Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cô Vợ Bị Bỏ Rơi Của Tổng Tài Bất Lương - Chương 8
Năm ngày sau, Cố Đông Quân cuối cùng cũng trở lại với ánh nắng ban mai, anh ngước lên và nheo mắt nhìn về phía bầu trời trong xanh. Chỉ có một điều duy nhất mặc định trong trái tim anh là tìm Lâm Tuệ San báo thù.
Cố Đông Quân từ lâu đã ném dư luận, truyền thông và những thứ lộn xộn sang một bên. Hiện tại trong người anh đang giữ một ngọn lửa hận thù cháy bùng bùng, anh cần khẩn trương dập tắt, vậy nên Lâm Tuệ San chính là mục tiêu để trút giận.
Lái xe đến căn hộ nhỏ của Lâm Tuệ San, Cố Đông Quân không dùng chìa khóa để mở cửa mà gõ "Rầm rầm..." vào tấm cửa gỗ, mặc kệ tiếng ồn có làm phiền đến mọi người xung quanh hay không, anh ta vẫn kiên trì.
Lâm Tuệ San sợ hãi khi nghe thấy tiếng gõ cửa bạo lực như vậy, nhưng nếu cô không ra mở cửa, cô sợ người hàng xóm sẽ phàn nàn. Vậy nên sau khi vật lộn hết lần này đến lần khác, cô quyết định mở cửa.
Ngay khi cửa mở, Cố Đông Quân bất ngờ giơ tay và túm lấy Lâm Tuệ San như một con nhái. Anh ta đá cánh cửa, đôi mắt đỏ ngầu, như thể 10.000 tấn dung nham đang cháy, thật đáng sợ. Giọng của Cố Đông Quân đánh đanh như máy chém sắt: - "Cô dám cho tôi ở lại đồn cảnh sát? Thấy tiếng tăm của tôi giảm mạnh, hình tượng của tôi bị hủy hoại, cô có vui không?"
Cổ Lâm Tuệ San bị Cố Đông Quân bóp mạnh, cô cảm thấy khó thở, nhưng không hề sợ hãi. Cô nói: - "Tôi rất vui khi nghe người khác đàm tếu về anh!".
Nghe xong câu trả lời này, từ tận sâu đáy lòng, Cố Đông Quân có ý định bóp chết Lâm Tuệ San, nhưng anh ta vẫn kiềm chế lại được. Chỉ một giây trước khi Lâm Tuệ San nghẹt thở, anh buông cô ra, nếu anh bóp chết cô, vậy thì quá tử tế với cô rồi.
Nhìn Lâm Tuệ San ho sặc sụa vì thiếu không khí trong lành, Cố Đông Quân khịt mũi lạnh lùng: - "Lâm Tuệ San, đừng quá vui."
Lâm Tuệ San không thể ngừng ho, nhưng cô đã bật cười khi nghe câu này. Cô vừa cười vừa họ, lời nói đứt quãng: - "Haha, Ngô Phương không thể thỏa mãn anh bây giờ, khụ...khụ....cho nên anh khó chịu, anh nghĩ ra phương pháp này để hành hạ tôi?Haha....khụ...khụ...?".
Lời nói của Lâm Tuệ San sắc bén, tưởng chừng hời hợt nhưng lại tinh xảo sâu cay. Cố Đông Quân như bị kiếm sắc đâm vào, anh đột nhiên trở nên giận dữ.
Trên thực tế, không phải Ngô Phương không thể thỏa mãn Cố Đông Quân, bởi vì mỗi khi chạm vào Ngô Phương, anh lại nghĩ đến việc Ngô Phương đã bị hàng chục người đàn ông hãm hiếp.
Mỗi lần Cố Đông Quân nghĩ về điều đó, anh thấy Ngô Phương thật đáng thương, anh đau lòng khi nghĩ Ngô Phương phải một mình chịu đựng như vậy. Anh đổ lỗi lên đầu Lâm Tuệ San vì cho rằng cô là kẻ chủ mưu sau lưng sắp xếp chuyện này.
Cơn giận thậm chí còn tăng nhanh hơn cả nhiệt độ nóng bỏng trên sa mạc, người đàn ông gần như gầm lên và thét chói tai: - "Câm ngay cho tôi! Tại sao cô không biết xấu hổ khi nói ra những điều này?! Làm thế nào mà một người xấu xa như cô vẫn còn tồn tại trên thế giới?! Nếu không phải là cô sắp xếp chục người đàn ông dơ bẩn đó, Ngô Phương, cô ấy sẽ không phải chịu nỗi đau như bây giờ!"
Lâm Tuệ San nhếch mép, cô không quan tâm đến những lời buộc tội vô căn cứ của Cố Đông Quân: - "Vâng, tôi là một người phụ nữ xấu xa, nhưng nói về điều này, tôi thực sự lại muốn cảm ơn hàng tá người đã hãm hiếp Ngô Phương..."
Cố Đông Quân đặc biệt nhạy cảm khi nghe những điều liên quan đến Ngô Phương. Ví dụ, như bây giờ, anh ta nghe được một từ tiêu cực về Ngô Phương từ chính miệng của Lâm Tuệ San, anh ta cau mày và nói chuyện với cô một cách gắt gỏng.
Đối với Cố Đông Quân, Lâm Tuệ San là một người cặn bã, không từ thủ đoạn. Lâm Tuệ San cũng chẳng mong đợi Cố Đông Quân sẽ tin mình, thậm chí cô đã từng phủ nhận những điều tồi tệ với Ngô Phương năm đó không liên quan đến cô, nhưng anh ta chẳng hề tin.
Dù sao, cô cũng quá lười để bác bỏ bất cứ điều gì. Cho dù cô có thể bác bỏ, miễn đối tượng là Cố Đông Quân, sẽ chẳng ích gì. Cô cười khúc khích: - "Anh nghĩ rằng tôi đã làm điều đó, đó là tôi. Đúng."
- ---------------
Ngô Phương đợi Cố Đông Quân trở lại, nhưng chờ đến tối anh mới trở về. Cô ta hoài nghi và bắt đầu tra hỏi: - "Ra khỏi đồn cảnh sát anh đã đi đâu, tại sao bây giờ mới về?"
Cố Đông Quân nhìn vẻ mặt lo lắng của Ngô Phương, đôi mắt mơ hồ lảng tránh.
Nhưng Ngô Phương là ai?
Cô ta biết Cố Đông Quân đi tìm Lâm Tuệ San. Nhân cơ hội này cô ta gặng hỏi Cố Đông Quân về chuyện giữa anh và Lâm Tuệ San, Cố Đông Quân chế nhạo: - "Những gì cô ta nói, người khác có thể tin, nhưng em tuyệt đối không được tin".
Ngô Phương nháy mắt và cho Cố Đông Quân một ý tưởng: - "Thay vì để Lâm Tuệ San từ chối ly hôn, tốt hơn hết là buộc cô ta ly hôn và để cô ta thừa nhận sai lầm của mình trước truyền thông."
Cố Đông Quân thích thú hỏi Ngô Phương: - "Làm thế nào để ép buộc cô ta?"
- "Không phải Lâm Tuệ San vẫn còn mẹ sao? Anh có thể bắt đầu với mẹ cô ta."
- "Nhưng..." - Cố Đông Quân do dự, anh thực sự ghét Lâm Tuệ San, nhưng anh đã nhìn thấy mẹ của cô, đó là một phụ nữ trung niên hiền lành thoải mái. Cố Đông Quân có một số quy tắc không thể miễn cưỡng.
Thấy Cố Đông Quân bắt đầu do dự, Ngô Phương rên rỉ tận đáy lòng. Nếu anh không làm điều này, cô ta sẽ không thể đợi được cho đến khi anh và Lâm Tuệ San ly hôn. Ngô Phương kìm nén sự kích động bên trong của mình và bắt đầu quay sang cám dỗ Cố Đông Quân: -"Đông Quân, nhìn em này, em biết anh không muốn liên quan đến mẹ của Lâm Tuệ San, nhưng nếu anh bỏ qua, anh có cách nào khác để buộc Lâm Tuệ San phải ly dị anh không?"
Khuôn mặt cứng đờ của Cố Đông Quân bắt đầu buông lỏng, Ngô Phương cúi đầu, môi khẽ nhếch lên, cô ta tiếptục thêm dầu vào lửa: - "Em biết anh không yêu Lâm Tuệ San, anh yêu em, nhưng chỉ có hai chúng ta yêu nhau thôi thì chưa đủ để ở bên cạnh nhau, Đông Quân, trái tim em thực sự đau đớn. Mặc dù em biết rằng anh không để tâm đến những gì đã xảy ra với em trước đây, nhưng em không muốn ở bên cạnh anh như một người phụ nữ giấy tên, em không muốn làm tình nhân, em không muốn trở thành tiểu tam!".
Vị trí mềm mại nhất trong lòng Cố Đông Quân bị Ngô Phương chọc từng chỗ một, tất cả sự dịu dàng của anh trao hết cho Ngô Phương. Tất nhiên, anh không muốn Ngô Phương ở bên anh một cách mờ mờ ám ám. Nếu chỉ có một phương pháp này, thực sự không còn cách nào khác.
- "Được rồi, anh hứa với em." - Cố Đông Quân đồng ý, mắt Ngô Phương lóe lên ánh sáng dữ dội, cô ta mỉm cười và ôm lấy Cố Đông Quân.
Sau khi Cố Đông Quân rời đi, Ngô Phương rút điện thoại ra cười khinh bỉ, cô ta bấm số, sau một vài âm báo bận rộn, bên kia nhanh chóng kết nối: - "Tôi đây!".
- "Làm theo kế hoạch, ai là mục tiêu tiếp theo, các người tự biết."
Ngô Phương uể oải ngồi trên ghế sofa, bên kia hỏi thêm một vài câu hỏi về thù lao. Ngô Phương trả lời một cách thiếu kiên nhẫn, thái độ cáu gắt: - "Khi nào xong việc tôi sẽ cho thêm ít tiền. Một nửa số tiền thù lao đã gửi vào tài khoản của các người, nửa còn lại sẽ đợi đến khi các người hoàn thành nhiệm vụ."
Ngô Phương cúp máy, trong đầu cô ta đang tưởng tượng ra cảnh Lâm Tuệ San ký thỏa thuận ly hôn trong nước mắt, đó là khoảnh khắc bắt đầu tương lai tươi sáng của cô ta.
Không lâu sau khi Cố Đông Quân rời đi, Lâm Tuệ San cũng chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng trước khi bước chân ra khỏi nhà, cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động reo, màn hình xuất hiện một loạt dãy số lạ, ban đầu nghĩ cúp máy, nhưng cô cảm thấy nếu cô không trả lời cuộc gọi, cô sẽ hối hận về cuộc sống của mình, nghĩ lại, Lâm Tuệ San nhấc điện thoại lên nghe.
- "Xin chào, cho hỏi ai vậy?"
Giọng nói ồm ồm của một người đàn ông lạ phát ra từ bên kia: - "Có phải cô Lâm không? Xin chào, tôi là bác sĩ của mẹ cô."
Vừa nghe tới mẹ, Lâm Tuệ San thở phào nhẹ nhõm, cô cảm ơn bản thân vì đã trả lời điện thoại, cô nhanh chóng hỏi bác sĩ ở đầu kia: - "Vâng, là tôi. Bác sĩ, tình hình mẹ tôi thế nào rồi?"
- "Vâng, mẹ của cô bây giờ rất nguy hiểm, bệnh tình chuyển biến xấu, cần phải nhập viện để theo dõi. "
- "Nhập viện?"
Phản ứng đầu tiên của Lâm Tuệ San là chi phí nằm viện bao nhiêu, nhưng khoan nghĩ về điều đó, nếu mẹ cô không nhập viện, rất có thể cô chỉ còn lại một mình trên thế giới này, đây là điều Lâm Tuệ San hoảng sợ nhất khi nghĩ tới: - "Vâng, tôi sẽ làm thủ tục nhập viện ngay lập tức?"
- "Nếu bây giờ cô không tiện, chỉ cần đến bệnh viện theo dõi trong vòng vài ngày, chi phí..."
Bác sĩ đột nhiên ngập ngừng, Lâm Tuệ San mơ hồ sinh ra một cảm giác tồi tệ, và cô đã chắc chắn sau khi nghe bác sĩ nói: - "Chi phí điều trị theo dõi có giá 300.000."
Ba...ba trăm ngàn? Lâm Tuệ San hoàn toàn ngốc. Bây giờ cô không một xu dính túi, 30 nhân dân tệ cô cũng không có chứ đừng nói 300.000 nhân dân tệ. 300.000 nhân dân tệ chỉ là một tia sáng xa vời nhưng lại gây áp lực lớn cho Lâm Tuệ San. Cô rùng mình trả lời: - "Được rồi, tôi biết, cảm ơn bác sĩ."
Sau khi tắt điện thoại, Lâm Tuệ San bước đi vô định hình trên đường phố. Làm thế nào cô mới có thể có được số tiền lớn như vậy. Công việc chắc chắn sẽ không kịp, bệnh viện không thể đợi cô khất 300.000 cho đến năm sau. Rồi tìm ai mượn? ai sẽ có nhiều tiền như vậy...
Lâm Tuệ San đột nhiên dừng lại, cô nghĩ đến một người - Cố Đông Quân.
Cố Đông Quân từ lâu đã ném dư luận, truyền thông và những thứ lộn xộn sang một bên. Hiện tại trong người anh đang giữ một ngọn lửa hận thù cháy bùng bùng, anh cần khẩn trương dập tắt, vậy nên Lâm Tuệ San chính là mục tiêu để trút giận.
Lái xe đến căn hộ nhỏ của Lâm Tuệ San, Cố Đông Quân không dùng chìa khóa để mở cửa mà gõ "Rầm rầm..." vào tấm cửa gỗ, mặc kệ tiếng ồn có làm phiền đến mọi người xung quanh hay không, anh ta vẫn kiên trì.
Lâm Tuệ San sợ hãi khi nghe thấy tiếng gõ cửa bạo lực như vậy, nhưng nếu cô không ra mở cửa, cô sợ người hàng xóm sẽ phàn nàn. Vậy nên sau khi vật lộn hết lần này đến lần khác, cô quyết định mở cửa.
Ngay khi cửa mở, Cố Đông Quân bất ngờ giơ tay và túm lấy Lâm Tuệ San như một con nhái. Anh ta đá cánh cửa, đôi mắt đỏ ngầu, như thể 10.000 tấn dung nham đang cháy, thật đáng sợ. Giọng của Cố Đông Quân đánh đanh như máy chém sắt: - "Cô dám cho tôi ở lại đồn cảnh sát? Thấy tiếng tăm của tôi giảm mạnh, hình tượng của tôi bị hủy hoại, cô có vui không?"
Cổ Lâm Tuệ San bị Cố Đông Quân bóp mạnh, cô cảm thấy khó thở, nhưng không hề sợ hãi. Cô nói: - "Tôi rất vui khi nghe người khác đàm tếu về anh!".
Nghe xong câu trả lời này, từ tận sâu đáy lòng, Cố Đông Quân có ý định bóp chết Lâm Tuệ San, nhưng anh ta vẫn kiềm chế lại được. Chỉ một giây trước khi Lâm Tuệ San nghẹt thở, anh buông cô ra, nếu anh bóp chết cô, vậy thì quá tử tế với cô rồi.
Nhìn Lâm Tuệ San ho sặc sụa vì thiếu không khí trong lành, Cố Đông Quân khịt mũi lạnh lùng: - "Lâm Tuệ San, đừng quá vui."
Lâm Tuệ San không thể ngừng ho, nhưng cô đã bật cười khi nghe câu này. Cô vừa cười vừa họ, lời nói đứt quãng: - "Haha, Ngô Phương không thể thỏa mãn anh bây giờ, khụ...khụ....cho nên anh khó chịu, anh nghĩ ra phương pháp này để hành hạ tôi?Haha....khụ...khụ...?".
Lời nói của Lâm Tuệ San sắc bén, tưởng chừng hời hợt nhưng lại tinh xảo sâu cay. Cố Đông Quân như bị kiếm sắc đâm vào, anh đột nhiên trở nên giận dữ.
Trên thực tế, không phải Ngô Phương không thể thỏa mãn Cố Đông Quân, bởi vì mỗi khi chạm vào Ngô Phương, anh lại nghĩ đến việc Ngô Phương đã bị hàng chục người đàn ông hãm hiếp.
Mỗi lần Cố Đông Quân nghĩ về điều đó, anh thấy Ngô Phương thật đáng thương, anh đau lòng khi nghĩ Ngô Phương phải một mình chịu đựng như vậy. Anh đổ lỗi lên đầu Lâm Tuệ San vì cho rằng cô là kẻ chủ mưu sau lưng sắp xếp chuyện này.
Cơn giận thậm chí còn tăng nhanh hơn cả nhiệt độ nóng bỏng trên sa mạc, người đàn ông gần như gầm lên và thét chói tai: - "Câm ngay cho tôi! Tại sao cô không biết xấu hổ khi nói ra những điều này?! Làm thế nào mà một người xấu xa như cô vẫn còn tồn tại trên thế giới?! Nếu không phải là cô sắp xếp chục người đàn ông dơ bẩn đó, Ngô Phương, cô ấy sẽ không phải chịu nỗi đau như bây giờ!"
Lâm Tuệ San nhếch mép, cô không quan tâm đến những lời buộc tội vô căn cứ của Cố Đông Quân: - "Vâng, tôi là một người phụ nữ xấu xa, nhưng nói về điều này, tôi thực sự lại muốn cảm ơn hàng tá người đã hãm hiếp Ngô Phương..."
Cố Đông Quân đặc biệt nhạy cảm khi nghe những điều liên quan đến Ngô Phương. Ví dụ, như bây giờ, anh ta nghe được một từ tiêu cực về Ngô Phương từ chính miệng của Lâm Tuệ San, anh ta cau mày và nói chuyện với cô một cách gắt gỏng.
Đối với Cố Đông Quân, Lâm Tuệ San là một người cặn bã, không từ thủ đoạn. Lâm Tuệ San cũng chẳng mong đợi Cố Đông Quân sẽ tin mình, thậm chí cô đã từng phủ nhận những điều tồi tệ với Ngô Phương năm đó không liên quan đến cô, nhưng anh ta chẳng hề tin.
Dù sao, cô cũng quá lười để bác bỏ bất cứ điều gì. Cho dù cô có thể bác bỏ, miễn đối tượng là Cố Đông Quân, sẽ chẳng ích gì. Cô cười khúc khích: - "Anh nghĩ rằng tôi đã làm điều đó, đó là tôi. Đúng."
- ---------------
Ngô Phương đợi Cố Đông Quân trở lại, nhưng chờ đến tối anh mới trở về. Cô ta hoài nghi và bắt đầu tra hỏi: - "Ra khỏi đồn cảnh sát anh đã đi đâu, tại sao bây giờ mới về?"
Cố Đông Quân nhìn vẻ mặt lo lắng của Ngô Phương, đôi mắt mơ hồ lảng tránh.
Nhưng Ngô Phương là ai?
Cô ta biết Cố Đông Quân đi tìm Lâm Tuệ San. Nhân cơ hội này cô ta gặng hỏi Cố Đông Quân về chuyện giữa anh và Lâm Tuệ San, Cố Đông Quân chế nhạo: - "Những gì cô ta nói, người khác có thể tin, nhưng em tuyệt đối không được tin".
Ngô Phương nháy mắt và cho Cố Đông Quân một ý tưởng: - "Thay vì để Lâm Tuệ San từ chối ly hôn, tốt hơn hết là buộc cô ta ly hôn và để cô ta thừa nhận sai lầm của mình trước truyền thông."
Cố Đông Quân thích thú hỏi Ngô Phương: - "Làm thế nào để ép buộc cô ta?"
- "Không phải Lâm Tuệ San vẫn còn mẹ sao? Anh có thể bắt đầu với mẹ cô ta."
- "Nhưng..." - Cố Đông Quân do dự, anh thực sự ghét Lâm Tuệ San, nhưng anh đã nhìn thấy mẹ của cô, đó là một phụ nữ trung niên hiền lành thoải mái. Cố Đông Quân có một số quy tắc không thể miễn cưỡng.
Thấy Cố Đông Quân bắt đầu do dự, Ngô Phương rên rỉ tận đáy lòng. Nếu anh không làm điều này, cô ta sẽ không thể đợi được cho đến khi anh và Lâm Tuệ San ly hôn. Ngô Phương kìm nén sự kích động bên trong của mình và bắt đầu quay sang cám dỗ Cố Đông Quân: -"Đông Quân, nhìn em này, em biết anh không muốn liên quan đến mẹ của Lâm Tuệ San, nhưng nếu anh bỏ qua, anh có cách nào khác để buộc Lâm Tuệ San phải ly dị anh không?"
Khuôn mặt cứng đờ của Cố Đông Quân bắt đầu buông lỏng, Ngô Phương cúi đầu, môi khẽ nhếch lên, cô ta tiếptục thêm dầu vào lửa: - "Em biết anh không yêu Lâm Tuệ San, anh yêu em, nhưng chỉ có hai chúng ta yêu nhau thôi thì chưa đủ để ở bên cạnh nhau, Đông Quân, trái tim em thực sự đau đớn. Mặc dù em biết rằng anh không để tâm đến những gì đã xảy ra với em trước đây, nhưng em không muốn ở bên cạnh anh như một người phụ nữ giấy tên, em không muốn làm tình nhân, em không muốn trở thành tiểu tam!".
Vị trí mềm mại nhất trong lòng Cố Đông Quân bị Ngô Phương chọc từng chỗ một, tất cả sự dịu dàng của anh trao hết cho Ngô Phương. Tất nhiên, anh không muốn Ngô Phương ở bên anh một cách mờ mờ ám ám. Nếu chỉ có một phương pháp này, thực sự không còn cách nào khác.
- "Được rồi, anh hứa với em." - Cố Đông Quân đồng ý, mắt Ngô Phương lóe lên ánh sáng dữ dội, cô ta mỉm cười và ôm lấy Cố Đông Quân.
Sau khi Cố Đông Quân rời đi, Ngô Phương rút điện thoại ra cười khinh bỉ, cô ta bấm số, sau một vài âm báo bận rộn, bên kia nhanh chóng kết nối: - "Tôi đây!".
- "Làm theo kế hoạch, ai là mục tiêu tiếp theo, các người tự biết."
Ngô Phương uể oải ngồi trên ghế sofa, bên kia hỏi thêm một vài câu hỏi về thù lao. Ngô Phương trả lời một cách thiếu kiên nhẫn, thái độ cáu gắt: - "Khi nào xong việc tôi sẽ cho thêm ít tiền. Một nửa số tiền thù lao đã gửi vào tài khoản của các người, nửa còn lại sẽ đợi đến khi các người hoàn thành nhiệm vụ."
Ngô Phương cúp máy, trong đầu cô ta đang tưởng tượng ra cảnh Lâm Tuệ San ký thỏa thuận ly hôn trong nước mắt, đó là khoảnh khắc bắt đầu tương lai tươi sáng của cô ta.
Không lâu sau khi Cố Đông Quân rời đi, Lâm Tuệ San cũng chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng trước khi bước chân ra khỏi nhà, cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động reo, màn hình xuất hiện một loạt dãy số lạ, ban đầu nghĩ cúp máy, nhưng cô cảm thấy nếu cô không trả lời cuộc gọi, cô sẽ hối hận về cuộc sống của mình, nghĩ lại, Lâm Tuệ San nhấc điện thoại lên nghe.
- "Xin chào, cho hỏi ai vậy?"
Giọng nói ồm ồm của một người đàn ông lạ phát ra từ bên kia: - "Có phải cô Lâm không? Xin chào, tôi là bác sĩ của mẹ cô."
Vừa nghe tới mẹ, Lâm Tuệ San thở phào nhẹ nhõm, cô cảm ơn bản thân vì đã trả lời điện thoại, cô nhanh chóng hỏi bác sĩ ở đầu kia: - "Vâng, là tôi. Bác sĩ, tình hình mẹ tôi thế nào rồi?"
- "Vâng, mẹ của cô bây giờ rất nguy hiểm, bệnh tình chuyển biến xấu, cần phải nhập viện để theo dõi. "
- "Nhập viện?"
Phản ứng đầu tiên của Lâm Tuệ San là chi phí nằm viện bao nhiêu, nhưng khoan nghĩ về điều đó, nếu mẹ cô không nhập viện, rất có thể cô chỉ còn lại một mình trên thế giới này, đây là điều Lâm Tuệ San hoảng sợ nhất khi nghĩ tới: - "Vâng, tôi sẽ làm thủ tục nhập viện ngay lập tức?"
- "Nếu bây giờ cô không tiện, chỉ cần đến bệnh viện theo dõi trong vòng vài ngày, chi phí..."
Bác sĩ đột nhiên ngập ngừng, Lâm Tuệ San mơ hồ sinh ra một cảm giác tồi tệ, và cô đã chắc chắn sau khi nghe bác sĩ nói: - "Chi phí điều trị theo dõi có giá 300.000."
Ba...ba trăm ngàn? Lâm Tuệ San hoàn toàn ngốc. Bây giờ cô không một xu dính túi, 30 nhân dân tệ cô cũng không có chứ đừng nói 300.000 nhân dân tệ. 300.000 nhân dân tệ chỉ là một tia sáng xa vời nhưng lại gây áp lực lớn cho Lâm Tuệ San. Cô rùng mình trả lời: - "Được rồi, tôi biết, cảm ơn bác sĩ."
Sau khi tắt điện thoại, Lâm Tuệ San bước đi vô định hình trên đường phố. Làm thế nào cô mới có thể có được số tiền lớn như vậy. Công việc chắc chắn sẽ không kịp, bệnh viện không thể đợi cô khất 300.000 cho đến năm sau. Rồi tìm ai mượn? ai sẽ có nhiều tiền như vậy...
Lâm Tuệ San đột nhiên dừng lại, cô nghĩ đến một người - Cố Đông Quân.
Bình luận facebook