-
Chương 9
9.
Tôi quay lại siêu thị này một lần nữa.
Lần này không cần hỏi người nhân viên bán hàng, tôi đến trước kệ hàng lấy một bình xịt hơi cay xuống.
Bảng giá trên kệ rơi xuống, Hứa Tiêu đi theo sau tôi hỏi: “Đây là cái gì?”
Tôi nói: “Bình xịt hơi cay.”
Anh ra vẻ thẹn thùng: “Chuẩn bị cho tôi à? Căn cứ mức độ mê tôi của cậu thì đúng thật tôi cần cái này, cảm ơn.”
Nói rồi giơ tay ra lấy.
Tôi nắm cổ tay anh, bỏ kẹo sữa UHA vào tay anh: “Cho cậu cái này.”
Hứa Tiêu nhìn chăm chăm chữ viết trên kẹo, nói: “Cậu cậu cậu… sao cậu biết…”
Anh khó khăn lắp bắp, sau đó cứng miệng lạnh lùng: “Tôi không thích ăn kẹo! Ai mà thích mấy thứ tào lao của con gái này chứ!”
Tôi để kẹo lại trên kệ: “Cậu không thích thì thôi.”
Anh lập tức giật kẹo lại, vẻ gượng gạo: “Nếu cậu cứ khăng khăng phải tặng cho tôi thì tôi miễn cưỡng nhận lấy.”
Tôi cười nhìn anh: “Hứa Tiêu, ăn kẹo của tôi rồi thì dạy cho tôi mấy chiêu đánh đấm đi, được không?”
Hứa Tiêu hỏi tôi muốn học gì.
Tôi diễn tả với anh: “Giả sử có tình huống như vầy, tôi với đối thủ chênh lệch về vóc dáng. Ban đầu hắn kéo tôi từ phía sau, sau đó giữ chặt tay chân tôi, sau đó đè tôi xuống đất… có cơ hội hay chiêu nào để tôi lật ngược tình thế giết hắn không?”
Vẻ mặt Hứa Tiêu dần nghiêm túc.
Đôi mắt đen như mực của anh nhìn tôi không chớp mắt, ánh mắt dò hỏi và tìm tòi nghiên cứu từ trên cao nhìn xuống này khiến tôi quay đầu đi, không dám nhìn thẳng anh.
Cuối cùng Hứa Tiêu mở miệng, giọng nghiêm nghị: “Có người uy hiếp cậu?”
Tầm mắt anh chậm rãi dời đi, dừng lại ở bình xịt chống sói trong tay tôi, tiếp tục nói: “Có phải có người ép cậu làm điều cậu không thích?”
Tôi im lặng rất lâu, cuối cùng ung dung mỉm cười: “Trí tưởng tượng của cậu phong phú ghê, chỉ là giả thuyết thôi, tôi chỉ muốn học kỹ năng tự vệ thôi.”
Hứa Tiêu không hỏi thêm.
Anh nhai kẹo, vẻ mặt bình tĩnh: “Cậu phải nói tôi biết quá trình cụ thể thế nào, nếu không tôi không thể giúp cậu phán đoán cơ hội, chiêu nào thích hợp nhất.”
Mặt trời chiếu sáng trên cao, hương hoa quế thơm bát ngát.
Tôi giải thích: “Cậu ôm eo tôi từ phía sau, rồi kéo vầy…”
Cậu thiếu niên ôm eo tôi, cánh tay gầy guộc mà mạnh mẽ siết chặt lấy tôi.
“… Sau đó tôi sẽ vùng vẫy kịch liệt, nhưng mà cậu không buông tay, cậu sẽ cố gắng khuất phục tôi.”
Tôi vùng vẫy, tay khua loạn xạ.
Hứa Tiêu trầm lặng, giữ chặt eo tôi, nhanh chóng khóa chặt tay chân tôi, sức mạnh giống hệt thép đúc, tựa như muốn cắt đứt tôi.
Tôi ra sức giãy giụa, ngón tay anh vô tình chạm vào ngực tôi, động tác anh đột ngột khựng lại.
Anh thận trọng dịch tay ra, chỉ nắm cánh tay tôi.
Tôi không phát hiện, tiếp tục nói: “Tiếp theo cậu kéo tôi qua một bên, lấy đầu gối đè ngực tôi lại, dùng dây thừng trói tôi.”
Cơ bắp cánh tay Hứa Tiêu căng ra, kéo vai tôi, lật tôi lại đẩy vào góc.
Lực va chạm cực mạnh khiến tôi bật ho khan, vẫn muốn cổ vũ anh: “Đúng rồi, đúng là vậy, đừng nương tay…”
Đầu gối anh hạ thấp xuống, ngay khi sắp đè lên ngực tôi thì trong nháy mắt, anh buông lỏng tôi ra.
Tôi ngơ ngác nhìn anh: “Sao cậu lại buông tay?”
Anh ngoảnh mặt đi, không nói gì, chỉ giơ tay kéo tôi lên.
“Tôi không làm được, Khương Ngôn.”
Anh nói.
Tôi khó hiểu: “Cái gì không làm được?”
Ngón tay Hứa Tiêu siết thành quyền, bực bội: “Tôi không có cách nào làm tổn thương cậu.”
Anh nắm tay tôi, kéo tay áo đồng phục của tôi lên để lộ mảng da đỏ ửng. Hơi thở Hứa Tiêu trở nên dồn dập, thật lâu sau mới nói: “Thật sự xin lỗi.”
Tôi muốn nói mình không đau, lại muốn nói thật ra là anh đang giúp tôi.
Nhưng tôi không thể nói ra.
Giống như anh không có cách nào làm tổn thương tôi, tôi cũng không có cách nào ép anh phải thô bạo với tôi.
Gió nhè nhẹ đưa, chim hót líu lo.
Cậu thiếu niên với mái tóc đỏ kiêu ngạo mặt hối lỗi đứng đó, tay buông thõng, những ngón tay căng thẳng nắm gấu áo.
Tôi ngồi bệt xuống đất, tự hỏi: “Trên thế giới này, thật sự có nhiều loại người sao?”
Tôi ngửa đầu nhìn cây hoa quế, có chú chim đậu trên chạc cây tung cánh bay đi, đôi cánh mang theo những cánh hoa vàng, tôi vô thức giơ tay đón lấy. Tựa như hoàng hôn rơi vỡ thành từng mảnh, rơi vào lòng bàn tay tôi.
Lộng lẫy, thơm ngát, tượng trưng cho tình yêu và sự tốt đẹp.
Tôi nhìn chăm chú vào những cánh hoa trong lòng bàn tay, lẩm bẩm: “Có người ác độc tột cùng, cũng có người lương thiện như cậu… Tôi nghĩ, thế giới này vẫn còn có hy vọng.”
Hứa Tiêu mở miệng: “Rốt cuộc cậu đã trải qua chuyện gì?”
Tôi cố gắng ngẩng lên, nhìn anh đang nhìn tôi từ trên cao xuống.
Đường nét quai hàm rõ ràng, sắc bén như trúc xanh mới lớn, lại như lưỡi kiếm sắc bén chờ ra khỏi vỏ.
Tôi đưa tay kéo anh xuống, sát vai với tôi, nhìn hoàng hôn dần dần buông xuống phía xa xa.
Tôi nói không đầu không cuối: “Hứa Tiêu, đúng là tôi rất thích cậu.”
Quả nhiên anh không còn băn khoăn đề tài trước đó nữa, khóe miệng nhếch lên đầy khả nghi, kiêu căng: “Đương nhiên rồi, người theo đuổi tôi xếp hàng từ Mạc Hà đến tận bãi Tăng Mẫu*… Coi như là cậu tinh mắt đấy.”
Tôi phủi phủi tay đứng dậy: “Anh đẹp trai, mau về trường đi.”
Anh cũng đứng lên: “Vậy cậu đi đâu?”
Tôi thong thả đi về phía trước, vẫy tay với anh. Nếu nhớ không lầm thì rẽ trái đằng trước có một tiệm net. Có thể tôi sẽ tìm được video giảng dạy của Trần Hạc Cao về cách đấu không tương xứng đôi bên.
Hứa Tiêu không muốn dạy, tôi tự học.
Cho dù có thể tôi sẽ chết.
Nhưng ít nhất bà ngoại sẽ không chết.
++++
CHÚ THÍCH:
Vì 3 cái chữ 母暗沙 (bãi Tăng Mẫu/bãi ngầm James) khỉ gió này mà đi mò mẫm xem nó có thuộc về quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam mình hay không. Có là lại cất vô tủ luôn rồi. Hên là đọc thấy vẫn ổn.
Mình đọc thấy thế này:
Bãi ngầm James nằm trên thềm lục địa của đảo Borneo, cách Bintulu của Malaysia 80 km về phía tây bắc, cách cực nam của cụm bãi cạn Luconia và đất liền Trung Quốc lần lượt là 96 km (52 hải lý) và 1.800 km về phía nam. Trung Quốc tuyên bố rằng đây là điểm cực nam của lãnh thổ nước mình.
Xét về bản chất, thực thể địa lý này thực ra là một rạn san hô có chiều dài tính theo trục bắc tây bắc - nam đông nam là 2.385 m, chiều rộng là 1.380 m với tổng diện tích khoảng 2,12 km². Nơi nông nhất sâu 17,5 m.[ Theo Trung Quốc, khu vực bồn trũng Tăng Mẫu trải rộng trên diện tích 18.300 km² ở phía nam Biển Đông là nơi rất giàu tài nguyên, ước tính có tổng trữ lượng dầu và khí từ 12 đến 13 tỉ tấn.
Bãi ngầm James là đối tượng tranh chấp giữa Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, Trung Hoa Dân Quốc (Đài Loan) và Malaysia. Hiện Việt Nam vẫn chưa công bố chính thức phạm vi của khái niệm "quần đảo Trườ.ng Sa" nên không thể khẳng định nước này coi đây là một phần của quần đ.ảo Tr.ờng Sa hay là lãnh thổ Malaysia.
Tôi quay lại siêu thị này một lần nữa.
Lần này không cần hỏi người nhân viên bán hàng, tôi đến trước kệ hàng lấy một bình xịt hơi cay xuống.
Bảng giá trên kệ rơi xuống, Hứa Tiêu đi theo sau tôi hỏi: “Đây là cái gì?”
Tôi nói: “Bình xịt hơi cay.”
Anh ra vẻ thẹn thùng: “Chuẩn bị cho tôi à? Căn cứ mức độ mê tôi của cậu thì đúng thật tôi cần cái này, cảm ơn.”
Nói rồi giơ tay ra lấy.
Tôi nắm cổ tay anh, bỏ kẹo sữa UHA vào tay anh: “Cho cậu cái này.”
Hứa Tiêu nhìn chăm chăm chữ viết trên kẹo, nói: “Cậu cậu cậu… sao cậu biết…”
Anh khó khăn lắp bắp, sau đó cứng miệng lạnh lùng: “Tôi không thích ăn kẹo! Ai mà thích mấy thứ tào lao của con gái này chứ!”
Tôi để kẹo lại trên kệ: “Cậu không thích thì thôi.”
Anh lập tức giật kẹo lại, vẻ gượng gạo: “Nếu cậu cứ khăng khăng phải tặng cho tôi thì tôi miễn cưỡng nhận lấy.”
Tôi cười nhìn anh: “Hứa Tiêu, ăn kẹo của tôi rồi thì dạy cho tôi mấy chiêu đánh đấm đi, được không?”
Hứa Tiêu hỏi tôi muốn học gì.
Tôi diễn tả với anh: “Giả sử có tình huống như vầy, tôi với đối thủ chênh lệch về vóc dáng. Ban đầu hắn kéo tôi từ phía sau, sau đó giữ chặt tay chân tôi, sau đó đè tôi xuống đất… có cơ hội hay chiêu nào để tôi lật ngược tình thế giết hắn không?”
Vẻ mặt Hứa Tiêu dần nghiêm túc.
Đôi mắt đen như mực của anh nhìn tôi không chớp mắt, ánh mắt dò hỏi và tìm tòi nghiên cứu từ trên cao nhìn xuống này khiến tôi quay đầu đi, không dám nhìn thẳng anh.
Cuối cùng Hứa Tiêu mở miệng, giọng nghiêm nghị: “Có người uy hiếp cậu?”
Tầm mắt anh chậm rãi dời đi, dừng lại ở bình xịt chống sói trong tay tôi, tiếp tục nói: “Có phải có người ép cậu làm điều cậu không thích?”
Tôi im lặng rất lâu, cuối cùng ung dung mỉm cười: “Trí tưởng tượng của cậu phong phú ghê, chỉ là giả thuyết thôi, tôi chỉ muốn học kỹ năng tự vệ thôi.”
Hứa Tiêu không hỏi thêm.
Anh nhai kẹo, vẻ mặt bình tĩnh: “Cậu phải nói tôi biết quá trình cụ thể thế nào, nếu không tôi không thể giúp cậu phán đoán cơ hội, chiêu nào thích hợp nhất.”
Mặt trời chiếu sáng trên cao, hương hoa quế thơm bát ngát.
Tôi giải thích: “Cậu ôm eo tôi từ phía sau, rồi kéo vầy…”
Cậu thiếu niên ôm eo tôi, cánh tay gầy guộc mà mạnh mẽ siết chặt lấy tôi.
“… Sau đó tôi sẽ vùng vẫy kịch liệt, nhưng mà cậu không buông tay, cậu sẽ cố gắng khuất phục tôi.”
Tôi vùng vẫy, tay khua loạn xạ.
Hứa Tiêu trầm lặng, giữ chặt eo tôi, nhanh chóng khóa chặt tay chân tôi, sức mạnh giống hệt thép đúc, tựa như muốn cắt đứt tôi.
Tôi ra sức giãy giụa, ngón tay anh vô tình chạm vào ngực tôi, động tác anh đột ngột khựng lại.
Anh thận trọng dịch tay ra, chỉ nắm cánh tay tôi.
Tôi không phát hiện, tiếp tục nói: “Tiếp theo cậu kéo tôi qua một bên, lấy đầu gối đè ngực tôi lại, dùng dây thừng trói tôi.”
Cơ bắp cánh tay Hứa Tiêu căng ra, kéo vai tôi, lật tôi lại đẩy vào góc.
Lực va chạm cực mạnh khiến tôi bật ho khan, vẫn muốn cổ vũ anh: “Đúng rồi, đúng là vậy, đừng nương tay…”
Đầu gối anh hạ thấp xuống, ngay khi sắp đè lên ngực tôi thì trong nháy mắt, anh buông lỏng tôi ra.
Tôi ngơ ngác nhìn anh: “Sao cậu lại buông tay?”
Anh ngoảnh mặt đi, không nói gì, chỉ giơ tay kéo tôi lên.
“Tôi không làm được, Khương Ngôn.”
Anh nói.
Tôi khó hiểu: “Cái gì không làm được?”
Ngón tay Hứa Tiêu siết thành quyền, bực bội: “Tôi không có cách nào làm tổn thương cậu.”
Anh nắm tay tôi, kéo tay áo đồng phục của tôi lên để lộ mảng da đỏ ửng. Hơi thở Hứa Tiêu trở nên dồn dập, thật lâu sau mới nói: “Thật sự xin lỗi.”
Tôi muốn nói mình không đau, lại muốn nói thật ra là anh đang giúp tôi.
Nhưng tôi không thể nói ra.
Giống như anh không có cách nào làm tổn thương tôi, tôi cũng không có cách nào ép anh phải thô bạo với tôi.
Gió nhè nhẹ đưa, chim hót líu lo.
Cậu thiếu niên với mái tóc đỏ kiêu ngạo mặt hối lỗi đứng đó, tay buông thõng, những ngón tay căng thẳng nắm gấu áo.
Tôi ngồi bệt xuống đất, tự hỏi: “Trên thế giới này, thật sự có nhiều loại người sao?”
Tôi ngửa đầu nhìn cây hoa quế, có chú chim đậu trên chạc cây tung cánh bay đi, đôi cánh mang theo những cánh hoa vàng, tôi vô thức giơ tay đón lấy. Tựa như hoàng hôn rơi vỡ thành từng mảnh, rơi vào lòng bàn tay tôi.
Lộng lẫy, thơm ngát, tượng trưng cho tình yêu và sự tốt đẹp.
Tôi nhìn chăm chú vào những cánh hoa trong lòng bàn tay, lẩm bẩm: “Có người ác độc tột cùng, cũng có người lương thiện như cậu… Tôi nghĩ, thế giới này vẫn còn có hy vọng.”
Hứa Tiêu mở miệng: “Rốt cuộc cậu đã trải qua chuyện gì?”
Tôi cố gắng ngẩng lên, nhìn anh đang nhìn tôi từ trên cao xuống.
Đường nét quai hàm rõ ràng, sắc bén như trúc xanh mới lớn, lại như lưỡi kiếm sắc bén chờ ra khỏi vỏ.
Tôi đưa tay kéo anh xuống, sát vai với tôi, nhìn hoàng hôn dần dần buông xuống phía xa xa.
Tôi nói không đầu không cuối: “Hứa Tiêu, đúng là tôi rất thích cậu.”
Quả nhiên anh không còn băn khoăn đề tài trước đó nữa, khóe miệng nhếch lên đầy khả nghi, kiêu căng: “Đương nhiên rồi, người theo đuổi tôi xếp hàng từ Mạc Hà đến tận bãi Tăng Mẫu*… Coi như là cậu tinh mắt đấy.”
Tôi phủi phủi tay đứng dậy: “Anh đẹp trai, mau về trường đi.”
Anh cũng đứng lên: “Vậy cậu đi đâu?”
Tôi thong thả đi về phía trước, vẫy tay với anh. Nếu nhớ không lầm thì rẽ trái đằng trước có một tiệm net. Có thể tôi sẽ tìm được video giảng dạy của Trần Hạc Cao về cách đấu không tương xứng đôi bên.
Hứa Tiêu không muốn dạy, tôi tự học.
Cho dù có thể tôi sẽ chết.
Nhưng ít nhất bà ngoại sẽ không chết.
++++
CHÚ THÍCH:
Vì 3 cái chữ 母暗沙 (bãi Tăng Mẫu/bãi ngầm James) khỉ gió này mà đi mò mẫm xem nó có thuộc về quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam mình hay không. Có là lại cất vô tủ luôn rồi. Hên là đọc thấy vẫn ổn.
Mình đọc thấy thế này:
Bãi ngầm James nằm trên thềm lục địa của đảo Borneo, cách Bintulu của Malaysia 80 km về phía tây bắc, cách cực nam của cụm bãi cạn Luconia và đất liền Trung Quốc lần lượt là 96 km (52 hải lý) và 1.800 km về phía nam. Trung Quốc tuyên bố rằng đây là điểm cực nam của lãnh thổ nước mình.
Xét về bản chất, thực thể địa lý này thực ra là một rạn san hô có chiều dài tính theo trục bắc tây bắc - nam đông nam là 2.385 m, chiều rộng là 1.380 m với tổng diện tích khoảng 2,12 km². Nơi nông nhất sâu 17,5 m.[ Theo Trung Quốc, khu vực bồn trũng Tăng Mẫu trải rộng trên diện tích 18.300 km² ở phía nam Biển Đông là nơi rất giàu tài nguyên, ước tính có tổng trữ lượng dầu và khí từ 12 đến 13 tỉ tấn.
Bãi ngầm James là đối tượng tranh chấp giữa Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, Trung Hoa Dân Quốc (Đài Loan) và Malaysia. Hiện Việt Nam vẫn chưa công bố chính thức phạm vi của khái niệm "quần đảo Trườ.ng Sa" nên không thể khẳng định nước này coi đây là một phần của quần đ.ảo Tr.ờng Sa hay là lãnh thổ Malaysia.
Bình luận facebook