Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Có rể là chiến vương - Chương 56
Anh ta luôn cho rằng Lê Văn Vân chỉ là một người mà Đỗ Tịch Tịch vớ tạm để viện cớ với Trịnh Hòa mà thôi, có lẽ hai người có quen biết, nhưng nhất định không thể nào là bạn trai của Đỗ Tịch Tịch!
Hơn nữa, cho dù Lê Văn Vân là bạn trai Đỗ Tịch Tịch, Đỗ Thương Bắc chính là bố vợ của anh, cũng sẽ không đến mức cúi đầu xin lỗi anh như vậy chứ!
Trong nháy mắt, anh ta chỉ cảm thấy đầu óc đóng băng, tất cả trống rỗng.
Lúc này, Đỗ Thương Bắc ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tạ Khôn.
“Tổng giám đốc Đỗ, tôi thấy cách ăn mặc của anh ta… không xứng với công ty chúng ta… tôi…” Anh ta đã lắp ba lắp bắp.
“Cậu đi làm ở công ty nhiều năm như vậy, thế mà học ra được nhìn mặt mà bắt hình dong?” Đỗ Thương Bắc nhìn Tạ Khôn, giọng điệu rất phẫn nộ nói: “Bắt đầu từ hôm nay, cậu đã rút khỏi vị trí giám đốc kinh doanh, đến chi nhánh công ty đi!”
Vẻ mặt Tạ Khôn lập tức biến đổi!
Bây giờ anh ta chính là giám đốc kinh doanh của công ty mẹ mà phải đi đến công ty chi nhánh, vậy chính là giảng mất vài cấp rồi!
“Còn nữa, bây giờ lập tức xin lỗi Lê Văn Vân ngay!” Đỗ Thương Bắc sầm mặt nói.
Vẻ mặt Tạ Khôn cực kỳ khó hiểu.
Vì người trước mặt này mà Đỗ Thương Bắc lại muốn giảng chức anh ta.
“Còn không xin lỗi? Hay là muốn tự thu dọn đồ đạc cút đi!” Đỗ Thương Bắc khẽ quát một tiếng nói.
Tạ Khôn cắn chặt răng, sau đó đi tới bên cạnh Lê Văn Vân, cúi đầu, khom lưng nói: “Thành thật xin lỗi anh Lê, tôi không nên nhìn mặt mà bắt hình dong. Vừa rồi là sai lầm của tôi, hy vọng anh có thể tha thứ cho tôi.”
Đỗ Thương Bắc cũng nhìn về phía Lê Văn Vân.
Anh có thể nhìn ra được Đỗ Thương Bắc không muốn người này rời đi, nói cách khác, tên Tạ Khôn này thật sự rất có năng lực.
Lê Văn Vân vẫy tay nói: “Ngài xử lý tốt là được.”
Đỗ Thương Bắc thở phào nhẹ nhõm một hơi, ông ta hung dữ nhìn thoáng qua Tạ Khôn, sau đó dẫn Lê Văn Vân đi đến thang máy.
Chờ đến khi Lê Văn Vân và Đỗ Thương Bắc biến mất ở bên trong thang máy, anh ta mới hạ mông ngồi xuống sô pha, vẻ mặt rất sầu thảm!
Quanh đó, những người vừa thấy cảnh tượng này đã sợ ngây người.
Bọn họ bắt đầu tò mò về thân phận Lê Văn Vân ..
Vào bên trong thang máy, Đỗ Thương Bắc thấy Lê Văn Vân không còn tức giận nữa, lúc này mới thở phào một hơi, rồi nói: “Sau này có lẽ sẽ phải làm cho cậu uất ức một chút, con gái của tôi đã bị tôi chiều hư, hơn nữa con bé còn rất tò mò về cậu, có lẽ sẽ…”
“Không sao cả” Lê Văn Vân cười nói.
Đỗ Thương Bắc cười trừ, sau đó lại nghiêng đầu hỏi: “Đúng rồi, lần trước Tịch Tịch có nói cậu là bạn trai con bé, thật ra tôi cũng rất hài lòng về cậu, nếu không cậu cứ diễn giả thành thật luôn? Tịch Tịch lớn lên cũng rất xinh đẹp, tuy tính tình kỳ lạ một chút, nhưng mà tính cách của con bé nếu sống chung cũng sẽ rất vui.”
Lê Văn Vân muốn xỉu luôn tại chỗ, cứ như cái ông già này sợ con gái của mình không lấy chồng được vậy!
Anh cũng không đáp lời, Đỗ Thương Bắc đưa anh đến bộ phận nhân sự làm thủ tục nhận chức, sau đó lại dẫn anh đến văn phòng Đỗ Tịch Tịch!
Ông ấy gõ lên cửa, rồi mở ra!
Đỗ Tịch Tịch đang ngồi trên ghế làm việc, cô ấy đeo cặp kính mắt, trên người cô là bộ đồng phục, tóc rối xù, giống như là lần đầu tiên Lê Văn Vân nhìn thấy cô ấy, toát ra vẻ lạnh nhạt và trí thức.
“Tịch Tịch, bố dẫn thư ký của con đến.” Đỗ Thương Bắc nói.
Đỗ Tịch Tịch thả một phần văn kiện trên tay xuống, vừa ngẩng đầu đã thấy Lê Văn Vân, trong đôi mắt cô ấy hơi sáng lên.
Nhìn thấy phản ứng của Đỗ Tịch Tịch, khóe mắt Đỗ Thương Bắc hơi lộ ra ý cười nói: “Con hài lòng chứ!”
“Hài lòng hài lòng!” Trên mặt Đỗ Tịch Tịch lóe lên sự tinh ranh.
“Vậy được, hai đứa nói chuyện đi, bố đi trước.” Đỗ Thương Bắc nói xong thì chớp chớp mắt với Lê Văn Vân, đi ra khỏi văn phòng, còn tiện tay đóng cửa lại.
Bên trong văn phòng, Đỗ Tịch Tịch tháo mắt kính xuống, đứng dậy, cười như không cười nhìn từ đầu đến chân Lê Văn Vân, tỏ vẻ cuối cùng anh cũng rơi vào tay tôi rồi.
Vì không có hại, Lê Văn Vân lựa chọn nhìn thẳng vào cô ấy.
Đỗ Tịch Tịch chú ý tới ánh mắt Lê Văn Vân, trừng mắt nói: “Mắt anh đang nhìn đi đâu đó!”
Lê Văn Vân ho khan một tiếng, đi tới bên cạnh, đặt mông ngồi xuống.
Đỗ Tịch Tịch cười ha ha nói: “Được, bây giờ anh là cấp dưới của tôi, tôi ra lệnh cho anh nói rõ anh làm sao cứu được bố tôi, còn nữa, đàn chị Diệp Mộng và đàn anh Vưu Tường nói anh phạm tội là chuyện gì nữa, nói rõ từng chuyện!”.
Lê Văn Vân cứng họng, sau đó trợn mắt về phía Đỗ Tịch Tịch nói: “Vì đã từng thấy bố cô gặp phải nguy hiểm, tôi mới thuận tiện cứu ông ấy, còn về chuyện mà Vưu Tường nói, cô cũng đã thấy thái độ của Vưu Tường với tôi, nhưng mà đúng là trước đó tôi có bị phạt thật, tôi bị hãm hại”
Hơn nữa, cho dù Lê Văn Vân là bạn trai Đỗ Tịch Tịch, Đỗ Thương Bắc chính là bố vợ của anh, cũng sẽ không đến mức cúi đầu xin lỗi anh như vậy chứ!
Trong nháy mắt, anh ta chỉ cảm thấy đầu óc đóng băng, tất cả trống rỗng.
Lúc này, Đỗ Thương Bắc ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tạ Khôn.
“Tổng giám đốc Đỗ, tôi thấy cách ăn mặc của anh ta… không xứng với công ty chúng ta… tôi…” Anh ta đã lắp ba lắp bắp.
“Cậu đi làm ở công ty nhiều năm như vậy, thế mà học ra được nhìn mặt mà bắt hình dong?” Đỗ Thương Bắc nhìn Tạ Khôn, giọng điệu rất phẫn nộ nói: “Bắt đầu từ hôm nay, cậu đã rút khỏi vị trí giám đốc kinh doanh, đến chi nhánh công ty đi!”
Vẻ mặt Tạ Khôn lập tức biến đổi!
Bây giờ anh ta chính là giám đốc kinh doanh của công ty mẹ mà phải đi đến công ty chi nhánh, vậy chính là giảng mất vài cấp rồi!
“Còn nữa, bây giờ lập tức xin lỗi Lê Văn Vân ngay!” Đỗ Thương Bắc sầm mặt nói.
Vẻ mặt Tạ Khôn cực kỳ khó hiểu.
Vì người trước mặt này mà Đỗ Thương Bắc lại muốn giảng chức anh ta.
“Còn không xin lỗi? Hay là muốn tự thu dọn đồ đạc cút đi!” Đỗ Thương Bắc khẽ quát một tiếng nói.
Tạ Khôn cắn chặt răng, sau đó đi tới bên cạnh Lê Văn Vân, cúi đầu, khom lưng nói: “Thành thật xin lỗi anh Lê, tôi không nên nhìn mặt mà bắt hình dong. Vừa rồi là sai lầm của tôi, hy vọng anh có thể tha thứ cho tôi.”
Đỗ Thương Bắc cũng nhìn về phía Lê Văn Vân.
Anh có thể nhìn ra được Đỗ Thương Bắc không muốn người này rời đi, nói cách khác, tên Tạ Khôn này thật sự rất có năng lực.
Lê Văn Vân vẫy tay nói: “Ngài xử lý tốt là được.”
Đỗ Thương Bắc thở phào nhẹ nhõm một hơi, ông ta hung dữ nhìn thoáng qua Tạ Khôn, sau đó dẫn Lê Văn Vân đi đến thang máy.
Chờ đến khi Lê Văn Vân và Đỗ Thương Bắc biến mất ở bên trong thang máy, anh ta mới hạ mông ngồi xuống sô pha, vẻ mặt rất sầu thảm!
Quanh đó, những người vừa thấy cảnh tượng này đã sợ ngây người.
Bọn họ bắt đầu tò mò về thân phận Lê Văn Vân ..
Vào bên trong thang máy, Đỗ Thương Bắc thấy Lê Văn Vân không còn tức giận nữa, lúc này mới thở phào một hơi, rồi nói: “Sau này có lẽ sẽ phải làm cho cậu uất ức một chút, con gái của tôi đã bị tôi chiều hư, hơn nữa con bé còn rất tò mò về cậu, có lẽ sẽ…”
“Không sao cả” Lê Văn Vân cười nói.
Đỗ Thương Bắc cười trừ, sau đó lại nghiêng đầu hỏi: “Đúng rồi, lần trước Tịch Tịch có nói cậu là bạn trai con bé, thật ra tôi cũng rất hài lòng về cậu, nếu không cậu cứ diễn giả thành thật luôn? Tịch Tịch lớn lên cũng rất xinh đẹp, tuy tính tình kỳ lạ một chút, nhưng mà tính cách của con bé nếu sống chung cũng sẽ rất vui.”
Lê Văn Vân muốn xỉu luôn tại chỗ, cứ như cái ông già này sợ con gái của mình không lấy chồng được vậy!
Anh cũng không đáp lời, Đỗ Thương Bắc đưa anh đến bộ phận nhân sự làm thủ tục nhận chức, sau đó lại dẫn anh đến văn phòng Đỗ Tịch Tịch!
Ông ấy gõ lên cửa, rồi mở ra!
Đỗ Tịch Tịch đang ngồi trên ghế làm việc, cô ấy đeo cặp kính mắt, trên người cô là bộ đồng phục, tóc rối xù, giống như là lần đầu tiên Lê Văn Vân nhìn thấy cô ấy, toát ra vẻ lạnh nhạt và trí thức.
“Tịch Tịch, bố dẫn thư ký của con đến.” Đỗ Thương Bắc nói.
Đỗ Tịch Tịch thả một phần văn kiện trên tay xuống, vừa ngẩng đầu đã thấy Lê Văn Vân, trong đôi mắt cô ấy hơi sáng lên.
Nhìn thấy phản ứng của Đỗ Tịch Tịch, khóe mắt Đỗ Thương Bắc hơi lộ ra ý cười nói: “Con hài lòng chứ!”
“Hài lòng hài lòng!” Trên mặt Đỗ Tịch Tịch lóe lên sự tinh ranh.
“Vậy được, hai đứa nói chuyện đi, bố đi trước.” Đỗ Thương Bắc nói xong thì chớp chớp mắt với Lê Văn Vân, đi ra khỏi văn phòng, còn tiện tay đóng cửa lại.
Bên trong văn phòng, Đỗ Tịch Tịch tháo mắt kính xuống, đứng dậy, cười như không cười nhìn từ đầu đến chân Lê Văn Vân, tỏ vẻ cuối cùng anh cũng rơi vào tay tôi rồi.
Vì không có hại, Lê Văn Vân lựa chọn nhìn thẳng vào cô ấy.
Đỗ Tịch Tịch chú ý tới ánh mắt Lê Văn Vân, trừng mắt nói: “Mắt anh đang nhìn đi đâu đó!”
Lê Văn Vân ho khan một tiếng, đi tới bên cạnh, đặt mông ngồi xuống.
Đỗ Tịch Tịch cười ha ha nói: “Được, bây giờ anh là cấp dưới của tôi, tôi ra lệnh cho anh nói rõ anh làm sao cứu được bố tôi, còn nữa, đàn chị Diệp Mộng và đàn anh Vưu Tường nói anh phạm tội là chuyện gì nữa, nói rõ từng chuyện!”.
Lê Văn Vân cứng họng, sau đó trợn mắt về phía Đỗ Tịch Tịch nói: “Vì đã từng thấy bố cô gặp phải nguy hiểm, tôi mới thuận tiện cứu ông ấy, còn về chuyện mà Vưu Tường nói, cô cũng đã thấy thái độ của Vưu Tường với tôi, nhưng mà đúng là trước đó tôi có bị phạt thật, tôi bị hãm hại”
Bình luận facebook