• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Có rể là chiến vương (2 Viewers)

  • Có rể là chiến vương - Chương 17

Chương 17: Không thể nào


Ngô Thị Hương ngạc nhiên nhìn Nguyễn Thị Lệ, sau đó khinh thường nói: “Làm sao có thể, nếu cậu ta mua được công ty của cháu thì cậu ta đã không phải đi vác gạch rồi, Vũ Đồng nhà chúng ta cũng sẽ không ly hôn với cậu ta, mà đã sớm cúng bái cậu ta rồi.”


“Thật, cháu không lừa dì đâu.” Nguyễn Thị Lệ lo lắng nói: “Hơn nữa, cháu cảm thấy hình như anh ta nhắm vào cháu, hôm qua sếp cháu bởi vì cháu mà xung đột với anh ta ở cửa ra vào, sau đó bị đuổi việc một cách khó hiểu.”


“Cháu suy nghĩ nhiều rồi, đoán chừng là trùng tên thôi.” Ngô Thị Hương lơ đễnh nói: “Chớ tự mình tìm phiền toái.”


Nguyễn Thị Lệ lắc đầu nói: “Trên bức tường ảnh các ông chủ trong công ty có treo hình của anh ta.”


Ngô Thị Hương vẫn không tin, bà ta bĩu môi nói: “Có khi cháu bị bệnh rồi nên xuất hiện ảo giác? Nếu như Lê Văn Vân có tiền đồ như thế, cậu ta không cần đến công trường vác gạch ba năm mệt gần chết như thế?”


“Cho nên cháu cũng không biết chuyện gì xảy ra, bây giờ cháu lo lắng lắm, lỡ đâu anh ta thật sự là sếp của bọn cháu, công việc của cháu…” Nguyễn Thị Lệ lo lắng nói.


“Ôi chao, cháu nghĩ quá nhiều rồi, đừng nói là chuyện này căn bản không có khả năng, cùng lắm thì đổi việc thôi.” Ngô Thị Hương nói: “Con rể mới Cao Phái của dì, công ty không hề kém cạnh gì công ty vận chuyển kia của cháu? Để dì bảo Vũ Đồng nói cho con rể một chút, để cháu đến công ty cậu ấy làm.”


Ngô Thị Hương rất yêu thích đứa con rể mới này.


Vừa tặng bà ta túi xách, vừa tặng xe cho con gái bà ta.


Còn về phần Nguyễn Thị Lệ, cô ta căn bản không tin.





Trong lúc đó, quán bar Minh Mị, lúc này đã là khoảng mười giờ đêm, trên hàng ghế dài trong quán bar, trên mặt Lê Văn Vân và Trần Hiểu Nguyệt đều có chút xấu hổ.


Giữa hai người, Đỗ Tịch Tịch đang ôm một bình rượu, cả gương mặt xinh đẹp đều đã đỏ ửng, bĩu môi, ngoẹo đầu nhìn Lê Văn Vân nói: “Nào, chúng ta tiếp tục uống! Hôm nay tôi phải chuốc cho anh say, để anh thành thật khai ra hết mọi thứ.”


Đúng, Đỗ Tịch Tịch uống say.


Cô ấy vốn muốn chuốc say Lê Văn Vân nhưng bản thân lại uống say.


“Thôi đừng uống nữa!” Lê Văn Vân nhìn Trần Hiểu Nguyệt một chút, sau đó nói: “Đưa cô ấy về nhà trước đi.”


“Về nhà? Không được!” Đỗ Tịch Tịch nắm Lê Văn Vân lại: “Hôm nay không say không về, anh chưa uống say thì không được phép về! Hiểu Nguyệt, tớ tìm cậu đến là để chuốc say Lê Văn Vân, cậu nhanh uống với anh ấy đi.”


“Tôi uống say rồi.” Vì để dỗ Đỗ Tịch Tịch, Lê Văn Vân vội vàng nói.


“Say?” Hai mắt Đỗ Tịch Tịch mơ màng, sáng lên, nói: “Vậy anh nói xem, anh rốt cuộc là ai, tại sao nhân vật như bố tôi lại ngoan ngoãn với anh như thế.”


Trần Hiểu Nguyệt chạy đến ôm lấy Đỗ Tịch Tịch, nhìn Lê Văn Vân, nói: “Tửu lượng không tệ đấy.”


“Bụp!”


Lúc này, Trần Hiểu Nguyệt vỗ nhẹ vào cổ Đỗ Tịch Tịch, cả người Đỗ Tịch Tịch cứng người một chút, sau đó ngã lên người Trần Hiểu Nguyệt.


Thần sắc Lê Văn Vân đứng bên cạnh hơi biến đổi một chút.


Chỉ bằng chiêu này của Trần Hiểu Nguyệt, anh đã nhìn ra, Trần Hiểu Nguyệt biết võ công.


“Làm phiền anh một chút, ôm cô ấy lên xe, chúng tôi đưa cô ấy về.” Trần Hiểu Nguyệt cười khổ một tiếng: “Tôi gọi người lái thuê!”


Lê Văn Vân gật đầu, anh dùng cách ôm công chúa để bế Đỗ Tịch Tịch lên, cùng đi ra cửa với Trần Hiểu Nguyệt.


Anh cúi đầu nhìn thoáng qua Đỗ Tịch Tịch trong lòng, khóe miệng có hơi mỉm cười.


Lần đầu tiên nhìn thấy cô gái này, dáng vẻ lần đầu xuất hiện của cô ấy có chút lạnh lùng, bộ dạng như nữ thần.


Hôm nay tự anh gặp cô, lại thấy có chút tinh quái lém lỉnh.


Bây giờ uống say rồi đỏ ửng cả mặt, thì có chút hoạt bát đáng yêu.


Đáng tiếc, một cô gái như thế lại bị người của Hồng Nguyệt theo dõi.


Lê Văn Vân thầm suy nghĩ, trong mắt khé lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.


Trần Hiểu Nguyệt gọi một người lái thuê, rồi lái xe về nhà Đỗ Tịch Tịch!


Nhà của Đỗ Tịch Tịch trong một khu biệt thự ở Giang Thành, nhà ở vị trí này tương đối đắt đỏ, một căn biệt thự giá trị mấy ngàn vạn!


Đương nhiên, đối với gia đình giàu nhất Giang Thành như Đỗ Tịch Tịch mà nói, việc này không đáng là bao.


Xe chầm chậm tiến vào khu cư xá của biệt thự, lúc đến nơi, người lái thuê nói: “Đến rồi.”


“Vâng, làm phiền rồi.” Trần Hiểu Nguyệt ngồi ở ghế sau, cô đỡ Đỗ Tịch Tịch, sau đó đẩy cửa xe ra, nói với Lê Văn Vân: “Nào, phụ một tay!”


Lê Văn Vân không nhúc nhích gì, anh ngồi bên cạnh tài xế, ánh mắt nhìn chằm chằm vị trí kính chiếu hậu, sau đó khẽ liếm môi, nói: “Người của Hồng Nguyệt à?”


Người của Hồng Nguyệt để mắt đến Đỗ Tịch Tịch, anh biết chuyện này! Khoảng thời gian này, Phạm Nhược Tuyết và Lý Tiểu U cũng đang bận rộn vì chuyện này, nhưng anh không ngờ chính anh lại gặp phải.


Người lái thuê đẩy cửa xe ra, lúc này, Trần Hiểu Nguyệt ở ghế sau đột nhiên biến sắc, nói: “Cẩn thận!”


Đột nhiên, có hai bóng đen đột nhiên đánh tới. Một người trong đó đánh thẳng vào vị trí tay lái, trong tay hiện liện một thanh dao găm sáng loáng, trực tiếp đâm vào vị trí trí tim người lái thuê!


Trong thời khắc mấu chốt, Lê Văn Vân kéo anh ta qua, cả người của người lái thuê bị kéo lại, nhưng con dao găm của người kia lại đâm vào trên đùi anh ta.


“A!” Người lái thuê hét thảm một tiếng.


Một cái bóng đen khác thì lao về phía ghế sau, đi thẳng đến chỗ Trần Hiểu Nguyệt!


Trần Hiểu Nguyệt đột nhiên đóng cửa xe, đồng thời nghiêng người né tránh, đá một cước thật mạnh vào bụng của người đang lao đến.


“Đóng cửa xe, khóa cửa xe lại” Cô hét lớn một tiếng.


Đồng thời đóng cửa sau xe lại, đảm bảo sự an toàn của Đỗ Tịch Tịch trong xe!


Anh không nói, người lái thuê cũng sẽ làm như thế, anh ta không để ý đến phần đùi bị đâm, khóa cửa xe lại, mà trong lúc này, Lê Văn Vân cũng đã bước xuống từ ghế phụ.


Nhìn thấy Lê Văn Vân bước ra khỏi ghế phụ lái, Trần Hiểu Nguyệt lộ vẻ vui mừng, cho rằng Lê Văn Vân muốn đến hỗ trợ.


“Anh đối phó…” Nhưng cô vừa nói xong, Lê Văn Vân đã chạy mất dạng nhanh như chớp.


“Cái thứ nhát gan này!” Trần Hiểu Nguyệt tức bể phổi.


Những lúc thế này, Lê Văn Vân cứ ở trong xe là được, nhưng cô không ngờ rằng Lê Văn Vân lại chạy nhanh như một làn khói.


Nhưng cô cũng không rảnh suy nghĩ nhiều, sau khi khóa cửa xe lên, hai bóng đen kia cũng đồng thời lao về phía cô.





Lê Văn Vân đương nhiên không phải bỏ chạy, tốc độ của anh rất nhanh, trực tiếp nhảy tường vào biệt thự của Đỗ Tịch Tịch.


Hai người bên ngoài kia chỉ là pháo hôi, mặc dù Trần Hiểu Nguyệt phải lấy một địch hai, nhưng nhìn Trần Hiểu Nguyệt, Lê Văn Vân hiểu rõ, cô đối phó với hai người kia không thành vấn đề.


Mà cao thủ chân chính, đang trốn trong nhà Đỗ Tịch Tịch!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom