-
Phần 1
Tôi không dám rướn người xuống để nhặt điện thoại.
Sợ rằng cúi đầu là nhìn thấy khuôn mặt của ai đó.
Vào khoảnh khắc đó, tôi chỉ cảm thấy, người ở dưới giường cũng há hốc mồm kinh ngạc giống tôi.
Tôi đành nằm xuống, tiếp tục giả vờ ngủ, giống như tôi trở mình trong giấc ngủ rồi làm rơi điện thoại vậy.
Người đó dường như vẫn chưa muốn lộ diện…
Chúng tôi như thể đã đạt được một sự ngầm hiểu kì lạ giữa kẻ bắt cóc và tù nhân.
Tin nhắn WeChat đã gửi đi được chưa?
Tôi không biết nữa.
Nhưng điện thoại rơi xong liền tối màn hình.
Người đó chắc là không nhìn thấy lời kêu cứu của tôi.
Tôi nằm xuống như bình thường, thỉnh thoảng lật lật chăn.
Như thể tôi đang trằn trọc rồi thật sự đã ngủ thiếp đi.
Cứ như vậy… cho đến một lúc lâu sau.
Đột nhiên.
Chuông cửa reo lên.
Anh Đào từ bên công ty bất động sản, là người đầu tiên và duy nhất tôi quen biết ở thành phố này.
Văn phòng của anh ấy ngay đối diện nhà tôi.
Tôi còn tưởng tin nhắn WeChat vừa nãy còn chưa kịp gửi cho anh ấy.
“Cô Ti Ti, tôi là Đào Tâm Triết.”
“Cô Ti Ti, xin lỗi đã muộn như vậy còn làm phiền cô.”
“Ai vậy?”
Căng thẳng quá lâu, giọng tôi khàn đi đến nỗi tôi cũng thoáng giật mình.
Nhưng nếu người nghe không biết, sẽ chỉ cho rằng là do tôi vừa mới ngủ dậy nên mới như vậy.
Ngồi dậy.
Rời giường.
Tôi mò mẫm ra ngoài cửa trong bóng tối.
“Mình phải giấu kĩ vào.”
Tôi tự nhủ trong lòng.
“Tôi sẽ không đi tìm anh.”
“Không nhìn anh.”
“Không đối đầu trực tiếp với anh.”
“Vì vậy.”
“Anh tha cho tôi đi.”
“Để cho tôi, một đường sống.”
Mở cửa.
“Anh Đào, có chuyện gì vậy?”
“Cô Ti Ti, thành phố đột nhiên tuyên bố ngày mai sẽ có kiểm tra về phòng cháy chữa cháy. Có mấy biểu mẫu hộ dân cư cần cô điền."
Anh Đào đưa đơn và bút cho tôi, nhưng tôi lại muốn đẩy anh ấy ra ngoài.
“Cô đứng bên trong mà viết đi, bên ngoài lạnh lắm. Cô sao không mặc áo khoác vậy?”
Áo khoác của anh Đào phủ đầy tuyết trắng, dấu vết của thời tiết khắc nghiệt ở Bắc Kinh.
Anh ấy có vẻ thật sự sợ tôi lạnh cóng, kéo tay tôi bước vào trong nhà.
Động tác bất ngờ khiến tôi không kịp phản ứng, vội vàng ra một đòn kẹp cổ vật anh ấy, cả hai cùng ngã xuống ngay cửa ra vào.
Sợ rằng cúi đầu là nhìn thấy khuôn mặt của ai đó.
Vào khoảnh khắc đó, tôi chỉ cảm thấy, người ở dưới giường cũng há hốc mồm kinh ngạc giống tôi.
Tôi đành nằm xuống, tiếp tục giả vờ ngủ, giống như tôi trở mình trong giấc ngủ rồi làm rơi điện thoại vậy.
Người đó dường như vẫn chưa muốn lộ diện…
Chúng tôi như thể đã đạt được một sự ngầm hiểu kì lạ giữa kẻ bắt cóc và tù nhân.
Tin nhắn WeChat đã gửi đi được chưa?
Tôi không biết nữa.
Nhưng điện thoại rơi xong liền tối màn hình.
Người đó chắc là không nhìn thấy lời kêu cứu của tôi.
Tôi nằm xuống như bình thường, thỉnh thoảng lật lật chăn.
Như thể tôi đang trằn trọc rồi thật sự đã ngủ thiếp đi.
Cứ như vậy… cho đến một lúc lâu sau.
Đột nhiên.
Chuông cửa reo lên.
Anh Đào từ bên công ty bất động sản, là người đầu tiên và duy nhất tôi quen biết ở thành phố này.
Văn phòng của anh ấy ngay đối diện nhà tôi.
Tôi còn tưởng tin nhắn WeChat vừa nãy còn chưa kịp gửi cho anh ấy.
“Cô Ti Ti, tôi là Đào Tâm Triết.”
“Cô Ti Ti, xin lỗi đã muộn như vậy còn làm phiền cô.”
“Ai vậy?”
Căng thẳng quá lâu, giọng tôi khàn đi đến nỗi tôi cũng thoáng giật mình.
Nhưng nếu người nghe không biết, sẽ chỉ cho rằng là do tôi vừa mới ngủ dậy nên mới như vậy.
Ngồi dậy.
Rời giường.
Tôi mò mẫm ra ngoài cửa trong bóng tối.
“Mình phải giấu kĩ vào.”
Tôi tự nhủ trong lòng.
“Tôi sẽ không đi tìm anh.”
“Không nhìn anh.”
“Không đối đầu trực tiếp với anh.”
“Vì vậy.”
“Anh tha cho tôi đi.”
“Để cho tôi, một đường sống.”
Mở cửa.
“Anh Đào, có chuyện gì vậy?”
“Cô Ti Ti, thành phố đột nhiên tuyên bố ngày mai sẽ có kiểm tra về phòng cháy chữa cháy. Có mấy biểu mẫu hộ dân cư cần cô điền."
Anh Đào đưa đơn và bút cho tôi, nhưng tôi lại muốn đẩy anh ấy ra ngoài.
“Cô đứng bên trong mà viết đi, bên ngoài lạnh lắm. Cô sao không mặc áo khoác vậy?”
Áo khoác của anh Đào phủ đầy tuyết trắng, dấu vết của thời tiết khắc nghiệt ở Bắc Kinh.
Anh ấy có vẻ thật sự sợ tôi lạnh cóng, kéo tay tôi bước vào trong nhà.
Động tác bất ngờ khiến tôi không kịp phản ứng, vội vàng ra một đòn kẹp cổ vật anh ấy, cả hai cùng ngã xuống ngay cửa ra vào.
Bình luận facebook