Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8: Chương 8
" Vừa rồi để em phải hoảng sợ rồi!" _ Mặc Đình hôn lên trán Uyển Nhi.
Hi Văn, Lâm Trạch và 4 người vệ sĩ liền đỏ mặt ngại ngùng trước hành động ấm áp của Mặc Đình dành cho Uyển Nhi.
" Khụ! Để tôi đưa tiểu thư đi xử lý vết thương!" _ Lâm Trạch đưa tay lên miệng giả vờ ho sau đó vội quay sang Hi Văn.
" À! Được...!Được...!Cám ơn anh!" _ Hi Văn hiểu ra.
" Uyển Nhi! Tớ đi trước đây! Cậu nghỉ ngơi sớm để mai còn xuất phát!" _ Hi Văn dặn dò._ " Ngày mai nhất định tớ sẽ đến tiễn cậu!" _ Hi Văn nháy mắt.
Lâm Trạch, Hi Văn và vệ sĩ cùng nhau rời khỏi.
" Anh không hỏi tại sao tôi lại xin anh tha cho họ sao?" _ Uyển Nhi nhìn Mặc Đình
" Chỉ cần em thấy vui là được!"
" Tại sao anh lại làm vậy? Tôi vốn dĩ không xứng với anh!"
Mặc Đình đột nhiên im lặng, anh đứng phắt dậy, ánh mắt tỏ ra giận dữ nhìn Uyển Nhi.
" Em đừng thách thức giới hạn của tôi! Tôi có thể bỏ qua mọi chuyện trong quá khứ của em.
Nhưng em nên nhớ rõ ĐỪNG BAO GIỜ NÓI HAI TỪ KHÔNG XỨNG VỚI TÔI!" _ Mặc Đình nhấn mạnh.
Uyển Nhi tròn mắt ngạc nhiên nhìn anh.
Đây là lần đầu tiên cô thấy anh kích động đến vậy.
" Tôi...!xin lỗi!" _ Uyển Nhi cúi mặt thì thầm.
" Không sao! Tôi không giận em.
Tôi chỉ muốn nói rõ cho em biết nhưng có lẽ tôi có chút kích động." _ Mặc Đình dịu dàng đưa tay sờ tóc Uyển Nhi.
" Nà ní! Con người này là chủ tịch tập đoàn bán bánh tráng nướng sao? Sao lật mặt nhanh dữ vậy?" _ Uyển Nhi hoài nghi nghĩ thầm.
…
[ Sáng hôm sau ở sân bay tư nhân ]
" Cậu về đó nhớ giữ gìn sức khỏe đó!" _ Hi Văn xúc động cúi xuống ôm chầm Uyển Nhi
" Tớ biết rồi! Cậu cũng phải giữ sức khỏe nhé! Nhớ gọi cho tớ thường xuyên được không?" _ Uyển Nhi cũng nghẹn ngào.
" Đương nhiên rồi! Tớ sẽ nhớ cậu lắm!" _ Hi Văn vỗ nhẹ vào lưng Uyển Nhi rồi buông cô ra.
" Nhờ anh chăm sóc tốt cho bạn em!" _ Hi Văn nhìn Mặc Đình đang đứng phía sau chiếc xe lăn của Uyển Nhi
" Tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy! Cám ơn cô đã chăm sóc cho cô ấy thời gian qua!" _ Mặc Đình nhìn Hi Văn cảm kích.
" Anh khách sáo quá rồi!" _ Hi Văn mỉm cười.
" Thưa thiếu gia! Mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi ạ!" _ Lâm Trạch bước đến, cúi người cung kính.
" Tôi biết rồi!" _ Mặc Đình cúi xuống nói với Uyển Nhi: " Đến giờ rồi! Chúng ta đi thôi!"
Uyển Nhi gật đầu, quay sang nhìn Hi Văn
" Có dịp phải ghé thăm tớ đấy!"
Mặc Đình cúi xuống, bế Uyển Nhi lên cầu thang.
" Hi Văn! Cám ơn cậu!" _ Uyển Nhi hét lớn, vẫy tay về phía Hi Văn.
Hi Văn mỉm cười, vẫy tay tạm biệt Uyển Nhi.
Máy bay cất cánh, Uyển Nhi ngồi nhìn ra cửa sổ.
Hai năm qua đối với cô như một giấc mơ.
Từng đoạn kí ức tua về trong trí nhớ cô.
Uyển Nhi bật khóc.
" Em đau ở đâu sao?" _ Mặc Đình nhìn cô lo lắng.
" Không! Không có gì!!" _ Uyển Nhi lắc đầu, đưa tay lau vội nước mắt
" Em nghỉ ngơi đi! Chúng ta sẽ đến nơi sớm thôi!" _ Mặc Đình đưa tay xoa đầu cô, mỉm cười
…
[ Nước Y ]
Chuyên cơ riêng của Mặc Đình cuối cùng cũng hạ cánh sau chuyến bay kéo dài 5 tiếng.
Mặc Đình bế cô xuống máy bay thì nhìn thấy ba mẹ của Uyển Nhi đã đợi sẵn cô ở đó.
Hai người vội đi về phía Uyển Nhi, cúi xuống ôm cô khóc nức nở
" Cuối cùng con cũng về rồi!" _ Trịnh Lan ôm Uyển Nhi nghẹn ngào.
" Về là tốt rồi! Cám ơn cháu! Mặc Đình." _ Hạ Huân đưa tay lau nước mắt.
" Chuyện cháu nên làm!"
…
[ Biệt thự Tân Vinh ]
" Tại sao lại về đây? Đây là đâu?" _ Uyển Nhi ngạc nhiên.
" Đây là nhà tôi, sau này cũng là nhà của em!" _ Mặc Đình nhìn cô
" À...!Thật ra thì...." _ Hạ Huân lên tiếng..
Hi Văn, Lâm Trạch và 4 người vệ sĩ liền đỏ mặt ngại ngùng trước hành động ấm áp của Mặc Đình dành cho Uyển Nhi.
" Khụ! Để tôi đưa tiểu thư đi xử lý vết thương!" _ Lâm Trạch đưa tay lên miệng giả vờ ho sau đó vội quay sang Hi Văn.
" À! Được...!Được...!Cám ơn anh!" _ Hi Văn hiểu ra.
" Uyển Nhi! Tớ đi trước đây! Cậu nghỉ ngơi sớm để mai còn xuất phát!" _ Hi Văn dặn dò._ " Ngày mai nhất định tớ sẽ đến tiễn cậu!" _ Hi Văn nháy mắt.
Lâm Trạch, Hi Văn và vệ sĩ cùng nhau rời khỏi.
" Anh không hỏi tại sao tôi lại xin anh tha cho họ sao?" _ Uyển Nhi nhìn Mặc Đình
" Chỉ cần em thấy vui là được!"
" Tại sao anh lại làm vậy? Tôi vốn dĩ không xứng với anh!"
Mặc Đình đột nhiên im lặng, anh đứng phắt dậy, ánh mắt tỏ ra giận dữ nhìn Uyển Nhi.
" Em đừng thách thức giới hạn của tôi! Tôi có thể bỏ qua mọi chuyện trong quá khứ của em.
Nhưng em nên nhớ rõ ĐỪNG BAO GIỜ NÓI HAI TỪ KHÔNG XỨNG VỚI TÔI!" _ Mặc Đình nhấn mạnh.
Uyển Nhi tròn mắt ngạc nhiên nhìn anh.
Đây là lần đầu tiên cô thấy anh kích động đến vậy.
" Tôi...!xin lỗi!" _ Uyển Nhi cúi mặt thì thầm.
" Không sao! Tôi không giận em.
Tôi chỉ muốn nói rõ cho em biết nhưng có lẽ tôi có chút kích động." _ Mặc Đình dịu dàng đưa tay sờ tóc Uyển Nhi.
" Nà ní! Con người này là chủ tịch tập đoàn bán bánh tráng nướng sao? Sao lật mặt nhanh dữ vậy?" _ Uyển Nhi hoài nghi nghĩ thầm.
…
[ Sáng hôm sau ở sân bay tư nhân ]
" Cậu về đó nhớ giữ gìn sức khỏe đó!" _ Hi Văn xúc động cúi xuống ôm chầm Uyển Nhi
" Tớ biết rồi! Cậu cũng phải giữ sức khỏe nhé! Nhớ gọi cho tớ thường xuyên được không?" _ Uyển Nhi cũng nghẹn ngào.
" Đương nhiên rồi! Tớ sẽ nhớ cậu lắm!" _ Hi Văn vỗ nhẹ vào lưng Uyển Nhi rồi buông cô ra.
" Nhờ anh chăm sóc tốt cho bạn em!" _ Hi Văn nhìn Mặc Đình đang đứng phía sau chiếc xe lăn của Uyển Nhi
" Tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy! Cám ơn cô đã chăm sóc cho cô ấy thời gian qua!" _ Mặc Đình nhìn Hi Văn cảm kích.
" Anh khách sáo quá rồi!" _ Hi Văn mỉm cười.
" Thưa thiếu gia! Mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi ạ!" _ Lâm Trạch bước đến, cúi người cung kính.
" Tôi biết rồi!" _ Mặc Đình cúi xuống nói với Uyển Nhi: " Đến giờ rồi! Chúng ta đi thôi!"
Uyển Nhi gật đầu, quay sang nhìn Hi Văn
" Có dịp phải ghé thăm tớ đấy!"
Mặc Đình cúi xuống, bế Uyển Nhi lên cầu thang.
" Hi Văn! Cám ơn cậu!" _ Uyển Nhi hét lớn, vẫy tay về phía Hi Văn.
Hi Văn mỉm cười, vẫy tay tạm biệt Uyển Nhi.
Máy bay cất cánh, Uyển Nhi ngồi nhìn ra cửa sổ.
Hai năm qua đối với cô như một giấc mơ.
Từng đoạn kí ức tua về trong trí nhớ cô.
Uyển Nhi bật khóc.
" Em đau ở đâu sao?" _ Mặc Đình nhìn cô lo lắng.
" Không! Không có gì!!" _ Uyển Nhi lắc đầu, đưa tay lau vội nước mắt
" Em nghỉ ngơi đi! Chúng ta sẽ đến nơi sớm thôi!" _ Mặc Đình đưa tay xoa đầu cô, mỉm cười
…
[ Nước Y ]
Chuyên cơ riêng của Mặc Đình cuối cùng cũng hạ cánh sau chuyến bay kéo dài 5 tiếng.
Mặc Đình bế cô xuống máy bay thì nhìn thấy ba mẹ của Uyển Nhi đã đợi sẵn cô ở đó.
Hai người vội đi về phía Uyển Nhi, cúi xuống ôm cô khóc nức nở
" Cuối cùng con cũng về rồi!" _ Trịnh Lan ôm Uyển Nhi nghẹn ngào.
" Về là tốt rồi! Cám ơn cháu! Mặc Đình." _ Hạ Huân đưa tay lau nước mắt.
" Chuyện cháu nên làm!"
…
[ Biệt thự Tân Vinh ]
" Tại sao lại về đây? Đây là đâu?" _ Uyển Nhi ngạc nhiên.
" Đây là nhà tôi, sau này cũng là nhà của em!" _ Mặc Đình nhìn cô
" À...!Thật ra thì...." _ Hạ Huân lên tiếng..
Bình luận facebook