Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cô nàng lưu manh của tổng tài - Chương 7
_Tại sao? Mộng Tuyền nhíu mày khó hiểu
_Anh ấy là chồng sắp cưới của mình. Ngọc Ly mặt dày nói ra chuyện không có thật.
_Thật sao? Ôi trời cậu sướng thiệt đó, có được người chồng đẹp trai anh tuấn như vậy, thật sự làm cho mình cảm thấy ganh tị quá đi. Mộng Tuyền lên tiếng cảm thán, bạn cuả cô thật sự là có số hưởng mà.
_Tất nhiên rồi, chỉ có anh ấy mới xứng đôi với mình thôi. Cô ta được dịp càng lên mặt hơn nữa.
….
_Nếu anh ấy là chồng sắp cưới của cậu thì cậu dẫn mình lại giới thiệu với anh ấy đi, sẵn tiện mình làm quen với anh bạn cuả anh ấy luôn, anh chàng kia xem ra cũng rất đẹp trai nha. Mộng Tuyền thấy mình không còn hy vọng với Bách Kỳ thì liền đáp mũi tên qua Nhất Thiên.
_Hả…à…ừ…đi thì đi. Ngọc Ly thoáng bối rối, cô ta sợ hắn sẽ làm mình mất mặt, nhưng lúc nãy lỡ mạnh miệng nói dối với Mộng Tuyền rồi mà giờ không đi thì còn mặt mũi gì nữa.
Vì cả 2 người đang mải lo nhìn trai nên không để ý bàn ngồi gần đó có 1 cô gái đang nở nụ cười khinh miệt, môi cô gái nở 1 nụ cười thích thú, nói:” Ngọc Ly, xem ra mấy năm qua cô vẫn không bỏ được cái tật của mình nhỉ, hôm nay tôi sẽ tặng cô 1 món quà mừng ngày chúng ta gặp lại.”
Người đó chính là Hải Vy, hôm nay cô gặp lại bạn cũ nên được mời vào đây chơi, không ngời lại gặp lại oan gia ngõ hẹp của mình mấy năm trước, trái đất đúng là tròn thật.
Bên phía của hắn, hắn và Nhất Thiên đang ngồi thì bỗng từ đâu có 2 người như là tình nhân với nhau cãi nhau to tiếng. Người nam bực tức tát người nữ 1 cái, người nữ yếu đuối mất đà, ngã vào người Nhất Thiên, Nhất Thiên vốn thương hoa tiếc ngọc, tuy rằng không nhìn kỹ được mặt của người con gái vấu đẹp ra sao? nhưng phải nói chỉ biết khi thấy thân hình của người con gái anh đã cho cô điểm 10 vì body của cô thật sự rất chuẩn. Thấy bạn gái của mình cứ bị ôm hoài người con trai bực tức kéo bạn gái mình ra, rồi trừng mắt nhìn người vừa sàm sỡ bạn gái mình quát lên:” Này bộ anh thấy bạn gái tôi đẹp nên mới định sờ mó đúng không?”
_Là anh tát cô ấy ngã vào người tôi chứ không phải tự động tôi ôm nhé. Nhất Thiên cũng cãi lại, đã hành hung bạn gái mình mà còn đổ tội cho người khác, không biết anh ta là cái thể loại gì nữa.
_Anh, thôi bỏ đi em không sao, mình về nhé. Người con gái cố gắng sửa giọng mình cho khác đi cho người khác không nhận ra.
_Được rồi anh nể mặt em mà bỏ qua cho anh ta lần này, hừ. Nói rồi người con trai nắm tay người con gái ra về trong vui vẻ, như chuyện cãi nhau lúc nãy không là bọn họ vậy. Nhất Thiên tròn mắt nhìn 2 người đã đi khuất sau cánh cửa, lòng anh bực tức không thôi, anh đã đỡ giúp cô gái ấy vậy mà ngay cả 1 tiếng cảm ơn cũng không có, đã vậy còn bị nói là sàm sỡ nữa chứ, ừ thì anh cũng có chạm 1 chút vào eo của cô ấy nhưng có cần thiết phải dùng từ “sàm sỡ ” nghe nặng đến như vậy không? Anh tức tối quay sang Bách Kỳ đang nhàn nhã uống rượu, uất ức nói:
_Kỳ, cậu xem 2 người đó có quá đáng không chứ?
_Nhảm nhí. Bách Kỳ ngay cả mặt bạn mình cũng không nhìn, trực tiếp quẳng cho 2 từ rồi lại tiếp tục trầm ngâm suy nghĩ.
_Cậu? …Asss tức chết mất thôi. Nhất Thiên vò đầu bức tai đầy tức giận, chắc kiếp trước anh ở ác lắm nên kiếp này mới bị phạt làm bạn với cái tên tảng băng này.
Bên ngoài quán BAR có 2 người đang cười ngất ngưỡng, Hải Yến ôm bụng mà nén cười không được, Duy lên tiếng:
_Không ngờ kế hoạch của Tỷ lại thành công đến vậy, nhìn cái mặt thằng lúc nãy mà tôi mắc cười quá.
_Chứ sao, tao là ai chứ, mà tao nói cho mày 1 chuyện nhé, 2 thằng ngu tao gặp ở sân bay mà tao kể cho mày đó, chính là 2 thằng này nè, haha…vừa gặp là tao nhận ra ngay. Hải Yến cười nắc nẻ, lúc đang tìm kiếm con mồi cô đã vô tình nhìn thấy cả 2, vì vậy cho nên mục tiêu của cô chính là 2 người đó.
_Thật sao? Hahaha…lúc nghe Tỷ kể em đã tức cười lắm rồi, vậy mà giờ gặp 2 người đó em còn tức cười hơn nữa Hahaha…
_Uhm …haha… Về thôi hôm nay vô mánh rồi, À mà lúc nãy mày diễn hay lắm, cứ như thật ý, xem ra mấy năm không gặp mày có tiến bộ nha. Hải Yến vô tư, vừa đi vừa nói
_Tôi ước gì đó là sự thật. Duy cúi mặt đi theo nói nhỏ.
_Hả…mày nói gì? Hải Yến quay lại hỏi vì không nghe rõ Duy nói gì.
_Không…Không có gì. Duy lắp bắp
_Uhm, đi thôi tao đói bụng quá. Hải Yến khoác vai Duy đi như là 2 thằng con trai
_Uhm.. Duy cười buồn, cậu thực sự ước bây giờ thời gian dừng lại để cậu và cô mãi như thế này.
(@)
Yên bình không được bao lâu thì lại có ruồi muỗi bu đến chỗ của hắn và anh. Giọng Ngọc Ly ỏng ẹo vang lên: “Ủa, anh Bách Kỳ. Không ngờ gặp anh ở đây, chúng ta thật là có duyên đó.”
Cô ta vừa nói vừa cười dịu dàng ngồi xuống bên cạnh hắn, tay còn cố tình cặp vào khuỷu tay của hắn, như để chứng tỏ 2 người thật sự có quen biết. Mộng Tuyền cũng vội gật đầu e thẹn chào hắn, rồi quay qua Nhất Thiên nói:” Em chào anh, em là Mộng Tuyền bạn thân của Ngọc Ly năm nay 22 tuổi, rất vui được làm quen với anh.”
_Chào em. Nhất Thiên mỉm cười xã giao, tuy rằng anh thích con gái nhưng cũng phải tùy người không phải người nào anh cũng thích, anh chỉ thích con gái có mùi hương thơm thoang thoảng giống như mùi của cô gái vừa ngã vào người anh vậy, mùi hương này rất dịu rất nhẹ nhàng mang đến cảm giác thư thái cho anh, anh thật sự ghét con gái son phấn lòe loẹt và mùi nước hoa nồng nặc và cô gái trước mặt anh bây giờ là 1 ví dụ điển hình.
Mộng Tuyền nhìn Nhất Thiên bằng ánh mắt si mê, lúc nãy nhìn từ xa là cô ta đã thấy anh đẹp trai rồi, bây giờ ngồi chung với anh khoảng cách gần như thế này cô ta càng thấy anh đẹp trai hơn nữa, nhất định cô ta sẽ phải có được người đàn ông này.
Còn Bách Kỳ thì sao, khuôn mặt hắn giờ phút này đây khó coi đến cực điểm, anh đang định hất tay Ngọc Ly ra thì không biết từ đâu lại có thêm 1 người nữa ngồi xuống bên kia của hắn, cũng cặp tay vào tay hắn nhưng giọng nói thì không ẻo lả, người đó chỉ tay về phía Ngọc Ly hỏi :” Anh chờ em có lâu không, mà cô ta là ai vậy?”
Bách Kỳ tức giận hắn đang rất muốn gϊếŧ người ngay lúc này, hắn còn chưa kịp hét lên thì Ngọc Ly đã buông tay hắn ra, rồi kéo người đang dựa vào hắn ra hét lên:
_Nè, cô là ai vậy hả? Tại sao lại dựa vào anh Kỳ của tôi?
_Anh Kỳ là của cô hồi nào vậy hả sao tôi không biết? Hải Vy lúc này mới ngẩng mặt lên nói.
_Cô…Cô là Hải…Hải Vy. Ngọc Ly giật mình khi không lại gặp kẻ thù truyền kiếp của mình ở đây, đúng là xuôi xẻo mà.
_Uhm, lâu rồi không gặp chị. Hải Vy vẫn giữ nụ cười dịu dàng trên môi
_Cô? Tôi không cần biết cô là ai, giờ thì mau tránh xa anh Kỳ của tôi ra.
Ngọc Ly tức tối đẩy Hải Vy qua 1 bên , bị mất đà Hải Vy ngã xuống chỗ ly rượu của hắn, mảnh thủy tinh ghim vào tay phải của cô máu chảy ra không ngừng. Hải Vy ôm bàn tay của mình lên, khuôn mặt cô đang từ từ biến sắc, cô cái gì cũng không sợ, chỉ sợ máu thôi.
Vì sự việc diễn ra quá nhanh nên khi Hải Vy ngã không ai đỡ kịp, thấy tay cô chảy máu Nhất Thiên mới giật mình nói: “Trời ơi, tay cô chảy máu rồi kìa.”
Hồn vía Hải Vy đã bay tận nơi nào rồi có còn nghe thấy gì nữa đâu. Bách Kỳ lơ đãng nhìn tay cô và rồi hắn giật mình chết sốc, hắn vội gạt tay Ngọc Ly ra, giọng nói gấp gáp :”Tôi đưa em đi bệnh viện.”
Rồi không đợi ai tiêu hóa hết thái độ của hắn, thì Hắn đã khom người bế bổng Hải Vy lên rồi chạy nhanh ra khỏi quán BAR.
Tại bệnh viện, hắn đi qua đi lại khuôn mặt hắn giờ đây lại toát ra nét vui vẻ lạ thường, cuối cùng thì sau bao năm tìm kiếm hắn đã tìm được người con gái mình cần rồi, tâm tình hắn bây giờ rất phấn khích. Lúc nãy khi hắn lơ đãng nhìn vào bàn tay của Hải Vy thì cả người hắn như đình trệ, hắn đã thấy trên lòng bàn tay phải của Hải Vy có 1 nốt ruồi son, chính tại ngay lúc đó niềm vui trong hắn đã vỡ òa lên rồi. Hơn 30 phút, sau khi bác sĩ đã gấp hết những mảnh thủy tinh còn sót lại trong tay của Hải Vy ra và băng bó đâu vào đấy rồi thì cô đã bình thường lại, khi ra gặp hắn đang đứng ngoài cửa thì cô cúi người nói:” Cảm ơn anh.”
Hắn nhìn Hải Vy thật lâu, rồi bất giác ôm cô vào lòng, cảm giác này hắn đã mong chờ từ rất lâu rồi, cho đến bây giờ mới thành hiện thực. Bị hắn ôm bất ngờ, cả người Hải Vy bất động cô thật sự không hiểu nổi chuyện gì Đang xảy ra với hắn nữa. Một lúc sau hắn buông cô ra, nhưng 2 tay lại giữ lấy vai cô ép cô phải đối mặt với mình, hắn nói:” Cuối cùng thì tôi cũng tìm được em rồi.”
Hải Vy tròn mắt ngạc nhiên, hắn tìm cô làm gì, đừng có nói là vừa gặp đã yêu cô rồi nha, nếu như với người khác thì cô sẽ tin, còn đối với hắn, 1 người mà sau khi cô tìm hiểu rất kỹ thì cô chắc chắn là 100% không bao giờ có chuyện đó.
Thấy cô không nói gì, Hắn cứ nghĩ là cô nhất thời không nhớ ra mình, không sao Hắn sẽ làm cho cô nhớ lại, hắn chỉ khẽ nhếch môi cười, chạm nhẹ vào cái mũi nhỏ xinh của cô giọng nói tuy còn lạnh lùng nhưng vẫn pha lẫn chút dịu dàng trong đó:” Tôi đưa em về.”
Hải Vy cũng chỉ biết gật đầu chứ không biết nói gì bây giờ, lòng cô bây giờ rối bời, bao nhiêu câu hỏi xuất hiện trong đầu cô ( Tại sao tự nhiên hắn lại trở nên như vậy? Tại sao Hắn dịu dàng với mình? ….)
Hắn đưa cô về tới nhà, mở cửa xe cho cô xuống, lại còn ôn nhu vuốt tóc cô nói:” Ngủ đi, ngày mai tôi qua đón em.”
Rồi hắn xoay người đi lại ngồi vào xe lái đi mất, Hải Vy đứng đó như người mất hồn, hắn đột nhiên thay đổi như thế này, nói thật cô có chút không thể tiếp thu nổi.
Cô đứng 1 hồi lâu cho đến khi có người giúp việc ra mở cửa, nhìn thấy cô đang đứng ngơ ngẩng mới hỏi:” Cô chủ, cô sao vậy sao cô không vào nhà?”
_Hả? ….à…ừ…tôi quên mang chìa khóa. Hải Vy giật mình nói đại 1 lý do
_Vậy sao? Trời tay của cô chủ bị gì vậy? Cô giúp việc giật mình khi thấy tay của Hải Vy bị thương, mà trong khi tất cả mọi người trong nhà đều biết cô chủ của họ rất sợ máu.
_Tôi..à tại tôi sơ ý nên bị ngã ý mà. Hải Vy buộc lòng phải tiếp tục nói dối, nếu như nói ra nguyên nhân thì cô đảm bảo ba mẹ mình sẽ không để yên cho Ngọc Ly đâu.
_Sao cô chủ lại bất cẩn vậy, ông bà chủ mà biết sẽ mắng cô chủ cho mà xem, thôi cô vào nhà đi ông bà chủ đang ở phòng khách đợi cô về đó.
_Tôi biết rồi.
Hải Vy bước vào nhà đã nhìn thấy ba mẹ của mình đang uống trà và xem TV, cô lấy áo khoác che bàn tay của mình lại rồi gật đầu chào 2 người xong, đang định bước lên phòng thì ông Ân lên tiếng:
_Hải Vy, con vừa đi đâu về vậy?
_Anh ấy là chồng sắp cưới của mình. Ngọc Ly mặt dày nói ra chuyện không có thật.
_Thật sao? Ôi trời cậu sướng thiệt đó, có được người chồng đẹp trai anh tuấn như vậy, thật sự làm cho mình cảm thấy ganh tị quá đi. Mộng Tuyền lên tiếng cảm thán, bạn cuả cô thật sự là có số hưởng mà.
_Tất nhiên rồi, chỉ có anh ấy mới xứng đôi với mình thôi. Cô ta được dịp càng lên mặt hơn nữa.
….
_Nếu anh ấy là chồng sắp cưới của cậu thì cậu dẫn mình lại giới thiệu với anh ấy đi, sẵn tiện mình làm quen với anh bạn cuả anh ấy luôn, anh chàng kia xem ra cũng rất đẹp trai nha. Mộng Tuyền thấy mình không còn hy vọng với Bách Kỳ thì liền đáp mũi tên qua Nhất Thiên.
_Hả…à…ừ…đi thì đi. Ngọc Ly thoáng bối rối, cô ta sợ hắn sẽ làm mình mất mặt, nhưng lúc nãy lỡ mạnh miệng nói dối với Mộng Tuyền rồi mà giờ không đi thì còn mặt mũi gì nữa.
Vì cả 2 người đang mải lo nhìn trai nên không để ý bàn ngồi gần đó có 1 cô gái đang nở nụ cười khinh miệt, môi cô gái nở 1 nụ cười thích thú, nói:” Ngọc Ly, xem ra mấy năm qua cô vẫn không bỏ được cái tật của mình nhỉ, hôm nay tôi sẽ tặng cô 1 món quà mừng ngày chúng ta gặp lại.”
Người đó chính là Hải Vy, hôm nay cô gặp lại bạn cũ nên được mời vào đây chơi, không ngời lại gặp lại oan gia ngõ hẹp của mình mấy năm trước, trái đất đúng là tròn thật.
Bên phía của hắn, hắn và Nhất Thiên đang ngồi thì bỗng từ đâu có 2 người như là tình nhân với nhau cãi nhau to tiếng. Người nam bực tức tát người nữ 1 cái, người nữ yếu đuối mất đà, ngã vào người Nhất Thiên, Nhất Thiên vốn thương hoa tiếc ngọc, tuy rằng không nhìn kỹ được mặt của người con gái vấu đẹp ra sao? nhưng phải nói chỉ biết khi thấy thân hình của người con gái anh đã cho cô điểm 10 vì body của cô thật sự rất chuẩn. Thấy bạn gái của mình cứ bị ôm hoài người con trai bực tức kéo bạn gái mình ra, rồi trừng mắt nhìn người vừa sàm sỡ bạn gái mình quát lên:” Này bộ anh thấy bạn gái tôi đẹp nên mới định sờ mó đúng không?”
_Là anh tát cô ấy ngã vào người tôi chứ không phải tự động tôi ôm nhé. Nhất Thiên cũng cãi lại, đã hành hung bạn gái mình mà còn đổ tội cho người khác, không biết anh ta là cái thể loại gì nữa.
_Anh, thôi bỏ đi em không sao, mình về nhé. Người con gái cố gắng sửa giọng mình cho khác đi cho người khác không nhận ra.
_Được rồi anh nể mặt em mà bỏ qua cho anh ta lần này, hừ. Nói rồi người con trai nắm tay người con gái ra về trong vui vẻ, như chuyện cãi nhau lúc nãy không là bọn họ vậy. Nhất Thiên tròn mắt nhìn 2 người đã đi khuất sau cánh cửa, lòng anh bực tức không thôi, anh đã đỡ giúp cô gái ấy vậy mà ngay cả 1 tiếng cảm ơn cũng không có, đã vậy còn bị nói là sàm sỡ nữa chứ, ừ thì anh cũng có chạm 1 chút vào eo của cô ấy nhưng có cần thiết phải dùng từ “sàm sỡ ” nghe nặng đến như vậy không? Anh tức tối quay sang Bách Kỳ đang nhàn nhã uống rượu, uất ức nói:
_Kỳ, cậu xem 2 người đó có quá đáng không chứ?
_Nhảm nhí. Bách Kỳ ngay cả mặt bạn mình cũng không nhìn, trực tiếp quẳng cho 2 từ rồi lại tiếp tục trầm ngâm suy nghĩ.
_Cậu? …Asss tức chết mất thôi. Nhất Thiên vò đầu bức tai đầy tức giận, chắc kiếp trước anh ở ác lắm nên kiếp này mới bị phạt làm bạn với cái tên tảng băng này.
Bên ngoài quán BAR có 2 người đang cười ngất ngưỡng, Hải Yến ôm bụng mà nén cười không được, Duy lên tiếng:
_Không ngờ kế hoạch của Tỷ lại thành công đến vậy, nhìn cái mặt thằng lúc nãy mà tôi mắc cười quá.
_Chứ sao, tao là ai chứ, mà tao nói cho mày 1 chuyện nhé, 2 thằng ngu tao gặp ở sân bay mà tao kể cho mày đó, chính là 2 thằng này nè, haha…vừa gặp là tao nhận ra ngay. Hải Yến cười nắc nẻ, lúc đang tìm kiếm con mồi cô đã vô tình nhìn thấy cả 2, vì vậy cho nên mục tiêu của cô chính là 2 người đó.
_Thật sao? Hahaha…lúc nghe Tỷ kể em đã tức cười lắm rồi, vậy mà giờ gặp 2 người đó em còn tức cười hơn nữa Hahaha…
_Uhm …haha… Về thôi hôm nay vô mánh rồi, À mà lúc nãy mày diễn hay lắm, cứ như thật ý, xem ra mấy năm không gặp mày có tiến bộ nha. Hải Yến vô tư, vừa đi vừa nói
_Tôi ước gì đó là sự thật. Duy cúi mặt đi theo nói nhỏ.
_Hả…mày nói gì? Hải Yến quay lại hỏi vì không nghe rõ Duy nói gì.
_Không…Không có gì. Duy lắp bắp
_Uhm, đi thôi tao đói bụng quá. Hải Yến khoác vai Duy đi như là 2 thằng con trai
_Uhm.. Duy cười buồn, cậu thực sự ước bây giờ thời gian dừng lại để cậu và cô mãi như thế này.
(@)
Yên bình không được bao lâu thì lại có ruồi muỗi bu đến chỗ của hắn và anh. Giọng Ngọc Ly ỏng ẹo vang lên: “Ủa, anh Bách Kỳ. Không ngờ gặp anh ở đây, chúng ta thật là có duyên đó.”
Cô ta vừa nói vừa cười dịu dàng ngồi xuống bên cạnh hắn, tay còn cố tình cặp vào khuỷu tay của hắn, như để chứng tỏ 2 người thật sự có quen biết. Mộng Tuyền cũng vội gật đầu e thẹn chào hắn, rồi quay qua Nhất Thiên nói:” Em chào anh, em là Mộng Tuyền bạn thân của Ngọc Ly năm nay 22 tuổi, rất vui được làm quen với anh.”
_Chào em. Nhất Thiên mỉm cười xã giao, tuy rằng anh thích con gái nhưng cũng phải tùy người không phải người nào anh cũng thích, anh chỉ thích con gái có mùi hương thơm thoang thoảng giống như mùi của cô gái vừa ngã vào người anh vậy, mùi hương này rất dịu rất nhẹ nhàng mang đến cảm giác thư thái cho anh, anh thật sự ghét con gái son phấn lòe loẹt và mùi nước hoa nồng nặc và cô gái trước mặt anh bây giờ là 1 ví dụ điển hình.
Mộng Tuyền nhìn Nhất Thiên bằng ánh mắt si mê, lúc nãy nhìn từ xa là cô ta đã thấy anh đẹp trai rồi, bây giờ ngồi chung với anh khoảng cách gần như thế này cô ta càng thấy anh đẹp trai hơn nữa, nhất định cô ta sẽ phải có được người đàn ông này.
Còn Bách Kỳ thì sao, khuôn mặt hắn giờ phút này đây khó coi đến cực điểm, anh đang định hất tay Ngọc Ly ra thì không biết từ đâu lại có thêm 1 người nữa ngồi xuống bên kia của hắn, cũng cặp tay vào tay hắn nhưng giọng nói thì không ẻo lả, người đó chỉ tay về phía Ngọc Ly hỏi :” Anh chờ em có lâu không, mà cô ta là ai vậy?”
Bách Kỳ tức giận hắn đang rất muốn gϊếŧ người ngay lúc này, hắn còn chưa kịp hét lên thì Ngọc Ly đã buông tay hắn ra, rồi kéo người đang dựa vào hắn ra hét lên:
_Nè, cô là ai vậy hả? Tại sao lại dựa vào anh Kỳ của tôi?
_Anh Kỳ là của cô hồi nào vậy hả sao tôi không biết? Hải Vy lúc này mới ngẩng mặt lên nói.
_Cô…Cô là Hải…Hải Vy. Ngọc Ly giật mình khi không lại gặp kẻ thù truyền kiếp của mình ở đây, đúng là xuôi xẻo mà.
_Uhm, lâu rồi không gặp chị. Hải Vy vẫn giữ nụ cười dịu dàng trên môi
_Cô? Tôi không cần biết cô là ai, giờ thì mau tránh xa anh Kỳ của tôi ra.
Ngọc Ly tức tối đẩy Hải Vy qua 1 bên , bị mất đà Hải Vy ngã xuống chỗ ly rượu của hắn, mảnh thủy tinh ghim vào tay phải của cô máu chảy ra không ngừng. Hải Vy ôm bàn tay của mình lên, khuôn mặt cô đang từ từ biến sắc, cô cái gì cũng không sợ, chỉ sợ máu thôi.
Vì sự việc diễn ra quá nhanh nên khi Hải Vy ngã không ai đỡ kịp, thấy tay cô chảy máu Nhất Thiên mới giật mình nói: “Trời ơi, tay cô chảy máu rồi kìa.”
Hồn vía Hải Vy đã bay tận nơi nào rồi có còn nghe thấy gì nữa đâu. Bách Kỳ lơ đãng nhìn tay cô và rồi hắn giật mình chết sốc, hắn vội gạt tay Ngọc Ly ra, giọng nói gấp gáp :”Tôi đưa em đi bệnh viện.”
Rồi không đợi ai tiêu hóa hết thái độ của hắn, thì Hắn đã khom người bế bổng Hải Vy lên rồi chạy nhanh ra khỏi quán BAR.
Tại bệnh viện, hắn đi qua đi lại khuôn mặt hắn giờ đây lại toát ra nét vui vẻ lạ thường, cuối cùng thì sau bao năm tìm kiếm hắn đã tìm được người con gái mình cần rồi, tâm tình hắn bây giờ rất phấn khích. Lúc nãy khi hắn lơ đãng nhìn vào bàn tay của Hải Vy thì cả người hắn như đình trệ, hắn đã thấy trên lòng bàn tay phải của Hải Vy có 1 nốt ruồi son, chính tại ngay lúc đó niềm vui trong hắn đã vỡ òa lên rồi. Hơn 30 phút, sau khi bác sĩ đã gấp hết những mảnh thủy tinh còn sót lại trong tay của Hải Vy ra và băng bó đâu vào đấy rồi thì cô đã bình thường lại, khi ra gặp hắn đang đứng ngoài cửa thì cô cúi người nói:” Cảm ơn anh.”
Hắn nhìn Hải Vy thật lâu, rồi bất giác ôm cô vào lòng, cảm giác này hắn đã mong chờ từ rất lâu rồi, cho đến bây giờ mới thành hiện thực. Bị hắn ôm bất ngờ, cả người Hải Vy bất động cô thật sự không hiểu nổi chuyện gì Đang xảy ra với hắn nữa. Một lúc sau hắn buông cô ra, nhưng 2 tay lại giữ lấy vai cô ép cô phải đối mặt với mình, hắn nói:” Cuối cùng thì tôi cũng tìm được em rồi.”
Hải Vy tròn mắt ngạc nhiên, hắn tìm cô làm gì, đừng có nói là vừa gặp đã yêu cô rồi nha, nếu như với người khác thì cô sẽ tin, còn đối với hắn, 1 người mà sau khi cô tìm hiểu rất kỹ thì cô chắc chắn là 100% không bao giờ có chuyện đó.
Thấy cô không nói gì, Hắn cứ nghĩ là cô nhất thời không nhớ ra mình, không sao Hắn sẽ làm cho cô nhớ lại, hắn chỉ khẽ nhếch môi cười, chạm nhẹ vào cái mũi nhỏ xinh của cô giọng nói tuy còn lạnh lùng nhưng vẫn pha lẫn chút dịu dàng trong đó:” Tôi đưa em về.”
Hải Vy cũng chỉ biết gật đầu chứ không biết nói gì bây giờ, lòng cô bây giờ rối bời, bao nhiêu câu hỏi xuất hiện trong đầu cô ( Tại sao tự nhiên hắn lại trở nên như vậy? Tại sao Hắn dịu dàng với mình? ….)
Hắn đưa cô về tới nhà, mở cửa xe cho cô xuống, lại còn ôn nhu vuốt tóc cô nói:” Ngủ đi, ngày mai tôi qua đón em.”
Rồi hắn xoay người đi lại ngồi vào xe lái đi mất, Hải Vy đứng đó như người mất hồn, hắn đột nhiên thay đổi như thế này, nói thật cô có chút không thể tiếp thu nổi.
Cô đứng 1 hồi lâu cho đến khi có người giúp việc ra mở cửa, nhìn thấy cô đang đứng ngơ ngẩng mới hỏi:” Cô chủ, cô sao vậy sao cô không vào nhà?”
_Hả? ….à…ừ…tôi quên mang chìa khóa. Hải Vy giật mình nói đại 1 lý do
_Vậy sao? Trời tay của cô chủ bị gì vậy? Cô giúp việc giật mình khi thấy tay của Hải Vy bị thương, mà trong khi tất cả mọi người trong nhà đều biết cô chủ của họ rất sợ máu.
_Tôi..à tại tôi sơ ý nên bị ngã ý mà. Hải Vy buộc lòng phải tiếp tục nói dối, nếu như nói ra nguyên nhân thì cô đảm bảo ba mẹ mình sẽ không để yên cho Ngọc Ly đâu.
_Sao cô chủ lại bất cẩn vậy, ông bà chủ mà biết sẽ mắng cô chủ cho mà xem, thôi cô vào nhà đi ông bà chủ đang ở phòng khách đợi cô về đó.
_Tôi biết rồi.
Hải Vy bước vào nhà đã nhìn thấy ba mẹ của mình đang uống trà và xem TV, cô lấy áo khoác che bàn tay của mình lại rồi gật đầu chào 2 người xong, đang định bước lên phòng thì ông Ân lên tiếng:
_Hải Vy, con vừa đi đâu về vậy?