Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Có rể là chiến vương - Chương 615
Cả người Lý Vân cứng đờ, rồi nhìn về phía Lê Văn Vân.
Bất kỳ người đàn ông nào hoặc bất kỳ người nào cũng sẽ có suy nghĩ này ở dưới đáy lòng.
Lê Văn Vân nói tiếp: “Hơn nữa, cho dù chú thật sự không muốn đổi mặt thì chủ cũng phải nghĩ đến Giai Dao chứ, tới Yên Kinh rồi, cô ấy có thể sống tốt hơn, được đào tạo tốt hơn, tiền đồ sau này cũng rộng mở hơn.”
Lý Vân trầm mặc một lát, rồi dập tắt điếu thuốc trong tay, ông ta nhả ra một làn khói rồi nghiến răng nói: “Thôi được rồi, tôi sẽ dẫn Dao Dao tới Yên Kinh để sinh sống cùng cậu.”
Màn đêm tối đen như mực.
Bầu trời đầy sao, ở thành phố lớn không thể nào nhìn thấy bầu trời đầy sao như thế này
được.
Dưới bầu trời sao, một căn nhà nhỏ ở giữa núi rừng, có một con đường nhỏ ở vùng quê, dưới gian nhà, ánh đèn vàng sáng choang, Lê Văn Vân vẫn mặc đồ của Lý Vân, quần áo đã giặt đến mức hơi bạc màu.
Cuối cùng Lý Vân vẫn đồng ý, để sống tốt hơn, để có thể cho Lý Giai Dao được đào tạo tốt hơn, ông đã quyết định theo Lê Văn Vân tới Yên Kinh.
“Phù!” Sau khi đưa ra quyết định này, hình như Lý Vân hơi trút được gánh nặng, ông ta rút ra một xấp tiền dày ở trong túi, đây là tiền lương trong tháng này của ông ta, tầm một vạn tệ.
“Trước khi tới Yên Kinh cùng cậu, tôi muốn… tổ chức một buổi tiệc rượu ở trong gia đình.” Lý Vân bỗng lên tiếng: “Đúng lúc còn một tháng nữa là sinh nhật bốn mươi tuổi của tôi.”
Lê Văn Vân sửng sốt, nhưng anh hiểu suy nghĩ của Lý Vân.
Mấy năm qua, cuộc sống của Lý Vân rất túng thiếu, bình thường gần như là không mời ai tới ăn, có lẽ bạn bè họ hàng qua lại cũng rất ít.
Nhà của mình cũng lẻ loi ở chỗ này.
Rõ ràng ông ta không hề muốn qua lại, cũng thật sự không dám qua lại, thật ra mấy ngày nay ông ta luôn nghĩ cách mượn tiền, để góp đủ hai vạn, nhưng không một họ hàng bạn bè nào chịu cho ông ta mượn, thậm chí gọi điện thoại cũng chẳng dám nghe.
Nghe thấy ông ta muốn mời cơm, Lê Văn Vân liền gật đầu nói: “Sinh nhật bốn mươi tuổi à, vậy nhất định phải tổ chức mới được, nếu không thì chúng ta đi tìm khách sạn năm sao rồi mời mấy họ hàng đó qua đấy, để bọn họ chiêm ngưỡng bây giờ chú sống tốt đến cỡ nào?”
Lý Vân sửng sốt, vội lắc đầu nói: “Ở đây tôi chỉ có…”
“Chú đừng lo nghĩ chuyện tiền bạc, khách sạn năm sao gần đây nhất nằm ở chỗ nào?” Lê Văn Vân hỏi.
“Đi về phía thị trấn có một khách sạn suối nước nóng năm sao.” Lý Vân nhìn Lê Văn Vân nói.
“Vậy thì đặt chỗ đó đi.” Lê Văn Vân cười nói: “Chú đi thông báo với bạn bè của chú đi, ngày mai chú hãy dùng tiền của chú đi mua ít bộ đồ đẹp đi, rồi chú tính thử xem có bao nhiêu người bạn để ngày mai cháu nhờ người đi đặt tiệc rượu.”
Mặc dù Lý Vân hơi xấu hổ, nhưng ông ta vẫn gật đầu đáp: “Vậy để tối nay tôi sẽ tính số người.”
Dứt lời, ông ta lại nhìn Lê Văn Vân nói: “Lê Văn Vân, cảm ơn cậu.”
“Mạng của cháu là do chú cứu, nên chủ đừng cảm thấy áp lực, mạng của cháu đáng giả lắm đấy.” Lê Văn Vân cười hì hì đáp.
Anh lại trò chuyện rất lâu với Lý Vân, vừa giảm bớt áp lực trong lòng Lý Vân, lại vừa rút ngắn quan hệ với ông ta.
Hôm sau, Lý Vân nói ra con số đại khái cho Lê Văn Vân biết, sau đó Lê Văn Vân nhờ Phạm Nhược Tuyết gọi điện thoại, tìm một người ởYên Kinh đi đặt tiệc rượu cho Lý Vân.
Thời gian mời khách là năm ngày sau.
Mấy ngày nay, Lý Vân và Lý Giai Dao đều rất bận rộn.
Bọn họ không ngừng liên lạc với mấy họ hàng lúc trước, định qua lại lần nữa.
Nhưng rất nhiều họ hàng thậm chí còn không chịu nhận điện thoại của bọn họ.
Không ai muốn qua lại với họ hàng nghèo cũng là chuyện rất bình thường.
Lý Vân cũng không nổi giận, ngược lại ông ta rất thấu hiểu bọn họ, ông ta cảm thấy trước đây là do mình quá nghèo, nên bọn họ khinh thường hoặc không muốn qua lại với mình cũng là chuyện rất bình thường.
Ông ta cũng không ngại phiền, ngày nào cũng đích thân chạy khắp nơi để thông báo.
Phạm Nhược Tuyết vốn định đưa xe cho ông ta lại đi, nhưng bất đắc dĩ là Lý Vân chưa có giấy phép lái xe.
Nhưng Lý Vân vẫn rất kiên nhẫn, đi tới từng nhà để thông báo.
Mấy họ hàng kia của ông ta biết ông ta định tổ chức tiệc rượu ở khách sạn năm sao thì cực kỳ ngạc nhiên. Lý Vân cũng nói cho bọn họ biết rằng, Lôi Tấn đã bị bắt rồi, nên ông ta không cần phải trả nợ nữa…
Nói tóm lại mấy ngày này, mặc dù Lý Vân chạy khắp nơi, nhưng tâm trạng lại ngày càng vui vẻ, trạng thái toàn thân cũng ngày càng tốt.
Sau khi con người trút được gánh nặng, cả người như trẻ đi mấy tuổi. Tuước đây trông Lý Vân có vẻ ảm đạm thâm trầm. Lê Văn Vân vẫn ở trong nhà bọn họ sau ngày đầu tiên Phạm Nhược Tuyết ngủ cùng Lê Văn Vân thì mấy ngày sau đó, cô không ngủ cùng giường với Lê Văn Vân nữa.
Bất kỳ người đàn ông nào hoặc bất kỳ người nào cũng sẽ có suy nghĩ này ở dưới đáy lòng.
Lê Văn Vân nói tiếp: “Hơn nữa, cho dù chú thật sự không muốn đổi mặt thì chủ cũng phải nghĩ đến Giai Dao chứ, tới Yên Kinh rồi, cô ấy có thể sống tốt hơn, được đào tạo tốt hơn, tiền đồ sau này cũng rộng mở hơn.”
Lý Vân trầm mặc một lát, rồi dập tắt điếu thuốc trong tay, ông ta nhả ra một làn khói rồi nghiến răng nói: “Thôi được rồi, tôi sẽ dẫn Dao Dao tới Yên Kinh để sinh sống cùng cậu.”
Màn đêm tối đen như mực.
Bầu trời đầy sao, ở thành phố lớn không thể nào nhìn thấy bầu trời đầy sao như thế này
được.
Dưới bầu trời sao, một căn nhà nhỏ ở giữa núi rừng, có một con đường nhỏ ở vùng quê, dưới gian nhà, ánh đèn vàng sáng choang, Lê Văn Vân vẫn mặc đồ của Lý Vân, quần áo đã giặt đến mức hơi bạc màu.
Cuối cùng Lý Vân vẫn đồng ý, để sống tốt hơn, để có thể cho Lý Giai Dao được đào tạo tốt hơn, ông đã quyết định theo Lê Văn Vân tới Yên Kinh.
“Phù!” Sau khi đưa ra quyết định này, hình như Lý Vân hơi trút được gánh nặng, ông ta rút ra một xấp tiền dày ở trong túi, đây là tiền lương trong tháng này của ông ta, tầm một vạn tệ.
“Trước khi tới Yên Kinh cùng cậu, tôi muốn… tổ chức một buổi tiệc rượu ở trong gia đình.” Lý Vân bỗng lên tiếng: “Đúng lúc còn một tháng nữa là sinh nhật bốn mươi tuổi của tôi.”
Lê Văn Vân sửng sốt, nhưng anh hiểu suy nghĩ của Lý Vân.
Mấy năm qua, cuộc sống của Lý Vân rất túng thiếu, bình thường gần như là không mời ai tới ăn, có lẽ bạn bè họ hàng qua lại cũng rất ít.
Nhà của mình cũng lẻ loi ở chỗ này.
Rõ ràng ông ta không hề muốn qua lại, cũng thật sự không dám qua lại, thật ra mấy ngày nay ông ta luôn nghĩ cách mượn tiền, để góp đủ hai vạn, nhưng không một họ hàng bạn bè nào chịu cho ông ta mượn, thậm chí gọi điện thoại cũng chẳng dám nghe.
Nghe thấy ông ta muốn mời cơm, Lê Văn Vân liền gật đầu nói: “Sinh nhật bốn mươi tuổi à, vậy nhất định phải tổ chức mới được, nếu không thì chúng ta đi tìm khách sạn năm sao rồi mời mấy họ hàng đó qua đấy, để bọn họ chiêm ngưỡng bây giờ chú sống tốt đến cỡ nào?”
Lý Vân sửng sốt, vội lắc đầu nói: “Ở đây tôi chỉ có…”
“Chú đừng lo nghĩ chuyện tiền bạc, khách sạn năm sao gần đây nhất nằm ở chỗ nào?” Lê Văn Vân hỏi.
“Đi về phía thị trấn có một khách sạn suối nước nóng năm sao.” Lý Vân nhìn Lê Văn Vân nói.
“Vậy thì đặt chỗ đó đi.” Lê Văn Vân cười nói: “Chú đi thông báo với bạn bè của chú đi, ngày mai chú hãy dùng tiền của chú đi mua ít bộ đồ đẹp đi, rồi chú tính thử xem có bao nhiêu người bạn để ngày mai cháu nhờ người đi đặt tiệc rượu.”
Mặc dù Lý Vân hơi xấu hổ, nhưng ông ta vẫn gật đầu đáp: “Vậy để tối nay tôi sẽ tính số người.”
Dứt lời, ông ta lại nhìn Lê Văn Vân nói: “Lê Văn Vân, cảm ơn cậu.”
“Mạng của cháu là do chú cứu, nên chủ đừng cảm thấy áp lực, mạng của cháu đáng giả lắm đấy.” Lê Văn Vân cười hì hì đáp.
Anh lại trò chuyện rất lâu với Lý Vân, vừa giảm bớt áp lực trong lòng Lý Vân, lại vừa rút ngắn quan hệ với ông ta.
Hôm sau, Lý Vân nói ra con số đại khái cho Lê Văn Vân biết, sau đó Lê Văn Vân nhờ Phạm Nhược Tuyết gọi điện thoại, tìm một người ởYên Kinh đi đặt tiệc rượu cho Lý Vân.
Thời gian mời khách là năm ngày sau.
Mấy ngày nay, Lý Vân và Lý Giai Dao đều rất bận rộn.
Bọn họ không ngừng liên lạc với mấy họ hàng lúc trước, định qua lại lần nữa.
Nhưng rất nhiều họ hàng thậm chí còn không chịu nhận điện thoại của bọn họ.
Không ai muốn qua lại với họ hàng nghèo cũng là chuyện rất bình thường.
Lý Vân cũng không nổi giận, ngược lại ông ta rất thấu hiểu bọn họ, ông ta cảm thấy trước đây là do mình quá nghèo, nên bọn họ khinh thường hoặc không muốn qua lại với mình cũng là chuyện rất bình thường.
Ông ta cũng không ngại phiền, ngày nào cũng đích thân chạy khắp nơi để thông báo.
Phạm Nhược Tuyết vốn định đưa xe cho ông ta lại đi, nhưng bất đắc dĩ là Lý Vân chưa có giấy phép lái xe.
Nhưng Lý Vân vẫn rất kiên nhẫn, đi tới từng nhà để thông báo.
Mấy họ hàng kia của ông ta biết ông ta định tổ chức tiệc rượu ở khách sạn năm sao thì cực kỳ ngạc nhiên. Lý Vân cũng nói cho bọn họ biết rằng, Lôi Tấn đã bị bắt rồi, nên ông ta không cần phải trả nợ nữa…
Nói tóm lại mấy ngày này, mặc dù Lý Vân chạy khắp nơi, nhưng tâm trạng lại ngày càng vui vẻ, trạng thái toàn thân cũng ngày càng tốt.
Sau khi con người trút được gánh nặng, cả người như trẻ đi mấy tuổi. Tuước đây trông Lý Vân có vẻ ảm đạm thâm trầm. Lê Văn Vân vẫn ở trong nhà bọn họ sau ngày đầu tiên Phạm Nhược Tuyết ngủ cùng Lê Văn Vân thì mấy ngày sau đó, cô không ngủ cùng giường với Lê Văn Vân nữa.