Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cô nàng lưu manh của tổng tài - Chương 3
(*s*)
Trưa hôm sau, vẫn theo dự kiến, Bách Kỳ cũng đi về bằng cửa sau của trường học, hắn hồi hợp mong gặp mặt cô. Nhưng lạ thay, hôm nay không thấy cô đi ngang lối này mà mấy thằng xin tiền cũng chẳng thấy đâu, hắn cứ đợi, đợi mãi cho đến khi trời tối đen cũng không hề thấy cô, hắn đành lủi thủi đi về.
Ngày hôm sau, hôm sau và những ngày kế tiếp nữa hắn chờ hết ngày này sang ngày khác cũng không gặp được cô lần thứ 2 nữa. Hắn bình thường đã ít nói rồi bây giờ lại càng lạnh lùng hơn, cuộc sống vô vị của hắn lại tiếp tục kéo dài. Dù rất muốn đi tìm cô nhưng hắn căn bản là không biết cô ở đâu mà tìm, ngay cả tên của cô là gì Hắn cũng không biết, hắn chỉ nhớ trên lòng bàn tay phải của cô có 1 nốt ruồi son thôi. Và dù không muốn hắn cũng phải nghe lời gia đình hắn sau khi học hết cấp 3 đã sang Pháp du học.,..
7 Năm sau….
Tại sân bay, một người con trai thân hình cao lớn, sau khi móc ví để trình giấy nhập cảnh cùng hộ chiếu của mình, người đó kéo vali từ đại sảnh đi ra trên người khoác một bộ vest đen vừa người được cắt may tỉ mỉ, nửa khuôn mặt bị che khuất bởi chiếc kính hàng hiệu, tuy vậy nhưng không tài nào che giấu hết được vẻ đẹp trời phú của hắn.Tất cả mọi người khi đi ngang qua đều quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bóng lưng vững chải của hắn đang ngạo nghễ từng bước đi ra, có 1 người đã quan sát hắn từ đầu cho tới bây giờ, và đôi mắt tinh ranh của người đó phát ra 1 tia sáng khác thường. Vừa ra tới cửa đã có người chạy lại đưa tay đỡ lấy chiếc vali của hắn cho vào cóp sau xe, còn vài người thì đang khom người cung kính mở cửa xe mời Hắn vào, nhìn thôi cũng biết đây là những vệ sĩ được đào tạo bài bản rồi. Hắn đang định dời bước ngồi vào xe thì không biết từ đâu 1 người chạy lại va vào người hắn rồi té ngã xuống nền gạch, hắn nhíu mày đưa tay phủi phủi người mình, cứ như là vừa chạm vào cái gì bẩn lắm vậy. Người va vào Hắn vội đứng lên cúi người xin lỗi rối rít:” Tôi xin lỗi, xin lỗi rất nhiều, tại tôi đang có chuyện gấp …”
Hắn lơ đãng nhìn người trước mặt, ban đầu nhìn thấy cách ăn mặc hắn cứ nghĩ là con trai, quần jean dài, áo pull đơn giản cộng thêm cái áo khoác mỏng bên ngoài, lại thêm cái nón lưỡi trai che khuất gần hết khuôn mặt chỉ để lộ cái miệng nhỏ nhắn phiếm hồng hơi nhếch lên. Nhưng khi nghe giọng nói hắn mới biết người này là con gái, không đợi hắn lên tiếng, 1 người trong đám vệ sĩ bước ra đứng trước mặt như muốn cản cô lại không cho cô tiếp xúc gần với hắn:” Xin lỗi, cô không thể lại gần thiếu gia.”
_Thiếu gia? Hahaha…thời buổi nào rồi mà còn thiếu với chả gia…Hahaha. Người con gái cười rộ lên.
_Nè cô không được vô lễ. Một người vệ sĩ khác lên tiếng.
_Ồn ào. Người đàn ông nãy giờ mặt lạnh, im lặng bây giờ mới lên tiếng.
_Xin lỗi thiếu gia. Đám vệ sĩ đồng loạt cúi đầu.
_Hahaha… Cô gái kia lại không biết sống chết mà cất tiếng cười cợt nhã
_Cô… Đám vệ sĩ trừng mắt nhìn cô gái ngu ngốc trước mặt, chẳng lẽ cô ta không biết mình đang đắt tội với ai hay sao?
_Về. Chỉ 1 từ đã đủ làm đám vệ sĩ vội vội vàng vàng, chạy đi mở cửa cho Hắn.
_Về vui vẻ nha… Cô gái vẫn cười cười vẫy ta tạm biệt.
Bách Kỳ không muốn nói gì nữa, chỉ nhắm hờ mắt lại như là đang nghỉ ngơi, nhưng trong đầu hắn đang suy nghĩ về chuyện của 7 năm trước, lần quay trở về này hắn nhất định phải tìm cho ra cô gái đó, cho dù là lật tung cả nước Việt Nam này hắn cũng làm. Lúc trước hắn đồng ý đi du học vì trong tay hắn chưa có gì cả, tuy rằng tiền bạc thì Hắn có thừa nhưng đó không phải là của hắn làm ra. Còn bây giờ hắn đã có mọi thứ, chỉ trừ duy nhất là chưa tìm được người trong lòng hắn mà thôi. 7 năm nói ngắn không ngắn nói dài không dài nhưng trong vòng 7 năm này hắn đã dùng những đồng tiền ít ỏi tự mình làm ra bằng việc đi làm thêm, để đầu tư vào cổ phiếu, với bộ óc thiên tài hắn đã thành công. Từ 1 công ty nhỏ không có tiếng tăm gì, nhờ tay hắn mà bây giờ đã có chỗ đứng vững chắc và có ảnh hưởng không nhỏ đến nền kinh tế nước Pháp. Giờ đây hắn đã có sẵn dự định trong đầu mình rồi, một khi tìm ra cô, hai người sẽ tìm hiểu rồi sẽ kết hôn, đúng là kết hôn đấy nhé, từ nhỏ tới giờ hắn chưa từng để 1 người phụ nữ nào vào mắt ngoại trừ mẹ mình, nhưng khi gặp cô tất cả đã thay đổi, trong mắt hắn đã có 1 chỗ đứng dành cho cô, và mãi mãi cũng chỉ là cô mà thôi. Nếu như gia đình hắn không chấp nhận cô thì Hắn sẽ không nghĩ ngợi gì mà theo cô, huống hồ chi ông nội lại yêu thương cưng chiều hắn như vậy, này là do hắn lo xa quá rồi.
(@)
Mắt thấy chiếc xe hơi đã mất hút khỏi tầm mắt mình, cô gái đã va phải hắn lúc nãy lúc này mới thu hồi ánh mắt của mình lại, tay phải cầm 1 cái ví vỗ vỗ vào bàn tay trái, nếu để ý kỹ sẽ thấy lòng bàn tay của cô gái có 1 nốt ruồi son màu đỏ tươi rất đẹp, miệng nở nụ cười tươi tắn :” Để coi anh ta có giàu như vẻ bề ngoài không, hay là lại thùng rỗng kêu to như những người lúc trước?”
Mở cái ví ra, hai mắt Hải Yến sáng lên, miệng cô cười không khép lại được:” Oaaa…không ngờ anh ta lại giàu đến mức này nha, toàn là tiền dollars không nha, phen này mình trúng đậm rồi…Hahaha.”
Thấy mọi người nhìn mình, Hải Yến mới biết là mình đang đứng ở đâu, vội ngậm miệng lại đi như bay ra khỏi nơi đó, hôm nay cô sẽ tự thưởng cho mình 1 bữa ăn thật hoành tráng nhất từ khi cô đi đó là 1 tô phở bò hảo hạng. Đây chính là Võ Hải Yến, trong vòng 7 năm cô đã thay đổi rất nhiều, dáng người cô cao hơn, nhưng vẫn hơi gầy khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt biết cười và nhất là đôi môi lúc nào cũng phớt hồng, nhìn như ẩn chứa nét cười. Cô vẫn đang cố gắng tìm kiếm ba ruột của mình, muốn tìm được ba thì cô phải sống mà muốn sống thì phải ăn, mà muốn ăn thì phải có việc làm, mà trong khi cô đâu có được học hành gì đâu mà được người ta nhận vào làm, vì vậy cô đã sử dụng đôi bàn tay nhỏ xinh của mình mà tìm kiếm cái ăn, bằng nghề đạo chích. Không ít lần cô bị những kẻ lớn hơn bắt nạt, bắt cô phải đưa tiền bảo kê. Nhưng cô là ai chứ? Võ Hải Yến này từng đứng đầu 1 đám lưu manh thì cô còn sợ gì nữa, nếu như đấu trực diện không lại thì cô chơi theo kiểu du kích, cô rêu rao tin đồn thằng này giật bồ thằng kia, rồi thằng kia ngủ với bạn gái thằng nọ, chỉ vậy thôi thì ngay sáng hôm sau cả đám kia đã vào trại giáo dưỡng ngồi chơi xơi nước hết, vì tội gây rối trật tự nơi công cộng và hành hung người khác, còn cô vẫn bình an vô sự.
(*_*)
Bách Kỳ vừa bước vào nhà, đã có 1 bóng người chạy đến ôm chầm lấy hắn, giọng nói thì rất dịu dàng nhưng khi vào tai hắn cứ như là ruồi muỗi kêu vậy:” Anh Kỳ, cuối cùng thì anh cũng về rồi, em chờ anh lâu lắm đó, em rất nhớ anh”
_Tránh. Chỉ 1 từ phát ra từ miệng của hắn đã thành công làm cho Ngọc Ly im lặng lùi lại phía sau, không dám đụng vào người hắn nữa. Hôm qua khi nghe cô mình gọi, nói là hôm nay hắn sẽ về, nên mới sáng sớm cô ta đã đi làm đẹp mua sắm, cốt cũng chỉ để hắn nhìn thấy cô ta đã thay đổi ra sao, đã xinh đẹp đến nhường nào, nếu như không phải nghe bà ta nói là hắn không thích người nhà ra đón thì dám chắc cô ta đã túc trực ở sân bay từ sáng rồi.
Tay hắn chầm chậm đưa lên, cô ta còn nghĩ là hắn muốn sờ vào mặt mình nên đã vội nhắm mắt lại chờ đợi bàn tay hắn chạm vào mình lòng thầm vui sướng vì cứ ngỡ hắn đã động lòng trước nhan sắc của mình. Nhưng cô ta chờ hoài cũng không thấy, mới ti hí mở mắt ra thì tròn mắt khi thấy hắn lấy tay phủi phủi trên người cứ như là cả người hắn dơ bẩn lắm, còn độc miệng phun ra 2 chữ :”Bẩn quá.”
Cô ta chết sốc, đứng chôn chân tại chỗ trân trân nhìn hắn. Không thèm để ý đến khuôn mặt ấm ức của cô ta, hắn sải bước đi đến cạnh ông nội và ba mình, cúi nhẹ người nói:” ông nội, ba con đã về rồi.”
_Về là tốt về là tốt, con mau đi tắm rửa, nghỉ ngơi 1 chút đi chắc là đi cả chuyến bay dài như vậy mệt lắm rồi. Ông Tùng và ông Vũ cũng không để ý đến Ngọc Ly, mặc cho cô ta đứng đó như sắp khóc, họ cười tươi nhìn hắn trong mắt chỉ có yêu thương, cháu trai, con trai này của họ càng lớn càng đẹp trai nha, thật làm cho họ nở mày nở mặt.
_Dạ. Hắn gật nhẹ đầu rồi bước thẳng lên lầu, từ đầu tới cuối không hề nhìn bà ta (bà Phụng Liên) lấy 1 cái, tuy rằng trong lòng rất tức giận nhưng ngoài mặt bà ta vẫn điềm tỉnh mỉm cười dịu dàng nhìn theo hắn. Ông Tùng nói với ông Vũ:” Ba với con đi đánh cờ.”
_Dạ được.
Hai ông cùng đứng lên bỏ đi ra sân sau vườn để lại 2 cô cháu bà ta ở đó tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Giọng Ngọc Ly oan ức:” Cô xem, anh ta lại đối xử với con như lúc trước nữa rồi, con cứ nghĩ sau khi du học về thì anh ta phải thay đổi chứ.”
_Ngọc Ly, đừng làm ồn con càng như vậy thằng Bách Kỳ càng ghét con thôi, tin đi cô sẽ nghĩ cách làm cho nó bằng lòng lấy con làm vợ. Giọng bà Phụng Liên đầy toan tính vang lên.
_Cô hứa đấy nhé, nếu như con không được làm vợ anh ấy thì con sẽ chết cho cô xem. Ngọc Ly biết cô mình rất yêu thương mình nên ra giọng làm nũng.
_Ấy đừng nói vậy,xuôi xẻo lắm, yên tâm cô đã có tính toán hết cả rồi.
_Dạ, con tin cô.
Rồi 2 cô cháu cùng nhìn nhau cười đắt ý.
(~_~)
Trên phòng, Bách Kỳ nhìn căn phòng quen thuộc của mình trong lòng có 1 chút ấm áp len lõi vào, nhưng 1 chút này không thể sưởi ấm trái tim băng giá của hắn. Đi đến bên cạnh cửa sổ, đôi mắt hắn nhìn vào 1 khoảng không vô định nào đó, môi khẽ mấp máy:” Cô gái, tôi về rồi, em ở đâu, bây giờ em ra sao?”
Bách Kỳ định là đi tắm, hắn sờ túi áo khoác muốn lấy cái ví ra và điện thoại ra, nhưng…. Sao túi áo khoác của hắn trống không vậy kìa, chỉ còn có cái điện thoại còn cái ví thì bốc hơi không thấy đâu, sờ cả người cũng không có, hắn lắc đầu ngao ngán ngồi xuống ghế 1 tay gác lên cạnh ghế, đỡ trán mình 1 tay gõ từng nhịp lên bàn, hắn đang chú tâm suy nghĩ mọi chuyện. Từ lúc bước ra khỏi sân bay rồi va phải 1 người, rồi về nhà, hắn phân tích chi tiết nhất trong đầu mình, rồi bỗng hắn nhớ tới cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch của người đã va phải hắn ở sân bay, cuối cùng hắn rút ra 1 kết luận là chính người đó đã lấy ví của mình. Khẽ nhíu mày hắn thầm trách mình vô ý để cho người đó gạt, mất tiền không nói mà chính là có người lại dám giở trò với hắn, thật không biết sống chết là gì mà, nhất định nếu như gặp lại cô gái đó hắn sẽ cho cô biết Triệu Bách Kỳ hắn là người như thế nào.
Đang khi tắm xong, hắn xuống lầu cùng ông nội và ba dùng cơm và còn 2 cái xác sống di động nữa, nhưng hắn không để tâm cho lắm, 1 bàn 5 người cùng dùng cơm, đang ăn thì Hắn nói:” Thưa ông nội, thưa ba con chỉ ở đây vài ngày thôi, sang tuần sau con sẽ dọn ra ngoài sống riêng ạ.”
Cả 4 người cùng ngẩng mặt lên nhìn hắn, giọng ông Tùng vẫn bình thản:” Tùy con, con lớn rồi hãy tự quyết định mọi việc của mình làm.”
_Cảm ơn nội.
Bà Phụng Liên khẽ đá nhẹ vào chân cháu gái mình, như ngầm bảo: cơ hội của tôi đến rồi đó. Ngọc Ly cười gian gật đầu, cô ta hiểu ý của cô mình mà.
Sau khi ăn xong hắn lên phòng nằm trên giường của mình suy nghĩ, sở dĩ hắn muốn dọn ra ngoài sống vì chung cư của hắn mới mua ở gần sân bay, như vậy có thể tiện cho việc hắn đi đi về về giữa 2 nước Việt_Pháp, thứ 2 hắn muốn tự do thoải mái để đi tìm cô gái trong ký ức của mình và thứ 3 là hắn thật sự không muốn nhìn thấy bộ mặt giả tạo của 2 cô cháu kia nữa, càng nhìn hắn càng thêm chán ghét.
(#_#)
Sau 1 tuần nghỉ ngơi ở nhà, hôm nay là ngày hắn dọn đi hắn không mang theo gì cả chỉ có 1 số giấy tờ quan trọng và vài bộ quần áo thôi, nếu như thiếu cái gì Hắn sẽ mua thêm, Ngọc Ly thì không cần nói cũng biết trong vòng 1 tuần này chỉ trừ việc cô ta không ngủ lại đây thì hầu như ban ngày cô ta đều túc trực ở nhà hắn hết, có hôm bị ông Tùng đuổi khéo về vậy mà cô ta vẫn mặt dày không biết xấu hổ trả lời ông:” Nếu như ông mệt thì đi nghỉ đi, lát nữa con nói người giúp việc khóa cửa cho.” nhà này của cô ta chắc, ông Tùng bực mình quay sang nói với ông quản gia :” Lát nữa khi nào cô Ngọc Ly về rồi thì ông nhớ bảo người làm khóa chặt cửa nẻo cho cẩn thận biết không? Nhà này không phải nhà hoang chết chủ mà để cho người ngoài có thể vào đây mà lên giọng này nọ.”
_Vâng thưa lão gia. Ông quản gia biết thừa ông Tùng đang nói móc ai nhưng ông cũng biết thân biết phận mà cung kính trả lời.
Ai cũng hiểu chỉ có 1 mình Ngọc Ly là không hiểu, nói chính xác hơn là cô ta rất ngu ngốc, vì biết bà Phụng Liên thương mình nên cô ta để mặc cho bà ta tính kế còn cô ta chỉ việc làm theo là được.
Cô ta thấy hắn vừa xuống lầu thì vội đứng lên chạy lại phía hắn, định giơ tay ôm hắn chào tạm biệt thì bắt gặp ngay ánh mắt lạnh lùng của hắn nên đã kịp dừng lại, 1 tuần này cô ta chỉ chạm được vào người hắn có 1 lần duy nhất là lúc hắn vừa mới về nước còn sau đó ngay cả nhìn thấy mặt hắn cô ta cũng không có cơ hội, vì hắn chỉ ở trên phòng mình, ăn cơm cũng có người mang lên tận nơi, việc này khiến cho cô ta thật sự rất tức giận, nhưng không thể làm gì vì cô ta đã được bà ta cho biết qua là hắn ghét nhất người chạm vào mình và việc thứ 2 đó là không bất kỳ ai có thể vào phòng của hắn được nếu như để hắn biết được, nhẹ thì đuổi việc, còn nặng thì có thể sẽ hứng chịu 1 trận đòn từ chính tay của hắn rồi sau đó sẽ bị đuổi việc và cũng đã có người bị hắn đánh đến mức phải nhập viện 3 tháng trời.
Thấy cô ta cũng biết điều, hắn thu hồi tầm mắt của mình lại, trực tiếp bước ngang qua cô ta mà đi thẳng ra cửa. Vì hắn mới vừa rồi đã nhận được 1 cuộc điện thoại của 1 người bạn thân của hắn ở bên Pháp, nói là sắp đến Việt Nam, kêu hắn ra đón, dù không muốn nhưng hắn vẫn phải đi. Nhìn thấy hắn đi cô ta tức tối nện gót giày xuống nền nhà nghe mà nhức cả tai.
Sân bay
Bách Kỳ đợi hơn 20 phút thì máy bay hạ cánh, từ trong cửa đại sảnh 1 chàng trai cao lớn đẹp trai 1 thân vest xám đen phong độ, với nụ cười tỏa nắng, khiến cho ai cũng muốn được anh cười với mình
_Nhất Thiên ở đây.
Nghe thấy có người gọi mình, chàng trai đưa mắt tìm kiếm và rồi anh còn cười tươi hơn nữa khi thấy người bạn thân của mình, anh chỉ giả vờ bảo hắn đón mình vậy mà hắn đi đón thật, xem ra hắn cũng không đến nỗi tệ.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện thì không biết từ đâu 1 người đâm sầm vào Nhất Thiên rồi ngã xuống đất, Nhất Thiên giật mình vội đỡ người kia dậy nói:
_Xin lỗi, tôi vô ý quá, cậu không sao chứ?
_Tôi không sao,tôi đang bận, xin phép tôi đi trước. Người kia vội trả lời rồi tìm cách chùn đi
Ánh mắt như chim ưng của Bách Kỳ lóe lên 1 tia sáng, lúc nãy khi vừa nhìn thấy bóng dáng của người này hắn đã ngờ ngợ mình đã gặp ở đâu rồi. Tới khi nghe thấy giọng nói thì hắn mới xác định được, chính xác đây là người đã móc ví của mình lần trước, hắn lạnh lùng lên tiếng:
_Khoan đã, đụng vào người ta mà không xin lỗi đã vội đi rồi sao?
Trưa hôm sau, vẫn theo dự kiến, Bách Kỳ cũng đi về bằng cửa sau của trường học, hắn hồi hợp mong gặp mặt cô. Nhưng lạ thay, hôm nay không thấy cô đi ngang lối này mà mấy thằng xin tiền cũng chẳng thấy đâu, hắn cứ đợi, đợi mãi cho đến khi trời tối đen cũng không hề thấy cô, hắn đành lủi thủi đi về.
Ngày hôm sau, hôm sau và những ngày kế tiếp nữa hắn chờ hết ngày này sang ngày khác cũng không gặp được cô lần thứ 2 nữa. Hắn bình thường đã ít nói rồi bây giờ lại càng lạnh lùng hơn, cuộc sống vô vị của hắn lại tiếp tục kéo dài. Dù rất muốn đi tìm cô nhưng hắn căn bản là không biết cô ở đâu mà tìm, ngay cả tên của cô là gì Hắn cũng không biết, hắn chỉ nhớ trên lòng bàn tay phải của cô có 1 nốt ruồi son thôi. Và dù không muốn hắn cũng phải nghe lời gia đình hắn sau khi học hết cấp 3 đã sang Pháp du học.,..
7 Năm sau….
Tại sân bay, một người con trai thân hình cao lớn, sau khi móc ví để trình giấy nhập cảnh cùng hộ chiếu của mình, người đó kéo vali từ đại sảnh đi ra trên người khoác một bộ vest đen vừa người được cắt may tỉ mỉ, nửa khuôn mặt bị che khuất bởi chiếc kính hàng hiệu, tuy vậy nhưng không tài nào che giấu hết được vẻ đẹp trời phú của hắn.Tất cả mọi người khi đi ngang qua đều quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bóng lưng vững chải của hắn đang ngạo nghễ từng bước đi ra, có 1 người đã quan sát hắn từ đầu cho tới bây giờ, và đôi mắt tinh ranh của người đó phát ra 1 tia sáng khác thường. Vừa ra tới cửa đã có người chạy lại đưa tay đỡ lấy chiếc vali của hắn cho vào cóp sau xe, còn vài người thì đang khom người cung kính mở cửa xe mời Hắn vào, nhìn thôi cũng biết đây là những vệ sĩ được đào tạo bài bản rồi. Hắn đang định dời bước ngồi vào xe thì không biết từ đâu 1 người chạy lại va vào người hắn rồi té ngã xuống nền gạch, hắn nhíu mày đưa tay phủi phủi người mình, cứ như là vừa chạm vào cái gì bẩn lắm vậy. Người va vào Hắn vội đứng lên cúi người xin lỗi rối rít:” Tôi xin lỗi, xin lỗi rất nhiều, tại tôi đang có chuyện gấp …”
Hắn lơ đãng nhìn người trước mặt, ban đầu nhìn thấy cách ăn mặc hắn cứ nghĩ là con trai, quần jean dài, áo pull đơn giản cộng thêm cái áo khoác mỏng bên ngoài, lại thêm cái nón lưỡi trai che khuất gần hết khuôn mặt chỉ để lộ cái miệng nhỏ nhắn phiếm hồng hơi nhếch lên. Nhưng khi nghe giọng nói hắn mới biết người này là con gái, không đợi hắn lên tiếng, 1 người trong đám vệ sĩ bước ra đứng trước mặt như muốn cản cô lại không cho cô tiếp xúc gần với hắn:” Xin lỗi, cô không thể lại gần thiếu gia.”
_Thiếu gia? Hahaha…thời buổi nào rồi mà còn thiếu với chả gia…Hahaha. Người con gái cười rộ lên.
_Nè cô không được vô lễ. Một người vệ sĩ khác lên tiếng.
_Ồn ào. Người đàn ông nãy giờ mặt lạnh, im lặng bây giờ mới lên tiếng.
_Xin lỗi thiếu gia. Đám vệ sĩ đồng loạt cúi đầu.
_Hahaha… Cô gái kia lại không biết sống chết mà cất tiếng cười cợt nhã
_Cô… Đám vệ sĩ trừng mắt nhìn cô gái ngu ngốc trước mặt, chẳng lẽ cô ta không biết mình đang đắt tội với ai hay sao?
_Về. Chỉ 1 từ đã đủ làm đám vệ sĩ vội vội vàng vàng, chạy đi mở cửa cho Hắn.
_Về vui vẻ nha… Cô gái vẫn cười cười vẫy ta tạm biệt.
Bách Kỳ không muốn nói gì nữa, chỉ nhắm hờ mắt lại như là đang nghỉ ngơi, nhưng trong đầu hắn đang suy nghĩ về chuyện của 7 năm trước, lần quay trở về này hắn nhất định phải tìm cho ra cô gái đó, cho dù là lật tung cả nước Việt Nam này hắn cũng làm. Lúc trước hắn đồng ý đi du học vì trong tay hắn chưa có gì cả, tuy rằng tiền bạc thì Hắn có thừa nhưng đó không phải là của hắn làm ra. Còn bây giờ hắn đã có mọi thứ, chỉ trừ duy nhất là chưa tìm được người trong lòng hắn mà thôi. 7 năm nói ngắn không ngắn nói dài không dài nhưng trong vòng 7 năm này hắn đã dùng những đồng tiền ít ỏi tự mình làm ra bằng việc đi làm thêm, để đầu tư vào cổ phiếu, với bộ óc thiên tài hắn đã thành công. Từ 1 công ty nhỏ không có tiếng tăm gì, nhờ tay hắn mà bây giờ đã có chỗ đứng vững chắc và có ảnh hưởng không nhỏ đến nền kinh tế nước Pháp. Giờ đây hắn đã có sẵn dự định trong đầu mình rồi, một khi tìm ra cô, hai người sẽ tìm hiểu rồi sẽ kết hôn, đúng là kết hôn đấy nhé, từ nhỏ tới giờ hắn chưa từng để 1 người phụ nữ nào vào mắt ngoại trừ mẹ mình, nhưng khi gặp cô tất cả đã thay đổi, trong mắt hắn đã có 1 chỗ đứng dành cho cô, và mãi mãi cũng chỉ là cô mà thôi. Nếu như gia đình hắn không chấp nhận cô thì Hắn sẽ không nghĩ ngợi gì mà theo cô, huống hồ chi ông nội lại yêu thương cưng chiều hắn như vậy, này là do hắn lo xa quá rồi.
(@)
Mắt thấy chiếc xe hơi đã mất hút khỏi tầm mắt mình, cô gái đã va phải hắn lúc nãy lúc này mới thu hồi ánh mắt của mình lại, tay phải cầm 1 cái ví vỗ vỗ vào bàn tay trái, nếu để ý kỹ sẽ thấy lòng bàn tay của cô gái có 1 nốt ruồi son màu đỏ tươi rất đẹp, miệng nở nụ cười tươi tắn :” Để coi anh ta có giàu như vẻ bề ngoài không, hay là lại thùng rỗng kêu to như những người lúc trước?”
Mở cái ví ra, hai mắt Hải Yến sáng lên, miệng cô cười không khép lại được:” Oaaa…không ngờ anh ta lại giàu đến mức này nha, toàn là tiền dollars không nha, phen này mình trúng đậm rồi…Hahaha.”
Thấy mọi người nhìn mình, Hải Yến mới biết là mình đang đứng ở đâu, vội ngậm miệng lại đi như bay ra khỏi nơi đó, hôm nay cô sẽ tự thưởng cho mình 1 bữa ăn thật hoành tráng nhất từ khi cô đi đó là 1 tô phở bò hảo hạng. Đây chính là Võ Hải Yến, trong vòng 7 năm cô đã thay đổi rất nhiều, dáng người cô cao hơn, nhưng vẫn hơi gầy khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt biết cười và nhất là đôi môi lúc nào cũng phớt hồng, nhìn như ẩn chứa nét cười. Cô vẫn đang cố gắng tìm kiếm ba ruột của mình, muốn tìm được ba thì cô phải sống mà muốn sống thì phải ăn, mà muốn ăn thì phải có việc làm, mà trong khi cô đâu có được học hành gì đâu mà được người ta nhận vào làm, vì vậy cô đã sử dụng đôi bàn tay nhỏ xinh của mình mà tìm kiếm cái ăn, bằng nghề đạo chích. Không ít lần cô bị những kẻ lớn hơn bắt nạt, bắt cô phải đưa tiền bảo kê. Nhưng cô là ai chứ? Võ Hải Yến này từng đứng đầu 1 đám lưu manh thì cô còn sợ gì nữa, nếu như đấu trực diện không lại thì cô chơi theo kiểu du kích, cô rêu rao tin đồn thằng này giật bồ thằng kia, rồi thằng kia ngủ với bạn gái thằng nọ, chỉ vậy thôi thì ngay sáng hôm sau cả đám kia đã vào trại giáo dưỡng ngồi chơi xơi nước hết, vì tội gây rối trật tự nơi công cộng và hành hung người khác, còn cô vẫn bình an vô sự.
(*_*)
Bách Kỳ vừa bước vào nhà, đã có 1 bóng người chạy đến ôm chầm lấy hắn, giọng nói thì rất dịu dàng nhưng khi vào tai hắn cứ như là ruồi muỗi kêu vậy:” Anh Kỳ, cuối cùng thì anh cũng về rồi, em chờ anh lâu lắm đó, em rất nhớ anh”
_Tránh. Chỉ 1 từ phát ra từ miệng của hắn đã thành công làm cho Ngọc Ly im lặng lùi lại phía sau, không dám đụng vào người hắn nữa. Hôm qua khi nghe cô mình gọi, nói là hôm nay hắn sẽ về, nên mới sáng sớm cô ta đã đi làm đẹp mua sắm, cốt cũng chỉ để hắn nhìn thấy cô ta đã thay đổi ra sao, đã xinh đẹp đến nhường nào, nếu như không phải nghe bà ta nói là hắn không thích người nhà ra đón thì dám chắc cô ta đã túc trực ở sân bay từ sáng rồi.
Tay hắn chầm chậm đưa lên, cô ta còn nghĩ là hắn muốn sờ vào mặt mình nên đã vội nhắm mắt lại chờ đợi bàn tay hắn chạm vào mình lòng thầm vui sướng vì cứ ngỡ hắn đã động lòng trước nhan sắc của mình. Nhưng cô ta chờ hoài cũng không thấy, mới ti hí mở mắt ra thì tròn mắt khi thấy hắn lấy tay phủi phủi trên người cứ như là cả người hắn dơ bẩn lắm, còn độc miệng phun ra 2 chữ :”Bẩn quá.”
Cô ta chết sốc, đứng chôn chân tại chỗ trân trân nhìn hắn. Không thèm để ý đến khuôn mặt ấm ức của cô ta, hắn sải bước đi đến cạnh ông nội và ba mình, cúi nhẹ người nói:” ông nội, ba con đã về rồi.”
_Về là tốt về là tốt, con mau đi tắm rửa, nghỉ ngơi 1 chút đi chắc là đi cả chuyến bay dài như vậy mệt lắm rồi. Ông Tùng và ông Vũ cũng không để ý đến Ngọc Ly, mặc cho cô ta đứng đó như sắp khóc, họ cười tươi nhìn hắn trong mắt chỉ có yêu thương, cháu trai, con trai này của họ càng lớn càng đẹp trai nha, thật làm cho họ nở mày nở mặt.
_Dạ. Hắn gật nhẹ đầu rồi bước thẳng lên lầu, từ đầu tới cuối không hề nhìn bà ta (bà Phụng Liên) lấy 1 cái, tuy rằng trong lòng rất tức giận nhưng ngoài mặt bà ta vẫn điềm tỉnh mỉm cười dịu dàng nhìn theo hắn. Ông Tùng nói với ông Vũ:” Ba với con đi đánh cờ.”
_Dạ được.
Hai ông cùng đứng lên bỏ đi ra sân sau vườn để lại 2 cô cháu bà ta ở đó tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Giọng Ngọc Ly oan ức:” Cô xem, anh ta lại đối xử với con như lúc trước nữa rồi, con cứ nghĩ sau khi du học về thì anh ta phải thay đổi chứ.”
_Ngọc Ly, đừng làm ồn con càng như vậy thằng Bách Kỳ càng ghét con thôi, tin đi cô sẽ nghĩ cách làm cho nó bằng lòng lấy con làm vợ. Giọng bà Phụng Liên đầy toan tính vang lên.
_Cô hứa đấy nhé, nếu như con không được làm vợ anh ấy thì con sẽ chết cho cô xem. Ngọc Ly biết cô mình rất yêu thương mình nên ra giọng làm nũng.
_Ấy đừng nói vậy,xuôi xẻo lắm, yên tâm cô đã có tính toán hết cả rồi.
_Dạ, con tin cô.
Rồi 2 cô cháu cùng nhìn nhau cười đắt ý.
(~_~)
Trên phòng, Bách Kỳ nhìn căn phòng quen thuộc của mình trong lòng có 1 chút ấm áp len lõi vào, nhưng 1 chút này không thể sưởi ấm trái tim băng giá của hắn. Đi đến bên cạnh cửa sổ, đôi mắt hắn nhìn vào 1 khoảng không vô định nào đó, môi khẽ mấp máy:” Cô gái, tôi về rồi, em ở đâu, bây giờ em ra sao?”
Bách Kỳ định là đi tắm, hắn sờ túi áo khoác muốn lấy cái ví ra và điện thoại ra, nhưng…. Sao túi áo khoác của hắn trống không vậy kìa, chỉ còn có cái điện thoại còn cái ví thì bốc hơi không thấy đâu, sờ cả người cũng không có, hắn lắc đầu ngao ngán ngồi xuống ghế 1 tay gác lên cạnh ghế, đỡ trán mình 1 tay gõ từng nhịp lên bàn, hắn đang chú tâm suy nghĩ mọi chuyện. Từ lúc bước ra khỏi sân bay rồi va phải 1 người, rồi về nhà, hắn phân tích chi tiết nhất trong đầu mình, rồi bỗng hắn nhớ tới cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch của người đã va phải hắn ở sân bay, cuối cùng hắn rút ra 1 kết luận là chính người đó đã lấy ví của mình. Khẽ nhíu mày hắn thầm trách mình vô ý để cho người đó gạt, mất tiền không nói mà chính là có người lại dám giở trò với hắn, thật không biết sống chết là gì mà, nhất định nếu như gặp lại cô gái đó hắn sẽ cho cô biết Triệu Bách Kỳ hắn là người như thế nào.
Đang khi tắm xong, hắn xuống lầu cùng ông nội và ba dùng cơm và còn 2 cái xác sống di động nữa, nhưng hắn không để tâm cho lắm, 1 bàn 5 người cùng dùng cơm, đang ăn thì Hắn nói:” Thưa ông nội, thưa ba con chỉ ở đây vài ngày thôi, sang tuần sau con sẽ dọn ra ngoài sống riêng ạ.”
Cả 4 người cùng ngẩng mặt lên nhìn hắn, giọng ông Tùng vẫn bình thản:” Tùy con, con lớn rồi hãy tự quyết định mọi việc của mình làm.”
_Cảm ơn nội.
Bà Phụng Liên khẽ đá nhẹ vào chân cháu gái mình, như ngầm bảo: cơ hội của tôi đến rồi đó. Ngọc Ly cười gian gật đầu, cô ta hiểu ý của cô mình mà.
Sau khi ăn xong hắn lên phòng nằm trên giường của mình suy nghĩ, sở dĩ hắn muốn dọn ra ngoài sống vì chung cư của hắn mới mua ở gần sân bay, như vậy có thể tiện cho việc hắn đi đi về về giữa 2 nước Việt_Pháp, thứ 2 hắn muốn tự do thoải mái để đi tìm cô gái trong ký ức của mình và thứ 3 là hắn thật sự không muốn nhìn thấy bộ mặt giả tạo của 2 cô cháu kia nữa, càng nhìn hắn càng thêm chán ghét.
(#_#)
Sau 1 tuần nghỉ ngơi ở nhà, hôm nay là ngày hắn dọn đi hắn không mang theo gì cả chỉ có 1 số giấy tờ quan trọng và vài bộ quần áo thôi, nếu như thiếu cái gì Hắn sẽ mua thêm, Ngọc Ly thì không cần nói cũng biết trong vòng 1 tuần này chỉ trừ việc cô ta không ngủ lại đây thì hầu như ban ngày cô ta đều túc trực ở nhà hắn hết, có hôm bị ông Tùng đuổi khéo về vậy mà cô ta vẫn mặt dày không biết xấu hổ trả lời ông:” Nếu như ông mệt thì đi nghỉ đi, lát nữa con nói người giúp việc khóa cửa cho.” nhà này của cô ta chắc, ông Tùng bực mình quay sang nói với ông quản gia :” Lát nữa khi nào cô Ngọc Ly về rồi thì ông nhớ bảo người làm khóa chặt cửa nẻo cho cẩn thận biết không? Nhà này không phải nhà hoang chết chủ mà để cho người ngoài có thể vào đây mà lên giọng này nọ.”
_Vâng thưa lão gia. Ông quản gia biết thừa ông Tùng đang nói móc ai nhưng ông cũng biết thân biết phận mà cung kính trả lời.
Ai cũng hiểu chỉ có 1 mình Ngọc Ly là không hiểu, nói chính xác hơn là cô ta rất ngu ngốc, vì biết bà Phụng Liên thương mình nên cô ta để mặc cho bà ta tính kế còn cô ta chỉ việc làm theo là được.
Cô ta thấy hắn vừa xuống lầu thì vội đứng lên chạy lại phía hắn, định giơ tay ôm hắn chào tạm biệt thì bắt gặp ngay ánh mắt lạnh lùng của hắn nên đã kịp dừng lại, 1 tuần này cô ta chỉ chạm được vào người hắn có 1 lần duy nhất là lúc hắn vừa mới về nước còn sau đó ngay cả nhìn thấy mặt hắn cô ta cũng không có cơ hội, vì hắn chỉ ở trên phòng mình, ăn cơm cũng có người mang lên tận nơi, việc này khiến cho cô ta thật sự rất tức giận, nhưng không thể làm gì vì cô ta đã được bà ta cho biết qua là hắn ghét nhất người chạm vào mình và việc thứ 2 đó là không bất kỳ ai có thể vào phòng của hắn được nếu như để hắn biết được, nhẹ thì đuổi việc, còn nặng thì có thể sẽ hứng chịu 1 trận đòn từ chính tay của hắn rồi sau đó sẽ bị đuổi việc và cũng đã có người bị hắn đánh đến mức phải nhập viện 3 tháng trời.
Thấy cô ta cũng biết điều, hắn thu hồi tầm mắt của mình lại, trực tiếp bước ngang qua cô ta mà đi thẳng ra cửa. Vì hắn mới vừa rồi đã nhận được 1 cuộc điện thoại của 1 người bạn thân của hắn ở bên Pháp, nói là sắp đến Việt Nam, kêu hắn ra đón, dù không muốn nhưng hắn vẫn phải đi. Nhìn thấy hắn đi cô ta tức tối nện gót giày xuống nền nhà nghe mà nhức cả tai.
Sân bay
Bách Kỳ đợi hơn 20 phút thì máy bay hạ cánh, từ trong cửa đại sảnh 1 chàng trai cao lớn đẹp trai 1 thân vest xám đen phong độ, với nụ cười tỏa nắng, khiến cho ai cũng muốn được anh cười với mình
_Nhất Thiên ở đây.
Nghe thấy có người gọi mình, chàng trai đưa mắt tìm kiếm và rồi anh còn cười tươi hơn nữa khi thấy người bạn thân của mình, anh chỉ giả vờ bảo hắn đón mình vậy mà hắn đi đón thật, xem ra hắn cũng không đến nỗi tệ.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện thì không biết từ đâu 1 người đâm sầm vào Nhất Thiên rồi ngã xuống đất, Nhất Thiên giật mình vội đỡ người kia dậy nói:
_Xin lỗi, tôi vô ý quá, cậu không sao chứ?
_Tôi không sao,tôi đang bận, xin phép tôi đi trước. Người kia vội trả lời rồi tìm cách chùn đi
Ánh mắt như chim ưng của Bách Kỳ lóe lên 1 tia sáng, lúc nãy khi vừa nhìn thấy bóng dáng của người này hắn đã ngờ ngợ mình đã gặp ở đâu rồi. Tới khi nghe thấy giọng nói thì hắn mới xác định được, chính xác đây là người đã móc ví của mình lần trước, hắn lạnh lùng lên tiếng:
_Khoan đã, đụng vào người ta mà không xin lỗi đã vội đi rồi sao?