Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cô nàng lưu manh của tổng tài - Chương 10
Nhất Thiên cũng tò mò nhìn theo hướng mắt của Hải Vy, và rồi anh cũng cười tươi, tay khều khều Bách Kỳ, giọng nói có phần kích động:” Kỳ, cậu xem chính là cô ấy. ”
_Ai? Hắn không nhìn chỉ vô tình hỏi, bây giờ đầu óc hặn đang rối bời, hắn cứ nghĩ mình đã tìm được cô gái năm xưa, nhưng hóa ra chỉ là 1 sự nhầm lẫn, cũng may là mọi chuyện đã sớm được sáng tỏ nếu không chắc cả đời này hắn phải sống trong sự nhầm lẫn này rồi.
_Chính là cô gái móc túi, là cô ấy. Nhất Thiên trả lời nhưng mắt vẫn nhìn theo cô gái ấy, cô gái đã giữ 2 cái ví của anh làm kỷ niệm, sở dĩ anh nhớ có 2 lần vì lần ở trong Bar cô đã cứ cúi mặt nên anh không nhìn rõ được mặt cô.
Bách Kỳ vội ngẩng đầu tìm kiếm người mà Nhất Thiên nói, và đúng thật hắn không nhầm chính là cô, chính là người hắn đang muốn gặp. Hôm nay Hải Yến mặc 1 chiếc váy xòe màu thiên thanh rất đẹp, cái nơ được chiết ngay eo làm cho vòng eo con kiến của cô nổi bật hơn nữa. Tiếng Duy nói nhỏ chỉ đủ cho 2 người nghe thấy:” Yến Tỷ, Tỷ kiếm đâu ra 2 bộ này cho 2 đứa mình vậy, sao lại vừa y vậy chứ?”
_Mày thấy tao hay không? Tao mà đã chọn cái gì là nhất định cái đó sẽ hợp với tao liền.
Hải Yến được phen lại ra vẻ đại tỷ của mình ra, lên mặt nói với Duy.
_Đúng rồi, Tỷ là số 1. Duy mỉm cười
Hải Vy bỏ mặt 2 người đang đứng đó cô sải bước đi đến chỗ của Hải Yến và Duy mỉm cười tươi nói:
_Chào anh chúng ta lại gặp lại rồi.
Duy quay lại nhìn và rồi cậu cũng rất bất ngờ, không nghĩ sẽ gặp cô gái mà lúc sáng cậu định lấy ví ở đây. Khuôn mặt cậu lộ vẻ bất ngờ cùng khó xử: “Chào…cô”
_Hai người quen nhau à? Hải Yến tròn mắt tò mò hỏi
_À…ừ …. Mới gặp lúc sáng . Duy trả lời qua loa.
Hải Yến nhướn mày ý bảo” là cô gái lúc sáng mày nói phải không?”
Duy gật gật đầu, Hải Yến tươi cười nói với Hải Vy ;” Chào em, chị là bạn cuả Duy, chị tên Hải Yến ”
_Chào chị, em tên Hải Vy, tên cuả chúng ta có chữ lót giống nhau nhỉ?…hihi…
Hải Vy cũng vui vẻ trả lời, không hiểu sao nhìn Hải Yến cô rất có cảm tình nha.
_Ừ, thôi 2 người nói chuyện đi tôi qua bên này 1 chút. Hải Yến nói rồi thẳng hướng bàn tiệc mà đi đến. Nhiều thức ăn ngon như thế này mà không ăn thì cô thật có lỗi với bao tử của mình rồi.
Duy rất muốn gọi Hải Yến nhưng lại không thể gọi được vì nơi này mà gọi lớn tiếng sẽ bị người khác để ý. Hải Vy quay sang Duy cười tươi hỏi:
_Chị ấy là bạn cuả anh ạ?
_Uhm, tụi anh là bạn thân. Duy cũng vui vẻ trả lời.
_Anh bao nhiêu tuổi rồi?
_Anh 23 tuổi, còn em?
_Em 21 ạ.
_Vậy là em nhỏ hơn Hải Yến 1 tuổi.
Rồi 2 người lại nói đủ thứ chuyện với nhau. Bên kia Hải Yến cắm đầu vào ăn đắm đuối không để ý xung quanh, chẳng biết từ lúc nào Bách Kỳ và Nhất Thiên đã đứng kế bên cô, nhìn cách ăn hổ báo của cô mà trong lòng 2 người lại sinh ra cảm giác thích thú. Họ thích người như thế này, không cần ở trước mặt họ diễn làm tiểu thư dịu dàng nhỏ nhẹ, họ chỉ cần người dám sống thật với bản thân của mình là được. Nhất Thiên mỉm cười mở miệng trước:” Chào em. ”
Hải Yến ngước lên và rồi cô trợn tròn mắt, miếng bánh đang nhai vừa định nuốt xuống lại bị nghẹn nơi cổ họng, nhổ ra không được mà nuốt xuống cũng không xong. Hắn thấy vậy có lòng tốt mà đưa cho cô ly nước, cô uống lấy uống để cuối cùng miếng bánh cũng trôi xuống được dể dàng. Trên môi hắn thoáng 1 nụ cười nhạt mà có lẽ không ai có thể thấy được, vậy mà lại không thể qua mắt của 1 người. Ngọc Ly nghiến răng ken két, nụ cười của hắn chưa bao giờ cô có được, vậy mà vừa mới gặp con nhỏ quê mùa kia hắn đã tự động đi lại chỗ con nhỏ đó, lại còn đưa nước cho nó uống nữa chứ, thử hỏi có cái tức nào bằng cái tức này không?
_Em còn nhớ anh không, sáng nay chúng ta vừa va phải nhau đó ? Nhất Thiên cười đến rạng rỡ, nhìn cô gái này ham ăn đến nỗi kem dính vào chóp mũi luôn kìa, đúng là dể thương mà. Rồi tay anh đưa lên nhẹ nhàng lau đi vệt kem cho cô, hành động này vừa diễn ra đã làm cho mọi người trông thấy đều ngạc nhiên, Hảiai mà không biết đây chính là Tổng Giám Đốc đương nhiệm của Tập đoàn SUNSHINE 1 tập đoàn rất có thế lực ở Châu Âu, trong đầu họ hiện ra rất nhiều câu hỏi, Cô gái kia là ai? Tại sao lại được cùng 1 lúc 2 vị thái tử gia này chăm sóc như vậy? Thân thế của cô ra sao?….. Hải Yến tròn mắt nhìn anh như người ngoài hành tinh, còn Bách Kỳ sắc mặt hắn hiện tại rất khó coi, thằng bạn cuả hắn tại sao lại nhanh tay như vậy chứ, lúc nãy hắn định lau giúp cô rồi nhưng thấy cô bị nghẹn nên hắn mới để cho cô hết nghẹn rồi mới giúp cô lau, vậy mà cái thằng bạn thân lại hớt tay trên của hắn, đúng là khiến hắn tức điên mà.
_Tôi… Tôi…không quen anh…anh nhận nhầm người rồi… Hải Yến giật mình lắp bắp, tại sao cô lại gặp thằng ngu này ở đây chứ, đúng là xuôi xẻo quá mà.
_Em không cần chối, anh đâu có đòi ví của anh lại đâu. Nhất Thiên phủ đầu, anh muốn chính miệng cô thừa nhận là có quen biết mình. Nhưng Hải Yến cô là ai cơ chứ, khôn lắm Cô mỉm cười vẻ mặt bình tĩnh nói:” Anh nói vậy là sao? Ví gì tôi không hiểu?”
_Em???… Nhất Thiên không ngờ cô lại có thể tự nhiên mà xem như họ là lần đầu gặp nhau như vậy, đúng thật cô rất giỏi nha.
_Cô tên gì? Người im lặng nãy giờ lên tiếng, nhìn cô và Nhất Thiên nói chuyện với nhau xem hắn như người vô hình đúng là làm cho Hắn tức thêm tức mà.
Hải Yến đang định trả lời thì có tiếng nói của 1 người vang lên g
_Chào..Triệu Tổng
_Chào Triệu Tổng..
Bách Kỳ xoay người lại nhìn thì ra là ông Hoàng Ân, anh nở 1 nụ cười nhạt nói:
_Chào ông…Chủ Tịch Vũ
_Tôi rất vui khi gặp Triệu Tổng ở đây, đây chắc là Tổng Giám Đốc Hoàng Nhất Thiên của Tập đoàn SUNSHINE rồi, xin chào tôi là Vũ Hoàng Ân chủ tịch tập đoàn Y&A.
Ông Ân trả lời Bách Kỳ xong quay sang chào hỏi Nhất Thiên, nếu như ai không biết có thể cho là ông đang nịnh nọt lấy lòng 2 người kia, nhưng sự thật không phải như vậy vì nói chuyện với cả 2 vì ông rất coi trọng người có tài như họ chứ không phải vì nịnh bợ gì hết.
_Vâng chào ông, tôi là Hoàng Nhất Thiên, rất vui được quen biết ông.
Nhất Thiên cũng vui vẻ bắt chuyện với ông Ân. Cảm thấy dường như mình ngồi ở chỗ này hơi dư thừa, Hải Yến mỉm cười đứng lên nói:” Mọi người nói chuyện vui vẻ, tôi đi vệ sinh 1 chút, xin phép”
Cô nói rồi cũng xoay người bước đi, lúc này ông Ân mới biết đến sự có mặt của cô gái này, nhưng lúc ông nhìn cô thì chỉ thấy bóng lưng của cô mà thôi. Nhìn cô đi trong lòng Bách Kỳ dâng lên 1 cảm xúc khó tả, hắn không biết cảm giác đó là gì, nhưng hắn chỉ biết hắn thích cảm giác này.
Cả 3người đang đứng nói chuyện về công việc thì Hải Vy dẫn Duy bước lại chỗ ba mình, cô đon đả giới thiệu:” Ba, đây là anh Duy bạn mới quen của con, anh Duy đây là ba em.”
_Chào bác, cháu tên Duy ạ. Duy miễn cưỡng nở nụ cười chào hỏi, Cậu thật sự không thích mấy kiểu xả giao này chút nào, cậu cảm thấy gượng ép sao ý.
_Chào cháu, cháu bao nhiêu tuổi. Ông Ân cười hiền nhìn Duy, ông cảm thấy người thanh niên này rất được.
_Dạ cháu 23 tuổi ạ. Duy vẫn giữ bình tĩnh trả lời ông
_Uhm tốt lắm, thôi mọi người nói chuyện với nhau, tôi đi tiếp khách hàng 1 chút, xin phép. Ông Ân nói rồi bước đi còn lại 4 người đứng đó. Nhất Thiên lơ đãng nhìn Duy, vì lúc Duy và Hải Yến bước vào trong mắt anh chỉ có Hải Yến còn người đứng bên cạnh cô căn bản anh không để ý cho lắm và rồi mắt anh lóe lên 1 tia sáng, anh mặt lạnh nhìn Duy hỏi:” Chào cậu, tôi nhìn cậu rất quen, chúng ta đã gặp nhau bao giờ chưa nhỉ?
Duy từ lúc Hải Vy đưa đến đây cậu đã nhận ra Nhất Thiên chính là người mà cậu và Hải Yến đã dàn cảnh móc ví trong BAR, và cũng chính là thằng ngu bị Hải Yến lấy ví đến 3 lần mà không biết gì, nở nụ cười vô tội Duy bình thản trả lời:” Tôi không nhớ mình đã gặp anh bao giờ, chắc anh nhầm người rồi.”
_Anh chắc không? Nhất Thiên cười nửa miệng hỏi.
_Chắc. Khuôn mặt Duy vẫn bình tĩnh gật đầu chắc chắn.
_Nếu như anh chắc chắn như vậy, có lẽ là tôi nhầm thật rồi.
Nhất Thiên cũng không muốn đôi co với Duy nữa, anh chắc chắn người mình gặp trong BAR là Duy, nếu nói như vậy thì Hải Yến giữ ví của anh không phải 2 mà là 3 lần, như thế chẳng phải là cô thật sự muốn giữ tín vật của anh sao? Nghĩ ra được lý do của cô, miệng Nhất Thiên cười không khép lại được.
(T_T)
Trong nhà vệ sinh, Hải Yến sau khi giải quyết xong nhu cầu của mình cô định mở cửa đi ra thì bên ngoài lại truyền đến giọng nói chanh chua của 1 người con gái:
_Cô, cô phải giúp con, Anh Kỳ ảnh ở Thành phố S này đã có người khác rồi kìa….huhuhu… Con không chịu đâu.
Nghe thấy giọng nói ỏng ẹo của người con gái này, cả người Hải Yến không tự giác rùng mình 1 cái, cô không hiểu nổi tại sao lũ đàn ông con trai lại đi mê mệt cái giọng nhão nhẹt như kẹo kéo này cơ chứ? Cô cũng không quan tâm cho lắm vừa định mở cửa thì tai lại tiếp tục truyền đến tiếng nói của cô gái mà nếu như cô nhớ không lầm thì đây chính là giọng của người con gái muốn làm quen với Duy:
_Oh…Chị Ngọc Ly. Sao chị lại ở trong này, không phải vì bị chồng sắp cưới không ngó ngàng tới nên chui vào đây khóc 1 mình đó chứ? Hải Vy nói nhưng khuôn mặt lại nở nụ cười cợt nhã, cô vốn không ghét cô ta đến mức này nhưng tất cả là do cô ta mà ra thôi. Năm đó nếu như không phải cô vô tình biết được kế hoạch cô ta cho người bắt cóc cô, rồi còn nói với đám bắt cóc kia tùy ý muốn làm gì cô thì làm, không biết bây giờ cô ra sao rồi, càng nghĩ cô lại càng tức mà.
_Mày… Ngọc Ly nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn Hải Vy
_Tôi sao nào ? Hải Vy nhướn mày trêu tức Ngọc Ly, cô ta càng tức giận cô càng hài lòng.
_Đừng có ỷ vào gia thế của mày mà lên mặt với tao, nói cho mày biết gia đình tao cũng không thua gia đình mày đâu, còn nữa mày cứ đợi đến lúc tao vào làm phu nhân của Tổng Giám Đốc Tập đoàn Triệu Bách thì gia đình nhà mày sẽ không là cái đinh gì cả. Ngọc Ly hừ lạnh nghĩ đến lúc mình làm vợ của Bách Kỳ, lúc đó thù mới hận cũ cô ta nhất định sẽ trả hết.
_Vậy chị cứ việc đứng đây mà mơ mộng tiế đi ha, tôi đi trước. Hải Vy nói xong đi thẳng ra phòng tiệc, cô không muốn đứng gần cô ta 1 chút nào.
Nhìn Hải Vy đi, khuôn mặt Ngọc Ly hiện lên vẻ độc ác, cô ta rất muốn ngay bây giờ có thể làm cho tập đoàn Y&A phá sản ngay lập tức, nhưng tất nhiên cái gì cũng phải theo trình tự nhất định của nó, muốn xóa sổ tập đoàn của gia đình Hải Vy, việc đầu tiên cô ta phải làm đó là phải có thật nhiều tiền, mà người có nhiều tiền nhất bây giờ là thái tử gia tập đoàn Triệu Bách, Triệu Bách Kỳ. Cô ta nhếch môi cười lấy điện thoại gọi cho ai đó, sau đó cô ta cúp máy lắc eo đỏng đảnh bước ra khỏi nhà vệ sinh, cứ nghĩ rằng không ai biết kế hoạch của mình, nhưng cô ta không ngờ khi bóng cô ta vừa mới khuất thì cánh cửa phòng toilet trong cùng mở ra, 1 cô gái với nụ cười thích thú đang nở trên môi. Hải Yến cười gian, xem ra hôm nay có trò vui cho cô chơi rồi.
Bên ngoài phòng tiệc, Hải Vy đang đứng nói chuyện với Bách Kỳ, Nhất Thiên và Duy, lúc này điệu nhạc êm đềm lãng mạng vang lên, các cặp đôi nam thanh nữ tú cùng nắm tay nhau ra đại sảnh cùng khiêu vũ. Cả 1 khung cảnh lãng mạng thì không biết từ đâu Ngọc Ly đi đến trước mặt hắn mỉm cười e lệ, cất giọng nói nhỏ nhẹ:” Kỳ, anh nhảy với em 1 bản nhé.”
_Không rảnh. Hắn ngay cả mặt cô ta cũng không nhìn, chỉ chăm chú nhìn ly rượu trên tay, màu sắc rất đẹp, hắn thích nhìn nhưng lại không thích uống.
_Anh à, em vì anh nên mới đến đây anh hãy nể mặt em mà nhảy với em 1 bản thôi được không anh? Ngọc Ly nài nỉ, kế hoạch cô ta đã lập ra rồi mà hắn không chịu nhảy thì kế hoạch của cô ta chắc là phải đi đời nhà ma rồi, không được cô ta không cho phép, kế hoạch này chỉ được thành công không được thất bại.
_Biến, đừng để tôi lặp lại lần nữa. Hắn vẫn nhìn chăm chú ly rượu trên tay mình.
_Anh… Ngọc Ly nghiến răng tức giận bỏ đi
Hải Yến từ toilet đi ra cô mỉm cười nhìn Hải Vy đang dạy cho Duy nhảy, nhìn khuôn mặt Duy méo mó mà cô muốn cười to lên, tuy rằng cô không hiểu cho lắm về khiêu vũ, nhưng lúc nãy khi nghe cuộc điện thoại của cô gái kia, cô biết đã gần đến lúc đó rồi.
Lúc này ở giữa đại sảnh không khí lãng mạng đang bao trùm khắp nơi, nhưng bỗng nhiên 1 tiếng ” Rắc” vang lên, cả 1 bóng đèn chùm thủy tinh xa hoa to lớn ở giữa đại sảnh đột nhiên bị tụt ra, và sắp rơi xuống bên dưới. Và ngay lúc này đây, đôi mắt của Hải Yến lóe lên 1 tia sợ hãi, vì người đang đứng dưới chùm đèn đó, chính là Duy, là người thân duy nhất của cô trên đời này, và có cả Hải Vy người con gái mà cô cũng vừa mới quen biết được. Hải Yến không suy nghĩ nhiều cô vội lao nhanh về phía 2 người đó, dùng lực đẩy 2 người họ ra, lúc này đèn chùm thủy tinh cũng đúng lúc không còn giữ nổi vì chùm đèn quá nặng. Một tiếng động kinh hoàng vang lên, cả bóng đèn to lớn rơi xuống đè lên người 1 cô gái nhỏ nhắn. Mọi người trong đại sảnh kinh hồn bạt vía, họ đứng bất động nhìn cô gái nhỏ đang nằm đó, máu chảy dài lai láng khắp nền gạch lạnh lẽo. Người lấy lại bình tĩnh sớm nhất là hắn, hắn vội vã lao tới dùng lực kéo chiếc đèn chùm ra, nhìn người con gái đang bất tỉnh, chiếc váy màu thiên thanh đã bị nhuộm thành 1 màu đỏ rực. Sống lưng hắn lạnh toát, không nghĩ nhiều hắn vội khom người bế Hải Yến lên, miệng gọi to :” NHẤT THIÊN…LÁI XE.”
_Hả… À…ừ…được… Nhất Thiên hoàn hồn cũng vội chạy ra mở cửa xe Hắn, rồi ngồi vào ghế lái xe thẳng đến bệnh viện gần nhất.
Vì sự việc diễn ra quá bất ngờ, mãi đến sau khi hắn đã đưa cô đi rồi, mọi người mới hoàn hồn họ rồi họ bàn tán sôi nổi về chuyện đó. Duy đang định đứng lên chạy theo Hải Yến thì bị Hải Vy ngăn lại, cậu bực cậu quát:
_Buông ra…
_Ai? Hắn không nhìn chỉ vô tình hỏi, bây giờ đầu óc hặn đang rối bời, hắn cứ nghĩ mình đã tìm được cô gái năm xưa, nhưng hóa ra chỉ là 1 sự nhầm lẫn, cũng may là mọi chuyện đã sớm được sáng tỏ nếu không chắc cả đời này hắn phải sống trong sự nhầm lẫn này rồi.
_Chính là cô gái móc túi, là cô ấy. Nhất Thiên trả lời nhưng mắt vẫn nhìn theo cô gái ấy, cô gái đã giữ 2 cái ví của anh làm kỷ niệm, sở dĩ anh nhớ có 2 lần vì lần ở trong Bar cô đã cứ cúi mặt nên anh không nhìn rõ được mặt cô.
Bách Kỳ vội ngẩng đầu tìm kiếm người mà Nhất Thiên nói, và đúng thật hắn không nhầm chính là cô, chính là người hắn đang muốn gặp. Hôm nay Hải Yến mặc 1 chiếc váy xòe màu thiên thanh rất đẹp, cái nơ được chiết ngay eo làm cho vòng eo con kiến của cô nổi bật hơn nữa. Tiếng Duy nói nhỏ chỉ đủ cho 2 người nghe thấy:” Yến Tỷ, Tỷ kiếm đâu ra 2 bộ này cho 2 đứa mình vậy, sao lại vừa y vậy chứ?”
_Mày thấy tao hay không? Tao mà đã chọn cái gì là nhất định cái đó sẽ hợp với tao liền.
Hải Yến được phen lại ra vẻ đại tỷ của mình ra, lên mặt nói với Duy.
_Đúng rồi, Tỷ là số 1. Duy mỉm cười
Hải Vy bỏ mặt 2 người đang đứng đó cô sải bước đi đến chỗ của Hải Yến và Duy mỉm cười tươi nói:
_Chào anh chúng ta lại gặp lại rồi.
Duy quay lại nhìn và rồi cậu cũng rất bất ngờ, không nghĩ sẽ gặp cô gái mà lúc sáng cậu định lấy ví ở đây. Khuôn mặt cậu lộ vẻ bất ngờ cùng khó xử: “Chào…cô”
_Hai người quen nhau à? Hải Yến tròn mắt tò mò hỏi
_À…ừ …. Mới gặp lúc sáng . Duy trả lời qua loa.
Hải Yến nhướn mày ý bảo” là cô gái lúc sáng mày nói phải không?”
Duy gật gật đầu, Hải Yến tươi cười nói với Hải Vy ;” Chào em, chị là bạn cuả Duy, chị tên Hải Yến ”
_Chào chị, em tên Hải Vy, tên cuả chúng ta có chữ lót giống nhau nhỉ?…hihi…
Hải Vy cũng vui vẻ trả lời, không hiểu sao nhìn Hải Yến cô rất có cảm tình nha.
_Ừ, thôi 2 người nói chuyện đi tôi qua bên này 1 chút. Hải Yến nói rồi thẳng hướng bàn tiệc mà đi đến. Nhiều thức ăn ngon như thế này mà không ăn thì cô thật có lỗi với bao tử của mình rồi.
Duy rất muốn gọi Hải Yến nhưng lại không thể gọi được vì nơi này mà gọi lớn tiếng sẽ bị người khác để ý. Hải Vy quay sang Duy cười tươi hỏi:
_Chị ấy là bạn cuả anh ạ?
_Uhm, tụi anh là bạn thân. Duy cũng vui vẻ trả lời.
_Anh bao nhiêu tuổi rồi?
_Anh 23 tuổi, còn em?
_Em 21 ạ.
_Vậy là em nhỏ hơn Hải Yến 1 tuổi.
Rồi 2 người lại nói đủ thứ chuyện với nhau. Bên kia Hải Yến cắm đầu vào ăn đắm đuối không để ý xung quanh, chẳng biết từ lúc nào Bách Kỳ và Nhất Thiên đã đứng kế bên cô, nhìn cách ăn hổ báo của cô mà trong lòng 2 người lại sinh ra cảm giác thích thú. Họ thích người như thế này, không cần ở trước mặt họ diễn làm tiểu thư dịu dàng nhỏ nhẹ, họ chỉ cần người dám sống thật với bản thân của mình là được. Nhất Thiên mỉm cười mở miệng trước:” Chào em. ”
Hải Yến ngước lên và rồi cô trợn tròn mắt, miếng bánh đang nhai vừa định nuốt xuống lại bị nghẹn nơi cổ họng, nhổ ra không được mà nuốt xuống cũng không xong. Hắn thấy vậy có lòng tốt mà đưa cho cô ly nước, cô uống lấy uống để cuối cùng miếng bánh cũng trôi xuống được dể dàng. Trên môi hắn thoáng 1 nụ cười nhạt mà có lẽ không ai có thể thấy được, vậy mà lại không thể qua mắt của 1 người. Ngọc Ly nghiến răng ken két, nụ cười của hắn chưa bao giờ cô có được, vậy mà vừa mới gặp con nhỏ quê mùa kia hắn đã tự động đi lại chỗ con nhỏ đó, lại còn đưa nước cho nó uống nữa chứ, thử hỏi có cái tức nào bằng cái tức này không?
_Em còn nhớ anh không, sáng nay chúng ta vừa va phải nhau đó ? Nhất Thiên cười đến rạng rỡ, nhìn cô gái này ham ăn đến nỗi kem dính vào chóp mũi luôn kìa, đúng là dể thương mà. Rồi tay anh đưa lên nhẹ nhàng lau đi vệt kem cho cô, hành động này vừa diễn ra đã làm cho mọi người trông thấy đều ngạc nhiên, Hảiai mà không biết đây chính là Tổng Giám Đốc đương nhiệm của Tập đoàn SUNSHINE 1 tập đoàn rất có thế lực ở Châu Âu, trong đầu họ hiện ra rất nhiều câu hỏi, Cô gái kia là ai? Tại sao lại được cùng 1 lúc 2 vị thái tử gia này chăm sóc như vậy? Thân thế của cô ra sao?….. Hải Yến tròn mắt nhìn anh như người ngoài hành tinh, còn Bách Kỳ sắc mặt hắn hiện tại rất khó coi, thằng bạn cuả hắn tại sao lại nhanh tay như vậy chứ, lúc nãy hắn định lau giúp cô rồi nhưng thấy cô bị nghẹn nên hắn mới để cho cô hết nghẹn rồi mới giúp cô lau, vậy mà cái thằng bạn thân lại hớt tay trên của hắn, đúng là khiến hắn tức điên mà.
_Tôi… Tôi…không quen anh…anh nhận nhầm người rồi… Hải Yến giật mình lắp bắp, tại sao cô lại gặp thằng ngu này ở đây chứ, đúng là xuôi xẻo quá mà.
_Em không cần chối, anh đâu có đòi ví của anh lại đâu. Nhất Thiên phủ đầu, anh muốn chính miệng cô thừa nhận là có quen biết mình. Nhưng Hải Yến cô là ai cơ chứ, khôn lắm Cô mỉm cười vẻ mặt bình tĩnh nói:” Anh nói vậy là sao? Ví gì tôi không hiểu?”
_Em???… Nhất Thiên không ngờ cô lại có thể tự nhiên mà xem như họ là lần đầu gặp nhau như vậy, đúng thật cô rất giỏi nha.
_Cô tên gì? Người im lặng nãy giờ lên tiếng, nhìn cô và Nhất Thiên nói chuyện với nhau xem hắn như người vô hình đúng là làm cho Hắn tức thêm tức mà.
Hải Yến đang định trả lời thì có tiếng nói của 1 người vang lên g
_Chào..Triệu Tổng
_Chào Triệu Tổng..
Bách Kỳ xoay người lại nhìn thì ra là ông Hoàng Ân, anh nở 1 nụ cười nhạt nói:
_Chào ông…Chủ Tịch Vũ
_Tôi rất vui khi gặp Triệu Tổng ở đây, đây chắc là Tổng Giám Đốc Hoàng Nhất Thiên của Tập đoàn SUNSHINE rồi, xin chào tôi là Vũ Hoàng Ân chủ tịch tập đoàn Y&A.
Ông Ân trả lời Bách Kỳ xong quay sang chào hỏi Nhất Thiên, nếu như ai không biết có thể cho là ông đang nịnh nọt lấy lòng 2 người kia, nhưng sự thật không phải như vậy vì nói chuyện với cả 2 vì ông rất coi trọng người có tài như họ chứ không phải vì nịnh bợ gì hết.
_Vâng chào ông, tôi là Hoàng Nhất Thiên, rất vui được quen biết ông.
Nhất Thiên cũng vui vẻ bắt chuyện với ông Ân. Cảm thấy dường như mình ngồi ở chỗ này hơi dư thừa, Hải Yến mỉm cười đứng lên nói:” Mọi người nói chuyện vui vẻ, tôi đi vệ sinh 1 chút, xin phép”
Cô nói rồi cũng xoay người bước đi, lúc này ông Ân mới biết đến sự có mặt của cô gái này, nhưng lúc ông nhìn cô thì chỉ thấy bóng lưng của cô mà thôi. Nhìn cô đi trong lòng Bách Kỳ dâng lên 1 cảm xúc khó tả, hắn không biết cảm giác đó là gì, nhưng hắn chỉ biết hắn thích cảm giác này.
Cả 3người đang đứng nói chuyện về công việc thì Hải Vy dẫn Duy bước lại chỗ ba mình, cô đon đả giới thiệu:” Ba, đây là anh Duy bạn mới quen của con, anh Duy đây là ba em.”
_Chào bác, cháu tên Duy ạ. Duy miễn cưỡng nở nụ cười chào hỏi, Cậu thật sự không thích mấy kiểu xả giao này chút nào, cậu cảm thấy gượng ép sao ý.
_Chào cháu, cháu bao nhiêu tuổi. Ông Ân cười hiền nhìn Duy, ông cảm thấy người thanh niên này rất được.
_Dạ cháu 23 tuổi ạ. Duy vẫn giữ bình tĩnh trả lời ông
_Uhm tốt lắm, thôi mọi người nói chuyện với nhau, tôi đi tiếp khách hàng 1 chút, xin phép. Ông Ân nói rồi bước đi còn lại 4 người đứng đó. Nhất Thiên lơ đãng nhìn Duy, vì lúc Duy và Hải Yến bước vào trong mắt anh chỉ có Hải Yến còn người đứng bên cạnh cô căn bản anh không để ý cho lắm và rồi mắt anh lóe lên 1 tia sáng, anh mặt lạnh nhìn Duy hỏi:” Chào cậu, tôi nhìn cậu rất quen, chúng ta đã gặp nhau bao giờ chưa nhỉ?
Duy từ lúc Hải Vy đưa đến đây cậu đã nhận ra Nhất Thiên chính là người mà cậu và Hải Yến đã dàn cảnh móc ví trong BAR, và cũng chính là thằng ngu bị Hải Yến lấy ví đến 3 lần mà không biết gì, nở nụ cười vô tội Duy bình thản trả lời:” Tôi không nhớ mình đã gặp anh bao giờ, chắc anh nhầm người rồi.”
_Anh chắc không? Nhất Thiên cười nửa miệng hỏi.
_Chắc. Khuôn mặt Duy vẫn bình tĩnh gật đầu chắc chắn.
_Nếu như anh chắc chắn như vậy, có lẽ là tôi nhầm thật rồi.
Nhất Thiên cũng không muốn đôi co với Duy nữa, anh chắc chắn người mình gặp trong BAR là Duy, nếu nói như vậy thì Hải Yến giữ ví của anh không phải 2 mà là 3 lần, như thế chẳng phải là cô thật sự muốn giữ tín vật của anh sao? Nghĩ ra được lý do của cô, miệng Nhất Thiên cười không khép lại được.
(T_T)
Trong nhà vệ sinh, Hải Yến sau khi giải quyết xong nhu cầu của mình cô định mở cửa đi ra thì bên ngoài lại truyền đến giọng nói chanh chua của 1 người con gái:
_Cô, cô phải giúp con, Anh Kỳ ảnh ở Thành phố S này đã có người khác rồi kìa….huhuhu… Con không chịu đâu.
Nghe thấy giọng nói ỏng ẹo của người con gái này, cả người Hải Yến không tự giác rùng mình 1 cái, cô không hiểu nổi tại sao lũ đàn ông con trai lại đi mê mệt cái giọng nhão nhẹt như kẹo kéo này cơ chứ? Cô cũng không quan tâm cho lắm vừa định mở cửa thì tai lại tiếp tục truyền đến tiếng nói của cô gái mà nếu như cô nhớ không lầm thì đây chính là giọng của người con gái muốn làm quen với Duy:
_Oh…Chị Ngọc Ly. Sao chị lại ở trong này, không phải vì bị chồng sắp cưới không ngó ngàng tới nên chui vào đây khóc 1 mình đó chứ? Hải Vy nói nhưng khuôn mặt lại nở nụ cười cợt nhã, cô vốn không ghét cô ta đến mức này nhưng tất cả là do cô ta mà ra thôi. Năm đó nếu như không phải cô vô tình biết được kế hoạch cô ta cho người bắt cóc cô, rồi còn nói với đám bắt cóc kia tùy ý muốn làm gì cô thì làm, không biết bây giờ cô ra sao rồi, càng nghĩ cô lại càng tức mà.
_Mày… Ngọc Ly nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn Hải Vy
_Tôi sao nào ? Hải Vy nhướn mày trêu tức Ngọc Ly, cô ta càng tức giận cô càng hài lòng.
_Đừng có ỷ vào gia thế của mày mà lên mặt với tao, nói cho mày biết gia đình tao cũng không thua gia đình mày đâu, còn nữa mày cứ đợi đến lúc tao vào làm phu nhân của Tổng Giám Đốc Tập đoàn Triệu Bách thì gia đình nhà mày sẽ không là cái đinh gì cả. Ngọc Ly hừ lạnh nghĩ đến lúc mình làm vợ của Bách Kỳ, lúc đó thù mới hận cũ cô ta nhất định sẽ trả hết.
_Vậy chị cứ việc đứng đây mà mơ mộng tiế đi ha, tôi đi trước. Hải Vy nói xong đi thẳng ra phòng tiệc, cô không muốn đứng gần cô ta 1 chút nào.
Nhìn Hải Vy đi, khuôn mặt Ngọc Ly hiện lên vẻ độc ác, cô ta rất muốn ngay bây giờ có thể làm cho tập đoàn Y&A phá sản ngay lập tức, nhưng tất nhiên cái gì cũng phải theo trình tự nhất định của nó, muốn xóa sổ tập đoàn của gia đình Hải Vy, việc đầu tiên cô ta phải làm đó là phải có thật nhiều tiền, mà người có nhiều tiền nhất bây giờ là thái tử gia tập đoàn Triệu Bách, Triệu Bách Kỳ. Cô ta nhếch môi cười lấy điện thoại gọi cho ai đó, sau đó cô ta cúp máy lắc eo đỏng đảnh bước ra khỏi nhà vệ sinh, cứ nghĩ rằng không ai biết kế hoạch của mình, nhưng cô ta không ngờ khi bóng cô ta vừa mới khuất thì cánh cửa phòng toilet trong cùng mở ra, 1 cô gái với nụ cười thích thú đang nở trên môi. Hải Yến cười gian, xem ra hôm nay có trò vui cho cô chơi rồi.
Bên ngoài phòng tiệc, Hải Vy đang đứng nói chuyện với Bách Kỳ, Nhất Thiên và Duy, lúc này điệu nhạc êm đềm lãng mạng vang lên, các cặp đôi nam thanh nữ tú cùng nắm tay nhau ra đại sảnh cùng khiêu vũ. Cả 1 khung cảnh lãng mạng thì không biết từ đâu Ngọc Ly đi đến trước mặt hắn mỉm cười e lệ, cất giọng nói nhỏ nhẹ:” Kỳ, anh nhảy với em 1 bản nhé.”
_Không rảnh. Hắn ngay cả mặt cô ta cũng không nhìn, chỉ chăm chú nhìn ly rượu trên tay, màu sắc rất đẹp, hắn thích nhìn nhưng lại không thích uống.
_Anh à, em vì anh nên mới đến đây anh hãy nể mặt em mà nhảy với em 1 bản thôi được không anh? Ngọc Ly nài nỉ, kế hoạch cô ta đã lập ra rồi mà hắn không chịu nhảy thì kế hoạch của cô ta chắc là phải đi đời nhà ma rồi, không được cô ta không cho phép, kế hoạch này chỉ được thành công không được thất bại.
_Biến, đừng để tôi lặp lại lần nữa. Hắn vẫn nhìn chăm chú ly rượu trên tay mình.
_Anh… Ngọc Ly nghiến răng tức giận bỏ đi
Hải Yến từ toilet đi ra cô mỉm cười nhìn Hải Vy đang dạy cho Duy nhảy, nhìn khuôn mặt Duy méo mó mà cô muốn cười to lên, tuy rằng cô không hiểu cho lắm về khiêu vũ, nhưng lúc nãy khi nghe cuộc điện thoại của cô gái kia, cô biết đã gần đến lúc đó rồi.
Lúc này ở giữa đại sảnh không khí lãng mạng đang bao trùm khắp nơi, nhưng bỗng nhiên 1 tiếng ” Rắc” vang lên, cả 1 bóng đèn chùm thủy tinh xa hoa to lớn ở giữa đại sảnh đột nhiên bị tụt ra, và sắp rơi xuống bên dưới. Và ngay lúc này đây, đôi mắt của Hải Yến lóe lên 1 tia sợ hãi, vì người đang đứng dưới chùm đèn đó, chính là Duy, là người thân duy nhất của cô trên đời này, và có cả Hải Vy người con gái mà cô cũng vừa mới quen biết được. Hải Yến không suy nghĩ nhiều cô vội lao nhanh về phía 2 người đó, dùng lực đẩy 2 người họ ra, lúc này đèn chùm thủy tinh cũng đúng lúc không còn giữ nổi vì chùm đèn quá nặng. Một tiếng động kinh hoàng vang lên, cả bóng đèn to lớn rơi xuống đè lên người 1 cô gái nhỏ nhắn. Mọi người trong đại sảnh kinh hồn bạt vía, họ đứng bất động nhìn cô gái nhỏ đang nằm đó, máu chảy dài lai láng khắp nền gạch lạnh lẽo. Người lấy lại bình tĩnh sớm nhất là hắn, hắn vội vã lao tới dùng lực kéo chiếc đèn chùm ra, nhìn người con gái đang bất tỉnh, chiếc váy màu thiên thanh đã bị nhuộm thành 1 màu đỏ rực. Sống lưng hắn lạnh toát, không nghĩ nhiều hắn vội khom người bế Hải Yến lên, miệng gọi to :” NHẤT THIÊN…LÁI XE.”
_Hả… À…ừ…được… Nhất Thiên hoàn hồn cũng vội chạy ra mở cửa xe Hắn, rồi ngồi vào ghế lái xe thẳng đến bệnh viện gần nhất.
Vì sự việc diễn ra quá bất ngờ, mãi đến sau khi hắn đã đưa cô đi rồi, mọi người mới hoàn hồn họ rồi họ bàn tán sôi nổi về chuyện đó. Duy đang định đứng lên chạy theo Hải Yến thì bị Hải Vy ngăn lại, cậu bực cậu quát:
_Buông ra…