Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45
Edit: SCR0811
Đau đớn trong người Cáo con dịu đi một chút, khuôn mặt trắng bệch dần có lại sắc hồng. Cậu biết, yêu lực tàn phá cơ thể cậu đã bị hao hết. Chờ đến khi cậu khỏe lại, yêu lực trên người cậu cũng sẽ hồi phục, rồi sẽ bắt đầu một vòng tra tấn mới, lặp đi lặp lại đến tận lúc chết.
"Không còn cách nào khác nữa sao?" Toàn Tuấn Tài vẫn chưa từ bỏ ý định, yêu tộc từ nhỏ đã có cơ thể cường tráng, chỉ cần yêu đan không bị tổn hại, không có vết thương nào không thể chữa khỏi. Dù là yêu độc thì cũng phải đợi tới khi ăn mòn được toàn bộ yêu đan, yêu tộc đó mới thoái hóa hoàn toàn. Nhưng cháu anh, mới sinh ra được năm năm, có thiên phú bẩm sinh, trong người lại không có yêu độc, vậy mà phải phế bỏ yêu đan mới có thể sống sót?
Một yêu tộc không có yêu đan thì có khác gì giết nó?
Mễ Uyển lắc đầu, tỏ vẻ cô không còn cách nào khác.
"Không sao, tôi sẽ phong ấn Thiểu Thụy lần nữa, có lẽ sau này có thể tìm được cách chữa khỏi cho Tiểu Thụy." Toàn Tuấn Tài tự lẩm bẩm, không biết là đang an ủi người khác hay tự an ủi mình.
"Cậu" Cáo con ngồi xuống sô pha, đưa cái chân ngắn cũn của mình giật bộ đồ có chút kỳ quái của cậu.
"Tiểu Thụy, cháu hết đau rồi?" Toàn Tuấn Tài vội ngồi xuống cạnh cháu trai, nhỏ giọng hỏi.
"Hết rồi." Cáo con lắc đầu, vì để cậu yên tâm, thậm chí nhóc còn nở nụ cười, cả căn phòng bỗng chốc như bừng sáng.
Mễ Uyển hơi thất thần, đến khi giật mình tỉnh lại mới nhận ra tay mình đang vươn tới trên đầu Cáo con, sợ tới mức vội rút về, nghĩ thầm: Nguy thật, cuối cùng cũng hiểu sao Hứa Trang và giáo sư Từ lại cười ngu ngơ lâu như thế, nụ cười của Cáo con thật có thể lấy mạng người mà.
Một tiếng cười khẽ bất chợt vang lên từ đỉnh đầu Mễ Uyển, cô ngửa đầu nhìn, phát hiện ý cười trong mắt người nào đó còn chưa kịp tản đi.
Đáng giận, chắc chắn là đang cười mình không đủ định lực. Nhưng Cáo tiên chín đuôi có mị cốt trời sinh đâu phải ai cũng chống cự nổi, hơn nữa lúc này Cáo con lại đang trong bộ dạng của một đứa nhóc, thật sự là không cách nào đề phòng nổi.
"Tiểu Thụy, đừng sợ, cháu ngủ thêm một giấc, lần tới nhất định cậu sẽ tìm được cách chữa khỏi cho cháu." Toàn Tuấn Tài vuốt ve mái tóc dài của cháu trai, an ủi.
"Cậu, cậu lại muốn phong ấn cháu sao?" Cáo con ngửa đầu hỏi.
"Cậu biết cháu ghét bị phong ấn, nhưng trước khi tìm được phương pháp chữa trị, cậu chỉ có thể làm thế."
"Cậu, nếu cậu muốn phong ấn cháu, Tiểu Thụy sẽ không phản đối. Nhưng vừa nãy khi tỉnh lại, cháu phát hiện linh khí trong trời đất loãng hơn nhiều so với trước khi Tiểu Thụy ngủ say. Linh khí không còn, sức mạnh của yêu tộc cũng sẽ yếu đi, sau này thật sự có thể tìm được cách chữa khỏi cho cháu sao?" Cáo con hỏi thật lòng.
Toàn Tuấn Tài cứng người. Đúng vậy, linh khí hiện giờ cứ giảm đi qua từng năm, sức mạnh của yêu tộc cũng càng ngày càng yếu, yêu tộc khó lòng tăng cấp, thực lực của người bắt yêu cũng thế, cứ như thế, sau này thật sự có cách chữa khỏi cho Tiểu Thụy sao?
"Nhóc muốn sống ở hiện tại?" Phàn Thần bỗng lên tiếng.
Cáo con nhìn sang người đàn ông đi cùng với cậu, tuy không phát hiện được chút yêu lực nào trên người anh ta nhưng nhóc lại mơ hồ cảm nhận được áp lực cực lớn, cảm giác này hệt như khi mẹ dẫn nhóc đi thăm hỏi một vị tiền bối trong yêu tộc.
"Dạ." Cáo con thành thực gật đầu.
"Dù chỉ sống được không lâu?" Phàn Thần tiếp tục hỏi.
"Dạ. Lúc trớc khi còn ở Thanh Khâu, cậu từng kể cho cháu nghe những chuyện bên ngoài, cháu muốn được tận mắt nhìn thấy." Nói xong, Cáo con lại quay sang nhìn cậu mình, nói: "Cậu, vừa nãy cháu có ăn rất nhiều món ăn của con người, ngon lắm. Cậu, Tiểu Thụy không muốn ngủ tiếp."
Toàn Tuấn Tài thấy sống mũi cay cay, anh vội ôm cháu trai vào lòng, luôn miệng đáp: "Được, cậu dẫn cháu đi ăn món ngon, ăn xong chúng ta mới ngủ tiếp."
Đáy mắt Cáo con nhuốm màu u ám, cuối cùng vẫn phải phong ấn sao?
Không biết là do Cáo con quá mức đáng yêu hay do nhóc có mị cốt trời sinh, đến cả người từng giết vô số con yêu như Mễ Uyển cũng thấy không đành lòng. Nhưng Mễ Uyển không chủ động đề nghị Cáo con trở thành linh sủng của mình, tính tình Cáo con cao ngạo như thế, nếu thực sự trở thành linh sủng cho con người, chưa kịp chết vì đau đớn tra tấn chắc nhóc đã tự sát trước rồi.
"Mễ Uyển" Phàn Thần bất chợt kêu tên Mễ Uyển.
"Hả?" Mễ Uyển thắc mắc nhìn sang.
"Tôi nhớ lần trước khi cô giết hoa sơn trà, đã lấy yêu hồn của cô ta ra?" Phàn Thần không biết tên của Lâm Mạn Ngữ, chỉ thấy bản thể hoa sơn trà bị Mễ Uyển xách về.
"Đúng."
"Lúc cô tách yêu hồn, có đụng chạm tới phần hồn phách còn lại không?" Phàn Thần hỏi.
"Chuyện này tôi không để ý." Mễ Uyển cố nhớ lại: "Lúc đó tôi hơi vội, chỉ muốn kéo yêu hồn của cô ta ra, không bận tâm lắm đến chuyện có ảnh hưởng đến phần hồn phách còn lại trong cơ thể hay không."
"Nếu cho cô đủ thời gian, cô có thể tách rời yêu hồn mà không làm ảnh hưởng đến phần hồn phách còn lại không?" Phàn Thần lại hỏi.
"Chắc là được" Mễ Uyển giật mình, bỗng nghĩ tới gì đó: "Chẳng lẽ anh định kêu tôi tách yêu hồn trong người Cáo con ra, làm vậy Cáo con sẽ bị ngốc đó."
Ba hồn bảy phách, dù để mất phần nào cũng sẽ ảnh hưởng đến cơ thể, huống chi là tách hẳn phân nửa hồn phách.
"Không phải tách rời, là phong ấn." Phàn Thần nói.
"Phong ấn? Ý anh là phong ấn phần yêu tộc trong người Cáo con lại?" Mễ Uyển hơi đắn đo, nói: "Theo lý thuyết thì nếu phần yêu tộc trong ngưươi Cáo con bị phong ấn thì yêu lực gây tổn hại đến cơ thể của cậu nhóc cũng sẽ không còn. Nhưng việc đó chả khác gì tách hẳn yêu hồn ra cả, Cáo con vẫn sẽ bị ngốc."
Nếu có khác nhau, thì chỉ khác ở chỗ không phải chịu nổi đau linh hồn bị xé rách.
"Cái tôi phong ấn không phải yêu hồn của Cáo con, mà là yêu lực của nó." Phàn Thần giải thích.
"Đại nhân, ngài có cách?" Từ lúc hai người thương lượng Toàn Tuấn Tài đã chăm chú lắng nghe, Phàn Thần vừa nói thế, anh liền nhịn không được lên tiếng.
Đúng vậy, sao anh không nghĩ tới, đại nhân nhà mình là Yêu Vương, còn là thụ yêu tồn tại từ thời viễn cổ tới bây giờ, ngài ấy nhất định sẽ có cách.
"Chỉ là có thể thôi." Phàn Thần cũng không thể nắm chắc mười phần.
"Anh định làm thế nào?" Mễ Uyển hiếu kỳ hỏi.
"Yêu hồn cần có yêu lực nuôi dưỡng, nên không thể phong kín hoàn toàn, phải chừa lại một phần yêu lực nuôi dưỡng yêu hồn." Phàn Thần nói: "Tôi có thể thả một nhánh Càn Khôn Đằng vào, hấp thu phần lớn yêu lực trong người nó, chuyển hóa thành tinh khí cần cho hoa cỏ. Nhưng Càn Khôn Đằng có ảnh hưởng tới hồn phách con người, nên cần cô tách phần yêu hồn trong người Các con ra."
Càn Khôn Đằng? Khóe miệng Mễ Uyển co giật, nào chỉ là có ảnh hưởng, khiến mình năm trăm năm vẫn chưa thể đầu thai, đến giờ còn chưa lấy ra được đây này.
"Nếu mọi chuyện đều giống như tôi dự đoán thì hẳn là Cáo con có thể sống sót trong trạng thái một bán yêu cấp thấp." Phàn Thần nói.
"Đại nhân, Mễ Uyển đại sư, van xin hai người cứu Tiểu Thụy." Toàn Tuấn Tài như không hề nghe thấy chữ 'nếu' của Phàn Thần, anh tin tưởng Yêu Vương vô điều kiện.
Tuy Cáo con không kích động như ông cậu nhà mình, nhưng trong mắt cũng đầy tràn vẻ khát khao.
Phàn Thần chủ động đưa ra phương pháp này, sao lại từ chối được chứ, vì thế hai cậu cháu Toàn Tuấn Tài đều đưa mắt nhìn sang Mễ Uyển.
"Tôi không có vấn đề, chỉ cần có tiền là được." Mễ Uyển vốn đã đồng ý chữa khỏi cho Cáo con, giờ đã có người đưa ra phương pháp chữa trị, tất nhiên cô sẽ không từ chối.
"Cảm ơn đại nhân, cảm ơn Mễ Uyển đại sư." Toàn Tuấn Tài mừng rỡ, kích động ôm lấy cháu trai nhà mình:"Tiểu Thụy, cháu được cứu rồi."
"Dạ" Cáo con khó nén kích động, gật đầu.
Phương án chữa trị đã được xác định, nhưng Càn Khôn Đằng không phải thứ cứ tiện tay lấy ra là được, vì thế mọi người hẹn nhau chờ khi Phàn Thần tìm được Càn Không Đằng sẽ tiến hành chữa trị. Phàn Thần và hai cậu cháu Cáo yêu đi rồi, Mễ Uyển định sẽ quay lại trường học. Trước khi rời khỏi phòng khám, Mễ Uyển mở di động, thấy một tin nhắn mới từ lớp trưởng Hàn Tiêu.
Hàn Tiêu: Lúc sáng cậu xin đi WC không về, để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc cho giáo viên, thầy ấy nhờ tôi chuyển lời cho cậu, kỳ thi cuối kỳ nếu cậu không được trên tám mươi điểm thì chờ học lại đi.
"!!" Mễ Uyển muốn rớt nước mắt. Cái gì, tám mươi điểm, mấy ngày nay cô làm bài thi thử, đến năm mươi điểm còn chưa được, còn định sẽ liều mạng một phen, giờ xem như đổ sông đổ bể hết rồi.
Cú sốc quá lớn khiến tâm trạng Mễ Uyển tụt dốc không phanh, gắng gượng qua hết mấy tiết buổi chiều, Mễ Uyển trở về nhà trong tình trạng hồn vía lên mây.
"Ủa, cô chủ, cô bị sao thế?" Diệp quản gia nhìn dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc của cô chủ nhà mình, quan tâm hỏi.
"Chú Diệp, có thể tôi sẽ bị rớt môn." Mễ Uyển thiểu não đáp lời.
"À à... sắp thi cuối kỳ rồi. Không sao, vốn dĩ cô chủ đã thiếu nửa học kỳ, rớt môn cũng bình thường thôi mà, có thể hiểu được, thi lại là được thôi." Diệp quản gia vui vẻ an ủi.
"Tôi không muốn thi lại..." Thi một lần đã muốn mất luôn cái mạng già này rồi, thi thêm lần nữa cô sẽ chết thật đó.
"Cô phải lạc quan lên, đề thi lại thường sẽ dễ hơn. Với lại, sau khi tốt nghiệp, chuyện này sẽ trở thành một kỷ niệm đáng nhớ." Nét mặt Diệp quản gia đầy hoài niệm: "Yêu đương, trốn học, thi lại... đều là những ký ức đẹp của một thời thanh xuân."
"Tôi không muốn thi lại." Mễ Uyển không muốn thanh xuân kiểu này.
"Cô chủ, cáo con tỉnh chưa?" Thím Trương bưng nồi canh đi tới, hỏi thăm về Cáo con. Từ sau khi bà đăng tấm hình ôm Cáo con lên vòng bạn bè, nhận được vô số lời khen tặng và hâm mộ, thím Trương đặc biệt yêu thích Cáo con, mỗi ngày Mễ Uyển về đều phải hỏi một lần.
"Tỉnh rồi." Mễ Uyển nói giọng ỉu xìu.
"Thật sao?!" Thím Trương vui sướng nói: "Cáo con đâu rồi, tôi muốn quay một đoạn video chung với nó." Đến giờ vẫn còn mấy người nghi ngờ là bà chỉ ôm một con nhồi bông, nói bà phải quay video tận mặt mới tin.
"Bị cậu của nó... chủ nó nó đón về rồi."
Thím Trương hơi thất vọng, nhưng chẳng mấy chốc lại quan tâm hỏi: "Bệnh của cáo con đã khỏi hẳn chưa?"
"Rồi" Mễ Uyển trả lời qua loa.
"Vậy là tốt rồi"
"..." Mễ Uyển câm nín, so với Cáo con, chẳng lẽ không một ai quan tâm đến chuyện cô rớt môn sao?
Ba ngày sau, vừa tan học không lâu thì Mễ Uyển nhận được tin nhắn của Phàn Thần, hẹn cô mười hai giờ đêm tới sân nhà anh. Mễ Uyển biết là đã lấy được Càn Khôn Đằng, có thể tiến hành chữa trị cho Cáo con.
Mười hai giờ đêm, Mễ Uyển khoác áo lông, trèo tường qua sân nhà kế bên, nhưng trong sân không một bóng người, cũng không chút tiếng động. Phàn Thần không có nhà.
"Gì, hẹn tôi tới đây nhưng lại không có nhà, thật là!" Mễ Uyển than thở, nhưng cô không giận mà tự quen lối đi thẳng vào phòng khách, định sẽ ở đây chờ Phàn Thần.
Đúng lúc này, Mễ Uyển cảm nhận được yêu lực khá rõ từ không trung, cô ngẩng đầu nhìn lên, một con cáo đỏ khổng lồ đang bay xuống từ phía trên cô.
"Mễ Uyển đại sư." Cáo đỏ thấy Mễ Uyển, mở miệng nói tiếng người.
"Toàn Tuấn Tài?" Mễ Uyển nhớ được giọng nói này.
"Là tôi." Cáo đỏ đáp xuống đất, đứng đối diện với Mễ Uyển, hạ thấp người nói: "Mễ Uyển đại sư, lên đây đi, chúng ta đi."
"Đi? Đi đâu?" Mễ Uyển thắc mắc.
"Công viên Vạn Vật." Toàn Tuấn Tài nói: "Đại nhân đang chờ chúng ta ở đó."
Mễ Uyển không hỏi nhiều, cô đoán có lẽ sức mạnh của Càn Khôn Đằng quá lớn, cần đến những nơi ít người. Cô leo lên lưng Cáo đỏ, điều chỉnh tư thế.
"Ngồi cho chắc" Toàn Tuấn Tài nhắc nhở một tiếng rồi bay lên, đón lấy những cơn gió lạnh thấu xương, lao như chớp về phía chân trời.
Được bay lên không trung vẫn luôn là giấc mộng của con người, dù hiện giờ đã có máy bay, con người vẫn thích kiếm tìm cảm giác tự do tự tại khi được chao lượn giữa không trung. Thế nên, khi nghe nói sẽ được ngồi sau lưng Cáo đỏ, Mễ Uyển khá là mong đợi, mình sắp thành người được cưỡi trên lưng đại yêu thú bay lượn giữa không trung đó nha. Nhưng giờ, nếu có người phỏng vấn tâm trạng của cô, cô chỉ có thể thốt lên: "Lạnh quá đi!!"
Mễ Uyển tay giữ chặt áo khoác, tay giữ chặt mũ, đang nghĩ xem có nên bảo Cáo đỏ bay chậm lại môt chút hay không thì bỗng nhìn thấy một vật thể màu trắng, cực kỳ nổi bật trên nền lông đỏ. Mễ Uyển xách vật thể màu trắng kia lên.
Quả nhiên là Cáo bạc.
Mễ Uyển vui sướng ôm Cáo bạc vào lòng, thầm cảm thán: Ấm quá đi!
"Cô làm gì thế?" Mấy bữa nay yêu lực của Cáo con đã khôi phục được kha khá nên đang thấy không khỏe, phải nghỉ tạm trên bộ lông của cậu mình, không ngờ lại bị cô gái này mò ra.
"Không làm gì cả, chỉ muốn ôm chút thôi."
"Cô...cái đồ không biết thẹn..." Cáo con tức đến đỏ bừng cả mặt.
"Cậu nói gì?" Mễ Uyển nheo mắt uy hiếp: "Cậu đừng có quên, cậu còn phải nhờ tôi chữa bệnh. Ôm một chút thì sao chứ, dám để tôi bị đông lạnh đến bệnh, tôi sẽ mặc kệ cậu."
Cáo con đờ người, biết mình đã hiểu sai, ngoan ngoãn không nhúc nhích nữa. (Không thể không nói, suy nghĩ của con non tộc Cáo trưởng thành sớm hơn mấy tộc khác rất nhiều, tuổi còn nhỏ mà đã nghĩ sai rồi)
Mễ Uyển chọc ghẹo Cáo con trên lưng mình, sao Toàn Tuấn Tài có thể không biết. Nghe Mễ Uyển nói lạnh, anh thấy hơi áy náy. Anh có một bộ lông nên chưa bao giờ thấy mùa đông quá lạnh, lại quên mất thân phận con người của Mễ Uyển, vội dùng cái đuôi quấn chặt một người một thú.
A, càng ấm hơn rồi.
Thực lực của đại yêu cấp tám rất mạnh, bay xuyên qua thành phố chỉ mất có mấy phút. Thoáng chốc, Toàn Tuấn Tài đã đến phía trên công viên Vạn Vật.
"Mễ Uyển đại sư, chúng ta tới rồi." Toàn Tuấn Tài lên tiếng, bắt đầu đáp xuống.
Mễ Uyển tò mò nhìn chung quanh, khắp nơi đều tối đen như mực, không chút ánh sáng, nhưng vẫn có thể loáng thoáng nhận ra được bên dưới là mảng thực vật có diện tích không nhỏ.
Công viên Vạn Vật, vé vào cửa tận ba trăm tệ nhưng người ra vào vẫn nối liền không dứt.
Cáo đỏ đáp xuống bãi cỏ. Nhiệt độ thấp đã kết một tầng băng mỏng trên mặt cỏ khô vàng, lúc Mễ Uyển từ trên lưng Cáo đỏ bước xuống còn phát ra mấy tiếng 'rôm rốp'.
"Có thể thả tôi xuống dưới không?" Cáo con bị ôm suốt đường đi mở miệng.
"Không thể." Vừa chui ra khỏi đuôi cáo ấm áp, Mễ Uyển vẫn chưa hoàn toàn thích nghi với nhiệt độ bên ngoài.
Cáo con xụ mặt, nhưng quả thật nhiệt độ trên người Mễ Uyển đang giảm dần, nhóc đành thôi giãy dụa, chấp nhận làm một cái lò sưởi.
"Phàn Thần đâu?" Mễ Uyển hỏi Toàn Tuấn Tài đã hóa lại thành người.
"Tôi ở đây." Giọng Phàn Thần vọng khắp bốn phương tám hướng, như đến từ nơi sâu nhất trong rừng rậm, không cách nào xác định được phương hướng.
Mễ Uyển đang hoang mang thì Phàn Thần đã bước ra từ sau gốc cổ thụ không biết tên, tay anh cầm một dây leo dài chừng 10cm, phát sáng dìu dịu. Vừa thấy Càn Khôn Đằng, Toàn Tuấn Tài liền lộ vẻ kích động. Tuy anh biết nếu Yêu Vương đã đồng ý dùng Càn Khôn Đằng cứu Tiểu Ngụy thì nhất định sẽ làm được. Nhưng Càn Khôn Đằng quá quý, phải chính mắt nhìn thấy Phàn Thần cầm Càn Khôn Đằng xuất hiện trước mặt, anh mới thật sự yên tâm.
"Anh" Vẻ mặt Mễ Uyển không tốt lắm, cô nhíu mày, cẩn thận đánh giá vết thương trên ngực Phàn Thần. Hình như cái lỗ kia lại to ra thêm,
Đau đớn trong người Cáo con dịu đi một chút, khuôn mặt trắng bệch dần có lại sắc hồng. Cậu biết, yêu lực tàn phá cơ thể cậu đã bị hao hết. Chờ đến khi cậu khỏe lại, yêu lực trên người cậu cũng sẽ hồi phục, rồi sẽ bắt đầu một vòng tra tấn mới, lặp đi lặp lại đến tận lúc chết.
"Không còn cách nào khác nữa sao?" Toàn Tuấn Tài vẫn chưa từ bỏ ý định, yêu tộc từ nhỏ đã có cơ thể cường tráng, chỉ cần yêu đan không bị tổn hại, không có vết thương nào không thể chữa khỏi. Dù là yêu độc thì cũng phải đợi tới khi ăn mòn được toàn bộ yêu đan, yêu tộc đó mới thoái hóa hoàn toàn. Nhưng cháu anh, mới sinh ra được năm năm, có thiên phú bẩm sinh, trong người lại không có yêu độc, vậy mà phải phế bỏ yêu đan mới có thể sống sót?
Một yêu tộc không có yêu đan thì có khác gì giết nó?
Mễ Uyển lắc đầu, tỏ vẻ cô không còn cách nào khác.
"Không sao, tôi sẽ phong ấn Thiểu Thụy lần nữa, có lẽ sau này có thể tìm được cách chữa khỏi cho Tiểu Thụy." Toàn Tuấn Tài tự lẩm bẩm, không biết là đang an ủi người khác hay tự an ủi mình.
"Cậu" Cáo con ngồi xuống sô pha, đưa cái chân ngắn cũn của mình giật bộ đồ có chút kỳ quái của cậu.
"Tiểu Thụy, cháu hết đau rồi?" Toàn Tuấn Tài vội ngồi xuống cạnh cháu trai, nhỏ giọng hỏi.
"Hết rồi." Cáo con lắc đầu, vì để cậu yên tâm, thậm chí nhóc còn nở nụ cười, cả căn phòng bỗng chốc như bừng sáng.
Mễ Uyển hơi thất thần, đến khi giật mình tỉnh lại mới nhận ra tay mình đang vươn tới trên đầu Cáo con, sợ tới mức vội rút về, nghĩ thầm: Nguy thật, cuối cùng cũng hiểu sao Hứa Trang và giáo sư Từ lại cười ngu ngơ lâu như thế, nụ cười của Cáo con thật có thể lấy mạng người mà.
Một tiếng cười khẽ bất chợt vang lên từ đỉnh đầu Mễ Uyển, cô ngửa đầu nhìn, phát hiện ý cười trong mắt người nào đó còn chưa kịp tản đi.
Đáng giận, chắc chắn là đang cười mình không đủ định lực. Nhưng Cáo tiên chín đuôi có mị cốt trời sinh đâu phải ai cũng chống cự nổi, hơn nữa lúc này Cáo con lại đang trong bộ dạng của một đứa nhóc, thật sự là không cách nào đề phòng nổi.
"Tiểu Thụy, đừng sợ, cháu ngủ thêm một giấc, lần tới nhất định cậu sẽ tìm được cách chữa khỏi cho cháu." Toàn Tuấn Tài vuốt ve mái tóc dài của cháu trai, an ủi.
"Cậu, cậu lại muốn phong ấn cháu sao?" Cáo con ngửa đầu hỏi.
"Cậu biết cháu ghét bị phong ấn, nhưng trước khi tìm được phương pháp chữa trị, cậu chỉ có thể làm thế."
"Cậu, nếu cậu muốn phong ấn cháu, Tiểu Thụy sẽ không phản đối. Nhưng vừa nãy khi tỉnh lại, cháu phát hiện linh khí trong trời đất loãng hơn nhiều so với trước khi Tiểu Thụy ngủ say. Linh khí không còn, sức mạnh của yêu tộc cũng sẽ yếu đi, sau này thật sự có thể tìm được cách chữa khỏi cho cháu sao?" Cáo con hỏi thật lòng.
Toàn Tuấn Tài cứng người. Đúng vậy, linh khí hiện giờ cứ giảm đi qua từng năm, sức mạnh của yêu tộc cũng càng ngày càng yếu, yêu tộc khó lòng tăng cấp, thực lực của người bắt yêu cũng thế, cứ như thế, sau này thật sự có cách chữa khỏi cho Tiểu Thụy sao?
"Nhóc muốn sống ở hiện tại?" Phàn Thần bỗng lên tiếng.
Cáo con nhìn sang người đàn ông đi cùng với cậu, tuy không phát hiện được chút yêu lực nào trên người anh ta nhưng nhóc lại mơ hồ cảm nhận được áp lực cực lớn, cảm giác này hệt như khi mẹ dẫn nhóc đi thăm hỏi một vị tiền bối trong yêu tộc.
"Dạ." Cáo con thành thực gật đầu.
"Dù chỉ sống được không lâu?" Phàn Thần tiếp tục hỏi.
"Dạ. Lúc trớc khi còn ở Thanh Khâu, cậu từng kể cho cháu nghe những chuyện bên ngoài, cháu muốn được tận mắt nhìn thấy." Nói xong, Cáo con lại quay sang nhìn cậu mình, nói: "Cậu, vừa nãy cháu có ăn rất nhiều món ăn của con người, ngon lắm. Cậu, Tiểu Thụy không muốn ngủ tiếp."
Toàn Tuấn Tài thấy sống mũi cay cay, anh vội ôm cháu trai vào lòng, luôn miệng đáp: "Được, cậu dẫn cháu đi ăn món ngon, ăn xong chúng ta mới ngủ tiếp."
Đáy mắt Cáo con nhuốm màu u ám, cuối cùng vẫn phải phong ấn sao?
Không biết là do Cáo con quá mức đáng yêu hay do nhóc có mị cốt trời sinh, đến cả người từng giết vô số con yêu như Mễ Uyển cũng thấy không đành lòng. Nhưng Mễ Uyển không chủ động đề nghị Cáo con trở thành linh sủng của mình, tính tình Cáo con cao ngạo như thế, nếu thực sự trở thành linh sủng cho con người, chưa kịp chết vì đau đớn tra tấn chắc nhóc đã tự sát trước rồi.
"Mễ Uyển" Phàn Thần bất chợt kêu tên Mễ Uyển.
"Hả?" Mễ Uyển thắc mắc nhìn sang.
"Tôi nhớ lần trước khi cô giết hoa sơn trà, đã lấy yêu hồn của cô ta ra?" Phàn Thần không biết tên của Lâm Mạn Ngữ, chỉ thấy bản thể hoa sơn trà bị Mễ Uyển xách về.
"Đúng."
"Lúc cô tách yêu hồn, có đụng chạm tới phần hồn phách còn lại không?" Phàn Thần hỏi.
"Chuyện này tôi không để ý." Mễ Uyển cố nhớ lại: "Lúc đó tôi hơi vội, chỉ muốn kéo yêu hồn của cô ta ra, không bận tâm lắm đến chuyện có ảnh hưởng đến phần hồn phách còn lại trong cơ thể hay không."
"Nếu cho cô đủ thời gian, cô có thể tách rời yêu hồn mà không làm ảnh hưởng đến phần hồn phách còn lại không?" Phàn Thần lại hỏi.
"Chắc là được" Mễ Uyển giật mình, bỗng nghĩ tới gì đó: "Chẳng lẽ anh định kêu tôi tách yêu hồn trong người Cáo con ra, làm vậy Cáo con sẽ bị ngốc đó."
Ba hồn bảy phách, dù để mất phần nào cũng sẽ ảnh hưởng đến cơ thể, huống chi là tách hẳn phân nửa hồn phách.
"Không phải tách rời, là phong ấn." Phàn Thần nói.
"Phong ấn? Ý anh là phong ấn phần yêu tộc trong người Cáo con lại?" Mễ Uyển hơi đắn đo, nói: "Theo lý thuyết thì nếu phần yêu tộc trong ngưươi Cáo con bị phong ấn thì yêu lực gây tổn hại đến cơ thể của cậu nhóc cũng sẽ không còn. Nhưng việc đó chả khác gì tách hẳn yêu hồn ra cả, Cáo con vẫn sẽ bị ngốc."
Nếu có khác nhau, thì chỉ khác ở chỗ không phải chịu nổi đau linh hồn bị xé rách.
"Cái tôi phong ấn không phải yêu hồn của Cáo con, mà là yêu lực của nó." Phàn Thần giải thích.
"Đại nhân, ngài có cách?" Từ lúc hai người thương lượng Toàn Tuấn Tài đã chăm chú lắng nghe, Phàn Thần vừa nói thế, anh liền nhịn không được lên tiếng.
Đúng vậy, sao anh không nghĩ tới, đại nhân nhà mình là Yêu Vương, còn là thụ yêu tồn tại từ thời viễn cổ tới bây giờ, ngài ấy nhất định sẽ có cách.
"Chỉ là có thể thôi." Phàn Thần cũng không thể nắm chắc mười phần.
"Anh định làm thế nào?" Mễ Uyển hiếu kỳ hỏi.
"Yêu hồn cần có yêu lực nuôi dưỡng, nên không thể phong kín hoàn toàn, phải chừa lại một phần yêu lực nuôi dưỡng yêu hồn." Phàn Thần nói: "Tôi có thể thả một nhánh Càn Khôn Đằng vào, hấp thu phần lớn yêu lực trong người nó, chuyển hóa thành tinh khí cần cho hoa cỏ. Nhưng Càn Khôn Đằng có ảnh hưởng tới hồn phách con người, nên cần cô tách phần yêu hồn trong người Các con ra."
Càn Khôn Đằng? Khóe miệng Mễ Uyển co giật, nào chỉ là có ảnh hưởng, khiến mình năm trăm năm vẫn chưa thể đầu thai, đến giờ còn chưa lấy ra được đây này.
"Nếu mọi chuyện đều giống như tôi dự đoán thì hẳn là Cáo con có thể sống sót trong trạng thái một bán yêu cấp thấp." Phàn Thần nói.
"Đại nhân, Mễ Uyển đại sư, van xin hai người cứu Tiểu Thụy." Toàn Tuấn Tài như không hề nghe thấy chữ 'nếu' của Phàn Thần, anh tin tưởng Yêu Vương vô điều kiện.
Tuy Cáo con không kích động như ông cậu nhà mình, nhưng trong mắt cũng đầy tràn vẻ khát khao.
Phàn Thần chủ động đưa ra phương pháp này, sao lại từ chối được chứ, vì thế hai cậu cháu Toàn Tuấn Tài đều đưa mắt nhìn sang Mễ Uyển.
"Tôi không có vấn đề, chỉ cần có tiền là được." Mễ Uyển vốn đã đồng ý chữa khỏi cho Cáo con, giờ đã có người đưa ra phương pháp chữa trị, tất nhiên cô sẽ không từ chối.
"Cảm ơn đại nhân, cảm ơn Mễ Uyển đại sư." Toàn Tuấn Tài mừng rỡ, kích động ôm lấy cháu trai nhà mình:"Tiểu Thụy, cháu được cứu rồi."
"Dạ" Cáo con khó nén kích động, gật đầu.
Phương án chữa trị đã được xác định, nhưng Càn Khôn Đằng không phải thứ cứ tiện tay lấy ra là được, vì thế mọi người hẹn nhau chờ khi Phàn Thần tìm được Càn Không Đằng sẽ tiến hành chữa trị. Phàn Thần và hai cậu cháu Cáo yêu đi rồi, Mễ Uyển định sẽ quay lại trường học. Trước khi rời khỏi phòng khám, Mễ Uyển mở di động, thấy một tin nhắn mới từ lớp trưởng Hàn Tiêu.
Hàn Tiêu: Lúc sáng cậu xin đi WC không về, để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc cho giáo viên, thầy ấy nhờ tôi chuyển lời cho cậu, kỳ thi cuối kỳ nếu cậu không được trên tám mươi điểm thì chờ học lại đi.
"!!" Mễ Uyển muốn rớt nước mắt. Cái gì, tám mươi điểm, mấy ngày nay cô làm bài thi thử, đến năm mươi điểm còn chưa được, còn định sẽ liều mạng một phen, giờ xem như đổ sông đổ bể hết rồi.
Cú sốc quá lớn khiến tâm trạng Mễ Uyển tụt dốc không phanh, gắng gượng qua hết mấy tiết buổi chiều, Mễ Uyển trở về nhà trong tình trạng hồn vía lên mây.
"Ủa, cô chủ, cô bị sao thế?" Diệp quản gia nhìn dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc của cô chủ nhà mình, quan tâm hỏi.
"Chú Diệp, có thể tôi sẽ bị rớt môn." Mễ Uyển thiểu não đáp lời.
"À à... sắp thi cuối kỳ rồi. Không sao, vốn dĩ cô chủ đã thiếu nửa học kỳ, rớt môn cũng bình thường thôi mà, có thể hiểu được, thi lại là được thôi." Diệp quản gia vui vẻ an ủi.
"Tôi không muốn thi lại..." Thi một lần đã muốn mất luôn cái mạng già này rồi, thi thêm lần nữa cô sẽ chết thật đó.
"Cô phải lạc quan lên, đề thi lại thường sẽ dễ hơn. Với lại, sau khi tốt nghiệp, chuyện này sẽ trở thành một kỷ niệm đáng nhớ." Nét mặt Diệp quản gia đầy hoài niệm: "Yêu đương, trốn học, thi lại... đều là những ký ức đẹp của một thời thanh xuân."
"Tôi không muốn thi lại." Mễ Uyển không muốn thanh xuân kiểu này.
"Cô chủ, cáo con tỉnh chưa?" Thím Trương bưng nồi canh đi tới, hỏi thăm về Cáo con. Từ sau khi bà đăng tấm hình ôm Cáo con lên vòng bạn bè, nhận được vô số lời khen tặng và hâm mộ, thím Trương đặc biệt yêu thích Cáo con, mỗi ngày Mễ Uyển về đều phải hỏi một lần.
"Tỉnh rồi." Mễ Uyển nói giọng ỉu xìu.
"Thật sao?!" Thím Trương vui sướng nói: "Cáo con đâu rồi, tôi muốn quay một đoạn video chung với nó." Đến giờ vẫn còn mấy người nghi ngờ là bà chỉ ôm một con nhồi bông, nói bà phải quay video tận mặt mới tin.
"Bị cậu của nó... chủ nó nó đón về rồi."
Thím Trương hơi thất vọng, nhưng chẳng mấy chốc lại quan tâm hỏi: "Bệnh của cáo con đã khỏi hẳn chưa?"
"Rồi" Mễ Uyển trả lời qua loa.
"Vậy là tốt rồi"
"..." Mễ Uyển câm nín, so với Cáo con, chẳng lẽ không một ai quan tâm đến chuyện cô rớt môn sao?
Ba ngày sau, vừa tan học không lâu thì Mễ Uyển nhận được tin nhắn của Phàn Thần, hẹn cô mười hai giờ đêm tới sân nhà anh. Mễ Uyển biết là đã lấy được Càn Khôn Đằng, có thể tiến hành chữa trị cho Cáo con.
Mười hai giờ đêm, Mễ Uyển khoác áo lông, trèo tường qua sân nhà kế bên, nhưng trong sân không một bóng người, cũng không chút tiếng động. Phàn Thần không có nhà.
"Gì, hẹn tôi tới đây nhưng lại không có nhà, thật là!" Mễ Uyển than thở, nhưng cô không giận mà tự quen lối đi thẳng vào phòng khách, định sẽ ở đây chờ Phàn Thần.
Đúng lúc này, Mễ Uyển cảm nhận được yêu lực khá rõ từ không trung, cô ngẩng đầu nhìn lên, một con cáo đỏ khổng lồ đang bay xuống từ phía trên cô.
"Mễ Uyển đại sư." Cáo đỏ thấy Mễ Uyển, mở miệng nói tiếng người.
"Toàn Tuấn Tài?" Mễ Uyển nhớ được giọng nói này.
"Là tôi." Cáo đỏ đáp xuống đất, đứng đối diện với Mễ Uyển, hạ thấp người nói: "Mễ Uyển đại sư, lên đây đi, chúng ta đi."
"Đi? Đi đâu?" Mễ Uyển thắc mắc.
"Công viên Vạn Vật." Toàn Tuấn Tài nói: "Đại nhân đang chờ chúng ta ở đó."
Mễ Uyển không hỏi nhiều, cô đoán có lẽ sức mạnh của Càn Khôn Đằng quá lớn, cần đến những nơi ít người. Cô leo lên lưng Cáo đỏ, điều chỉnh tư thế.
"Ngồi cho chắc" Toàn Tuấn Tài nhắc nhở một tiếng rồi bay lên, đón lấy những cơn gió lạnh thấu xương, lao như chớp về phía chân trời.
Được bay lên không trung vẫn luôn là giấc mộng của con người, dù hiện giờ đã có máy bay, con người vẫn thích kiếm tìm cảm giác tự do tự tại khi được chao lượn giữa không trung. Thế nên, khi nghe nói sẽ được ngồi sau lưng Cáo đỏ, Mễ Uyển khá là mong đợi, mình sắp thành người được cưỡi trên lưng đại yêu thú bay lượn giữa không trung đó nha. Nhưng giờ, nếu có người phỏng vấn tâm trạng của cô, cô chỉ có thể thốt lên: "Lạnh quá đi!!"
Mễ Uyển tay giữ chặt áo khoác, tay giữ chặt mũ, đang nghĩ xem có nên bảo Cáo đỏ bay chậm lại môt chút hay không thì bỗng nhìn thấy một vật thể màu trắng, cực kỳ nổi bật trên nền lông đỏ. Mễ Uyển xách vật thể màu trắng kia lên.
Quả nhiên là Cáo bạc.
Mễ Uyển vui sướng ôm Cáo bạc vào lòng, thầm cảm thán: Ấm quá đi!
"Cô làm gì thế?" Mấy bữa nay yêu lực của Cáo con đã khôi phục được kha khá nên đang thấy không khỏe, phải nghỉ tạm trên bộ lông của cậu mình, không ngờ lại bị cô gái này mò ra.
"Không làm gì cả, chỉ muốn ôm chút thôi."
"Cô...cái đồ không biết thẹn..." Cáo con tức đến đỏ bừng cả mặt.
"Cậu nói gì?" Mễ Uyển nheo mắt uy hiếp: "Cậu đừng có quên, cậu còn phải nhờ tôi chữa bệnh. Ôm một chút thì sao chứ, dám để tôi bị đông lạnh đến bệnh, tôi sẽ mặc kệ cậu."
Cáo con đờ người, biết mình đã hiểu sai, ngoan ngoãn không nhúc nhích nữa. (Không thể không nói, suy nghĩ của con non tộc Cáo trưởng thành sớm hơn mấy tộc khác rất nhiều, tuổi còn nhỏ mà đã nghĩ sai rồi)
Mễ Uyển chọc ghẹo Cáo con trên lưng mình, sao Toàn Tuấn Tài có thể không biết. Nghe Mễ Uyển nói lạnh, anh thấy hơi áy náy. Anh có một bộ lông nên chưa bao giờ thấy mùa đông quá lạnh, lại quên mất thân phận con người của Mễ Uyển, vội dùng cái đuôi quấn chặt một người một thú.
A, càng ấm hơn rồi.
Thực lực của đại yêu cấp tám rất mạnh, bay xuyên qua thành phố chỉ mất có mấy phút. Thoáng chốc, Toàn Tuấn Tài đã đến phía trên công viên Vạn Vật.
"Mễ Uyển đại sư, chúng ta tới rồi." Toàn Tuấn Tài lên tiếng, bắt đầu đáp xuống.
Mễ Uyển tò mò nhìn chung quanh, khắp nơi đều tối đen như mực, không chút ánh sáng, nhưng vẫn có thể loáng thoáng nhận ra được bên dưới là mảng thực vật có diện tích không nhỏ.
Công viên Vạn Vật, vé vào cửa tận ba trăm tệ nhưng người ra vào vẫn nối liền không dứt.
Cáo đỏ đáp xuống bãi cỏ. Nhiệt độ thấp đã kết một tầng băng mỏng trên mặt cỏ khô vàng, lúc Mễ Uyển từ trên lưng Cáo đỏ bước xuống còn phát ra mấy tiếng 'rôm rốp'.
"Có thể thả tôi xuống dưới không?" Cáo con bị ôm suốt đường đi mở miệng.
"Không thể." Vừa chui ra khỏi đuôi cáo ấm áp, Mễ Uyển vẫn chưa hoàn toàn thích nghi với nhiệt độ bên ngoài.
Cáo con xụ mặt, nhưng quả thật nhiệt độ trên người Mễ Uyển đang giảm dần, nhóc đành thôi giãy dụa, chấp nhận làm một cái lò sưởi.
"Phàn Thần đâu?" Mễ Uyển hỏi Toàn Tuấn Tài đã hóa lại thành người.
"Tôi ở đây." Giọng Phàn Thần vọng khắp bốn phương tám hướng, như đến từ nơi sâu nhất trong rừng rậm, không cách nào xác định được phương hướng.
Mễ Uyển đang hoang mang thì Phàn Thần đã bước ra từ sau gốc cổ thụ không biết tên, tay anh cầm một dây leo dài chừng 10cm, phát sáng dìu dịu. Vừa thấy Càn Khôn Đằng, Toàn Tuấn Tài liền lộ vẻ kích động. Tuy anh biết nếu Yêu Vương đã đồng ý dùng Càn Khôn Đằng cứu Tiểu Ngụy thì nhất định sẽ làm được. Nhưng Càn Khôn Đằng quá quý, phải chính mắt nhìn thấy Phàn Thần cầm Càn Khôn Đằng xuất hiện trước mặt, anh mới thật sự yên tâm.
"Anh" Vẻ mặt Mễ Uyển không tốt lắm, cô nhíu mày, cẩn thận đánh giá vết thương trên ngực Phàn Thần. Hình như cái lỗ kia lại to ra thêm,
Bình luận facebook