Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19
Beta: quacauphale
Paris, thành phố nổi danh là hiện đại và lãng mạn. Nhưng với tôi mà nói, lại hoàn toàn không là gì cả.
Mặc dù trước khi đến đã chuẩn bị tâm lý, nhưng sau khi đến Paris, những tâm lý đã chuẩn bị kia lại có vẻ nhỏ bé đến thế, Âm Tam nhi nói không sai, Xảo Dĩnh không có ở đây, thì ngay cả phần thức ăn nhanh tôi cũng không gọi được.
Đoán chừng có thể do áp lực quá lớn gây ra, ở Paris được bốn tháng, tôi sụt mất 6 kg, đồng thời cơ thể cũng suy sụp. Viêm dạ dày cấp tính chuyển thành loét dạ dày, ổ loét lan rộng với tốc độ đáng sợ, bác sĩ cảnh báo tôi, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, thì không bao lâu tôi sẽ chuyển thành thủng dạ dày.
Xảo Dĩnh vừa lo lắng lại vừa tự trách, gần như là cả ngày lẫn đêm cực nhọc chăm sóc tôi, lòng tôi tràn đầy áy náy, tôi cứ nghĩ rằng mình luôn kiên cường như tảng đá, nhưng không nghĩ tới tảng đá lại yếu ớt đến vậy.
Đêm nay, bệnh viêm dạ dày của tôi lại tái phát, Xảo Dĩnh theo tôi đến bệnh viện, vừa vào viện đã liên tục kiểm tra, bác sĩ muốn tôi ở lại bệnh viện để theo dõi, Xảo Dĩnh bận trước bận sau, đến tối đã mệt mỏi không chịu nổi, tôi kêu cô trở về nhà trọ nghỉ ngơi, nhưng cô ấy không chịu, nhất định ở lại bên giường để chăm sóc tôi, khi tôi bớt đau một chút thì đi tìm khắp nơi một quán đồ ăn Trung Quốc để mua súp nhưng không có, tôi muốn cô ấy về nhà nấu súp, nhân tiện ngủ một giấc thật ngon, lúc này Xảo Dĩnh mới chịu dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị về nhà.
"Chị Bạch, cám ơn chị." Viền mắt của tôi hồng hồng, nói.
Cô ấy cười cười vẻ không để ý: "Đều là người một nhà, khách khí như vậy làm gì?"
Có lẽ do tôi đối nhân xử thế rất thành công, hoặc có lẽ do tình trạng thân thể đang ở nơi đất khách quê người nên đã kéo gần tấm lòng và khoảng cách giữa chúng tôi.
Kể từ khi đến Paris, quan hệ của chúng tôi càng trở nên thân thiết hơn. Đối xử với nhau cũng thật tình hơn, cô ấy còn giống một người chị của tôi hơn so với Bá Ngưng.
Sau khi Xảo Dĩnh rời đi, tôi không thấy buồn ngủ, cứ nhìn chằm chằm nóc nhà ngẩn người si ngốc như vậy, giờ phút này, sự cô đơn tựa như chất độc lan tỏa khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể tôi, từng chút từng chút gặm nhấm các tuyến thần kinh của tôi.
Không biết si ngốc bao lâu, một trận tiếng kêu ong ong ong kéo suy nghĩ của tôi trở về. Đưa tay lấy điện thoại di động ra, thì nhìn thấy trên màn hình hiện lên chữ "Âm Tam nhi".
Đây là lần đầu tiên sau khi tôi đến Paris nhận được điện thoại hắn gọi tới, từ đáy lòng không khỏi lướt qua một chút cảm giác thân thiết, nhưng điện thoại vừa thông, tôi liền thân thiết không nổi nữa rồi.
"Lương tâm của cô bị chó ăn hết rồi à? Lâu như vậy mà không thèm gọi điện thoại về?" Giọng nói quen thuộc, thái độ vô sỉ quen thuộc, giống như một chậu nước lạnh dập tắt chút cảm động nơi đáy lòng tôi.
Tôi dở khóc dở cười nói: "Tôi gần như mỗi tuần đều gọi điện thoại cho bà nội, là anh giận hờn không chịu quan tâm tới tôi, thế nào? Hết giận rồi hả?"
"Tôi sao phải tức giận?" Hắn nói không được tự nhiên.
Tôi bĩu môi: "Anh không tức giận, chỉ là công việc quá bận rộn, không có thời gian để ý đến tôi và Xảo Dĩnh."
"Xú Nha Đầu!" Hắn cười mắng, "Xảo Dĩnh đâu?"
"Về nhà. . . . . ." Tôi bỗng nhiên dừng lại, âm thầm lè lưỡi, rồi mới nói tiếp: "Đi ra ngoài mua đồ rồi."
Bởi vì sợ bà nội lo lắng, tôi vẫn luôn tốt khoe xấu che, nghĩ đến chuyện này thì tạm dừng lại, nhưng câu nói ngắn ngủi lại đụng vào tuyến thần kinh nhạy cảm của chú sói kia, hắn nửa tin nửa ngờ “ừ” một tiếng, lại quở trách mấy câu rồi cúp điện thoại. Nói thật, đã lâu rồi không cãi vã với hắn, tôi thật đúng là có chút không muốn kết thúc cuộc điện thoại gọi tới xua đuổi cô đơn này. Nhưng mà hắn còn lâu mới bận tâm đến tâm trạng của người khác.
Đến buổi trưa, khi Xảo Dĩnh đến nhìn thấy tôi thì nói có chút áy náy: "Bách Khả, tôi muốn nói cho cô biết một việc."
Tôi đang ăn bát súp cô ấy nấu để chữa cái dạ dày khốn khổ của mình, nên có chút không tập trung nói: "Chuyện gì?"
"Tối hôm qua, Tam Thiếu gọi điện thoại cho tôi, tôi không cẩn thận, đã nói lộ ra chuyện cô bị nằm viện."
Tôi sửng sốt, Xảo Dĩnh tuyệt đối không phải là người hay sơ suất, tôi không tin cô vì không cẩn thận mà nói lộ ra.
Cô dường như nhìn thấu suy nghĩ của tôi, bèn thề thốt: "Tôi không nói dối cô. Cô cũng biết đó, Tam Thiếu khó đối phó như thế nào rồi, tôi vừa nói nói đã lộ tẩy rồi."
Nói thế nào đi chăng nữa thì cũng quen biết nhau hơn nửa năm, tôi đều có sự hiểu biết tương đối về cô ấy và Âm Tam nhi, xem ra cô ấy có vẻ không nói dối, tôi chỉ không hiểu lý do, tại sao Âm Tam nhi lại thẩm vấn cô ấy, chẳng lẽ cuộc điện thoại tối hôm qua đã khiến hắn sinh nghi rồi sao?
Tôi không khỏi sửng sốt một lát: "Không có chuyện gì, lộ tẩy thì lộ tẩy, hắn sẽ không để cho bà nội lo lắng theo."
Xảo Dĩnh ngượng ngùng cười: "Hắn không nói cho bà nội, nhưng theo tôi đoán chừng hắn sẽ không ngồi yên mà không để ý tới."
Tôi lơ đễnh nói: "Cô nghĩ quá nhiều, hắn không thời gian mà quan tâm đến chúng ta."
Cô ấy lo lắng, nhíu hàng lông mày đen nhánh: "Tôi không nghĩ vậy."
Tôi bật cười: "Cô bị hắn dọa sợ? Chẳng lẽ, hắn còn có thể tới đây tìm chúng ta tính sổ sao?"
Xảo Dĩnh không nói thêm cầu nào, dọn dẹp xong hộp đựng thức ăn liền đi học, ngược lại cái miệng quạ đen của tôi đây lại nói một câu biến thành lời tiên tri rồi!
Vào lúc chạng vạng tối hai ngày sau, Âm Tam nhi và Thiên Hoa lại đột ngột xuất hiện. Nhìn thấy tôi đang nằm trên giường bệnh không chịu nổi một kích thì họ Âm lập tức bổ sung thêm một kích nữa: "Đã sớm bảo cô không nên đi, lại còn không chịu nghe, không nói đáng đời cô thì thật có lỗi với cô."
Tôi nên tức giận, nên mắng hắn, nhưng tôi lại có cảm giác như nhìn thấy người thân, nước mắt dâng tràn rồi cứ như vậy khóc òa lên.
"Tôi từ xa xôi chạy tới đây không phải xem cô khóc." Hắn tức giận.
Tôi lau nước mắt, kéo tay Xảo Dĩnh nói: "Tôi đã nói không có ác ma ở bên người sẽ dễ dàng mắc bệnh, cô còn chưa tin, nếu như hắn đã ở đây, ma ốm cũng sẽ bị hù dọa chạy mất."
Xảo Dĩnh và Thiên Hoa thấy buồn cười, họ Âm nhướng mày rậm lên, nắm tôi tựa như nắm gà con, nói: "Nếu cần tôi như vậy, vậy cô nên trở về nước thôi."
Tôi như bị sét đánh, một lúc lâu mới gắng gượng nở ra một nụ cười: "Anh đang nói đùa sao?"
Hắn chẳng thèm liếc mắt nhìn tôi một cái, ngược lại dặn dò Thiên Hoa: "Đặt ba vé máy bay về nước."
Thiên Hoa có chút chần chờ: "Như vậy được chứ?"
Âm Tam nhi nhẹ nói: "Hử?" Một tiếng, Thiên Hoa lập tức móc điện thoại di động, sử dụng ngôn ngữ thuần túy Paris đặt vé máy bay.
Tôi bị Thiên Hoa làm cho kinh hãi rồi, ánh mắt ngây ngốc giằng co trên sườn mặt của hắn, thật lâu không cách nào hoàn hồn được.
"Đừng nhìn nữa." Âm Tam nhi hung ác đánh vào gáy tôi một cái, "Cô bây giờ nên độn thổ cho xong."
Tôi 囧囧, rủ mí mắt xuống, quả nhiên là muốn độn thổ cho xong. Quen biết người nhà họ Âm lâu như vậy, tôi vẫn xem Thiên Vũ và Thiên Hoa chỉ là những vệ sĩ có tứ chi phát triển mà thôi, sao có thể ngờ đến hiện thực lại tài giỏi như vậy. Sau đó, lại nghe Xảo Dĩnh nói, Thiên Vũ và Thiên Hoa là người mà bà nội Âm đã chọn cho Âm Tam nhi từ nhỏ, có thể nói là những đầy tớ văn võ song toàn. Ba người trên danh nghĩa là chủ tớ, nhưng thực sự, tình cảm lại giống như anh em ruột.
Để ba bọn họ sang một bên không nói, bây giờ lại bàn về vấn đề của tôi, tôi không muốn về nước, không muốn bỏ học giữa chừng, dù sao, tới Paris học cũng tốn không ít tiền, nhưng Âm Tam nhi hoàn toàn mặc kệ, nghe nói tôi không muốn về nước, Đường Tăng bạo lực lại xuất hiện.
"Không về? Chẳng lẽ cô muốn chết ở đây?"
"Khỏi phải nói với tôi cô bỏ ra bao nhiêu cố gắng, tôi chỉ thấy cô giày vò mình thành nửa chết nửa sống."
"Cô có thể đừng dát vàng trên mặt mình được không? Tôi muốn cô về nước không phải vì quan tâm đến chết sống của cô, mà là sợ cô chết tại đây khiến bà nội đau lòng."
"Chết cũng không sao? Không thành vấn đề, tôi không ngại mang thi thể cô trở về." Có lúc họ Âm là người đã nói là làm, mặc dù không đến nỗi thật sự mang thi thể trở về, nhưng hắn sẽ có rất nhiều biện pháp để giày vò tôi.
Mà tôi cũng là người nóng nảy, có suy nghĩ của mình, coi như hắn nói tôi không biết điều, không biết sống chết. Nhưng tôi vẫn không chịu thỏa hiệp, vì vậy, những ngày vô cùng "Đặc sắc" xuất hiện.
~ ~ ~ Hết chương 20 ~ ~ ~
Paris, thành phố nổi danh là hiện đại và lãng mạn. Nhưng với tôi mà nói, lại hoàn toàn không là gì cả.
Mặc dù trước khi đến đã chuẩn bị tâm lý, nhưng sau khi đến Paris, những tâm lý đã chuẩn bị kia lại có vẻ nhỏ bé đến thế, Âm Tam nhi nói không sai, Xảo Dĩnh không có ở đây, thì ngay cả phần thức ăn nhanh tôi cũng không gọi được.
Đoán chừng có thể do áp lực quá lớn gây ra, ở Paris được bốn tháng, tôi sụt mất 6 kg, đồng thời cơ thể cũng suy sụp. Viêm dạ dày cấp tính chuyển thành loét dạ dày, ổ loét lan rộng với tốc độ đáng sợ, bác sĩ cảnh báo tôi, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, thì không bao lâu tôi sẽ chuyển thành thủng dạ dày.
Xảo Dĩnh vừa lo lắng lại vừa tự trách, gần như là cả ngày lẫn đêm cực nhọc chăm sóc tôi, lòng tôi tràn đầy áy náy, tôi cứ nghĩ rằng mình luôn kiên cường như tảng đá, nhưng không nghĩ tới tảng đá lại yếu ớt đến vậy.
Đêm nay, bệnh viêm dạ dày của tôi lại tái phát, Xảo Dĩnh theo tôi đến bệnh viện, vừa vào viện đã liên tục kiểm tra, bác sĩ muốn tôi ở lại bệnh viện để theo dõi, Xảo Dĩnh bận trước bận sau, đến tối đã mệt mỏi không chịu nổi, tôi kêu cô trở về nhà trọ nghỉ ngơi, nhưng cô ấy không chịu, nhất định ở lại bên giường để chăm sóc tôi, khi tôi bớt đau một chút thì đi tìm khắp nơi một quán đồ ăn Trung Quốc để mua súp nhưng không có, tôi muốn cô ấy về nhà nấu súp, nhân tiện ngủ một giấc thật ngon, lúc này Xảo Dĩnh mới chịu dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị về nhà.
"Chị Bạch, cám ơn chị." Viền mắt của tôi hồng hồng, nói.
Cô ấy cười cười vẻ không để ý: "Đều là người một nhà, khách khí như vậy làm gì?"
Có lẽ do tôi đối nhân xử thế rất thành công, hoặc có lẽ do tình trạng thân thể đang ở nơi đất khách quê người nên đã kéo gần tấm lòng và khoảng cách giữa chúng tôi.
Kể từ khi đến Paris, quan hệ của chúng tôi càng trở nên thân thiết hơn. Đối xử với nhau cũng thật tình hơn, cô ấy còn giống một người chị của tôi hơn so với Bá Ngưng.
Sau khi Xảo Dĩnh rời đi, tôi không thấy buồn ngủ, cứ nhìn chằm chằm nóc nhà ngẩn người si ngốc như vậy, giờ phút này, sự cô đơn tựa như chất độc lan tỏa khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể tôi, từng chút từng chút gặm nhấm các tuyến thần kinh của tôi.
Không biết si ngốc bao lâu, một trận tiếng kêu ong ong ong kéo suy nghĩ của tôi trở về. Đưa tay lấy điện thoại di động ra, thì nhìn thấy trên màn hình hiện lên chữ "Âm Tam nhi".
Đây là lần đầu tiên sau khi tôi đến Paris nhận được điện thoại hắn gọi tới, từ đáy lòng không khỏi lướt qua một chút cảm giác thân thiết, nhưng điện thoại vừa thông, tôi liền thân thiết không nổi nữa rồi.
"Lương tâm của cô bị chó ăn hết rồi à? Lâu như vậy mà không thèm gọi điện thoại về?" Giọng nói quen thuộc, thái độ vô sỉ quen thuộc, giống như một chậu nước lạnh dập tắt chút cảm động nơi đáy lòng tôi.
Tôi dở khóc dở cười nói: "Tôi gần như mỗi tuần đều gọi điện thoại cho bà nội, là anh giận hờn không chịu quan tâm tới tôi, thế nào? Hết giận rồi hả?"
"Tôi sao phải tức giận?" Hắn nói không được tự nhiên.
Tôi bĩu môi: "Anh không tức giận, chỉ là công việc quá bận rộn, không có thời gian để ý đến tôi và Xảo Dĩnh."
"Xú Nha Đầu!" Hắn cười mắng, "Xảo Dĩnh đâu?"
"Về nhà. . . . . ." Tôi bỗng nhiên dừng lại, âm thầm lè lưỡi, rồi mới nói tiếp: "Đi ra ngoài mua đồ rồi."
Bởi vì sợ bà nội lo lắng, tôi vẫn luôn tốt khoe xấu che, nghĩ đến chuyện này thì tạm dừng lại, nhưng câu nói ngắn ngủi lại đụng vào tuyến thần kinh nhạy cảm của chú sói kia, hắn nửa tin nửa ngờ “ừ” một tiếng, lại quở trách mấy câu rồi cúp điện thoại. Nói thật, đã lâu rồi không cãi vã với hắn, tôi thật đúng là có chút không muốn kết thúc cuộc điện thoại gọi tới xua đuổi cô đơn này. Nhưng mà hắn còn lâu mới bận tâm đến tâm trạng của người khác.
Đến buổi trưa, khi Xảo Dĩnh đến nhìn thấy tôi thì nói có chút áy náy: "Bách Khả, tôi muốn nói cho cô biết một việc."
Tôi đang ăn bát súp cô ấy nấu để chữa cái dạ dày khốn khổ của mình, nên có chút không tập trung nói: "Chuyện gì?"
"Tối hôm qua, Tam Thiếu gọi điện thoại cho tôi, tôi không cẩn thận, đã nói lộ ra chuyện cô bị nằm viện."
Tôi sửng sốt, Xảo Dĩnh tuyệt đối không phải là người hay sơ suất, tôi không tin cô vì không cẩn thận mà nói lộ ra.
Cô dường như nhìn thấu suy nghĩ của tôi, bèn thề thốt: "Tôi không nói dối cô. Cô cũng biết đó, Tam Thiếu khó đối phó như thế nào rồi, tôi vừa nói nói đã lộ tẩy rồi."
Nói thế nào đi chăng nữa thì cũng quen biết nhau hơn nửa năm, tôi đều có sự hiểu biết tương đối về cô ấy và Âm Tam nhi, xem ra cô ấy có vẻ không nói dối, tôi chỉ không hiểu lý do, tại sao Âm Tam nhi lại thẩm vấn cô ấy, chẳng lẽ cuộc điện thoại tối hôm qua đã khiến hắn sinh nghi rồi sao?
Tôi không khỏi sửng sốt một lát: "Không có chuyện gì, lộ tẩy thì lộ tẩy, hắn sẽ không để cho bà nội lo lắng theo."
Xảo Dĩnh ngượng ngùng cười: "Hắn không nói cho bà nội, nhưng theo tôi đoán chừng hắn sẽ không ngồi yên mà không để ý tới."
Tôi lơ đễnh nói: "Cô nghĩ quá nhiều, hắn không thời gian mà quan tâm đến chúng ta."
Cô ấy lo lắng, nhíu hàng lông mày đen nhánh: "Tôi không nghĩ vậy."
Tôi bật cười: "Cô bị hắn dọa sợ? Chẳng lẽ, hắn còn có thể tới đây tìm chúng ta tính sổ sao?"
Xảo Dĩnh không nói thêm cầu nào, dọn dẹp xong hộp đựng thức ăn liền đi học, ngược lại cái miệng quạ đen của tôi đây lại nói một câu biến thành lời tiên tri rồi!
Vào lúc chạng vạng tối hai ngày sau, Âm Tam nhi và Thiên Hoa lại đột ngột xuất hiện. Nhìn thấy tôi đang nằm trên giường bệnh không chịu nổi một kích thì họ Âm lập tức bổ sung thêm một kích nữa: "Đã sớm bảo cô không nên đi, lại còn không chịu nghe, không nói đáng đời cô thì thật có lỗi với cô."
Tôi nên tức giận, nên mắng hắn, nhưng tôi lại có cảm giác như nhìn thấy người thân, nước mắt dâng tràn rồi cứ như vậy khóc òa lên.
"Tôi từ xa xôi chạy tới đây không phải xem cô khóc." Hắn tức giận.
Tôi lau nước mắt, kéo tay Xảo Dĩnh nói: "Tôi đã nói không có ác ma ở bên người sẽ dễ dàng mắc bệnh, cô còn chưa tin, nếu như hắn đã ở đây, ma ốm cũng sẽ bị hù dọa chạy mất."
Xảo Dĩnh và Thiên Hoa thấy buồn cười, họ Âm nhướng mày rậm lên, nắm tôi tựa như nắm gà con, nói: "Nếu cần tôi như vậy, vậy cô nên trở về nước thôi."
Tôi như bị sét đánh, một lúc lâu mới gắng gượng nở ra một nụ cười: "Anh đang nói đùa sao?"
Hắn chẳng thèm liếc mắt nhìn tôi một cái, ngược lại dặn dò Thiên Hoa: "Đặt ba vé máy bay về nước."
Thiên Hoa có chút chần chờ: "Như vậy được chứ?"
Âm Tam nhi nhẹ nói: "Hử?" Một tiếng, Thiên Hoa lập tức móc điện thoại di động, sử dụng ngôn ngữ thuần túy Paris đặt vé máy bay.
Tôi bị Thiên Hoa làm cho kinh hãi rồi, ánh mắt ngây ngốc giằng co trên sườn mặt của hắn, thật lâu không cách nào hoàn hồn được.
"Đừng nhìn nữa." Âm Tam nhi hung ác đánh vào gáy tôi một cái, "Cô bây giờ nên độn thổ cho xong."
Tôi 囧囧, rủ mí mắt xuống, quả nhiên là muốn độn thổ cho xong. Quen biết người nhà họ Âm lâu như vậy, tôi vẫn xem Thiên Vũ và Thiên Hoa chỉ là những vệ sĩ có tứ chi phát triển mà thôi, sao có thể ngờ đến hiện thực lại tài giỏi như vậy. Sau đó, lại nghe Xảo Dĩnh nói, Thiên Vũ và Thiên Hoa là người mà bà nội Âm đã chọn cho Âm Tam nhi từ nhỏ, có thể nói là những đầy tớ văn võ song toàn. Ba người trên danh nghĩa là chủ tớ, nhưng thực sự, tình cảm lại giống như anh em ruột.
Để ba bọn họ sang một bên không nói, bây giờ lại bàn về vấn đề của tôi, tôi không muốn về nước, không muốn bỏ học giữa chừng, dù sao, tới Paris học cũng tốn không ít tiền, nhưng Âm Tam nhi hoàn toàn mặc kệ, nghe nói tôi không muốn về nước, Đường Tăng bạo lực lại xuất hiện.
"Không về? Chẳng lẽ cô muốn chết ở đây?"
"Khỏi phải nói với tôi cô bỏ ra bao nhiêu cố gắng, tôi chỉ thấy cô giày vò mình thành nửa chết nửa sống."
"Cô có thể đừng dát vàng trên mặt mình được không? Tôi muốn cô về nước không phải vì quan tâm đến chết sống của cô, mà là sợ cô chết tại đây khiến bà nội đau lòng."
"Chết cũng không sao? Không thành vấn đề, tôi không ngại mang thi thể cô trở về." Có lúc họ Âm là người đã nói là làm, mặc dù không đến nỗi thật sự mang thi thể trở về, nhưng hắn sẽ có rất nhiều biện pháp để giày vò tôi.
Mà tôi cũng là người nóng nảy, có suy nghĩ của mình, coi như hắn nói tôi không biết điều, không biết sống chết. Nhưng tôi vẫn không chịu thỏa hiệp, vì vậy, những ngày vô cùng "Đặc sắc" xuất hiện.
~ ~ ~ Hết chương 20 ~ ~ ~
Bình luận facebook