Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 828: Chịu trách nhiệm
Ngày 16/3: Cả tối mình không ngủ được, luôn trong trạng thái phấn khích. Lần đầu tiên Khiết Thần gọi tên mình. Mặc dù nhiều lần mình cũng đã từng mong anh gọi tên như thế. Giọng anh hay vậy cơ mà. Lúc anh thật sự cất tiếng, mình đã bị tan chảy hoàn toàn. Thật đáng tiếc là không thể ghi lại được để ngày nào cũng mở ra nghe.
Ngày 20/3: Khiết Thần hồi phục rất nhanh, bởi vì anh còn trẻ. Hôm nay anh có thể đi lại được rồi, mặc dù vẫn phải chống gậy. Lúc mình đỡ anh bước xuống giường, anh không hề từ chối, cũng không biết điều có phải là anh không ghét mình nữa hay không.
Ngày 28/3: Mấy ngày nay Khiết Thần đau đầu không ngủ được, hôm nay đột nhiên bảo mình đọc sách cho anh nghe. Mình ngạc nhiên lắm, vì chỉ lúc anh ấy còn hôn mê mình mới làm vậy. Lẽ nào trong khoảng thời gian đó anh ấy có thể nghe thấy mình nói sao? Mình rất muốn hỏi nhưng lại không dám.
Ngày 1/ 4: Lại là ngày nói dối. Hôm nay lúc mình ở trong phòng với Khiết Thần thì nhớ lại những lời trước đó Thuần Thuần có nói với mình. Vào ngày này nếu tỏ tình mà có bị từ chối thì coi như là nói đùa, không có gì phải ngại. Lúc nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của anh, mình suýt nữa định nói ra: Khiết Thần, em thích anh, cực kỳ, cực kỳ thích anh.
Có điều sau đó mình đã không làm vậy. Haizz, sao mình lại nhát gan thế chứ. Lần sau, lần sau nhất định phải nói ra mới được.
Ngày 20/4: Khiết Thần hồi phục nhanh thật sự. Bác sĩ nói nếu không có gì khác thường thì chỉ cần nửa tháng nữa là có thể xuất viện. Thời gian trôi đi nhanh quá. Khiết Thần hồi phục mình vui lắm nhưng cũng hơi buồn. Sau nửa tháng anh xuất viện thì mình không thể thấy anh mỗi ngày được nữa rồi. Tới khi đó bọn mình lại quay về trạng thái người dưng. Thật đau lòng quá.
Ngày 10/5: Chuyện không muốn đối mặt nhất cũng đã tới. Bác sĩ nói Khiết Thần đã có thể xuất viện. Là vào ngày mai, anh ấy sẽ về lại nhà họ Cố. Mình không thể mỗi ngày chạy tới viện thăm anh nữa rồi. Sau ngày mai, không biết anh ấy có muốn gặp lại mình nữa hay không.
Ngày 15/5: Khiết Thần đã xuất viện được năm hôm, không hề liên lạc với mình. Khoảng thời gian nửa năm vừa qua giống như một giấc mơ vậy, có lẽ anh ấy không thích mình thật. Nhưng mình không hối hận. Nửa năm qua đối với mình chính là khoảng thời gian hạnh phúc nhất. Duyên phận giữa mình và Khiết Thần dù chỉ tới đây thì mình cũng cam lòng.
Ngày 19/5: Trời ơi…Khiết Thần gửi tin nhắn cho mình. Mình có nằm mơ hay không đây? Hay là bị ảo giác rồi? Anh ấy hẹn gặp mình, ý của anh ấy là gì nhỉ? Muốn nói chuyện với mình sao? Hay là hẹn hò? Phải làm sao đây? Mình kích động quá. Mình không ngủ được. Không được, Hứa Tịnh Nhi, mày phải bình tĩnh lại. Mày là thục nữ, phải thùy mị nết na và chuẩn bị cho tốt vào. Nhất định phải để lại ấn tượng tốt với anh.
Ngày 20/5: Khiết Thần hẹn mình đi ăn. Anh ấy cảm ơn mình, cảm ơn mình đã chăm sóc anh ấy trong thời gian qua. Anh ấy còn cười với mình nữa. Một người luôn lạnh lùng khi cười thật đẹp. Còn nữa. Hôm này là 20/5, anh ấy hẹn gặp mình vào ngày 520, cũng không biết là cố tình hay gì. Đến lúc mình bước ra…anh ấy đã nắm tay mình. Nắm tay con gái là phải chịu trách nhiệm đấy, Khiết Thần anh có biết không?
Ngày 20/3: Khiết Thần hồi phục rất nhanh, bởi vì anh còn trẻ. Hôm nay anh có thể đi lại được rồi, mặc dù vẫn phải chống gậy. Lúc mình đỡ anh bước xuống giường, anh không hề từ chối, cũng không biết điều có phải là anh không ghét mình nữa hay không.
Ngày 28/3: Mấy ngày nay Khiết Thần đau đầu không ngủ được, hôm nay đột nhiên bảo mình đọc sách cho anh nghe. Mình ngạc nhiên lắm, vì chỉ lúc anh ấy còn hôn mê mình mới làm vậy. Lẽ nào trong khoảng thời gian đó anh ấy có thể nghe thấy mình nói sao? Mình rất muốn hỏi nhưng lại không dám.
Ngày 1/ 4: Lại là ngày nói dối. Hôm nay lúc mình ở trong phòng với Khiết Thần thì nhớ lại những lời trước đó Thuần Thuần có nói với mình. Vào ngày này nếu tỏ tình mà có bị từ chối thì coi như là nói đùa, không có gì phải ngại. Lúc nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của anh, mình suýt nữa định nói ra: Khiết Thần, em thích anh, cực kỳ, cực kỳ thích anh.
Có điều sau đó mình đã không làm vậy. Haizz, sao mình lại nhát gan thế chứ. Lần sau, lần sau nhất định phải nói ra mới được.
Ngày 20/4: Khiết Thần hồi phục nhanh thật sự. Bác sĩ nói nếu không có gì khác thường thì chỉ cần nửa tháng nữa là có thể xuất viện. Thời gian trôi đi nhanh quá. Khiết Thần hồi phục mình vui lắm nhưng cũng hơi buồn. Sau nửa tháng anh xuất viện thì mình không thể thấy anh mỗi ngày được nữa rồi. Tới khi đó bọn mình lại quay về trạng thái người dưng. Thật đau lòng quá.
Ngày 10/5: Chuyện không muốn đối mặt nhất cũng đã tới. Bác sĩ nói Khiết Thần đã có thể xuất viện. Là vào ngày mai, anh ấy sẽ về lại nhà họ Cố. Mình không thể mỗi ngày chạy tới viện thăm anh nữa rồi. Sau ngày mai, không biết anh ấy có muốn gặp lại mình nữa hay không.
Ngày 15/5: Khiết Thần đã xuất viện được năm hôm, không hề liên lạc với mình. Khoảng thời gian nửa năm vừa qua giống như một giấc mơ vậy, có lẽ anh ấy không thích mình thật. Nhưng mình không hối hận. Nửa năm qua đối với mình chính là khoảng thời gian hạnh phúc nhất. Duyên phận giữa mình và Khiết Thần dù chỉ tới đây thì mình cũng cam lòng.
Ngày 19/5: Trời ơi…Khiết Thần gửi tin nhắn cho mình. Mình có nằm mơ hay không đây? Hay là bị ảo giác rồi? Anh ấy hẹn gặp mình, ý của anh ấy là gì nhỉ? Muốn nói chuyện với mình sao? Hay là hẹn hò? Phải làm sao đây? Mình kích động quá. Mình không ngủ được. Không được, Hứa Tịnh Nhi, mày phải bình tĩnh lại. Mày là thục nữ, phải thùy mị nết na và chuẩn bị cho tốt vào. Nhất định phải để lại ấn tượng tốt với anh.
Ngày 20/5: Khiết Thần hẹn mình đi ăn. Anh ấy cảm ơn mình, cảm ơn mình đã chăm sóc anh ấy trong thời gian qua. Anh ấy còn cười với mình nữa. Một người luôn lạnh lùng khi cười thật đẹp. Còn nữa. Hôm này là 20/5, anh ấy hẹn gặp mình vào ngày 520, cũng không biết là cố tình hay gì. Đến lúc mình bước ra…anh ấy đã nắm tay mình. Nắm tay con gái là phải chịu trách nhiệm đấy, Khiết Thần anh có biết không?
Bình luận facebook