" Con đến đây thăm mẹ con cũng không được hay sao. " Tiểu Kỳ phụng phịu.
" Nhưng cô ấy là vợ của ba cơ mà? "
" Nhưng cô ấy mà ba nói cũng là mẹ của con. " Tiểu Kỳ đắc ý nhìn Lâm Đình.
" Thôi được rồi, hai người đừng tranh cãi nữa. Em là của hai người luôn cơ mà. " Bạch Lan dịu dàng cười nói.
" Mẹ thật tốt, ba ba chỉ muốn giành mẹ của con thôi. Hứ " Tiểu Kỳ giả vờ giận dỗi ôm lấy Bạch Lan.
" Rõ ràng em là của anh cơ mà? Của anh, anh giành lấy có chỗ nào sai sao? "
" Anh muốn em chết đói có đúng không? " Bạch Lan liếc xéo anh.
" Được, được sẽ có thức ăn cho em ngay đây. " Nói rồi Lâm Đình nhanh chóng đi vào bếp.
" À mà còn có chuyện này, sao con gọi điện thoại cho cả ba ba lẫn mẹ đều không có ai nghe vậy? Đều hết pin hết sao. Con rất lo cho mẹ. " Tiểu Kỳ ngồi trong lòng mẹ nói.
" À... À chắc mẹ ngủ say quá không nghe thấy. " Nhớ đến buổi sáng, điện thoại reo rất lâu nhưng Lâm Đình đều không cho cô nghe, mặt Bạch Lan lại bất giác đỏ lên.
" Cũng trùng hợp thật cả hai người đều không nghe thấy. "
Thật may rằng lúc đó Lâm Đình đi ra gọi hai mẹ con ăn cơm nếu không cô cũng thật chẳng biết nói gì nữa.
Lâm Đình và Tiểu Kỳ ở lại nhà Bạch Lan thật sự không muốn về chút nào.
" Hôm nay anh ở lại đây chăm sóc em, em vừa mới khỏi bệnh xong không ở nhà một mình được. "
" Vậy sao? Anh còn muốn "chăm sóc" em? Về nhà cho em, mai anh không cần đi làm nữa sao? " Bạch Lan biết thừa ý định của anh là gì đắc ý nói.
" Được, được anh về. Nếu anh không đi làm ai sẽ nuôi em chứ. "
" Con con, con muốn ở đây với mẹ. Lâu lắm rồi con không được ngủ cùng mẹ. " Tiểu Kỳ bày ra vẻ mặt đáng thương, mong được mẹ thương hại mà giữ lại.
" Không được, về nhà đi mai con cần đi học có đúng không? Buổi chiều đến công ty chơi với mẹ có được hay không? " Bạch Lan dịu dàng nói quay ngoắt 360 độ so với nói cho Lâm Đình nghe.
" A, được được. Con nghe lời mẹ xinh đẹp. Ngày mai con sẽ đến chơi với mẹ. "
" Được, con trai mẹ rất ngoan. Không kì kèo nhiều như ba ba của con. "
" Còn bây giờ, con với ba ba về đi, cũng muộn rồi đi đường khuya rất nguy hiểm. "
Cuối cùng hai ba con cũng chịu về. Bạch Lan rất muốn hai người ở lại nhưng không thể được nuông chiều quá sẽ làm cả hai người hư mất.
Bạch Lan chủ yếu cũng muốn hai người họ về để dọn dẹp lại nhà cửa. Những mảnh quần áo bị anh xé tan đều được cô nhét xuống dưới ghế sofa. May mắn Tiểu Kỳ không quá thắc mắc khi thấy mảnh áo đó. Nếu không thật sự rất khó nói.
Nhắc đến chuyện đó Bạch Lan lại mỉm cười. Quan hệ giữa hai người thật sự rất thần kì, vừa hôm qua còn cãi nhau nhưng hôm nay đã hoà hợp vui vẻ. Bạch Lan thấy thật tốt khí cuối cùng cũng phá được bức tường giữa anh và cô.
Thật sự thì giữa hai người không hề có một ngăn cách gì cả, là cô cố ý muốn xây nên. Bạch Lan thấy thật sự may mắn khi gặp được một người như anh - Lâm Đình. Cô biết anh kiên nhẫn với cô như thế, quan tâm cô như thế bởi vì anh thật sự rất yêu cô. Bạch Lan thầm nghĩ: "Đời này nếu anh không muốn rời xa em, em sẵn sàng ở bên anh hết đời này. "
Bình luận facebook