• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Cố Phu Nhân Em Trốn Không Thoát (4 Viewers)

  • chap-64

Chương 64: Không Thể Quên Được Em




Đến giờ trưa, cô trước đó bảo với anh rằng anh đi lấy xe trước, còn cô thì đi tìm Tô Hoan có chút chuyện cần nói...



- Tĩnh Tĩnh?



- Hoan Hoan, đi ăn trưa không?



- ăn trưa?



- phải, Duật Hành sẽ đưa chúng ta đi. Mình đặc biệt xuống đây tìm cậu đây



Cô cười nhìn Tô Hoan nói, Tô Hoan trầm mặc một chút:



- cậu đi đi, mình không đi đâu. Sẽ làm phiền buổi trưa của hai người



- không sao, chúng ta là bạn mà. Nào, đi thôi



Không để Tô Hoan kịp phản ứng thì cô đã kéo tay Tô Hoan rời đi



- tối nay là cậu phải đi ăn cùng Bạch Phi rồi nhỉ?



- ... Ừm



- đừng lo, lát nữa mình sẽ nhờ...



- không cần đâu!



- hơ? Cậu sao thế Hoan Hoan



- ... Mình, không sao, không cần gọi tổng giám đốc giúp đỡ đâu... Chỉ là một bữa ăn tối bình thường thôi mà



Tô Hoan nhỏ nhẹ nói, đôi mắt lại rũ xuống có chút buồn. Nhìn vẻ mặt buồn phiền này của Tô Hoan, cô đoán chắc là đã có chuyện gì xảy ra. Với tính cách của Tô Hoan, cô ấy không bao giờ như thế cả



- ...



...



Cố Duật Hành ngồi trong xe chờ đợi cô, ngón tay gõ cạch cạch trên vô lăng, gương mặt điển trai nheo lại có chút không hài lòng



- có cần đi lâu như thế hay không?



Không còn nhẫn nại, anh mở cửa bước xuống thì đúng lúc cô cùng Tô Hoan từ công ty bước ra. Cả hai người vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ vô cùng, lại không thèm để ý đến người đàn ông phía trước đang mang vẻ mặt không mấy hài lòng vì bị bắt chờ đợi kia



- Duật Hành, chúng ta đi



Cô mỉm cười nhìn anh nói, Cố Duật Hành nở nụ cười " hiền " nhìn cô:



- phu nhân, em thật là biết cách chọc giận anh mà. Có biết đã đi gần ba mươi phút rồi không? Một chút cũng em là đây sao



- haha, em xin lỗi....chỉ tại, chỉ tại là giờ ăn trưa mọi người ai nấy đi thang máy nên tụi em phải chờ chuyến sau sau nữa



Cô cười gượng nhìn anh, Cố Duật Hành " cười " như thế kia cũng quá đáng sợ rồi. Cố Duật Hành không thèm đôi co với cô nữa, chỉ " hừ " lạnh một tiếng



- Duật Hành, em muốn đưa Hoan Hoan đi cùng chúng ta dùng bữa trưa



Cố Duật Hành nhàn nhạt đưa mắt liếc sang nhìn Tô Hoan, Tô Hoan nhất thời bị vị chủ tịch " vĩ đại " nhìn sang liền bị dọa đến giật mình



- cả hai lên xe đi



Giọng nói nhàn nhạt của anh cất lên, lại quay lưng mở cửa xe vào bên trong. Cô mỉm cười sau đó lại cùng Tô Hoan vào trong xe...



Cố Duật Hành đưa cả hai đến ăn nhà hàng Nhật, anh vừa mới ăn được một chút bỗng dưng Đông Hoa gọi điện bảo có việc. Cố Duật Hành tuy có chút khó chịu vì bị làm phiền đến bữa ăn trưa cùng cô, nhưng cũng biết làm sao bây giờ? Lẽ nào lại bỏ công việc ư?! Anh miễn cưỡng nhìn cô nói:



- Tĩnh Tĩnh, ăn xong thì nhớ cùng Tô Hoan về. Anh hiện tại có việc rồi, không thể cùng em ăn cơm tiếp



- vậy sao? Vậy anh mau đi đi kẻo trễ nải giờ đó



Tuy có chút không nỡ lại có chút buồn nhưng anh là đang bận việc kia mà. Cô không thể ích kỷ giữ anh lại mà bỏ bê công việc được. Cố Duật Hành trước khi đi còn không quên căn dặn Tô Hoan phải đưa cô về anh mới yên tâm, Tô Hoan ngoan ngoãn nghe theo sau đó anh cũng rời đi



- nè sao mà buồn vậy? Là vì ông xã đi rồi sao ~?



Tô Hoan nhìn thấy vẻ mặt không nỡ của cô mà cất giọng trêu chọc, cô đỏ mặt tức giận lại lên tiếng:



- mới không có... Ai thèm buồn vì anh ta kia chứ, anh ấy đi cũng tốt. Tảng băng lạnh ngàn năm đó còn ở lại ngồi ăn chung thì có chút không tự nhiên



- thật sự không tự nhiên sao? Hai người đi dùng bữa cùng nhau không ít, lại còn ở cạnh nhau rất nhiều lần a, lại còn... " ấy " với nhau nữa, sao lại có thể nói chủ tịch lại là tảng băng lạnh? Với cậu phải nói là dịu dàng " yêu thương " chứ nhỉ?



- cậu....cậu...thôi đi mà Tô Hoan! Mình không đùa đâu



Cô tức giận bùng nổ, mặt và tai đều đỏ cả lên. Cái gì mà " ấy ", cái gì mà " yêu thương " chứ!!! Tô Hoan tức cười với bộ dạng này của cô



- đừng cười nữa, đừng cười nữa! Chuyển chủ đề đi



- haha được



Tô Hoan vừa cười vừa nói, lấy tay quẹt đi nước mắt



- phải rồi, có phải cậu và Đông Hoa xảy ra chuyện gì hay không?



- chuyện gì là chuyện gì chứ? Có xảy ra gì đâu



Tô Hoan bình thản nói, lại tiếp tục đưa đồ ăn lên thưởng thức



- Hoan Hoan, tính cách của cậu không giống bình thường. Vừa nãy ở công ty, vẻ mặt của cậu khi nghe nhắc đến anh ta cậu liền buồn, có phải tối hôm qua hai người có chuyện gì không?



Nghe cô nói như thế Tô Hoan dừng động tác ăn lại, nhẹ nhàng đặt đũa xuống. Lại bắt đầu trầm mặc không nói



- Hoan Hoan, đã có chuyện gì? Nói mình nghe đi mình nhất định sẽ giúp cậu... Có phải hai người đêm đó đã...



- cậu nghĩ nhiều rồi, Tĩnh Tĩnh



Tô Hoan quay mặt nhìn cô, lại nở nụ cười nhàn nhạt nói. Cô có chút ngạc nhiên



- ... Mình không biết có phải là bản thân đã thích người ta rồi hay không.... Đêm đó sau khi giải quyết việc ở Lâm gia xong thì anh ấy đưa mình trở về nhà, cứ tưởng cha mẹ đều đi hết công việc riêng hết rồi. Nào ngờ mẹ mình lại ở nhà, thế là bọn họ gặp nhau. Mình đã nói dối rằng anh ấy là bạn trai của mình để mẹ tin rằng mình đã có ý trung nhân nên không cần phải đi coi mắt nữa, cũng đồng thời xin mẹ nói với cha một tiếng rằng tối nay không cần phải đi dùng bữa tối với người ta



- ...



- mẹ mình bảo đó cũng chỉ là một bữa cơm bình thường mà thôi, dù sao thì mình đã có bạn trai nên cứ nể mặt Bạch gia đi dùng bữa với anh ta một chút, lại cũng có thể nói rõ ràng với người ta... Sau khi tiễn tổng giám đốc về, mình cũng đã mở miệng nói rồi. Cứ tưởng người ta đồng ý, nào ngờ đâu lại từ chối thẳng thừng với mình... Không hiểu tại sao lúc đó trong lòng lại có cảm giác lạ lắm, hụt hẫng có thận chí đau lòng cũng có... Tĩnh Tĩnh, có phải mình đã thích anh ta rồi hay không? Tại sao mình đột nhiên lại có cảm giác khó chịu như thế? Không phải chỉ là bị từ chối như thế thôi sao?!



Tô Hoan nghẹn ngào nói, dưới đáy mắt lại có tầng hơi nước



- Hoan Hoan...



- ...



Tô Hoan vội lấy tay gạt đi nước mắt trên gương mặt mình, lại mỉm cười nhìn cô:



- mình không sao nữa rồi, nói ra cũng thật nhẹ nhõm đi. Cảm ơn cậu vì đã lắng nghe mình nói



- ... Không có gì



- chúng ta ăn mau còn về nữa



- được...



Dùng bữa trưa tại nhà hàng Nhật xong cô và Tô Hoan cùng nhau ra ngoài. Cố Duật Hành trước khi rời đi cũng đã tính tiền tất cả rồi nên cô và Tô Hoan sau khi ra về không cần phải trả



- whoa thật là ngưỡng mộ cậu mà, lại có được một người chồng đẹp trai lại ga lăng như Cố tổng



- cần gì phải ngưỡng mộ chứ



- cần chứ cần chứ, Cố Duật Hành là một người đàn ông tốt đó! Lại còn xuất sắc, hic ước gì mình cũng được như cậu nhỉ? Có một người chồng xuất sắc, có sắc lại có tiền như thế. Chỉ như thế thôi thì mình cũng mãn nguyện rồi, dù cho có chết đi cũng không ân hận với trước lúc sống



- phốc, cậu đang nói cái gì thế? Nghe thật mắc cười mà



- có gì đáng cười đâu chứ! Mình nói đúng mà



- vậy xin hỏi Tô tiểu thư đây có muốn lấy Cố tổng về làm phu quân cô hay không? Cố tổng có sắc lại có tiền, người đàn ông " hiếm " như thế ngay bên cạnh tôi cũng có một người nha



- thật sao? Nếu cho thì tôi nhất định sẽ lấy



- không cho không, bán anh ta với giá mười ngàn tệ bản. Xin hỏi Tô tiểu thư đây mua nổi không?



- mười ngàn tệ bản? Đắc vậy



- như thế là giá rẻ nha, đã bớt được ba ngàn rồi đó. Người đàn ông này giá đúng của nó là mười ba ngàn tệ bản



- cậu đúng thật là ranh ma mà, lại đi lấy giá đó bán chồng mình



- chỉ cần có tiền là có tất cả



- nha, mình sẽ đem chuyện này mà mách cho chủ tịch đại nhân biết. Để rồi xem chủ tịch đại nhân xử cậu như thế nào



- nhưng mà cậu cũng muốn mua kia mà



- ầy là mình nói đùa đấy, tiểu dân thật không dám mua phu quân tương lai của Lâm tiểu thư đâu



- hahaha



Cả hai vừa cười đùa với nhau nói chuyện lại không thèm để ý đến những gì xung quanh



- Tĩnh Tĩnh



Có người gọi tên mình, theo phản xạ nên cô quay mặt lại nhìn. Tô Hoan cũng tò mò mà nhìn theo hướng của giọng nói vừa rồi cất lên, người vừa gọi tên cô vừa rồi chính là Mạc Thiếu Khanh, cô chán ghét nhìn cái vẻ mặt này xuất hiện trước mặt mình. Liền nắm tay Tô Hoan, quay lưng định bỏ đi



- chúng ta đi Hoan Hoan



- khoan đã, nghe anh nói



Mạc Thiếu Khanh nhận thấy cô sắp bỏ đi lập tức bước nhanh tới giữ cô lại. Tô Hoan định gạt tay anh ta ra giúp cô thì bất ngờ lại bị một người đàn ông khác nắm tay lại kéo sang một bên



- ah _ Tô Hoan giật mình khi bất chợt bị người đàn ông lạ kia kéo cô ấy vào lòng mà giữ chặt lại



- anh làm gì vậy?! Mau buông cô ấy ra!



Cô tức giận khi nhìn thấy người đàn ông đi theo Mạc Thiếu Khanh kia lại lôi và giữ chặt Tô Hoan lại. Tô Hoan ngước mặt lên nhìn thì đập vào mắt mình là một gương mặt điển trai của tên họ Bạch kia



- Bạch Phi?!



- vị hôn thê ~ thật vui khi em biết tôi nha



- buông tôi ra! Tôi không phải là hôn thê gì đó của anh



Mặc cho Tô Hoa có kháng cự bao nhiêu, nhưng đều vô ích cả. Càng kháng cự hắn càng ôm siết cô ấy hơn



- vị tiểu thư kia cũng thật là xinh đẹp nha. Nhưng hoàn toàn lại không làm cho tôi hứng thú bằng em, vị hôn thê à ~



- vô sỉ!



Tô Hoan tức giận mắng hắn, không biết xấu hổ lại còn mở miệng nói mấy câu đó như thế! Đúng là tên khốn mà



- Tĩnh Tĩnh nghe anh nói



- anh là muốn cái gì đây?!



Cô tức giận nhìn sang Mạc Thiếu Khanh, lại vùng khỏi tay anh ta nhưng lại không thành. Mạc Thiếu Khanh trái lại còn giữ chặt hơn



- hôm đó là anh trách nhầm em, thật xin lỗi... Nhưng mà, anh thật sự là không thể quên được em. Tĩnh Tĩnh...



- -------------



- Hết Chap 63



❤❤❤



- Sr m.n vì hqua mình kh đăng truyện:< do mạng yếu quá kh thể đăng được. Có ngày mà mình kh đăng thì do mạng hết đó ạ:<<<
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom