Chúng tôi đi lối thoát hiểm.
Lối ra này bị ẩn kĩ đến mức tôi còn chưa bao giờ nhận ra nó ở đó.
“Chắc hắn chỉ biết lối thang máy và thang bộ thôi, có đuổi theo cũng không đi đường này đâu.”
Anh Đào ôm tôi chạy trên nền tuyết.
“Chúng ta xuống đường rồi gọi cảnh sát!”
Ba giờ sau, tôi ấn dấu vân tay vào bản tường trình.
Anh Đào xong việc trước tôi, thấy tôi bước ra liền cởi áo khoác đưa cho tôi.
Xảy ra chuyện như bất ngờ như vậy, tôi vẫn mặc trên người mỗi bộ đồ ngủ, còn chẳng kịp đi giày. May mà cảnh sát cho tôi mượn tạm một đôi dép lê.
“Cô vẫn ổn chứ?”
Tôi gật gật đầu.
Mới vừa nãy tôi khóc một trận, giờ đỡ hơn nhiều rồi.
“Tối nay chúng ta ở khách sạn đi, tôi quen người bạn mở nhà nghỉ phục vụ bữa sáng.”
Anh Đào lấy điện thoại ra, giúp tôi liên lạc.
Trong tuần chờ kết quả điều tra, tôi ở trọ nhà bạn anh Đào.
Chỗ này cách xa nhà tôi, nhưng lại rất gần nhà anh Đào.
Anh Đào rất tốt bụng, luôn lo lắng cho người khác.
Sau khi chuyển đến đây, anh ấy chuẩn bị mọi bữa ăn cho tôi.
Buổi tối đi ngủ cũng hay khuyên tôi đừng thức khuya.
Chắc anh ấy sợ tôi dễ sang chấn tâm lí sau vụ việc đó.
Tôi không muốn anh ấy quá lo lắng, luôn giả vờ thoải mái trước mặt anh ấy.
Lúc đó anh ấy sẽ hay mỉm cười bất lực.
Lò sưởi trong nhà chiếu lên khuôn mặt trắng trẻo hồng hào của anh, ửng lên hai bên má anh phớt phớt đỏ.