Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Có rể là chiến vương - Chương 45
Sắc mặt Tân Hoa không biểu hiện gì, ông nhìn Lê Văn Vân rồi nói: “Anh có thể làm được à?”
“Tất nhiên là tôi không biết rồi, nhưng mà tôi quen một người biết. Hơn nữa còn chắc chắn mười phần, có thể chữa khỏi cho ông ấy” Lê Văn Vân tủm tỉm đáp lại.
Vẻ mặt của Tân Hoa đột ngột trở nên kích động, ông ấy nhìn Lê Văn Vân, nói: “Bản thân anh cũng không biết thì tôi dựa vào đâu mà tin anh?”
Lê Văn Vân mỉm cười, nói: “Quỷ môn mười ba châm, người bình thường có lẽ không biết, tôi có thể kể ra đủ để chứng minh được rất nhiều thử rồi. Như vậy đi, hôm nay tôi và bạn tôi đến chủ yếu là muốn ăn món ăn mà thầy Từ nấu. Vậy, nếu anh nấu cho chúng tôi thì bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho bạn tôi, sau đó báo cô ấy đến chẩn đoán cho thầy Từ, thế nào?”
Vẻ mặt của Tân Hoa bỗng nhiên trở nên khó hiểu, chẳng thể đoán được gì, rồi ông ấy nói một tràng: “Tôi đi hỏi thầy của tôi!”
Nói xong, ông ấy xoay người, chạy vào phía trong phòng.
Lê Văn Vân rất tự tin, anh không nghĩ rằng thầy Từ này có thể từ chối anh.
Anh có thể nhìn ra, ông ta rất yêu thích nghề đầu bếp. Ngay cả khi bây giờ không thể dùng dao bằng tay phải, thì vẫn mở một nhà hàng nhỏ ở đây và tiếp đón một vài khách hàng.
Bây giờ mình đã cho ông ta hy vọng, cho dù hy vọng này có nhỏ nhoi thì thầy Từ chắc chắn cũng sẽ lựa chọn thử sức!
Anh sờ sờ mũi, quay trở vào trong ngõ hẻm!
Đỗ Tịch Tịch nhìn Lê Văn Vân với vẻ nghi ngờ và hỏi:“Anh nói gì với ông ta mà thần bí vậy? Ông ấy thật sự sẽ nấu cho chúng ta ăn sao?”
Lê Văn Vân cười cười, đáp: “Hai người chúng tôi nhất định sẽ được ăn, còn về các người thì tôi cũng không rõ lắm đâu!”
Anh quyết định trêu chọc Đỗ Tịch Tịch một chút.
Đôi mắt xinh đẹp của Đỗ Tịch Tịch trừng lên: “Ý gì hả? Chẳng lẽ anh không dắt chúng tôi theo
à?”
Lê Văn Vân nhún vai, nói: “Đúng vậy, vốn dĩ tôi và Trần Hiểu Nguyệt định tách khỏi các người”
“Anh… nhỏ mọn quá đi mà” Đỗ Tịch Tịch không còn gì để nói.
Vưu Tường ở bên cạnh, khinh thường nói: “Giả thần giả quỷ gì chứ, tôi bỏ hai trăm nghìn còn không làm được. Tôi không tin anh chỉ nói mấy câu mà có thể khiến ông ta nấu ăn cho anh. Diệp Mộng, chúng ta vẫn nên đi thôi, đừng đợi ở đây nữa.”
Trong lúc nói chuyện, cửa phòng lại mở ra lần nữa. Tân Hoa từ trong phòng đi ra ngoài, ông ta bước đến trước mặt Lê Văn Vân và nói một cách khách sáo: “Người anh em, thầy của tôi đồng ý
rồi.”
Việc vả mặt thì luôn đến một cách bất ngờ, Lê Văn Vân liếc nhìn Vưu Tường ở bên cạnh với nụ cười chế nhạo, sau đó tươi cười nói: “Vậy thì làm phiền thầy rồi”
Tần Hoa gật đầu, ông ta nhìn Vưu Tường với ánh mắt khinh thường. Nếu như không phải thầy của mình nhìn thấy được hy vọng, thì anh ta sẽ không bao giờ nấu cho những người như Vưu Tường ăn.
“Mọi người chờ một chút, tôi và thầy đi chuẩn bị trước. Ngoài ra, đừng quên chuyện mà anh đã hứa” Tân Hoa lạnh lùng nói.
Lê Văn Vân gật đầu, mỉm cười: “Yên tâm đi, không có vấn đề gì đâu.”
Tần Hoa gật đầu, sau đó xoay người, đi vào trong phòng một lần nữa. Còn về thầy Từ vẫn không hề xuất hiện!
Sau khi nhìn thấy bọn họ đã rời đi, lúc này Đỗ Tịch Tịch mới nói: “Lê Văn Vân, anh đã làm như thế nào vậy, thầy Từ thật sự đồng ý nấu cho chúng ta rồi.”
“Tôi chỉ nói với thầy Từ rằng tôi quen biết một bác sĩ có thể chữa khỏi đôi tay của ông ta” Lê Văn Vân mỉm cười, nói.
“Không phải chứ, tay của thầy Từ đã được hầu hết bác sĩ các bệnh viện lớn và trong ngoài nước khám cho, ai cũng không có cách nào chữa khỏi mà.” Đỗ Tịch Tịch hỏi một cách ngạc nhiên: “Anh lại có thể biết một bác sĩ như vậy sao?”
Vưu Tường chen ngang và nói: “Dối trá, lừa được bữa cơm trước rồi sau đó thì bỏ trốn là xong. Một người đã ở tù mấy năm, sau khi ra tù thì làm việc trên công trường mà quen biết bác sĩ ư, quả thật là cười sái quai hàm mà! Mà cũng phải, anh đã ở trong tù vài năm rồi, mấy chuyện gạt người chắc chắn là thường như cơm bữa!”
“Nếu anh nghĩ rằng tôi lừa gạt, vậy đợi một lát nữa anh đừng ăn là được rồi.” Lê Văn Vân nhìn anh ta, cười khẩy.
Vưu Tường giật mình, nhưng sau đó lại cười nhạo, thầm nói trong lòng: “Cười đi, cứ cười khẩy đi. Một lát nữa, đợi sau khi người mà Trịnh Hòa mời tới đến rồi, để tôi xem anh còn có thể cười nổi không”
“Tất nhiên là tôi không biết rồi, nhưng mà tôi quen một người biết. Hơn nữa còn chắc chắn mười phần, có thể chữa khỏi cho ông ấy” Lê Văn Vân tủm tỉm đáp lại.
Vẻ mặt của Tân Hoa đột ngột trở nên kích động, ông ấy nhìn Lê Văn Vân, nói: “Bản thân anh cũng không biết thì tôi dựa vào đâu mà tin anh?”
Lê Văn Vân mỉm cười, nói: “Quỷ môn mười ba châm, người bình thường có lẽ không biết, tôi có thể kể ra đủ để chứng minh được rất nhiều thử rồi. Như vậy đi, hôm nay tôi và bạn tôi đến chủ yếu là muốn ăn món ăn mà thầy Từ nấu. Vậy, nếu anh nấu cho chúng tôi thì bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho bạn tôi, sau đó báo cô ấy đến chẩn đoán cho thầy Từ, thế nào?”
Vẻ mặt của Tân Hoa bỗng nhiên trở nên khó hiểu, chẳng thể đoán được gì, rồi ông ấy nói một tràng: “Tôi đi hỏi thầy của tôi!”
Nói xong, ông ấy xoay người, chạy vào phía trong phòng.
Lê Văn Vân rất tự tin, anh không nghĩ rằng thầy Từ này có thể từ chối anh.
Anh có thể nhìn ra, ông ta rất yêu thích nghề đầu bếp. Ngay cả khi bây giờ không thể dùng dao bằng tay phải, thì vẫn mở một nhà hàng nhỏ ở đây và tiếp đón một vài khách hàng.
Bây giờ mình đã cho ông ta hy vọng, cho dù hy vọng này có nhỏ nhoi thì thầy Từ chắc chắn cũng sẽ lựa chọn thử sức!
Anh sờ sờ mũi, quay trở vào trong ngõ hẻm!
Đỗ Tịch Tịch nhìn Lê Văn Vân với vẻ nghi ngờ và hỏi:“Anh nói gì với ông ta mà thần bí vậy? Ông ấy thật sự sẽ nấu cho chúng ta ăn sao?”
Lê Văn Vân cười cười, đáp: “Hai người chúng tôi nhất định sẽ được ăn, còn về các người thì tôi cũng không rõ lắm đâu!”
Anh quyết định trêu chọc Đỗ Tịch Tịch một chút.
Đôi mắt xinh đẹp của Đỗ Tịch Tịch trừng lên: “Ý gì hả? Chẳng lẽ anh không dắt chúng tôi theo
à?”
Lê Văn Vân nhún vai, nói: “Đúng vậy, vốn dĩ tôi và Trần Hiểu Nguyệt định tách khỏi các người”
“Anh… nhỏ mọn quá đi mà” Đỗ Tịch Tịch không còn gì để nói.
Vưu Tường ở bên cạnh, khinh thường nói: “Giả thần giả quỷ gì chứ, tôi bỏ hai trăm nghìn còn không làm được. Tôi không tin anh chỉ nói mấy câu mà có thể khiến ông ta nấu ăn cho anh. Diệp Mộng, chúng ta vẫn nên đi thôi, đừng đợi ở đây nữa.”
Trong lúc nói chuyện, cửa phòng lại mở ra lần nữa. Tân Hoa từ trong phòng đi ra ngoài, ông ta bước đến trước mặt Lê Văn Vân và nói một cách khách sáo: “Người anh em, thầy của tôi đồng ý
rồi.”
Việc vả mặt thì luôn đến một cách bất ngờ, Lê Văn Vân liếc nhìn Vưu Tường ở bên cạnh với nụ cười chế nhạo, sau đó tươi cười nói: “Vậy thì làm phiền thầy rồi”
Tần Hoa gật đầu, ông ta nhìn Vưu Tường với ánh mắt khinh thường. Nếu như không phải thầy của mình nhìn thấy được hy vọng, thì anh ta sẽ không bao giờ nấu cho những người như Vưu Tường ăn.
“Mọi người chờ một chút, tôi và thầy đi chuẩn bị trước. Ngoài ra, đừng quên chuyện mà anh đã hứa” Tân Hoa lạnh lùng nói.
Lê Văn Vân gật đầu, mỉm cười: “Yên tâm đi, không có vấn đề gì đâu.”
Tần Hoa gật đầu, sau đó xoay người, đi vào trong phòng một lần nữa. Còn về thầy Từ vẫn không hề xuất hiện!
Sau khi nhìn thấy bọn họ đã rời đi, lúc này Đỗ Tịch Tịch mới nói: “Lê Văn Vân, anh đã làm như thế nào vậy, thầy Từ thật sự đồng ý nấu cho chúng ta rồi.”
“Tôi chỉ nói với thầy Từ rằng tôi quen biết một bác sĩ có thể chữa khỏi đôi tay của ông ta” Lê Văn Vân mỉm cười, nói.
“Không phải chứ, tay của thầy Từ đã được hầu hết bác sĩ các bệnh viện lớn và trong ngoài nước khám cho, ai cũng không có cách nào chữa khỏi mà.” Đỗ Tịch Tịch hỏi một cách ngạc nhiên: “Anh lại có thể biết một bác sĩ như vậy sao?”
Vưu Tường chen ngang và nói: “Dối trá, lừa được bữa cơm trước rồi sau đó thì bỏ trốn là xong. Một người đã ở tù mấy năm, sau khi ra tù thì làm việc trên công trường mà quen biết bác sĩ ư, quả thật là cười sái quai hàm mà! Mà cũng phải, anh đã ở trong tù vài năm rồi, mấy chuyện gạt người chắc chắn là thường như cơm bữa!”
“Nếu anh nghĩ rằng tôi lừa gạt, vậy đợi một lát nữa anh đừng ăn là được rồi.” Lê Văn Vân nhìn anh ta, cười khẩy.
Vưu Tường giật mình, nhưng sau đó lại cười nhạo, thầm nói trong lòng: “Cười đi, cứ cười khẩy đi. Một lát nữa, đợi sau khi người mà Trịnh Hòa mời tới đến rồi, để tôi xem anh còn có thể cười nổi không”
Bình luận facebook