Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cô nàng lưu manh của tổng tài - Chương 19-Ngoại truyện 2
PHIÊN NGOẠI 2
Ông Hoàng Ân và bà Kim Ngân đang ngồi trong phòng khách của gia đình, mỗi người 1 góc không ai nói chuyện với ai. Từ ngoài cửa con gái của họ bước vào, trên môi nở nụ cười thật tươi, Hải Vy vui mừng chạy vào nói với ba mẹ:” Ba mẹ, 2 người nhìn xem ai đến nhà mình nè.”
Ông Ân và bà Ngân cùng nhìn ra cửa và thật bất ngờ, đây chính là người họ đang rất muốn gặp. Ông Ân vội đứng lên đi đến trước mặt Hải Yến nói giọng kích động:” Hải Yến, sao con lại đến đây? Vào nhà đi con.”
Cô vào nhà bà Kim Ngân cũng cười tươi với cô nói:” Hải Yến, cuối cùng con cũng đến rồi, dì đã chờ con nhiều ngày nay rồi.”
_Vâng con đến rồi. Hải Yến mỉm cười trả lời
_Hải Yến con… Ông Ân tròn mắt ngạc nhiên nhìn cô và bà Ngân, sao 2 người nói chuyện có vẻ rất thân thiết với nhau vậy chứ.
_Ba, hôm nay con đến đây trước là để thăm ba và dì sau là muốn nói với 2 người 1 chút việc. Cô nhìn ông Ân trả lời nhẹ nhàng.
_Hải….Hải Yến… Con vừa gọi ta là gì? Ông Ân như không tin vào tai mình, cô thực sự là cô gọi ông là ba hay không? Ông không nghe lầm chứ?
_Ba, con gọi ba là ba, ba à con xin lỗi vì đã hiểu lầm ba, nếu như hôm đó dì Ngân không tìm và nói chuyện với con thì có lẽ cả đời này con cũng vẫn còn hận ba nữa, vậy nên ba tha lỗi cho con nhé. Hải Yến nói rõ ràng rành mạch từng chữ cho ông Ân nghe, cô muốn cho ông biết mình đã không còn giận ông nữa, và cũng nhân dịp này muốn giúp cho mối quan hệ của ông và bà Ngân được cải thiện tốt hơn.
_Bà ấy tìm con nói chuyện? Ông Ân không tin nên hỏi lại
_Vâng dì Ngân đã nói rõ với con mọi chuyện. Hải Yến cười cười gật đầu chắc chắn.
_Thật…Thật sao… Cảm ơn bà. Ông Ân nhìn bà Ngân với ánh mắt biết ơn, cũng nhờ có bà mà con gái mới tha thứ cho ông.
_Đó là chuyện nên làm. Bà Ngân mỉm cười trả lời ông Ân. Rồi bà quay sang Hải Yến hỏi: “Lúc nãy con nói có chuyện muốn nói với chúng ta, là chuyện gì vậy.”
_À…chuyện đó…con sắp kết hôn, con muốn ba và dì hôm đó sẽ đến tham dự với con. Hải Yến đỏ mặt nói nhỏ
_Hả? Con kết hôn? Với ai vậy? Ba cô ngạc nhiên, ông rất tò mò người đã làm cho con gái của ông yêu là ai?
_Là anh Bách Kỳ, Tổng Giám Đốc tập đoàn Triệu Bách đó ba. Hải Vy cười tươi nói chen vào.
_Thật sao? Vậy thì tốt quá. Ba cô cười hiền, đối với Bách Kỳ 1 người trẻ tuổi tài cao như vậy, ông thật sự cảm thấy rất ngưỡng mộ.
_Dạ. Hải Yến cười tươi
Rồi gia đình cô lại cùng nhau dùng cơm vui vẻ, tuy rằng không có mẹ nữa nhưng cô có ba, em gái và dì Ngân như vậy cũng được rồi. Cô nhìn áng mây đang trôi bồng bền, thầm mỉm cười nói nhỏ:” Con cuối cùng cũng có được hạnh phúc rồi, Mẹ và Ngoại ở trên đó có vui không?”
(@)
Tại 1 bãi biển cát vàng tươi đẹp, một lễ cưới hoành tráng đã được diễn ra. Hải Yến thật xinh đẹp trong chiếc váy cưới mình trắng tinh khôi, còn hắn thật lịch lãm và phong độ trong bộ vest đen được cắt may tỉ mỉ. Sau khi làm đủ lễ nghi, vị giám mục tuyên bố:” Hai con có thể hôn nhau.”
Hắn cúi xuống hôn vào môi cô 1 nụ hôn nóng bỏng, mang theo vẻ cưng chiều, và chắc chắn cả đời này sẽ không có ai ngoài cô có thể được Hắn yêu thương như vậy.
5 Năm sau
Tại căn biệt thự của Triệu Gia, có 1 chuyện khôi hài diễn ra :
_Triệu Bách Vỹ, hôm nay cô giáo của con lại điện thoại cho ta nói là con lại đánh bạn, có thật là vậy không?
Bách Kỳ mặt lạnh không cảm xúc đang nói với con trai của mình, cái thằng nhóc này đi học mới có 1 năm mà phải nói là, ngày nào hắn cũng bị giáo viên của bé điện thoại bán vốn là bé đánh bạn hay là chọc ghẹo bạn, đúng là khiến hắn tức chết mà, nếu như không phải vì khuôn mặt của bé quá giống vợ yêu của hắn thì chắn chắn hắn đã đánh bé rồi.
_Ba à, con có đánh bạn đâu, chỉ là khều nhẹ bạn vài cái thôi, chỉ trách thì trách bạn ốm yếu quá nên không chịu nổi mấy cái khều của con. Bách Vỹ ngồi trong lòng Hải Yến chu môi lên cãi với ba mình, cậu lại nói sự thật thôi nha.
_Con…? Hắn thật không còn lời nào để nói với con trai của mình nữa.
_Thôi mà anh, con còn nhỏ mà. Hải Yến lên tiếng can ngăn 2 cha con lại, Cô cũng biết con trai mình rất quậy phá nhưng biết sao được thằng bé là cục cưng của cô mà.
_Em cứ nuông chiều nó… Hắn cũng thôi không nói nữa
Chuông cửa vang lên, Hải Yến ra mở cửa,Bách Vỹ nhanh chóng chạy theo, vừa nhìn thấy người đến là ai cậu vui vẻ không thôi, ông lấy 1 bé gái nói:” Bảo, em đến rồi sao? Vào đây Anh lấy phô mai cho em ăn.”
Rồi cậu vui vẻ nắm tay bé gái đi vào nhà. Hải Yến cười cười nhìn Nhất Thiên và Uyển Thanh nói:” Hai người vào đi.”
Cả 4 người cùng nhau dùng bữa cơm gia đình, lẽ ra là có cả Duy và Hải Vy nữa nhưng vì 2 người đi hưởng tuần trăng mật về muộn hơn lịch trình vài ngày nên hôm nay chỉ có 4 người thôi.
Đang ăn bỗng tiếng của Bách Vỹ vang lên:” Bảo bối, sau này anh sẽ cưới em làm vợ nhé.”
Cả 4 người nhìn nhau cười cười, Nhất Thiên lên tiếng nói với Bách Kỳ:” Kỳ, xem ra chúng ta sắp thành thông gia với nhau rồi.”
_Mình chấp nhận. Hắn vẫn lạnh nhạt nói nhưng tay thì đang gấp con tôm đã được Hắn tỉ mỉ lột sạch vỏ, bỏ vào chén ăn của Hải Yến, cô mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy yêu thương. Cô biết sự lựa chọn của mình là đúng, hắn vẫn luôn máu lạnh vô tình với người khác như vậy, nhưng với cô thì luôn luôn ôn nhu dịu dàng như thế vì vậy cả đời này cô cũng không sợ mất hắn.
THE END
Ông Hoàng Ân và bà Kim Ngân đang ngồi trong phòng khách của gia đình, mỗi người 1 góc không ai nói chuyện với ai. Từ ngoài cửa con gái của họ bước vào, trên môi nở nụ cười thật tươi, Hải Vy vui mừng chạy vào nói với ba mẹ:” Ba mẹ, 2 người nhìn xem ai đến nhà mình nè.”
Ông Ân và bà Ngân cùng nhìn ra cửa và thật bất ngờ, đây chính là người họ đang rất muốn gặp. Ông Ân vội đứng lên đi đến trước mặt Hải Yến nói giọng kích động:” Hải Yến, sao con lại đến đây? Vào nhà đi con.”
Cô vào nhà bà Kim Ngân cũng cười tươi với cô nói:” Hải Yến, cuối cùng con cũng đến rồi, dì đã chờ con nhiều ngày nay rồi.”
_Vâng con đến rồi. Hải Yến mỉm cười trả lời
_Hải Yến con… Ông Ân tròn mắt ngạc nhiên nhìn cô và bà Ngân, sao 2 người nói chuyện có vẻ rất thân thiết với nhau vậy chứ.
_Ba, hôm nay con đến đây trước là để thăm ba và dì sau là muốn nói với 2 người 1 chút việc. Cô nhìn ông Ân trả lời nhẹ nhàng.
_Hải….Hải Yến… Con vừa gọi ta là gì? Ông Ân như không tin vào tai mình, cô thực sự là cô gọi ông là ba hay không? Ông không nghe lầm chứ?
_Ba, con gọi ba là ba, ba à con xin lỗi vì đã hiểu lầm ba, nếu như hôm đó dì Ngân không tìm và nói chuyện với con thì có lẽ cả đời này con cũng vẫn còn hận ba nữa, vậy nên ba tha lỗi cho con nhé. Hải Yến nói rõ ràng rành mạch từng chữ cho ông Ân nghe, cô muốn cho ông biết mình đã không còn giận ông nữa, và cũng nhân dịp này muốn giúp cho mối quan hệ của ông và bà Ngân được cải thiện tốt hơn.
_Bà ấy tìm con nói chuyện? Ông Ân không tin nên hỏi lại
_Vâng dì Ngân đã nói rõ với con mọi chuyện. Hải Yến cười cười gật đầu chắc chắn.
_Thật…Thật sao… Cảm ơn bà. Ông Ân nhìn bà Ngân với ánh mắt biết ơn, cũng nhờ có bà mà con gái mới tha thứ cho ông.
_Đó là chuyện nên làm. Bà Ngân mỉm cười trả lời ông Ân. Rồi bà quay sang Hải Yến hỏi: “Lúc nãy con nói có chuyện muốn nói với chúng ta, là chuyện gì vậy.”
_À…chuyện đó…con sắp kết hôn, con muốn ba và dì hôm đó sẽ đến tham dự với con. Hải Yến đỏ mặt nói nhỏ
_Hả? Con kết hôn? Với ai vậy? Ba cô ngạc nhiên, ông rất tò mò người đã làm cho con gái của ông yêu là ai?
_Là anh Bách Kỳ, Tổng Giám Đốc tập đoàn Triệu Bách đó ba. Hải Vy cười tươi nói chen vào.
_Thật sao? Vậy thì tốt quá. Ba cô cười hiền, đối với Bách Kỳ 1 người trẻ tuổi tài cao như vậy, ông thật sự cảm thấy rất ngưỡng mộ.
_Dạ. Hải Yến cười tươi
Rồi gia đình cô lại cùng nhau dùng cơm vui vẻ, tuy rằng không có mẹ nữa nhưng cô có ba, em gái và dì Ngân như vậy cũng được rồi. Cô nhìn áng mây đang trôi bồng bền, thầm mỉm cười nói nhỏ:” Con cuối cùng cũng có được hạnh phúc rồi, Mẹ và Ngoại ở trên đó có vui không?”
(@)
Tại 1 bãi biển cát vàng tươi đẹp, một lễ cưới hoành tráng đã được diễn ra. Hải Yến thật xinh đẹp trong chiếc váy cưới mình trắng tinh khôi, còn hắn thật lịch lãm và phong độ trong bộ vest đen được cắt may tỉ mỉ. Sau khi làm đủ lễ nghi, vị giám mục tuyên bố:” Hai con có thể hôn nhau.”
Hắn cúi xuống hôn vào môi cô 1 nụ hôn nóng bỏng, mang theo vẻ cưng chiều, và chắc chắn cả đời này sẽ không có ai ngoài cô có thể được Hắn yêu thương như vậy.
5 Năm sau
Tại căn biệt thự của Triệu Gia, có 1 chuyện khôi hài diễn ra :
_Triệu Bách Vỹ, hôm nay cô giáo của con lại điện thoại cho ta nói là con lại đánh bạn, có thật là vậy không?
Bách Kỳ mặt lạnh không cảm xúc đang nói với con trai của mình, cái thằng nhóc này đi học mới có 1 năm mà phải nói là, ngày nào hắn cũng bị giáo viên của bé điện thoại bán vốn là bé đánh bạn hay là chọc ghẹo bạn, đúng là khiến hắn tức chết mà, nếu như không phải vì khuôn mặt của bé quá giống vợ yêu của hắn thì chắn chắn hắn đã đánh bé rồi.
_Ba à, con có đánh bạn đâu, chỉ là khều nhẹ bạn vài cái thôi, chỉ trách thì trách bạn ốm yếu quá nên không chịu nổi mấy cái khều của con. Bách Vỹ ngồi trong lòng Hải Yến chu môi lên cãi với ba mình, cậu lại nói sự thật thôi nha.
_Con…? Hắn thật không còn lời nào để nói với con trai của mình nữa.
_Thôi mà anh, con còn nhỏ mà. Hải Yến lên tiếng can ngăn 2 cha con lại, Cô cũng biết con trai mình rất quậy phá nhưng biết sao được thằng bé là cục cưng của cô mà.
_Em cứ nuông chiều nó… Hắn cũng thôi không nói nữa
Chuông cửa vang lên, Hải Yến ra mở cửa,Bách Vỹ nhanh chóng chạy theo, vừa nhìn thấy người đến là ai cậu vui vẻ không thôi, ông lấy 1 bé gái nói:” Bảo, em đến rồi sao? Vào đây Anh lấy phô mai cho em ăn.”
Rồi cậu vui vẻ nắm tay bé gái đi vào nhà. Hải Yến cười cười nhìn Nhất Thiên và Uyển Thanh nói:” Hai người vào đi.”
Cả 4 người cùng nhau dùng bữa cơm gia đình, lẽ ra là có cả Duy và Hải Vy nữa nhưng vì 2 người đi hưởng tuần trăng mật về muộn hơn lịch trình vài ngày nên hôm nay chỉ có 4 người thôi.
Đang ăn bỗng tiếng của Bách Vỹ vang lên:” Bảo bối, sau này anh sẽ cưới em làm vợ nhé.”
Cả 4 người nhìn nhau cười cười, Nhất Thiên lên tiếng nói với Bách Kỳ:” Kỳ, xem ra chúng ta sắp thành thông gia với nhau rồi.”
_Mình chấp nhận. Hắn vẫn lạnh nhạt nói nhưng tay thì đang gấp con tôm đã được Hắn tỉ mỉ lột sạch vỏ, bỏ vào chén ăn của Hải Yến, cô mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy yêu thương. Cô biết sự lựa chọn của mình là đúng, hắn vẫn luôn máu lạnh vô tình với người khác như vậy, nhưng với cô thì luôn luôn ôn nhu dịu dàng như thế vì vậy cả đời này cô cũng không sợ mất hắn.
THE END