Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Có rể là chiến vương - Chương 588
Lê Văn Vân thoáng sững người. Quả thật anh không hiểu lắm.
Kiến thức của anh về mấy chuyện sau siêu cấp đều là do Trác Nhất Minh và Vương Hồng nói cho biết.
Nhưng cấp bậc siêu cấp, phóng mắt toàn thế giới, không tính Thiên Bảng chỉ tính những chỗ khác thì tổng cộng nhiều nhất cũng chỉ khoảng hai mươi người, nên khả năng hấp thu xương cốt của mỗi người khác nhau cũng là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra.
Vì vậy, hấp thu xương rồng là khái niệm gì, Lê Văn Vân thật tình không biết. Bây giờ, nghe giọng điệu của Lý Đông Dã thì xem ra số người có thể hấp thu xương rồng tương đối hiếm.
“Hầy, quả nhiên là thằng oắt con mới bước chân vào siêu cấp” Lý Đông Dã tự tin mỉm cười: “Trước khi cậu chết, để tôi cho cậu chết một cách minh bạch!”
“Nếu tôi đoán không sai, hẳn sư phụ của cậu có tên là Bạch Thương Vân, đúng không!” Lý Đông Dã Thản nhiên nói: “Một con cóc thích ngồi rục trong tù!”
Lê Văn Vân rục rịch trong lòng, thật ra thì anh chưa từng nghe qua con người này, nhưng hiển nhiên, câu nói lúc trước của Long Ưng Đài đã khiến Lý Đông Dã hiểu nhầm, Bạch Thương Vân chính là người bạn biến thái thích ở trong tù mà Long Ưng Đài từng nhắc tới.
Bởi vì một câu nói dối của Long Ưng Đài, tất cả họ đều tưởng rằng Lê Văn Vân chính là đồ đệ của ông ta.
“Chắc hẳn cậu cũng xuất thân từ ngục giam, sau đó mới đột phá đến siêu cấp, rồi dưới tình huống cơ duyên xảo hợp, vô tình phát hiện mình có thể hấp thu xương rồng.” Lý Đông Dã tiếp tục ung dung giải thích: “Cho nên cậu không hề biết rằng loại thể chất có thể hấp thu xương rồng này rất hiếm, phải nói là hiếm đến cùng cực!”
“Vậy nên?” Lê Văn Vân Khẽ cười hỏi.
“Vậy nên, rất đơn giản, tôi muốn có được thể chất giống như cậu. Máu và hấp thu xương cốt có liên quan nhất định với nhau, vì thế tôi định đổi máu với cậu.”
Lý Đông Dã cười nói: “Sau khi đổi máu, cậu còn trẻ như vậy mà đã lên tới siêu cấp, sinh mệnh lực ẩn chứa trong máu hẳn sẽ vô cùng nồng đậm, đủ để tôi sống thêm một thời gian. Nếu trong thời gian này, tôi có thể tìm thấy xương rồng để hấp thu, vậy sẽ càng sống lâu hơn, đến cuối cùng, tôi sẽ vượt qua Trác Nhất Minh, trở thành vô địch thiên hạ, hoàn toàn không phải không có khả năng” Lý Đông Dã cười híp mắt nói.
“Tôi đúng thật không nghĩ tới điều này.” Lê Văn Vân nói: “Hóa ra còn có cách đổi máu nữa!”
Y học hiện đại, truyền máu người khác vào người mình thật sự là chuyện quá đơn giản.
Nhìn thấy biểu hiện vô cùng bình tĩnh của Lê Văn Vân, Lý Đông Dã thở dài một hơi: “Đúng là tuổi trẻ ngông cuồng, tận giờ phút này vẫn còn trưng ra dáng vẻ ta đây là thiên hạ đệ nhất được. Tôi không phủ nhận thiên phú của cậu, chỉ tốn chín năm ngắn ngủn mà đã thăng từ sơ nhập lên siêu cấp, đây là lần đầu tiên tôi gặp một người có thiên phú như vậy. Nhưng đến đây là hết rồi! Có thiên phú mà không trưởng thành nổi thì cũng chỉ là nói suông mà thôi!”
“Biết khôn thì mau quỳ xuống xin lỗi đi, đến lúc đó tôi sẽ cho cậu chết thống khoái!” Lý Đông Dã Bình tĩnh nói: “À, đúng rồi, quên giới thiệu cho cậu, ông lão này chính là Vân Đạo Tử, không biết Bạch Thương Vân có từng nhắc tới trước mặt cậu chưa, nhưng ông ta cũng là siêu cấp đấy!”
Nghe ông ta nói xong, tâm trạng Lê Văn Vân hạ xuống, quả nhiên là hai siêu cấp.
Đội hình như vậy, đúng là phô trương!
“Bốp bốp bốp!”
Lý Đông Dã vỗ tay ba cái, một tràng tiếng bước chân giòn giã vang lên xung quanh, toàn bộ những người mà Lê Văn Vân nhìn thấy trong trang viên đều đã tới, bao vây lấy căn nhà nhỏ này.
“Hai người siêu cấp, ba mươi người tiếp cận đỉnh cấp!” Lý Đông Dã Nhìn thẳng vào Lê Văn Vân, nói: “Cho dù là Trác Nhất Minh, người được tôn xưng là kẻ mạnh nhất đương thời tới đây, cũng đủ khiến ông ta thấy nghẹn. Cậu nói xem, cậu có tư cách gì bàn điều kiện với chúng tôi.”
“Phù!”
Lê Văn Vân thở dài một hơi, sau đó ngẩng đầu, nhìn Lý Đông Dã, nói: “Chẳng lẽ ông chưa từng nghĩ tới, ông cố tình chọn một nơi vắng vẻ như vậy, mà tôi, dù biết rõ ông có thù hận với mình, nhưng vẫn một mình tới đây, là vì nguyên nhân gì sao?”
Lý Đông Dã nghe thấy câu này của Lê Văn Vân, mặt mày thoảng biến sắc.
“Yên tâm, tôi tới đây có một mình thôi.” Lê Văn Vân giễu cợt nói: “Mấy ông già như các ông, đã bước nửa chân vào huyệt mộ rồi mà còn nhát gan tới vậy.”
“Hừ, còn dám ngông cuồng à!” Lý Đạo Nhiên Đột nhiên đứng dậy: “Bố, đừng nói nhiều với thằng nhãi này nữa, trực tiếp ra tay đi. Con vừa thấy cậu ta mở miệng thì đã tức điên rồi!”
Lý Đông Dã nhìn Lê Văn Vân.
Kiến thức của anh về mấy chuyện sau siêu cấp đều là do Trác Nhất Minh và Vương Hồng nói cho biết.
Nhưng cấp bậc siêu cấp, phóng mắt toàn thế giới, không tính Thiên Bảng chỉ tính những chỗ khác thì tổng cộng nhiều nhất cũng chỉ khoảng hai mươi người, nên khả năng hấp thu xương cốt của mỗi người khác nhau cũng là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra.
Vì vậy, hấp thu xương rồng là khái niệm gì, Lê Văn Vân thật tình không biết. Bây giờ, nghe giọng điệu của Lý Đông Dã thì xem ra số người có thể hấp thu xương rồng tương đối hiếm.
“Hầy, quả nhiên là thằng oắt con mới bước chân vào siêu cấp” Lý Đông Dã tự tin mỉm cười: “Trước khi cậu chết, để tôi cho cậu chết một cách minh bạch!”
“Nếu tôi đoán không sai, hẳn sư phụ của cậu có tên là Bạch Thương Vân, đúng không!” Lý Đông Dã Thản nhiên nói: “Một con cóc thích ngồi rục trong tù!”
Lê Văn Vân rục rịch trong lòng, thật ra thì anh chưa từng nghe qua con người này, nhưng hiển nhiên, câu nói lúc trước của Long Ưng Đài đã khiến Lý Đông Dã hiểu nhầm, Bạch Thương Vân chính là người bạn biến thái thích ở trong tù mà Long Ưng Đài từng nhắc tới.
Bởi vì một câu nói dối của Long Ưng Đài, tất cả họ đều tưởng rằng Lê Văn Vân chính là đồ đệ của ông ta.
“Chắc hẳn cậu cũng xuất thân từ ngục giam, sau đó mới đột phá đến siêu cấp, rồi dưới tình huống cơ duyên xảo hợp, vô tình phát hiện mình có thể hấp thu xương rồng.” Lý Đông Dã tiếp tục ung dung giải thích: “Cho nên cậu không hề biết rằng loại thể chất có thể hấp thu xương rồng này rất hiếm, phải nói là hiếm đến cùng cực!”
“Vậy nên?” Lê Văn Vân Khẽ cười hỏi.
“Vậy nên, rất đơn giản, tôi muốn có được thể chất giống như cậu. Máu và hấp thu xương cốt có liên quan nhất định với nhau, vì thế tôi định đổi máu với cậu.”
Lý Đông Dã cười nói: “Sau khi đổi máu, cậu còn trẻ như vậy mà đã lên tới siêu cấp, sinh mệnh lực ẩn chứa trong máu hẳn sẽ vô cùng nồng đậm, đủ để tôi sống thêm một thời gian. Nếu trong thời gian này, tôi có thể tìm thấy xương rồng để hấp thu, vậy sẽ càng sống lâu hơn, đến cuối cùng, tôi sẽ vượt qua Trác Nhất Minh, trở thành vô địch thiên hạ, hoàn toàn không phải không có khả năng” Lý Đông Dã cười híp mắt nói.
“Tôi đúng thật không nghĩ tới điều này.” Lê Văn Vân nói: “Hóa ra còn có cách đổi máu nữa!”
Y học hiện đại, truyền máu người khác vào người mình thật sự là chuyện quá đơn giản.
Nhìn thấy biểu hiện vô cùng bình tĩnh của Lê Văn Vân, Lý Đông Dã thở dài một hơi: “Đúng là tuổi trẻ ngông cuồng, tận giờ phút này vẫn còn trưng ra dáng vẻ ta đây là thiên hạ đệ nhất được. Tôi không phủ nhận thiên phú của cậu, chỉ tốn chín năm ngắn ngủn mà đã thăng từ sơ nhập lên siêu cấp, đây là lần đầu tiên tôi gặp một người có thiên phú như vậy. Nhưng đến đây là hết rồi! Có thiên phú mà không trưởng thành nổi thì cũng chỉ là nói suông mà thôi!”
“Biết khôn thì mau quỳ xuống xin lỗi đi, đến lúc đó tôi sẽ cho cậu chết thống khoái!” Lý Đông Dã Bình tĩnh nói: “À, đúng rồi, quên giới thiệu cho cậu, ông lão này chính là Vân Đạo Tử, không biết Bạch Thương Vân có từng nhắc tới trước mặt cậu chưa, nhưng ông ta cũng là siêu cấp đấy!”
Nghe ông ta nói xong, tâm trạng Lê Văn Vân hạ xuống, quả nhiên là hai siêu cấp.
Đội hình như vậy, đúng là phô trương!
“Bốp bốp bốp!”
Lý Đông Dã vỗ tay ba cái, một tràng tiếng bước chân giòn giã vang lên xung quanh, toàn bộ những người mà Lê Văn Vân nhìn thấy trong trang viên đều đã tới, bao vây lấy căn nhà nhỏ này.
“Hai người siêu cấp, ba mươi người tiếp cận đỉnh cấp!” Lý Đông Dã Nhìn thẳng vào Lê Văn Vân, nói: “Cho dù là Trác Nhất Minh, người được tôn xưng là kẻ mạnh nhất đương thời tới đây, cũng đủ khiến ông ta thấy nghẹn. Cậu nói xem, cậu có tư cách gì bàn điều kiện với chúng tôi.”
“Phù!”
Lê Văn Vân thở dài một hơi, sau đó ngẩng đầu, nhìn Lý Đông Dã, nói: “Chẳng lẽ ông chưa từng nghĩ tới, ông cố tình chọn một nơi vắng vẻ như vậy, mà tôi, dù biết rõ ông có thù hận với mình, nhưng vẫn một mình tới đây, là vì nguyên nhân gì sao?”
Lý Đông Dã nghe thấy câu này của Lê Văn Vân, mặt mày thoảng biến sắc.
“Yên tâm, tôi tới đây có một mình thôi.” Lê Văn Vân giễu cợt nói: “Mấy ông già như các ông, đã bước nửa chân vào huyệt mộ rồi mà còn nhát gan tới vậy.”
“Hừ, còn dám ngông cuồng à!” Lý Đạo Nhiên Đột nhiên đứng dậy: “Bố, đừng nói nhiều với thằng nhãi này nữa, trực tiếp ra tay đi. Con vừa thấy cậu ta mở miệng thì đã tức điên rồi!”
Lý Đông Dã nhìn Lê Văn Vân.
Bình luận facebook