Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 493
Chương 493
“Bộ dạng này của anh, còn chăm sóc cho em, sắp xếp bọn trẻ? Ai chăm sóc cho ai đây hả Hoắc Anh Tuấn, anh chính là đến làm phiền em mới đúng! Xem ra mấy ngày thanh tịnh của em anh không hài lòng đúng không?”
Sốt cao khiến cho Hoắc Anh Tuấn trước mắt bịt kín một †ầng hơi nước ánh mắt nhìn cái gì cũng sương mù mông lung, anh dùng ánh mắt vô cùng thành khẩn nhìn chằm chằm Đường Hoa Nguyệt phối hợp thêm âm thanh khàn khàn ở cổ họng nói một câu “Xin lỗi, là anh vô dụng.
“Haizz, được rồi, anh mau đi ngủ đi, không có lại ốm ra đấy thì xem như lại tích đức cho tôi” Đối mặt với bộ dáng lúc này của Hoắc Anh Tuấn, Đường Hoa Nguyệt cũng không thể nói nặng lời, chỉ dán lên trán anh một miếng dán hạ sốt, sau đó ôm chăn gối của mình đi đến chỗ cái ghế sô pha nhỏ trong phòng.
Để đề phòng Hoắc Anh Tuấn nửa đêm xảy ra bày ra trò quỷ gì, cô vẫn nên ở cùng một phòng với anh, nhìn tận mắt vẫn sẽ yên tâm hơn.
Nhắm mắt lại chưa được bao lâu, Hoắc Anh Tuấn liền ngủ mất, thể trạng của anh vốn không thích hợp đi đường dài, chưa kể vừa nãy ở bên ngoài biệt thự không biết đã ngây ngốc đứng chịu gió lạnh bao lâu nữa, khí lạnh xâm nhập cơ thể, phát sốt cũng là điều khó tránh khỏi.
Người bị ốm, lúc ngủ mơ sẽ hay nói mớ, Hoắc Anh Tuấn cũng không ngoại lệ, anh ngủ không sâu, luôn có cảm giác thần kinh mong manh đang treo lơ lửng, nửa tỉnh nửa mê, cộng thêm cảm giác khó chịu trong người, dưới tình huống ấy, bản thân Hoắc Anh Tuấn cũng không hề hay biết mình đã phát ra tiếng rên rỉ như cún con.
Đường Hoa Nguyệt chăm chú lắng nghe, có chút tâm phiền ý loạn, Tịnh Tịnh từ nhỏ thể chất yếu ớt, cũng rất hay phát sốt, mỗi lần bị ốm đều khóc khàn giọng mất tiếng, sau đó mệt không chịu nổi mới thiếp đi, trong lúc ngủ cũng sẽ phát ra tiếng rên rỉ.
Hóa ra điểm này còn có thể di truyền sao?
Đường Hoa Nguyệt từ trước đến nay không hề hay biết lúc Hoắc Anh Tuấn ốm sẽ có một mặt yếu ớt như này.
Chẳng qua cũng thế, rất nhiều năm về trước, thời điểm cô và Hoắc Anh Tuấn ngày ngày dính nhau như sam, sức khỏe của anh lúc ấy tốt vô cùng, dường như chưa bao giờ Đường Hoa Nguyệt thấy anh bị ốm.
Nhưng bây giờ, cũng không biết là làm sao.
Có lẽ là năm tháng khiến con người già đi, vật đổi sao dời cũng được, cảnh còn người mất cũng tốt, chàng thiếu niên trẻ trung tràn đầy sức sống như gió xuân, thật sự cũng đã trải qua rất nhiều năm tháng vô nghĩa.
Hoắc Anh Tuấn đắp chăn mà người vẫn run lên bần bật, anh thấp giọng lẩm bẩm, những lời nói mớ vô nghĩa chuyển thành một chữ “Lạnh”.
Đường Hoa Nguyệt không yên lòng, vẫn đi đến bên giường xem Xét.
Nước nóng đã rót, thuốc cũng đã uống, chăn cũng đắp kín, mà dáng vẻ dường như vẫn còn rất lạnh, Đường Hoa Nguyệt thật sự có chút luống cuống không biết phải làm gì.
Hiệu suất khám bệnh tại bệnh viện ở Los Angeles này quá chậm, bình thường bệnh nhân đều phải xếp hàng chờ đến lượt mới bắt đầu được khám chữa, cho nên ba đứa nhóc nhà cô mỗi lần hơi đau đầu, thì đều là bác sĩ Tân chăm sóc.
Nhưng bây giờ Tân Kỳ Tân không có ở đây…Cho dù anh ấy có ở đây, thì cũng sẽ không muốn quan tâm đến chuyện sống chết của Hoắc Anh Tuấn.
Đường Hoa Nguyệt nhẹ nhàng dùng ngón tay chạm vào.
trán của Hoắc Anh Tuấn, vẫn rất nóng, bệnh nhân ngủ mê man lại dường như rất hài lòng đối với nhiệt độ cơ thể mát lạnh của Đường Hoa Nguyệt, trong mơ màng hơi nhích lại gần, dùng gương mặt cọ xát mu bàn tay của cô.
Đường Hoa Nguyệt lại thở dài một hơi, cô đã không đếm được tần suất thở dài gần đây của mình là bao nhiêu rồi.
“Bộ dạng này của anh, còn chăm sóc cho em, sắp xếp bọn trẻ? Ai chăm sóc cho ai đây hả Hoắc Anh Tuấn, anh chính là đến làm phiền em mới đúng! Xem ra mấy ngày thanh tịnh của em anh không hài lòng đúng không?”
Sốt cao khiến cho Hoắc Anh Tuấn trước mắt bịt kín một †ầng hơi nước ánh mắt nhìn cái gì cũng sương mù mông lung, anh dùng ánh mắt vô cùng thành khẩn nhìn chằm chằm Đường Hoa Nguyệt phối hợp thêm âm thanh khàn khàn ở cổ họng nói một câu “Xin lỗi, là anh vô dụng.
“Haizz, được rồi, anh mau đi ngủ đi, không có lại ốm ra đấy thì xem như lại tích đức cho tôi” Đối mặt với bộ dáng lúc này của Hoắc Anh Tuấn, Đường Hoa Nguyệt cũng không thể nói nặng lời, chỉ dán lên trán anh một miếng dán hạ sốt, sau đó ôm chăn gối của mình đi đến chỗ cái ghế sô pha nhỏ trong phòng.
Để đề phòng Hoắc Anh Tuấn nửa đêm xảy ra bày ra trò quỷ gì, cô vẫn nên ở cùng một phòng với anh, nhìn tận mắt vẫn sẽ yên tâm hơn.
Nhắm mắt lại chưa được bao lâu, Hoắc Anh Tuấn liền ngủ mất, thể trạng của anh vốn không thích hợp đi đường dài, chưa kể vừa nãy ở bên ngoài biệt thự không biết đã ngây ngốc đứng chịu gió lạnh bao lâu nữa, khí lạnh xâm nhập cơ thể, phát sốt cũng là điều khó tránh khỏi.
Người bị ốm, lúc ngủ mơ sẽ hay nói mớ, Hoắc Anh Tuấn cũng không ngoại lệ, anh ngủ không sâu, luôn có cảm giác thần kinh mong manh đang treo lơ lửng, nửa tỉnh nửa mê, cộng thêm cảm giác khó chịu trong người, dưới tình huống ấy, bản thân Hoắc Anh Tuấn cũng không hề hay biết mình đã phát ra tiếng rên rỉ như cún con.
Đường Hoa Nguyệt chăm chú lắng nghe, có chút tâm phiền ý loạn, Tịnh Tịnh từ nhỏ thể chất yếu ớt, cũng rất hay phát sốt, mỗi lần bị ốm đều khóc khàn giọng mất tiếng, sau đó mệt không chịu nổi mới thiếp đi, trong lúc ngủ cũng sẽ phát ra tiếng rên rỉ.
Hóa ra điểm này còn có thể di truyền sao?
Đường Hoa Nguyệt từ trước đến nay không hề hay biết lúc Hoắc Anh Tuấn ốm sẽ có một mặt yếu ớt như này.
Chẳng qua cũng thế, rất nhiều năm về trước, thời điểm cô và Hoắc Anh Tuấn ngày ngày dính nhau như sam, sức khỏe của anh lúc ấy tốt vô cùng, dường như chưa bao giờ Đường Hoa Nguyệt thấy anh bị ốm.
Nhưng bây giờ, cũng không biết là làm sao.
Có lẽ là năm tháng khiến con người già đi, vật đổi sao dời cũng được, cảnh còn người mất cũng tốt, chàng thiếu niên trẻ trung tràn đầy sức sống như gió xuân, thật sự cũng đã trải qua rất nhiều năm tháng vô nghĩa.
Hoắc Anh Tuấn đắp chăn mà người vẫn run lên bần bật, anh thấp giọng lẩm bẩm, những lời nói mớ vô nghĩa chuyển thành một chữ “Lạnh”.
Đường Hoa Nguyệt không yên lòng, vẫn đi đến bên giường xem Xét.
Nước nóng đã rót, thuốc cũng đã uống, chăn cũng đắp kín, mà dáng vẻ dường như vẫn còn rất lạnh, Đường Hoa Nguyệt thật sự có chút luống cuống không biết phải làm gì.
Hiệu suất khám bệnh tại bệnh viện ở Los Angeles này quá chậm, bình thường bệnh nhân đều phải xếp hàng chờ đến lượt mới bắt đầu được khám chữa, cho nên ba đứa nhóc nhà cô mỗi lần hơi đau đầu, thì đều là bác sĩ Tân chăm sóc.
Nhưng bây giờ Tân Kỳ Tân không có ở đây…Cho dù anh ấy có ở đây, thì cũng sẽ không muốn quan tâm đến chuyện sống chết của Hoắc Anh Tuấn.
Đường Hoa Nguyệt nhẹ nhàng dùng ngón tay chạm vào.
trán của Hoắc Anh Tuấn, vẫn rất nóng, bệnh nhân ngủ mê man lại dường như rất hài lòng đối với nhiệt độ cơ thể mát lạnh của Đường Hoa Nguyệt, trong mơ màng hơi nhích lại gần, dùng gương mặt cọ xát mu bàn tay của cô.
Đường Hoa Nguyệt lại thở dài một hơi, cô đã không đếm được tần suất thở dài gần đây của mình là bao nhiêu rồi.