• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Có rể là chiến vương (4 Viewers)

  • Có rể là chiến vương - Chương 608

“Cả người không có một chút sức lực, toàn thân mềm nhũn. Trên người bị chém mười mấy nhát dao, nhưng chắc không có gì to tát, có lẽ nghỉ dưỡng một khoảng thời gian là ổn thôi.” Lê Văn Vân ngẫm nghĩ nói.





Lý Giai Dao ở bên cạnh cầm điện thoại, nghe Lê Văn Vân nói thế thì hình như hơi sợ hãi, nên tay khẽ run lên.





Nhưng nghĩ mấy ngày nay hình như Lê Văn Vân là người rất tốt, nên cô ấy nghiến răng, vẫn đứng vững lại.





“Anh gửi địa chỉ cho em đi, em sẽ tới đó ngay” Phạm Nhược Tuyết vội nói.





Lê Văn Vân gật đầu đáp: “Để anh phát định vị cho em, sau khi em đến trấn trên rồi thì tìm





một bác sĩ tên là Hàn Phượng, bảo bà ta dẫn em tới tìm anh là được. Đúng rồi, em dẫn theo Ít người tới đây, anh cần phải phô trương một tý.”





“Em biết rồi!” Phạm Nhược Tuyết dứt khoát cúp máy.





Lê Văn Vân nhanh chóng phát định vị qua cho cô, rồi Phạm Nhược Tuyết nhắn lại: “Hai tiếng nữa sẽ tới.”





Sau khi cúp máy, Lý Giai Dao muốn nói lại thôi nói: “Anh Lê Văn Vân, em… em và bố em… không muốn gây sự”





Lê Văn Vân im lặng nhìn dáng vẻ này của Lý Giai Dao, hình như sự mềm mại trong tim anh đã bị chạm phải, anh rất muốn xoa đầu Lý Giai Dao, nhưng anh thật sự không nhấc tay lên nổi, nên cười đáp: “Dao Dao, em cứ yên tâm, anh là người tốt, hơn nữa còn là người rất rất





tốt.”





“Nhưng… anh… có dao, anh còn nói bị người khác chém mười mấy nhát dao, có phải anh là người của xã hội đen đúng không?” Hình như cuối cùng cô ấy không dám hỏi cho lắm.





Lê Văn Vân nhìn Lý Giai Dao, rồi khẽ cười đáp: “Anh không phải”





Hai người vừa nói vừa chậm rãi đi về nhà, lúc đến nhà đã là bảy rưỡi rồi.





“Em phải đi nấu cơm đây, lát nữa bố em sẽ về” Lý Giai Dao nói.





Lê Văn Vân gật đầu.





Rồi anh ngồi xuống chiếc ghế ở nhà chính.





Chiếc ghế là do Lý Vân tự làm, nên ngồi rất thoải mái.





Chưa được bao lâu, Lý Vân cũng quay về, ông ta mặt mày ủ rũ, ngực ôm một xấp tiền, Lê Văn Vân liếc nhìn, cùng lắm cũng tầm một vạn, có lẽ vẫn còn chút khoảng cách.





Chân trước ông ta vừa tới nhà, chân sau bên ngoài đã có đèn pin sáng lên.





“Bọn họ tới rồi à?” Trong lòng Lê Văn Vân mừng rỡ.





Dù gì bây giờ cũng trôi qua tầm hai tiếng đồng hồ rồi, có lẽ Phạm Nhược Tuyết từ Yên Kinh tới đây cũng gần tới rồi.





Lúc anh nhìn thấy rõ người tới thì khẽ cau mày.





Người tới không phải là Phạm Nhược Tuyết mà là Lôi Tấn.





Ông ta dẫn theo bảy tám người đi vào trong nhà, lúc Lý Vân nhìn thấy ông ta thì sắc mặt hơi thay đổi.





Lôi Tấn rất tự nhiên, ông ta liếc nhìn Lý Giai Dao ở bên cạnh rồi nói: “Ôi chao, Dao Dao đang nấu cơm à, đôi tay nhỏ nhắn xinh đẹp như thế mà dùng để nấu cơm thì lãng phí lắm”





Sắc mặt Lý Vân hơi thay đổi nói: “Anh Tấn, chẳng phải anh nói là ngày mai à?”





“Ông đây nói là ngày mai, nhưng chẳng phải hôm nay ông đã được phát lương rồi à?” Lôi Tấn mắng: “Ông giao tiền ra đây.”





Lý Vân run rẩy, rồi rút ra một xấp tiền nói: “Đây là toàn bộ số tiền trong tháng này của tôi, tổng cộng là một vạn hai, còn chút tiền riêng không nhận được, anh có thể.”





“Tôi nhớ tôi đã nói là hai vạn rồi mà.” Lôi Tẩn hờ hững đáp.





Lý Vân run rẩy nói: “Anh… có thể thư thả cho tôi mấy ngày được không?”





“Thư thả ư?” Lôi Tấn cười chế giễu: “Thư thả mấy ngày cũng được thôi, các anh em, kéo Dao Dao tới đây cho tôi, bảo Dao Dao ngủ với tôi một đêm, cô ấy là lần đầu tiên nên tôi sẽ giảm cho ông mười vạn thế nào?”





“Tôi không cần” Lý Vân bỗng biến sắc.





Sắc mặt Lê Văn Vân cũng hơi thâm trầm, anh không ngờ Lối Tấn này lại dám to gan như vậy.





Mấy người đó thật sự đi tới, định kéo Lý Giai Dao đi.





“Vụt!”





Đúng lúc này, mắt Lôi Tấn bỗng lóe lên, ánh mắt ông ta nhìn vào trong góc nhà, dạo Vô Danh và dao Phá Không của Lê Văn Vân đang nằm ở trong đó.





Dưới ánh đèn, hai thanh đao sáng chói, vừa nhìn đã biết là món đồ tốt.





Lôi Tấn đi qua đó, rồi cầm hai thanh đao lên xem: “Chậc chậc, dao tốt! Tôi nói này lão Lý, không ngờ trong tay ông có món đồ tốt thế này, mà ông lại không nói ra? Các cậu ngừng tay trước đi.”





Hai người định đi kéo Lý Giai Dao vội ngừng bước.





Lôi Tấn nói: “Hai thanh đao này có thể bán với mức giá cao, thế này đi, tôi dùng hai thanh đạo này xóa bỏ một vạn cho ông, coi như chuyện trong tháng này đã giải quyết xong.”





“Dạo này… không phải của tôi.” Lý Vân vội nói.





Lôi Tấn sửng sốt rồi cười híp mắt nhìn về phía Lê Văn Vân: “Xem ra, hình như dao này là của cậu đúng không? Lúc trước cậu nói muốn trả tiền giúp ông ta đúng không, tôi sẽ lấy hai thanh đao này đi, cậu không có ý kiến gì chứ?”





Lê Văn Vân luôn nhìn Lôi Tấn, nghe ông ta nói thế, gương mặt không cảm xúc của Lê Văn Vân bỗng nở nụ cười.





“Một vạn tệ ư? E rằng ông không đủ mua một thanh đao này” Lê Văn Vân khẽ cười đáp.


Lôi Tấn húp mắt lại, ông ta thu đao, rôi đi tới trước mặt Lê Văn Vân, tay chống lên vết thương của Lê Văn Vân, sau đó đề mạnh xuống, ánh mắt tràn ngập vẻ tàn nhẫn hỏi: “Vậy đã đủ chưa?” Cơn đau kịch liệt tiừ miệng vết thương xông thẳng lên đầu Lê Văn Vân, nhưng Lê Văn Vân chẳng hể nhiu mày, anh khẽ nói: E rằng ông phải dùng đầu của mình mới có thể đổi thanh đạo này. Đồng thời, tại anh đã nghe thấy tiếng buớc chân ở phía xa xa.














 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom