằm vào cô, trong đầu bỗng dưng hiện lên cảnh tượng của lúc trước, khi cô nhìn thấy bản thỏa thuận ly hôn vào ngày hôm đó, loại ngấm ngầm chịu đựng uất ức và đau thương đó thực sự khiến người ta rất cảm động.
Nhưng lúc đó anh lại…
“Chúng ta không thể ly hôn được, nếu ly hôn thì đứa con phải làm sao? Bây giờ chắc em cũng hiểu và biết rõ trong độ tuổi này, đứa con cần nhất là sự yêu thương của bố mẹ.”
Nguyễn Hạo Thần nói rất nghiêm túc.
Anh cau chặt mày, đôi môi mỏng khẽ mím lại.
Tô Thanh Anh khoanh hai tay ở trước ngực, cười như không cười nhìn anh.
Giờ đây tìm một cái lý do như vậy, chính bản thân anh cũng không tin đúng không.
“Thằng bé hiện đã bốn tuổi rồi, lúc trước anh vẫn luôn không ở đây, nhưng thằng bé vẫn có thể cảm nhận được tình thương của bố, vì vậy, có anh hay không có anh thì cũng như vậy thôi, nếu là chuyện này thì anh hoàn toàn không cần phải lo.”
Nguyễn Hạo Thần: …
Tình thương của bố là do Tôn Tử Phàm cho cậu nhóc sao?
Trong chốc lát, anh đột nhiên cảm thấy hình như mình đúng là rất dư thừa.
“Tôi còn có việc phải về trước, nếu Lâm Tiêu tỉnh lại thì anh nhớ nói cho tôi biết, để tôi đến cười nhạo cô ta.
Ngoài ra, chuyện giữa chúng ta, tôi nghĩ chúng ta cần phải từ từ nói chuyện, nhưng tôi không nghĩ sẽ là bây giờ, dù sao bây giờ tôi có nói gì thì anh cũng sẽ không thể nghe lọt vào tai được.
Tôi khuyên anh bây giờ nên quay về trông chừng Lâm Tiêu đi, nếu cô ta biết được mình mất đi đôi chân thì chắc chắn sẽ suy sụp đến mức không thể nói được.”
Năm năm trước, cô đã từng trải qua cảm giác đau đớn khi mất đi một sinh mạng bé nhỏ, năm năm sau, để cho Lâm Tiêu nếm thử cảm giác không thể đứng dậy được nữa.
Loại cảm giác đó chắc chắn sẽ rất tuyệt vọng, đồng thời cũng khiến người khác rất sâu sắc.
Bình luận facebook