Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
Một đống công thức toán học khó nhớ, đầu ngón tay trắng hồng di chuyển trên tờ giấy trắng, giọng nói dịu dàng, Lam Thiên Tình tập trung tinh thần làm đề, hoàn toàn không để ý, trên bục giảng, thầy giáo số học nhìn cô với ánh mắt khác thường.
Sau khi hết giờ, thầy giáo số học nói một câu kỳ quái: "Lam Thiên Tình, chủ nhiệm lớp em gọi em đến văn phòng cô ấy một chuyến".
Lam Thiên Tình kinh ngạc nhìn bộ dạng không mặn không nhạt của thầy giáo số học, vội vàng cất kỹ sách giáo khoa, lo lắng không yên bước đi.
Cô luôn là bảo bối trong lòng các thầy cô giáo, cô thật sự không nghĩ ra vì sao thầy giáo số học lại dùng ánh mắt như vậy nhìn cô.
Dựa vào sự mẫn cảm của con gái, có lẽ đó không phải là chuyện gì tốt. Cô miên man suy nghĩ một đường, không phải là chuyện trúng tuyển miễn thi có việc gì chứ, nghĩ như vậy thì cô bước đi càng nhanh hơn.
"Cô Hạ, em đến rồi".
Cô vẫn nhu thuận khiêm tốn như trước, nhưng không hề nhận được ánh mắt và nụ cười thân thiết giống như thường ngày của cô chủ nhiệm.
"Ừ, Lam Thiên Tình, kỳ thật việc cá nhân của em chúng tôi không muốn hỏi đến nhiều, nhưng dù sao tôi cũng là chủ nhiệm lớp của em, hơn nữa chuyện này còn làm ầm ĩ trong trường học, ảnh hưởng cũng không tốt. Tôi nghĩ em hẳn là biết tôi đang nói cái gì?".
Lam Thiên Tình vô tôi chớp chớp đôi mắt to, lắc đầu. Ánh mắt chủ nhiệm lớp dần dần có vẻ khinh thường, khẩu khí cũng bắt đầu không tốt: "Lam Thiên Tình, tôi biết từ nhỏ đến lớn em sợ nghèo, nhưng mà cũng không thể còn nhỏ tuổi đã đi làm người tình của người khác chứ? Em mới 16 tuổi, hôm nay vợ của người đàn ông nuôi em tới đây, còn gắng gượng vác cái bụng bầu, khóc lóc như mưa, đều là phụ nữ, chẳng lẽ em không có một chút đồng tình nào? Người ta đến văn phòng trường, vừa khóc, toàn bộ ký túc xá đều biết chuyện, bây giờ người ta trực tiếp báo cáo chỗ dạy, em cảm thấy, trường trung học Đức Nặc bởi vì toàn bộ thành tích ưu tú của em mà sẽ không truy cứu sao? Một học sinh của Đức Nặc phải phát triển toàn diện, trí tuệ, thể chất, vẻ đẹp tâm hồn, mới là trọng điểm giáo dục của chúng tôi. Tôi xem, lần này em lành ít dữ nhiều, em về làm kiểm điểm đi, đợi trường học ra quyết định xử phạt với em, tôi lại gọi em".
Chủ nhiệm lớp nói một hơi, không liếc nhìn cô một cái, cau mày, chán ghét nhìn giáo án.
Có ý gì?
Lam Thiên Tình sửng sốt đứng tại chỗ hơn mười giây, trong đầu nhỏ của Lam Thiên Tình suy nghĩ liên tục, Kiều Âu có vợ rồi hả?
Không thể nào, lần trước trong bữa tiệc sinh nhật ba Kiều Âu, tại sao lại không thấy? Hay là người phụ nữ có thai?
"Em còn đứng chỗ này làm gì? Trở về chờ xử phạt đi, lần trước có một nữ sinh nạo thai, trường học đã trực tiếp đuổi học rồi, vấn đề của em còn nghiêm trọng hơn so với bạn ấy, người ta nháo đến tận trường học, danh dự trường học đều chịu ảnh hưởng rồi!"
Chủ nhiệm lớn nghiêm mặt khiêu khích châm chọc, ý tứ trong lời nói đâm thẳng vào lòng tự trọng của Lam Thiên Tình.
Lúc này, dưới cửa sổ văn phòng xẹt qua bóng người màu cà phê, là bóng dáng của người phụ nữ có thai, Lam Thiên Tình học ở đây đã năm năm, trên cơ bản đều là gương mặt quen thuộc, Lam Thiên Tình nhíu mày, miệng không kiêu ngạo không siểm nịnh, lại hơi nghẹn ngào: "Cô Hạ, từ đầu đến lớp 11, cô luôn là chủ nhiệm lớp em, nhân phẩm của em thế nào, nếu như ngay cả cô cũng không rõ ràng, thật sự không biết phải nói gì nữa. Trường học đương nhiên là nơi dạy đạo lý và tri thức, nhưng mà hôm nay chỉ dựa vào lời nói một bên của đối phương mà đã định tội cho em, vừa không đi điều tra chân tướng sự việc, cũng không nghe đương sự là em giải thích, như vậy, không đợi nhà trường đuổi học em, trường học mù quáng không phân biệt thị phi, có lẽ em cũng không tiếp tục học được rồi. Cô Hạ, em tin là sự thật thắng hùng biện, em tin tưởng sự thật sẽ trả công đạo cho em".
Chủ nhiệm lớp nghe Lam Thiên Tình nói lý do, kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mĩ tràn đầy tổn thương, lại bởi vì sự quật cường mà tỏa sáng.
Cô cúi sâu người chào chủ nhiệm lớp, giống như lúc tạm biệt người thường lui tới, sau đó kiêu ngạo thẳng lưng, một giọt lệ trong suốt không dấu vết rơi xuống mặt đất.
Lam Thiên Tình nhanh chóng xoay người xông ra ngoài, chạy một hơi xuống dưới lầu, đuổi một lát, cuối cùng cũng đuổi kịp.
"Đợi một chút."
Cô mở to mồm, thở hổn hển, tiến lên trước mặt người phụ nữ có thai, sau đó nhìn chằm chằm vào gương mặt thanh tú trắng nõn của cô ta, nói: "Là chị đến trường học báo cáo, có người tên Lam Thiên Tình quyến rũ chồng chị sao?"
Người phụ nữ có thai vẻ mặt phức tạp nhìn thoáng qua cô, ánh mắt liếc nhìn về biển hiệu trên áo, sắc mặt hơi trắng, nhưng không kích động.
"Cái kia... Tôi là phụ nữ có thai, cô đừng không dứt khoát với tôi, bằng không xảy ra chuyện gì, cô sẽ không đảm đương nổi."
Dưới ánh mặt trời nóng bức, Lam Thiên Tình nắm chặt lấy cổ tay cô ta không thả lỏng, ánh mắt nhìn kĩ trên mặt cô ta, sợ sẽ bỏ lỡ sự thay đổi trên mặt.
"Chồng của chị là ai?"
"Tôi không biết cô đang nói gì! Tôi phải đi, buông tay ra!"
"Kiều Âu sao? Là anh ta sao?"
Người phụ nữ có thai nghe vậy thì thân mình cứng đờ.
"Kiều... Kiều Âu?"
Cô gái này trước kia là đồng nghiệp của Yo Yo, bởi vì vừa đúng là phụ nữ có thai cho nên bị Yo Yo kéo đến làm việc này, bởi vậy đều là những người hầu hạ người nhà giàu, đương nhiên cô ta biết Kiều Âu là ai. Chỉ là cô ta không ngờ mình sẽ bị Yo Yo dụ dỗ đến gây chuyện với Kiều Ân sao?
Nghe đồn trước kia có một nữ phục vụ giả vờ ngã sấp xuống trước mặt Kiều Âu, anh ta không những không đỡ lấy, ngược lại còn nhìn rõ kỹ xảo của cô ta, dẫm xuống cánh tay cô ta nghênh ngang mà đi, hơn nữa ngày hôm sau không ai gặp lại cô gái đó, trời biết cô ta đi đâu, hoặc là đã ngủ yên.
"Tôi, xin lỗi, tôi đang vội. Ai da, tôi đau bụng quá!"
Người phụ nữ có thai một tay cố gắng dùng sức giãy dụa muốn thoát khỏi Lam Thiên Tình, tay kia thì ôm bụng của mình, vẻ mặt thống khổ. Cô ta nghĩ rằng như vậy sẽ dọa Lam Thiên Tình. Dù sao cô bé trước mặt chỉ là đứa nhỏ mười mấy tuổi.
Nhưng mà Lam Thiên Tình không hề có ý lùi bước!
Trên khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy phẫn nộ, trong đôi mắt xinh đẹp dường như có chút sương mù, trong lòng tràn đầy căm phẫn, giọng nói vì ủy khuất mà run lên nhè nhẹ, thậm chí mang theo tiếng khóc nức nở.
"Chị có biết tôi học tập vất vả cỡ nào mới có thành tích hôm nay không? Chị có biết cuộc sống trước kia vất vả ra sao không? Vì sao muốn đến nói xấu tôi? Chúng ta quen biết nhau sao? Tôi có đắc tội chị sao? Hay là, tôi đắc tội người sau lưng chị? Cô ta là ai?"
Lam Thiên Tình cũng không rõ, từ trước đến nay cô an phận thủ thường, không làm việc gì trái với lương tâm, trong hoàn cảnh gian khổ cô còn cố gắng để thay đổi vận mệnh của bản thân, nỗ lực học tập, vất vả lắm mới có cơ hội trúng tuyển đại học, làm gì có cản trở người khác?
Cho dù đối phương là ai, người này muốn hủy toàn bộ quá trình nỗ lực của cô, tiền đồ của cô, và cả hy vọng của cô, cô làm sao có thể ngồi chờ chết?
Làm sao có thể bỏ qua như vậy. Có lẽ là thật sự động đến tức giận, vẻ mặt Lam Thiên Tình lúc này tác động đến người phụ nữ có thai, cô ta giật mình, nhưng rất nhanh trấn định lại, chỉ nói đau bụng, muốn đến bệnh viện.
"Chị đau bụng? Được, tôi sẽ gọi điện thoại cho Kiều Ân, nhờ anh đưa đến bệnh viện nhìn xem! Đứa nhỏ của anh không thoải mái, anh nhất định sẽ ở bên cạnh bảo vệ!"
Sau khi hết giờ, thầy giáo số học nói một câu kỳ quái: "Lam Thiên Tình, chủ nhiệm lớp em gọi em đến văn phòng cô ấy một chuyến".
Lam Thiên Tình kinh ngạc nhìn bộ dạng không mặn không nhạt của thầy giáo số học, vội vàng cất kỹ sách giáo khoa, lo lắng không yên bước đi.
Cô luôn là bảo bối trong lòng các thầy cô giáo, cô thật sự không nghĩ ra vì sao thầy giáo số học lại dùng ánh mắt như vậy nhìn cô.
Dựa vào sự mẫn cảm của con gái, có lẽ đó không phải là chuyện gì tốt. Cô miên man suy nghĩ một đường, không phải là chuyện trúng tuyển miễn thi có việc gì chứ, nghĩ như vậy thì cô bước đi càng nhanh hơn.
"Cô Hạ, em đến rồi".
Cô vẫn nhu thuận khiêm tốn như trước, nhưng không hề nhận được ánh mắt và nụ cười thân thiết giống như thường ngày của cô chủ nhiệm.
"Ừ, Lam Thiên Tình, kỳ thật việc cá nhân của em chúng tôi không muốn hỏi đến nhiều, nhưng dù sao tôi cũng là chủ nhiệm lớp của em, hơn nữa chuyện này còn làm ầm ĩ trong trường học, ảnh hưởng cũng không tốt. Tôi nghĩ em hẳn là biết tôi đang nói cái gì?".
Lam Thiên Tình vô tôi chớp chớp đôi mắt to, lắc đầu. Ánh mắt chủ nhiệm lớp dần dần có vẻ khinh thường, khẩu khí cũng bắt đầu không tốt: "Lam Thiên Tình, tôi biết từ nhỏ đến lớn em sợ nghèo, nhưng mà cũng không thể còn nhỏ tuổi đã đi làm người tình của người khác chứ? Em mới 16 tuổi, hôm nay vợ của người đàn ông nuôi em tới đây, còn gắng gượng vác cái bụng bầu, khóc lóc như mưa, đều là phụ nữ, chẳng lẽ em không có một chút đồng tình nào? Người ta đến văn phòng trường, vừa khóc, toàn bộ ký túc xá đều biết chuyện, bây giờ người ta trực tiếp báo cáo chỗ dạy, em cảm thấy, trường trung học Đức Nặc bởi vì toàn bộ thành tích ưu tú của em mà sẽ không truy cứu sao? Một học sinh của Đức Nặc phải phát triển toàn diện, trí tuệ, thể chất, vẻ đẹp tâm hồn, mới là trọng điểm giáo dục của chúng tôi. Tôi xem, lần này em lành ít dữ nhiều, em về làm kiểm điểm đi, đợi trường học ra quyết định xử phạt với em, tôi lại gọi em".
Chủ nhiệm lớp nói một hơi, không liếc nhìn cô một cái, cau mày, chán ghét nhìn giáo án.
Có ý gì?
Lam Thiên Tình sửng sốt đứng tại chỗ hơn mười giây, trong đầu nhỏ của Lam Thiên Tình suy nghĩ liên tục, Kiều Âu có vợ rồi hả?
Không thể nào, lần trước trong bữa tiệc sinh nhật ba Kiều Âu, tại sao lại không thấy? Hay là người phụ nữ có thai?
"Em còn đứng chỗ này làm gì? Trở về chờ xử phạt đi, lần trước có một nữ sinh nạo thai, trường học đã trực tiếp đuổi học rồi, vấn đề của em còn nghiêm trọng hơn so với bạn ấy, người ta nháo đến tận trường học, danh dự trường học đều chịu ảnh hưởng rồi!"
Chủ nhiệm lớn nghiêm mặt khiêu khích châm chọc, ý tứ trong lời nói đâm thẳng vào lòng tự trọng của Lam Thiên Tình.
Lúc này, dưới cửa sổ văn phòng xẹt qua bóng người màu cà phê, là bóng dáng của người phụ nữ có thai, Lam Thiên Tình học ở đây đã năm năm, trên cơ bản đều là gương mặt quen thuộc, Lam Thiên Tình nhíu mày, miệng không kiêu ngạo không siểm nịnh, lại hơi nghẹn ngào: "Cô Hạ, từ đầu đến lớp 11, cô luôn là chủ nhiệm lớp em, nhân phẩm của em thế nào, nếu như ngay cả cô cũng không rõ ràng, thật sự không biết phải nói gì nữa. Trường học đương nhiên là nơi dạy đạo lý và tri thức, nhưng mà hôm nay chỉ dựa vào lời nói một bên của đối phương mà đã định tội cho em, vừa không đi điều tra chân tướng sự việc, cũng không nghe đương sự là em giải thích, như vậy, không đợi nhà trường đuổi học em, trường học mù quáng không phân biệt thị phi, có lẽ em cũng không tiếp tục học được rồi. Cô Hạ, em tin là sự thật thắng hùng biện, em tin tưởng sự thật sẽ trả công đạo cho em".
Chủ nhiệm lớp nghe Lam Thiên Tình nói lý do, kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mĩ tràn đầy tổn thương, lại bởi vì sự quật cường mà tỏa sáng.
Cô cúi sâu người chào chủ nhiệm lớp, giống như lúc tạm biệt người thường lui tới, sau đó kiêu ngạo thẳng lưng, một giọt lệ trong suốt không dấu vết rơi xuống mặt đất.
Lam Thiên Tình nhanh chóng xoay người xông ra ngoài, chạy một hơi xuống dưới lầu, đuổi một lát, cuối cùng cũng đuổi kịp.
"Đợi một chút."
Cô mở to mồm, thở hổn hển, tiến lên trước mặt người phụ nữ có thai, sau đó nhìn chằm chằm vào gương mặt thanh tú trắng nõn của cô ta, nói: "Là chị đến trường học báo cáo, có người tên Lam Thiên Tình quyến rũ chồng chị sao?"
Người phụ nữ có thai vẻ mặt phức tạp nhìn thoáng qua cô, ánh mắt liếc nhìn về biển hiệu trên áo, sắc mặt hơi trắng, nhưng không kích động.
"Cái kia... Tôi là phụ nữ có thai, cô đừng không dứt khoát với tôi, bằng không xảy ra chuyện gì, cô sẽ không đảm đương nổi."
Dưới ánh mặt trời nóng bức, Lam Thiên Tình nắm chặt lấy cổ tay cô ta không thả lỏng, ánh mắt nhìn kĩ trên mặt cô ta, sợ sẽ bỏ lỡ sự thay đổi trên mặt.
"Chồng của chị là ai?"
"Tôi không biết cô đang nói gì! Tôi phải đi, buông tay ra!"
"Kiều Âu sao? Là anh ta sao?"
Người phụ nữ có thai nghe vậy thì thân mình cứng đờ.
"Kiều... Kiều Âu?"
Cô gái này trước kia là đồng nghiệp của Yo Yo, bởi vì vừa đúng là phụ nữ có thai cho nên bị Yo Yo kéo đến làm việc này, bởi vậy đều là những người hầu hạ người nhà giàu, đương nhiên cô ta biết Kiều Âu là ai. Chỉ là cô ta không ngờ mình sẽ bị Yo Yo dụ dỗ đến gây chuyện với Kiều Ân sao?
Nghe đồn trước kia có một nữ phục vụ giả vờ ngã sấp xuống trước mặt Kiều Âu, anh ta không những không đỡ lấy, ngược lại còn nhìn rõ kỹ xảo của cô ta, dẫm xuống cánh tay cô ta nghênh ngang mà đi, hơn nữa ngày hôm sau không ai gặp lại cô gái đó, trời biết cô ta đi đâu, hoặc là đã ngủ yên.
"Tôi, xin lỗi, tôi đang vội. Ai da, tôi đau bụng quá!"
Người phụ nữ có thai một tay cố gắng dùng sức giãy dụa muốn thoát khỏi Lam Thiên Tình, tay kia thì ôm bụng của mình, vẻ mặt thống khổ. Cô ta nghĩ rằng như vậy sẽ dọa Lam Thiên Tình. Dù sao cô bé trước mặt chỉ là đứa nhỏ mười mấy tuổi.
Nhưng mà Lam Thiên Tình không hề có ý lùi bước!
Trên khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy phẫn nộ, trong đôi mắt xinh đẹp dường như có chút sương mù, trong lòng tràn đầy căm phẫn, giọng nói vì ủy khuất mà run lên nhè nhẹ, thậm chí mang theo tiếng khóc nức nở.
"Chị có biết tôi học tập vất vả cỡ nào mới có thành tích hôm nay không? Chị có biết cuộc sống trước kia vất vả ra sao không? Vì sao muốn đến nói xấu tôi? Chúng ta quen biết nhau sao? Tôi có đắc tội chị sao? Hay là, tôi đắc tội người sau lưng chị? Cô ta là ai?"
Lam Thiên Tình cũng không rõ, từ trước đến nay cô an phận thủ thường, không làm việc gì trái với lương tâm, trong hoàn cảnh gian khổ cô còn cố gắng để thay đổi vận mệnh của bản thân, nỗ lực học tập, vất vả lắm mới có cơ hội trúng tuyển đại học, làm gì có cản trở người khác?
Cho dù đối phương là ai, người này muốn hủy toàn bộ quá trình nỗ lực của cô, tiền đồ của cô, và cả hy vọng của cô, cô làm sao có thể ngồi chờ chết?
Làm sao có thể bỏ qua như vậy. Có lẽ là thật sự động đến tức giận, vẻ mặt Lam Thiên Tình lúc này tác động đến người phụ nữ có thai, cô ta giật mình, nhưng rất nhanh trấn định lại, chỉ nói đau bụng, muốn đến bệnh viện.
"Chị đau bụng? Được, tôi sẽ gọi điện thoại cho Kiều Ân, nhờ anh đưa đến bệnh viện nhìn xem! Đứa nhỏ của anh không thoải mái, anh nhất định sẽ ở bên cạnh bảo vệ!"
Bình luận facebook