Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cô nàng lưu manh của tổng tài - Chương 12
_Suốt 12 năm trời, tôi chưa bao giờ nghe mẹ trách cứ ông dù chỉ là 1 câu, cho đến phút cuối cùng của cuộc đời bà vẫn muốn tôi tìm được ông, muốn cho tôi biết mặt ba của mình.
_Cái…cái gì…Tố Sương đã…đã mất rồi sao? Ông Ân đau đớn, người phụ nữ mà ông yêu thương nhất đã ra đi mà ông không hề hay biết.
_Phải, mẹ tôi bị bệnh, bà ra đi vì trong nhà không có đủ tiền để chữa bệnh, trong khi đó ông lại có cuộc sống giàu sang bên vợ đẹp con ngoan, có khi nào ông nghĩ đến mẹ tôi không? Hải Yến khóc, cô kéo hắn ngồi xuống trước mặt mình, để hắn có thể che lại không cho ông ấy thấy cô đang khóc, nhìn giọt nước mắt như pha lê của cô rơi xuống lòng hắn cảm thấy khó chịu, hắn giơ tay lau đi nước mắt của cô, trên môi nở nụ cười thật đẹp mà chắc chắn cả đời này chỉ có 1 mình cô nhìn thấy được.
_Trời ơi… Tố Sương ơi…. Anh xin lỗi… Anh xin lỗi em Tố Sương… Ông Ân ôm đầu khóc trong đau đớn, trong khi ông ở ,nơi này sống trong an nhàn sung túc, thì người phụ nữ của ông phải chết trong thiếu thốn vì không có tiền chữa bệnh, sự thật này làm sao ông có thể chấp nhận đây.
Hải Yến vừa khóc vừa nói tiếp:” Nhưng ngay tại lúc này đây tôi ước gì cả đời này sẽ không phải biết mặt ba tôi là ai, thà rằng như thế tôi còn cảm thấy qúy trọng ông hơn 1 chút, và tự tôi sẽ biện hộ 1 lý do cho sự ra đi của ông, đó là ông vì kiếm tiền phải đi đến 1 nơi xa sau đó bị mất tích rồi, như thế trong tôi còn có thể tôn trọng ông 1 chút, nhưng bây giờ có lẽ là tôi đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
_Hải Yến…. Ba…. Ông Ân còn muốn nói nữa nhưng hắn đã lên tiếng ngăn lại, giọng hắn rất bình tĩnh không nghe ra cảm xúc gì: ” Được rồi, Chủ Tịch Vũ cô ấy mệt rồi, chuyện này để sau rồi nói tiếp, bây giờ cô ấy cần nghỉ ngơi, ngài về đi tối nay tôi sẽ chăm sóc cô ấy ”
_Nhưng…tôi…Thôi được rồi, Hải Yến ba về nhé, con nghỉ ngơi đi, ngày mai ba sẽ đến thăm con. Ông Ân biết lúc này tâm trạng Hải Yến đang rất tồi tệ nên ông cũng không muốn làm phiền cô nữa.
Khi 2 người kia đã ra về, Hải vùi mình vào chăn nước mắt cô lại tiếp tục rơi, Cô thật sự rất nhớ mẹ mình. Hắn đến bên cạnh khẽ kéo chăn của cô ra nhìn cô lại khóc hắn đau lòng lau nước mắt cho cô nói:” Đừng khóc nữa, em có biết em khóc rất xấu không?”
_Kệ tôi, ai cần anh quan tâm. Cô lại trở về tính cách bướng bỉnh của mình như lúc trước.
_Em?… Hắn nhíu mày nhìn cô, lần đầu tiên có người dám nói với hắn như vậy, chẳng phải lúc nãy còn dựa vào hắn khóc lóc sao, vậy mà bây giờ lại trở nên như thế, thật là khó hiểu mà.
_Mà tại sao anh lại tốt với tôi như vậy? Bỏ qua nét khó chịu trên mặt hắn, cô hỏi ngay câu hỏi mà mình muốn hỏi từ nãy tới giờ.
_Vì em là người tôi cần tìm. Nhắc đến lý do, ánh mắt hắn lại lóe lên 1 tia dịu dàng
_Anh tìm tôi làm gì? Cô nhíu mày khó hiểu
_Là vì chuyện của 7 năm trước, Em đã cứu tôi 1 mạng. Hắn vẫn dịu dàng nhìn cô
_Tôi cứu anh? Lúc nào? Sao tôi không nhớ vậy ta? Hải Yến tròn mắt ngạc nhiên, cô không hại người ta thì thôi chứ ở đó mà cứu, chuyện này nghe thật tức cười mà.
_7 năm trước, gần trường cấp 3 ABC, lúc đó tôi bị 1 đám du côn xin đểu, tôi không cho thế là tụi nó đánh tôi, tôi cũng đánh nhưng không lại vì bọn nó đông quá, tôi bị đánh lén rồi cũng may lúc đó có em đỡ thay cho tôi 1 đòn, nếu không không biết bây giờ tôi ra sao rồi?
Những ký ức mơ hồ của ngày xưa hiện ra, rồi cô lại nhìn kỹ hắn 1 lần nữa, chẳng lẽ hắn chính là người con trai năm đó đã cho cô rất nhiều tiền hay sao? Sở dĩ cô nhớ rõ hắn nhất vì trong tất cả những người mà cô dàn cảnh thì chỉ có hắn là cho cô tiền nhiều nhất thôi. Cô e dè hỏi hắn :
_Anh tìm tôi làm gì? Không lẽ anh muốn đòi lại tiền đã cho tôi à?
Khuôn mặt hắn lúc này không còn lạnh lùng nữa mà thay vào đó là sự vui mừng hạnh phúc vì cuối cùng hắn cũng đã tìm được người con gái năm xưa của mình và quan trọng hơn đó lại là người bây giờ hắn để ý nữa, khẽ véo nhẹ vào cái mũi nhỏ xinh của cô, hắn nói giọng đầy yêu chiều:
_Ngốc, tiền tôi đã cho ,,em thì làm sao có thể đòi lại được chứ? Tôi chỉ muốn biết em tên gì thôi.
_Tôi tên Hải Yến. Cô trả lời theo lẽ tự nhiên
_Ừ tôi biết em tên Hải Yến rồi, giờ người em còn yếu em ngủ đi, ngày mai tôi sẽ xin cho em xuất viện. Hắn lại cười, dường như hôm nay hắn cười rất nhiều thì phải, có lẽ là vì cô gái bên cạnh hắn quá đáng yêu chăng?
_Thật sao? Được tôi ngủ liền. Hải Yến vội nhắm mắt, và không biết vì quá mệt vì khóc quá nhiều hay vì muốn được xuất viện sớm nên chỉ khoảng 10 phút sau cô đã bình yên mà chìm vào giấc ngủ rồi, nghe thấy cô tiếng thở đều đặn của cô hắn mới yên tâm mà ngồi xuống ngắm cô ngủ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đã hồng hào trở lại 1 chút, hắn khẽ cúi người đặt lên trán cô 1 nụ hôn nhẹ, nói:” Ngủ ngon, yên tâm, mọi chuyện đã có tôi rồi, tôi sẽ bảo bọc che chở cho em không để ai có thể làm tổn thương em được nữa, còn chuyện hôm nay tôi sẽ tìm ra kẻ chủ mưu, nó sẽ nhận 1 cái giá rất đắt…”
Hôm sau đúng như lời Hắn đã hứa, cô được xuất viện, lòng cô vui như mở cờ trong bụng những tưởng sẽ được về nhà của mình được nằm ngủ trên chiếc giường của mình, nhưng cô đã sai rồi, hắn đưa cô về nhưng là về nhà của hắn. Trên xe cô ngủ ngon lành 1 giấc tới trưa, mở mắt ra cô tròn mắt nhìn trần nhà lạ hoắc, căn phòng xa lạ, giậc mình cô đã định bật dậy nhưng vết thương trên người cô lại bị động đau nhức không thôi. Đúng lúc đó Hắn bước vào trên tay bưng 1 bát cháo nóng hổi, hắn nhíu mày nhìn cô hỏi:
_Em làm gì vậy?
_Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây? Hải Yến thấy Hắn thì vội hỏi
_Nhà tôi, tôi đưa em về đây. Hắn bình thản trả lời cô, để bát cháo lên chiếc bàn gần đó, Hắn sờ vào khuôn mặt cô, lòng lại nhói lên, tuy rằng mặt cô đã hồng hào hơn 1 chút rồi, nhưng thật sự cô còn yếu lắm, lại còn gầy nữa, nhất định hắn sẽ nuôi cho cô mập tròn béo mảy lên mới được.
_Tại sao anh lại đưa tôi về đây làm gì, sao không đưa tôi về nhà của tôi? Cô trừng mắt nhìn hắn, sao Hắn lại tự ý quyết định mọi chuyện mà không hỏi ý của cô chứ.
_Để tôi tiện chăm sóc cho em. Hắn ôn nhu vuốt tóc cô, hắn rất thích cảm giác này, tóc cô rất dài rất mềm mượt.
_Ai cần anh chăm sóc chứ, Tôi muốn về nhà, có Duy chăm sóc cho tôi là được rồi. Hải Yến tức giận trả lời.
Khuôn mặt hắn thoáng chốc xám xịt, giọng nói băng lãnh:” Em nói gì nói lại cho tôi nghe 1 lần nữa xem.”
_Anh tưởng tôi không dám nói sao? Hừ… Tôi nói tôi không cần anh…ưʍ…
Lời nói của cô còn chưa trọn câu, thì môi đã bị 1 cái gì đó rất mềm chặn lại, cô mở tròn mắt nhìn hắn hôn mình, Hắn cư nhiên dám cưỡng hôn cô, mẹ nó công lao cô thủ tiết giữ gìn nụ hôn đầu cho người đàn ông mình yêu vậy mà bây giờ lại mất đi trong tay cái tên hắc ám này, thật là tức chết cô mà. Hải Yến cố gắng dùng hết sức lực đẩy mạnh hắn ra và đưa tay lên tát vào mặt hắn 1 cái rất mạnh, cô hét lên đầy tức giận:
_Cái tên khốn kiếp này, tại sao anh lại dám hôn tôi hả? Mẹ nó, anh nghĩ mình là ai hả?
_Em còn lại dám mắng tôi, nói cho em biết đây chỉ là cảnh cáo lần đầu, nếu như sau này ở trước mặt tôi mà còn nhắc đến người đàn ông khác thì hình phạt sẽ không nhẹ như hôm nay đâu. Hắn nghiêm giọng cảnh cáo cô, dám trước mặt hắn mà nói muốn người đàn ông khác chăm sóc cho mình, cô thực sự muốn hắn nổi điên sao?
_Anh làm gì ghê vậy chứ ? Thì…thì cùng lắm là tôi không nói nữa…là được chứ gì?
Tuy rằng tính tình của cô lưu manh nhưng thực ra cô cũng biết sợ chứ bộ, hơn nữa nhìn mặt hắn hung dữ quá, lỡ như hắn không thể kiềm chế mà đánh cô thì sao? Ôi mẹ cô sinh cô ra chỉ có khuôn mặt là ưa nhìn thôi, nếu như để hắn đánh thì cả người cô coi như vứt đi là vừa. Cô tự dằng lòng: Nhịn, phải nhịn…quân tử trả thù 10 năm chưa muộn, đợi khi nào tôi khỏe rồi tôi sẽ cho anh biết tay tôi…hừ…”
_Tốt, ăn cháo đi.
Hắn hài lòng, đưa bát cháo thịt băm hành lá mà chính tay hắn đã tự nấu cho cô ăn. Sau khi ăn xong, cảm thấy hơi mệt nên đã ngủ thiếp đình rồi. Hắn im lặng nhìn cô rất lâu rồi bước ra khỏi phòng, hắn còn 1 chuyện phải xử lý, sau khi thay quần áo và căn dặn người giúp việc lo cho cô xong, hắn lái xe thẳng đến phía tây của Thành phố S, nơi có 1 căn nhà hoang vắng vẻ, hầu như đã lâu rồi không có người đặt chân vào.
Bước vào trong hắn đã thấy Nhất Thiên đang ngồi trên ghế tay cầm ly rượu vang lắc lắc như là đang rất thưởng thức, còn phía dưới chân Nhất Thiên đang có 1 người đàn ông đã bị đánh rất thảm hại, trên người của tên đó toàn là vết thương, mà những vết thương này đều là do thủy tinh gây ra. Hắn bước lại ngồi xuống cạnh Nhất Thiên, khuôn mặt của hắn bây giờ trong rất đáng sợ, vừa thấy hắn tên đó đã vội bò lại ôm lấy chân hắn mà khóc lóc van xin:” Triệu Tổng, Triệu thiếu gia xin anh hãy tha cho tôi, thật sự là tôi không cố ý làm ra chuyện đó đâu mà xin …xin anh hãy bỏ qua cho tôi….”
Tay hắn mân mê ly rượu vang mà Nhất Thiên vừa mới đưa, lơ đãng hỏi:” Là ai sai mày làm?”
_Tôi… Tôi… Là do 1 người con gái tôi mới quen đã bảo tôi làm vậy, tôi xin anh…hãy tha cho tôi… Tên đó nghe giọng hắn thì run lên như cầy sấy, ai mà không biết thái tử gia của Tập đoàn Triệu Bách là 1 người máu lạnh vô tình, chỉ cần làm trái ý hắn thì hậu quả không chỉ là cái chết dễ dàng đâu, mà cả gia đình của người đã đắt tội với hắn đều trở thành tầng lớp thấp kém nhất, bị mọi người khinh miệt coi thường.
_Tên cô ta? Giọng hắn đều đều không cảm xúc.
_Ngọc…Ngọc Ly… Cô ta tên Ngọc Ly… Tên đó lắp bắp nói trong run sợ…
_Ngọc Ly? Được lắm. Nhất Thiên giao lại cho cậu.
_Được. Nhất Thiên sảng khoái trả lời.
Rồi hắn đứng lên sải bước đi thẳng ra khỏi cửa không quay đầu lại, chắc là cô đã tỉnh rồi hắn mới vừa xa cô có 1 chút mà đã thấy nhớ rồi. Và trong đầu hắn đang suy nghĩ ” xem ra hắn phải về thăm ba và ông nội 1 chuyến rồi, sẳn giới thiệu cháu dâu tương lai luôn, và quan trọng là trừng phạt kẻ có tội.”
Từ lúc ra khỏi bệnh viện, sau khi nghe Hải Yến kể lại mọi chuyện từ lúc mình ép buộc ông Ân theo mình, trong lòng bà Kim Ngân cảm thấy rất day dứt, tất cả cũng chỉ vì sự hiếu thắng, sự ích kỷ của mình mà bà đã đan tâm phá hoại 1 gia đình hạnh phúc, bà ước gì thời gian có thể quay lại bà sẽ không bao giờ gây ra tội lỗi như vậy thêm 1 lần nào nữa, tuy rằng bà rất yêu ông Ân nhưng sau tất cả ông đối với bà vẫn lạnh nhạt thờ ơ, đôi lúc bà tự hỏi có phải yêu ông là sai lầm hay không? Bà hứa sẽ làm tất cả mọi việc để Hải Yến có thể tha thứ cho ông Ân bà cam chịu nhận tất cả lỗi lầm về mình. Sau hơn 1 tuần bà cố gắng năn nỉ, cầu cạnh thì hắn cũng đồng ý cho bà được gặp mặt Hải Yến, bà vui mừng rối rít cảm ơn hắn.
Quán cafe Cavany
Hắn lái xe đưa cô đến đây rồi nhẹ nhàng cởi dây an toàn cho cô giọng dịu dàng hơn thường ngày rất nhiều:” Em vào trong đi, phòng 3 tầng 2, tôi ở ngoài đợi em.”
_Sao anh lại đưa tôi đến đây? Cô ngạc nhiên nhìn hắn, đang yên đang lành tự nhiên điện thoại về bảo cô chuẩn bị đi anh ra sẽ đưa cô đến 1 nơi, vậy mà bây giờ lại chở cô đến quán cafe này, vậy mà cũng bảo cô chuẩn bị cho cố vào, hừ.
_Có người muốn gặp em. Hắn lại vuốt tóc cô.
_Ai vậy?…Là Duy hả? Khuôn mặt cô sáng bừng vì nghĩ mình sẽ được gặp Duy, nhưng….
Khuôn mặt hắn bỗng nhiên tối sầm lại, ánh mắt nhìn cô như muốn xé cô ra thành trăm mảnh, hắn gằng:” Chắc em đã quên lời tôi nói rồi nhỉ? Có muốn tôi lại phạt em nữa không?”
_AAaa…Tôi…tôi quên…haha…thôi tôi vào trong đây, nếu không người muốn gặp tôi sẽ chờ lâu lắm. Hải Yến cười gượng 2 tiếng rồi nhanh như cắt mở cửa xe bước xuống đi thẳng vào quán cafe, hắn cười cười lắc đầu cũng thôi không dọa cô nữa.
Hải Yến mở cửa phòng mà Bách Kỳ đã nói, bên trong chỉ có 1 người phụ nữ đang ngồi đưa lưng về phía cô, cô đi lại hỏi: “Xin hỏi, người muốn gặp tôi là bà phải không?”
Người kia ngẩng mặt lên nhìn cô, khi vừa nhìn thấy mặt người kia khuôn mặt cô thoáng chốc lạnh lẽo, nhanh chóng xoay người bước đi. Mắt thấy cô sắp bước ra khỏi cửa bà Ngân vội vàng đứng lên chạy lại níu tay cô nói giọng gấp gáp :” Hải Yến, xin con nói chuyện với ta 1 chút thôi.”
_Buông ra, tôi không quen bà, và không có chuyện gì để nói với bà hết.
_Nhưng mà ta có chuyện muốn nói với con. Giọng bà Ngân rất buồn, bà đã sớm biết cô sẽ nói như vậy rồi.
_Tôi không quan tâm. Cô cố gắng gạt tay bà ra.
_Ta …xin… con mà, Hải Yến. Bà Ngân kiềm không được mà khóc, bà thật sự hối hận lắm
_Nè… Sao..tự nhiên..bà khóc chứ? Nín đi, cùng lắm tôi nói chuyện với bà là được chứ gì. Thấy bà Ngân khóc Hải Yến lại mủi lòng, thôi thì cho bà 1 cơ hội xem bà muốn nói gì.
_Cảm…Cảm ơn…con. Bà Ngân vui mừng lau nước mắt.
Sau khi đã yên vị ngồi vào ghế, cô im lặng chờ bà Ngân nói
_Con hãy im lặng nghe ta kể 1 câu chuyện rồi sau đó nếu con có muốn mắng chửi gì ta cũng được, nha con.
Giọng bà Ngân nhỏ nhẹ vang lên
_Được, bà kể đi. Giọng cô bình thản
_Cái…cái gì…Tố Sương đã…đã mất rồi sao? Ông Ân đau đớn, người phụ nữ mà ông yêu thương nhất đã ra đi mà ông không hề hay biết.
_Phải, mẹ tôi bị bệnh, bà ra đi vì trong nhà không có đủ tiền để chữa bệnh, trong khi đó ông lại có cuộc sống giàu sang bên vợ đẹp con ngoan, có khi nào ông nghĩ đến mẹ tôi không? Hải Yến khóc, cô kéo hắn ngồi xuống trước mặt mình, để hắn có thể che lại không cho ông ấy thấy cô đang khóc, nhìn giọt nước mắt như pha lê của cô rơi xuống lòng hắn cảm thấy khó chịu, hắn giơ tay lau đi nước mắt của cô, trên môi nở nụ cười thật đẹp mà chắc chắn cả đời này chỉ có 1 mình cô nhìn thấy được.
_Trời ơi… Tố Sương ơi…. Anh xin lỗi… Anh xin lỗi em Tố Sương… Ông Ân ôm đầu khóc trong đau đớn, trong khi ông ở ,nơi này sống trong an nhàn sung túc, thì người phụ nữ của ông phải chết trong thiếu thốn vì không có tiền chữa bệnh, sự thật này làm sao ông có thể chấp nhận đây.
Hải Yến vừa khóc vừa nói tiếp:” Nhưng ngay tại lúc này đây tôi ước gì cả đời này sẽ không phải biết mặt ba tôi là ai, thà rằng như thế tôi còn cảm thấy qúy trọng ông hơn 1 chút, và tự tôi sẽ biện hộ 1 lý do cho sự ra đi của ông, đó là ông vì kiếm tiền phải đi đến 1 nơi xa sau đó bị mất tích rồi, như thế trong tôi còn có thể tôn trọng ông 1 chút, nhưng bây giờ có lẽ là tôi đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
_Hải Yến…. Ba…. Ông Ân còn muốn nói nữa nhưng hắn đã lên tiếng ngăn lại, giọng hắn rất bình tĩnh không nghe ra cảm xúc gì: ” Được rồi, Chủ Tịch Vũ cô ấy mệt rồi, chuyện này để sau rồi nói tiếp, bây giờ cô ấy cần nghỉ ngơi, ngài về đi tối nay tôi sẽ chăm sóc cô ấy ”
_Nhưng…tôi…Thôi được rồi, Hải Yến ba về nhé, con nghỉ ngơi đi, ngày mai ba sẽ đến thăm con. Ông Ân biết lúc này tâm trạng Hải Yến đang rất tồi tệ nên ông cũng không muốn làm phiền cô nữa.
Khi 2 người kia đã ra về, Hải vùi mình vào chăn nước mắt cô lại tiếp tục rơi, Cô thật sự rất nhớ mẹ mình. Hắn đến bên cạnh khẽ kéo chăn của cô ra nhìn cô lại khóc hắn đau lòng lau nước mắt cho cô nói:” Đừng khóc nữa, em có biết em khóc rất xấu không?”
_Kệ tôi, ai cần anh quan tâm. Cô lại trở về tính cách bướng bỉnh của mình như lúc trước.
_Em?… Hắn nhíu mày nhìn cô, lần đầu tiên có người dám nói với hắn như vậy, chẳng phải lúc nãy còn dựa vào hắn khóc lóc sao, vậy mà bây giờ lại trở nên như thế, thật là khó hiểu mà.
_Mà tại sao anh lại tốt với tôi như vậy? Bỏ qua nét khó chịu trên mặt hắn, cô hỏi ngay câu hỏi mà mình muốn hỏi từ nãy tới giờ.
_Vì em là người tôi cần tìm. Nhắc đến lý do, ánh mắt hắn lại lóe lên 1 tia dịu dàng
_Anh tìm tôi làm gì? Cô nhíu mày khó hiểu
_Là vì chuyện của 7 năm trước, Em đã cứu tôi 1 mạng. Hắn vẫn dịu dàng nhìn cô
_Tôi cứu anh? Lúc nào? Sao tôi không nhớ vậy ta? Hải Yến tròn mắt ngạc nhiên, cô không hại người ta thì thôi chứ ở đó mà cứu, chuyện này nghe thật tức cười mà.
_7 năm trước, gần trường cấp 3 ABC, lúc đó tôi bị 1 đám du côn xin đểu, tôi không cho thế là tụi nó đánh tôi, tôi cũng đánh nhưng không lại vì bọn nó đông quá, tôi bị đánh lén rồi cũng may lúc đó có em đỡ thay cho tôi 1 đòn, nếu không không biết bây giờ tôi ra sao rồi?
Những ký ức mơ hồ của ngày xưa hiện ra, rồi cô lại nhìn kỹ hắn 1 lần nữa, chẳng lẽ hắn chính là người con trai năm đó đã cho cô rất nhiều tiền hay sao? Sở dĩ cô nhớ rõ hắn nhất vì trong tất cả những người mà cô dàn cảnh thì chỉ có hắn là cho cô tiền nhiều nhất thôi. Cô e dè hỏi hắn :
_Anh tìm tôi làm gì? Không lẽ anh muốn đòi lại tiền đã cho tôi à?
Khuôn mặt hắn lúc này không còn lạnh lùng nữa mà thay vào đó là sự vui mừng hạnh phúc vì cuối cùng hắn cũng đã tìm được người con gái năm xưa của mình và quan trọng hơn đó lại là người bây giờ hắn để ý nữa, khẽ véo nhẹ vào cái mũi nhỏ xinh của cô, hắn nói giọng đầy yêu chiều:
_Ngốc, tiền tôi đã cho ,,em thì làm sao có thể đòi lại được chứ? Tôi chỉ muốn biết em tên gì thôi.
_Tôi tên Hải Yến. Cô trả lời theo lẽ tự nhiên
_Ừ tôi biết em tên Hải Yến rồi, giờ người em còn yếu em ngủ đi, ngày mai tôi sẽ xin cho em xuất viện. Hắn lại cười, dường như hôm nay hắn cười rất nhiều thì phải, có lẽ là vì cô gái bên cạnh hắn quá đáng yêu chăng?
_Thật sao? Được tôi ngủ liền. Hải Yến vội nhắm mắt, và không biết vì quá mệt vì khóc quá nhiều hay vì muốn được xuất viện sớm nên chỉ khoảng 10 phút sau cô đã bình yên mà chìm vào giấc ngủ rồi, nghe thấy cô tiếng thở đều đặn của cô hắn mới yên tâm mà ngồi xuống ngắm cô ngủ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đã hồng hào trở lại 1 chút, hắn khẽ cúi người đặt lên trán cô 1 nụ hôn nhẹ, nói:” Ngủ ngon, yên tâm, mọi chuyện đã có tôi rồi, tôi sẽ bảo bọc che chở cho em không để ai có thể làm tổn thương em được nữa, còn chuyện hôm nay tôi sẽ tìm ra kẻ chủ mưu, nó sẽ nhận 1 cái giá rất đắt…”
Hôm sau đúng như lời Hắn đã hứa, cô được xuất viện, lòng cô vui như mở cờ trong bụng những tưởng sẽ được về nhà của mình được nằm ngủ trên chiếc giường của mình, nhưng cô đã sai rồi, hắn đưa cô về nhưng là về nhà của hắn. Trên xe cô ngủ ngon lành 1 giấc tới trưa, mở mắt ra cô tròn mắt nhìn trần nhà lạ hoắc, căn phòng xa lạ, giậc mình cô đã định bật dậy nhưng vết thương trên người cô lại bị động đau nhức không thôi. Đúng lúc đó Hắn bước vào trên tay bưng 1 bát cháo nóng hổi, hắn nhíu mày nhìn cô hỏi:
_Em làm gì vậy?
_Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây? Hải Yến thấy Hắn thì vội hỏi
_Nhà tôi, tôi đưa em về đây. Hắn bình thản trả lời cô, để bát cháo lên chiếc bàn gần đó, Hắn sờ vào khuôn mặt cô, lòng lại nhói lên, tuy rằng mặt cô đã hồng hào hơn 1 chút rồi, nhưng thật sự cô còn yếu lắm, lại còn gầy nữa, nhất định hắn sẽ nuôi cho cô mập tròn béo mảy lên mới được.
_Tại sao anh lại đưa tôi về đây làm gì, sao không đưa tôi về nhà của tôi? Cô trừng mắt nhìn hắn, sao Hắn lại tự ý quyết định mọi chuyện mà không hỏi ý của cô chứ.
_Để tôi tiện chăm sóc cho em. Hắn ôn nhu vuốt tóc cô, hắn rất thích cảm giác này, tóc cô rất dài rất mềm mượt.
_Ai cần anh chăm sóc chứ, Tôi muốn về nhà, có Duy chăm sóc cho tôi là được rồi. Hải Yến tức giận trả lời.
Khuôn mặt hắn thoáng chốc xám xịt, giọng nói băng lãnh:” Em nói gì nói lại cho tôi nghe 1 lần nữa xem.”
_Anh tưởng tôi không dám nói sao? Hừ… Tôi nói tôi không cần anh…ưʍ…
Lời nói của cô còn chưa trọn câu, thì môi đã bị 1 cái gì đó rất mềm chặn lại, cô mở tròn mắt nhìn hắn hôn mình, Hắn cư nhiên dám cưỡng hôn cô, mẹ nó công lao cô thủ tiết giữ gìn nụ hôn đầu cho người đàn ông mình yêu vậy mà bây giờ lại mất đi trong tay cái tên hắc ám này, thật là tức chết cô mà. Hải Yến cố gắng dùng hết sức lực đẩy mạnh hắn ra và đưa tay lên tát vào mặt hắn 1 cái rất mạnh, cô hét lên đầy tức giận:
_Cái tên khốn kiếp này, tại sao anh lại dám hôn tôi hả? Mẹ nó, anh nghĩ mình là ai hả?
_Em còn lại dám mắng tôi, nói cho em biết đây chỉ là cảnh cáo lần đầu, nếu như sau này ở trước mặt tôi mà còn nhắc đến người đàn ông khác thì hình phạt sẽ không nhẹ như hôm nay đâu. Hắn nghiêm giọng cảnh cáo cô, dám trước mặt hắn mà nói muốn người đàn ông khác chăm sóc cho mình, cô thực sự muốn hắn nổi điên sao?
_Anh làm gì ghê vậy chứ ? Thì…thì cùng lắm là tôi không nói nữa…là được chứ gì?
Tuy rằng tính tình của cô lưu manh nhưng thực ra cô cũng biết sợ chứ bộ, hơn nữa nhìn mặt hắn hung dữ quá, lỡ như hắn không thể kiềm chế mà đánh cô thì sao? Ôi mẹ cô sinh cô ra chỉ có khuôn mặt là ưa nhìn thôi, nếu như để hắn đánh thì cả người cô coi như vứt đi là vừa. Cô tự dằng lòng: Nhịn, phải nhịn…quân tử trả thù 10 năm chưa muộn, đợi khi nào tôi khỏe rồi tôi sẽ cho anh biết tay tôi…hừ…”
_Tốt, ăn cháo đi.
Hắn hài lòng, đưa bát cháo thịt băm hành lá mà chính tay hắn đã tự nấu cho cô ăn. Sau khi ăn xong, cảm thấy hơi mệt nên đã ngủ thiếp đình rồi. Hắn im lặng nhìn cô rất lâu rồi bước ra khỏi phòng, hắn còn 1 chuyện phải xử lý, sau khi thay quần áo và căn dặn người giúp việc lo cho cô xong, hắn lái xe thẳng đến phía tây của Thành phố S, nơi có 1 căn nhà hoang vắng vẻ, hầu như đã lâu rồi không có người đặt chân vào.
Bước vào trong hắn đã thấy Nhất Thiên đang ngồi trên ghế tay cầm ly rượu vang lắc lắc như là đang rất thưởng thức, còn phía dưới chân Nhất Thiên đang có 1 người đàn ông đã bị đánh rất thảm hại, trên người của tên đó toàn là vết thương, mà những vết thương này đều là do thủy tinh gây ra. Hắn bước lại ngồi xuống cạnh Nhất Thiên, khuôn mặt của hắn bây giờ trong rất đáng sợ, vừa thấy hắn tên đó đã vội bò lại ôm lấy chân hắn mà khóc lóc van xin:” Triệu Tổng, Triệu thiếu gia xin anh hãy tha cho tôi, thật sự là tôi không cố ý làm ra chuyện đó đâu mà xin …xin anh hãy bỏ qua cho tôi….”
Tay hắn mân mê ly rượu vang mà Nhất Thiên vừa mới đưa, lơ đãng hỏi:” Là ai sai mày làm?”
_Tôi… Tôi… Là do 1 người con gái tôi mới quen đã bảo tôi làm vậy, tôi xin anh…hãy tha cho tôi… Tên đó nghe giọng hắn thì run lên như cầy sấy, ai mà không biết thái tử gia của Tập đoàn Triệu Bách là 1 người máu lạnh vô tình, chỉ cần làm trái ý hắn thì hậu quả không chỉ là cái chết dễ dàng đâu, mà cả gia đình của người đã đắt tội với hắn đều trở thành tầng lớp thấp kém nhất, bị mọi người khinh miệt coi thường.
_Tên cô ta? Giọng hắn đều đều không cảm xúc.
_Ngọc…Ngọc Ly… Cô ta tên Ngọc Ly… Tên đó lắp bắp nói trong run sợ…
_Ngọc Ly? Được lắm. Nhất Thiên giao lại cho cậu.
_Được. Nhất Thiên sảng khoái trả lời.
Rồi hắn đứng lên sải bước đi thẳng ra khỏi cửa không quay đầu lại, chắc là cô đã tỉnh rồi hắn mới vừa xa cô có 1 chút mà đã thấy nhớ rồi. Và trong đầu hắn đang suy nghĩ ” xem ra hắn phải về thăm ba và ông nội 1 chuyến rồi, sẳn giới thiệu cháu dâu tương lai luôn, và quan trọng là trừng phạt kẻ có tội.”
Từ lúc ra khỏi bệnh viện, sau khi nghe Hải Yến kể lại mọi chuyện từ lúc mình ép buộc ông Ân theo mình, trong lòng bà Kim Ngân cảm thấy rất day dứt, tất cả cũng chỉ vì sự hiếu thắng, sự ích kỷ của mình mà bà đã đan tâm phá hoại 1 gia đình hạnh phúc, bà ước gì thời gian có thể quay lại bà sẽ không bao giờ gây ra tội lỗi như vậy thêm 1 lần nào nữa, tuy rằng bà rất yêu ông Ân nhưng sau tất cả ông đối với bà vẫn lạnh nhạt thờ ơ, đôi lúc bà tự hỏi có phải yêu ông là sai lầm hay không? Bà hứa sẽ làm tất cả mọi việc để Hải Yến có thể tha thứ cho ông Ân bà cam chịu nhận tất cả lỗi lầm về mình. Sau hơn 1 tuần bà cố gắng năn nỉ, cầu cạnh thì hắn cũng đồng ý cho bà được gặp mặt Hải Yến, bà vui mừng rối rít cảm ơn hắn.
Quán cafe Cavany
Hắn lái xe đưa cô đến đây rồi nhẹ nhàng cởi dây an toàn cho cô giọng dịu dàng hơn thường ngày rất nhiều:” Em vào trong đi, phòng 3 tầng 2, tôi ở ngoài đợi em.”
_Sao anh lại đưa tôi đến đây? Cô ngạc nhiên nhìn hắn, đang yên đang lành tự nhiên điện thoại về bảo cô chuẩn bị đi anh ra sẽ đưa cô đến 1 nơi, vậy mà bây giờ lại chở cô đến quán cafe này, vậy mà cũng bảo cô chuẩn bị cho cố vào, hừ.
_Có người muốn gặp em. Hắn lại vuốt tóc cô.
_Ai vậy?…Là Duy hả? Khuôn mặt cô sáng bừng vì nghĩ mình sẽ được gặp Duy, nhưng….
Khuôn mặt hắn bỗng nhiên tối sầm lại, ánh mắt nhìn cô như muốn xé cô ra thành trăm mảnh, hắn gằng:” Chắc em đã quên lời tôi nói rồi nhỉ? Có muốn tôi lại phạt em nữa không?”
_AAaa…Tôi…tôi quên…haha…thôi tôi vào trong đây, nếu không người muốn gặp tôi sẽ chờ lâu lắm. Hải Yến cười gượng 2 tiếng rồi nhanh như cắt mở cửa xe bước xuống đi thẳng vào quán cafe, hắn cười cười lắc đầu cũng thôi không dọa cô nữa.
Hải Yến mở cửa phòng mà Bách Kỳ đã nói, bên trong chỉ có 1 người phụ nữ đang ngồi đưa lưng về phía cô, cô đi lại hỏi: “Xin hỏi, người muốn gặp tôi là bà phải không?”
Người kia ngẩng mặt lên nhìn cô, khi vừa nhìn thấy mặt người kia khuôn mặt cô thoáng chốc lạnh lẽo, nhanh chóng xoay người bước đi. Mắt thấy cô sắp bước ra khỏi cửa bà Ngân vội vàng đứng lên chạy lại níu tay cô nói giọng gấp gáp :” Hải Yến, xin con nói chuyện với ta 1 chút thôi.”
_Buông ra, tôi không quen bà, và không có chuyện gì để nói với bà hết.
_Nhưng mà ta có chuyện muốn nói với con. Giọng bà Ngân rất buồn, bà đã sớm biết cô sẽ nói như vậy rồi.
_Tôi không quan tâm. Cô cố gắng gạt tay bà ra.
_Ta …xin… con mà, Hải Yến. Bà Ngân kiềm không được mà khóc, bà thật sự hối hận lắm
_Nè… Sao..tự nhiên..bà khóc chứ? Nín đi, cùng lắm tôi nói chuyện với bà là được chứ gì. Thấy bà Ngân khóc Hải Yến lại mủi lòng, thôi thì cho bà 1 cơ hội xem bà muốn nói gì.
_Cảm…Cảm ơn…con. Bà Ngân vui mừng lau nước mắt.
Sau khi đã yên vị ngồi vào ghế, cô im lặng chờ bà Ngân nói
_Con hãy im lặng nghe ta kể 1 câu chuyện rồi sau đó nếu con có muốn mắng chửi gì ta cũng được, nha con.
Giọng bà Ngân nhỏ nhẹ vang lên
_Được, bà kể đi. Giọng cô bình thản
Bình luận facebook