-
Chương 9
Edward đã rời đi để ngăn chặn cuộc nổi dậy ở miền Tây. Khi thuyền trưởng đến đón, mẹ đã bảo ông ấy chờ ở bên ngoài phòng cơ mật của Edward trong khi mẹ vào lấy trộm hết đống đá quý đó. Mẹ định để lại lời nhắn cho Edward nhưng rồi quyết định thôi.
Tàu khởi hành ngay lập tức, nhưng lúc đầu mẹ không cảm thấy an toàn cho đến hai ngày sau đó. Mẹ ở lỳ trong phòng hầu hết chuyến đi vì bị ốm nặng. Mẹ bị nôn hết mọi thứ trong bụng và nghĩ rằng nguyên nhân là do thời tiết. Mãi đến tận một tuần sau đó, mẹ mới nhận ra sự thật. Mẹ đang mang thai đứa con của Edward.
Chúa tha lỗi cho mẹ, Christina, mẹ đã cầu nguyện cho con chết đi.
Nhật ký hành trình, 07/09/1795
Thứ Hai là ngày thử thách sức chịu đựng của Christina. Mặc cho nàng phản đối kịch liệt, những người hầu vẫn thu xếp tất cả đồ đạc và chuyển đến ngôi nhà của mẹ Lyon vào buổi trưa.
Christina vẫn khăng khăng mình sẽ không đi đâu hết, rằng Nữ bá tước có thể sẽ về nhà vào thứ Hai tới và nàng có thể tự chăm sóc bản thân trong thời gian này. Không ai tỏ ra quan tâm chút nào đến thái độ của nàng. Tất nhiên họ phải tuân theo mệnh lệnh của người trả tiền cho họ, và dù tỏ ra khá thân thiện, tất cả đều khuyên nàng nên trình bày ý kiến với Hầu tước Lyonwood.
Dù Christina không gặp Lyon từ tối thứ Sáu, sự hiện diện của chàng vẫn rất rõ ràng. Bởi vì chàng không cho phép nàng tham dự vũ hội nhà Creston hay đi bất cứ đâu. Christina nghĩ chàng giam lỏng mình trong nhà để nàng không thể chạy trốn.
Cũng có khả năng chàng đang cố bảo vệ cảm xúc của nàng, Christina thầm nghĩ. Có thể Lyon không muốn nàng nghe thấy những lời xì xầm về mối quan hệ bất chính của hai người. Chắc chắn đó là một vụ tai tiếng, nhưng là do Lyon cố tình gây ra.
Có lẽ Lyon nghĩ rằng Christina sẽ đau khổ vì điều nhục nhã đó sẽ làm tổn hại đến danh tiếng của nàng. Christina chưa có chồng, còn Lyon thì đang ở trần và cả nửa thành phố chứng kiến điều đó. Ôi, đó là một vụ bê bối khiến dư luận cực kỳ xôn xao; Christina đã nghe thấy Colette, cô hầu nữ mà Lyon bắt nàng phải nhận, đang chuyện phiếm với những người hầu khác về mẩu tin tức thú vị nghe lỏm được lúc xuống nhà bếp.
Christina đã bị một cơn nhức đầu khủng khiếp vào trưa hôm đó. Nó ập đến ngay khi nàng đọc được thông báo về đám cưới trên báo chí. Lyon dám cả gan đăng báo ý định kết hôn với công chúa Christina vào ngày thứ Bảy tới.
Colette liếc qua tờ báo và kêu lên. “Ôi, tiểu thư, đó quả là một cách phô trương hôn lễ lãng mạn nhất của Hầu tước. Xưa nay ông ấy đều làm theo ý mình và chẳng quan tâm người khác nói gì.”
Nhưng Christina chẳng cho rằng nó lãng mạn chút nào. Nàng cảm thấy muốn khóc nên chạy lên phòng ngủ, mong muốn có vài phút yên tĩnh, nhưng thậm chí chưa kịp đóng cửa phòng thì lại bị làm phiền lần nữa.
Có người đang đợi nàng trong phòng khách. Vì Lyon ra lệnh không cho phép ai xuất hiện ở đây, nên Christina tin chắc đó là chàng.
Nàng gần như nổi điên khi lao vào phòng khách. “Nếu nghĩ rằng ngài có thể...” Công chúa chợt ngừng bặt khi nhìn thấy người phụ nữ đứng tuổi đang ngồi trong ghế bành lưng tựa cao có tay vịn màu vàng. “Nếu ta nghĩ gì, cô bé đáng yêu?”, người phụ nữ bối rối hỏi. Christina cảm thấy ngượng nghịu vì cơn tức giận của mình. Bà mỉm cười khiến nàng dần cảm thấy bớt lúng túng. Christina thầm nhận xét người phụ nữ này là người nhân hậu. Các nếp nhăn xuất hiện quanh miệng và khóe mắt khi bà cười. Chỏm búi tóc nhỏ màu xám của bà nhô lên khỏi lưng ghế, cho thấy bà là người cao lớn. Bà không phải là người xinh đẹp lắm. Cái mũi khoằm nổi bật trên gương mặt và một lớp ria mờ mờ phía trên cặp môi mỏng. Bà có một bộ ngực vĩ đại cùng đôi vai rộng.
Bà có vẻ tầm tuổi Nữ bá tước. “Cháu thực sự xin lỗi vì đã hét lên với bà, thưa phu nhân, vì cháu nghĩ đó là Lyon”, Christina giải thích sau khi nhún gối thật thấp chào.
“Cháu mới dũng cảm làm sao, cô bé.”
“Dũng cảm? Cháu không hiểu”, Christina thắc mắc.
“Vì đã dám cao giọng với cháu trai của ta. Chứng tỏ cháu rất can đảm”, người phụ nữ đó tuyên bố với cái gật đầu nhanh nhẹn rồi ra hiệu bảo Christina ngồi xuống. “Ta biết Lyon từ khi nó còn bé, và chưa bao giờ có đủ dũng khí để hét lên với nó. Giờ, cho phép ta tự giới thiệu”, và nói tiếp. “Ta là cô của Lyon. Chính xác là cô Harriett. Cháu biết đấy, ta là em út của cha nó, và vì cháu cũng sẽ sớm trở thành Nữ hầu tước xứ Lyonwood, vì thế tốt nhất từ giờ cháu nên gọi ta là cô Harriett. Bây giờ cháu đã sẵn sàng về nhà cùng ta chưa, Christina, hay cháu cần chuẩn bị thêm chút nữa? Ta rất sẵn lòng ngồi chờ ở đây nếu cháu có thể yêu cầu mang cho ta một tách trà. Chúa ơi, hôm nay thời tiết có vẻ nóng hơn nhỉ?”, bà hỏi. Christina không biết nên trả lời thế nào. Nàng nhìn bà ấy lấy ra một cái quạt nhỏ, lúc đầu phe phẩy rồi sau đó quạt dữ dội phía trước mặt.
Bởi bà ấy là người lớn tuổi nên tất nhiên Christina cư xử ngoan ngoãn hơn. Người già phải được kính trọng và - bất cứ khi nào có thể - tuân theo không một lời phản đối. Đó là lối sống ở Dakota, lối sống mà Christina được nuôi dạy.
Christina cúi đầu và nói, “Cháu rất vinh dự được gặp cô, cô Harriett. Nếu cô có đủ kiên nhẫn để nghe, thì cháu muốn giải thích rằng hình như có chút hiểu nhầm nào đó”.
“Hiểu nhầm sao?” Harriett hỏi. Giọng nói nghe có vẻ rất phấn khích. Bà chỉ cái quạt vào Christina. “Cô bé đáng mến, liệu ta có thể cởi mở với cháu không? Lyon đã yêu cầu ta đến đưa cháu về ngôi nhà trong thành phố của mẹ nó. Chúng ta đều biết nó luôn làm theo ý mình mà không để ý tới cảm giác của cháu. Đừng tiu nghỉu thế chứ cô bé. Trong tim, nó luôn muốn mang đến những điều tốt đẹp nhất cho cháu.”
“Vâng, thưa cô.”
“Cháu có muốn cưới Lyon không?”
Câu hỏi thẳng thừng đòi hỏi một câu trả lời thành thật. Bà nhìn Christina chăm chú. Cực kỳ giống một con diều hâu, Christina thầm nghĩ.
“Sao hả, cô bé?”
Christina cố tìm cách trả lời làm dịu đi sự thật. “‘Điều cháu muốn làm và phải làm là hai vấn đề khác biệt. Cháu đang cố gắng giúp Lyon tránh khỏi một sai lầm nghiêm trọng, cô à.”
“Ý cháu là hôn nhân là một sai lầm, đúng không?”, cô Harriett hỏi.
“Nếu chàng cưới cháu thì vâng”, Christina thừa nhận.
“Ta luôn được biết đến là một người rất ngay thẳng, Christina, vì vậy ta sẽ hỏi thẳng cháu. Cháu có yêu cháu trai ta không?”
Christina có thể cảm thấy má mình đang đỏ bừng. Nàng nhìn cô Harriett hồi lâu. “Cháu không cần trả lời ta. Ta có thể thấy cháu đã yêu nó.”
“Cháu đang cố để không yêu chàng”, Christina thì thầm.
Cô Harriett lại tiếp tục quạt. “Ta thực sự không hiểu câu nói này. Không, ta không hiểu. Lyon có nói với ta là cháu mới chỉ học tiếng Anh và có thể nói nhiều câu rất khó hiểu. Nào, đừng xấu hổ thế Christina, nó không có ý phê phán gì đâu. Cháu có bất kỳ ý tưởng nào đáng chú ý rằng cuộc hôn nhân này sẽ dựa trên tình yêu không?”
“Lần đầu tiên gặp Lyon, cháu đã tin rằng chúng cháu sẽ sống cùng nhau... trong một thời gian ngắn. Vâng”, nàng nói thêm khi cô Harriett kinh ngạc nhìn. “Cháu tin rằng đó là định mệnh của bọn cháu.”
“Định mệnh?”, cô Harriett mỉm cười. “Thật là một ý tưởng lãng mạn, Christina. Ta tin rằng cháu chính xác là những gì mà cháu trai ta cần. Nó là một người khắc nghiệt hầu như lúc nào cũng giận dữ. Còn bây giờ, vui lòng giải thích tại sao cháu lại nói là chỉ trong một thời gian ngắn. Cháu có nghĩ là mình sẽ hết tình yêu nhanh thế không? Đó là một sự kết hợp nông nổi chăng?”
Christina không chắc ý của người phụ nữ này là gì. “Lyon muốn cưới một công chúa. Cháu muốn trở về nhà. Nó cực kỳ dễ hiểu”
Cái nhìn đọng trên mặt cô Harriett cho thấy bà không nghĩ điều này đơn giản chút nào. “Vậy thì Lyon sẽ về nhà cùng cháu”, cô Harriett lên tiếng. “Ta chắc chắn là nó sẽ rất thích thú được tới thăm nhà cháu.”
Lời gợi ý vô lý khiến Christina cảm thấy buồn cười.
“Coi kìa, ta vừa nhìn thấy sự lo lắng của cháu”, cô Harriett nói. “Sao chứ, tất nhiên, Lyon sẽ đưa cháu về thăm nhà.”
Christina biết là thật vô nghĩa khi tranh cãi với những suy nghĩ lạc quan của người phụ nữ đáng yêu này và sẽ là thô lỗ nếu công khai phản đối bà. Sau khi yêu cầu người hầu mang đồ ăn thức uống tới, Christina dành cả tiếng đồng hồ tiếp theo để nghe cô Harriett kể những câu chuyện thú vị về gia đình bà.
Nàng được biết cha của Lyon đã chết trong khi ngủ. Lyon đang ở trường nội trú khi bi kịch đó xảy ra, và Christina thầm nghĩ thật buồn khi chàng không được ở cạnh cha mình lúc đó. Nàng cũng được biết vợ của Lyon - Lettie, đã chết khi đang sinh con. Câu chuyện quá buồn khiến Christina phải cố kiềm chế để không rơi nước mắt.
Và sau đó, Christina đi cùng cô Harriett đến sống ở nhà của mẹ Lyon.
Nàng đã từng vào ngôi nhà xinh đẹp này trước đó khi đến thăm theo lời mời của tiểu thư Diana, do đó vẻ sang trọng của nó không khiến nàng nghẹt thở.
Lối vào sáng rực ánh nến. Phòng khách ở bên trái, rộng gấp hơn ba lần phòng khách của những nhà mà Christina từng đến. Phòng ăn ở bên phải, một chiếc bàn ăn hẹp, dài gần như hết chiều dài căn phòng, bóng loáng tới nỗi có thể soi gương được. Mỗi bên bàn bày tới mười sáu chiếc ghế.
Christina đoán là có rất nhiều họ hàng sống ở đây cùng mẹ của Lyon. Lyon đã chu cấp rất đầy đủ cho gia đình mình. Có rất nhiều người hầu tấp nập đi lại, lấy đồ, bưng bê và thu dọn. Cô Harriett nói rằng Lyon đã trả lương cho tất cả bọn họ.
Tiểu thư Diana chạy ào từ cầu thang xuống, vui mừng chào đón Christina. “Lyon đang chờ chị ở thư viện trên tầng hai”, cô thông báo và kéo mạnh tay nàng. “Ôi, trông chị rất hợp với màu hồng, Christina. Màu này rất dịu mắt”, và nói thêm. “Chị biết không, em ước mình cũng được mảnh mai như chị. Em cảm thấy mình như con voi khi đứng cạnh chị vậy.”
Diana tiếp tục liến thoắng, nên Christina cho rằng mình không cần bình luận về lời nhận xét này.
Tiểu thư Diana đưa nàng lên thư viện. Một căn phòng sáng sủa, thoáng đãng, nhưng đó là tất cả những gì nàng có thể nhận thấy khi bước vào trong bởi Lyon thu hút toàn bộ sự chú ý của nàng. Chàng đang đứng cạnh cửa sổ, quay lưng về phía Christina. Một cơn giận trào lên sôi sục khắp người. Christina đột nhiên phát điên lên bởi Lyon đã ngang nhiên can thiệp vào cuộc sống của mình. Nàng biết mình sẽ hét vào mặt chàng. Sự thôi thúc mãnh liệt khiến cổ họng đau nhói.
Nàng giấu kín ý định của mình với em gái chàng, thậm chí còn cố xoay xở một nụ cười yếu ớt nói, “Tiểu thư Diana, liệu tôi có thể có vài phút riêng tư với anh trai cô không?”.
“Ôi, thực sự em không biết đó có phải là ý kiến tốt hay không. Cô Harriettói rằng chị không thể ở một mình dù chỉ một phút. Chị biết đấy, cô ấy đã nghe về những lời đồn đại”, Diana thì thầm với Christina. “Tuy cô ấy hiện vẫn đang ở dưới nhà, nếu chị hứa rằng chỉ vài phút thôi thì sẽ không ai...”
“Diana, ra ngoài và đóng cửa lại.”
Lyon đã quay lại, đang nhìn chằm chằm vào Christina khi nàng yêu cầu Diana.
Christina cũng trừng mắt nhìn lại vì không bị đe dọa bởi người đàn ông này. Và hiển nhiên nàng không định phí thời gian để chú ý hôm nay trông chàng đẹp trai một cách rắn rỏi ra sao. Chàng mặc một chiếc áo khoác cưỡi ngựa màu xanh thẫm. Chiếc áo vừa vặn khiến vai Lyon trông rộng hơn.
Chợt Christina nhận ra Lyon đang cau mày. Chàng thực sự đang giận dữ. Cả hai đều không ngồi xuống. Lúc đầu Christina quá kinh ngạc đến nỗi không thốt nên lời. Làm sao chàng dám tức giận chứ? Chàng là người đã gây ra mọi chuyện cơ mà.
“Ta được biết em đã nhận lời Bá tước Thorp hộ tống tới sự kiện nhà Westley, Christina. Điều đó đúng không?”
“Làm sao ngài biết?” Christina hỏi lại.
“Đúng không?”
Hầu tước Lyonwood không quát lên nhưng giọng nói cực kỳ nghiêm khắc.
“Đúng vậy, Lyon, tôi đã đồng ý với Bá tước. Anh ta đề nghị tôi cuối tuần trước. Chúng tôi định tới bữa tiệc ngoài trời nhà Westley và dù nó là cái quái gì đi nữa, tôi cũng không thèm quan tâm ngài có tức giận hay không, sẽ rất thô lỗ nếu bây giờ tôi lại từ chối sự hộ tống của anh ta. Tôi phải giữ lời hứa của mình.”
“Em sẽ không đi đâu hết trừ khi có ta bên cạnh, Christina”, Lyon nói, hít một hơi thật sâu trước rồi tiếp tục. “Một cô gái sẽ không đi cùng bất kỳ người đàn ông nào khác khi cô ta chuẩn bị kết hôn. Rõ ràng là em không hiểu rõ tình huống này, em yêu. Chúng ta sẽ kết hôn vào thứ Bảy này, và tôi sẽ bị chế nhạo nếu em đi cùng người khác vào ngày hôm trước.”
Tuy đã cố gắng kiềm chế, nhưng đến câu cuối cùng thì chàng hét lên.
“Tôi sẽ không cưới ngài”, Christina cũng hét to không kém. “Không, chúng ta không nên kết hôn. Ngài không nhận thấy tôi đang cố bảo vệ ngài sao? Ngài không biết gì về tôi hết. Vì Chúa, điều ngài muốn là một nàng công chúa.”
“Christina, nếu em không bắt đầu nói linh tinh...”
Lyon thình lình đi tới và ôm chặt Christina vào lòng trước khi nàng kịp lùi lại. Christina không phản đối. “Nếu chàng không quá cứng đầu, Lyon, chàng sẽ nhận ra là em đúng. Em nên tìm một người khác. Nếu Thorp không chấp nhận đề nghị của em, em có thể hỏi người khác, thậm chí là cả Splickler.”
Chàng phải nỗ lực để hít một hơi thật sâu nữa. “Nghe kỹ đây Christina. Không ai được chạm vào em, trừ ta. Splickler sẽ không thể đi lại trong vòng một tháng, và ta thấy trước sẽ có một chiếc xe ngựa lao thẳng vào Thorp. Hãy tin ta, bất kỳ người đàn ông nào mà em có ý định đều sẽ gặp phải những bất ngờ khó chịu.”
“Ngài sẽ không dám đâu. Ngài là một Hầu tước. Ngài không thể đi xung quanh đe dọa mọi người được. Tại sao Splickler lại không thể đi được?”, nàng đột nhiên hỏi. “Tôi nhớ khá rõ ràng là Rhone chỉ đập cửa vào mũi anh ta thôi. Ngài đang cường điệu quá mức. Ngài không thể...”
“Ồ, nhưng ta có thể.”
“Sao ngài dám cười tôi trong khi đưa ra nhận xét bẩn thỉu đó?”
“Ta dám làm những gì ta muốn, Christina.” Chàng rờ ngón cái lên miệng nàng. Christina cảm thấy muốn cắn nó.
Rồi vai nàng chùng xuống vì thất vọng. Tất cả những gì người đàn ông này phải làm là chạm vào nàng, và mọi lý trí liền bay vèo ra ngoài cửa sổ. Chúa cứu giúp, lúc này nàng cảm thấy bụng mình quặn lên từng hồi.
Christina để Lyon hôn mình, thậm chí còn hé miệng chào đón lưỡi chàng, rồi để chàng đánh tan cơn giận dữ khỏi mình.
Lyon không ngừng sự tấn công dịu dàng này cho đến khi Christina cuồng nhiệt đáp ứng. Chàng chỉ dừng sự thân mật lại sau khi nàng vòng tay qua vai và bám chặt vào mình.
“Thời khắc duy nhất em thành thật với ta là lúc em hôn ta, Christina. Từ bây giờ, chỉ điều đó là đủ.”
Christina tựa đầu vào ngực Lyon. “Tôi sẽ không dành trái tim mình cho ngài, Lyon. Tôi sẽ không yêu ngài.”
Chàng tựa cằm lên đỉnh đầu nàng. “Có chứ, em sẽ yêu ta, cưng ạ.”
“Ngài rất tự tin vào bản thân”, nàng thì thầm.
“Em đã dâng hiến cho ta, Christina. Tất nhiên, ta rất chắc chắn.”
Một tiếng gõ cửa nhỏ cắt ngang bọn họ. “Lyon, buông ngay cô gái trinh trắng đó ra. Cháu có nghe ta không?”
Câu hỏi này là không cần thiết. Cô Harriett hét to tới mức nhà bên cạnh cũng có thể nghe thấy.
“Làm sao bà ấy lại biết là ngài đang ôm tôi, Lyon? Bà ấy nhìn qua cửa được à?” Christina hỏi, giọng đầy kinh hoảng.
“Gì cơ?” Lyon hỏi.
“Mở cửa ra. Ngay lập tức.”
“‘Nhìn thấy”, Christina thì thầm giữa tiếng hét của cô Harriett. “Bà ấy có thể nhìn xuyên qua cửa, Lyon.”
Lyon bật cười. Tiếng cười to đến nỗi khiến tai nàng ù ù. “Không, em yêu. Chỉ là cô Harriett hiểu ta quá rõ thôi. Bà ấy đoán là ta đang ôm em.”
Trông nàng có vẻ thất vọng. Khi cô Harriett lại hét lên, Christina quay ra mở cửa. “Nếu ngài hứa với tôi một hoặc hai điều, tôi sẽ cưới ngài vào thứ Bảy này”, nàng nói.
Lyon lắc đầu. Cô bé ngây thơ này vẫn chưa hiểu rõ. Dù hứa hay không thì chàng vẫn sẽ cưới nàng.
“Sao?”, nàng hỏi.
“Hứa gì?”
Christina quay lại và thấy Lyon đang đứng, hai tay khoanh trước ngực, chờ đợi. Kiểu cách có vẻ rất trịch thượng. “Thứ nhất, ngài phải hứa sẽ cho tôi về nhà khi nhiệm vụ của tôi ở đây kết thúc. Thứ hai, ngài phải hứa sẽ không yêu tôi.”
“Thứ nhất, Christina, em sẽ không đi đâu hết. Hôn nhân là mãi mãi. Hãy nhớ kỹ điều đó. Thứ hai, ta không hiểu chút nào lý do tại sao em lại không muốn ta yêu em, nhưng ta sẽ cố gắng đáp ứng với em.”
“Tôi biết ngài sẽ rất khó khăn. Tôi biết rõ thế”, Christina lẩm bẩm.
Cánh cửa chợt bật mở phía sau. “Ồ, tại sao cháu không cho ta biết là cửa không khóa?” Cô Harriett gặng hỏi. “Cháu đã làm rõ sự hiểu lầm chưa, Christina?”, bà hỏi tiếp.
“Cháu đã quyết định sẽ cưới Lyon một thời gian ngắn ạ?”
“Một thời gian dài”, Lyon nói nhỏ.
Cô gái này mờ mịt như sương mù vậy, Lyon muốn tóm lấy, lắc cho nàng tỉnh hẳn.
“Tốt. Nào, đi cùng ta Christina, ta sẽ đưa cháu đến phòng của cháu. Nó ở ngay cạnh phòng ta”, bà nói thêm cùng với một cái nhìn đầy ẩn ý về phía Lyon. “Sẽ không có bất kỳ cuộc thăm viếng riêng tư nào vào buổi đêm khi mà ta đây.”
“Cô ấy sẽ ở đây thêm một phút nữa thôi”, Lyon nói. “Christina, trả lời ta một câu hỏi nữa trước khi em đi.”
“Ta sẽ đứng chờ ngay ngoài cửa”, cô Harriett thông báo trước khi kéo sầm cửa lại.
“Ngài muốn hỏi gì?” Christina hỏi.
“Em dự định thay đổi ý kiến trước thứ Bảy phải không? Ta có cần phải giam lỏng em trong ngôi nhà này cho đến lúc đó không?”
“Ngài đang mỉm cười như thể muốn làm như thế”, Christina kết tội. “Không, tôi sẽ không thay đổi ý kiến. Ngài sẽ phải thất vọng thôi, Lyon”, và nói thêm bằng một giọng hết sức cảm thông. “Tôi không giống như những gì ngài nghĩ đâu.”
“Ta biết chính xác những gì mình nhận được”, Lyon nói, cố nén cười. Christina đang nhìn bằng ánh mắt thương hại, thầm nói cho chàng biết rằng mình rất lấy làm tiếc.
“Em lấy ta bởi vì em nhận ra sẽ tuyệt vời như thế nào khi chúng ta ngủ cùng nhau”, chàng tuyên bố.
Đó là lời nhận xét hết sức ngạo mạn và thực sự Lyon không nghĩ nàng lại bận tâm trả lời mình.
“Không.”
Christina mở cửa, mỉm cười với cô Harriett, rồi quay lại Lyon nói đầy đủ hơn. “Ngài muốn tôi nói thật sao, Lyon.”
“Một sự thay đổi sẽ tốt đẹp hơn”, Lyon dài giọng đáp.
“Trước mặt cô Harriett đáng yêu của ngài sao?”, nàng nói, rồi mỉm cười rất nhanh với người phụ nữ đang bối rối.
Cô Harriett thở dài rồi lại kéo sập cửa lại. Christina có thể nghe tiếng bà lẩm bẩm điều gì đó về chuyện không cần cái quạt cùng với cánh cửa đóng sập lại và táp vào mặt bà, nhưng nàng không hiểu người phụ nữ già cả đó muốn nói gì.
“Trả lời ta, Christina cùng với toàn bộ sự thành thật của em.”
Sự nóng nảy bất ngờ khiến nàng tức giận. “Rất tốt. Tôi cưới ngài bởi vì cách ngài chiến đấu với những kẻ bắt cóc.”
“Chuyện đó thì có liên quan gì tới chuyện kết hôn?”, chàng hỏi.
“Ồ, mọi thứ.”
“Christina, liệu em có thể nói chuyện dễ hiểu một lần trong đời không?” Lyon yêu cầu.
Rồi Christina nhận ra mình sẽ lại nói dối chàng một lần nữa. Sự thật thường khó hiểu, phức tạp hơn rất nhiều một lời bịa đặt giản đơn. Tuy nhiên, có vẻ như lúc này đã hơi muộn cho một lời nói dối nữa. Lyon trông như thể muốn hét lên vậy. “Tôi đang cố giải thích, Lyon. Ngài thấy đấy, mặc dù trận đánh không đáng để khoe khoang, nhưng ngài đã chiến đấu giống như một chiến binh.”
“Và?”
“À, điều đó hoàn toàn rõ ràng với tôi.”
“Christina.” Giọng nói trầm xuống, giận dữ.
“Ngài sẽ không phải là một người dễ dàng bị giết chết. Đấy, giờ ngài đã biết toàn bộ sự thật rồi, ngài đã thỏa mãn chưa?”
Lyon gật đầu, tỏ ý đã hiểu hết những gì nàng đang nói. Lúc đó chàng biết rằng không có gì người phụ nữ này từng nói có thể khiến mình nhầm lẫn trong tương lai nữa. Không, chàng đã chạm đến giới hạn của bản thân. Một người đàn ông chỉ có thể chịu đựng chừng đó sự bất ngờ thôi, Lyon thầm nhủ.
Rồi Lyon cố giải nghĩa câu nói khó hiểu vừa được đưa ra. “Có phải em đang nói là em sẽ cố giết ta ngay sau khi chúng ta cưới nhau, nhưng vì ta có thể tự bảo vệ bản thân, nên thực tế em sẽ không thể làm điều đó được? Và đó chính là lý do tại sao em sẽ cưới ta, đúng không?” Chàng phải lắc lắc đầu khi kết thúc lập luận không logic chút nào của mình.
“Tất nhiên là không”, Christina đáp. “Thật xấu hổ làm sao khi ngài nghĩ rằng tôi muốn làm hại ngài. Ngài có một cái đầu rất ranh ma, Lyon.”
“Được rồi”, chàng nói, nắm chặt tay sau lưng. “Ta xin lỗi vì đã đưa ra lời kết luận khó chịu vừa rồi.”
Christina tỏ ra nghi ngờ và thì thầm. “À, tôi mong là thế. Tôi chấp nhận lời xin lỗi của ngài”, rồi miễn cưỡng nói thêm. “Ngài tỏ ra hối lỗi đủ để tôi tin rằng ngài đang thành thật.”
Lyon thề sẽ không để bị mất kiên nhẫn nữa, tuy nhiên cũng không chắc chắn về tâm trí của mình. Christina đã đập tơi bời mọi suy nghĩ của chàng. Chúa cứu giúp, chàng sẽ moi ra bằng được một câu trả lời rõ ràng, cho dù mất bao nhiêu thời gian.
“Christina”, chàng bắt đầu, giữ giọng của mình êm ái tới nỗi có thể ru ngủ một đứa trẻ, “nếu em đã cho rằng ta không phải là kẻ dễ dàng bị giết - và nhân tiện ta rất cảm kích sự tin tưởng của em - vậy em có tình cờ biết được kẻ nào đang cố không?”.
“Cố làm gì?”
“Giết ta.”
Người đàn ông này thực sự cần phải học cách kiểm soát bản thân. Christina vừa mới mở cửa ra và mỉm cười với cô Harriett, trông thấy người phụ nữ tội nghiệp đang định lên tiếng, nhưng lại đóng sập cửa trước khi bà có thể nói được từ nào. Nàng không muốn bà nghe thấy câu trả lời của mình.
“Cha tôi. Ông ta đang quay trở lại nước Anh. Ông ta sẽ cố giết tôi. Tôi hứa sẽ bảo vệ ngài trong suốt thời gian tôi ở đây. Khi tôi rời đi rồi, ông ta sẽ để ngài yên.”
“Christina, nếu ông ta cố gắng giết em, vậy tại sao em lại nghĩ sẽ phải bảo vệ ta?”
“Ồ, ông ta sẽ phải giết ngài trước. Đó là cách duy nhất để ông ta tóm được tôi”, nàng chỉ ra lý do. “Ngài là người có tính sở hữu cao, Lyon. Đúng vậy”, và nói thêm khi nghĩ rằng Lyon đang định phản đối. “Ngài sẽ canh giữ tôi.”
Lyon đột nhiên cảm thấy cực kỳ hài lòng nhưng chẳng hiểu vì sao. Có phải bởi lời ca tụng đó không? Chàng cũng không dám chắc nên quyết định làm sáng tỏ. “Tức là em tin tưởng ta”, và kết luận.
Nàng kinh ngạc. “Tin tưởng một người da trắng ư? Không bao giờ.”
Christina giật mạnh cánh cửa và bắt đầu làm dịu đi những lời quát tháo ầm ĩ của cô Harriett. Nhưng điều này thật khó khăn vì tâm trí vẫn tràn ngập những lời kết luận kỳ quặc của Lyon. Tin tưởng anh ta ư? Điều quái quỷ gì khiến anh ta đưa ra khái niệm vô lý đó chứ?
“Đã đến lúc rồi, quý cô. Một cô gái có thể trở thành bà già vì chờ đợi cháu đấy.”
“Cô Harriett, cháu rất cảm kích vì sự kiên nhẫn của cô. Và cô đã nói đúng. Một cuộc trò chuyện cởi mở với Lyon đã làm tan biến tất cả nỗi lo lắng của cháu. Cháu muốn giúp người hầu dỡ đồ đạc. Cô có cho rằng ở đây có đủ chỗ cho dì cháu khi bà ấy trở về Luân Đôn vào tuần tới không ạ? Nữ bá tước sẽ rất thất vọng khi biết cháu đã rời đi.”
Mánh khóe của nàng rất hiệu quả. Vẻ mặt bối rối của cô Harriett lập tức biến mất. Mong muốn được đảm đương mọi việc đã gạt ra một bên tất cả những cân nhắc khác. “Tất nhiên ta luôn đúng. Nào, giờ thì đi cùng ta. Cháu có biết Diana đã mời vài người tới dự bữa trưa không? Hầu hết mọi người đã có mặt. Họ rất nóng lòng được gặp cháu, Christina.”
Tiếng cửa lách cách cắt ngang lời nhận xét nhiệt tình của cô Harriett.
Lyon bước trở lại bên cửa sổ, nhìn đám đông tụ tập trong khu vườn bên dưới, rồi gạt đám khách khứa ra khỏi đầu.
Sự bí ẩn đã dần dần được khai phá. Lyon tập trung vào mẩu tin tức mới mà mình tin là thật. Christina thực sự nghĩ rằng người cha đang định quay trở lại nước Anh để giết nàng.
Cái nhìn khiếp sợ trong đôi mắt, giọng nói run rẩy đã cho Lyon biết rằng Christina hoàn toàn nói thật, dù chỉ một lần. Tuy nhiên nàng biết nhiều hơn những gì đã nói. Lyon đoán lý do duy nhất nàng thừa nhận nhiều như vậy là để chàng cảnh giác.
Nàng đang cố bảo vệ chàng. Lyon không biết mình nên cảm thấy hạnh phúc hay bị sỉ nhục. Nàng đã thực hiện nhiệm vụ của chàng. Nhưng Christina nói đúng. Lyon là người có tính chiếm hữu. Christina thuộc về chàng, và chàng sẽ không để ai làm hại người con gái ấy. Chúng sẽ phải giết chàng trước khi chạm được tới Christina.
Làm sao nàng lại kết luận như vậy về cha mình? Lyon nhớ rất rõ ràng ngài Reynolds đã nhấn mạnh rằng Christina chưa bao giờ gặp mặt cha mình.
Tất cả đều vô lý, trừ phi mẹ Christina đã sống lâu hơn mọi người tưởng và truyền nỗi sợ hãi của bà sang con gái... hoặc cũng có thể là truyền nó sang một ai đó.
Ai đã nuôi lớn Christina? Chắc chắn đó không phải là vợ chồng Summerton, Lyon mỉm cười thầm nghĩ. Nàng quả là một kẻ nói dối kém cỏi. Mặc dù nên nổi giận vì Christina đã nói dối nhưng chàng thực sự cảm thấy thích thú và cho rằng nàng bịa ra câu chuyện chỉ để nhằm xoa dịu mình.
Mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản biết bao nếu nàng kể toàn bộ sự thật. Lyon biết mình nên kiên nhẫn. Bryan đã gửi tin mật nói rằng Mick đã nhớ ra tên của người truyền giáo. Ông ta là Claude Deavenrue.
Lyon lập tức cử hai người hầu trung thành đi tìm Deavenrue. Dù biết nhà truyền giáo đã nói với Mick rằng ông ta định dừng lại ở Anh để thăm Christina khi quay lại từ Pháp, Lyon không đặt niềm tin vào khả năng này. Deavenrue hoàn toàn có thể sẽ thay đổi ý kiến, hoặc Mick đã nghe nhầm.
Không, Lyon không thể mạo hiểm. Việc nói chuyện với nhà truyền giáo càng sớm càng tốt đột nhiên trở nên hết sức cấp bách. Nhưng lý do khiến chàng cần khám phá ra quá khứ của Christina đã thay đổi. Một nỗi lo lắng luôn thường trực trong đầu. Nàng đang gặp nguy hiểm. Lyon không chắc cha nàng có phải là mối đe đọa thực sự không, nhưng bản năng mách bảo cần phải thận trọng. Mong muốn được bảo vệ Christina gần như nhấn chìm tất cả. Từ lâu, Lyon đã rất tin tưởng vào bản năng của mình, vết sẹo trên trán là kết quả của một minh chứng ngu ngốc vì đã không lưu ý đến cảnh báo của bản thân.
Lyon hy vọng nhà truyền giáo có thể hé lộ một vài tia sáng về bí mật này, kể về quá khứ của Christina để chàng có thể bảo vệ nàng. Lyon đã rút ra một kết luận. Tất cả những lời nhận xét có thể là do nàng đã được nuôi dưỡng bởi một trong số những gia đình can đảm ở vùng biên giới mà chàng từng nghe nói đến. Thậm chí Lyon còn tưởng tượng Christina sống trong một căn nhà gỗ nhỏ đâu đó trong vùng đất hoang dã ở thuộc địa xa xôi. Điều đó giải thích tại sao nàng thích đi chân trần, thích sống ở ngoài trời, nghe thấy tiếng sư tử gầm và có thể còn nhìn thấy một hoặc hai con trâu rừng.
Đúng, lý giải này có vẻ rất đúng, nhưng chàng sẽ không khẳng định cho đến khi có sự xác nhận từ Deavenrue.
Lyon thở một hơi dài yếu ớt. Đến thời điểm này chàng hoàn toàn hài lòng với những gì đạt được. Rồi tâm trí lại hướng tới một rắc rối khác. Christina khăng khăng muốn về nhà.
Lyon thề sẽ tìm ra lý do khiến nàng muốn ở lại đây.
Một tiếng gõ cửa nhỏ cắt ngang dòng suy nghĩ. “Lyon, có thể dành thời gian tiếp đón bọn mình không?” Rhone hỏi từ ngưỡng cửa. “Chúa ơi, trông cậu cau có như một con quỷ ấy”, anh nhận xét với một giọng sôi nổi. “Đừng để điều đó khiến cậu bỏ chạy, Andrew”, rồi quay sang nói với chàng trai bên cạnh. “Lyon thường xuyên trong tâm trạng khó chịu. Tình cờ là cậu vừa có cuộc trò chuyện nữa với Christina, đúng không?”, anh hỏi, giọng nhạt nhẽo như màu be của chiếc áo khoác đang mặc. Khi Lyon gật đầu, Rhone bắt đầu cười khúc khích. “Andrew vẫn chưa được gặp vợ chưa cưới của cậu, Lyon. Mình nghĩ là cậu sẽ muốn giới thiệu với cậu ấy.”
“Rất vui được gặp lại cậu, Andrew”, Lyon nói, cố gắng tỏ ra mình thực sự vui bởi không muốn bị gián đoạn; cũng không muốn tỏ ra lịch sự và đã trừng mắt ra hiệu cho Rhone.
Bạn chàng đang kéo mạnh ống tay áo khoác, có lẽ là cố gắng giấu giếm chỗ bị quấn băng, Lyon nghĩ thầm. Cậu ta không được ra ngoài và gặp gỡ mọi người. Lyon sẽ nói rõ chuyện này nếu chỉ có hai người. Vì vậy chàng tin là Rhone đã cố tình kéo theo Andrew lên thư viện để tránh bị mắng mỏ.
“Các quý cô đang ở ngoài vườn”, Rhone nói, phớt lờ ánh mắt tối sầm của bạn rồi bước về phía cửa sổ Lyon đang đứng, ra hiệu cho Andrew đi theo mình.
Người đồng hành của Rhone đi cách Lyon cả một quãng xa, đến đứng cạnh anh. Mặt đỏ bừng, anh ta vốn là người hay bẽn lẽn. “Có lẽ tôi nên đợi ở dưới tầng”, Andrew lắp bắp. “Chúng ta đã làm phiền Hầu tước”, và hạ giọng thì thầm với Rhone.
“Kia là Christina, Andrew”, Rhone thông báo, giả bộ như không nghe thấy lời phàn nàn của anh ta. “Cô ấy đang đứng giữa hai tiểu thư khác, ngay cạnh hàng rào. Mình không nhận ra quý cô xinh đẹp đang nói chuyện với cô ấy là ai”, Rhone tiếp tục. “Cậu có biết tiểu thư tóc vàng hoe kia không Lyon?”
Lyon nhìn xuống quang cảnh rộn ràng bên dưới và thầm nghĩ rõ ràng em gái đã mời tới hơn nửa giới thượng lưu tới dùng bữa trưa.
Gần như ngay lập tức, chàng phát hiện ra Christina và nhận thấy nàng có vẻ bối rối bởi sự chú ý của mọi người. Những quý bà, quý cô xuất hiện gần như cùng lúc để nói chuyện.
Rồi một trong các quý ông bắt đầu hát một bản ballad. Lập tức tất cả mọi người đều hướng về phía âm thanh phát ra. Các cửa ra vào căn phòng khiêu vũ đã được mở toang và ai đó bắt đầu chơi đàn Xpinet trên nền lời hát.
Christina thích âm nhạc. Sự thật hiển nhiên đập vào mắt Lyon. Hình ảnh gấu váy tung bay quanh gót chân cho thấy nàng rất thích bài hát và hông nàng lắc lư nhịp nhàng, uyển chuyển.
Nàng đang rất say mê. Nụ cười khiến Lyon cảm thấy yên bình trở lại.
Christina trông rất mê hoặc. Lyon nhìn theo khi nàng đưa tay ra và ngắt một chiếc lá trên bờ rào, rồi bắt đầu xoay tròn nó trong tay khi vẫn tiếp tục lắc lư theo nhạc.
Chàng nghĩ thậm chí nàng còn không nhận ra mình đang làm gì. Ánh mắt nhìn thẳng vào người đàn ông đang hát, tâm trí thoải mái, không đề phòng.
Lyon biết Christina cũng không nhận ra mình đang bị theo dõi. Nếu không nàng sẽ không ăn chiếc lá đó, hay ngắt chiếc khác.
“Thưa ngài, ai là công chúa Christina?” Andrew hỏi Lyon, ngay khi Rhone bắt đầu nghẹt thở vì cười.
Hiển nhiên Rhone cũng đang quan sát Christina.
“Thưa ngài?”
“Là cô gái có mái tóc vàng nhạt”, Lyon thì thầm, lắc lắc đầu và quan sát trong nỗi nghi ngờ ngày càng tăng khi Christina duyên dáng ngắt lấy chiếc lá nữa và cho vào miệng.
“Cô gái tóc vàng nào cơ?” Andrew hỏi gặng.
“Người đang ăn những chiếc lá ở cạnh bờ rào.”
Tàu khởi hành ngay lập tức, nhưng lúc đầu mẹ không cảm thấy an toàn cho đến hai ngày sau đó. Mẹ ở lỳ trong phòng hầu hết chuyến đi vì bị ốm nặng. Mẹ bị nôn hết mọi thứ trong bụng và nghĩ rằng nguyên nhân là do thời tiết. Mãi đến tận một tuần sau đó, mẹ mới nhận ra sự thật. Mẹ đang mang thai đứa con của Edward.
Chúa tha lỗi cho mẹ, Christina, mẹ đã cầu nguyện cho con chết đi.
Nhật ký hành trình, 07/09/1795
Thứ Hai là ngày thử thách sức chịu đựng của Christina. Mặc cho nàng phản đối kịch liệt, những người hầu vẫn thu xếp tất cả đồ đạc và chuyển đến ngôi nhà của mẹ Lyon vào buổi trưa.
Christina vẫn khăng khăng mình sẽ không đi đâu hết, rằng Nữ bá tước có thể sẽ về nhà vào thứ Hai tới và nàng có thể tự chăm sóc bản thân trong thời gian này. Không ai tỏ ra quan tâm chút nào đến thái độ của nàng. Tất nhiên họ phải tuân theo mệnh lệnh của người trả tiền cho họ, và dù tỏ ra khá thân thiện, tất cả đều khuyên nàng nên trình bày ý kiến với Hầu tước Lyonwood.
Dù Christina không gặp Lyon từ tối thứ Sáu, sự hiện diện của chàng vẫn rất rõ ràng. Bởi vì chàng không cho phép nàng tham dự vũ hội nhà Creston hay đi bất cứ đâu. Christina nghĩ chàng giam lỏng mình trong nhà để nàng không thể chạy trốn.
Cũng có khả năng chàng đang cố bảo vệ cảm xúc của nàng, Christina thầm nghĩ. Có thể Lyon không muốn nàng nghe thấy những lời xì xầm về mối quan hệ bất chính của hai người. Chắc chắn đó là một vụ tai tiếng, nhưng là do Lyon cố tình gây ra.
Có lẽ Lyon nghĩ rằng Christina sẽ đau khổ vì điều nhục nhã đó sẽ làm tổn hại đến danh tiếng của nàng. Christina chưa có chồng, còn Lyon thì đang ở trần và cả nửa thành phố chứng kiến điều đó. Ôi, đó là một vụ bê bối khiến dư luận cực kỳ xôn xao; Christina đã nghe thấy Colette, cô hầu nữ mà Lyon bắt nàng phải nhận, đang chuyện phiếm với những người hầu khác về mẩu tin tức thú vị nghe lỏm được lúc xuống nhà bếp.
Christina đã bị một cơn nhức đầu khủng khiếp vào trưa hôm đó. Nó ập đến ngay khi nàng đọc được thông báo về đám cưới trên báo chí. Lyon dám cả gan đăng báo ý định kết hôn với công chúa Christina vào ngày thứ Bảy tới.
Colette liếc qua tờ báo và kêu lên. “Ôi, tiểu thư, đó quả là một cách phô trương hôn lễ lãng mạn nhất của Hầu tước. Xưa nay ông ấy đều làm theo ý mình và chẳng quan tâm người khác nói gì.”
Nhưng Christina chẳng cho rằng nó lãng mạn chút nào. Nàng cảm thấy muốn khóc nên chạy lên phòng ngủ, mong muốn có vài phút yên tĩnh, nhưng thậm chí chưa kịp đóng cửa phòng thì lại bị làm phiền lần nữa.
Có người đang đợi nàng trong phòng khách. Vì Lyon ra lệnh không cho phép ai xuất hiện ở đây, nên Christina tin chắc đó là chàng.
Nàng gần như nổi điên khi lao vào phòng khách. “Nếu nghĩ rằng ngài có thể...” Công chúa chợt ngừng bặt khi nhìn thấy người phụ nữ đứng tuổi đang ngồi trong ghế bành lưng tựa cao có tay vịn màu vàng. “Nếu ta nghĩ gì, cô bé đáng yêu?”, người phụ nữ bối rối hỏi. Christina cảm thấy ngượng nghịu vì cơn tức giận của mình. Bà mỉm cười khiến nàng dần cảm thấy bớt lúng túng. Christina thầm nhận xét người phụ nữ này là người nhân hậu. Các nếp nhăn xuất hiện quanh miệng và khóe mắt khi bà cười. Chỏm búi tóc nhỏ màu xám của bà nhô lên khỏi lưng ghế, cho thấy bà là người cao lớn. Bà không phải là người xinh đẹp lắm. Cái mũi khoằm nổi bật trên gương mặt và một lớp ria mờ mờ phía trên cặp môi mỏng. Bà có một bộ ngực vĩ đại cùng đôi vai rộng.
Bà có vẻ tầm tuổi Nữ bá tước. “Cháu thực sự xin lỗi vì đã hét lên với bà, thưa phu nhân, vì cháu nghĩ đó là Lyon”, Christina giải thích sau khi nhún gối thật thấp chào.
“Cháu mới dũng cảm làm sao, cô bé.”
“Dũng cảm? Cháu không hiểu”, Christina thắc mắc.
“Vì đã dám cao giọng với cháu trai của ta. Chứng tỏ cháu rất can đảm”, người phụ nữ đó tuyên bố với cái gật đầu nhanh nhẹn rồi ra hiệu bảo Christina ngồi xuống. “Ta biết Lyon từ khi nó còn bé, và chưa bao giờ có đủ dũng khí để hét lên với nó. Giờ, cho phép ta tự giới thiệu”, và nói tiếp. “Ta là cô của Lyon. Chính xác là cô Harriett. Cháu biết đấy, ta là em út của cha nó, và vì cháu cũng sẽ sớm trở thành Nữ hầu tước xứ Lyonwood, vì thế tốt nhất từ giờ cháu nên gọi ta là cô Harriett. Bây giờ cháu đã sẵn sàng về nhà cùng ta chưa, Christina, hay cháu cần chuẩn bị thêm chút nữa? Ta rất sẵn lòng ngồi chờ ở đây nếu cháu có thể yêu cầu mang cho ta một tách trà. Chúa ơi, hôm nay thời tiết có vẻ nóng hơn nhỉ?”, bà hỏi. Christina không biết nên trả lời thế nào. Nàng nhìn bà ấy lấy ra một cái quạt nhỏ, lúc đầu phe phẩy rồi sau đó quạt dữ dội phía trước mặt.
Bởi bà ấy là người lớn tuổi nên tất nhiên Christina cư xử ngoan ngoãn hơn. Người già phải được kính trọng và - bất cứ khi nào có thể - tuân theo không một lời phản đối. Đó là lối sống ở Dakota, lối sống mà Christina được nuôi dạy.
Christina cúi đầu và nói, “Cháu rất vinh dự được gặp cô, cô Harriett. Nếu cô có đủ kiên nhẫn để nghe, thì cháu muốn giải thích rằng hình như có chút hiểu nhầm nào đó”.
“Hiểu nhầm sao?” Harriett hỏi. Giọng nói nghe có vẻ rất phấn khích. Bà chỉ cái quạt vào Christina. “Cô bé đáng mến, liệu ta có thể cởi mở với cháu không? Lyon đã yêu cầu ta đến đưa cháu về ngôi nhà trong thành phố của mẹ nó. Chúng ta đều biết nó luôn làm theo ý mình mà không để ý tới cảm giác của cháu. Đừng tiu nghỉu thế chứ cô bé. Trong tim, nó luôn muốn mang đến những điều tốt đẹp nhất cho cháu.”
“Vâng, thưa cô.”
“Cháu có muốn cưới Lyon không?”
Câu hỏi thẳng thừng đòi hỏi một câu trả lời thành thật. Bà nhìn Christina chăm chú. Cực kỳ giống một con diều hâu, Christina thầm nghĩ.
“Sao hả, cô bé?”
Christina cố tìm cách trả lời làm dịu đi sự thật. “‘Điều cháu muốn làm và phải làm là hai vấn đề khác biệt. Cháu đang cố gắng giúp Lyon tránh khỏi một sai lầm nghiêm trọng, cô à.”
“Ý cháu là hôn nhân là một sai lầm, đúng không?”, cô Harriett hỏi.
“Nếu chàng cưới cháu thì vâng”, Christina thừa nhận.
“Ta luôn được biết đến là một người rất ngay thẳng, Christina, vì vậy ta sẽ hỏi thẳng cháu. Cháu có yêu cháu trai ta không?”
Christina có thể cảm thấy má mình đang đỏ bừng. Nàng nhìn cô Harriett hồi lâu. “Cháu không cần trả lời ta. Ta có thể thấy cháu đã yêu nó.”
“Cháu đang cố để không yêu chàng”, Christina thì thầm.
Cô Harriett lại tiếp tục quạt. “Ta thực sự không hiểu câu nói này. Không, ta không hiểu. Lyon có nói với ta là cháu mới chỉ học tiếng Anh và có thể nói nhiều câu rất khó hiểu. Nào, đừng xấu hổ thế Christina, nó không có ý phê phán gì đâu. Cháu có bất kỳ ý tưởng nào đáng chú ý rằng cuộc hôn nhân này sẽ dựa trên tình yêu không?”
“Lần đầu tiên gặp Lyon, cháu đã tin rằng chúng cháu sẽ sống cùng nhau... trong một thời gian ngắn. Vâng”, nàng nói thêm khi cô Harriett kinh ngạc nhìn. “Cháu tin rằng đó là định mệnh của bọn cháu.”
“Định mệnh?”, cô Harriett mỉm cười. “Thật là một ý tưởng lãng mạn, Christina. Ta tin rằng cháu chính xác là những gì mà cháu trai ta cần. Nó là một người khắc nghiệt hầu như lúc nào cũng giận dữ. Còn bây giờ, vui lòng giải thích tại sao cháu lại nói là chỉ trong một thời gian ngắn. Cháu có nghĩ là mình sẽ hết tình yêu nhanh thế không? Đó là một sự kết hợp nông nổi chăng?”
Christina không chắc ý của người phụ nữ này là gì. “Lyon muốn cưới một công chúa. Cháu muốn trở về nhà. Nó cực kỳ dễ hiểu”
Cái nhìn đọng trên mặt cô Harriett cho thấy bà không nghĩ điều này đơn giản chút nào. “Vậy thì Lyon sẽ về nhà cùng cháu”, cô Harriett lên tiếng. “Ta chắc chắn là nó sẽ rất thích thú được tới thăm nhà cháu.”
Lời gợi ý vô lý khiến Christina cảm thấy buồn cười.
“Coi kìa, ta vừa nhìn thấy sự lo lắng của cháu”, cô Harriett nói. “Sao chứ, tất nhiên, Lyon sẽ đưa cháu về thăm nhà.”
Christina biết là thật vô nghĩa khi tranh cãi với những suy nghĩ lạc quan của người phụ nữ đáng yêu này và sẽ là thô lỗ nếu công khai phản đối bà. Sau khi yêu cầu người hầu mang đồ ăn thức uống tới, Christina dành cả tiếng đồng hồ tiếp theo để nghe cô Harriett kể những câu chuyện thú vị về gia đình bà.
Nàng được biết cha của Lyon đã chết trong khi ngủ. Lyon đang ở trường nội trú khi bi kịch đó xảy ra, và Christina thầm nghĩ thật buồn khi chàng không được ở cạnh cha mình lúc đó. Nàng cũng được biết vợ của Lyon - Lettie, đã chết khi đang sinh con. Câu chuyện quá buồn khiến Christina phải cố kiềm chế để không rơi nước mắt.
Và sau đó, Christina đi cùng cô Harriett đến sống ở nhà của mẹ Lyon.
Nàng đã từng vào ngôi nhà xinh đẹp này trước đó khi đến thăm theo lời mời của tiểu thư Diana, do đó vẻ sang trọng của nó không khiến nàng nghẹt thở.
Lối vào sáng rực ánh nến. Phòng khách ở bên trái, rộng gấp hơn ba lần phòng khách của những nhà mà Christina từng đến. Phòng ăn ở bên phải, một chiếc bàn ăn hẹp, dài gần như hết chiều dài căn phòng, bóng loáng tới nỗi có thể soi gương được. Mỗi bên bàn bày tới mười sáu chiếc ghế.
Christina đoán là có rất nhiều họ hàng sống ở đây cùng mẹ của Lyon. Lyon đã chu cấp rất đầy đủ cho gia đình mình. Có rất nhiều người hầu tấp nập đi lại, lấy đồ, bưng bê và thu dọn. Cô Harriett nói rằng Lyon đã trả lương cho tất cả bọn họ.
Tiểu thư Diana chạy ào từ cầu thang xuống, vui mừng chào đón Christina. “Lyon đang chờ chị ở thư viện trên tầng hai”, cô thông báo và kéo mạnh tay nàng. “Ôi, trông chị rất hợp với màu hồng, Christina. Màu này rất dịu mắt”, và nói thêm. “Chị biết không, em ước mình cũng được mảnh mai như chị. Em cảm thấy mình như con voi khi đứng cạnh chị vậy.”
Diana tiếp tục liến thoắng, nên Christina cho rằng mình không cần bình luận về lời nhận xét này.
Tiểu thư Diana đưa nàng lên thư viện. Một căn phòng sáng sủa, thoáng đãng, nhưng đó là tất cả những gì nàng có thể nhận thấy khi bước vào trong bởi Lyon thu hút toàn bộ sự chú ý của nàng. Chàng đang đứng cạnh cửa sổ, quay lưng về phía Christina. Một cơn giận trào lên sôi sục khắp người. Christina đột nhiên phát điên lên bởi Lyon đã ngang nhiên can thiệp vào cuộc sống của mình. Nàng biết mình sẽ hét vào mặt chàng. Sự thôi thúc mãnh liệt khiến cổ họng đau nhói.
Nàng giấu kín ý định của mình với em gái chàng, thậm chí còn cố xoay xở một nụ cười yếu ớt nói, “Tiểu thư Diana, liệu tôi có thể có vài phút riêng tư với anh trai cô không?”.
“Ôi, thực sự em không biết đó có phải là ý kiến tốt hay không. Cô Harriettói rằng chị không thể ở một mình dù chỉ một phút. Chị biết đấy, cô ấy đã nghe về những lời đồn đại”, Diana thì thầm với Christina. “Tuy cô ấy hiện vẫn đang ở dưới nhà, nếu chị hứa rằng chỉ vài phút thôi thì sẽ không ai...”
“Diana, ra ngoài và đóng cửa lại.”
Lyon đã quay lại, đang nhìn chằm chằm vào Christina khi nàng yêu cầu Diana.
Christina cũng trừng mắt nhìn lại vì không bị đe dọa bởi người đàn ông này. Và hiển nhiên nàng không định phí thời gian để chú ý hôm nay trông chàng đẹp trai một cách rắn rỏi ra sao. Chàng mặc một chiếc áo khoác cưỡi ngựa màu xanh thẫm. Chiếc áo vừa vặn khiến vai Lyon trông rộng hơn.
Chợt Christina nhận ra Lyon đang cau mày. Chàng thực sự đang giận dữ. Cả hai đều không ngồi xuống. Lúc đầu Christina quá kinh ngạc đến nỗi không thốt nên lời. Làm sao chàng dám tức giận chứ? Chàng là người đã gây ra mọi chuyện cơ mà.
“Ta được biết em đã nhận lời Bá tước Thorp hộ tống tới sự kiện nhà Westley, Christina. Điều đó đúng không?”
“Làm sao ngài biết?” Christina hỏi lại.
“Đúng không?”
Hầu tước Lyonwood không quát lên nhưng giọng nói cực kỳ nghiêm khắc.
“Đúng vậy, Lyon, tôi đã đồng ý với Bá tước. Anh ta đề nghị tôi cuối tuần trước. Chúng tôi định tới bữa tiệc ngoài trời nhà Westley và dù nó là cái quái gì đi nữa, tôi cũng không thèm quan tâm ngài có tức giận hay không, sẽ rất thô lỗ nếu bây giờ tôi lại từ chối sự hộ tống của anh ta. Tôi phải giữ lời hứa của mình.”
“Em sẽ không đi đâu hết trừ khi có ta bên cạnh, Christina”, Lyon nói, hít một hơi thật sâu trước rồi tiếp tục. “Một cô gái sẽ không đi cùng bất kỳ người đàn ông nào khác khi cô ta chuẩn bị kết hôn. Rõ ràng là em không hiểu rõ tình huống này, em yêu. Chúng ta sẽ kết hôn vào thứ Bảy này, và tôi sẽ bị chế nhạo nếu em đi cùng người khác vào ngày hôm trước.”
Tuy đã cố gắng kiềm chế, nhưng đến câu cuối cùng thì chàng hét lên.
“Tôi sẽ không cưới ngài”, Christina cũng hét to không kém. “Không, chúng ta không nên kết hôn. Ngài không nhận thấy tôi đang cố bảo vệ ngài sao? Ngài không biết gì về tôi hết. Vì Chúa, điều ngài muốn là một nàng công chúa.”
“Christina, nếu em không bắt đầu nói linh tinh...”
Lyon thình lình đi tới và ôm chặt Christina vào lòng trước khi nàng kịp lùi lại. Christina không phản đối. “Nếu chàng không quá cứng đầu, Lyon, chàng sẽ nhận ra là em đúng. Em nên tìm một người khác. Nếu Thorp không chấp nhận đề nghị của em, em có thể hỏi người khác, thậm chí là cả Splickler.”
Chàng phải nỗ lực để hít một hơi thật sâu nữa. “Nghe kỹ đây Christina. Không ai được chạm vào em, trừ ta. Splickler sẽ không thể đi lại trong vòng một tháng, và ta thấy trước sẽ có một chiếc xe ngựa lao thẳng vào Thorp. Hãy tin ta, bất kỳ người đàn ông nào mà em có ý định đều sẽ gặp phải những bất ngờ khó chịu.”
“Ngài sẽ không dám đâu. Ngài là một Hầu tước. Ngài không thể đi xung quanh đe dọa mọi người được. Tại sao Splickler lại không thể đi được?”, nàng đột nhiên hỏi. “Tôi nhớ khá rõ ràng là Rhone chỉ đập cửa vào mũi anh ta thôi. Ngài đang cường điệu quá mức. Ngài không thể...”
“Ồ, nhưng ta có thể.”
“Sao ngài dám cười tôi trong khi đưa ra nhận xét bẩn thỉu đó?”
“Ta dám làm những gì ta muốn, Christina.” Chàng rờ ngón cái lên miệng nàng. Christina cảm thấy muốn cắn nó.
Rồi vai nàng chùng xuống vì thất vọng. Tất cả những gì người đàn ông này phải làm là chạm vào nàng, và mọi lý trí liền bay vèo ra ngoài cửa sổ. Chúa cứu giúp, lúc này nàng cảm thấy bụng mình quặn lên từng hồi.
Christina để Lyon hôn mình, thậm chí còn hé miệng chào đón lưỡi chàng, rồi để chàng đánh tan cơn giận dữ khỏi mình.
Lyon không ngừng sự tấn công dịu dàng này cho đến khi Christina cuồng nhiệt đáp ứng. Chàng chỉ dừng sự thân mật lại sau khi nàng vòng tay qua vai và bám chặt vào mình.
“Thời khắc duy nhất em thành thật với ta là lúc em hôn ta, Christina. Từ bây giờ, chỉ điều đó là đủ.”
Christina tựa đầu vào ngực Lyon. “Tôi sẽ không dành trái tim mình cho ngài, Lyon. Tôi sẽ không yêu ngài.”
Chàng tựa cằm lên đỉnh đầu nàng. “Có chứ, em sẽ yêu ta, cưng ạ.”
“Ngài rất tự tin vào bản thân”, nàng thì thầm.
“Em đã dâng hiến cho ta, Christina. Tất nhiên, ta rất chắc chắn.”
Một tiếng gõ cửa nhỏ cắt ngang bọn họ. “Lyon, buông ngay cô gái trinh trắng đó ra. Cháu có nghe ta không?”
Câu hỏi này là không cần thiết. Cô Harriett hét to tới mức nhà bên cạnh cũng có thể nghe thấy.
“Làm sao bà ấy lại biết là ngài đang ôm tôi, Lyon? Bà ấy nhìn qua cửa được à?” Christina hỏi, giọng đầy kinh hoảng.
“Gì cơ?” Lyon hỏi.
“Mở cửa ra. Ngay lập tức.”
“‘Nhìn thấy”, Christina thì thầm giữa tiếng hét của cô Harriett. “Bà ấy có thể nhìn xuyên qua cửa, Lyon.”
Lyon bật cười. Tiếng cười to đến nỗi khiến tai nàng ù ù. “Không, em yêu. Chỉ là cô Harriett hiểu ta quá rõ thôi. Bà ấy đoán là ta đang ôm em.”
Trông nàng có vẻ thất vọng. Khi cô Harriett lại hét lên, Christina quay ra mở cửa. “Nếu ngài hứa với tôi một hoặc hai điều, tôi sẽ cưới ngài vào thứ Bảy này”, nàng nói.
Lyon lắc đầu. Cô bé ngây thơ này vẫn chưa hiểu rõ. Dù hứa hay không thì chàng vẫn sẽ cưới nàng.
“Sao?”, nàng hỏi.
“Hứa gì?”
Christina quay lại và thấy Lyon đang đứng, hai tay khoanh trước ngực, chờ đợi. Kiểu cách có vẻ rất trịch thượng. “Thứ nhất, ngài phải hứa sẽ cho tôi về nhà khi nhiệm vụ của tôi ở đây kết thúc. Thứ hai, ngài phải hứa sẽ không yêu tôi.”
“Thứ nhất, Christina, em sẽ không đi đâu hết. Hôn nhân là mãi mãi. Hãy nhớ kỹ điều đó. Thứ hai, ta không hiểu chút nào lý do tại sao em lại không muốn ta yêu em, nhưng ta sẽ cố gắng đáp ứng với em.”
“Tôi biết ngài sẽ rất khó khăn. Tôi biết rõ thế”, Christina lẩm bẩm.
Cánh cửa chợt bật mở phía sau. “Ồ, tại sao cháu không cho ta biết là cửa không khóa?” Cô Harriett gặng hỏi. “Cháu đã làm rõ sự hiểu lầm chưa, Christina?”, bà hỏi tiếp.
“Cháu đã quyết định sẽ cưới Lyon một thời gian ngắn ạ?”
“Một thời gian dài”, Lyon nói nhỏ.
Cô gái này mờ mịt như sương mù vậy, Lyon muốn tóm lấy, lắc cho nàng tỉnh hẳn.
“Tốt. Nào, đi cùng ta Christina, ta sẽ đưa cháu đến phòng của cháu. Nó ở ngay cạnh phòng ta”, bà nói thêm cùng với một cái nhìn đầy ẩn ý về phía Lyon. “Sẽ không có bất kỳ cuộc thăm viếng riêng tư nào vào buổi đêm khi mà ta đây.”
“Cô ấy sẽ ở đây thêm một phút nữa thôi”, Lyon nói. “Christina, trả lời ta một câu hỏi nữa trước khi em đi.”
“Ta sẽ đứng chờ ngay ngoài cửa”, cô Harriett thông báo trước khi kéo sầm cửa lại.
“Ngài muốn hỏi gì?” Christina hỏi.
“Em dự định thay đổi ý kiến trước thứ Bảy phải không? Ta có cần phải giam lỏng em trong ngôi nhà này cho đến lúc đó không?”
“Ngài đang mỉm cười như thể muốn làm như thế”, Christina kết tội. “Không, tôi sẽ không thay đổi ý kiến. Ngài sẽ phải thất vọng thôi, Lyon”, và nói thêm bằng một giọng hết sức cảm thông. “Tôi không giống như những gì ngài nghĩ đâu.”
“Ta biết chính xác những gì mình nhận được”, Lyon nói, cố nén cười. Christina đang nhìn bằng ánh mắt thương hại, thầm nói cho chàng biết rằng mình rất lấy làm tiếc.
“Em lấy ta bởi vì em nhận ra sẽ tuyệt vời như thế nào khi chúng ta ngủ cùng nhau”, chàng tuyên bố.
Đó là lời nhận xét hết sức ngạo mạn và thực sự Lyon không nghĩ nàng lại bận tâm trả lời mình.
“Không.”
Christina mở cửa, mỉm cười với cô Harriett, rồi quay lại Lyon nói đầy đủ hơn. “Ngài muốn tôi nói thật sao, Lyon.”
“Một sự thay đổi sẽ tốt đẹp hơn”, Lyon dài giọng đáp.
“Trước mặt cô Harriett đáng yêu của ngài sao?”, nàng nói, rồi mỉm cười rất nhanh với người phụ nữ đang bối rối.
Cô Harriett thở dài rồi lại kéo sập cửa lại. Christina có thể nghe tiếng bà lẩm bẩm điều gì đó về chuyện không cần cái quạt cùng với cánh cửa đóng sập lại và táp vào mặt bà, nhưng nàng không hiểu người phụ nữ già cả đó muốn nói gì.
“Trả lời ta, Christina cùng với toàn bộ sự thành thật của em.”
Sự nóng nảy bất ngờ khiến nàng tức giận. “Rất tốt. Tôi cưới ngài bởi vì cách ngài chiến đấu với những kẻ bắt cóc.”
“Chuyện đó thì có liên quan gì tới chuyện kết hôn?”, chàng hỏi.
“Ồ, mọi thứ.”
“Christina, liệu em có thể nói chuyện dễ hiểu một lần trong đời không?” Lyon yêu cầu.
Rồi Christina nhận ra mình sẽ lại nói dối chàng một lần nữa. Sự thật thường khó hiểu, phức tạp hơn rất nhiều một lời bịa đặt giản đơn. Tuy nhiên, có vẻ như lúc này đã hơi muộn cho một lời nói dối nữa. Lyon trông như thể muốn hét lên vậy. “Tôi đang cố giải thích, Lyon. Ngài thấy đấy, mặc dù trận đánh không đáng để khoe khoang, nhưng ngài đã chiến đấu giống như một chiến binh.”
“Và?”
“À, điều đó hoàn toàn rõ ràng với tôi.”
“Christina.” Giọng nói trầm xuống, giận dữ.
“Ngài sẽ không phải là một người dễ dàng bị giết chết. Đấy, giờ ngài đã biết toàn bộ sự thật rồi, ngài đã thỏa mãn chưa?”
Lyon gật đầu, tỏ ý đã hiểu hết những gì nàng đang nói. Lúc đó chàng biết rằng không có gì người phụ nữ này từng nói có thể khiến mình nhầm lẫn trong tương lai nữa. Không, chàng đã chạm đến giới hạn của bản thân. Một người đàn ông chỉ có thể chịu đựng chừng đó sự bất ngờ thôi, Lyon thầm nhủ.
Rồi Lyon cố giải nghĩa câu nói khó hiểu vừa được đưa ra. “Có phải em đang nói là em sẽ cố giết ta ngay sau khi chúng ta cưới nhau, nhưng vì ta có thể tự bảo vệ bản thân, nên thực tế em sẽ không thể làm điều đó được? Và đó chính là lý do tại sao em sẽ cưới ta, đúng không?” Chàng phải lắc lắc đầu khi kết thúc lập luận không logic chút nào của mình.
“Tất nhiên là không”, Christina đáp. “Thật xấu hổ làm sao khi ngài nghĩ rằng tôi muốn làm hại ngài. Ngài có một cái đầu rất ranh ma, Lyon.”
“Được rồi”, chàng nói, nắm chặt tay sau lưng. “Ta xin lỗi vì đã đưa ra lời kết luận khó chịu vừa rồi.”
Christina tỏ ra nghi ngờ và thì thầm. “À, tôi mong là thế. Tôi chấp nhận lời xin lỗi của ngài”, rồi miễn cưỡng nói thêm. “Ngài tỏ ra hối lỗi đủ để tôi tin rằng ngài đang thành thật.”
Lyon thề sẽ không để bị mất kiên nhẫn nữa, tuy nhiên cũng không chắc chắn về tâm trí của mình. Christina đã đập tơi bời mọi suy nghĩ của chàng. Chúa cứu giúp, chàng sẽ moi ra bằng được một câu trả lời rõ ràng, cho dù mất bao nhiêu thời gian.
“Christina”, chàng bắt đầu, giữ giọng của mình êm ái tới nỗi có thể ru ngủ một đứa trẻ, “nếu em đã cho rằng ta không phải là kẻ dễ dàng bị giết - và nhân tiện ta rất cảm kích sự tin tưởng của em - vậy em có tình cờ biết được kẻ nào đang cố không?”.
“Cố làm gì?”
“Giết ta.”
Người đàn ông này thực sự cần phải học cách kiểm soát bản thân. Christina vừa mới mở cửa ra và mỉm cười với cô Harriett, trông thấy người phụ nữ tội nghiệp đang định lên tiếng, nhưng lại đóng sập cửa trước khi bà có thể nói được từ nào. Nàng không muốn bà nghe thấy câu trả lời của mình.
“Cha tôi. Ông ta đang quay trở lại nước Anh. Ông ta sẽ cố giết tôi. Tôi hứa sẽ bảo vệ ngài trong suốt thời gian tôi ở đây. Khi tôi rời đi rồi, ông ta sẽ để ngài yên.”
“Christina, nếu ông ta cố gắng giết em, vậy tại sao em lại nghĩ sẽ phải bảo vệ ta?”
“Ồ, ông ta sẽ phải giết ngài trước. Đó là cách duy nhất để ông ta tóm được tôi”, nàng chỉ ra lý do. “Ngài là người có tính sở hữu cao, Lyon. Đúng vậy”, và nói thêm khi nghĩ rằng Lyon đang định phản đối. “Ngài sẽ canh giữ tôi.”
Lyon đột nhiên cảm thấy cực kỳ hài lòng nhưng chẳng hiểu vì sao. Có phải bởi lời ca tụng đó không? Chàng cũng không dám chắc nên quyết định làm sáng tỏ. “Tức là em tin tưởng ta”, và kết luận.
Nàng kinh ngạc. “Tin tưởng một người da trắng ư? Không bao giờ.”
Christina giật mạnh cánh cửa và bắt đầu làm dịu đi những lời quát tháo ầm ĩ của cô Harriett. Nhưng điều này thật khó khăn vì tâm trí vẫn tràn ngập những lời kết luận kỳ quặc của Lyon. Tin tưởng anh ta ư? Điều quái quỷ gì khiến anh ta đưa ra khái niệm vô lý đó chứ?
“Đã đến lúc rồi, quý cô. Một cô gái có thể trở thành bà già vì chờ đợi cháu đấy.”
“Cô Harriett, cháu rất cảm kích vì sự kiên nhẫn của cô. Và cô đã nói đúng. Một cuộc trò chuyện cởi mở với Lyon đã làm tan biến tất cả nỗi lo lắng của cháu. Cháu muốn giúp người hầu dỡ đồ đạc. Cô có cho rằng ở đây có đủ chỗ cho dì cháu khi bà ấy trở về Luân Đôn vào tuần tới không ạ? Nữ bá tước sẽ rất thất vọng khi biết cháu đã rời đi.”
Mánh khóe của nàng rất hiệu quả. Vẻ mặt bối rối của cô Harriett lập tức biến mất. Mong muốn được đảm đương mọi việc đã gạt ra một bên tất cả những cân nhắc khác. “Tất nhiên ta luôn đúng. Nào, giờ thì đi cùng ta. Cháu có biết Diana đã mời vài người tới dự bữa trưa không? Hầu hết mọi người đã có mặt. Họ rất nóng lòng được gặp cháu, Christina.”
Tiếng cửa lách cách cắt ngang lời nhận xét nhiệt tình của cô Harriett.
Lyon bước trở lại bên cửa sổ, nhìn đám đông tụ tập trong khu vườn bên dưới, rồi gạt đám khách khứa ra khỏi đầu.
Sự bí ẩn đã dần dần được khai phá. Lyon tập trung vào mẩu tin tức mới mà mình tin là thật. Christina thực sự nghĩ rằng người cha đang định quay trở lại nước Anh để giết nàng.
Cái nhìn khiếp sợ trong đôi mắt, giọng nói run rẩy đã cho Lyon biết rằng Christina hoàn toàn nói thật, dù chỉ một lần. Tuy nhiên nàng biết nhiều hơn những gì đã nói. Lyon đoán lý do duy nhất nàng thừa nhận nhiều như vậy là để chàng cảnh giác.
Nàng đang cố bảo vệ chàng. Lyon không biết mình nên cảm thấy hạnh phúc hay bị sỉ nhục. Nàng đã thực hiện nhiệm vụ của chàng. Nhưng Christina nói đúng. Lyon là người có tính chiếm hữu. Christina thuộc về chàng, và chàng sẽ không để ai làm hại người con gái ấy. Chúng sẽ phải giết chàng trước khi chạm được tới Christina.
Làm sao nàng lại kết luận như vậy về cha mình? Lyon nhớ rất rõ ràng ngài Reynolds đã nhấn mạnh rằng Christina chưa bao giờ gặp mặt cha mình.
Tất cả đều vô lý, trừ phi mẹ Christina đã sống lâu hơn mọi người tưởng và truyền nỗi sợ hãi của bà sang con gái... hoặc cũng có thể là truyền nó sang một ai đó.
Ai đã nuôi lớn Christina? Chắc chắn đó không phải là vợ chồng Summerton, Lyon mỉm cười thầm nghĩ. Nàng quả là một kẻ nói dối kém cỏi. Mặc dù nên nổi giận vì Christina đã nói dối nhưng chàng thực sự cảm thấy thích thú và cho rằng nàng bịa ra câu chuyện chỉ để nhằm xoa dịu mình.
Mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản biết bao nếu nàng kể toàn bộ sự thật. Lyon biết mình nên kiên nhẫn. Bryan đã gửi tin mật nói rằng Mick đã nhớ ra tên của người truyền giáo. Ông ta là Claude Deavenrue.
Lyon lập tức cử hai người hầu trung thành đi tìm Deavenrue. Dù biết nhà truyền giáo đã nói với Mick rằng ông ta định dừng lại ở Anh để thăm Christina khi quay lại từ Pháp, Lyon không đặt niềm tin vào khả năng này. Deavenrue hoàn toàn có thể sẽ thay đổi ý kiến, hoặc Mick đã nghe nhầm.
Không, Lyon không thể mạo hiểm. Việc nói chuyện với nhà truyền giáo càng sớm càng tốt đột nhiên trở nên hết sức cấp bách. Nhưng lý do khiến chàng cần khám phá ra quá khứ của Christina đã thay đổi. Một nỗi lo lắng luôn thường trực trong đầu. Nàng đang gặp nguy hiểm. Lyon không chắc cha nàng có phải là mối đe đọa thực sự không, nhưng bản năng mách bảo cần phải thận trọng. Mong muốn được bảo vệ Christina gần như nhấn chìm tất cả. Từ lâu, Lyon đã rất tin tưởng vào bản năng của mình, vết sẹo trên trán là kết quả của một minh chứng ngu ngốc vì đã không lưu ý đến cảnh báo của bản thân.
Lyon hy vọng nhà truyền giáo có thể hé lộ một vài tia sáng về bí mật này, kể về quá khứ của Christina để chàng có thể bảo vệ nàng. Lyon đã rút ra một kết luận. Tất cả những lời nhận xét có thể là do nàng đã được nuôi dưỡng bởi một trong số những gia đình can đảm ở vùng biên giới mà chàng từng nghe nói đến. Thậm chí Lyon còn tưởng tượng Christina sống trong một căn nhà gỗ nhỏ đâu đó trong vùng đất hoang dã ở thuộc địa xa xôi. Điều đó giải thích tại sao nàng thích đi chân trần, thích sống ở ngoài trời, nghe thấy tiếng sư tử gầm và có thể còn nhìn thấy một hoặc hai con trâu rừng.
Đúng, lý giải này có vẻ rất đúng, nhưng chàng sẽ không khẳng định cho đến khi có sự xác nhận từ Deavenrue.
Lyon thở một hơi dài yếu ớt. Đến thời điểm này chàng hoàn toàn hài lòng với những gì đạt được. Rồi tâm trí lại hướng tới một rắc rối khác. Christina khăng khăng muốn về nhà.
Lyon thề sẽ tìm ra lý do khiến nàng muốn ở lại đây.
Một tiếng gõ cửa nhỏ cắt ngang dòng suy nghĩ. “Lyon, có thể dành thời gian tiếp đón bọn mình không?” Rhone hỏi từ ngưỡng cửa. “Chúa ơi, trông cậu cau có như một con quỷ ấy”, anh nhận xét với một giọng sôi nổi. “Đừng để điều đó khiến cậu bỏ chạy, Andrew”, rồi quay sang nói với chàng trai bên cạnh. “Lyon thường xuyên trong tâm trạng khó chịu. Tình cờ là cậu vừa có cuộc trò chuyện nữa với Christina, đúng không?”, anh hỏi, giọng nhạt nhẽo như màu be của chiếc áo khoác đang mặc. Khi Lyon gật đầu, Rhone bắt đầu cười khúc khích. “Andrew vẫn chưa được gặp vợ chưa cưới của cậu, Lyon. Mình nghĩ là cậu sẽ muốn giới thiệu với cậu ấy.”
“Rất vui được gặp lại cậu, Andrew”, Lyon nói, cố gắng tỏ ra mình thực sự vui bởi không muốn bị gián đoạn; cũng không muốn tỏ ra lịch sự và đã trừng mắt ra hiệu cho Rhone.
Bạn chàng đang kéo mạnh ống tay áo khoác, có lẽ là cố gắng giấu giếm chỗ bị quấn băng, Lyon nghĩ thầm. Cậu ta không được ra ngoài và gặp gỡ mọi người. Lyon sẽ nói rõ chuyện này nếu chỉ có hai người. Vì vậy chàng tin là Rhone đã cố tình kéo theo Andrew lên thư viện để tránh bị mắng mỏ.
“Các quý cô đang ở ngoài vườn”, Rhone nói, phớt lờ ánh mắt tối sầm của bạn rồi bước về phía cửa sổ Lyon đang đứng, ra hiệu cho Andrew đi theo mình.
Người đồng hành của Rhone đi cách Lyon cả một quãng xa, đến đứng cạnh anh. Mặt đỏ bừng, anh ta vốn là người hay bẽn lẽn. “Có lẽ tôi nên đợi ở dưới tầng”, Andrew lắp bắp. “Chúng ta đã làm phiền Hầu tước”, và hạ giọng thì thầm với Rhone.
“Kia là Christina, Andrew”, Rhone thông báo, giả bộ như không nghe thấy lời phàn nàn của anh ta. “Cô ấy đang đứng giữa hai tiểu thư khác, ngay cạnh hàng rào. Mình không nhận ra quý cô xinh đẹp đang nói chuyện với cô ấy là ai”, Rhone tiếp tục. “Cậu có biết tiểu thư tóc vàng hoe kia không Lyon?”
Lyon nhìn xuống quang cảnh rộn ràng bên dưới và thầm nghĩ rõ ràng em gái đã mời tới hơn nửa giới thượng lưu tới dùng bữa trưa.
Gần như ngay lập tức, chàng phát hiện ra Christina và nhận thấy nàng có vẻ bối rối bởi sự chú ý của mọi người. Những quý bà, quý cô xuất hiện gần như cùng lúc để nói chuyện.
Rồi một trong các quý ông bắt đầu hát một bản ballad. Lập tức tất cả mọi người đều hướng về phía âm thanh phát ra. Các cửa ra vào căn phòng khiêu vũ đã được mở toang và ai đó bắt đầu chơi đàn Xpinet trên nền lời hát.
Christina thích âm nhạc. Sự thật hiển nhiên đập vào mắt Lyon. Hình ảnh gấu váy tung bay quanh gót chân cho thấy nàng rất thích bài hát và hông nàng lắc lư nhịp nhàng, uyển chuyển.
Nàng đang rất say mê. Nụ cười khiến Lyon cảm thấy yên bình trở lại.
Christina trông rất mê hoặc. Lyon nhìn theo khi nàng đưa tay ra và ngắt một chiếc lá trên bờ rào, rồi bắt đầu xoay tròn nó trong tay khi vẫn tiếp tục lắc lư theo nhạc.
Chàng nghĩ thậm chí nàng còn không nhận ra mình đang làm gì. Ánh mắt nhìn thẳng vào người đàn ông đang hát, tâm trí thoải mái, không đề phòng.
Lyon biết Christina cũng không nhận ra mình đang bị theo dõi. Nếu không nàng sẽ không ăn chiếc lá đó, hay ngắt chiếc khác.
“Thưa ngài, ai là công chúa Christina?” Andrew hỏi Lyon, ngay khi Rhone bắt đầu nghẹt thở vì cười.
Hiển nhiên Rhone cũng đang quan sát Christina.
“Thưa ngài?”
“Là cô gái có mái tóc vàng nhạt”, Lyon thì thầm, lắc lắc đầu và quan sát trong nỗi nghi ngờ ngày càng tăng khi Christina duyên dáng ngắt lấy chiếc lá nữa và cho vào miệng.
“Cô gái tóc vàng nào cơ?” Andrew hỏi gặng.
“Người đang ăn những chiếc lá ở cạnh bờ rào.”
Bình luận facebook