Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 89
"Ngươi làm gì thế , mưu sát cậu à? !"
Lí Diệp Lỗi oán trách gầm nhẹ một câu, gào xong, đỡ đầu liền nghiêng mặt nhìn Lam Thiên Tình: "Tình Tình, không có sao chứ?"
Lam Thiên Tình nhìn hai tròng mắt Kiều Âu phun ra ngọn lửa, không dám thở mạnh, nhíu nhíu mày, lắc đầu một cái. Đều cùng Kiều Âu quen như vậy rồi, Lam Thiên Tình tự nhiên rõ ràng mới vừa rồi xe quẹo cua liên tục chạy nhanh là ý gì, mà lúc này thắng xe khẩn cấp là ý gì. Lam Thiên Tình ước chừng, tám phần là Kiều Âu không chịu nổi, muốn ngả bài.
Lại nói, trong ngày thường ỷ vào Kiều Âu cưng chiều mình, cho nên ở một chút không quan trọng chuyện nhỏ lên, cô đã dần dần dưỡng thành đối với anh xức xức tiểu tính tình thói quen rồi, Kiều Âu cũng vui vẻ đi dụ dỗ cô, dù sao đó là nàng dâu nhà mình, nhiều hò hét lại không lỗ.
Nhưng là, nếu như Kiều Âu tính khí thật lên tới, mà Lam Thiên Tình cũng cảm thấy anh giận thật, như vậy, cô liền lập tức câm miệng, giao tất cả cho Kiều Âu tới xử lý. Phải nói, đây là phương thức xử sự khôn khéo, thông minh của Lam Thiên Tình. Theo ý cô, khi người đàn ông của mình tức giận, cô kia liền im miệng, đây không phải là uất ức gì, không phải là ẩn nhẫn, mà là vì tốt hơn yêu nhau cùng chung đụng.
Nhưng bộ dạng này của cô tương tự với chấp nhận uất ức, lập tức để cho Lí Diệp Lỗi hoảng hốt lo lắng. Bởi vì ở trong trí nhớ Lí Diệp Lỗi, nha đầu này luôn luôn tự lập, tự mình cố gắng, cá tính có chút lạnh lùng, có cái gì uất ức cũng vẫn giấu ở trong lòng không đụng thì không biết hàng, mặt cô không chút thay đổi thì cũng thôi đi, Lí Diệp Lỗi cũng quen rồi tình trạng mặt nóng dán mông lạnh của cô, nhưng bây giờ cô chợt nhíu nhíu mày, Lí Diệp Lỗi nghĩ thầm, là tám phần cô thật sự có chỗ không thoải mái.
"Tình Tình, rốt cuộc có chuyện gì hay không ? Có phải là có chỗ nào không thoải mái, nhất định phải nói ra!"
Vừa nói, vừa dùng ánh mắt nóng bỏng khẩn trương nhìn khắp người Lam Thiên Tình, làm cho Lam Thiên Tình chỉ biết ngoảnh đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Kiều Âu kéo lên tay sát, đem xe tức hỏa, sau đó nghiêng người sang nhìn cái này hơn nửa người cũng cắm vào trước mặt, ngăn mình cùng Lam Thiên Tình giữa cậu nhỏ, mặt không chút thay đổi, bất đắc dĩ vả lại nghiêm túc tuyên bố: "Cậu nhỏ, có chuyện này tôi phải nói cho cậu biết, mặc dù sau đó có thể sẽ đau lòng, nhưng là đàn ông sẽ phải dũng cảm đối mặt, huống chi, thất tình là chuyện mà một người trưởng thành cần phải trải qua. Khi đã trải qua một lần thất tình, lần sau gặp đúng người, cũng có thể yêu nhau tốt hơn, đúng không?"
Kiều Âu tự nhận là đã nói đủ uyển chuyển, cũng đủ rõ ràng. Xác định Lí Diệp Lỗi đã phần nào hiểu được ý tứ trong lời nói của mình. Lí Diệp Lỗi lưu luyến không rời, thu hồi ánh mắt quan sát Lam Thiên Tình, vẻ mặt có chút mờ mịt, sau đó nhìn chằm chằm Kiều Âu, rất là vô tội nói một câu: "Cái gì? Ngươi mới vừa nói cái gì ?"
Cổ của Lam Thiên Tình chua chua, khuôn mặt nhỏ nhắn gắt gao nhìn phía ngoài cửa sổ, thiếu chút nữa không nhịn được cười phá lên. Cái cậu nhỏ này, đem lời nói Kiều Âu làm như không thấy, thật ác độc!
Mà Kiều Âu nhìn trước mắt vẻ mặt thuần khiết vô tội của cậu nhỏ, đột nhiên có một chút kích động muốn đánh người. Nâng tay bóp trán, thở dài, muốn điên rồi!
Trong lúc Kiều Âu đang phát điên, Lam Thiên Tình chợt quay mặt nhìn Lí Diệp Lỗi, vẻ mặt rất nghiêm túc: "A Lỗi, có việc này tôi nhất định phải nói cho cậu biết."
"Cái gì?"
Lần này, Lí Diệp Lỗi thật khẩn trương. Phải nói Lam Thiên Tình không thèm để ý đến cậu thì trong lòng Lí Diệp Lỗi còn có chút bình thường nhưng lần này Lam Thiên Tình nghiêm túc nhìn mình chằm chằm như vậy lại khiến cậu có dự cảm xấu.
Lam Thiên Tình nháy mắt mấy cái, liếc nhìn về ánh mắt nghi hoặc Kiều Âu, lại chuyển mắt nhìn về phía Lí Diệp Lỗi. Cô hiểu, Kiều Âu đang có chút xấu hổ, nhìn ra được tình cảm của hai cậu cháu cũng không tệ lắm, nếu không anh ấy sẽ đối phó như với Cung Ngọc Gia rồi.
Kiều Âu mới vừa nói như vậy là muốn khiến Lí Diệp Lỗi cảm thấy bị tổn thương xuống đến thấp nhất thôi. Dù sao ở trong mắt Kiều Âu, Lí Diệp Lỗi vẫn còn nhỏ tuổi, hơn nữa còn có quan hệ của ông ngoại Kiều Âu. Vì vậy mới vừa rồi trong lòng Lam Thiên Tình rối rắm một lúc lâu, quyết định mình sẽ đem chuyện này gánh vác đi. Mặc kệ nói thế nào, đối với Lí Diệp Lỗi mà nói, cô chỉ là người phụ nữ, là một giấc mơ, là một mê luyến, giấc mộng này không thành thì có thể tìm một người khác là được, nhưng Kiều Âu chính là người thân đối với Lí Diệp Lỗi. Cái từ người thân này, ở trong lòng của Lam Thiên Tình vẫn luôn đặt ở một vị trí rất quan trọng.
"Lí Diệp Lỗi, tôi đã yêu, hơn nữa đã kết hôn."
Cô rất thản nhiên nhìn hắn, mắt to trong suốt không có bất kỳ tình cảm, không có áy náy, không có tiếc nuối, không có cảm giác thương tổn. Cô dùng ánh mắt này chính là nói cho Kiều Âu biết, đối với Lí Diệp Lỗi cô không có tình cảm, cũng chính là nói cho Lí Diệp Lỗi biết giữa hai người bọn họ không thể có tình cảm yêu đương nào.
Trong nháy mắt, Lí Diệp Lỗi cho là cô đang nói đùa, ngây ngốc cười hai cái, sau đó ánh mắt nhìn Lam Thiên Tình vẫn như thế, cho dù cười cũng không có biến hóa xảy ra, lần này cậu mơ hồ bắt đầu tin.
"Tình Tình, cậu...cậu đã kết hôn? Với ai?"
"Cùng cháu!" Kiều Âu cất tiếng nói chuyện.
Anh không thể không nói. Thời điểm này là một đàn ông nên đứng ra. Trong buồng xe lập tức yên tĩnh. Lí Diệp Lỗi nhìn Lam Thiên Tình một chút, lại nhìn Kiều Âu một chút, sau đó một người ngu ngốc đần độn quay lại chỗ ngồi phía sau xe. Cái đầu nhỏ cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Lam Thiên Tình không muốn tổn thương cậu, nhưng cô đã là vợ của Kiều Âu, hiện tại cô quan tâm nhất là làm thế nào để Kiều Âu thoải mái. Thở dài, Lam Thiên Tình nhìn Lí Diệp Lỗi có chút bối rối, độc ác quyết định để cậu ấy hoàn toàn đứt hẳn niệm tưởng với mình.
"Lí Diệp lỗi, cậu còn nhớ không?, trước kia cậu đã hỏi tôi, có phải bị một kẻ có tiền bao nuôi rồi, lúc ấy tôi đã nói có, là tôi bị người ta nhận nuôi. Khi đó, người nhận nuôi tôi chính là Kiều Âu, là anh ấy đi cô nhi viện dẫn tôi về, cho tôi một mái nhà che mưa che gió, rất chăm sóc tôi, rất thương tôi, như vậy tôi dần dần yêu anh ấy. Sau khi đến kỳ nghỉ hè, tôi nhớ tới, nếu như thi đại học sẽ phải đi ngoài tỉnh đi học, thì không thể ở cùng một chỗ với Kiều Âu cho nên tự tôi đã nói với Kiều Âu, tôi muốn học trường quân đội. Chúng tôi chính là như vậy yêu nhau, hiện tại chúng tôi đã lãnh giấy hôn thú rồi, là vợ chồng hợp pháp. Mới vừa rồi Kiều Âu nói muốn đến thăm cậu nhỏ, tôi vẫn không biết người cậu của anh ấy lại là cậu, lúc cậu mở cửa xe, tôi cũng bối rối, mới biết. Cho nên, về sau, cậu cũng không cần để tình cảm với tôi, có được không?"
Lam Thiên Tình nói từng chữ từng câu đều đem hình tượng Kiều Âu vô cùng tốt đẹp, là người tốt bụng nuôi dưỡng và giúp đỡ cô nhi, còn do cô chủ động trong mối quan hệ tình cảm. Nói như thế, đối với Lí Diệp Lỗi mà nói gần như có chút tàn nhẫn, nhưng chuyện tình cảm không thể kéo dài như vậy, lúc này vô tình nhưng lại rất có tình. Kiều Âu đưa ra bàn tay nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé của Lam Thiên Tình, cô ngước mắt, nhìn ánh mắt thâm tình của anh, khẽ mỉm cười ấm áp.
Hành động nhỏ như vậy của bọn họ được Lí Diệp Lỗi nhìn thấy đã đủ để chứng minh quá nhiều tình cảm họ dành cho nhau. Nháy mắt mấy cái, Lí Diệp Lỗi đỏ mắt nhưng vẻ mặt cũng cười, nhẹo đầu, có chút khàn khàn: "Tôi, vậy tôi chúc mừng hai người, ha ha."
Kiều Âu biết tiểu tử này bị thương, lúc vừa nhìn thấy Lam Thiên Tình cậu ta rất kích động, sau khi lên xe còn bô bô nói không ít, đều đủ để thấy Lam Thiên Tình có vị trí không nhỏ trong lòng cậu ấy.
"Cậu nhỏ, cậu?"
Thật không có việc gì chứ?
Nhưng Kiều Âu hỏi không được nửa câu sau. Mặc kệ nói thế nào, là mình đoạt lấy lòng của người mà họ thương yêu, bây giờ lại nói lời an ủi, nghe thế nào cũng có chút giả dối. Hơn nữa Kiều Âu và Lí Diệp Lỗi lui tới nhiều năm như vậy, rất rõ ràng tiểu tử này rất cứng đầu, bây giờ lại có thể nói lời chúc phúc, hiển nhiên là bởi vì không muốn phá hư tình cảm với Kiều Âu, cũng như của Lam Thiên Tình. Kiều Âu biết cậu nhỏ này rất thiện lương.
Lí Diệp Lỗi chớp mắt mấy cái, cố nén không cho nước mắt rớt xuống, nhưng là trên lông mi lại đành dính vào một tầng nước đọng.
Nhìn cậu ta như vậy lại khiến Kiều Âu hơi nhíu lông mày khẩn trương nhìn cậu, lại nhìn Lam Thiên Tình, trong tròng mắt có chút áy náy, nhưng Lí Diệp Lỗi lại mỉm cười một cách tự nhiên: "Ha ha, các ngươi đừng nhìn tôi như vậy, tôi không còn nhỏ nữa, thất tình mà thôi, không có gì lớn. Hơn nữa, Tình Tình mất tích, tôi vẫn lo lắng cô ấy bị người xấu lừa gạt, trong lòng vẫn nghĩ chỉ cần cô ấy cảm thấy thật tốt là được. Bây giờ biết Lam Thiên Tình đi với cậu, vậy tôi càng yên tâm, đúng không ? Ha ha."
Lí Diệp Lỗi nói xong, vò tóc: "Tôi còn đang suy nghĩ, cậu sẽ tìm nàng dâu thế nào, cậu xem lại bản thân một chút, cũng nhiều tuổi như vậy mà còn không kết hôn, thì ra là muốn tìm cô gái nhỏ a. Nhưng như vậy cũng tốt, Tình Tình nhỏ hơn cậu nhiều tuổi như vậy, là cậu chiếm tiện nghi, về ngươi sau phải nhường nhịn cô ấy một chút, đối xử tốt với cô ấy. Nếu không, tôi nhất định sẽ đánh đòn !"
Nói xong, không khí trong xe càng ngày càng quỷ dị. Lí Diệp Lỗi có chút xấu hổ, suy nghĩ một chút, mình cũng không biết mình đang nói cái gì, tóm lại trong không gian yên tĩnh chỉ nghe thấy chính tiếng của bản thân liên tục không ngừng.
Cuối cùng, dứt khoát nhắm hai mắt, cau mày nói nhao nhao: "Tôi mặc kệ! Tôi muốn ăn hải sản! Tôi muốn ăn ở tiệm Long Hà!"
Nói một lát, phát hiện không có ai đoái hoài đến mình, có chút bị thương mở hai mắt ra, phát hiện Kiều Âu và Lam Thiên Tình đang nhìn mình cười. Vò tóc, cảm giác mình cũng rất ngu, cười theo.
Dọc theo đường đi, không khí trong xe chợt thoải mái rất nhiều, xe Kiều Âu lái không còn lắc lư hoặc phanh gấp mà là rất vững vàng chạy nhanh, trước mặt vẫn là đội xe cận thân bảo vệ của nhà họ Kiều. Mặc dù Lí Diệp Lỗi đau lòng muốn chết, nhưng nhìn hình ảnh yêu nhau ngọt ngào của Kiều Âu và Lam Thiên Tình, trong lòng cũng thăng bằng không ít. Ít nhất so sánh giữa bản thân mình và Kiều Âu thì Kiều Âu có năng lực cho Lam Thiên Tình nhiều hạnh phúc hơn. Chỉ cần là cô có thể hạnh phúc, cậu liền thỏa mãn. Nghĩ như vậy, trong lòng cũng sẽ không đau thương nhiều nữa. Nhưng do Kiều Âu lấy mất bảo bối trong lòng nên cậu cũng phải hung hăng ăn thật nhiều mới được!
Vì vậy, Lí Diệp Lỗi liền nói muốn ăn lẩu hải sản, lại muốn ăn hải sản nướng. Kiều Âu bị huyên náo nhức đầu, trực tiếp muốn bao trọn một phòng hào hoa, đem tất cả thức ăn trên bàn lớn đến, bên trái để cái lẩu, bên phải để vĩ nướng.
Một bữa cơm, Lí Diệp Lỗi sửng sốt ăn trong chừng bốn giờ!
Cuối cùng, thoải mái dựa vào ghế ợ lên no nê: "Kiều Âu, tôi ăn no rồi!"
Kiều Âu sờ mũi một cái, nghĩ thầm, cậu ta đã ăn uống no đủ, có thể nói một chút chuyện nhà họ Cung rồi. Cũng không biết tiểu tử này chuẩn bị tốt nghiệp, nhiều bài tập, cộng thêm hôm nay lại thất tình, mà lại nói chuyện nhà họ Cung thì cậu ta có thể chịu nổi hay không ?.
Lam Thiên Tình nhìn Kiều Âu không có muốn thay đổi ý định, cũng hiểu mục đích Kiều Âu muốn dẫn Lí Diệp Lỗi đi ăn cơm còn chưa đạt, cho nên đang rối rắm. Lôi kéo tay áo Kiều Âu, Lam Thiên Tình cười một tiếng: "Nếu không, về nhà xem ông ngoại nói thế nào."
Kiều Âu nhẹ nhàng vuốt má Lam Thiên Tình, cưng chiều cười một tiếng: "Được!"
Mà lúc này Lí Diệp Lỗi cũng phản ứng lại, Kiều Âu hôm nay tới tìm cậu, không phải chỉ muốn cho biết mối quan hệ với Lam Thiên Tình, như vậy trước đó nhất định có chuyện muốn tìm cậu.
"Kiều Âu, có chuyện gì thì nói thẳng đi, ta không phải là dạng người yếu ớt, ta là một đấng mày râu, năng lực chống đòn cũng không có sao?"
Kiều Âu nghe Lí Diệp Lỗi nói như vậy, cười hì hì một tiếng, sau lại cảm giác mình luống cuống, thu lại nụ cười, rất nghiêm túc nhìn về phía Lí Diệp Lỗi: "Cậu nhỏ, cháu theo Tình Tình gặp phải phiền toái."
"Thế nào?"
Lí Diệp Lỗi đầu óc nhanh chóng triển khai, chẳng lẽ là nhà họ Kiều ghét bỏ thân phận và bối cảnh mà nói Lam Thiên Tình không đủ tư cách?
Tròng mắt Kiều Âu sáng lên, nắm tay Lam Thiên Tình rồi bắt đầu kể lại tỉ mỉ chuyện Lam Thiên Tình được nhà họ Đoàn, còn nói đến chuyện tình Cung Ngọc Gia, nói Cung Ngọc Gia thích Lam Thiên Tình, còn luôn là thừa dịp bất ngờ muốn nhúng chàm cô, cợt nhả cô, Kiều Âu vốn là có thể bảo vệ được cô, nhưng thân phận của Cung Ngọc Gia rất đặc biệt, cho nên làm cho Kiều Âu thật khó khăn.
Lí Diệp Lỗi vốn là không có phản ứng gì, nghe được Lam Thiên Tình là con cháu lưu lạc bên ngoài của nhà họ Đoàn mới bừng tỉnh hiểu ra mình đã nghe qua lời đồn đãi như vậy nhưng là mải lo học nên không để vào trong lòng.
Nhưng là nghe Kiều Âu nói, Cung Ngọc Gia thừa dịp Kiều Âu không có ở đây, hơn nửa đêm buộc Lam Thiên Tình đi phòng của hắn, ép buộc hôn cô khiến Lí Diệp Lỗi không thể ngồi yên. Bản thân cậu nhỏ cũng chúc phúc rồi, thế mà Cung Ngọc Gia là cậu lớn còn có cái gì không hài lòng?
Huống chi, đó là người phụ nữ của cháu ngoại mình mà Cung Ngọc Gia còn đối xử như vậy với Lam Thiên Tình, hắn có còn là người hay không ?
"Ngươi cứ nói đi, ta có thể giúp ngươi thế nào?"
Thật ra thì cậu muốn nói, cậu có thể giúp thế nào để Lam Thiên Tình không bị Cung Ngọc Gia quấy rầy, nhưng câu nói này ra đến miệng còn hơi quẹo khúc quanh. Kiều Âu sáng mắt, xấu xa cười, khẽ nghiêng nghiêng, ghé vào bên lỗ tai hắn nói hồi lâu lời nói.
Đợi khi bọn họ đi ra khỏi phòng ăn đã vừa đến lúc ăn cơm tối. Kiều Âu cười cười, ôm vai Lí Diệp Lỗi: "Cậu nhỏ, nếu không chúng ta lại quay lại ăn một bữa?"
Lí Diệp Lỗi tức giận:"Được rồi! Ngươi cho ta là heo à! Nơi này thì có xe điện ngầm, ta về nhà trước!"
Còn để cho cậu quay lại ăn nữa, đùa gì thế, buổi trưa ăn nhiều như vậy, đến bây giờ còn một chút cũng chưa tiêu hóa!
Kiều Âu nhìn ra cậu đang đối mặt với sự lúng túng và mất mác, vì vậy gật gật đầu, không cưỡng cầu nhưng vẫn phái thủ hạ đưa Lí Diệp Lỗi đi ngồi tàu điện ngầm. Cứ như vậy, Kiều Âu mang theo Lam Thiên Tình trở về, ánh nắng chiều tựa như gấm, nhìn ráng đỏ ngoài cửa sổ, cảm thấy vui vẻ, chợt nhớ tới cái gì, nắm tay cô cười cười, nói, không bằng đưa cô đingắm hoàng hôn trên biển một chút. Lam Thiên Tình sững sờ, ngay sau đó nhớ tới cái gì. Người này, thật là nhỏ mọn!
Không phải là lần trước cùng Mộ Tử Tiêu đi chơi một buổi chiều nha, lại nói Kiều Âu cũng đi theo, cũng biết bọn họ không có xảy ra chuyện gì nhưng tự nhiên mà nghĩ muốn dẫn cô đi xem hoàng hôn, lòng dạ Tư Mã Chiêu a.
Nhắc tới cũng lạ, hôm đó Mộ Tử Tiêu đưa Lam Thiên Tình đi chơi bên bờ biển có phải sẽ xông vào mò mẫm giày vò trong đầu Kiều Âu hay không. Lúc trước Kiều Âu hắn còn đang suy nghĩ Lam Thiên Tình có tham muốn giữ lấy quá mạnh mẽ, hiện tại phát hiện, thật ra mình cũng có tham muốn giữ lấy không ít hơn nha đầu này bao nhiêu đâu.
Kiều Âu luôn nghĩ nếu có cơ hội phải dẫn Lam Thiên Tình đi bờ biển trong ký ức của cô vẫn còn chuyến đi với Mộ Tử Tiêu, lần nữa phải thêm vào trong ký ức ấy một khoản bao trùm quá khứ, sau đó mỗi lần Lam Thiên Tình trở lại bờ biển cũng sẽ nhớ, thật ra thì cô và Mộ Tử Tiêu cùng đi chơi đùa cũng không có gì, bởi vì Kiều Âu cũng mang cô tới, hơn nữa chơi càng vui vẻ hơn.
Phải nói, người đàn ông này dụng tâm quá sâu với Lam Thiên Tình! Muốn mơ tưởng chiếm đoạt hoàn toàn ký ức của cô!
Lam Thiên Tình tuy chỉ có 17 tuổi nhưng thông minh cũng tuyệt đối không thua bất kỳ người trưởng thành nào. Sự nhỏ mọn này của Kiều Âu, sao cô lại không hiểu cơ chứ? Bĩu môi, Lam Thiên Tình cố ý đùa không chút để ý liền lắc đầu: "Đừng! Không bằng chúng ta đi tìm Tư Đằng và Tiểu Nhu đi, một ngày một đêm không gặp, em muốn gặp bọn họ, buổi tối cùng nhau ra ngoài đi dạo đi!"
Kiều Âu chợt im lặng không nói gì. Lam Thiên Tình nhịn cười, tiếp tục vô tội nói: "Nếu không, không ra đi dạo cũng được. Chúng ta bốn người có thể cùng nhau ở trong biệt thự xem TV một chút, trò chuyện, đánh bài, có được không?"
Lần trước Kiều Âu nằm viện, bọn Tư Đằng dạy Lam Thiên Tình đánh bài, mới vừa học được đánh bài, nhất là đối với người chưa từng có kinh nghiệm chơi bời như Lam Thiên Tình mà nói, không thể nghi ngờ là hấp dẫn không nhỏ.
Trước ở trong phòng ngủ ký túc xá, lúc rảnh rỗi cũng xem qua bọn Trần Hiểu Đan chơi bài nhưng khi đó cô luôn hâm mộ ở một bên nhìn, trong lòng ngứa ngáy lại không dám nói mình chưa bao giờ chơi bài. Cái niên đại này, đều đến tuổi lên đại học còn không biết chơi bài xì phé, là chuyện rất mất mặt. Hơn nữa ngày đó ở trong phòng bệnh Kiều Âu, khi Lam Thiên Tình vẻ mặt mong đợi cầm bộ bài Tư Đằng mua được nói với anh ta có thể dạy cô hay không khiến Ngũ Hoạ Nhu giật mình sửng sốt, làm Lam Thiên Tình mắc cỡ nửa ngày không có lên tiếng.
Phải đến khi Kiều Âu lạnh mặt nhìn Tư Đằng, Tư Đằng cẩn thận nhắc nhở Ngũ Hoạ Nhu thì cô ấy mới không cười nhạo nữa. Nghĩ kỹ lại, Kiều Âu người đàn ông này, có lúc thật vẫn rất thân thiết.
Mỉm cười, Lam Thiên Tình đang mơ màng với ý nghĩ nhỏ mọn trong đầu, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt Kiều Âu, lúc cô nhắc tới Ngũ Hoạ Nhu trong nháy mắt thoáng căng thẳng.
Trong buồng xe an tĩnh một lúc lâu, Lam Thiên Tình nhìn đường trước mắt không giống như là trở về biệt thự, không khỏi cau mày. "Kiều Âu! Anh phải đưa em đi đến nơi đó"
Kiều Âu giật giật hầu kết, chợt cười cười: "Đi một nơi rất thú vị. Trước kia em chưa đến"
"Oh." Lam Thiên Tình chậm rãi ứng tiếng, cảm giác có chút kỳ cục, suy nghĩ một chút, cầm điện thoại di động của mình gọi cho Ngũ Hoạ Nhu. Nhưng gọi đến hai, ba lần, điện thoại Ngũ Hoạ Nhu vẫn tắt máy.
"Làm cái gì mà sao lại tắt máy tối hôm qua đến bây giờ?"
Cau mũi một cái, Lam Thiên Tình lại gọi cho Tư Đằng nhưng nhiều lần cũng lại tắt máy. Lần này, rốt cuộc cô cảm thấy có gì đó không được bình thường.
Bởi vì Tư Đằng từng nói với Lam Thiên Tình, nếu như điện thoại di động của anh ta tắt máy, chỉ có hai loại tình huống, một là anh ta đang lâm vào tuyệt cảnh, còn lại là anh ta và Kiều Âu đang ở chung một chỗ như hình với bóng, hơn nữa lúc đó họ đang an toàn.
Trước kia, Tư Đằng phục vụ hết Kiều Âu sau khi Kiều Âu vào phòng và tắt đèn ngủ, anh ta sẽ canh giữ ở phòng khách hoặc đến phòng khách, tắt điện thoại di động và ngủ.
Sau một lần Ngũ Hoạ Nhu nửa đêm muốn nói chuyện phiếm, anh ta không kịp bắt máy nên từ đó trở đi, Tư Đằng luôn mở điện thoại suốt 24 giờ. Chuyện này, từng khiến Ngũ Hoạ Nhu rất tự hào và nhắc với Lam Thiên Tình khi còn ở biệt viện nhà họ Đoàn.
Lúc ấy Ngũ Họa Nhu còn mặt cảm động nói, Tư Đằng là một người đàn ông tốt, sẽ để ý đến tâm ý của cô ấy, hơn nữa còn vì cô ấy mà thay đổi. Suy nghĩ một chút những thứ này, Lam Thiên Tình không khỏi càng nhíu chặt lông mày. Nghiêng đi đầu nhìn người đàn ông bên cạnh đang nghiêm trang lái xe, vẻ mặt Lam Thiên Tình Âu ám.
Kiều Âu cảm nhân ánh mắt nóng bỏng của cô, nghiêng đầu liếc mắt một cái, cười cười: "Bà xã ~, có phải em phát hiện chồng em càng ngày càng đẹp trai không?"
Lam Thiên Tình không để ý đến bộ dạng không đứng đắn của Kiều Âu, nghiêm túc hỏi: "Kiều Âu, rốt cuộc thế nào? Tư Đằng không thể nào tắt điện thoại di động , bọn họ rốt cuộc ở nơi nào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tối hôm qua Cung Ngọc Gia đã nói bên hồ xảy ra chuyện, chợt giống như một khối đá lớn đè ở trong lòng cô không thở nổi. Kiều Âu tối hôm qua nói cho cô biết, nói là Ngũ Hoạ Nhu và Tư Đằng trở về biệt thự ân ái nhưng là hai người kia đều sẽ không cố ý tắt máy. Chuyện này thật là quỷ dị.
Kiều Âu chợt giảm tốc độ xe, đem xe chậm rãi dừng sát ở ven đường. Giờ phút này sắc trời còn có chút điểm sáng màu xanh dương, giống như là rạng sáng bốn năm giờ giữa hè, nhưng thái độ Lam Thiên Tình lại như đêm khuya trời đông cực kỳ giá rét.
Kiều Âu biết không gạt được cô nữa rồi, và cũng không có ý định lừa gạt nữa rồi. Giơ tay bật đèn trần xe, sau đó nắm thật chặt hai tay Lam Thiên Tình, vẻ mặt thành thật thậm chí có chút ít tâm địa nhìn cô: "Bà xã, chuyện này anh không nói cho em biết trước là vì không muốn em lo lắng. Anh muốn hai ngày nữa đưa được họ về rồi mới nói với em, như vậy em sẽ an tâm hơn."
Lam Thiên Tình nhìn thái độ Kiều Âu, lo lắng trong càng lớn. Không cần phải nói, Tiểu Nhu là bạn thân tốt nhất lại là trợ thủ, nên thân thiết như tỷ muội. Tư Đằng càng không cần phải nói rồi, thời gian quen biết còn lâu hơn so với Tiểu Nhu, ở trong lòng Lam Thiên Tình thì anh ấy giống nhau anh trai.
"Bọn họ, bọn họ, tối hôm qua xảy ra chuyện bên hồ nhỏ, phải không?"
Có chút hốt hoảng ấp úng, hốc mắt Lam Thiên Tình ngập nước. Kiều Âu căng thẳng, nha đầu này, anh không chịu được khi cô khóc, nhưng gần đây lại luôn rơi nước mắt, khiến anh rất đau lòng!
Giơ tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, Kiều Âu thở dài: "Chuyện không phải như em nghĩ. Từ từ để anh nói."
"Vâng" Đầu nhỏ lắc như trống bỏi, thậm chí Lam Thiên Tình đã nghĩ tới chuyện Ngũ Hoạ Nhu bị người ta cường bạo rồi, có thể đã xấu hổ rồi nhảy hồ tự sát, có thể Tư Đằng đuổi theo đem những người đó cũng đã giết, có thể thê thảm và đáng sợ như vậy hay không?
Kiều Âu thật sự là không thể nhìn bộ dáng này của Lam Thiên Tình, cởi dây an toàn của bản thân và của cô ra,sau đó ôm cô thật chặt vào trong ngực.
"Bà xã, tối hôm qua Ngũ Hoạ Nhu cùng Tư Đằng náo loạn rồi khó chịu chạy mất, sau lại bị ba dân công đang xây dựng phòng ăn mới đuổi theo, mạnh mẽ lôi về trong lán của họ. Ba người kia uống rượu, mất đi lý trí, muốn cưỡng bức Ngũ Hoạ Nhu, nhưng sau khi cởi dây trói tay chân cho cô ấy, mới phát hiện thì ra là Ngũ Hoạ Nhu biết võ công. Ba người kia cùng Ngũ Hoạ Nhu đánh nhau, y phục Ngũ Hoạ Nhu bị xé một nửa, nhưng lại thất thủ đánh chết một người trong đó, còn dư lại hai dân công thấy choáng, chạy ra ngoài hô to cứu mạng. Lúc Tư Đằng biết được tin thì đã khuya lắm rồi, khi đó đội duy trì trật tự đã đến lán công nhân để thẩm vấn Ngũ Hoạ Nhu làm tường trình. Tư Đằng vừa nhìn y phục trên người Ngũ Hoạ Nhu bị xé phá rồi, nhất thời xúc động nhịn không được, không để cho đội duy trì trật tự mang Ngũ Hoạ Nhu đi, đả thương duy trì trật tự, còn đánh hai dân công còn lại cho tàn phế."
Lam Thiên Tình không khỏi cả kinh, cô nhớ Tư Đằng và Ngũ Hoạ Nhu đều đã nói với cô, ở trong trường quân sự, đội duy trì trật tự là rất lợi hại, giống như cảnh sát võ trang bên ngoài xã hội, nhìn thấy cũng phải đi vòng, Tư Đằng đánh duy trì trật tự, còn đánh cho hai người kia tàn phế, cái này đã vượt ra khỏi phạm vi tự vệ chứ?
"Bây giờ Tiểu Nhu và Tư Đằng đang ở đâu?" Lam Thiên Tình ngẩng mặt lo lắng.
Kiều Âu có chút bất đắc dĩ, chớp mắt mấy cái, nhàn nhạt khạc ra mấy chữ: "Ở phòng tạm giữ, chờ ra tòa án quân sự."
"Tòa án quân sự? !" Lam Thiên Tình lập tức đẩy Kiều Âu ra, không thể tin được nhìn anh.
"Tiểu Nhu là phòng vệ chính đáng, nếu cô ấy không phản kích cũng sẽ bị cưỡng gian! Thất thủ giết người, nhiều nhất chỉ có thể coi là vượt quá phòng vệ! Mà Tư Đằng là nhất thời nóng lòng, hơn nữa, Tư Đằng là Thượng tá a, là người của anh, là người nhà họ Kiều, bọn họ không biết họ sao? Vậy thì anh sao không bảo lãnh hai người bọn họ ra?"
Nhìn Lam Thiên Tình giống như sư tử cái hầm hừ, Kiều Âu cũng khổ sở, điều chỉnh tốt cảm xúc, dịu dàng nói: "Tình Tình, nếu như đây là chuyện đã xảy ra phía ngoài trên xã hội, đừng nói Tư Đằng đem hai người kia đánh cho tàn phế, chính là Tư Đằng đem người đó giết, vậy cũng không coi là chuyện lớn. Nhưng vụ án xảy ra ở trường quân đội Thúy Bình Sơn, lúc ấy Tư Đằng và Ngũ Hoạ Nhu đều mặc quân trang. Tình Tình, trường quân đội Thúy Bình sơn là trường quân đội hoàng gia, kể cả con trai Tổng Thống phạm sai lầm cũng phải ra trước tòa án quân sự!"
Nếu như ở trường quân đội Thúy Bình sơn dễ nói chuyện như vậy, ban đầu lúc Kiều Âu kiên trì muốn tới tìm Lam Thiên Tình, Kiều Nhất Phàm cũng sẽ không lần nữa nhắc nhở Kiều Âu, để cho anh phải quý trọng tiền trình của mình, thận trọng từ lời nói đến việc làm rồi.
"Ô ô ~ vậy muốn làm thế nào? Tiểu Nhu cùng Tư Đằng có thể ngồi tù hay không? Ô ô ~ làm sao lại xảy ra chuyện như vậy? Ô ô ~"
Lam Thiên Tình lập tức lại khóc, "Tòa án quân sự" bốn chữ hình như quá mức nặng nề, đè lên tim cô khiến cô không thở nổi. Nếu như lúc này Kiều Âu cũng không cứu được Tư Đằng, như vậy cô còn có năng lực gì đi cứu Ngũ Hoạ Nhu?
Càng nghĩ càng đau lòng, càng nghĩ càng thấy mình vô dụng. Nước mắt nước mũi Lam Thiên Tình đều không khách khí chút nào bôi lên y phục của Kiều Âu, cũng không quản nó đắt cỡ nào. Hiện tại cô đang đau lòng, thương Ngũ Hoạ Nhu và Tư Đằng.
Kiều Âu vừa vỗ lưng vừa dụ dỗ cô: "Tối hôm qua anh đã đến thăm bọn họ, bọn họ ở đều ở phòng độc lập, anh nhờ vài quan hệ, cho bọn họ có thêm máy đun nước còn được khá một chút thức ăn. Hơn nữa, còn sai người cho Ngũ Hoạ Nhu một máy DVD và mấy bộ CD kịch vui và phim Hàn. Tinh thần của cô ấy không tốt, trong miệng vẫn nhớ tới mình giết người, anh đã an bài bác sĩ tâm lý đến xem qua. Còn Tư Đằng không phải lo lắng, chỉ cần Ngũ Hoạ Nhu thật tốt, thì anh ta sẽ thật tốt."
Kiều Âu sẽ không quên, tối hôm qua sau khi thăm Ngũ Hoạ Nhu anh mới đến chỗ Tư Đằng, Tư Đằng hối hận chuyện mình chọc tức Ngũ Hoạ Nhu, một mực chỉ hỏi tới cảm xúc của nha đầu kia. Suýt bị người ta luân gian, lại lỡ tay giết người, mặc dù cô đã tròn mười tám tuổi rồi, nhưng vẫn là cô gái nhỏ.
Kiều Âu không dám nói cho Tư Đằng biết tinh thần Ngũ Hoạ Nhu có chút bị kích thích, nếu anh ta biết chuyện, không chừng Tư Đằng có thể giết lính coi ngục đi cướp Ngũ Hoạ Nhu. Kiều Âu chỉ nói cho Tư Đằng Ngũ Hoạ Nhu rất nhớ anh ta, hi vọng anh ta ăn cơm thật ngon, ngủ ngon, có chuyện gì đợi đến sau phiên toà mới nói.
Thở dài, đối với Kiều Âu cũng cảm thấy rất vô lực trước chuyện đã xảy ra nhưng tuyệt đối sẽ không để cho hai người đó có chuyện.
Chuyện này tối hôm qua huyên náo có chút lớn, nhiều người biết, đã đánh duy trì trật tự rồi lại xảy ra án mạng rồi, nếu còn có thể đem thả người hoặc bảo lãnh thì Kiều Âu cũng sẽ bị người ta dìm cho hoàn toàn mạt hắc rồi. Phải biết, Tư Đằng là người của Kiều Âu!
Bây giờ Kiều Âu chỉ có thể chờ, chờ tòa án quân sự mở phiên toà, trước đó, duy nhất anh chỉ có năng lực làm cho hai người bọn họ chính là không ngừng tìm quan hệ, nhưng muốn mua chuộc quan toà quân giáo hoàng gia là chuyện vô cùng khó, không cẩn thận bị phát hiện sẽ gây thêm chuyện không tốt.
Anh còn nhớ tối hôm qua tức giận gọi điện thoại cho Kiều Nhất Phàm, nhưng Kiều Nhất Phàm cũng đã nói, để cho bọn họ dẫn người đi, đó là chuyện vô cùng bất đắc dĩ. Kiều Âu nghĩ thầm, chuyện này không phải là không nguyên cơ. Từ khi thành lập trường quân đội Thúy Bình sơn đến nay, còn chưa xuất hiện chuyện dân công bên ngoài dám can đảm đùa giỡn nữ binh, vừa xuất hiện lại liên quan đến người bên cạnh anh. Suy đi nghĩ lại, chuyện này cũng sẽ không đơn giản như vậy.
Kiều Âu chưa bao giờ tin tưởng cái gì trùng hợp, những thứ nói nhảm đó đều là nói cho người không có khả năng để tự mình an ủi. Chớp mắt mấy cái, ôm chặt cô gái bảo bối trong ngực, nghĩ thầm chuyện này tốt nhất không có quan hệ với Cung Ngọc Gia, nếu quả như thật là hắn làm, như vậy, có cướp đoạt hết quyền thừa kế của hắn cũng vẫn có lợi cho hắn quá rồi!
**********************
Khóc một lát, Lam Thiên Tình biết, khi Kiều Âu nói trước hết chờ một chút nhìn lại một chút liền bày tỏ chuyện này thật rất khó giải quyết. Từ trong ngực Kiều Âu bò ra ngoài, lau lau nước mắt, cũng sẽ không làm ầm ĩ. Lúc này, sợ là ở bên trong lòng Kiều Âu cũng đang không chịu nổi. Bỏ qua Ngũ Hoạ Nhu không nói, chỉ chuyện Tư Đằng ở trong phòng tạm giam ngây ngô, nhất định cũng sẽ khiến Kiều Âu đau lòng.
Kéo tay Kiều Âu, cô giương mắt nhìn anh: "Em có thể đi thăm bọn họ không?"
Kiều Âu cau mày, rất xin lỗi mà lắc lắc đầu. Lam Thiên Tình còn nói: "Em có thể gặp bác sĩ tâm lý của Tiểu Nhu không?"
Kiều Âu nháy mắt mấy cái, đau lòng thở dài: "Được, anh sẽ dẫn em đi."
Dọc đường đi đến bệnh viện quân khu, Lam Thiên Tình muốn lôi kéo Kiều Âu đi siêu thị mua đồ, nói là Ngũ Hoạ Nhu thích ăn nhất, vừa nhìn thấy các loại ăn uống, cái gì phiền não cũng không có, đối với cô ấy mà nói ăn uống chính là trị liệu tốt nhất.
Nhưng siêu thị là nơi rất đông người, càng thêm khó lòng phòng bị, lần trước Lam Thiên Tình bị người bắt đi khiến anh cho đến bây giờ vẫn còn sợ hãi, nói gì cũng không chịu đi.
Cuối cùng Kiều Âu bị cô huyên náo hết cách rồi, dứt khoát lấy giấy bút để cho cô viết tên các đồ ăn vặt, để cho thủ hạ đi mua xong thì sai người đưa đến cho Ngũ Hoạ Nhu.
Bởi vì bác sĩ kia hôm nay vừa lúc trực đêm, cho nên Kiều Âu đưa Lam Thiên Tình đến thẳng phòng làm việc của bác sĩ ở bệnh viện quân khu. Bốn vệ sĩ cận thân đuổi theo, Kiều Âu ôm Lam Thiên Tình bảo hộ ở trong ngực, để cho thân thể mình che hơn nửa người cô.
Mới vừa đi cửa văn phòng của vị bác sĩ kia, bên trong chợt truyền đến một giọng nữ quen thuộc. Cô bác sĩ kia đang khóc, âm thanh cũng nghẹn ngào. Mặc dù cửa phòng làm việc đang đóng, nhưng là giọng cô rất lớn.
"Ô ô ~ tôi chính là không thể quên được anh ấy, tôi cũng không biết phải làm sao. Trải qua đêm hôm ấy, cuối cùng tôi cảm giác mình đã không còn hoàn chỉnh, ngày ngày cầm 100 đồng lần cuối cùng anh ấy cho tiền thuê xe phí, ngày ngày nhìn, ô ô ~ ngày đó tôi tự mình đi bộ ba giờ để trở về, đều không nỡ dùng tiền anh ấy cho. Ô ô ~ tôi không biết phải làm sao, ô ô ~ tôi đều bị anh ta chơi đùa thế nhưng lại không quan tâm đến tôi, ô ô ~ tôi đã nói tôi nguyện ý lui tới thử một chút với anh ta ~ ô ô ~ anh ấy đều không quan tâm tôi, ô ô ~ tôi không dám tới ban ngày, ban ngày nhiều người, sợ gặp gỡ người quen, ô ô ~ tôi chỉ có buổi tối tới ~ ô ô ~"
Lam Thiên Tình chỉ cảm thấy cánh tay Kiều Âu ôm mình cứng đờ trong nháy mắt. Cô ngẩng đầu nhìn anh căng thẳng và ánh mắt ấm ức, lại cẩn thận nghe âm thanh nói chuyện bên trong, cô bị sợ đến vội vàng bụm miệng!
Kiều Âu vốn là còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, nhưng khi nhìn thấy nét mặt Lam Thiên Tình giống như thấy quỷ, anh rốt cuộc khẳng định, không phải là đang nằm mơ, mà bên trong chính là cô gái đang khóc.
Bàn tay chợt nắm chặt thành quả đấm, hơn nữa giữa ngón tay còn kêu răng rắc, quanh thân Kiều Âu phát ra một cỗ khí lạnh, khiến Lam Thiên Tình cũng không tự giác rụt cổ một cái.
"Ở chỗ này coi chừng."
Kiều Âu nghiêng đầu hướng về phía thủ hạ sau lưng cửa phân phó một câu rồi ôm sát Lam Thiên Tình bước nhanh đến phía trước, đẩy cửa vào.
Lí Diệp Lỗi oán trách gầm nhẹ một câu, gào xong, đỡ đầu liền nghiêng mặt nhìn Lam Thiên Tình: "Tình Tình, không có sao chứ?"
Lam Thiên Tình nhìn hai tròng mắt Kiều Âu phun ra ngọn lửa, không dám thở mạnh, nhíu nhíu mày, lắc đầu một cái. Đều cùng Kiều Âu quen như vậy rồi, Lam Thiên Tình tự nhiên rõ ràng mới vừa rồi xe quẹo cua liên tục chạy nhanh là ý gì, mà lúc này thắng xe khẩn cấp là ý gì. Lam Thiên Tình ước chừng, tám phần là Kiều Âu không chịu nổi, muốn ngả bài.
Lại nói, trong ngày thường ỷ vào Kiều Âu cưng chiều mình, cho nên ở một chút không quan trọng chuyện nhỏ lên, cô đã dần dần dưỡng thành đối với anh xức xức tiểu tính tình thói quen rồi, Kiều Âu cũng vui vẻ đi dụ dỗ cô, dù sao đó là nàng dâu nhà mình, nhiều hò hét lại không lỗ.
Nhưng là, nếu như Kiều Âu tính khí thật lên tới, mà Lam Thiên Tình cũng cảm thấy anh giận thật, như vậy, cô liền lập tức câm miệng, giao tất cả cho Kiều Âu tới xử lý. Phải nói, đây là phương thức xử sự khôn khéo, thông minh của Lam Thiên Tình. Theo ý cô, khi người đàn ông của mình tức giận, cô kia liền im miệng, đây không phải là uất ức gì, không phải là ẩn nhẫn, mà là vì tốt hơn yêu nhau cùng chung đụng.
Nhưng bộ dạng này của cô tương tự với chấp nhận uất ức, lập tức để cho Lí Diệp Lỗi hoảng hốt lo lắng. Bởi vì ở trong trí nhớ Lí Diệp Lỗi, nha đầu này luôn luôn tự lập, tự mình cố gắng, cá tính có chút lạnh lùng, có cái gì uất ức cũng vẫn giấu ở trong lòng không đụng thì không biết hàng, mặt cô không chút thay đổi thì cũng thôi đi, Lí Diệp Lỗi cũng quen rồi tình trạng mặt nóng dán mông lạnh của cô, nhưng bây giờ cô chợt nhíu nhíu mày, Lí Diệp Lỗi nghĩ thầm, là tám phần cô thật sự có chỗ không thoải mái.
"Tình Tình, rốt cuộc có chuyện gì hay không ? Có phải là có chỗ nào không thoải mái, nhất định phải nói ra!"
Vừa nói, vừa dùng ánh mắt nóng bỏng khẩn trương nhìn khắp người Lam Thiên Tình, làm cho Lam Thiên Tình chỉ biết ngoảnh đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Kiều Âu kéo lên tay sát, đem xe tức hỏa, sau đó nghiêng người sang nhìn cái này hơn nửa người cũng cắm vào trước mặt, ngăn mình cùng Lam Thiên Tình giữa cậu nhỏ, mặt không chút thay đổi, bất đắc dĩ vả lại nghiêm túc tuyên bố: "Cậu nhỏ, có chuyện này tôi phải nói cho cậu biết, mặc dù sau đó có thể sẽ đau lòng, nhưng là đàn ông sẽ phải dũng cảm đối mặt, huống chi, thất tình là chuyện mà một người trưởng thành cần phải trải qua. Khi đã trải qua một lần thất tình, lần sau gặp đúng người, cũng có thể yêu nhau tốt hơn, đúng không?"
Kiều Âu tự nhận là đã nói đủ uyển chuyển, cũng đủ rõ ràng. Xác định Lí Diệp Lỗi đã phần nào hiểu được ý tứ trong lời nói của mình. Lí Diệp Lỗi lưu luyến không rời, thu hồi ánh mắt quan sát Lam Thiên Tình, vẻ mặt có chút mờ mịt, sau đó nhìn chằm chằm Kiều Âu, rất là vô tội nói một câu: "Cái gì? Ngươi mới vừa nói cái gì ?"
Cổ của Lam Thiên Tình chua chua, khuôn mặt nhỏ nhắn gắt gao nhìn phía ngoài cửa sổ, thiếu chút nữa không nhịn được cười phá lên. Cái cậu nhỏ này, đem lời nói Kiều Âu làm như không thấy, thật ác độc!
Mà Kiều Âu nhìn trước mắt vẻ mặt thuần khiết vô tội của cậu nhỏ, đột nhiên có một chút kích động muốn đánh người. Nâng tay bóp trán, thở dài, muốn điên rồi!
Trong lúc Kiều Âu đang phát điên, Lam Thiên Tình chợt quay mặt nhìn Lí Diệp Lỗi, vẻ mặt rất nghiêm túc: "A Lỗi, có việc này tôi nhất định phải nói cho cậu biết."
"Cái gì?"
Lần này, Lí Diệp Lỗi thật khẩn trương. Phải nói Lam Thiên Tình không thèm để ý đến cậu thì trong lòng Lí Diệp Lỗi còn có chút bình thường nhưng lần này Lam Thiên Tình nghiêm túc nhìn mình chằm chằm như vậy lại khiến cậu có dự cảm xấu.
Lam Thiên Tình nháy mắt mấy cái, liếc nhìn về ánh mắt nghi hoặc Kiều Âu, lại chuyển mắt nhìn về phía Lí Diệp Lỗi. Cô hiểu, Kiều Âu đang có chút xấu hổ, nhìn ra được tình cảm của hai cậu cháu cũng không tệ lắm, nếu không anh ấy sẽ đối phó như với Cung Ngọc Gia rồi.
Kiều Âu mới vừa nói như vậy là muốn khiến Lí Diệp Lỗi cảm thấy bị tổn thương xuống đến thấp nhất thôi. Dù sao ở trong mắt Kiều Âu, Lí Diệp Lỗi vẫn còn nhỏ tuổi, hơn nữa còn có quan hệ của ông ngoại Kiều Âu. Vì vậy mới vừa rồi trong lòng Lam Thiên Tình rối rắm một lúc lâu, quyết định mình sẽ đem chuyện này gánh vác đi. Mặc kệ nói thế nào, đối với Lí Diệp Lỗi mà nói, cô chỉ là người phụ nữ, là một giấc mơ, là một mê luyến, giấc mộng này không thành thì có thể tìm một người khác là được, nhưng Kiều Âu chính là người thân đối với Lí Diệp Lỗi. Cái từ người thân này, ở trong lòng của Lam Thiên Tình vẫn luôn đặt ở một vị trí rất quan trọng.
"Lí Diệp Lỗi, tôi đã yêu, hơn nữa đã kết hôn."
Cô rất thản nhiên nhìn hắn, mắt to trong suốt không có bất kỳ tình cảm, không có áy náy, không có tiếc nuối, không có cảm giác thương tổn. Cô dùng ánh mắt này chính là nói cho Kiều Âu biết, đối với Lí Diệp Lỗi cô không có tình cảm, cũng chính là nói cho Lí Diệp Lỗi biết giữa hai người bọn họ không thể có tình cảm yêu đương nào.
Trong nháy mắt, Lí Diệp Lỗi cho là cô đang nói đùa, ngây ngốc cười hai cái, sau đó ánh mắt nhìn Lam Thiên Tình vẫn như thế, cho dù cười cũng không có biến hóa xảy ra, lần này cậu mơ hồ bắt đầu tin.
"Tình Tình, cậu...cậu đã kết hôn? Với ai?"
"Cùng cháu!" Kiều Âu cất tiếng nói chuyện.
Anh không thể không nói. Thời điểm này là một đàn ông nên đứng ra. Trong buồng xe lập tức yên tĩnh. Lí Diệp Lỗi nhìn Lam Thiên Tình một chút, lại nhìn Kiều Âu một chút, sau đó một người ngu ngốc đần độn quay lại chỗ ngồi phía sau xe. Cái đầu nhỏ cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Lam Thiên Tình không muốn tổn thương cậu, nhưng cô đã là vợ của Kiều Âu, hiện tại cô quan tâm nhất là làm thế nào để Kiều Âu thoải mái. Thở dài, Lam Thiên Tình nhìn Lí Diệp Lỗi có chút bối rối, độc ác quyết định để cậu ấy hoàn toàn đứt hẳn niệm tưởng với mình.
"Lí Diệp lỗi, cậu còn nhớ không?, trước kia cậu đã hỏi tôi, có phải bị một kẻ có tiền bao nuôi rồi, lúc ấy tôi đã nói có, là tôi bị người ta nhận nuôi. Khi đó, người nhận nuôi tôi chính là Kiều Âu, là anh ấy đi cô nhi viện dẫn tôi về, cho tôi một mái nhà che mưa che gió, rất chăm sóc tôi, rất thương tôi, như vậy tôi dần dần yêu anh ấy. Sau khi đến kỳ nghỉ hè, tôi nhớ tới, nếu như thi đại học sẽ phải đi ngoài tỉnh đi học, thì không thể ở cùng một chỗ với Kiều Âu cho nên tự tôi đã nói với Kiều Âu, tôi muốn học trường quân đội. Chúng tôi chính là như vậy yêu nhau, hiện tại chúng tôi đã lãnh giấy hôn thú rồi, là vợ chồng hợp pháp. Mới vừa rồi Kiều Âu nói muốn đến thăm cậu nhỏ, tôi vẫn không biết người cậu của anh ấy lại là cậu, lúc cậu mở cửa xe, tôi cũng bối rối, mới biết. Cho nên, về sau, cậu cũng không cần để tình cảm với tôi, có được không?"
Lam Thiên Tình nói từng chữ từng câu đều đem hình tượng Kiều Âu vô cùng tốt đẹp, là người tốt bụng nuôi dưỡng và giúp đỡ cô nhi, còn do cô chủ động trong mối quan hệ tình cảm. Nói như thế, đối với Lí Diệp Lỗi mà nói gần như có chút tàn nhẫn, nhưng chuyện tình cảm không thể kéo dài như vậy, lúc này vô tình nhưng lại rất có tình. Kiều Âu đưa ra bàn tay nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé của Lam Thiên Tình, cô ngước mắt, nhìn ánh mắt thâm tình của anh, khẽ mỉm cười ấm áp.
Hành động nhỏ như vậy của bọn họ được Lí Diệp Lỗi nhìn thấy đã đủ để chứng minh quá nhiều tình cảm họ dành cho nhau. Nháy mắt mấy cái, Lí Diệp Lỗi đỏ mắt nhưng vẻ mặt cũng cười, nhẹo đầu, có chút khàn khàn: "Tôi, vậy tôi chúc mừng hai người, ha ha."
Kiều Âu biết tiểu tử này bị thương, lúc vừa nhìn thấy Lam Thiên Tình cậu ta rất kích động, sau khi lên xe còn bô bô nói không ít, đều đủ để thấy Lam Thiên Tình có vị trí không nhỏ trong lòng cậu ấy.
"Cậu nhỏ, cậu?"
Thật không có việc gì chứ?
Nhưng Kiều Âu hỏi không được nửa câu sau. Mặc kệ nói thế nào, là mình đoạt lấy lòng của người mà họ thương yêu, bây giờ lại nói lời an ủi, nghe thế nào cũng có chút giả dối. Hơn nữa Kiều Âu và Lí Diệp Lỗi lui tới nhiều năm như vậy, rất rõ ràng tiểu tử này rất cứng đầu, bây giờ lại có thể nói lời chúc phúc, hiển nhiên là bởi vì không muốn phá hư tình cảm với Kiều Âu, cũng như của Lam Thiên Tình. Kiều Âu biết cậu nhỏ này rất thiện lương.
Lí Diệp Lỗi chớp mắt mấy cái, cố nén không cho nước mắt rớt xuống, nhưng là trên lông mi lại đành dính vào một tầng nước đọng.
Nhìn cậu ta như vậy lại khiến Kiều Âu hơi nhíu lông mày khẩn trương nhìn cậu, lại nhìn Lam Thiên Tình, trong tròng mắt có chút áy náy, nhưng Lí Diệp Lỗi lại mỉm cười một cách tự nhiên: "Ha ha, các ngươi đừng nhìn tôi như vậy, tôi không còn nhỏ nữa, thất tình mà thôi, không có gì lớn. Hơn nữa, Tình Tình mất tích, tôi vẫn lo lắng cô ấy bị người xấu lừa gạt, trong lòng vẫn nghĩ chỉ cần cô ấy cảm thấy thật tốt là được. Bây giờ biết Lam Thiên Tình đi với cậu, vậy tôi càng yên tâm, đúng không ? Ha ha."
Lí Diệp Lỗi nói xong, vò tóc: "Tôi còn đang suy nghĩ, cậu sẽ tìm nàng dâu thế nào, cậu xem lại bản thân một chút, cũng nhiều tuổi như vậy mà còn không kết hôn, thì ra là muốn tìm cô gái nhỏ a. Nhưng như vậy cũng tốt, Tình Tình nhỏ hơn cậu nhiều tuổi như vậy, là cậu chiếm tiện nghi, về ngươi sau phải nhường nhịn cô ấy một chút, đối xử tốt với cô ấy. Nếu không, tôi nhất định sẽ đánh đòn !"
Nói xong, không khí trong xe càng ngày càng quỷ dị. Lí Diệp Lỗi có chút xấu hổ, suy nghĩ một chút, mình cũng không biết mình đang nói cái gì, tóm lại trong không gian yên tĩnh chỉ nghe thấy chính tiếng của bản thân liên tục không ngừng.
Cuối cùng, dứt khoát nhắm hai mắt, cau mày nói nhao nhao: "Tôi mặc kệ! Tôi muốn ăn hải sản! Tôi muốn ăn ở tiệm Long Hà!"
Nói một lát, phát hiện không có ai đoái hoài đến mình, có chút bị thương mở hai mắt ra, phát hiện Kiều Âu và Lam Thiên Tình đang nhìn mình cười. Vò tóc, cảm giác mình cũng rất ngu, cười theo.
Dọc theo đường đi, không khí trong xe chợt thoải mái rất nhiều, xe Kiều Âu lái không còn lắc lư hoặc phanh gấp mà là rất vững vàng chạy nhanh, trước mặt vẫn là đội xe cận thân bảo vệ của nhà họ Kiều. Mặc dù Lí Diệp Lỗi đau lòng muốn chết, nhưng nhìn hình ảnh yêu nhau ngọt ngào của Kiều Âu và Lam Thiên Tình, trong lòng cũng thăng bằng không ít. Ít nhất so sánh giữa bản thân mình và Kiều Âu thì Kiều Âu có năng lực cho Lam Thiên Tình nhiều hạnh phúc hơn. Chỉ cần là cô có thể hạnh phúc, cậu liền thỏa mãn. Nghĩ như vậy, trong lòng cũng sẽ không đau thương nhiều nữa. Nhưng do Kiều Âu lấy mất bảo bối trong lòng nên cậu cũng phải hung hăng ăn thật nhiều mới được!
Vì vậy, Lí Diệp Lỗi liền nói muốn ăn lẩu hải sản, lại muốn ăn hải sản nướng. Kiều Âu bị huyên náo nhức đầu, trực tiếp muốn bao trọn một phòng hào hoa, đem tất cả thức ăn trên bàn lớn đến, bên trái để cái lẩu, bên phải để vĩ nướng.
Một bữa cơm, Lí Diệp Lỗi sửng sốt ăn trong chừng bốn giờ!
Cuối cùng, thoải mái dựa vào ghế ợ lên no nê: "Kiều Âu, tôi ăn no rồi!"
Kiều Âu sờ mũi một cái, nghĩ thầm, cậu ta đã ăn uống no đủ, có thể nói một chút chuyện nhà họ Cung rồi. Cũng không biết tiểu tử này chuẩn bị tốt nghiệp, nhiều bài tập, cộng thêm hôm nay lại thất tình, mà lại nói chuyện nhà họ Cung thì cậu ta có thể chịu nổi hay không ?.
Lam Thiên Tình nhìn Kiều Âu không có muốn thay đổi ý định, cũng hiểu mục đích Kiều Âu muốn dẫn Lí Diệp Lỗi đi ăn cơm còn chưa đạt, cho nên đang rối rắm. Lôi kéo tay áo Kiều Âu, Lam Thiên Tình cười một tiếng: "Nếu không, về nhà xem ông ngoại nói thế nào."
Kiều Âu nhẹ nhàng vuốt má Lam Thiên Tình, cưng chiều cười một tiếng: "Được!"
Mà lúc này Lí Diệp Lỗi cũng phản ứng lại, Kiều Âu hôm nay tới tìm cậu, không phải chỉ muốn cho biết mối quan hệ với Lam Thiên Tình, như vậy trước đó nhất định có chuyện muốn tìm cậu.
"Kiều Âu, có chuyện gì thì nói thẳng đi, ta không phải là dạng người yếu ớt, ta là một đấng mày râu, năng lực chống đòn cũng không có sao?"
Kiều Âu nghe Lí Diệp Lỗi nói như vậy, cười hì hì một tiếng, sau lại cảm giác mình luống cuống, thu lại nụ cười, rất nghiêm túc nhìn về phía Lí Diệp Lỗi: "Cậu nhỏ, cháu theo Tình Tình gặp phải phiền toái."
"Thế nào?"
Lí Diệp Lỗi đầu óc nhanh chóng triển khai, chẳng lẽ là nhà họ Kiều ghét bỏ thân phận và bối cảnh mà nói Lam Thiên Tình không đủ tư cách?
Tròng mắt Kiều Âu sáng lên, nắm tay Lam Thiên Tình rồi bắt đầu kể lại tỉ mỉ chuyện Lam Thiên Tình được nhà họ Đoàn, còn nói đến chuyện tình Cung Ngọc Gia, nói Cung Ngọc Gia thích Lam Thiên Tình, còn luôn là thừa dịp bất ngờ muốn nhúng chàm cô, cợt nhả cô, Kiều Âu vốn là có thể bảo vệ được cô, nhưng thân phận của Cung Ngọc Gia rất đặc biệt, cho nên làm cho Kiều Âu thật khó khăn.
Lí Diệp Lỗi vốn là không có phản ứng gì, nghe được Lam Thiên Tình là con cháu lưu lạc bên ngoài của nhà họ Đoàn mới bừng tỉnh hiểu ra mình đã nghe qua lời đồn đãi như vậy nhưng là mải lo học nên không để vào trong lòng.
Nhưng là nghe Kiều Âu nói, Cung Ngọc Gia thừa dịp Kiều Âu không có ở đây, hơn nửa đêm buộc Lam Thiên Tình đi phòng của hắn, ép buộc hôn cô khiến Lí Diệp Lỗi không thể ngồi yên. Bản thân cậu nhỏ cũng chúc phúc rồi, thế mà Cung Ngọc Gia là cậu lớn còn có cái gì không hài lòng?
Huống chi, đó là người phụ nữ của cháu ngoại mình mà Cung Ngọc Gia còn đối xử như vậy với Lam Thiên Tình, hắn có còn là người hay không ?
"Ngươi cứ nói đi, ta có thể giúp ngươi thế nào?"
Thật ra thì cậu muốn nói, cậu có thể giúp thế nào để Lam Thiên Tình không bị Cung Ngọc Gia quấy rầy, nhưng câu nói này ra đến miệng còn hơi quẹo khúc quanh. Kiều Âu sáng mắt, xấu xa cười, khẽ nghiêng nghiêng, ghé vào bên lỗ tai hắn nói hồi lâu lời nói.
Đợi khi bọn họ đi ra khỏi phòng ăn đã vừa đến lúc ăn cơm tối. Kiều Âu cười cười, ôm vai Lí Diệp Lỗi: "Cậu nhỏ, nếu không chúng ta lại quay lại ăn một bữa?"
Lí Diệp Lỗi tức giận:"Được rồi! Ngươi cho ta là heo à! Nơi này thì có xe điện ngầm, ta về nhà trước!"
Còn để cho cậu quay lại ăn nữa, đùa gì thế, buổi trưa ăn nhiều như vậy, đến bây giờ còn một chút cũng chưa tiêu hóa!
Kiều Âu nhìn ra cậu đang đối mặt với sự lúng túng và mất mác, vì vậy gật gật đầu, không cưỡng cầu nhưng vẫn phái thủ hạ đưa Lí Diệp Lỗi đi ngồi tàu điện ngầm. Cứ như vậy, Kiều Âu mang theo Lam Thiên Tình trở về, ánh nắng chiều tựa như gấm, nhìn ráng đỏ ngoài cửa sổ, cảm thấy vui vẻ, chợt nhớ tới cái gì, nắm tay cô cười cười, nói, không bằng đưa cô đingắm hoàng hôn trên biển một chút. Lam Thiên Tình sững sờ, ngay sau đó nhớ tới cái gì. Người này, thật là nhỏ mọn!
Không phải là lần trước cùng Mộ Tử Tiêu đi chơi một buổi chiều nha, lại nói Kiều Âu cũng đi theo, cũng biết bọn họ không có xảy ra chuyện gì nhưng tự nhiên mà nghĩ muốn dẫn cô đi xem hoàng hôn, lòng dạ Tư Mã Chiêu a.
Nhắc tới cũng lạ, hôm đó Mộ Tử Tiêu đưa Lam Thiên Tình đi chơi bên bờ biển có phải sẽ xông vào mò mẫm giày vò trong đầu Kiều Âu hay không. Lúc trước Kiều Âu hắn còn đang suy nghĩ Lam Thiên Tình có tham muốn giữ lấy quá mạnh mẽ, hiện tại phát hiện, thật ra mình cũng có tham muốn giữ lấy không ít hơn nha đầu này bao nhiêu đâu.
Kiều Âu luôn nghĩ nếu có cơ hội phải dẫn Lam Thiên Tình đi bờ biển trong ký ức của cô vẫn còn chuyến đi với Mộ Tử Tiêu, lần nữa phải thêm vào trong ký ức ấy một khoản bao trùm quá khứ, sau đó mỗi lần Lam Thiên Tình trở lại bờ biển cũng sẽ nhớ, thật ra thì cô và Mộ Tử Tiêu cùng đi chơi đùa cũng không có gì, bởi vì Kiều Âu cũng mang cô tới, hơn nữa chơi càng vui vẻ hơn.
Phải nói, người đàn ông này dụng tâm quá sâu với Lam Thiên Tình! Muốn mơ tưởng chiếm đoạt hoàn toàn ký ức của cô!
Lam Thiên Tình tuy chỉ có 17 tuổi nhưng thông minh cũng tuyệt đối không thua bất kỳ người trưởng thành nào. Sự nhỏ mọn này của Kiều Âu, sao cô lại không hiểu cơ chứ? Bĩu môi, Lam Thiên Tình cố ý đùa không chút để ý liền lắc đầu: "Đừng! Không bằng chúng ta đi tìm Tư Đằng và Tiểu Nhu đi, một ngày một đêm không gặp, em muốn gặp bọn họ, buổi tối cùng nhau ra ngoài đi dạo đi!"
Kiều Âu chợt im lặng không nói gì. Lam Thiên Tình nhịn cười, tiếp tục vô tội nói: "Nếu không, không ra đi dạo cũng được. Chúng ta bốn người có thể cùng nhau ở trong biệt thự xem TV một chút, trò chuyện, đánh bài, có được không?"
Lần trước Kiều Âu nằm viện, bọn Tư Đằng dạy Lam Thiên Tình đánh bài, mới vừa học được đánh bài, nhất là đối với người chưa từng có kinh nghiệm chơi bời như Lam Thiên Tình mà nói, không thể nghi ngờ là hấp dẫn không nhỏ.
Trước ở trong phòng ngủ ký túc xá, lúc rảnh rỗi cũng xem qua bọn Trần Hiểu Đan chơi bài nhưng khi đó cô luôn hâm mộ ở một bên nhìn, trong lòng ngứa ngáy lại không dám nói mình chưa bao giờ chơi bài. Cái niên đại này, đều đến tuổi lên đại học còn không biết chơi bài xì phé, là chuyện rất mất mặt. Hơn nữa ngày đó ở trong phòng bệnh Kiều Âu, khi Lam Thiên Tình vẻ mặt mong đợi cầm bộ bài Tư Đằng mua được nói với anh ta có thể dạy cô hay không khiến Ngũ Hoạ Nhu giật mình sửng sốt, làm Lam Thiên Tình mắc cỡ nửa ngày không có lên tiếng.
Phải đến khi Kiều Âu lạnh mặt nhìn Tư Đằng, Tư Đằng cẩn thận nhắc nhở Ngũ Hoạ Nhu thì cô ấy mới không cười nhạo nữa. Nghĩ kỹ lại, Kiều Âu người đàn ông này, có lúc thật vẫn rất thân thiết.
Mỉm cười, Lam Thiên Tình đang mơ màng với ý nghĩ nhỏ mọn trong đầu, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt Kiều Âu, lúc cô nhắc tới Ngũ Hoạ Nhu trong nháy mắt thoáng căng thẳng.
Trong buồng xe an tĩnh một lúc lâu, Lam Thiên Tình nhìn đường trước mắt không giống như là trở về biệt thự, không khỏi cau mày. "Kiều Âu! Anh phải đưa em đi đến nơi đó"
Kiều Âu giật giật hầu kết, chợt cười cười: "Đi một nơi rất thú vị. Trước kia em chưa đến"
"Oh." Lam Thiên Tình chậm rãi ứng tiếng, cảm giác có chút kỳ cục, suy nghĩ một chút, cầm điện thoại di động của mình gọi cho Ngũ Hoạ Nhu. Nhưng gọi đến hai, ba lần, điện thoại Ngũ Hoạ Nhu vẫn tắt máy.
"Làm cái gì mà sao lại tắt máy tối hôm qua đến bây giờ?"
Cau mũi một cái, Lam Thiên Tình lại gọi cho Tư Đằng nhưng nhiều lần cũng lại tắt máy. Lần này, rốt cuộc cô cảm thấy có gì đó không được bình thường.
Bởi vì Tư Đằng từng nói với Lam Thiên Tình, nếu như điện thoại di động của anh ta tắt máy, chỉ có hai loại tình huống, một là anh ta đang lâm vào tuyệt cảnh, còn lại là anh ta và Kiều Âu đang ở chung một chỗ như hình với bóng, hơn nữa lúc đó họ đang an toàn.
Trước kia, Tư Đằng phục vụ hết Kiều Âu sau khi Kiều Âu vào phòng và tắt đèn ngủ, anh ta sẽ canh giữ ở phòng khách hoặc đến phòng khách, tắt điện thoại di động và ngủ.
Sau một lần Ngũ Hoạ Nhu nửa đêm muốn nói chuyện phiếm, anh ta không kịp bắt máy nên từ đó trở đi, Tư Đằng luôn mở điện thoại suốt 24 giờ. Chuyện này, từng khiến Ngũ Hoạ Nhu rất tự hào và nhắc với Lam Thiên Tình khi còn ở biệt viện nhà họ Đoàn.
Lúc ấy Ngũ Họa Nhu còn mặt cảm động nói, Tư Đằng là một người đàn ông tốt, sẽ để ý đến tâm ý của cô ấy, hơn nữa còn vì cô ấy mà thay đổi. Suy nghĩ một chút những thứ này, Lam Thiên Tình không khỏi càng nhíu chặt lông mày. Nghiêng đi đầu nhìn người đàn ông bên cạnh đang nghiêm trang lái xe, vẻ mặt Lam Thiên Tình Âu ám.
Kiều Âu cảm nhân ánh mắt nóng bỏng của cô, nghiêng đầu liếc mắt một cái, cười cười: "Bà xã ~, có phải em phát hiện chồng em càng ngày càng đẹp trai không?"
Lam Thiên Tình không để ý đến bộ dạng không đứng đắn của Kiều Âu, nghiêm túc hỏi: "Kiều Âu, rốt cuộc thế nào? Tư Đằng không thể nào tắt điện thoại di động , bọn họ rốt cuộc ở nơi nào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tối hôm qua Cung Ngọc Gia đã nói bên hồ xảy ra chuyện, chợt giống như một khối đá lớn đè ở trong lòng cô không thở nổi. Kiều Âu tối hôm qua nói cho cô biết, nói là Ngũ Hoạ Nhu và Tư Đằng trở về biệt thự ân ái nhưng là hai người kia đều sẽ không cố ý tắt máy. Chuyện này thật là quỷ dị.
Kiều Âu chợt giảm tốc độ xe, đem xe chậm rãi dừng sát ở ven đường. Giờ phút này sắc trời còn có chút điểm sáng màu xanh dương, giống như là rạng sáng bốn năm giờ giữa hè, nhưng thái độ Lam Thiên Tình lại như đêm khuya trời đông cực kỳ giá rét.
Kiều Âu biết không gạt được cô nữa rồi, và cũng không có ý định lừa gạt nữa rồi. Giơ tay bật đèn trần xe, sau đó nắm thật chặt hai tay Lam Thiên Tình, vẻ mặt thành thật thậm chí có chút ít tâm địa nhìn cô: "Bà xã, chuyện này anh không nói cho em biết trước là vì không muốn em lo lắng. Anh muốn hai ngày nữa đưa được họ về rồi mới nói với em, như vậy em sẽ an tâm hơn."
Lam Thiên Tình nhìn thái độ Kiều Âu, lo lắng trong càng lớn. Không cần phải nói, Tiểu Nhu là bạn thân tốt nhất lại là trợ thủ, nên thân thiết như tỷ muội. Tư Đằng càng không cần phải nói rồi, thời gian quen biết còn lâu hơn so với Tiểu Nhu, ở trong lòng Lam Thiên Tình thì anh ấy giống nhau anh trai.
"Bọn họ, bọn họ, tối hôm qua xảy ra chuyện bên hồ nhỏ, phải không?"
Có chút hốt hoảng ấp úng, hốc mắt Lam Thiên Tình ngập nước. Kiều Âu căng thẳng, nha đầu này, anh không chịu được khi cô khóc, nhưng gần đây lại luôn rơi nước mắt, khiến anh rất đau lòng!
Giơ tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, Kiều Âu thở dài: "Chuyện không phải như em nghĩ. Từ từ để anh nói."
"Vâng" Đầu nhỏ lắc như trống bỏi, thậm chí Lam Thiên Tình đã nghĩ tới chuyện Ngũ Hoạ Nhu bị người ta cường bạo rồi, có thể đã xấu hổ rồi nhảy hồ tự sát, có thể Tư Đằng đuổi theo đem những người đó cũng đã giết, có thể thê thảm và đáng sợ như vậy hay không?
Kiều Âu thật sự là không thể nhìn bộ dáng này của Lam Thiên Tình, cởi dây an toàn của bản thân và của cô ra,sau đó ôm cô thật chặt vào trong ngực.
"Bà xã, tối hôm qua Ngũ Hoạ Nhu cùng Tư Đằng náo loạn rồi khó chịu chạy mất, sau lại bị ba dân công đang xây dựng phòng ăn mới đuổi theo, mạnh mẽ lôi về trong lán của họ. Ba người kia uống rượu, mất đi lý trí, muốn cưỡng bức Ngũ Hoạ Nhu, nhưng sau khi cởi dây trói tay chân cho cô ấy, mới phát hiện thì ra là Ngũ Hoạ Nhu biết võ công. Ba người kia cùng Ngũ Hoạ Nhu đánh nhau, y phục Ngũ Hoạ Nhu bị xé một nửa, nhưng lại thất thủ đánh chết một người trong đó, còn dư lại hai dân công thấy choáng, chạy ra ngoài hô to cứu mạng. Lúc Tư Đằng biết được tin thì đã khuya lắm rồi, khi đó đội duy trì trật tự đã đến lán công nhân để thẩm vấn Ngũ Hoạ Nhu làm tường trình. Tư Đằng vừa nhìn y phục trên người Ngũ Hoạ Nhu bị xé phá rồi, nhất thời xúc động nhịn không được, không để cho đội duy trì trật tự mang Ngũ Hoạ Nhu đi, đả thương duy trì trật tự, còn đánh hai dân công còn lại cho tàn phế."
Lam Thiên Tình không khỏi cả kinh, cô nhớ Tư Đằng và Ngũ Hoạ Nhu đều đã nói với cô, ở trong trường quân sự, đội duy trì trật tự là rất lợi hại, giống như cảnh sát võ trang bên ngoài xã hội, nhìn thấy cũng phải đi vòng, Tư Đằng đánh duy trì trật tự, còn đánh cho hai người kia tàn phế, cái này đã vượt ra khỏi phạm vi tự vệ chứ?
"Bây giờ Tiểu Nhu và Tư Đằng đang ở đâu?" Lam Thiên Tình ngẩng mặt lo lắng.
Kiều Âu có chút bất đắc dĩ, chớp mắt mấy cái, nhàn nhạt khạc ra mấy chữ: "Ở phòng tạm giữ, chờ ra tòa án quân sự."
"Tòa án quân sự? !" Lam Thiên Tình lập tức đẩy Kiều Âu ra, không thể tin được nhìn anh.
"Tiểu Nhu là phòng vệ chính đáng, nếu cô ấy không phản kích cũng sẽ bị cưỡng gian! Thất thủ giết người, nhiều nhất chỉ có thể coi là vượt quá phòng vệ! Mà Tư Đằng là nhất thời nóng lòng, hơn nữa, Tư Đằng là Thượng tá a, là người của anh, là người nhà họ Kiều, bọn họ không biết họ sao? Vậy thì anh sao không bảo lãnh hai người bọn họ ra?"
Nhìn Lam Thiên Tình giống như sư tử cái hầm hừ, Kiều Âu cũng khổ sở, điều chỉnh tốt cảm xúc, dịu dàng nói: "Tình Tình, nếu như đây là chuyện đã xảy ra phía ngoài trên xã hội, đừng nói Tư Đằng đem hai người kia đánh cho tàn phế, chính là Tư Đằng đem người đó giết, vậy cũng không coi là chuyện lớn. Nhưng vụ án xảy ra ở trường quân đội Thúy Bình Sơn, lúc ấy Tư Đằng và Ngũ Hoạ Nhu đều mặc quân trang. Tình Tình, trường quân đội Thúy Bình sơn là trường quân đội hoàng gia, kể cả con trai Tổng Thống phạm sai lầm cũng phải ra trước tòa án quân sự!"
Nếu như ở trường quân đội Thúy Bình sơn dễ nói chuyện như vậy, ban đầu lúc Kiều Âu kiên trì muốn tới tìm Lam Thiên Tình, Kiều Nhất Phàm cũng sẽ không lần nữa nhắc nhở Kiều Âu, để cho anh phải quý trọng tiền trình của mình, thận trọng từ lời nói đến việc làm rồi.
"Ô ô ~ vậy muốn làm thế nào? Tiểu Nhu cùng Tư Đằng có thể ngồi tù hay không? Ô ô ~ làm sao lại xảy ra chuyện như vậy? Ô ô ~"
Lam Thiên Tình lập tức lại khóc, "Tòa án quân sự" bốn chữ hình như quá mức nặng nề, đè lên tim cô khiến cô không thở nổi. Nếu như lúc này Kiều Âu cũng không cứu được Tư Đằng, như vậy cô còn có năng lực gì đi cứu Ngũ Hoạ Nhu?
Càng nghĩ càng đau lòng, càng nghĩ càng thấy mình vô dụng. Nước mắt nước mũi Lam Thiên Tình đều không khách khí chút nào bôi lên y phục của Kiều Âu, cũng không quản nó đắt cỡ nào. Hiện tại cô đang đau lòng, thương Ngũ Hoạ Nhu và Tư Đằng.
Kiều Âu vừa vỗ lưng vừa dụ dỗ cô: "Tối hôm qua anh đã đến thăm bọn họ, bọn họ ở đều ở phòng độc lập, anh nhờ vài quan hệ, cho bọn họ có thêm máy đun nước còn được khá một chút thức ăn. Hơn nữa, còn sai người cho Ngũ Hoạ Nhu một máy DVD và mấy bộ CD kịch vui và phim Hàn. Tinh thần của cô ấy không tốt, trong miệng vẫn nhớ tới mình giết người, anh đã an bài bác sĩ tâm lý đến xem qua. Còn Tư Đằng không phải lo lắng, chỉ cần Ngũ Hoạ Nhu thật tốt, thì anh ta sẽ thật tốt."
Kiều Âu sẽ không quên, tối hôm qua sau khi thăm Ngũ Hoạ Nhu anh mới đến chỗ Tư Đằng, Tư Đằng hối hận chuyện mình chọc tức Ngũ Hoạ Nhu, một mực chỉ hỏi tới cảm xúc của nha đầu kia. Suýt bị người ta luân gian, lại lỡ tay giết người, mặc dù cô đã tròn mười tám tuổi rồi, nhưng vẫn là cô gái nhỏ.
Kiều Âu không dám nói cho Tư Đằng biết tinh thần Ngũ Hoạ Nhu có chút bị kích thích, nếu anh ta biết chuyện, không chừng Tư Đằng có thể giết lính coi ngục đi cướp Ngũ Hoạ Nhu. Kiều Âu chỉ nói cho Tư Đằng Ngũ Hoạ Nhu rất nhớ anh ta, hi vọng anh ta ăn cơm thật ngon, ngủ ngon, có chuyện gì đợi đến sau phiên toà mới nói.
Thở dài, đối với Kiều Âu cũng cảm thấy rất vô lực trước chuyện đã xảy ra nhưng tuyệt đối sẽ không để cho hai người đó có chuyện.
Chuyện này tối hôm qua huyên náo có chút lớn, nhiều người biết, đã đánh duy trì trật tự rồi lại xảy ra án mạng rồi, nếu còn có thể đem thả người hoặc bảo lãnh thì Kiều Âu cũng sẽ bị người ta dìm cho hoàn toàn mạt hắc rồi. Phải biết, Tư Đằng là người của Kiều Âu!
Bây giờ Kiều Âu chỉ có thể chờ, chờ tòa án quân sự mở phiên toà, trước đó, duy nhất anh chỉ có năng lực làm cho hai người bọn họ chính là không ngừng tìm quan hệ, nhưng muốn mua chuộc quan toà quân giáo hoàng gia là chuyện vô cùng khó, không cẩn thận bị phát hiện sẽ gây thêm chuyện không tốt.
Anh còn nhớ tối hôm qua tức giận gọi điện thoại cho Kiều Nhất Phàm, nhưng Kiều Nhất Phàm cũng đã nói, để cho bọn họ dẫn người đi, đó là chuyện vô cùng bất đắc dĩ. Kiều Âu nghĩ thầm, chuyện này không phải là không nguyên cơ. Từ khi thành lập trường quân đội Thúy Bình sơn đến nay, còn chưa xuất hiện chuyện dân công bên ngoài dám can đảm đùa giỡn nữ binh, vừa xuất hiện lại liên quan đến người bên cạnh anh. Suy đi nghĩ lại, chuyện này cũng sẽ không đơn giản như vậy.
Kiều Âu chưa bao giờ tin tưởng cái gì trùng hợp, những thứ nói nhảm đó đều là nói cho người không có khả năng để tự mình an ủi. Chớp mắt mấy cái, ôm chặt cô gái bảo bối trong ngực, nghĩ thầm chuyện này tốt nhất không có quan hệ với Cung Ngọc Gia, nếu quả như thật là hắn làm, như vậy, có cướp đoạt hết quyền thừa kế của hắn cũng vẫn có lợi cho hắn quá rồi!
**********************
Khóc một lát, Lam Thiên Tình biết, khi Kiều Âu nói trước hết chờ một chút nhìn lại một chút liền bày tỏ chuyện này thật rất khó giải quyết. Từ trong ngực Kiều Âu bò ra ngoài, lau lau nước mắt, cũng sẽ không làm ầm ĩ. Lúc này, sợ là ở bên trong lòng Kiều Âu cũng đang không chịu nổi. Bỏ qua Ngũ Hoạ Nhu không nói, chỉ chuyện Tư Đằng ở trong phòng tạm giam ngây ngô, nhất định cũng sẽ khiến Kiều Âu đau lòng.
Kéo tay Kiều Âu, cô giương mắt nhìn anh: "Em có thể đi thăm bọn họ không?"
Kiều Âu cau mày, rất xin lỗi mà lắc lắc đầu. Lam Thiên Tình còn nói: "Em có thể gặp bác sĩ tâm lý của Tiểu Nhu không?"
Kiều Âu nháy mắt mấy cái, đau lòng thở dài: "Được, anh sẽ dẫn em đi."
Dọc đường đi đến bệnh viện quân khu, Lam Thiên Tình muốn lôi kéo Kiều Âu đi siêu thị mua đồ, nói là Ngũ Hoạ Nhu thích ăn nhất, vừa nhìn thấy các loại ăn uống, cái gì phiền não cũng không có, đối với cô ấy mà nói ăn uống chính là trị liệu tốt nhất.
Nhưng siêu thị là nơi rất đông người, càng thêm khó lòng phòng bị, lần trước Lam Thiên Tình bị người bắt đi khiến anh cho đến bây giờ vẫn còn sợ hãi, nói gì cũng không chịu đi.
Cuối cùng Kiều Âu bị cô huyên náo hết cách rồi, dứt khoát lấy giấy bút để cho cô viết tên các đồ ăn vặt, để cho thủ hạ đi mua xong thì sai người đưa đến cho Ngũ Hoạ Nhu.
Bởi vì bác sĩ kia hôm nay vừa lúc trực đêm, cho nên Kiều Âu đưa Lam Thiên Tình đến thẳng phòng làm việc của bác sĩ ở bệnh viện quân khu. Bốn vệ sĩ cận thân đuổi theo, Kiều Âu ôm Lam Thiên Tình bảo hộ ở trong ngực, để cho thân thể mình che hơn nửa người cô.
Mới vừa đi cửa văn phòng của vị bác sĩ kia, bên trong chợt truyền đến một giọng nữ quen thuộc. Cô bác sĩ kia đang khóc, âm thanh cũng nghẹn ngào. Mặc dù cửa phòng làm việc đang đóng, nhưng là giọng cô rất lớn.
"Ô ô ~ tôi chính là không thể quên được anh ấy, tôi cũng không biết phải làm sao. Trải qua đêm hôm ấy, cuối cùng tôi cảm giác mình đã không còn hoàn chỉnh, ngày ngày cầm 100 đồng lần cuối cùng anh ấy cho tiền thuê xe phí, ngày ngày nhìn, ô ô ~ ngày đó tôi tự mình đi bộ ba giờ để trở về, đều không nỡ dùng tiền anh ấy cho. Ô ô ~ tôi không biết phải làm sao, ô ô ~ tôi đều bị anh ta chơi đùa thế nhưng lại không quan tâm đến tôi, ô ô ~ tôi đã nói tôi nguyện ý lui tới thử một chút với anh ta ~ ô ô ~ anh ấy đều không quan tâm tôi, ô ô ~ tôi không dám tới ban ngày, ban ngày nhiều người, sợ gặp gỡ người quen, ô ô ~ tôi chỉ có buổi tối tới ~ ô ô ~"
Lam Thiên Tình chỉ cảm thấy cánh tay Kiều Âu ôm mình cứng đờ trong nháy mắt. Cô ngẩng đầu nhìn anh căng thẳng và ánh mắt ấm ức, lại cẩn thận nghe âm thanh nói chuyện bên trong, cô bị sợ đến vội vàng bụm miệng!
Kiều Âu vốn là còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, nhưng khi nhìn thấy nét mặt Lam Thiên Tình giống như thấy quỷ, anh rốt cuộc khẳng định, không phải là đang nằm mơ, mà bên trong chính là cô gái đang khóc.
Bàn tay chợt nắm chặt thành quả đấm, hơn nữa giữa ngón tay còn kêu răng rắc, quanh thân Kiều Âu phát ra một cỗ khí lạnh, khiến Lam Thiên Tình cũng không tự giác rụt cổ một cái.
"Ở chỗ này coi chừng."
Kiều Âu nghiêng đầu hướng về phía thủ hạ sau lưng cửa phân phó một câu rồi ôm sát Lam Thiên Tình bước nhanh đến phía trước, đẩy cửa vào.