Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cô Vợ Bị Bỏ Rơi Của Tổng Tài Bất Lương - Chương 2
Lâm Tuệ San bị bắt.
Cô bị bắt cóc chưa đầy hai giờ sau khi cúp máy với Ngô Phương.
Lúc đó, không còn gì trong tủ lạnh. Bụng Lâm Tuệ San cồn cào, đói đến nỗi cô không thể chịu được, cô có thể nhịn ăn nhưng con cô thì không. Vậy nên cô đã ra ngoài đi mua thức ăn, nhưng cô nhớ đến những gì Ngô Phương đã nói trong điện thoại, để an tâm, trước khi rời nhà, cô đã đặt một con dao gọt trái cây vào trong túi của mình.
Tuy nhiên, cô luôn tính toán sai lầm. Khi cô đi đến góc phố vắng người, một chiếc xe tải nhanh chóng dừng lại phía sau cô. Vài người đàn ông mặc đồ đen cao lớn lực lưỡng nhảy từ trên xe xuống, họ dùng chiếc khăn tay tẩm thuốc mê bịt mũi và miệng của cô lại. Đáng buồn là lúc đó chẳng có ai đi trên đường, nên đám đàn ông mặc đồ đen đã xử lý gọn gàng trước khi mang cô lên xe chở đi.
Khi Lâm Tuệ San tỉnh lại, mọi thứ trước mặt khiến cô rùng mình. Đây là một căn phòng tối, không có cửa sổ xung quanh. Đối diện với cô là một cánh cửa sắt rất chắc chắn, sàn gỗ nứt nẻ nấm mốc, trần nhà phủ đầy mạng nhện. Có lẽ căn phòng này đã không được sử dụng trong một thời gian dài. Lâm Tuệ San bị trói chặt vào ghế ngay chính giữa căn phòng.
- "Có ai không?!"
Lâm Tuệ San hét lên, đáp lại cô là âm thanh "rít rít" của cánh cửa sắt, cánh cửa mở ra. Từng người từng người một bước vào, đó là những người đàn ông đã bắt cóc cô.
- "Các người muốn làm gì? Các người cần tiền đúng không? Thả tôi ra, tôi sẽ cho các người rất nhiều tiền?"
Một người đàn ông cầm điếu thuốc đi đến bên cạnh Lâm Tuệ San, hất hàm với giọng điệu phù phiếm:
- "Cô nghĩ rằng chúng tôi bắt cóc cô vì tiền sao? Chúng tôi không phải kẻ cướp, chúng tôi cũng không cần tiền của cô."
Ngay sau khi hắn nói xong, đám người phía sau bật cười, tiếng cười tà ác.
Điều đầu tiên Lâm Tuệ San nghĩ đến là đứa trẻ trong bụng. Nếu chúng làm gì đó với cô, đứa trẻ này chắc chắn sẽ không thể giữ được!
- "Đừng đến đây, nếu tôi có mệnh hệ gì, các người cũng không thoát được đâu!"
Người đàn ông liếc mắt, nhìn vào sự kiên định trong ánh mắt của Lâm Tuệ San, hắn quyết định gọi cho chủ nhân và hỏi, rất nhanh nhận được một câu trả lời đơn giản là "tiếp tục".
Cúp điện thoại, những người đàn ông mặc đồ đen không còn do dự nữa. Họ hung hăng nhìn Lâm San đang sợ hãi, lớp vải mỏng manh trên người cô ngay lập tức trở thành giẻ rách.
Ngô Phương cúp điện thoại từ người đàn ông mặc đồ đen, cô ta nhếch mép cười. Đúng lúc Cố Đông Quân từ đằng sau bước tới: - "Gọi cho ai?"
- "...Không có gì."
- "Anh sẽ ly hôn với Lâm San." - Cố Đông Quân đột nhiên thở dài: - "Người phụ nữ đó nói rằng cô ta mắc bệnh nan y, chắc chắn cô ta đang mắc bệnh điên."
- "Nhưng di chúc của ông nội anh viết rõ ràng, nếu anh ly dị với cô ta..."
Cố Đông Quân ngắt lời Ngô Phương:
- "Anh không thể chờ đợi được, anh không thể để cô ta phát điên như thế, trước kia cô ta dùng mọi thủ đoạn để lấy lòng ông nội anh và buộc anh phải kết hôn với cô ta. Cô ta đã thành công, nhưng bây giờ ông nội anh đã qua đời, Lâm gia bị hủy hoại, không ai bảo vệ cô ta, vì vậy anh muốn ly hôn với cô ta và cưới em!"
Nghe từ chính miệng Cố Đông Quân nói muốn kết hôn với mình, nước mắt Ngô Phương trào ra, cô ta ngã vào vòng tay của Cố Đông Quân, dịu giọng thì thầm:
- "Cố Đông Quân, anh nói có thật không? Anh thực sự sẽ ly hôn với Lâm Tuệ San, anh sẵn sàng kết hôn với em?".
- "Dĩ nhiên là anh sẵn sàng, anh đã chuẩn bị một thỏa thuận ly hôn và gửi luật sư mang tới cho cô ta!"
Đôi mắt của Ngô Phương đột nhiên trở nên dữ tợn khi nhìn về một nơi mà Cố Đông Quân không thể nhìn thấy. Cô ta nắm chặt các ngón tay, nghĩ về cảnh Lâm Tuệ San bị hãm hiếp bởi hơn chục người đàn ông hội hám là cô ta lại thấy vừa lòng, một tả người này là cô ta gửi đến phòng giam. Cô ta muốn vết nhơ này sẽ trở thành một cái gai trong trái tim Lâm Tuệ San và Lâm Tuệ San sẽ không bao giờ có thể rút ra được!
Ngô Phương ghét cay ghét đắng Lâm Tuệ San, cô ta muốn băm nhỏ Lâm Tuệ San cho chó ăn!
Ngô Phương dịu dàng đẩy Cố Đông Quân ra, giả bộ yếu ớt:
- "Được rồi, em đã nấu cháo trong bếp. Đợi một chút, em sẽ mang ra cho anh..."
Ngô Phương đi vào bếp. Cô ta lén lút cầm điện thoại di động và gọi cho người đàn ông mặc đồ đen.
- "Kế hoạch thay đổi. Bây giờ hãy mang con chó cái đó đến bệnh viện. Tôi muốn cô ta không bao giờ mang thai được nữa. Đứa trẻ trong bụng, phá đi! Tôi muốn cô ta không thể sinh ra đứa con của Đông Quân!".
Quần áo của Lâm Tuệ San bị xé rách tả tơi, ngay khi cô tuyệt vọng, những người đàn ông đó đã dừng lại hoạt động.
Lâm Tuệ San nghĩ rằng có một phép màu đã xuất hiện trên người cô, kéo cô trở lại từ địa ngục. Nhưng không, lời của người đàn ông mặc đồ đen sau đó như con dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim cô.
- "Đưa cô ta đến bệnh viện phá thai. Sau khi mổ lấy thai, hãy mang cái thai đó..."
Vừa nghe được những lời này, miệng và mũi của Lâm Tuệ San bị bịt lại, cô rơi vào tình trạng hôn mê.
Đây là lần thứ hai Lâm Tuệ San bị chuyển đến một môi trường mới mà không có ý thức. Nơi này trông giống như bệnh viện tư của một xưởng đen. Không khí nồng nặc mùi nước thuốc khử trùng. Cô đang nằm trên bàn mổ.
Ngay lập tức cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra, một bác sĩ đeo khẩu trang bước vào, theo sau là một vài y tá đeo khẩu trang giống nhau, một trong số họ cầm trên tay một khay đựng lọ thuốc gì đó.
- "Cô Lâm, cô tỉnh rồi!"
Nhớ lại lời nói của những người đàn ông mặc đồ đen trước đó, Lâm Tuệ San không thể không sợ hãi. Cô giữ một tia hy vọng, hy vọng sẽ không nhận được câu trả lời tiêu cực, cô run rẩy hỏi bác sĩ:
- "Bác sĩ, tại sao tôi... ở đây?"
Sau khi nghe câu hỏi ngụ ý của Lâm Tuệ San, trán bác sĩ nhăn nheo, ông nhanh chóng trả lời:
- "Không phải là phá thai sao, thành viên trong gia đình cô đã đăng ký và hoàn thành thủ tục."
Hy vọng dập tắt, Lâm Tuệ San hốt hoảng, cô không quan tâm đến nỗi đau trong cơ thể, cố gắng ngồi dậy nắm lấy tay bác sĩ:
- "Bác sĩ! Bác sĩ làm ơn, tôi xin ông, có một đứa trẻ trong bụng tôi..."
Chẳng để cô nói hết, các y tá phía sau đã nhanh chóng trấn áp cô, họ giữ lấy cánh tay cô và tiêm thuốc mê.
- "Tôi xin ông, tôi xin các người..."
Tác dụng của thuốc rất nhanh, Lâm Tuệ San bắt đầu cảm thấy chóng mặt sau vài phút, và trong một khoảng thời gian dài sau đó, cô ngủ thiếp đi hoàn toàn.
- "Hừm..."
Lâm Tuệ San tỉnh dậy, cảm giác như cô đã ngủ rất lâu, cô như bị táchbiệt với dòng chảy thời gian của thế giới.
Bầu trời bên ngoài màu xám, ánh sáng mặt trời không chiếu vào giường, căn phòng không bật đèn, trông có vẻ ảm đạm. Ở gấu áo cô, có một vết sẹo bất ngờ ở bụng dưới, vết sẹo này là bằng chứng cho thấy Lâm Tuệ San đã hoàn thành phẫu thuật mổ lấy thai.
Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Lâm Tuệ San là đứa con của cô đã biến mất. Nghĩ đến Ngô Phương, cô nghiến răng ken két, nỗi căm hận xâm lấn đến tận tủy xương, cô nắm chặt các ngón tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay chảy máu.
Ánh sáng đột ngột phát quang khiến Lâm Tuệ San nheo nheo mắt. Cô nhìn vào công tắc đèn, có một bàn tay trên đó, và chủ nhân của bàn tay đó là Ngô Phương.
- "Cô còn thức không? Em gái yêu quý của tôi."
Ngô Phương bước đến bên giường Lâm Tuệ San, chọc tức Lâm Tuệ San với những lời lẽ khó chịu:
- "Sao vậy? Không muốn cảm ơn tôi vì tôi đã giúp cô phá bỏ đứa bé sao?"
- "Ồ.." - Lâm Tuệ San cười khẩy, nụ cười trào phúng: - "Tôi không nghĩ cô đến đây chỉ để nói điều này?"
Nghe Lâm Tuệ San nói, Ngô Phương phá lên cười:
- "Cô có biết con của cô đã bị tôi lấy làm gì không? Cô có biết tôi đã cho những con chó ăn con của cô không? Thành thật mà nói, những con chó của tôi thực sự thích ăn..."
Lâm Tuệ San muốn nôn ngay khi Ngô Phương nói ra điều khủng khiếp mất nhân tính này. Cô nắm chặt chiếc cốc trên chiếc tủ cạnh giường và ném thẳng vào mặt Ngô Phương.
Ngô Phương bị đánh, nước trong ly bắn tung tóe vào mặt. Cô ta mỉm cười, không giận dữ, tiếp tục mỉa mai Lâm Tuệ San:
- "Cô làm vậy là vì cô khó chịu lắm đúng không? Cô đánh tôi vì cô cảm thấy tức giận lắm đúng không? Người như cô chỉ khiến người khác chán ghét thôi, Đông Quân ghét cô đến nỗi anh ấy không thèm chạm vào cô. Cô có tư cách gì để giữ lại cái thai của anh ấy?"
- "Ngô Phương, cô không phải là con người..."
( Ps: Mn đọc truyện nhớ like cho mình nha
Chương này viết bằng 2 chương truyện khác đó ^.^)
Cô bị bắt cóc chưa đầy hai giờ sau khi cúp máy với Ngô Phương.
Lúc đó, không còn gì trong tủ lạnh. Bụng Lâm Tuệ San cồn cào, đói đến nỗi cô không thể chịu được, cô có thể nhịn ăn nhưng con cô thì không. Vậy nên cô đã ra ngoài đi mua thức ăn, nhưng cô nhớ đến những gì Ngô Phương đã nói trong điện thoại, để an tâm, trước khi rời nhà, cô đã đặt một con dao gọt trái cây vào trong túi của mình.
Tuy nhiên, cô luôn tính toán sai lầm. Khi cô đi đến góc phố vắng người, một chiếc xe tải nhanh chóng dừng lại phía sau cô. Vài người đàn ông mặc đồ đen cao lớn lực lưỡng nhảy từ trên xe xuống, họ dùng chiếc khăn tay tẩm thuốc mê bịt mũi và miệng của cô lại. Đáng buồn là lúc đó chẳng có ai đi trên đường, nên đám đàn ông mặc đồ đen đã xử lý gọn gàng trước khi mang cô lên xe chở đi.
Khi Lâm Tuệ San tỉnh lại, mọi thứ trước mặt khiến cô rùng mình. Đây là một căn phòng tối, không có cửa sổ xung quanh. Đối diện với cô là một cánh cửa sắt rất chắc chắn, sàn gỗ nứt nẻ nấm mốc, trần nhà phủ đầy mạng nhện. Có lẽ căn phòng này đã không được sử dụng trong một thời gian dài. Lâm Tuệ San bị trói chặt vào ghế ngay chính giữa căn phòng.
- "Có ai không?!"
Lâm Tuệ San hét lên, đáp lại cô là âm thanh "rít rít" của cánh cửa sắt, cánh cửa mở ra. Từng người từng người một bước vào, đó là những người đàn ông đã bắt cóc cô.
- "Các người muốn làm gì? Các người cần tiền đúng không? Thả tôi ra, tôi sẽ cho các người rất nhiều tiền?"
Một người đàn ông cầm điếu thuốc đi đến bên cạnh Lâm Tuệ San, hất hàm với giọng điệu phù phiếm:
- "Cô nghĩ rằng chúng tôi bắt cóc cô vì tiền sao? Chúng tôi không phải kẻ cướp, chúng tôi cũng không cần tiền của cô."
Ngay sau khi hắn nói xong, đám người phía sau bật cười, tiếng cười tà ác.
Điều đầu tiên Lâm Tuệ San nghĩ đến là đứa trẻ trong bụng. Nếu chúng làm gì đó với cô, đứa trẻ này chắc chắn sẽ không thể giữ được!
- "Đừng đến đây, nếu tôi có mệnh hệ gì, các người cũng không thoát được đâu!"
Người đàn ông liếc mắt, nhìn vào sự kiên định trong ánh mắt của Lâm Tuệ San, hắn quyết định gọi cho chủ nhân và hỏi, rất nhanh nhận được một câu trả lời đơn giản là "tiếp tục".
Cúp điện thoại, những người đàn ông mặc đồ đen không còn do dự nữa. Họ hung hăng nhìn Lâm San đang sợ hãi, lớp vải mỏng manh trên người cô ngay lập tức trở thành giẻ rách.
Ngô Phương cúp điện thoại từ người đàn ông mặc đồ đen, cô ta nhếch mép cười. Đúng lúc Cố Đông Quân từ đằng sau bước tới: - "Gọi cho ai?"
- "...Không có gì."
- "Anh sẽ ly hôn với Lâm San." - Cố Đông Quân đột nhiên thở dài: - "Người phụ nữ đó nói rằng cô ta mắc bệnh nan y, chắc chắn cô ta đang mắc bệnh điên."
- "Nhưng di chúc của ông nội anh viết rõ ràng, nếu anh ly dị với cô ta..."
Cố Đông Quân ngắt lời Ngô Phương:
- "Anh không thể chờ đợi được, anh không thể để cô ta phát điên như thế, trước kia cô ta dùng mọi thủ đoạn để lấy lòng ông nội anh và buộc anh phải kết hôn với cô ta. Cô ta đã thành công, nhưng bây giờ ông nội anh đã qua đời, Lâm gia bị hủy hoại, không ai bảo vệ cô ta, vì vậy anh muốn ly hôn với cô ta và cưới em!"
Nghe từ chính miệng Cố Đông Quân nói muốn kết hôn với mình, nước mắt Ngô Phương trào ra, cô ta ngã vào vòng tay của Cố Đông Quân, dịu giọng thì thầm:
- "Cố Đông Quân, anh nói có thật không? Anh thực sự sẽ ly hôn với Lâm Tuệ San, anh sẵn sàng kết hôn với em?".
- "Dĩ nhiên là anh sẵn sàng, anh đã chuẩn bị một thỏa thuận ly hôn và gửi luật sư mang tới cho cô ta!"
Đôi mắt của Ngô Phương đột nhiên trở nên dữ tợn khi nhìn về một nơi mà Cố Đông Quân không thể nhìn thấy. Cô ta nắm chặt các ngón tay, nghĩ về cảnh Lâm Tuệ San bị hãm hiếp bởi hơn chục người đàn ông hội hám là cô ta lại thấy vừa lòng, một tả người này là cô ta gửi đến phòng giam. Cô ta muốn vết nhơ này sẽ trở thành một cái gai trong trái tim Lâm Tuệ San và Lâm Tuệ San sẽ không bao giờ có thể rút ra được!
Ngô Phương ghét cay ghét đắng Lâm Tuệ San, cô ta muốn băm nhỏ Lâm Tuệ San cho chó ăn!
Ngô Phương dịu dàng đẩy Cố Đông Quân ra, giả bộ yếu ớt:
- "Được rồi, em đã nấu cháo trong bếp. Đợi một chút, em sẽ mang ra cho anh..."
Ngô Phương đi vào bếp. Cô ta lén lút cầm điện thoại di động và gọi cho người đàn ông mặc đồ đen.
- "Kế hoạch thay đổi. Bây giờ hãy mang con chó cái đó đến bệnh viện. Tôi muốn cô ta không bao giờ mang thai được nữa. Đứa trẻ trong bụng, phá đi! Tôi muốn cô ta không thể sinh ra đứa con của Đông Quân!".
Quần áo của Lâm Tuệ San bị xé rách tả tơi, ngay khi cô tuyệt vọng, những người đàn ông đó đã dừng lại hoạt động.
Lâm Tuệ San nghĩ rằng có một phép màu đã xuất hiện trên người cô, kéo cô trở lại từ địa ngục. Nhưng không, lời của người đàn ông mặc đồ đen sau đó như con dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim cô.
- "Đưa cô ta đến bệnh viện phá thai. Sau khi mổ lấy thai, hãy mang cái thai đó..."
Vừa nghe được những lời này, miệng và mũi của Lâm Tuệ San bị bịt lại, cô rơi vào tình trạng hôn mê.
Đây là lần thứ hai Lâm Tuệ San bị chuyển đến một môi trường mới mà không có ý thức. Nơi này trông giống như bệnh viện tư của một xưởng đen. Không khí nồng nặc mùi nước thuốc khử trùng. Cô đang nằm trên bàn mổ.
Ngay lập tức cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra, một bác sĩ đeo khẩu trang bước vào, theo sau là một vài y tá đeo khẩu trang giống nhau, một trong số họ cầm trên tay một khay đựng lọ thuốc gì đó.
- "Cô Lâm, cô tỉnh rồi!"
Nhớ lại lời nói của những người đàn ông mặc đồ đen trước đó, Lâm Tuệ San không thể không sợ hãi. Cô giữ một tia hy vọng, hy vọng sẽ không nhận được câu trả lời tiêu cực, cô run rẩy hỏi bác sĩ:
- "Bác sĩ, tại sao tôi... ở đây?"
Sau khi nghe câu hỏi ngụ ý của Lâm Tuệ San, trán bác sĩ nhăn nheo, ông nhanh chóng trả lời:
- "Không phải là phá thai sao, thành viên trong gia đình cô đã đăng ký và hoàn thành thủ tục."
Hy vọng dập tắt, Lâm Tuệ San hốt hoảng, cô không quan tâm đến nỗi đau trong cơ thể, cố gắng ngồi dậy nắm lấy tay bác sĩ:
- "Bác sĩ! Bác sĩ làm ơn, tôi xin ông, có một đứa trẻ trong bụng tôi..."
Chẳng để cô nói hết, các y tá phía sau đã nhanh chóng trấn áp cô, họ giữ lấy cánh tay cô và tiêm thuốc mê.
- "Tôi xin ông, tôi xin các người..."
Tác dụng của thuốc rất nhanh, Lâm Tuệ San bắt đầu cảm thấy chóng mặt sau vài phút, và trong một khoảng thời gian dài sau đó, cô ngủ thiếp đi hoàn toàn.
- "Hừm..."
Lâm Tuệ San tỉnh dậy, cảm giác như cô đã ngủ rất lâu, cô như bị táchbiệt với dòng chảy thời gian của thế giới.
Bầu trời bên ngoài màu xám, ánh sáng mặt trời không chiếu vào giường, căn phòng không bật đèn, trông có vẻ ảm đạm. Ở gấu áo cô, có một vết sẹo bất ngờ ở bụng dưới, vết sẹo này là bằng chứng cho thấy Lâm Tuệ San đã hoàn thành phẫu thuật mổ lấy thai.
Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Lâm Tuệ San là đứa con của cô đã biến mất. Nghĩ đến Ngô Phương, cô nghiến răng ken két, nỗi căm hận xâm lấn đến tận tủy xương, cô nắm chặt các ngón tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay chảy máu.
Ánh sáng đột ngột phát quang khiến Lâm Tuệ San nheo nheo mắt. Cô nhìn vào công tắc đèn, có một bàn tay trên đó, và chủ nhân của bàn tay đó là Ngô Phương.
- "Cô còn thức không? Em gái yêu quý của tôi."
Ngô Phương bước đến bên giường Lâm Tuệ San, chọc tức Lâm Tuệ San với những lời lẽ khó chịu:
- "Sao vậy? Không muốn cảm ơn tôi vì tôi đã giúp cô phá bỏ đứa bé sao?"
- "Ồ.." - Lâm Tuệ San cười khẩy, nụ cười trào phúng: - "Tôi không nghĩ cô đến đây chỉ để nói điều này?"
Nghe Lâm Tuệ San nói, Ngô Phương phá lên cười:
- "Cô có biết con của cô đã bị tôi lấy làm gì không? Cô có biết tôi đã cho những con chó ăn con của cô không? Thành thật mà nói, những con chó của tôi thực sự thích ăn..."
Lâm Tuệ San muốn nôn ngay khi Ngô Phương nói ra điều khủng khiếp mất nhân tính này. Cô nắm chặt chiếc cốc trên chiếc tủ cạnh giường và ném thẳng vào mặt Ngô Phương.
Ngô Phương bị đánh, nước trong ly bắn tung tóe vào mặt. Cô ta mỉm cười, không giận dữ, tiếp tục mỉa mai Lâm Tuệ San:
- "Cô làm vậy là vì cô khó chịu lắm đúng không? Cô đánh tôi vì cô cảm thấy tức giận lắm đúng không? Người như cô chỉ khiến người khác chán ghét thôi, Đông Quân ghét cô đến nỗi anh ấy không thèm chạm vào cô. Cô có tư cách gì để giữ lại cái thai của anh ấy?"
- "Ngô Phương, cô không phải là con người..."
( Ps: Mn đọc truyện nhớ like cho mình nha
Chương này viết bằng 2 chương truyện khác đó ^.^)
Bình luận facebook