Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66-70
Chương 66 Chương 66: Sở Tích Nguyệt - Tiểu Đạo Sĩ.
Chương 66: Sở Tích Nguyệt - Tiểu Đạo Sĩ.
Phía Bắc.
Kiếm Vực.
Loan Âm Thành.
Thành trì vốn hoa lệ phồn vinh, một tiểu đạo sĩ bảy, tám tuổi, đi vào thành, dừng lại tại một khách sạn lớn, hắn đi vào bên trong, bói toán cho Tiểu Nhị một quẻ, làm cho tất cả các khách quan cảm thấy tiểu sĩ thật cao minh.
Trên lầu Sở Tích Nguyệt đang cùng Tiểu Thúy ăn cơm, nhìn thấy khung cảnh phía dưới thật náo nhiệt, tiểu đạo sĩ nhỏ giống như nàng vậy, nhưng đã có bản lĩnh cao cường như vậy, hai năm nay nàng rất nhàm chán ở nhà, hôm nay nghe cha mẹ nàng nói có khách quý từ xa đến, nhân lúc không ai chú ý cùng Tiểu Thúy lén ra ngoài chơi.
Không ngờ hôm nay nàng gặp phai tiểu đạo sĩ thú vị như thế này, nàng rất hương phấn muốn tiểu đạo sĩ bói cho nàng một quẻ.
Bên dưới tiểu đạo sĩ bị một đám người vây quanh, làm cho hắn có chút đau đầu, lần đầu tiên xuống núi lại lo chuyện bao đồng, chuốc lấy phiền phức, hắn thở dài một cái sau đó mở miệng nói .
"Các vị xin lỗi, bần đạo không xem bói! ".
"Chỉ là hàng yêu trừ ma, chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới, các vị không cần phải như vậy".
Sau khi nói xong những lời đó tiểu đạo sĩ cũng không nán lại lâu, cầm tay nải lên, cưỡi lừa đi ra khỏi khách sạn.
Sở Tích Nguyệt trên lầu nhìn thấy tiểu đạo sĩ rời đi, vội vàng chạy theo, làm cho Tiểu Thúy giật cả mình, nàng cũng vội vàng đuổi theo tiểu thư nhà mình.
Sở Tích Nguyệt vội vàng chạy theo tiểu đạo sĩ hô to.
"Tiểu đạo sĩ đứng lại, đợi bổn tiểu thư" Lúc này Sở Tích Nguyệt ngây thơ, trong sáng, trên mặt có chút mệt mỏi đuổi theo tiểu đạo sĩ.
"Cô nương, có chuyện gì sao?" Tiểu đạo sĩ nhìn Sở Tích Nguyệt không lớn hơn hắn bao nhiêu tuổi hỏi.
"Tiểu đạo sĩ, ngươi thật giỏi, có thể xem bói cho ta được không?" Hai mắt Sở Tích Nguyệt sáng lên nhìn tiểu đạo sĩ.
"Cô Nương, bần đạo không xem bói" Tiểu đạo sĩ trả lời nàng.
"Ta muốn xem bói!".
"Bần đạo không xem bói!"
"Ta muốn xem!"
"Ta, Không"
Tiểu đạo sĩ cùng Sở Tích Nguyệt cãi nhau một đoạn thời gian, nàng giận dữ khi không được như ý muốn, khuôn mặt đỏ au rời đi.
Mà tiểu đạo sĩ đang đối thoại với Sở Tích Nguyệt không ai khác chính là Vân Mộc Đại Đế, lần này hai người gặp nhau không phải là ở bên trong luân hồi của Vân Mộc, mà gặp nhau trong chính cuộc đời của Sở Tích Nguyệt, Vân Mộc và Sở Tích Nguyệt kiếp này là bằng hữu rất thân cận.
Sở Tích Nguyệt giận dữ đi về nhà mách với ca ca nàng, chuyện ngày hôm nay gặp tiểu đạo sĩ, nàng thật tức giận trước nay ở Loan Âm Thành chưa ai dám đối xử với nàng như vậy, hôm nay vậy mà có một tiểu đạo sĩ đối với này như vậy, đừng để nàng gặp lại hắn nếu không nàng sẽ gọi ca ca đánh hắn.
"Tích Nguyệt chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, đừng tức giận!" Sở Tích Thiên đang luyện kiếm nhìn nàng ủ rủ, lắc đầu dỗ dành.
Hắn cũng hết cách với muội muội, từ nhỏ đã được cha cùng mẫu thân yêu thương hết mức, không cho nàng làm bất cứ chuyện gì, ngay cả chuyện luyện kiếm cha nàng cũng chỉ vì nàng làm nũng một chút mà không cần luyện tập.
Nhưng mà biết phải làm sao, nàng là tiểu công chúa nhỏ ở Gia Tộc, ai ai cũng yêu thương cưng chiều nàng, ngay cả hắn là người cứng nhắc nhưng vẫn không thể cưỡng lại sự đáng yêu của nàng, chứ đừng nói người khác.
"Ca, tiểu đạo sĩ, thật đáng ghét" Sở Tích Nguyệt xị mặt xuống nhìn ca ca của nàng.
"Haizz, được rồi, đừng tức giận, ca ca mua cho muội kẹo hồ lô" Sở Tích Thiên ôn nhu nhìn nàng với vẻ cưng chiều.
Hai người Sở Tích Nguyệt đang trò chuyện vui vẻ cùng nhau, nàng từ xa nhìn thấy một thân hình nhỏ bé, người mang đạo bào màu đen, tay cầm phất trần đang đi về phía nàng, người này không ai khác chính là tiểu đạo sĩ lúc sáng nàng vừa gặp.
Nàng cực kỳ vui vẻ, khi nhìn thấy tiểu đạo sĩ, nàng suy nghĩ chắc là tiểu đạo sĩ thay đổi ý định đến xem bói cho nàng, nàng chạy hồng hộc đến gần tiểu đạo sĩ hỏi.
"Tiểu đạo sĩ, sao ngươi lại ở đây."
"Tiểu đạo sĩ, ngươi đến xem bói cho ta sao?" Sở Tích Nguyệt cực kỳ hương phấn nhìn tiểu đạo sĩ.
"Cô nương, bần đạo thực sự không xem bói, mong cô nương bỏ đi ý nghĩ đó " Tiểu đạo sĩ mở miệng giải thích.
"Vậy ngươi đến nhà ta làm gì?" Sở Tích Nguyệt hai tay chống nạnh nhìn chằm tiểu đạo sĩ.
"Bần đạo đến ở nhà một thời gian, đã được Sở Thúc cho phép, mong cô nương lượng thứ" Tiểu đạo sĩ mở miệng nói.
"Hừ, tên tiểu đạo sĩ đáng ghét, không cho ngươi ở nhà ta" Sở Tích Nguyệt le cái lưỡi, chặn trước cửa không cho tiểu đạo sĩ đi vào.
"Tích Nguyệt đừng làm khó tiểu đạo sĩ, sau này muội phải cùng tiểu đạo sĩ chung sống hòa thuận" Sở Tích Thiên xoa cái đầu nhỏ của nàng, ngăn không cho nàng làm bậy.
"Đa tạ, Sở đại ca" Tiểu đạo sĩ, chắp tay cảm ơn.
"Tiểu đạo sĩ, đừng câu nệ tiểu tiết, ngươi tên gì" Sở Tích Thiên nhìn tiểu đạo sĩ tò mò hỏi, hắn chưa từng nghỉ tiểu đạo sĩ này tuổi chỉ bằng tiểu muội của hắn, nhưng tu vi đã là Chân Tiên Cảnh Đỉnh Phong, tiểu đạo sĩ này là quái vật từ đâu đến.
"Bần đạo, tên Vân Mộc" Vân Mộc nhìn hai huynh đệ Sở Gia trả lời.
"Haha, Vân Mộc tiểu đạo sĩ, mời vào nghỉ ngơi, đừng để ý đến tiểu muội" Sở Tích Thiên vui vẻ nhìn Vân Mộc mời vào phòng.
"Đa tạ, Sở đại ca!".
Sở Tích Nguyệt đứng bên cạnh nhìn đại ca của nàng khách khí với tiểu đạo sĩ như vậy nàng cực kỳ không thích, rất tức giận nhưng không thể làm gì, tiểu đạo sĩ thật đáng ghét.
Sáng hôm sau, trời vừa sáng nàng tỉnh dậy, chuẩn bị đi ăn cơm, nàng nhìn thấy tiểu đạo sĩ sáng sớm đã tu luyện, vẻ cái gì bùa chú, nàng rất to mò chạy lại gần hiếu kì hỏi.
"Tiểu đạo sĩ, ngươi đang làm cái gì kỳ quái ?" Sở Tích Nguyệt thân hình nhỏ nhắn, đứng bên cạnh Vân Mộc hỏi.
"Tích Nguyệt cô nương đã dạy rồi sao?".
"Bần đạo đang vẽ bùa, có thể xua đuổi tà ma, có thể bảo vệ bản thân" Vân Mộc giải thích cho Sở Tích Nguyệt về bùa chú của mình.
"Ngươi có thể vẽ cho ta một tấm hay không?".
"Có thể"
"A! cảm ơn ngươi tiểu đạo sĩ, ngươi cũng không phải quá keo kiệt như ta nghỉ".
"Bần đạo thật sự không biết xem bói, chứ không phải bần đạo keo kiệt" Vân Mộc cũng hết cách với nàng, nàng lúc nào cũng nghỉ đạo sĩ là phải biết xem bói.
Hắn vẽ cho nàng một tấm bùa chữ Binh, lá bùa chữ Binh này đại biểu cho cho sự trường thọ, thanh xuân vĩnh viễn, hắn cũng rất ưu thích Sở Tích Nguyệt, chỉ là tính tình của nàng quá càn quấy một chút mà thôi, còn lại nàng rất đáng yêu.
Bùa chú của Vân Mộc còn gọi là Cửu Tự Ấn Quyết do chính hắn sáng tạo ra, gồm có các chữ sau.
Lâm, binh, đấu, giả, giai, trận, liệt, tiền, hành: Còn gọi là Cửu Tự Ấn Quyết hoặc Cửu Tự Chân Ngôn.
Lâm: đại biểu tinh thần kinh định, ý chí kiên cường.
Binh: đại biểu sinh mệnh lực trường thọ.
Đấu: đại biểu sự cộng hưởng với vũ trụ, gan dạ dũng cảm.
Giả: đại biểu cho sự phục hồi.
Giai: đại biểu cho linh cảm cảm ứng nhân tâm.
Trận: đại biểu cho sự giàu có về tình yêu thương, lòng tôn trọng sâu sắc.
Liệt: đại biểu cho sự cứu giúp người khác, ngăn cản chướng ngại.
Tiền: đại biểu cho vạn vật đều bình đẳng.
Hành: đại biểu cho "Tâm ta là Thiền, vạn hóa u hợp".
Sau khi ở cùng nhau một thời gia dài, hắn cùng nàng đã trở thành bằng hữu, nàng lúc nào cũng chạy theo sau lưng hắn đòi học vẽ bùa, vẽ trận pháp, lúc nào cũng gọi Vân Mộc ca ca.
Vân Mộc ở lại Sở Gia đã được năm năm, tình cảm hai người ngày càng một lớn, nhưng mà hôm nay hắn liền phải rời khỏi Kiếm Vực, muốn đi tiêu dao tự tại mấy năm.
Năm nay Sở Tích Nguyệt đã mười hai tuổi, đã trở thành một tiểu cô nương khuynh quốc khuynh thành, nàng đứng trước cửa nhìn tiểu đạo sĩ chuẩn bị rời đi hỏi.
"Vân Mộc ca ca, ngươi phải đi sao?" Sở Tích Nguyệt đôi mắt đẫm lệ hỏi.
"Tiểu Nguyệt Nguyệt đừng buồn sau này sẽ gặp lại" Vân Mộc, nhìn tiểu cô nương xoa đầu nói.
Vân Mộc sắp rời đi quay đầu nhìn Sở Tích Nguyệt lần cuối, mở miệng nói một câu.
"Trên sách nói, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn. Đừng Sợ, trên sách còn nói, nhân sinh sẽ còn gặp lại".
Lời vừa dứt, Vân Mộc đã cưỡi lừa biến mất, đi xa khỏi Loan Âm Thành.
Sở Tích Nguyệt khóc một trận thật lớn, sau đó đứng nhìn về xa xăm u buồn nói.
"Lúc ngươi đến ta không muốn ngươi ở lại, lúc ngươi rời đi ta liền đau lòng".
"Thế gian văn tự tám vạn chữ, chỉ có chữ tình làm ta đau nhất!".
Chương 67 Chương 67 : Sở Tích Nguyệt - Diệt Tộc.
Chương 67 : Sở Tích Nguyệt - Diệt Tộc.
Một cái chớp mắt đã ba năm trôi qua, Vân Mộc đã rời khỏi Sở Gia ba năm, bây giờ Sở Tích Nguyệt cũng đã mười lăm tuổi.
Gia tộc hôm nay không khí khẩn trương đến lạ thường, mọi người vẽ mặt đều hiện lên vẻ lo lắng, cực kì u ám.
Hôm nay cũng là một ngày bình thường, nhưng nàng không hiểu tại sao không khí trong nhà lại u ám đến lạ thường như vậy, đúng lúc này Mẫu Thân nàng đi đến bên cạnh nàng.
"Tiểu Nguyệt, hôm nay gia tộc có việc, Tiểu Nguyệt đi đến Thiên Am Tự, thay Mẫu Thân lễ phật được không ?" Thái Linh Âm nhẹ nhàng nhắn nhủ nàng.
"Mẫu Thân hôm nay đâu phải lễ phật, tại sao phải đi đến Thiên Am Tự" Sở Tích Nguyệt vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra hỏi.
"Tiểu Nguyệt, hôm nay Phụ Thân con muốn con đi đến Thiên Am Tự lễ phật, Tiểu Nguyệt đã 15 tuổi có thể tự đi rồi!" Thái Linh Âm nhẹ nhàng giải thích.
"Được rồi Mẫu Thân, chiều tối ta trở về!" Sở Tích Nguyệt nghe lời, leo lên xe ngựa đi đến Thiên Am Tự.
Thái Linh Âm nhìn thấy nữ nhi đã lên xe ngựa rời đi, hai dòng nước mắt trên mặt đã rơi xuống, nàng biết hôm nay phải trải qua một trận chiến sống còn, không biết Sở Gia còn có thẻ sống sót hay không.
"Tiểu Nguyệt đi rồi sao?" Sở Tích Hoàng nhìn nương tử hỏi.
"Đi rồi!".
"Ở Thiên Am Tự có mấy vị đại sư, có thể bảo hộ nó, chúng ta cũng yên tâm, sau này dù không còn chúng ta nó vẫn có thể sống!".
"Thật sự không giao ra Kiếm Kinh sao ?" Thái Linh Âm nhìn phu quân trách móc hỏi.
"Không thể, Kiếm Kinh nếu rơi vào tay kẻ khác sẽ là đại họa cả Kiếm Vực".
"Cho dù chúng ta có giao ra, cũng không thể sống sót, chi bằng vì bản thân mà chiến đấu một lần " Sở Tích Hoàng đôi mắt có một tia u buồn nhìn lên hư không nói.
Sở Tích Nguyệt leo lên xe ngựa rời đi khỏi Loan Âm Thành , nàng lúc này vẫn không biết chuyện sắp xảy ra ở gia tộc, nàng chỉ nghỉ hôm nay đi lễ phật, hôm nay Mẫu Thân nàng đặc biệt tặng cho nàng một chiếc ô màu hồng y, nàng cực kì yêu thích chiếc ô này.
Xe ngựa dừng lại đã đến trước ngọn núi, nàng phải tự đi bộ mà lên, nhưng nàng vẫn rất vui vẻ, hôm nay là nàng lần đầu tiên tự đi đến lễ phật, nàng từ nhỏ đã không tu luyện, cho nên leo lên núi thân thể có chút mệt, hôm nay nha hoàng Tiểu Thúy lại không đi cùng nàng, nàng đành phải tự đi một mình lên núi.
Loan Âm Thành.
Sở Gia.
Trên hư không có hơn mười bóng người, đám người này tỏa ra một khí tức cực kì cường đại, bọn họ đều đã bước vào Tiên Vương Cảnh, hôm nay nhiệm vụ đến Sở Gia muốn lấy một bộ Kiếm Kinh mà hai vị Thiên Tôn giao phó cho bọn chúng.
"Sở Gia Chủ, còn không mau giao ra Kiếm Kinh, giao ra còn có một con đường sống." Thanh niên áo trắng lăng không mà đứng nhìn xuống, như nhìn sâu bọ khinh thường nói.
"Các vị, Sở Gia ta thật sự không giữ Kiếm Kinh, mong các vị cân nhắc rời đi" Sở Tích Hoàng lên tiếng đối đáp.
"Hừ, không biết sống chết!" Thanh niên áo trắng, thanh kiếm trên tay cộng thêm Tiên Vương chi lực xuất ra một kiếm chém ngang qua Sở Gia.
Sở Tích Hoàng cũng không kém cạnh, khí tức lộ ra tay cầm Thanh Hoàng Kiếm, một thân kiếm khí triển lộ mà ra, phá tan nhát kiếm vừa rồi mà thanh niên áo trắng chém ra.
Lúc này trên người Sở Tích Hoàng lộ ra kí tức của Bất Hủ Tiên Vương Cảnh, bình thường hắn luôn lộ ra mình chỉ là Chân Tiên Cảnh Đỉnh Phong, nhưng hôm nay đối địch với cừu nhân, hắn đành bộc lộ ra toàn bộ tu vi giấu diếm bấy lâu nay.
Bên cạnh, Thái Linh Âm cũng không kém cạnh, mộ thân khí tức Thiên Vương Cảnh lộ ra, làm cho mười thanh niên trên không trung lộ ra một tia lo lắng.
Phu thê hai người đều lộ ra tu vi vốn có của bản thân, hôm nay muốn ở đây ngăn cản hết thảy địch nhân.
"Không ngờ Sở Gia Chủ cùng Phu Nhân đều là Tiên Vương Cảnh, nhưng mà chỉ có hai người các ngươi thì có thể làm gì? " Thanh niên áo trắng một tia lo lắng trên mặt biến mất, nhìn xuống nói.
"Phải thử mới biết" Sở Tích Hoàng đằng không mà lên, Thanh Hoàng Kiếm trên tay chém ra.
"Tịch Nguyệt Càn Khôn Trảm" Kiếm khí vừa ra chém thẳng đến thanh niên áo trắng, một kiếm chỉ vỏn vẹn một kiếm, chém nát thần hồn, chém bay nhục thân đưa thanh niên áo trắng về với cát bụi.
"Ngươi dám giết Sư Huynh, chịu chết đi" Chín người còn lại nhìn thấy thanh niên áo trắng chết đi, vội vàng xuất thủ trấn áp Sở Tích Hoàng.
Thái Linh Âm bên cạnh Vũ Hoàng Kiếm cũng đã ra khỏi võ, đằng không mà lên giao chiến cùng Sở Tích Hoàng, hai người lấy hai đánh chín, hai Tiên Vương chống lại chín Tiên Vương.
Bên dưới đệ tử Sở Gia cũng không kém cạnh, liên tiếp ngăn cản các đệ tử khác của Kiếm Tông mà thanh niên áo trắng cử đến tấn công Sở Gia.
"Hóa Long Trảm" Thái Linh Âm tung ra kiếm khí đối chọi với hai tên Địa Vương Cảnh, nàng cho dù là Thiên Vương Cảnh cũng có phần chật vật, dù sao bọn họ đều đến từ Kiếm Tông, tông môn đệ nhất Kiếm Vực.
"Nếu Sở Gia đã không biết sống chết, hôm nay chúng ta liền diệt Sở Gia" Một tên Bất Hủ Tiên Vương đang đối chiến cùng Sở Tích Hoàng nói.
"Kiếm Tông các ngươi ỷ thế hiếp người quá đáng, tưởng Sở Gia chúng ta không giám giết các ngươi sao!" Sở Tích Hoàng giận giữ, dùng đến bổn mệnh kiếm pháp trong một cái tích tắc , tăng lên Tiên Hoàng Cảnh Giới, chém đến tên kia Bất Hủ Tiên Vương đối diện.
"Ngươi" Bất Hủ Tiên Vương chưa kịp lên tiếng đã bị một đạo kiếm khí xuyển thẳng mi tâm mà chết.
Sở Tích Hoàng không dừng lại, một đường tán sát hơn mấy tên Địa Vương Cảnh, Thiên Vương Cảnh giải nguy cho Thái Linh Âm.
Sở Tích Hoàng bị thương khá nặng, khó mà có thể chiến đấu tiếp, tuy đã giết hơn năm tên Địa Vương Cảnh, hai tên Thiên Vương Cảnh, một tên Bất Hủ Tiên Vương, nhưng đối phương vẫn còn lại một tên Bất Hủ Tiên Vương.
"Linh Âm ta không sao, cùng ta giải quyết hắn, sau đó ta mang đệ tử rời đi, nàng đến Thiên Am Tự đón Tích Nguyệt" Sở Tích Hoàng lẩm bẩm dặn dò.
"Được, tốc chiến tốc thắng, nếu không chi viện đến Sở Gia chúng ta tất diệt vong " Thái Linh Âm bên cạnh nói, nàng từ nhỏ chỉ là tán tu, không gia thế, mấy chục năm trước nên duyên cùng Sở Tích Hoàng sống đến nay đã hơn năm mươi năm, Sở Gia đối với nàng rất có ý nghĩa, nàng còn có Nhi Tử, Nữ Nhi nàng chưa muốn chết tại đây.
Hai phu thê Sở Tích Hoàng nhìn nhau, sau đó gật đầu khí tức lộ ra đến cực hạng, lao thẳng đến chém giết một tên Bất Hủ Tiên Vuong còn lại.
"Hừ, các ngươi nghỉ rằng ta giống với mấy tên tạp nham vừa rồi, muốn giết ta, mơ tưởng" Áo bào đen thanh niên, mở miệng khinh thường, kiếm trên tay cũng đã xuất ra, ngạnh kháng hai phu thê Sở Tích Hoàng.
"Kiếm Ý Xung Tiên" Kiếm của thanh niên áo bào đen vừa ra, đánh nát kiếm khí của hai người hợp lại, nhanh chóng tiến đến chém giết.
"Cái gì, Tôn Cấp Kiếm Kĩ, hắn là đệ tử chân truyền " Sở Tích Hoàng lẩm bẩm.
Hai người bị kiếm khí chém trúng, bay thẳng xuống đất, trong miệng phun ra mấy ngụm máu, trên thân thể vết kiếm khắp nơi, máu rĩ đầy xuống đất.
"Hắn quá mạnh, chúng ta không còn cách nào khác ngoài sử dụng Song Kiếm Hợp Bích" Thái Linh Âm bên cạnh, vừa phun ra mấy ngụm máu mở miệng nói.
Hai người cũng không chần chừ, nắm trên tay Thanh Hoàng Kiếm cùng Vũ Hoàng Kiếm xuất ra, hai đạo kiếm khí tuy hai mà một, công thủ vẹn toàn, lấy Lưỡng Nghi Kiếm Pháp làm chủ, hai người đằng không mà lên, kiếm khí như vô biên vô tận mà đến tấn công thanh niên áo bào đen.
"Song Kiếm Hợp Bích"
Kiếm khí của Song Kiếm Hợp Bích vô cùng vô tận, thâm ảo vô cùng, lúc thì đánh vào bên trái, lúc thì đánh vào bên phải, làm cho người khác khó mà phòng bị.
XOẸT! XOẸT!.
Kiếm khí vừa ra thanh niên áo đen không có đường né tránh, thổ huyết tại chỗ, Sở Tích Hoàng không chần chừ lao đến, một kiếm chém bay đầu thanh niên áo đen, cuối cùng bọn họ cũng thắng.
"Mau chóng rời đi!" Sở Tích Hoàng nhìn tộc nhân phân phó.
Bỗng nhiên từ đâu đến một thanh âm, vang vọng khắp Loan Âm Thành.
"Muốn đi, giết nhiều đệ tử của bổn tôn như vậy, các ngươi còn muốn trốn!" Thanh âm lạnh lùng, không biết từ đâu đến lên tiếng.
Trên bầu trời lúc này, chỉ thấy xuất hiện một đạo kim thân màu vàng, tay cầm một thanh kiếm, hướng về Sở Gia mà chém tới.
Kiếm này chém tới, Sở Tích Hoàng cùng Thái Linh Âm khó mà đỡ nổi, hai người đón nhận kiếm khí, chết ngay tại chỗ.
Thái Linh Âm chỉ còn lại một hơi thở, nhìn thấy cả tộc bị tàn sát, nàng không thể làm gì, cứ thế mà nhắm mắt.
Đạo kim thân màu vàng vẫn không dừng lại, kiếm khí tung hoành chém chết toàn bộ người của Sở Gia, một chưởng đập nát Loan Âm Thành.
Hôm nay Loan Âm Thành diệt, Sở Gia vong, cả một tòa thành trì máu chảy thành sông, hôm nay Sở Gia liền biến mất khỏi Kiếm Vực.
Chương 68 Chương 68 : Sở Tích Nguyệt - Bái Sư.
Chương 68 : Sở Tích Nguyệt - Bái Sư.
Trời tối, Sở Tích Nguyệt trở lại Loan Âm Thành, Sở Tích Nguyệt ở bên ngoài Loan Âm Thành cách đó không xa đi tới, nhìn từ bên ngoài Loan Âm Thành không bị tổn hại thứ gì, mọi thứ vẫn như bình thường ,nhưng mà trong lòng nàng có một dự cảm không ổn.
Vẻ mặt u ám hướng về cổng thành mở rộng ở phía trước mà đi vào, bước vào cổng thành, khung cảnh tan hoang khói lửa trước mắt, làm nàng hoảng sợ không thôi, bởi vì trong lòng thấp thỏm Gia Tộc xảy ra chuyện, Sở Tích Nguyệt không dừng lại, đường đi thẳng đến Sở Gia.
Trong lúc đi ngang qua cửa tiệm ở gần nhà, nàng cảm thấy không có một chút sinh khí, nàng khẽ cau mày, bước chân càng ngày càng nhanh hơn.
Mấy hơi thở sau, Sở Tích Nguyệt cũng bình tỉnh hơn, ánh mắt đảo qua quanh khung cảnh đường phố xung quanh, lúc sáng nàng rời đi nơi này, người qua , người lại tập nập, nhưng bây giờ một người cũng không thấy.
"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?" Sở Tích Nguyệt cau mày, băng qua khói lửa, chạy đến Sở Gia.
Chạy một đoạn đường cũng đã đến trước cửa Sở Gia, Sở Gia lúc này nhà cửa tang hoang, người chết chất thành núi, trong đám người chết đó còn có vài thân ảnh quen thuộc đó chính là Sở Tích Thiên cùng với Tiểu Thúy, nàng hoảng sợ té xuống đất, bò ra phía sau mấy bước hét lớn.
"Ca, huynh làm sao vậy, ca mau tỉnh lại nhìn Tiểu Nguyệt".
"Tiểu Thúy ngươi làm sao vậy, mau tỉnh lại, mau tỉnh lại" Nàng Khóc lớn, hét thất thanh đau thấu tận trời xanh.
Sở Tích Nguyệt khóc thất thanh, hai mắt cứng đờ, nàng không tin được cảnh tượng trước mắt, mới buổi sáng họ còn cười nói vui vẻ với nàng, bây giờ đã trở thành một cỗ thi thể lạnh lẽo.
Nàng không dám bước tiếp, không dám tiến vào bên trong thêm một chút nào, nàng sợ , nàng sợ , ngay cả Phụ Thân, Mẫu Thân đều sẽ rời bỏ nàng mà đi, đúng lúc này nàng nghe thấy tiếng ho thất thanh từ bên ngoài trang viên.
Nàng mang một tia hi vọng chạy ra bên ngoài trang viên, nhưng mà cảnh tượng trước mắt nàng, làm cho nàng đau thấu tim gan, Phụ Thân nàng đầu đã lìa khỏi cổ, trên tay vẫn còn năm chặt Thanh Hoàng Kiếm đã gãy, Mẫu Thân nàng bênh cạnh ho ra máu quá nhiều, trước bụng còn bị đâm thủng một lỗ lớn.
"Mẫu Thân, mẫu thân, người người không sao chứ !" Hai mắt ước đẫm lệ, ôm mẫu thân nàng vào lòng, cả người run run hỏi.
"Tiểu Nguyệt, mau đi, mau đi, đừng trở lại, Kiếm Tông sẽ không tha cho con!" Thái Linh Âm cả người đầy máu, nhuộm đỏ cả một bộ quần áo màu trắng, nàng nói vài lời cuối cùng trước khi chết.
"Tiểu Nguyệt, phải trốn cho thật kĩ, đừng trả thù cho chúng ta" Thái Linh Âm nói câu nói cuối cùng của mình, sau đó hai mắt nhắm lại, chết trong tay của Sở Tích Nguyệt.
Sở Tích Nguyết ôm thi thể của Mẫu Thân nàng, hét lớn lên bầu trở ở Loan Âm Thành, đôi mắt trong sáng như sao, bây giờ đã hiện lên mấy phần lệ khí, nàng trên tay cầm Hồng Ô rời đi, cả người nhuộm đỏ một màu máu, đôi mắt đẩm lệ không nói nên lời.
Rời khỏi Loan Âm Thành, nàng từ hôm nay, không còn nhà , không còn người thân, nàng chỉ còn lại một mình, nàng cô độc mà bước tiếp, bước trên con đường sau này, nàng hét thất thanh lên bầu trở rộng lớn.
"Kiếm Tông, Sở Tích Nguyệt ta thề , sẽ có ngày giết sạch các ngươi, hủy đi Kiếm Vực chết tiệt này!" Câu nói vừa dứt, nàng một thân sát khí tỏa ra khắp nơi bên ngoài Loan Âm Thành.
Nàng một đường băng qua Đạo Vực, vượt qua biết bao nhiêu khó khăn mới đến được Đạo Vực, đến Thanh Phong Sơn tìm Vân Mộc tiểu đạo sĩ, nhưng mà làm cho nàng cực kì thất vọng là tiểu đạo sĩ không ra gặp nàng.
"Sở cô nương, Vân Mộc sư đệ hiện không muốn gặp cô nương, mong cô nương rời đi" Một tiểu dạo sĩ khác nói với nàng, lúc này đang là thời khắc quan trong của Vân Mộc, hắn đang đột phát đến Tiên Vương Cảnh, nên cả đạo quán không cho ai làm phiền hắn.
Sở Tích Nguyệt trong lòng chỉ còn mỗi Vân Mộc là người thân, nhưng hắn lại không gặp nàng, nàng như chết lặng ở trong lòng, đôi mắt đỏ hoe, không thể tin được những điều nàng vừa nghe từ đạo sĩ vừa rồi.
"Vân Mộc ca ca, ngay cả ngươi cũng không cần ta, ngay cả ngươi cũng không cần ta"
"Hahaha, Ngay cả ngươi cũng không cần ta".
"Vân Mộc từ nay về sau, ta và ngươi không còn là bằng hữu" Sở Tích Nguyệt cười thật lớn, cười thật to, cười ra nước mắt, cầm ô rời khỏi Thanh Phong Sơn.
Sở Tích Nguyệt cầm ô rời đi, trong mắt hiện lên sát khí đẳng đẳng, nàng đi qua một ngọn núi tuyết rất lớn , nàng từ nhỏ không luyện kiếm, không tu luyện, hôm nay nàng muốn vì người nhà đòi lại một cái công đạo.
Nàng hôm nay đạp lên con đường tu luyện, gặp người giết người, gặp ma giết ma, gặp thần giết thần, nàng trên tay Hồng Huyền Táng, sẽ giết hết thảy chúng sinh vạn vật, từ trong khoảnh khắc này, ma tâm trong người nàng đã hiện ra.
Nàng không có công pháp, không có kiếm kỹ, nàng hôm nay đạp núi băng sông đi cầu đạo, đi cầu lực lượng, truy cầu tất cả mọi thử để bản thân mạnh lên, để trả thù.
Nàng băng qua Hỗn Thiên Thành bái Thái Nhạc Môn trở thành đệ tử, họ từ chối nàng vì tư chất quá kém, đã quá tuổi tu luyện.
Nàng băng qua Thập Đại Vạn Sơn đi bái Tiên Kiếm Sơn Trang làm đệ tử, làm nha hoàng, họ nói nàng chỉ là Phàm Thể, tư chất lại kém, dung mạo lại xấu xí.
Nàng băng qua Thương Vực cầu học thương pháp, nàng muốn học bất cứ điều gì đều được, họ nói nàng là người của Kiếm Vực không nhận nàng, họ còn nói nàng quá yếu kém, không có tư cách để trở thành đệ tử của họ.
Nàng băng qua Ma Môn muốn cầu công pháp, cho dù là tà đạo đi chăng nữa cũng được, nàng bất chấp tất cả để tu luyện, Ma môn lại hỏi nàng từng giết người chưa, nàng trả lời chưa từng, bọn họ không nhận kẻ vô dụng, ngay cả một người còn chưa từng giết không có tư cách gia nhập Ma Môn.
Ba năm, nàng đi khắp Cửu Vực suốt ba năm, cầu học Tiên Môn, cầu học Ma Môn, cầu học Đạo Môn, ngay cả Phật Môn đều cầu học, nhưng tất cả chỉ trả lại nàng một câu "Ngươi chỉ là Phàm Thể, bọn ta không thu người vô dụng".
Sở Tích Nguyệt mang mối thù của cả Gia Tộc, tư chất lại yếu kém, nàng phải làm thế nào đây, đúng vậy dung mạo nàng xấu xí vì nàng đã ba năm chưa lau đi vết máu của Mẫu Thân nàng trên người, nàng bây giờ đã mười tám tuổi ngay cả ngưỡng cửa tu luyện còn chưa bước vào.
Nàng mang theo Hồng Huyền Táng đi đến một ngọn núi cực kì thần bí, nghe nói ở đây phong ấn thượng cổ Ma Tổ, nàng đành liều tất cả, đi đến Ma Thiên Sơn, nơi này không một bóng người, nàng cứ thế cầm ô đi vào.
Một đầu tóc đen nhánh tự nhiên rối tung đặt ở trước ngực, chảy ngược ra phía sau, thân mang một bộ Hồng Y váy dài, toàn thân như sương mù hỗn độn bao phủ, thân thể cao gầy yên tĩnh như bất động. Mang theo một khuôn mặt tưởng như khóc nhưng không khóc, giống như cười mà không phải cười, tay cầm Hồng Huyền Táng bước vào Ma Thiên Sơn nữ nhân này không ai khác chính là Sở Tích Nguyệt.
Ma Thiên Sơn, chướng khí mù mịt, ma khí khắp nơi, xác chết của Yêu Tộc rải rác khắp nơi, đi một đoạn sẽ nhìn thấy có hài cốt con người sót lại, hình như bị thứ gì đó ăn mòn mà chết ngay tại đường lên núi, khung cảnh này làm nàng có chút lo lắng , nhưng nàng không có thời gian nghỉ nhiều như vậy, đây là cơ hội cuối cùng của nàng rồi.
Sở Tích Nguyệt đã không còn đường lui, tất cả môn phái ở Cửu Vực đều từ chối nàng, chỉ còn Ma Thiên Sơn thần bí này, nếu như lấy được truyền thừa của nơi này rời đi, nàng có thế báo thù rửa hận, trả lại tất cả cho Kiếm Tông gây ra cho Gia Tộc nàng.
Khó khăn lắm Sở Tích Nguyệt mới có thể lên được đỉnh núi, cả người nàng mệt mỏi, mồ hôi chảy khắp người, một thân Hồng Y ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt trôi đi vết máu lộ ra mộ khuôn mặt tuyệt mỹ.
Trên đỉnh Ma Thiên Sơn, không có thứ gì , chỉ có một ngọn núi tuyết trắng xóa giữa trời nắng , ở đây có một rừng trúc, một ngôi nhà, còn lại không thấy thứ gì, không có ma khí, không có chướng khí mù mịt.
Lúc này từ bên trong nhà đi ra một thanh niên áo trắng, nhìn nàng hỏi.
"Tiểu cô nương, từ đâu đến ?" Người áo trắng hỏi nàng.
Thanh niên này mang một bộ quần áo màu trắng, trên mi tâm có tám cánh hoa sen, khí chất lộ ra rất phi phàm, tuyết rơi không thể chạm vào người này, cả người như hòa vào ngọn núi này vậy.
"Tiền bối, ta đến cầu sư học đạo" Sở Tích Nguyệt quỳ xuống.
"Ngươi tuy phàm thể, như ý chí lại kiên định lạ thường, nhận ngươi làm đệ tử kí danh cũng không tệ".
"Dù sao ta cũng từng nói, nếu có người leo lên được đỉnh núi này, ta liền tặng cơ duyên cho người đó."
"Hôm nay ngươi đã leo lên được ngọn núi này, coi như ta và ngươi có duyên phận".
Sở Tích Nguyệt không do dự một chút nào bái sư, nàng cuối cùng cũng có thể bước lên con đường tu luyện, cuộc đời của Kiếm Ma Sở Tích Nguyệt cũng bắt đầu từ đây.
Chương 69 Chương 69: Sở Tích Nguyệt - 30 Năm Luyện Kiếm.
Chương 69: Sở Tích Nguyệt - 30 Năm Luyện Kiếm.
Ma Thiên Sơn.
Sáng Sớm.
Hôm nay là ngày đầu tiên Sở Tích Nguyệt sống ở Ma Thiên Sơn, cũng là ngày đầu tiên nàng bước trên con đường tu luyện.
Sư Phụ nhìn nàng mỉm cười không nói lời nào, phất tay chặt lấy nhánh trúc bên cạnh, tạo ra một đạo kiếm khí cực kì hùng hậu, kiếm khí có thể xé rách cả hư không, nhưng mà tỏ ra mờ mờ ảo ảo, làm người khác muốn nhìn mà không được.
"Thanh kiếm ý này là lễ nhập môn vi sư tặng cho ngươi, ngộ được bao nhiêu liền ngộ, tất cả là do ngươi" Thanh niên áo trắng nói xong, chuẩn bị rời đi thì bị một thanh âm non nớt níu lại hỏi.
"Sư tôn, ta không có kiếm, ta cũng không biết luyện kiếm!" Sở Tích Nguyệt khuôn mặt đầy mơ hồ nhìn người thanh niên áo trắng.
"Trên tay ngươi là thứ gì thì thứ đó chính là kiếm, nếu đã không có kiếm thì lấy ô làm kiếm, thấy thân hóa kiếm"
"Người tu đạo, không nhất thiết phải cần tất cả, chỉ cần làm thứ ngươi muốn là được!".
"Ngươi chỉ cần nhớ chấp niệm ban đầu mà ngươi tu luyện là vì cái gì, tại sao ngươi lại bước lên con đường này." Người áo trắng nói xong, lần này không nán lại nữa, quay người đi vào trong nhà tranh, để lại Hồng Y thiếu nữ ngơ ngơ, ngác ngác, không hiểu thứ gì.
Sở Tích Nguyệt cứ đứng đó mà nhìn thanh trúc kiếm mà không hiểu bất cứ thứ gì, nàng cứ thế ngồi nhìn suốt ba năm, nàng bỏ ra ba năm ngộ kiếm, cuối cùng cũng hiểu được một chút về kiếm ý mà sư phụ để lại cho nàng.
Sở Tích Nguyệt cầm Hồng Huyền Táng ngước lên bầu trời đầy nắng, nhưng lại có bông tuyết rơi xuống, nàng trên tay cầm ô huy kiếm, Hồng Huyền Táng mở ra, kiếm khí từ Hồng Huyền Táng cũng xuất hiện, nàng suốt ba năm ngộ kiếm, dưỡng Hồng Huyền Táng.
Hồng Huyền Táng từ một cái ô bình thường, trở thành một thanh binh khí có linh tính, nó với nàng bây giờ là một, nó khóc nàng cũng khóc, nó cười nàng cũng cười.
Kiếm khí, thần binh nàng đều đã có, nhưng tu vi của nàng vẫn dậm chân tại chổ, không một chút tăng trưởng, nàng là một phàm thể không có cách nào tu luyện, nàng trầm mặt không biết làm gì tiếp theo.
"Đã ngộ được một tia kiếm khí rồi sao? Không tệ"
"Ngươi đã không thể tu luyện, thì luyện kiếm đến mức vượt qua cả tu luyện, khi ngươi trở nên mạnh mẽ rồi, hãy tự sáng tạo ra công pháp cho bản thân mình, ngươi luyện là vì chính ngươi, hay là vì báo thù, sau này ngươi sẽ rõ ràng". Người thanh niên áo trắng từ trong nhà tranh đi ra, chỉ nói với nàng vài câu sau đó lại biến mất.
Ba mươi năm sau.
Trên bầu trời ngọn núi Ma Thiên Sơn.
ẦM ẦM!
Cuồng lôi kinh thế, lôi điện như thủy triều, sôi trào mảnh liệt, một mảng lôi điện như hải dương bất tận, có thể hủy diệt vạn vật, có thể mai táng vạn linh, đây là kiếm kĩ đầu tiên nàng tạo ra sau khi luyện kiếm suốt ba mươi năm, ba mươi năm nàng không thay đổi một chút nào, nàng vẫn là nàng năm đó, xinh đẹp tuyệt trần, khuynh quốc khuynh thành, một thân hồng y đứng giữa trời đầy tuyết.
Sở Tích Nguyệt sáng tạo Kiếm Kỹ, thiên hàng lôi kiếp, kinh khủng như một Tiên Vương đang đột phát.
ẦM ẦM ẦM, ÀO ÀO ÀO!
Lôi điện màu tím đem cả Ma Thiên Sơn gần như nhấn chìm trong biển lôi, thiên địa lôi kiếp, hạ xuống kiếp phạt, có thể tiêu diệt hết thảy thế gian vạn vật, tiêu diệt hết thảy sinh linh, nếu có người ở đây nhìn thấy cảnh tượng này chắc chắn linh hồn đều sẽ chấn động.
Sở Tích Nguyệt đứng ở trong biển lôi kiếp màu tím, hào quang ảm đạm, tay cầm Hồng Huyền Táng nhìn lên bầu trời , nhìn ngằm lôi kiếp như không có chuyện gì xảy ra, mỗi lần nàng cầm lên Hồng Huyền Táng vung một cái mỗi một đạo lôi kiếp liền biến mất.
Sở Tích Nguyệt đứng bên trong biển lôi kiếp, liên tục oanh kích lên bầu trời, đi ngược dòng mà lên.
ẦM ẦM!
Lại một mảng lôi kiếp ,không gì sánh được, sáng rừng rực, đem Sở Tích Nguyệt vùi lấp đánh xuống, cũng không biết có bao nhiêu đạo lôi kiếp đánh trúng người nàng, một màu đỏ sẩm huyết dịch rơi xuống mặt tuyết, nhuộm đỏ cả một mảng, xương cốt nàng đều đang rung lên.
"Lần đầu tạo ra Kiếm Kỹ, đã hàng lôi kiếp đáng sợ thế này, không biết ta có thể chống lại hay không?" Sở Tích Nguyệt một thân đỏ thẩm rên rĩ lên tiếng.
Trong biển lôi kiếp màu tím, tay cầm Hồng Huyền Táng, bên ngoài ánh sáng sinh sinh, diệt diệt, sáng tối chập chờn, nàng phát hiện , trên tay Hồng Huyền Táng đã yên tĩnh không ít, đã không còn tiếng vang truyền ra.
Thanh niên áo trắng trong nhà nhìn ra, hắn tin rằng nàng có thể vượt qua kiếp nạn này, nàng còn một chặn đường dài phải đi, chưa thể chết ở nơi này được, hắn mỉm cười khép lại cánh cửa, vung tay một cái, lôi kiếp biến mất, tịch diệt như không còn.
Bịch!
Thân thể của nàng ngã xuống một mảnh tuyết trắng đã nhuộm đỏ màu máu, nàng cứ thế nằm đó cho đến khi tỉnh lại.
Một nén nhang sau, Sở Tích Nguyệt mở hai mắt, có ngôi sao huyễn hoặc, huyết hỏa ngập trời ,nàng biết được mình thành công trải qua lôi kiếp, sáng tạo thành công Trảm Ngã Minh Đạo Kiếm.
Nàng sừng sững đứng dậy, tay cầm Hồng Huyền Táng, Hồng Y tung bay, tóc đen rối bù, ánh mắt ôn hòa mà thâm thúy, lẳng lặng đứng ở bên trong vùng thế giới này, hoàn toàn cảm thụ được trong cơ thể mình có chút thay đổi, cho dù nàng hiện tại vẫn là phàm nhân, nhưng nàng tự tin có thể đối chiến cùng Huyền Tiên Cảnh.
Sở Tích Nguyệt một mình đứng nhìn trời cao, tay cầm Hồng Huyền Táng che đi tuyết rơi xuống người, đột ngột, một luồng khí huyết nóng rực, phát sinh một lần nữa biến hóa trong cơ thể nàng.
Hai mắt hiển hóa thành một màu đỏ Huyết Nguyệt, hai mắt nàng đỏ ngầu, tỏa ra sát khí cực kì đáng sợ, trong lúc độ lôi kiếp nàng thành công luyện thành Tử Cực Huyết Ma Đồng.
Cả người tràn ngập ma khí, sát khí, ở bên trong cơ thể nóng bức, khí huyết sôi trào, hỗn loạn, cuồng bạo, xoay chuyển không ngừng.
Sở Tích Nguyệt vừa tỉnh lại không lâu, thân thể lại tiếp tục xảy ra chuyện, nàng cứ thế ngất đi lần nữa, không biết khi nào tỉnh lại.
Mấy ngày sau, Sở Tích Nguyệt cũng đã tỉnh lại, cảm nhận thân thể đã không còn gì bất thường, nàng tiếp tục ngồi xếp bằng trước thanh trúc kiếm, tiếp tục lĩnh ngộ kiếm ý, nâng cao kiếm ý của bản thân.
Từ trong nhà thanh niên áo trắng đi ra, nhìn nàng đang ngồi xếp bằng lĩnh ngộ kiếm ý, mỉm cười đi đến bênh cạnh nàng nói.
"Ngươi đã thành công tạo ra Kiếm Kỹ đầu tiên của mình ?" Thanh niên áo trắng hỏi.
"Vâng, sư tôn!"
"Kiếm Kỹ này tên gọi là gì ?".
"Sư tôn, kiếm này gọi Trảm Ngã Minh Đạo Kiếm ".
"Nếu đã có Kiếm Kỹ cũng nên đi thực chiến một chút!"
"Bên trong rừng trúc này có một con Yêu Tướng, tu vi Huyền Yêu Cảnh, ngươi có tự tin cùng nó luyện tập!" Thanh niên áo trắng nhìn nàng phân phó.
"Sư tôn, ta chưa thành thục kiếm này cho lắm!" Sở Tích Nguyệt có một chút lúng túng, lo lắng, nàng có một chút không dám tiến vào luyện tập cùng đầu kia Yêu Tộc.
Thanh niên áo trắng lắc đầu, mở miệng nhắc nhở "Ngươi đã bước vào con đường tu luyện, tương lai đối còn phải đối đầu với rất nhiều thứ, chỉ là một con Huyền Yêu Cảnh, ngươi cũng không dám đối chiến, vậy ngươi có tư cách gì ở nơi này, nếu không muốn có thể xuống núi!".
"Sư tôn, ta đi, người đừng đuổi ta xuống núi!" Sở Tích Nguyệt có chút hoảng hốt, với chút tu vi này của nàng, nàng xuống núi chưa chắc có thể sống sót, chứ đừng nói báo thù.
"Nhớ kỉ, chỉ là luyện tập, không được giết nó, không được làm tổn thương đến tánh mạng nó hiểu không ?" Thanh niên áo trắng dặn dò nàng, tương lai nàng cùng đầu kia Yêu Tộc còn phải cùng nhau luyện tập dài dài, không thể giết dễ dàng như vậy được, hắn cũng đã sống ở đây rất lâu, có một chút tình cảm với đám Yêu Tộc nơi này, không nỡ giết.
"Vâng, sư tôn, ta đã hiểu!".
"Được rồi, nghỉ ngơi đi, ngày mai bắt đầu luyện kiếm".
Người thanh niên áo trắng này, sống ở đây cũng đã rất lâu, sống ở Ma Thiên Sơn này cũng đã có hơn vạn năm, người này không ai khác là Trường An Thần Quân, hắn từ khi phục hồi Lục Giới trở lại, liền mai danh ẩn tích ở đây suốt hơn vạn năm, tạo nên phong cấm không cho bất cứ ai lên núi, còn từng nói, nếu người nào lên được núi này, hắn ban tặng cơ duyên.
Ba mươi ba năm trước, Sở Tích Nguyệt thành công lên núi, nhận được cơ duyên của hắn, sau này Sở Tích Nguyệt xuống núi tạo nên một truyền kì bất hủ theo thời gian, không người nào ở Tiên Giới có thể quên đi tên của nàng.
Chương 70 Chương 70: Sở Tích Nguyệt - Luyện Tập.
Chương 70: Sở Tích Nguyệt - Luyện Tập.
Sáng Sơm.
Ma Thiên Sơn.
Hôm nay Sở Tích Nguyệt vẫn mặc một bộ hồng y váy dài như thường ngày, nhưng hôm nay nàng đã sạch sẽ hơn rất nhiều, mặt mũi cực kì sáng sủa, đôi mắt mờ mờ, ảo ảo, thâm ảo vô cùng, như muốn hút người khác vào bên trong, đôi khi còn tỏa ra một tia sát khí nồng đậm.
Trên tay Sở Tích Nguyệt cầm Hồng Huyền Táng, chuẩn bị xuất phát vào rừng trúc đối đầu với đầu kia Yêu Tộc.
Tay cầm cầm ô che ở trên đầu, bước đi vào rừng trúc, đi một đoạn đường nàng dừng lại, tại bia đá cực kì lớn , có khắc ba chữ cực kì thâm ảo, không biết người nào dùng thứ gì khắc lên ba chữ này.
Trên bia đá khắc ba chữ Thiên Trúc Lâm, bước vào Thiên Trúc Lâm, một mảnh rừng trúc xanh bát ngát, im ắng, tịch mịch vô cùng, đôi lúc sẽ nghe tiếng gió thổi qua như tiếng hét thất thanh của cô hồn dã quỷ, làm cho người ta có một chút sởn cả gai óc.
Đi vào sâu bên trong Thiên Trúc Lâm, sẽ thấy khá là nhiều rắn nhỏ màu xanh lục, chúng nhìn nàng rồi nhẹ nhàng lướt qua, như không có bất cứ thứ gì có thể uy hiếp được tính mạng của chúng.
Sở Tích Nguyệt bước vào thêm vài chục bước, trước mặt nàng xuất hiện một đầu Xà Yêu đang nhắm mắt ngủ say, cả người của nó có một màu xanh lục, cơ thể có thể cao trăm trượng, trên đầu có một cái sừng lớn, lớp vảy cứng cáp đến nổi gió thổ qua tạo nên tiếng keng keng cực kì kinh khủng.
Con rắn màu xanh mở mắt ra nhìn nàng, không nói gì ,tiếp tục nhắm mắt đi ngủ, tựa như xem nàng là không khí, không tồn tại.
Sở Tích Nguyệt có chút lúng túng, nàng mở miệng nói.
"Yêu Tộc tiền bối, ta gọi Sở Tích Nguyệt, hôm nay sư phụ phân phó ta đến đây cùng ngài tập luyện."
"Ngươi là đệ tử của ngài ấy ?" Con rắn màu xanh mở miệng hỏi.
"Đúng vậy, Yêu Tộc tiền bối !"
"Cũng đừng gọi là cái gì mà Yêu Tộc tiền bối, ta chỉ là một con tiểu yêu Huyền Tiên Cảnh mà thôi !".
"Gọi ta một tiếng Thanh Xà tỷ là được rồi!".
"Thanh Xà tỷ, mong tỷ chiếu cố."
"Được rồi, ta cùng ngươi luyện tập, ta không tiện hóa hình cùng ngươi đánh nhau, sẽ dùng bản thể đánh với ngươi, đợi ngươi có thể làm bị thương được ta, rồi hãy tính tiếp" Thanh Xà dưng dưng tự đắc nói.
"Đa tạ, Thanh Xà tỷ".
Thanh Xà cũng không nhiều lời, bò thật nhanh mà tới , cuộn tròn một cái đã quấn quanh người Sở Tích Nguyệt, nàng cứ thế mà bị ngất đi, tỉnh lại đã thấy mình nằm ở núi tuyết.
"Sư phụ, sao ta lại nằm ở đây ?" Nàng cực kì hiếu kì hỏi, nàng chưa kịp làm gì đã ngất.
"Ngươi cùng Tiểu Thanh Xà luyện tập, ngươi chưa kịp làm gì đã bị nó siết chặc ngất đi" Trường An ngồi bên cạnh uống một ngụm trà thong dong nói.
Sở Tích Nguyệt có một chút thất vọng, nàng lần đầu tiên giao thủ cùng người khác, chưa kịp làm cái gì đã bị đánh ngất, khuôn mặt nàng có một chút ủ rủ.
"Được rồi, đừng nản lòng, hôm nay tiếp tục đi gặp Tiểu Thanh Xà đi" Trường An mở miệng nói chuyện, không quên nhắc nhở nàng hôm nay luyện tập.
Sở Tích Nguyệt nghe lời Trường An vừa nói, không kịp nghỉ ngơi cầm theo Hồng Huyền Táng, trực tiếp chạy đến Thiên Trúc Lâm cùng Thanh Xà luyện tập.
Vừa đến Thiên Trúc Lâm, Thanh Xà đã đứng ở trước tảng đá khắc ba chữ Thiên Trúc Lâm, như đang đợi nàng đến vậy, Thanh Xà cũng không nhiều lời trực tiếp đằng không mà lên, thân thể to lớn, cái đuôi quất một cái trúng Sở Tích Nguyệt, lần này nàng lại chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị đánh bay ra tận núi tuyết ngất đi lần nữa.
Sở Tích Nguyệt mơ mơ, hồ hồ, lần nữa tỉnh lại, lần này cũng như lần trước, nàng chưa kịp phòng bị thì đã bị đánh ngất, nàng khuôn mặt có một chút ngốc trệ xuống dưới.
"Thanh Xà tỷ thật không nói võ đức, sư phụ con chưa kịp làm gì đã bị đánh ngất" Khuôn mặt nàng có một chút đáng yêu nhìn sư phụ, không cam lòng.
"Tiểu Thanh Xà đối với ngươi đã là nhẹ nhàng, nếu như thật sự đối địch với người muốn giết ngươi, ngươi nghỉ bọn chúng sẽ cho ngươi thời gian chuẩn bị sao ?".
"Thế gian này không có kẻ tốt, người xấu, ngươi mạnh ngươi liền là người tốt, ngươi yếu ngươi nói bất cứ thứ gì cũng không ai tin, ngươi chỉ có thể dựa vào bản thân mình mà mạnh lên, đừng học cái tính trẻ con đó nữa, nghiêm túc mà luyện tập đi".
Trường An Thần Quân là ai, hắn dạy qua biết bao nhiêu người, loại người nào chưa từng gặp, muốn bồi dưỡng một tiểu cô nương trở thành cường giả đối với hắn không khó, chỉ là nàng có đủ quyết tâm hay không mà thôi, ngày trước hắn bắt đầu tu luyện còn trải qua khó khăn, gấp trăm, gấp vạn lần người khác, bây giờ hắn dạy đồ đệ cũng là như vậy, bắt đầu liền dạy thứ khó nhất, phải đối mặt với cái chết ngay lần đầu tiên, đó mới là chân chính tu tiên.
Sở Tích Nguyệt tiếp tục cầm Hồng Huyền Táng đi đến Thiên Trúc Lâm, lần này cũng như hai lần trước nàng chẳng làm được điều gì liền ngất đi, nàng thật sự chịu không nổi đả kích này, nàng vừa sáng tạo Kiếm Kỹ, ngay cả lôi kiếp nàng cũng đều đã trải qua, nhưng hiện tại liên tục bị đánh ngất nàng làm sao chịu được.
"Sư phụ, hay là con tu luyện bình thường một chút được không ?" Sở Tích Nguyệt khuôn mặt ủy khuất nhìn hắn hỏi.
"Bình thường, ngươi quên ngươi vì cái gì đến đây rồi sao ?" Trường An nhìn nàng hỏi.
"Sư phụ, ta không quên"
"Không quên, nhưng mà chỉ có một chút như thế này, ngươi còn không chịu nổi ?".
"Rất nhiều người cảm thấy bình thường chính là tốt, chính là hạnh phúc, kỳ thật như vậy là thật sao?Không, đây chẳng qua đang lấy cớ, cho mình lười biến mà thôi. Tại nơi ta sống , có rất nhiều người , bọn hắn hắn luôn lấy cái cớ khó khăn, không làm được, không muốn phát triển, vẫn tự kiếm cho mình cái cớ bình thường là hạnh phúc! Thật tình không biết , bình thường cuộc sống đơn giản ,càng nhiều hơn chính là bất đắc dĩ. Bởi vì ngươi không dám ăn quá tốt, không dám mặt quá tốt, không dám chơi quá tốt. Những thứ này chỉ là cái cớ mà bọn họ chọn ra mà thôi ,trọng yếu nhất chính là ngươi làm người bình thường gặp thời điểm bất bình, ngươi chỉ có thể ủy khuất, bời vì người so với ngươi có quyền, so với ngươi có tiền ,so thế lực lớn với các ngươi, so sức mạnh với ngươi. Cuộc sống bình thường cái gì gọi là cuộc sống bình thường. Một người phải có mục tiêu, phải có lý tưởng, dù cho một ngày nào đó, ngươi không có hoàng thành mục tiêu đó, không hoàng thành được lý tưởng này, cũng không uổng công ngươi sống một đời, ít ra cuộc đời ngươi đã từng cố gắng".
"Sư phụ, nhưng mà ta" Sở Tích Nguyệt không nói nên lời, nàng phải làm sao đây.
Trường An nhìn nàng nói một câu cuối cùng sau đó biến mất không thấy đâu nữa.
"Tại thế giới cường giả vi tôn này, chỉ có ngươi không ngừng cố gắng, không ngừng mạnh lên, mới có thể nắm giữ chính mình vận mệnh.Luật pháp quy tắc? Đây là vì kẻ yếu mà tạo ra, ngươi là đệ tử của ta, ngươi không nên như vậy, đi luyện kiếm cùng Tiểu Thanh Xa tiếp đi, đừng làm cho ta thất vọng.".
Sở Tích Nguyệt khuôn mặt lộ ra một phần kiên định, nàng cầm theo Hồng Huyền Táng đi vào Thiên Trúc Lâm, hết lần này đến lần khác, nàng liên tục bị đánh ngất, bị đánh bay ra ngoài.
Sau hai tháng nàng cuối cùng cũng đã chịu được một đòn của Thanh Xà, nàng không ngất đi nữa, đây cũng là lần đầu tiên nàng cầm Hồng Huyền Táng hướng về phía Thanh Xà mà chém tới.
"Trảm Ngã Minh Đạo Kiếm" Một luồng kiếm khí ,mang theo dày đặc sát khí hướng về phía Thanh Xà mà đánh tới.
Thanh Xà xem thường, cuộn người lại, sau đó đằng không mà lên vung đuôi một cái, nàng bay ra núi tuyết tiếp tục ngất tại chỗ.
Sở Tích Nguyệt cũng xem như có thành tựu, suốt hai tháng nàng cuối cùng đã có thể vung được Hồng Huyền Táng về phía Thanh Xà.
Một tháng nhanh chóng trôi qua, thời gian này nàng cũng đã có tiến bộ hơn rất nhiều, đã có thế ngạnh kháng mười chiêu cùng Thanh Xà tỷ, nàng xem như đó là thành tựu ba tháng luyện tập của nàng.
Hôm nay nàng lại cầm theo Hồng Huyền Táng, tiến vào Thiên Trúc Lâm, vừa tiếng vào Thanh Xà đã thi triển công kích đánh về phía nàng.
Sở Tích Nguyệt bung ô đỡ đi công kích vừa rồi, lợi dụng Tử Cực Huyết Ma Đồng, tìm kiếm cơ hội công kích, cuối cùng nàng cũng tìm thấy điểm yếu của Thanh Xà tỷ,
Nàng khép lại Hồng Huyền Táng, lợi dụng sự đàng hồi của cây trúc, đạp mạnh một cái đâm thẳng về phía Thanh Xà, một luồng kiếm khí bức người tỏa ra, đánh bay một cái vảy của Thanh Xà.
Thanh Xà lúc này đã tức giận rồi, nàng không đùa giỡn với Sở Tích Nguyệt nữa, hóa thành hình người, chân dậm hai cái xuất hiện trước mặt Sở Tích Nguyệt, một chưởng đánh nàng bay về phía núi tuyết.
"Tiểu Nguyệt Nguyệt, đã có thể ép ta hóa hình cùng nàng đánh, không tệ nha!" Thanh Xà có lời khen dành cho Sở Tích Nguyệt.
Sở Tích Nguyệt bị một chưởng đánh bay về phía núi tuyết ngất đi, không biết chuyện gì xảy ra.
Chương 66: Sở Tích Nguyệt - Tiểu Đạo Sĩ.
Phía Bắc.
Kiếm Vực.
Loan Âm Thành.
Thành trì vốn hoa lệ phồn vinh, một tiểu đạo sĩ bảy, tám tuổi, đi vào thành, dừng lại tại một khách sạn lớn, hắn đi vào bên trong, bói toán cho Tiểu Nhị một quẻ, làm cho tất cả các khách quan cảm thấy tiểu sĩ thật cao minh.
Trên lầu Sở Tích Nguyệt đang cùng Tiểu Thúy ăn cơm, nhìn thấy khung cảnh phía dưới thật náo nhiệt, tiểu đạo sĩ nhỏ giống như nàng vậy, nhưng đã có bản lĩnh cao cường như vậy, hai năm nay nàng rất nhàm chán ở nhà, hôm nay nghe cha mẹ nàng nói có khách quý từ xa đến, nhân lúc không ai chú ý cùng Tiểu Thúy lén ra ngoài chơi.
Không ngờ hôm nay nàng gặp phai tiểu đạo sĩ thú vị như thế này, nàng rất hương phấn muốn tiểu đạo sĩ bói cho nàng một quẻ.
Bên dưới tiểu đạo sĩ bị một đám người vây quanh, làm cho hắn có chút đau đầu, lần đầu tiên xuống núi lại lo chuyện bao đồng, chuốc lấy phiền phức, hắn thở dài một cái sau đó mở miệng nói .
"Các vị xin lỗi, bần đạo không xem bói! ".
"Chỉ là hàng yêu trừ ma, chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới, các vị không cần phải như vậy".
Sau khi nói xong những lời đó tiểu đạo sĩ cũng không nán lại lâu, cầm tay nải lên, cưỡi lừa đi ra khỏi khách sạn.
Sở Tích Nguyệt trên lầu nhìn thấy tiểu đạo sĩ rời đi, vội vàng chạy theo, làm cho Tiểu Thúy giật cả mình, nàng cũng vội vàng đuổi theo tiểu thư nhà mình.
Sở Tích Nguyệt vội vàng chạy theo tiểu đạo sĩ hô to.
"Tiểu đạo sĩ đứng lại, đợi bổn tiểu thư" Lúc này Sở Tích Nguyệt ngây thơ, trong sáng, trên mặt có chút mệt mỏi đuổi theo tiểu đạo sĩ.
"Cô nương, có chuyện gì sao?" Tiểu đạo sĩ nhìn Sở Tích Nguyệt không lớn hơn hắn bao nhiêu tuổi hỏi.
"Tiểu đạo sĩ, ngươi thật giỏi, có thể xem bói cho ta được không?" Hai mắt Sở Tích Nguyệt sáng lên nhìn tiểu đạo sĩ.
"Cô Nương, bần đạo không xem bói" Tiểu đạo sĩ trả lời nàng.
"Ta muốn xem bói!".
"Bần đạo không xem bói!"
"Ta muốn xem!"
"Ta, Không"
Tiểu đạo sĩ cùng Sở Tích Nguyệt cãi nhau một đoạn thời gian, nàng giận dữ khi không được như ý muốn, khuôn mặt đỏ au rời đi.
Mà tiểu đạo sĩ đang đối thoại với Sở Tích Nguyệt không ai khác chính là Vân Mộc Đại Đế, lần này hai người gặp nhau không phải là ở bên trong luân hồi của Vân Mộc, mà gặp nhau trong chính cuộc đời của Sở Tích Nguyệt, Vân Mộc và Sở Tích Nguyệt kiếp này là bằng hữu rất thân cận.
Sở Tích Nguyệt giận dữ đi về nhà mách với ca ca nàng, chuyện ngày hôm nay gặp tiểu đạo sĩ, nàng thật tức giận trước nay ở Loan Âm Thành chưa ai dám đối xử với nàng như vậy, hôm nay vậy mà có một tiểu đạo sĩ đối với này như vậy, đừng để nàng gặp lại hắn nếu không nàng sẽ gọi ca ca đánh hắn.
"Tích Nguyệt chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, đừng tức giận!" Sở Tích Thiên đang luyện kiếm nhìn nàng ủ rủ, lắc đầu dỗ dành.
Hắn cũng hết cách với muội muội, từ nhỏ đã được cha cùng mẫu thân yêu thương hết mức, không cho nàng làm bất cứ chuyện gì, ngay cả chuyện luyện kiếm cha nàng cũng chỉ vì nàng làm nũng một chút mà không cần luyện tập.
Nhưng mà biết phải làm sao, nàng là tiểu công chúa nhỏ ở Gia Tộc, ai ai cũng yêu thương cưng chiều nàng, ngay cả hắn là người cứng nhắc nhưng vẫn không thể cưỡng lại sự đáng yêu của nàng, chứ đừng nói người khác.
"Ca, tiểu đạo sĩ, thật đáng ghét" Sở Tích Nguyệt xị mặt xuống nhìn ca ca của nàng.
"Haizz, được rồi, đừng tức giận, ca ca mua cho muội kẹo hồ lô" Sở Tích Thiên ôn nhu nhìn nàng với vẻ cưng chiều.
Hai người Sở Tích Nguyệt đang trò chuyện vui vẻ cùng nhau, nàng từ xa nhìn thấy một thân hình nhỏ bé, người mang đạo bào màu đen, tay cầm phất trần đang đi về phía nàng, người này không ai khác chính là tiểu đạo sĩ lúc sáng nàng vừa gặp.
Nàng cực kỳ vui vẻ, khi nhìn thấy tiểu đạo sĩ, nàng suy nghĩ chắc là tiểu đạo sĩ thay đổi ý định đến xem bói cho nàng, nàng chạy hồng hộc đến gần tiểu đạo sĩ hỏi.
"Tiểu đạo sĩ, sao ngươi lại ở đây."
"Tiểu đạo sĩ, ngươi đến xem bói cho ta sao?" Sở Tích Nguyệt cực kỳ hương phấn nhìn tiểu đạo sĩ.
"Cô nương, bần đạo thực sự không xem bói, mong cô nương bỏ đi ý nghĩ đó " Tiểu đạo sĩ mở miệng giải thích.
"Vậy ngươi đến nhà ta làm gì?" Sở Tích Nguyệt hai tay chống nạnh nhìn chằm tiểu đạo sĩ.
"Bần đạo đến ở nhà một thời gian, đã được Sở Thúc cho phép, mong cô nương lượng thứ" Tiểu đạo sĩ mở miệng nói.
"Hừ, tên tiểu đạo sĩ đáng ghét, không cho ngươi ở nhà ta" Sở Tích Nguyệt le cái lưỡi, chặn trước cửa không cho tiểu đạo sĩ đi vào.
"Tích Nguyệt đừng làm khó tiểu đạo sĩ, sau này muội phải cùng tiểu đạo sĩ chung sống hòa thuận" Sở Tích Thiên xoa cái đầu nhỏ của nàng, ngăn không cho nàng làm bậy.
"Đa tạ, Sở đại ca" Tiểu đạo sĩ, chắp tay cảm ơn.
"Tiểu đạo sĩ, đừng câu nệ tiểu tiết, ngươi tên gì" Sở Tích Thiên nhìn tiểu đạo sĩ tò mò hỏi, hắn chưa từng nghỉ tiểu đạo sĩ này tuổi chỉ bằng tiểu muội của hắn, nhưng tu vi đã là Chân Tiên Cảnh Đỉnh Phong, tiểu đạo sĩ này là quái vật từ đâu đến.
"Bần đạo, tên Vân Mộc" Vân Mộc nhìn hai huynh đệ Sở Gia trả lời.
"Haha, Vân Mộc tiểu đạo sĩ, mời vào nghỉ ngơi, đừng để ý đến tiểu muội" Sở Tích Thiên vui vẻ nhìn Vân Mộc mời vào phòng.
"Đa tạ, Sở đại ca!".
Sở Tích Nguyệt đứng bên cạnh nhìn đại ca của nàng khách khí với tiểu đạo sĩ như vậy nàng cực kỳ không thích, rất tức giận nhưng không thể làm gì, tiểu đạo sĩ thật đáng ghét.
Sáng hôm sau, trời vừa sáng nàng tỉnh dậy, chuẩn bị đi ăn cơm, nàng nhìn thấy tiểu đạo sĩ sáng sớm đã tu luyện, vẻ cái gì bùa chú, nàng rất to mò chạy lại gần hiếu kì hỏi.
"Tiểu đạo sĩ, ngươi đang làm cái gì kỳ quái ?" Sở Tích Nguyệt thân hình nhỏ nhắn, đứng bên cạnh Vân Mộc hỏi.
"Tích Nguyệt cô nương đã dạy rồi sao?".
"Bần đạo đang vẽ bùa, có thể xua đuổi tà ma, có thể bảo vệ bản thân" Vân Mộc giải thích cho Sở Tích Nguyệt về bùa chú của mình.
"Ngươi có thể vẽ cho ta một tấm hay không?".
"Có thể"
"A! cảm ơn ngươi tiểu đạo sĩ, ngươi cũng không phải quá keo kiệt như ta nghỉ".
"Bần đạo thật sự không biết xem bói, chứ không phải bần đạo keo kiệt" Vân Mộc cũng hết cách với nàng, nàng lúc nào cũng nghỉ đạo sĩ là phải biết xem bói.
Hắn vẽ cho nàng một tấm bùa chữ Binh, lá bùa chữ Binh này đại biểu cho cho sự trường thọ, thanh xuân vĩnh viễn, hắn cũng rất ưu thích Sở Tích Nguyệt, chỉ là tính tình của nàng quá càn quấy một chút mà thôi, còn lại nàng rất đáng yêu.
Bùa chú của Vân Mộc còn gọi là Cửu Tự Ấn Quyết do chính hắn sáng tạo ra, gồm có các chữ sau.
Lâm, binh, đấu, giả, giai, trận, liệt, tiền, hành: Còn gọi là Cửu Tự Ấn Quyết hoặc Cửu Tự Chân Ngôn.
Lâm: đại biểu tinh thần kinh định, ý chí kiên cường.
Binh: đại biểu sinh mệnh lực trường thọ.
Đấu: đại biểu sự cộng hưởng với vũ trụ, gan dạ dũng cảm.
Giả: đại biểu cho sự phục hồi.
Giai: đại biểu cho linh cảm cảm ứng nhân tâm.
Trận: đại biểu cho sự giàu có về tình yêu thương, lòng tôn trọng sâu sắc.
Liệt: đại biểu cho sự cứu giúp người khác, ngăn cản chướng ngại.
Tiền: đại biểu cho vạn vật đều bình đẳng.
Hành: đại biểu cho "Tâm ta là Thiền, vạn hóa u hợp".
Sau khi ở cùng nhau một thời gia dài, hắn cùng nàng đã trở thành bằng hữu, nàng lúc nào cũng chạy theo sau lưng hắn đòi học vẽ bùa, vẽ trận pháp, lúc nào cũng gọi Vân Mộc ca ca.
Vân Mộc ở lại Sở Gia đã được năm năm, tình cảm hai người ngày càng một lớn, nhưng mà hôm nay hắn liền phải rời khỏi Kiếm Vực, muốn đi tiêu dao tự tại mấy năm.
Năm nay Sở Tích Nguyệt đã mười hai tuổi, đã trở thành một tiểu cô nương khuynh quốc khuynh thành, nàng đứng trước cửa nhìn tiểu đạo sĩ chuẩn bị rời đi hỏi.
"Vân Mộc ca ca, ngươi phải đi sao?" Sở Tích Nguyệt đôi mắt đẫm lệ hỏi.
"Tiểu Nguyệt Nguyệt đừng buồn sau này sẽ gặp lại" Vân Mộc, nhìn tiểu cô nương xoa đầu nói.
Vân Mộc sắp rời đi quay đầu nhìn Sở Tích Nguyệt lần cuối, mở miệng nói một câu.
"Trên sách nói, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn. Đừng Sợ, trên sách còn nói, nhân sinh sẽ còn gặp lại".
Lời vừa dứt, Vân Mộc đã cưỡi lừa biến mất, đi xa khỏi Loan Âm Thành.
Sở Tích Nguyệt khóc một trận thật lớn, sau đó đứng nhìn về xa xăm u buồn nói.
"Lúc ngươi đến ta không muốn ngươi ở lại, lúc ngươi rời đi ta liền đau lòng".
"Thế gian văn tự tám vạn chữ, chỉ có chữ tình làm ta đau nhất!".
Chương 67 Chương 67 : Sở Tích Nguyệt - Diệt Tộc.
Chương 67 : Sở Tích Nguyệt - Diệt Tộc.
Một cái chớp mắt đã ba năm trôi qua, Vân Mộc đã rời khỏi Sở Gia ba năm, bây giờ Sở Tích Nguyệt cũng đã mười lăm tuổi.
Gia tộc hôm nay không khí khẩn trương đến lạ thường, mọi người vẽ mặt đều hiện lên vẻ lo lắng, cực kì u ám.
Hôm nay cũng là một ngày bình thường, nhưng nàng không hiểu tại sao không khí trong nhà lại u ám đến lạ thường như vậy, đúng lúc này Mẫu Thân nàng đi đến bên cạnh nàng.
"Tiểu Nguyệt, hôm nay gia tộc có việc, Tiểu Nguyệt đi đến Thiên Am Tự, thay Mẫu Thân lễ phật được không ?" Thái Linh Âm nhẹ nhàng nhắn nhủ nàng.
"Mẫu Thân hôm nay đâu phải lễ phật, tại sao phải đi đến Thiên Am Tự" Sở Tích Nguyệt vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra hỏi.
"Tiểu Nguyệt, hôm nay Phụ Thân con muốn con đi đến Thiên Am Tự lễ phật, Tiểu Nguyệt đã 15 tuổi có thể tự đi rồi!" Thái Linh Âm nhẹ nhàng giải thích.
"Được rồi Mẫu Thân, chiều tối ta trở về!" Sở Tích Nguyệt nghe lời, leo lên xe ngựa đi đến Thiên Am Tự.
Thái Linh Âm nhìn thấy nữ nhi đã lên xe ngựa rời đi, hai dòng nước mắt trên mặt đã rơi xuống, nàng biết hôm nay phải trải qua một trận chiến sống còn, không biết Sở Gia còn có thẻ sống sót hay không.
"Tiểu Nguyệt đi rồi sao?" Sở Tích Hoàng nhìn nương tử hỏi.
"Đi rồi!".
"Ở Thiên Am Tự có mấy vị đại sư, có thể bảo hộ nó, chúng ta cũng yên tâm, sau này dù không còn chúng ta nó vẫn có thể sống!".
"Thật sự không giao ra Kiếm Kinh sao ?" Thái Linh Âm nhìn phu quân trách móc hỏi.
"Không thể, Kiếm Kinh nếu rơi vào tay kẻ khác sẽ là đại họa cả Kiếm Vực".
"Cho dù chúng ta có giao ra, cũng không thể sống sót, chi bằng vì bản thân mà chiến đấu một lần " Sở Tích Hoàng đôi mắt có một tia u buồn nhìn lên hư không nói.
Sở Tích Nguyệt leo lên xe ngựa rời đi khỏi Loan Âm Thành , nàng lúc này vẫn không biết chuyện sắp xảy ra ở gia tộc, nàng chỉ nghỉ hôm nay đi lễ phật, hôm nay Mẫu Thân nàng đặc biệt tặng cho nàng một chiếc ô màu hồng y, nàng cực kì yêu thích chiếc ô này.
Xe ngựa dừng lại đã đến trước ngọn núi, nàng phải tự đi bộ mà lên, nhưng nàng vẫn rất vui vẻ, hôm nay là nàng lần đầu tiên tự đi đến lễ phật, nàng từ nhỏ đã không tu luyện, cho nên leo lên núi thân thể có chút mệt, hôm nay nha hoàng Tiểu Thúy lại không đi cùng nàng, nàng đành phải tự đi một mình lên núi.
Loan Âm Thành.
Sở Gia.
Trên hư không có hơn mười bóng người, đám người này tỏa ra một khí tức cực kì cường đại, bọn họ đều đã bước vào Tiên Vương Cảnh, hôm nay nhiệm vụ đến Sở Gia muốn lấy một bộ Kiếm Kinh mà hai vị Thiên Tôn giao phó cho bọn chúng.
"Sở Gia Chủ, còn không mau giao ra Kiếm Kinh, giao ra còn có một con đường sống." Thanh niên áo trắng lăng không mà đứng nhìn xuống, như nhìn sâu bọ khinh thường nói.
"Các vị, Sở Gia ta thật sự không giữ Kiếm Kinh, mong các vị cân nhắc rời đi" Sở Tích Hoàng lên tiếng đối đáp.
"Hừ, không biết sống chết!" Thanh niên áo trắng, thanh kiếm trên tay cộng thêm Tiên Vương chi lực xuất ra một kiếm chém ngang qua Sở Gia.
Sở Tích Hoàng cũng không kém cạnh, khí tức lộ ra tay cầm Thanh Hoàng Kiếm, một thân kiếm khí triển lộ mà ra, phá tan nhát kiếm vừa rồi mà thanh niên áo trắng chém ra.
Lúc này trên người Sở Tích Hoàng lộ ra kí tức của Bất Hủ Tiên Vương Cảnh, bình thường hắn luôn lộ ra mình chỉ là Chân Tiên Cảnh Đỉnh Phong, nhưng hôm nay đối địch với cừu nhân, hắn đành bộc lộ ra toàn bộ tu vi giấu diếm bấy lâu nay.
Bên cạnh, Thái Linh Âm cũng không kém cạnh, mộ thân khí tức Thiên Vương Cảnh lộ ra, làm cho mười thanh niên trên không trung lộ ra một tia lo lắng.
Phu thê hai người đều lộ ra tu vi vốn có của bản thân, hôm nay muốn ở đây ngăn cản hết thảy địch nhân.
"Không ngờ Sở Gia Chủ cùng Phu Nhân đều là Tiên Vương Cảnh, nhưng mà chỉ có hai người các ngươi thì có thể làm gì? " Thanh niên áo trắng một tia lo lắng trên mặt biến mất, nhìn xuống nói.
"Phải thử mới biết" Sở Tích Hoàng đằng không mà lên, Thanh Hoàng Kiếm trên tay chém ra.
"Tịch Nguyệt Càn Khôn Trảm" Kiếm khí vừa ra chém thẳng đến thanh niên áo trắng, một kiếm chỉ vỏn vẹn một kiếm, chém nát thần hồn, chém bay nhục thân đưa thanh niên áo trắng về với cát bụi.
"Ngươi dám giết Sư Huynh, chịu chết đi" Chín người còn lại nhìn thấy thanh niên áo trắng chết đi, vội vàng xuất thủ trấn áp Sở Tích Hoàng.
Thái Linh Âm bên cạnh Vũ Hoàng Kiếm cũng đã ra khỏi võ, đằng không mà lên giao chiến cùng Sở Tích Hoàng, hai người lấy hai đánh chín, hai Tiên Vương chống lại chín Tiên Vương.
Bên dưới đệ tử Sở Gia cũng không kém cạnh, liên tiếp ngăn cản các đệ tử khác của Kiếm Tông mà thanh niên áo trắng cử đến tấn công Sở Gia.
"Hóa Long Trảm" Thái Linh Âm tung ra kiếm khí đối chọi với hai tên Địa Vương Cảnh, nàng cho dù là Thiên Vương Cảnh cũng có phần chật vật, dù sao bọn họ đều đến từ Kiếm Tông, tông môn đệ nhất Kiếm Vực.
"Nếu Sở Gia đã không biết sống chết, hôm nay chúng ta liền diệt Sở Gia" Một tên Bất Hủ Tiên Vương đang đối chiến cùng Sở Tích Hoàng nói.
"Kiếm Tông các ngươi ỷ thế hiếp người quá đáng, tưởng Sở Gia chúng ta không giám giết các ngươi sao!" Sở Tích Hoàng giận giữ, dùng đến bổn mệnh kiếm pháp trong một cái tích tắc , tăng lên Tiên Hoàng Cảnh Giới, chém đến tên kia Bất Hủ Tiên Vương đối diện.
"Ngươi" Bất Hủ Tiên Vương chưa kịp lên tiếng đã bị một đạo kiếm khí xuyển thẳng mi tâm mà chết.
Sở Tích Hoàng không dừng lại, một đường tán sát hơn mấy tên Địa Vương Cảnh, Thiên Vương Cảnh giải nguy cho Thái Linh Âm.
Sở Tích Hoàng bị thương khá nặng, khó mà có thể chiến đấu tiếp, tuy đã giết hơn năm tên Địa Vương Cảnh, hai tên Thiên Vương Cảnh, một tên Bất Hủ Tiên Vương, nhưng đối phương vẫn còn lại một tên Bất Hủ Tiên Vương.
"Linh Âm ta không sao, cùng ta giải quyết hắn, sau đó ta mang đệ tử rời đi, nàng đến Thiên Am Tự đón Tích Nguyệt" Sở Tích Hoàng lẩm bẩm dặn dò.
"Được, tốc chiến tốc thắng, nếu không chi viện đến Sở Gia chúng ta tất diệt vong " Thái Linh Âm bên cạnh nói, nàng từ nhỏ chỉ là tán tu, không gia thế, mấy chục năm trước nên duyên cùng Sở Tích Hoàng sống đến nay đã hơn năm mươi năm, Sở Gia đối với nàng rất có ý nghĩa, nàng còn có Nhi Tử, Nữ Nhi nàng chưa muốn chết tại đây.
Hai phu thê Sở Tích Hoàng nhìn nhau, sau đó gật đầu khí tức lộ ra đến cực hạng, lao thẳng đến chém giết một tên Bất Hủ Tiên Vuong còn lại.
"Hừ, các ngươi nghỉ rằng ta giống với mấy tên tạp nham vừa rồi, muốn giết ta, mơ tưởng" Áo bào đen thanh niên, mở miệng khinh thường, kiếm trên tay cũng đã xuất ra, ngạnh kháng hai phu thê Sở Tích Hoàng.
"Kiếm Ý Xung Tiên" Kiếm của thanh niên áo bào đen vừa ra, đánh nát kiếm khí của hai người hợp lại, nhanh chóng tiến đến chém giết.
"Cái gì, Tôn Cấp Kiếm Kĩ, hắn là đệ tử chân truyền " Sở Tích Hoàng lẩm bẩm.
Hai người bị kiếm khí chém trúng, bay thẳng xuống đất, trong miệng phun ra mấy ngụm máu, trên thân thể vết kiếm khắp nơi, máu rĩ đầy xuống đất.
"Hắn quá mạnh, chúng ta không còn cách nào khác ngoài sử dụng Song Kiếm Hợp Bích" Thái Linh Âm bên cạnh, vừa phun ra mấy ngụm máu mở miệng nói.
Hai người cũng không chần chừ, nắm trên tay Thanh Hoàng Kiếm cùng Vũ Hoàng Kiếm xuất ra, hai đạo kiếm khí tuy hai mà một, công thủ vẹn toàn, lấy Lưỡng Nghi Kiếm Pháp làm chủ, hai người đằng không mà lên, kiếm khí như vô biên vô tận mà đến tấn công thanh niên áo bào đen.
"Song Kiếm Hợp Bích"
Kiếm khí của Song Kiếm Hợp Bích vô cùng vô tận, thâm ảo vô cùng, lúc thì đánh vào bên trái, lúc thì đánh vào bên phải, làm cho người khác khó mà phòng bị.
XOẸT! XOẸT!.
Kiếm khí vừa ra thanh niên áo đen không có đường né tránh, thổ huyết tại chỗ, Sở Tích Hoàng không chần chừ lao đến, một kiếm chém bay đầu thanh niên áo đen, cuối cùng bọn họ cũng thắng.
"Mau chóng rời đi!" Sở Tích Hoàng nhìn tộc nhân phân phó.
Bỗng nhiên từ đâu đến một thanh âm, vang vọng khắp Loan Âm Thành.
"Muốn đi, giết nhiều đệ tử của bổn tôn như vậy, các ngươi còn muốn trốn!" Thanh âm lạnh lùng, không biết từ đâu đến lên tiếng.
Trên bầu trời lúc này, chỉ thấy xuất hiện một đạo kim thân màu vàng, tay cầm một thanh kiếm, hướng về Sở Gia mà chém tới.
Kiếm này chém tới, Sở Tích Hoàng cùng Thái Linh Âm khó mà đỡ nổi, hai người đón nhận kiếm khí, chết ngay tại chỗ.
Thái Linh Âm chỉ còn lại một hơi thở, nhìn thấy cả tộc bị tàn sát, nàng không thể làm gì, cứ thế mà nhắm mắt.
Đạo kim thân màu vàng vẫn không dừng lại, kiếm khí tung hoành chém chết toàn bộ người của Sở Gia, một chưởng đập nát Loan Âm Thành.
Hôm nay Loan Âm Thành diệt, Sở Gia vong, cả một tòa thành trì máu chảy thành sông, hôm nay Sở Gia liền biến mất khỏi Kiếm Vực.
Chương 68 Chương 68 : Sở Tích Nguyệt - Bái Sư.
Chương 68 : Sở Tích Nguyệt - Bái Sư.
Trời tối, Sở Tích Nguyệt trở lại Loan Âm Thành, Sở Tích Nguyệt ở bên ngoài Loan Âm Thành cách đó không xa đi tới, nhìn từ bên ngoài Loan Âm Thành không bị tổn hại thứ gì, mọi thứ vẫn như bình thường ,nhưng mà trong lòng nàng có một dự cảm không ổn.
Vẻ mặt u ám hướng về cổng thành mở rộng ở phía trước mà đi vào, bước vào cổng thành, khung cảnh tan hoang khói lửa trước mắt, làm nàng hoảng sợ không thôi, bởi vì trong lòng thấp thỏm Gia Tộc xảy ra chuyện, Sở Tích Nguyệt không dừng lại, đường đi thẳng đến Sở Gia.
Trong lúc đi ngang qua cửa tiệm ở gần nhà, nàng cảm thấy không có một chút sinh khí, nàng khẽ cau mày, bước chân càng ngày càng nhanh hơn.
Mấy hơi thở sau, Sở Tích Nguyệt cũng bình tỉnh hơn, ánh mắt đảo qua quanh khung cảnh đường phố xung quanh, lúc sáng nàng rời đi nơi này, người qua , người lại tập nập, nhưng bây giờ một người cũng không thấy.
"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?" Sở Tích Nguyệt cau mày, băng qua khói lửa, chạy đến Sở Gia.
Chạy một đoạn đường cũng đã đến trước cửa Sở Gia, Sở Gia lúc này nhà cửa tang hoang, người chết chất thành núi, trong đám người chết đó còn có vài thân ảnh quen thuộc đó chính là Sở Tích Thiên cùng với Tiểu Thúy, nàng hoảng sợ té xuống đất, bò ra phía sau mấy bước hét lớn.
"Ca, huynh làm sao vậy, ca mau tỉnh lại nhìn Tiểu Nguyệt".
"Tiểu Thúy ngươi làm sao vậy, mau tỉnh lại, mau tỉnh lại" Nàng Khóc lớn, hét thất thanh đau thấu tận trời xanh.
Sở Tích Nguyệt khóc thất thanh, hai mắt cứng đờ, nàng không tin được cảnh tượng trước mắt, mới buổi sáng họ còn cười nói vui vẻ với nàng, bây giờ đã trở thành một cỗ thi thể lạnh lẽo.
Nàng không dám bước tiếp, không dám tiến vào bên trong thêm một chút nào, nàng sợ , nàng sợ , ngay cả Phụ Thân, Mẫu Thân đều sẽ rời bỏ nàng mà đi, đúng lúc này nàng nghe thấy tiếng ho thất thanh từ bên ngoài trang viên.
Nàng mang một tia hi vọng chạy ra bên ngoài trang viên, nhưng mà cảnh tượng trước mắt nàng, làm cho nàng đau thấu tim gan, Phụ Thân nàng đầu đã lìa khỏi cổ, trên tay vẫn còn năm chặt Thanh Hoàng Kiếm đã gãy, Mẫu Thân nàng bênh cạnh ho ra máu quá nhiều, trước bụng còn bị đâm thủng một lỗ lớn.
"Mẫu Thân, mẫu thân, người người không sao chứ !" Hai mắt ước đẫm lệ, ôm mẫu thân nàng vào lòng, cả người run run hỏi.
"Tiểu Nguyệt, mau đi, mau đi, đừng trở lại, Kiếm Tông sẽ không tha cho con!" Thái Linh Âm cả người đầy máu, nhuộm đỏ cả một bộ quần áo màu trắng, nàng nói vài lời cuối cùng trước khi chết.
"Tiểu Nguyệt, phải trốn cho thật kĩ, đừng trả thù cho chúng ta" Thái Linh Âm nói câu nói cuối cùng của mình, sau đó hai mắt nhắm lại, chết trong tay của Sở Tích Nguyệt.
Sở Tích Nguyết ôm thi thể của Mẫu Thân nàng, hét lớn lên bầu trở ở Loan Âm Thành, đôi mắt trong sáng như sao, bây giờ đã hiện lên mấy phần lệ khí, nàng trên tay cầm Hồng Ô rời đi, cả người nhuộm đỏ một màu máu, đôi mắt đẩm lệ không nói nên lời.
Rời khỏi Loan Âm Thành, nàng từ hôm nay, không còn nhà , không còn người thân, nàng chỉ còn lại một mình, nàng cô độc mà bước tiếp, bước trên con đường sau này, nàng hét thất thanh lên bầu trở rộng lớn.
"Kiếm Tông, Sở Tích Nguyệt ta thề , sẽ có ngày giết sạch các ngươi, hủy đi Kiếm Vực chết tiệt này!" Câu nói vừa dứt, nàng một thân sát khí tỏa ra khắp nơi bên ngoài Loan Âm Thành.
Nàng một đường băng qua Đạo Vực, vượt qua biết bao nhiêu khó khăn mới đến được Đạo Vực, đến Thanh Phong Sơn tìm Vân Mộc tiểu đạo sĩ, nhưng mà làm cho nàng cực kì thất vọng là tiểu đạo sĩ không ra gặp nàng.
"Sở cô nương, Vân Mộc sư đệ hiện không muốn gặp cô nương, mong cô nương rời đi" Một tiểu dạo sĩ khác nói với nàng, lúc này đang là thời khắc quan trong của Vân Mộc, hắn đang đột phát đến Tiên Vương Cảnh, nên cả đạo quán không cho ai làm phiền hắn.
Sở Tích Nguyệt trong lòng chỉ còn mỗi Vân Mộc là người thân, nhưng hắn lại không gặp nàng, nàng như chết lặng ở trong lòng, đôi mắt đỏ hoe, không thể tin được những điều nàng vừa nghe từ đạo sĩ vừa rồi.
"Vân Mộc ca ca, ngay cả ngươi cũng không cần ta, ngay cả ngươi cũng không cần ta"
"Hahaha, Ngay cả ngươi cũng không cần ta".
"Vân Mộc từ nay về sau, ta và ngươi không còn là bằng hữu" Sở Tích Nguyệt cười thật lớn, cười thật to, cười ra nước mắt, cầm ô rời khỏi Thanh Phong Sơn.
Sở Tích Nguyệt cầm ô rời đi, trong mắt hiện lên sát khí đẳng đẳng, nàng đi qua một ngọn núi tuyết rất lớn , nàng từ nhỏ không luyện kiếm, không tu luyện, hôm nay nàng muốn vì người nhà đòi lại một cái công đạo.
Nàng hôm nay đạp lên con đường tu luyện, gặp người giết người, gặp ma giết ma, gặp thần giết thần, nàng trên tay Hồng Huyền Táng, sẽ giết hết thảy chúng sinh vạn vật, từ trong khoảnh khắc này, ma tâm trong người nàng đã hiện ra.
Nàng không có công pháp, không có kiếm kỹ, nàng hôm nay đạp núi băng sông đi cầu đạo, đi cầu lực lượng, truy cầu tất cả mọi thử để bản thân mạnh lên, để trả thù.
Nàng băng qua Hỗn Thiên Thành bái Thái Nhạc Môn trở thành đệ tử, họ từ chối nàng vì tư chất quá kém, đã quá tuổi tu luyện.
Nàng băng qua Thập Đại Vạn Sơn đi bái Tiên Kiếm Sơn Trang làm đệ tử, làm nha hoàng, họ nói nàng chỉ là Phàm Thể, tư chất lại kém, dung mạo lại xấu xí.
Nàng băng qua Thương Vực cầu học thương pháp, nàng muốn học bất cứ điều gì đều được, họ nói nàng là người của Kiếm Vực không nhận nàng, họ còn nói nàng quá yếu kém, không có tư cách để trở thành đệ tử của họ.
Nàng băng qua Ma Môn muốn cầu công pháp, cho dù là tà đạo đi chăng nữa cũng được, nàng bất chấp tất cả để tu luyện, Ma môn lại hỏi nàng từng giết người chưa, nàng trả lời chưa từng, bọn họ không nhận kẻ vô dụng, ngay cả một người còn chưa từng giết không có tư cách gia nhập Ma Môn.
Ba năm, nàng đi khắp Cửu Vực suốt ba năm, cầu học Tiên Môn, cầu học Ma Môn, cầu học Đạo Môn, ngay cả Phật Môn đều cầu học, nhưng tất cả chỉ trả lại nàng một câu "Ngươi chỉ là Phàm Thể, bọn ta không thu người vô dụng".
Sở Tích Nguyệt mang mối thù của cả Gia Tộc, tư chất lại yếu kém, nàng phải làm thế nào đây, đúng vậy dung mạo nàng xấu xí vì nàng đã ba năm chưa lau đi vết máu của Mẫu Thân nàng trên người, nàng bây giờ đã mười tám tuổi ngay cả ngưỡng cửa tu luyện còn chưa bước vào.
Nàng mang theo Hồng Huyền Táng đi đến một ngọn núi cực kì thần bí, nghe nói ở đây phong ấn thượng cổ Ma Tổ, nàng đành liều tất cả, đi đến Ma Thiên Sơn, nơi này không một bóng người, nàng cứ thế cầm ô đi vào.
Một đầu tóc đen nhánh tự nhiên rối tung đặt ở trước ngực, chảy ngược ra phía sau, thân mang một bộ Hồng Y váy dài, toàn thân như sương mù hỗn độn bao phủ, thân thể cao gầy yên tĩnh như bất động. Mang theo một khuôn mặt tưởng như khóc nhưng không khóc, giống như cười mà không phải cười, tay cầm Hồng Huyền Táng bước vào Ma Thiên Sơn nữ nhân này không ai khác chính là Sở Tích Nguyệt.
Ma Thiên Sơn, chướng khí mù mịt, ma khí khắp nơi, xác chết của Yêu Tộc rải rác khắp nơi, đi một đoạn sẽ nhìn thấy có hài cốt con người sót lại, hình như bị thứ gì đó ăn mòn mà chết ngay tại đường lên núi, khung cảnh này làm nàng có chút lo lắng , nhưng nàng không có thời gian nghỉ nhiều như vậy, đây là cơ hội cuối cùng của nàng rồi.
Sở Tích Nguyệt đã không còn đường lui, tất cả môn phái ở Cửu Vực đều từ chối nàng, chỉ còn Ma Thiên Sơn thần bí này, nếu như lấy được truyền thừa của nơi này rời đi, nàng có thế báo thù rửa hận, trả lại tất cả cho Kiếm Tông gây ra cho Gia Tộc nàng.
Khó khăn lắm Sở Tích Nguyệt mới có thể lên được đỉnh núi, cả người nàng mệt mỏi, mồ hôi chảy khắp người, một thân Hồng Y ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt trôi đi vết máu lộ ra mộ khuôn mặt tuyệt mỹ.
Trên đỉnh Ma Thiên Sơn, không có thứ gì , chỉ có một ngọn núi tuyết trắng xóa giữa trời nắng , ở đây có một rừng trúc, một ngôi nhà, còn lại không thấy thứ gì, không có ma khí, không có chướng khí mù mịt.
Lúc này từ bên trong nhà đi ra một thanh niên áo trắng, nhìn nàng hỏi.
"Tiểu cô nương, từ đâu đến ?" Người áo trắng hỏi nàng.
Thanh niên này mang một bộ quần áo màu trắng, trên mi tâm có tám cánh hoa sen, khí chất lộ ra rất phi phàm, tuyết rơi không thể chạm vào người này, cả người như hòa vào ngọn núi này vậy.
"Tiền bối, ta đến cầu sư học đạo" Sở Tích Nguyệt quỳ xuống.
"Ngươi tuy phàm thể, như ý chí lại kiên định lạ thường, nhận ngươi làm đệ tử kí danh cũng không tệ".
"Dù sao ta cũng từng nói, nếu có người leo lên được đỉnh núi này, ta liền tặng cơ duyên cho người đó."
"Hôm nay ngươi đã leo lên được ngọn núi này, coi như ta và ngươi có duyên phận".
Sở Tích Nguyệt không do dự một chút nào bái sư, nàng cuối cùng cũng có thể bước lên con đường tu luyện, cuộc đời của Kiếm Ma Sở Tích Nguyệt cũng bắt đầu từ đây.
Chương 69 Chương 69: Sở Tích Nguyệt - 30 Năm Luyện Kiếm.
Chương 69: Sở Tích Nguyệt - 30 Năm Luyện Kiếm.
Ma Thiên Sơn.
Sáng Sớm.
Hôm nay là ngày đầu tiên Sở Tích Nguyệt sống ở Ma Thiên Sơn, cũng là ngày đầu tiên nàng bước trên con đường tu luyện.
Sư Phụ nhìn nàng mỉm cười không nói lời nào, phất tay chặt lấy nhánh trúc bên cạnh, tạo ra một đạo kiếm khí cực kì hùng hậu, kiếm khí có thể xé rách cả hư không, nhưng mà tỏ ra mờ mờ ảo ảo, làm người khác muốn nhìn mà không được.
"Thanh kiếm ý này là lễ nhập môn vi sư tặng cho ngươi, ngộ được bao nhiêu liền ngộ, tất cả là do ngươi" Thanh niên áo trắng nói xong, chuẩn bị rời đi thì bị một thanh âm non nớt níu lại hỏi.
"Sư tôn, ta không có kiếm, ta cũng không biết luyện kiếm!" Sở Tích Nguyệt khuôn mặt đầy mơ hồ nhìn người thanh niên áo trắng.
"Trên tay ngươi là thứ gì thì thứ đó chính là kiếm, nếu đã không có kiếm thì lấy ô làm kiếm, thấy thân hóa kiếm"
"Người tu đạo, không nhất thiết phải cần tất cả, chỉ cần làm thứ ngươi muốn là được!".
"Ngươi chỉ cần nhớ chấp niệm ban đầu mà ngươi tu luyện là vì cái gì, tại sao ngươi lại bước lên con đường này." Người áo trắng nói xong, lần này không nán lại nữa, quay người đi vào trong nhà tranh, để lại Hồng Y thiếu nữ ngơ ngơ, ngác ngác, không hiểu thứ gì.
Sở Tích Nguyệt cứ đứng đó mà nhìn thanh trúc kiếm mà không hiểu bất cứ thứ gì, nàng cứ thế ngồi nhìn suốt ba năm, nàng bỏ ra ba năm ngộ kiếm, cuối cùng cũng hiểu được một chút về kiếm ý mà sư phụ để lại cho nàng.
Sở Tích Nguyệt cầm Hồng Huyền Táng ngước lên bầu trời đầy nắng, nhưng lại có bông tuyết rơi xuống, nàng trên tay cầm ô huy kiếm, Hồng Huyền Táng mở ra, kiếm khí từ Hồng Huyền Táng cũng xuất hiện, nàng suốt ba năm ngộ kiếm, dưỡng Hồng Huyền Táng.
Hồng Huyền Táng từ một cái ô bình thường, trở thành một thanh binh khí có linh tính, nó với nàng bây giờ là một, nó khóc nàng cũng khóc, nó cười nàng cũng cười.
Kiếm khí, thần binh nàng đều đã có, nhưng tu vi của nàng vẫn dậm chân tại chổ, không một chút tăng trưởng, nàng là một phàm thể không có cách nào tu luyện, nàng trầm mặt không biết làm gì tiếp theo.
"Đã ngộ được một tia kiếm khí rồi sao? Không tệ"
"Ngươi đã không thể tu luyện, thì luyện kiếm đến mức vượt qua cả tu luyện, khi ngươi trở nên mạnh mẽ rồi, hãy tự sáng tạo ra công pháp cho bản thân mình, ngươi luyện là vì chính ngươi, hay là vì báo thù, sau này ngươi sẽ rõ ràng". Người thanh niên áo trắng từ trong nhà tranh đi ra, chỉ nói với nàng vài câu sau đó lại biến mất.
Ba mươi năm sau.
Trên bầu trời ngọn núi Ma Thiên Sơn.
ẦM ẦM!
Cuồng lôi kinh thế, lôi điện như thủy triều, sôi trào mảnh liệt, một mảng lôi điện như hải dương bất tận, có thể hủy diệt vạn vật, có thể mai táng vạn linh, đây là kiếm kĩ đầu tiên nàng tạo ra sau khi luyện kiếm suốt ba mươi năm, ba mươi năm nàng không thay đổi một chút nào, nàng vẫn là nàng năm đó, xinh đẹp tuyệt trần, khuynh quốc khuynh thành, một thân hồng y đứng giữa trời đầy tuyết.
Sở Tích Nguyệt sáng tạo Kiếm Kỹ, thiên hàng lôi kiếp, kinh khủng như một Tiên Vương đang đột phát.
ẦM ẦM ẦM, ÀO ÀO ÀO!
Lôi điện màu tím đem cả Ma Thiên Sơn gần như nhấn chìm trong biển lôi, thiên địa lôi kiếp, hạ xuống kiếp phạt, có thể tiêu diệt hết thảy thế gian vạn vật, tiêu diệt hết thảy sinh linh, nếu có người ở đây nhìn thấy cảnh tượng này chắc chắn linh hồn đều sẽ chấn động.
Sở Tích Nguyệt đứng ở trong biển lôi kiếp màu tím, hào quang ảm đạm, tay cầm Hồng Huyền Táng nhìn lên bầu trời , nhìn ngằm lôi kiếp như không có chuyện gì xảy ra, mỗi lần nàng cầm lên Hồng Huyền Táng vung một cái mỗi một đạo lôi kiếp liền biến mất.
Sở Tích Nguyệt đứng bên trong biển lôi kiếp, liên tục oanh kích lên bầu trời, đi ngược dòng mà lên.
ẦM ẦM!
Lại một mảng lôi kiếp ,không gì sánh được, sáng rừng rực, đem Sở Tích Nguyệt vùi lấp đánh xuống, cũng không biết có bao nhiêu đạo lôi kiếp đánh trúng người nàng, một màu đỏ sẩm huyết dịch rơi xuống mặt tuyết, nhuộm đỏ cả một mảng, xương cốt nàng đều đang rung lên.
"Lần đầu tạo ra Kiếm Kỹ, đã hàng lôi kiếp đáng sợ thế này, không biết ta có thể chống lại hay không?" Sở Tích Nguyệt một thân đỏ thẩm rên rĩ lên tiếng.
Trong biển lôi kiếp màu tím, tay cầm Hồng Huyền Táng, bên ngoài ánh sáng sinh sinh, diệt diệt, sáng tối chập chờn, nàng phát hiện , trên tay Hồng Huyền Táng đã yên tĩnh không ít, đã không còn tiếng vang truyền ra.
Thanh niên áo trắng trong nhà nhìn ra, hắn tin rằng nàng có thể vượt qua kiếp nạn này, nàng còn một chặn đường dài phải đi, chưa thể chết ở nơi này được, hắn mỉm cười khép lại cánh cửa, vung tay một cái, lôi kiếp biến mất, tịch diệt như không còn.
Bịch!
Thân thể của nàng ngã xuống một mảnh tuyết trắng đã nhuộm đỏ màu máu, nàng cứ thế nằm đó cho đến khi tỉnh lại.
Một nén nhang sau, Sở Tích Nguyệt mở hai mắt, có ngôi sao huyễn hoặc, huyết hỏa ngập trời ,nàng biết được mình thành công trải qua lôi kiếp, sáng tạo thành công Trảm Ngã Minh Đạo Kiếm.
Nàng sừng sững đứng dậy, tay cầm Hồng Huyền Táng, Hồng Y tung bay, tóc đen rối bù, ánh mắt ôn hòa mà thâm thúy, lẳng lặng đứng ở bên trong vùng thế giới này, hoàn toàn cảm thụ được trong cơ thể mình có chút thay đổi, cho dù nàng hiện tại vẫn là phàm nhân, nhưng nàng tự tin có thể đối chiến cùng Huyền Tiên Cảnh.
Sở Tích Nguyệt một mình đứng nhìn trời cao, tay cầm Hồng Huyền Táng che đi tuyết rơi xuống người, đột ngột, một luồng khí huyết nóng rực, phát sinh một lần nữa biến hóa trong cơ thể nàng.
Hai mắt hiển hóa thành một màu đỏ Huyết Nguyệt, hai mắt nàng đỏ ngầu, tỏa ra sát khí cực kì đáng sợ, trong lúc độ lôi kiếp nàng thành công luyện thành Tử Cực Huyết Ma Đồng.
Cả người tràn ngập ma khí, sát khí, ở bên trong cơ thể nóng bức, khí huyết sôi trào, hỗn loạn, cuồng bạo, xoay chuyển không ngừng.
Sở Tích Nguyệt vừa tỉnh lại không lâu, thân thể lại tiếp tục xảy ra chuyện, nàng cứ thế ngất đi lần nữa, không biết khi nào tỉnh lại.
Mấy ngày sau, Sở Tích Nguyệt cũng đã tỉnh lại, cảm nhận thân thể đã không còn gì bất thường, nàng tiếp tục ngồi xếp bằng trước thanh trúc kiếm, tiếp tục lĩnh ngộ kiếm ý, nâng cao kiếm ý của bản thân.
Từ trong nhà thanh niên áo trắng đi ra, nhìn nàng đang ngồi xếp bằng lĩnh ngộ kiếm ý, mỉm cười đi đến bênh cạnh nàng nói.
"Ngươi đã thành công tạo ra Kiếm Kỹ đầu tiên của mình ?" Thanh niên áo trắng hỏi.
"Vâng, sư tôn!"
"Kiếm Kỹ này tên gọi là gì ?".
"Sư tôn, kiếm này gọi Trảm Ngã Minh Đạo Kiếm ".
"Nếu đã có Kiếm Kỹ cũng nên đi thực chiến một chút!"
"Bên trong rừng trúc này có một con Yêu Tướng, tu vi Huyền Yêu Cảnh, ngươi có tự tin cùng nó luyện tập!" Thanh niên áo trắng nhìn nàng phân phó.
"Sư tôn, ta chưa thành thục kiếm này cho lắm!" Sở Tích Nguyệt có một chút lúng túng, lo lắng, nàng có một chút không dám tiến vào luyện tập cùng đầu kia Yêu Tộc.
Thanh niên áo trắng lắc đầu, mở miệng nhắc nhở "Ngươi đã bước vào con đường tu luyện, tương lai đối còn phải đối đầu với rất nhiều thứ, chỉ là một con Huyền Yêu Cảnh, ngươi cũng không dám đối chiến, vậy ngươi có tư cách gì ở nơi này, nếu không muốn có thể xuống núi!".
"Sư tôn, ta đi, người đừng đuổi ta xuống núi!" Sở Tích Nguyệt có chút hoảng hốt, với chút tu vi này của nàng, nàng xuống núi chưa chắc có thể sống sót, chứ đừng nói báo thù.
"Nhớ kỉ, chỉ là luyện tập, không được giết nó, không được làm tổn thương đến tánh mạng nó hiểu không ?" Thanh niên áo trắng dặn dò nàng, tương lai nàng cùng đầu kia Yêu Tộc còn phải cùng nhau luyện tập dài dài, không thể giết dễ dàng như vậy được, hắn cũng đã sống ở đây rất lâu, có một chút tình cảm với đám Yêu Tộc nơi này, không nỡ giết.
"Vâng, sư tôn, ta đã hiểu!".
"Được rồi, nghỉ ngơi đi, ngày mai bắt đầu luyện kiếm".
Người thanh niên áo trắng này, sống ở đây cũng đã rất lâu, sống ở Ma Thiên Sơn này cũng đã có hơn vạn năm, người này không ai khác là Trường An Thần Quân, hắn từ khi phục hồi Lục Giới trở lại, liền mai danh ẩn tích ở đây suốt hơn vạn năm, tạo nên phong cấm không cho bất cứ ai lên núi, còn từng nói, nếu người nào lên được núi này, hắn ban tặng cơ duyên.
Ba mươi ba năm trước, Sở Tích Nguyệt thành công lên núi, nhận được cơ duyên của hắn, sau này Sở Tích Nguyệt xuống núi tạo nên một truyền kì bất hủ theo thời gian, không người nào ở Tiên Giới có thể quên đi tên của nàng.
Chương 70 Chương 70: Sở Tích Nguyệt - Luyện Tập.
Chương 70: Sở Tích Nguyệt - Luyện Tập.
Sáng Sơm.
Ma Thiên Sơn.
Hôm nay Sở Tích Nguyệt vẫn mặc một bộ hồng y váy dài như thường ngày, nhưng hôm nay nàng đã sạch sẽ hơn rất nhiều, mặt mũi cực kì sáng sủa, đôi mắt mờ mờ, ảo ảo, thâm ảo vô cùng, như muốn hút người khác vào bên trong, đôi khi còn tỏa ra một tia sát khí nồng đậm.
Trên tay Sở Tích Nguyệt cầm Hồng Huyền Táng, chuẩn bị xuất phát vào rừng trúc đối đầu với đầu kia Yêu Tộc.
Tay cầm cầm ô che ở trên đầu, bước đi vào rừng trúc, đi một đoạn đường nàng dừng lại, tại bia đá cực kì lớn , có khắc ba chữ cực kì thâm ảo, không biết người nào dùng thứ gì khắc lên ba chữ này.
Trên bia đá khắc ba chữ Thiên Trúc Lâm, bước vào Thiên Trúc Lâm, một mảnh rừng trúc xanh bát ngát, im ắng, tịch mịch vô cùng, đôi lúc sẽ nghe tiếng gió thổi qua như tiếng hét thất thanh của cô hồn dã quỷ, làm cho người ta có một chút sởn cả gai óc.
Đi vào sâu bên trong Thiên Trúc Lâm, sẽ thấy khá là nhiều rắn nhỏ màu xanh lục, chúng nhìn nàng rồi nhẹ nhàng lướt qua, như không có bất cứ thứ gì có thể uy hiếp được tính mạng của chúng.
Sở Tích Nguyệt bước vào thêm vài chục bước, trước mặt nàng xuất hiện một đầu Xà Yêu đang nhắm mắt ngủ say, cả người của nó có một màu xanh lục, cơ thể có thể cao trăm trượng, trên đầu có một cái sừng lớn, lớp vảy cứng cáp đến nổi gió thổ qua tạo nên tiếng keng keng cực kì kinh khủng.
Con rắn màu xanh mở mắt ra nhìn nàng, không nói gì ,tiếp tục nhắm mắt đi ngủ, tựa như xem nàng là không khí, không tồn tại.
Sở Tích Nguyệt có chút lúng túng, nàng mở miệng nói.
"Yêu Tộc tiền bối, ta gọi Sở Tích Nguyệt, hôm nay sư phụ phân phó ta đến đây cùng ngài tập luyện."
"Ngươi là đệ tử của ngài ấy ?" Con rắn màu xanh mở miệng hỏi.
"Đúng vậy, Yêu Tộc tiền bối !"
"Cũng đừng gọi là cái gì mà Yêu Tộc tiền bối, ta chỉ là một con tiểu yêu Huyền Tiên Cảnh mà thôi !".
"Gọi ta một tiếng Thanh Xà tỷ là được rồi!".
"Thanh Xà tỷ, mong tỷ chiếu cố."
"Được rồi, ta cùng ngươi luyện tập, ta không tiện hóa hình cùng ngươi đánh nhau, sẽ dùng bản thể đánh với ngươi, đợi ngươi có thể làm bị thương được ta, rồi hãy tính tiếp" Thanh Xà dưng dưng tự đắc nói.
"Đa tạ, Thanh Xà tỷ".
Thanh Xà cũng không nhiều lời, bò thật nhanh mà tới , cuộn tròn một cái đã quấn quanh người Sở Tích Nguyệt, nàng cứ thế mà bị ngất đi, tỉnh lại đã thấy mình nằm ở núi tuyết.
"Sư phụ, sao ta lại nằm ở đây ?" Nàng cực kì hiếu kì hỏi, nàng chưa kịp làm gì đã ngất.
"Ngươi cùng Tiểu Thanh Xà luyện tập, ngươi chưa kịp làm gì đã bị nó siết chặc ngất đi" Trường An ngồi bên cạnh uống một ngụm trà thong dong nói.
Sở Tích Nguyệt có một chút thất vọng, nàng lần đầu tiên giao thủ cùng người khác, chưa kịp làm cái gì đã bị đánh ngất, khuôn mặt nàng có một chút ủ rủ.
"Được rồi, đừng nản lòng, hôm nay tiếp tục đi gặp Tiểu Thanh Xà đi" Trường An mở miệng nói chuyện, không quên nhắc nhở nàng hôm nay luyện tập.
Sở Tích Nguyệt nghe lời Trường An vừa nói, không kịp nghỉ ngơi cầm theo Hồng Huyền Táng, trực tiếp chạy đến Thiên Trúc Lâm cùng Thanh Xà luyện tập.
Vừa đến Thiên Trúc Lâm, Thanh Xà đã đứng ở trước tảng đá khắc ba chữ Thiên Trúc Lâm, như đang đợi nàng đến vậy, Thanh Xà cũng không nhiều lời trực tiếp đằng không mà lên, thân thể to lớn, cái đuôi quất một cái trúng Sở Tích Nguyệt, lần này nàng lại chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị đánh bay ra tận núi tuyết ngất đi lần nữa.
Sở Tích Nguyệt mơ mơ, hồ hồ, lần nữa tỉnh lại, lần này cũng như lần trước, nàng chưa kịp phòng bị thì đã bị đánh ngất, nàng khuôn mặt có một chút ngốc trệ xuống dưới.
"Thanh Xà tỷ thật không nói võ đức, sư phụ con chưa kịp làm gì đã bị đánh ngất" Khuôn mặt nàng có một chút đáng yêu nhìn sư phụ, không cam lòng.
"Tiểu Thanh Xà đối với ngươi đã là nhẹ nhàng, nếu như thật sự đối địch với người muốn giết ngươi, ngươi nghỉ bọn chúng sẽ cho ngươi thời gian chuẩn bị sao ?".
"Thế gian này không có kẻ tốt, người xấu, ngươi mạnh ngươi liền là người tốt, ngươi yếu ngươi nói bất cứ thứ gì cũng không ai tin, ngươi chỉ có thể dựa vào bản thân mình mà mạnh lên, đừng học cái tính trẻ con đó nữa, nghiêm túc mà luyện tập đi".
Trường An Thần Quân là ai, hắn dạy qua biết bao nhiêu người, loại người nào chưa từng gặp, muốn bồi dưỡng một tiểu cô nương trở thành cường giả đối với hắn không khó, chỉ là nàng có đủ quyết tâm hay không mà thôi, ngày trước hắn bắt đầu tu luyện còn trải qua khó khăn, gấp trăm, gấp vạn lần người khác, bây giờ hắn dạy đồ đệ cũng là như vậy, bắt đầu liền dạy thứ khó nhất, phải đối mặt với cái chết ngay lần đầu tiên, đó mới là chân chính tu tiên.
Sở Tích Nguyệt tiếp tục cầm Hồng Huyền Táng đi đến Thiên Trúc Lâm, lần này cũng như hai lần trước nàng chẳng làm được điều gì liền ngất đi, nàng thật sự chịu không nổi đả kích này, nàng vừa sáng tạo Kiếm Kỹ, ngay cả lôi kiếp nàng cũng đều đã trải qua, nhưng hiện tại liên tục bị đánh ngất nàng làm sao chịu được.
"Sư phụ, hay là con tu luyện bình thường một chút được không ?" Sở Tích Nguyệt khuôn mặt ủy khuất nhìn hắn hỏi.
"Bình thường, ngươi quên ngươi vì cái gì đến đây rồi sao ?" Trường An nhìn nàng hỏi.
"Sư phụ, ta không quên"
"Không quên, nhưng mà chỉ có một chút như thế này, ngươi còn không chịu nổi ?".
"Rất nhiều người cảm thấy bình thường chính là tốt, chính là hạnh phúc, kỳ thật như vậy là thật sao?Không, đây chẳng qua đang lấy cớ, cho mình lười biến mà thôi. Tại nơi ta sống , có rất nhiều người , bọn hắn hắn luôn lấy cái cớ khó khăn, không làm được, không muốn phát triển, vẫn tự kiếm cho mình cái cớ bình thường là hạnh phúc! Thật tình không biết , bình thường cuộc sống đơn giản ,càng nhiều hơn chính là bất đắc dĩ. Bởi vì ngươi không dám ăn quá tốt, không dám mặt quá tốt, không dám chơi quá tốt. Những thứ này chỉ là cái cớ mà bọn họ chọn ra mà thôi ,trọng yếu nhất chính là ngươi làm người bình thường gặp thời điểm bất bình, ngươi chỉ có thể ủy khuất, bời vì người so với ngươi có quyền, so với ngươi có tiền ,so thế lực lớn với các ngươi, so sức mạnh với ngươi. Cuộc sống bình thường cái gì gọi là cuộc sống bình thường. Một người phải có mục tiêu, phải có lý tưởng, dù cho một ngày nào đó, ngươi không có hoàng thành mục tiêu đó, không hoàng thành được lý tưởng này, cũng không uổng công ngươi sống một đời, ít ra cuộc đời ngươi đã từng cố gắng".
"Sư phụ, nhưng mà ta" Sở Tích Nguyệt không nói nên lời, nàng phải làm sao đây.
Trường An nhìn nàng nói một câu cuối cùng sau đó biến mất không thấy đâu nữa.
"Tại thế giới cường giả vi tôn này, chỉ có ngươi không ngừng cố gắng, không ngừng mạnh lên, mới có thể nắm giữ chính mình vận mệnh.Luật pháp quy tắc? Đây là vì kẻ yếu mà tạo ra, ngươi là đệ tử của ta, ngươi không nên như vậy, đi luyện kiếm cùng Tiểu Thanh Xa tiếp đi, đừng làm cho ta thất vọng.".
Sở Tích Nguyệt khuôn mặt lộ ra một phần kiên định, nàng cầm theo Hồng Huyền Táng đi vào Thiên Trúc Lâm, hết lần này đến lần khác, nàng liên tục bị đánh ngất, bị đánh bay ra ngoài.
Sau hai tháng nàng cuối cùng cũng đã chịu được một đòn của Thanh Xà, nàng không ngất đi nữa, đây cũng là lần đầu tiên nàng cầm Hồng Huyền Táng hướng về phía Thanh Xà mà chém tới.
"Trảm Ngã Minh Đạo Kiếm" Một luồng kiếm khí ,mang theo dày đặc sát khí hướng về phía Thanh Xà mà đánh tới.
Thanh Xà xem thường, cuộn người lại, sau đó đằng không mà lên vung đuôi một cái, nàng bay ra núi tuyết tiếp tục ngất tại chỗ.
Sở Tích Nguyệt cũng xem như có thành tựu, suốt hai tháng nàng cuối cùng đã có thể vung được Hồng Huyền Táng về phía Thanh Xà.
Một tháng nhanh chóng trôi qua, thời gian này nàng cũng đã có tiến bộ hơn rất nhiều, đã có thế ngạnh kháng mười chiêu cùng Thanh Xà tỷ, nàng xem như đó là thành tựu ba tháng luyện tập của nàng.
Hôm nay nàng lại cầm theo Hồng Huyền Táng, tiến vào Thiên Trúc Lâm, vừa tiếng vào Thanh Xà đã thi triển công kích đánh về phía nàng.
Sở Tích Nguyệt bung ô đỡ đi công kích vừa rồi, lợi dụng Tử Cực Huyết Ma Đồng, tìm kiếm cơ hội công kích, cuối cùng nàng cũng tìm thấy điểm yếu của Thanh Xà tỷ,
Nàng khép lại Hồng Huyền Táng, lợi dụng sự đàng hồi của cây trúc, đạp mạnh một cái đâm thẳng về phía Thanh Xà, một luồng kiếm khí bức người tỏa ra, đánh bay một cái vảy của Thanh Xà.
Thanh Xà lúc này đã tức giận rồi, nàng không đùa giỡn với Sở Tích Nguyệt nữa, hóa thành hình người, chân dậm hai cái xuất hiện trước mặt Sở Tích Nguyệt, một chưởng đánh nàng bay về phía núi tuyết.
"Tiểu Nguyệt Nguyệt, đã có thể ép ta hóa hình cùng nàng đánh, không tệ nha!" Thanh Xà có lời khen dành cho Sở Tích Nguyệt.
Sở Tích Nguyệt bị một chưởng đánh bay về phía núi tuyết ngất đi, không biết chuyện gì xảy ra.