Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Có rể là chiến vương - Chương 609
“E rằng phải dùng đầu của ông mới đổi được hai thanh đao này.” Lê Văn Vân bình tĩnh nói, rồi khóe miệng khẽ cong lên nở nụ cười khinh bỉ.
Anh nhìn Lôi Tấn bằng ánh mắt tràn ngập vẻ cương quyết, khinh thường và… phẫn nộ.
Lôi Tấn nghe Lê Văn Vân nói thế, rồi lại nhìn thấy ánh mắt của Lê Văn Vân thì không khỏi nổi da gà khắp người.
Nhưng trên mặt ông ta nhanh chóng lóe lên tia hung ác, rồi bóp cổ Lê Văn Vân, dứt khoát đè anh xuống ghế nói: “Ranh con, mẹ nó mày dám uy hiếp tao? Ông đây nói cho mày biết, tao mặc kệ mày bị thương thế nào, nhưng mày đừng có mà giả vờ hung ác trước mặt ông đây. Lý Vân có họ hàng nào, ông đây là người rõ nhất, nếu ông ta có họ hàng lợi hại đã sớm tới tìm tôi để giải quyết rắc rối rồi. Không ngờ mày lại dám uy hiếp tao? Mày chán sống rồi đúng không?”
Cổ bị bóp chặt, vết thương cũng đau nhói.
Nhưng trên mặt Lê Văn Vân vẫn hiện lên vẻ khinh bỉ.
Tiếng bước chân bên tai anh ngày càng rõ ràng.
Đồng thời ở phía cửa, hai người mà Lôi Tấn để lại để canh chừng bên ngoài cũng không khỏi xuất hiện tình huống bất ngờ.
Đúng lúc này, một người hoảng loạn chạy vào nói: “Anh Tấn, có… có người tới!”
“Ai thế?” Lôi Tấn bỗng nhìn về phía Lý Vân hỏi: “Các ông đã báo cảnh sát à?”
Vẻ mặt ông ta hơi kiêng kỵ, dù sao cũng là cho vay nặng lãi, suy cho cùng chuyện này cũng vi phạm pháp luật.
Ông ta nhìn về phía Lý Vân bằng ánh mắt tràn ngập sự hung ác và uy hiếp.
Lý Vân nhìn thấy ánh mắt này thì cực kỳ sợ hãi, ông ta vội nói: “Tôi không có, tôi thật sự không có.”
Lôi Tấn bỗng nhìn về phía Lê Văn Vân: “Là thằng ranh nhà mày báo cảnh sát đúng không?”
Lê Văn Vân khẽ cười không nói gì, vẻ mặt vẫn khinh bỉ.
“Được lắm, ranh con, mày hãy nhớ đấy, mày đã gây thêm rắc rối cho bố con Lý Vân, sau này mày sẽ hiểu thôi.” Lôi Tấn đen mặt nói.
Lý Vân và Lý Giai Dao ở bên cạnh nhất thời thay đổi sắc mặt.
Bọn họ không dám báo cảnh sát, phần lớn là vì dù Lôi Tấn ngồi tù thì khoản tiền này vẫn còn đó, người khác vẫn sẽ tới gây sự với bố con bọn họ.
“Anh Tấn, hình như bọn họ… không phải là cảnh sát tuần tra.” Đúng lúc này, tên chạy vào kia bỗng lên tiếng.
“Hả?” Lôi Tấn nhíu mày hỏi: “Ý cậu là sao?”
“Bởi vì có nhiều người lắm. Em cảm thấy trên trần chúng ta không có nhiều cảnh sát tuần tra đến thế? Tên chạy vào nói.
Đúng vậy, trên con đường nhỏ vùng quê, lúc này… có hơn một trăm ánh đèn flash đang lấp lóe, bọn họ đi dọc trên con đường nhỏ vùng quê, kéo thành một hàng dài, như bầu trời đầy sao, đang không ngừng tới gần nhà của Lý Vân.
Lôi Tấn sửng sốt, nhưng ông ta nhanh chóng hiểu ra, mấy người này là do Lê Văn Vân gọi tới.
Nếu không phải là người của cảnh sát, Lê Văn Vân có thể một lần gọi hơn một trăm người tới đây, rốt cuộc Lê Văn Vân này là ai?
Sắc mặt Lê Văn Vân cực kỳ khó coi, ông ta nhìn chằm chằm Lê Văn Vân hỏi: “Ranh con, rốt cuộc mày là ai?”
Lê Văn Vân nhìn Lý Vân và Lý Giai Dao ở bên cạnh, rồi nở nụ cười với bọn họ, sau đó lại nhìn về phía Lôi Tấn cười đáp: “Tôi là Người Gác Đêm.”
“Hả?” Hình như Lôi Tấn nhất thời chưa hiểu hàm ý trong câu nói này.
Đúng lúc này, Lê Văn Vân thở dài, mặc kệ vết thương trên người, mà túm lấy bàn tay đang bóp cổ mình của Lôi Tấn, rồi dốc hết sức hét lớn ra bên ngoài: “Vì mọi sự sống!”
Tiếng hét đột ngột của Lê Văn Vân đã khiến toàn bộ người ở trong nhà đều sửng sốt.
Sau đó bọn họ nghe thấy trên con đường nhỏ vùng quê ở bên ngoài nhà bỗng truyền tới tiếng đồng thanh.
“Mũi dao chỉ về đâu, tim hướng về đó!”
Anh nhìn Lôi Tấn bằng ánh mắt tràn ngập vẻ cương quyết, khinh thường và… phẫn nộ.
Lôi Tấn nghe Lê Văn Vân nói thế, rồi lại nhìn thấy ánh mắt của Lê Văn Vân thì không khỏi nổi da gà khắp người.
Nhưng trên mặt ông ta nhanh chóng lóe lên tia hung ác, rồi bóp cổ Lê Văn Vân, dứt khoát đè anh xuống ghế nói: “Ranh con, mẹ nó mày dám uy hiếp tao? Ông đây nói cho mày biết, tao mặc kệ mày bị thương thế nào, nhưng mày đừng có mà giả vờ hung ác trước mặt ông đây. Lý Vân có họ hàng nào, ông đây là người rõ nhất, nếu ông ta có họ hàng lợi hại đã sớm tới tìm tôi để giải quyết rắc rối rồi. Không ngờ mày lại dám uy hiếp tao? Mày chán sống rồi đúng không?”
Cổ bị bóp chặt, vết thương cũng đau nhói.
Nhưng trên mặt Lê Văn Vân vẫn hiện lên vẻ khinh bỉ.
Tiếng bước chân bên tai anh ngày càng rõ ràng.
Đồng thời ở phía cửa, hai người mà Lôi Tấn để lại để canh chừng bên ngoài cũng không khỏi xuất hiện tình huống bất ngờ.
Đúng lúc này, một người hoảng loạn chạy vào nói: “Anh Tấn, có… có người tới!”
“Ai thế?” Lôi Tấn bỗng nhìn về phía Lý Vân hỏi: “Các ông đã báo cảnh sát à?”
Vẻ mặt ông ta hơi kiêng kỵ, dù sao cũng là cho vay nặng lãi, suy cho cùng chuyện này cũng vi phạm pháp luật.
Ông ta nhìn về phía Lý Vân bằng ánh mắt tràn ngập sự hung ác và uy hiếp.
Lý Vân nhìn thấy ánh mắt này thì cực kỳ sợ hãi, ông ta vội nói: “Tôi không có, tôi thật sự không có.”
Lôi Tấn bỗng nhìn về phía Lê Văn Vân: “Là thằng ranh nhà mày báo cảnh sát đúng không?”
Lê Văn Vân khẽ cười không nói gì, vẻ mặt vẫn khinh bỉ.
“Được lắm, ranh con, mày hãy nhớ đấy, mày đã gây thêm rắc rối cho bố con Lý Vân, sau này mày sẽ hiểu thôi.” Lôi Tấn đen mặt nói.
Lý Vân và Lý Giai Dao ở bên cạnh nhất thời thay đổi sắc mặt.
Bọn họ không dám báo cảnh sát, phần lớn là vì dù Lôi Tấn ngồi tù thì khoản tiền này vẫn còn đó, người khác vẫn sẽ tới gây sự với bố con bọn họ.
“Anh Tấn, hình như bọn họ… không phải là cảnh sát tuần tra.” Đúng lúc này, tên chạy vào kia bỗng lên tiếng.
“Hả?” Lôi Tấn nhíu mày hỏi: “Ý cậu là sao?”
“Bởi vì có nhiều người lắm. Em cảm thấy trên trần chúng ta không có nhiều cảnh sát tuần tra đến thế? Tên chạy vào nói.
Đúng vậy, trên con đường nhỏ vùng quê, lúc này… có hơn một trăm ánh đèn flash đang lấp lóe, bọn họ đi dọc trên con đường nhỏ vùng quê, kéo thành một hàng dài, như bầu trời đầy sao, đang không ngừng tới gần nhà của Lý Vân.
Lôi Tấn sửng sốt, nhưng ông ta nhanh chóng hiểu ra, mấy người này là do Lê Văn Vân gọi tới.
Nếu không phải là người của cảnh sát, Lê Văn Vân có thể một lần gọi hơn một trăm người tới đây, rốt cuộc Lê Văn Vân này là ai?
Sắc mặt Lê Văn Vân cực kỳ khó coi, ông ta nhìn chằm chằm Lê Văn Vân hỏi: “Ranh con, rốt cuộc mày là ai?”
Lê Văn Vân nhìn Lý Vân và Lý Giai Dao ở bên cạnh, rồi nở nụ cười với bọn họ, sau đó lại nhìn về phía Lôi Tấn cười đáp: “Tôi là Người Gác Đêm.”
“Hả?” Hình như Lôi Tấn nhất thời chưa hiểu hàm ý trong câu nói này.
Đúng lúc này, Lê Văn Vân thở dài, mặc kệ vết thương trên người, mà túm lấy bàn tay đang bóp cổ mình của Lôi Tấn, rồi dốc hết sức hét lớn ra bên ngoài: “Vì mọi sự sống!”
Tiếng hét đột ngột của Lê Văn Vân đã khiến toàn bộ người ở trong nhà đều sửng sốt.
Sau đó bọn họ nghe thấy trên con đường nhỏ vùng quê ở bên ngoài nhà bỗng truyền tới tiếng đồng thanh.
“Mũi dao chỉ về đâu, tim hướng về đó!”