Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 826: Ngày 25/10
Sau ngày 2/4, có một thời gian dài Hứa Tịnh Nhi không hề tâm sự bất kỳ điều gì lên cuốn sổ của mình, cũng không biết là vì không gặp lại Khiết Thần nữa hay là vì cô trái tim cô đã đóng băng
Khiết Thần lật mấy trang tiếp theo. Sau mấy trang trắng tinh mới lại hiện ra thêm được vài dòng chữ.
Ngày 28/6: Hai tháng qua mình đã cố gắng bình tĩnh, nỗ lực né tránh Khiết Thần. Mình không còn bắt gặp anh ấy nữa. Mình và anh ấy đã quay trở về hai đường thẳng song song. Mình tưởng rằng như vậy là mình có thể quên được anh nhưng hôm nay Tiêu Thuần mua điện thoại mới, kéo bằng được mình ra sân trường chụp ảnh, thế là mình lại gặp anh.
Tiêu Thuần còn đề nghị chụp ảnh cho hai đứa. Mình tưởng anh sẽ từ chối, nhưng không hề. Hơn nữa ban đầu định chụp mình, Khiết Thần và một người bạn của anh ấy tên là Từ Soái nhưng cuối cùng không hiểu sao Từ Soái lại nhảy ra, chỉ còn lại hai đứa.
Tối đó Thuần Thuần gửi ảnh cho mình. Đây là bức đầu tiên mình và Khiết Thần chụp chung, cũng là bức cuối cùng. Dù là vậy thì mình cũng vui lắm.
Mình nghĩ thông rồi, Khiết Thần không thích mình thì thôi. Mình không làm phiền anh ấy. Mình thích là việc của mình, mình thích trộm anh ấy thì cũng được mà?
Khiết Thần, em vẫn không thể đứng trước mặt anh và hỏi nhưng thực sự là em muốn hỏi rằng anh có thích em không?
…
Khiết Thần vô thức lướt nhẹ lên dòng chữ cuối cùng. Tay anh run run, một cảm giác khác lạ chạy dọc trong cơ thể.
Hứa Tịnh Nhi chưa từng muốn gây khó dễ gì cho anh. Dù cô thích anh và biết anh không thích cô thì cô cũng không biểu lộ ra ngoài. Cô cất giấu tình cảm, không để cho anh biết, cũng không bám lấy anh mà chỉ đứng từ xa, lặng lẽ thích anh là được.
Lúc đó Hứa Tịnh Nhi đối với anh mà nói đúng là một cô gái dễ ghét.
Khiết Thần nhắm mắt lại, hít thật sâu. Anh lấy lại bình tĩnh, mở mắt ra, tiếp tục lật từng trang. Những trang tiếp theo đều là nói về những chuyện thường ngày của cô. Cô là một cô gái rất dễ hài lòng, một chuyện nhỏ thôi cũng có thể khiến cô vui vẻ cả ngày.
Anh cứ coi và không khỏi nhếch miệng cười.
Cho tới ngày quen thuộc là ngày 25/10. Lúc này Hứa Tịnh Nhi viết ra mấy dòng thật nặng nề: “Hôm nay là một ngày đen tối”.
Bởi vì đây là ngày anh xảy ra tai nạn. Mà ký ức của anh lại chỉ nhớ tới được đúng ngày này. Sau đó những chuyện xảy ra đều là sự trống rỗng trong đầu anh.
Không biết vì sao mà rõ ràng là những chuyện xảy ra sau đó trợ lý Lâm và Từ Soái đã nói rất nhiều lần rồi nhưng anh anh luôn có một cảm giác sợ hãi đến kỳ lạ.
Lẽ nào, trong ý thức của anh luôn lo lắng về những chuyện xảy ra sau ngày đó sao. Vì vậy khí ức mới vừa hay dừng lại đúng ngày xảy ra tai nạn.
Khiết Thần nuốt nước bọt, tiếp tục đọc.
26/10: Khiết Thần đã được cấp cứu thành công. Anh ấy đã sống lại rồi, chỉ là vẫn chưa tỉnh. Bác sĩ nói anh ấy sẽ biến thành người thực vật, có khả năng là sẽ không thể tỉnh được nữa. Minh không tin. Khiết Thần còn trẻ như vậy, lại giỏi giang. Cuộc đời của anh ấy vừa mới bắt đầu, còn chưa kịp hưởng thụ, sao có thể cứ nằm như vậy chứ. Không biết tại sao mà mình lại cứ muốn đi chăm sóc anh ấy. Thế nhưng hôm nay lúc định đi tìm bố mẹ thì mình nghe thấy họ đang bàn đến chuyện thoái hôn…
Khiết Thần lật mấy trang tiếp theo. Sau mấy trang trắng tinh mới lại hiện ra thêm được vài dòng chữ.
Ngày 28/6: Hai tháng qua mình đã cố gắng bình tĩnh, nỗ lực né tránh Khiết Thần. Mình không còn bắt gặp anh ấy nữa. Mình và anh ấy đã quay trở về hai đường thẳng song song. Mình tưởng rằng như vậy là mình có thể quên được anh nhưng hôm nay Tiêu Thuần mua điện thoại mới, kéo bằng được mình ra sân trường chụp ảnh, thế là mình lại gặp anh.
Tiêu Thuần còn đề nghị chụp ảnh cho hai đứa. Mình tưởng anh sẽ từ chối, nhưng không hề. Hơn nữa ban đầu định chụp mình, Khiết Thần và một người bạn của anh ấy tên là Từ Soái nhưng cuối cùng không hiểu sao Từ Soái lại nhảy ra, chỉ còn lại hai đứa.
Tối đó Thuần Thuần gửi ảnh cho mình. Đây là bức đầu tiên mình và Khiết Thần chụp chung, cũng là bức cuối cùng. Dù là vậy thì mình cũng vui lắm.
Mình nghĩ thông rồi, Khiết Thần không thích mình thì thôi. Mình không làm phiền anh ấy. Mình thích là việc của mình, mình thích trộm anh ấy thì cũng được mà?
Khiết Thần, em vẫn không thể đứng trước mặt anh và hỏi nhưng thực sự là em muốn hỏi rằng anh có thích em không?
…
Khiết Thần vô thức lướt nhẹ lên dòng chữ cuối cùng. Tay anh run run, một cảm giác khác lạ chạy dọc trong cơ thể.
Hứa Tịnh Nhi chưa từng muốn gây khó dễ gì cho anh. Dù cô thích anh và biết anh không thích cô thì cô cũng không biểu lộ ra ngoài. Cô cất giấu tình cảm, không để cho anh biết, cũng không bám lấy anh mà chỉ đứng từ xa, lặng lẽ thích anh là được.
Lúc đó Hứa Tịnh Nhi đối với anh mà nói đúng là một cô gái dễ ghét.
Khiết Thần nhắm mắt lại, hít thật sâu. Anh lấy lại bình tĩnh, mở mắt ra, tiếp tục lật từng trang. Những trang tiếp theo đều là nói về những chuyện thường ngày của cô. Cô là một cô gái rất dễ hài lòng, một chuyện nhỏ thôi cũng có thể khiến cô vui vẻ cả ngày.
Anh cứ coi và không khỏi nhếch miệng cười.
Cho tới ngày quen thuộc là ngày 25/10. Lúc này Hứa Tịnh Nhi viết ra mấy dòng thật nặng nề: “Hôm nay là một ngày đen tối”.
Bởi vì đây là ngày anh xảy ra tai nạn. Mà ký ức của anh lại chỉ nhớ tới được đúng ngày này. Sau đó những chuyện xảy ra đều là sự trống rỗng trong đầu anh.
Không biết vì sao mà rõ ràng là những chuyện xảy ra sau đó trợ lý Lâm và Từ Soái đã nói rất nhiều lần rồi nhưng anh anh luôn có một cảm giác sợ hãi đến kỳ lạ.
Lẽ nào, trong ý thức của anh luôn lo lắng về những chuyện xảy ra sau ngày đó sao. Vì vậy khí ức mới vừa hay dừng lại đúng ngày xảy ra tai nạn.
Khiết Thần nuốt nước bọt, tiếp tục đọc.
26/10: Khiết Thần đã được cấp cứu thành công. Anh ấy đã sống lại rồi, chỉ là vẫn chưa tỉnh. Bác sĩ nói anh ấy sẽ biến thành người thực vật, có khả năng là sẽ không thể tỉnh được nữa. Minh không tin. Khiết Thần còn trẻ như vậy, lại giỏi giang. Cuộc đời của anh ấy vừa mới bắt đầu, còn chưa kịp hưởng thụ, sao có thể cứ nằm như vậy chứ. Không biết tại sao mà mình lại cứ muốn đi chăm sóc anh ấy. Thế nhưng hôm nay lúc định đi tìm bố mẹ thì mình nghe thấy họ đang bàn đến chuyện thoái hôn…