• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New CÔ LÀ CHUYÊN GIA BẮT YÊU (3 Viewers)

  • Chương 17

Edit: SCR0811


Mễ Uyển theo Bạch Phong vào thang máy để lên tầng cao nhất. Sau khi lướt sơ qua bài trí trong phòng, cô càng khẳng định hiệp hội bắt yêu này rất nghèo. Sao lại nghèo đến mức sofa bằng da cũng mua không nổi, phải xài một khúc gỗ lim mục thế này?


"Dương Tân, Hướng Chân, mau tới cảm ơn Mễ đại sư đi." Bạch Phong gọi hai sư huynh đệ Lông Vàng tới.


"Hội trưởng, ông không lầm đó chứ, nhỏ này sao là đại sư được?" Lông Vàng ngỡ ngàng, không cách nào chấp nhập được Mễ Uyển là đại sư bắt yêu.


"Cảm ơn Mễ đại sư." Dương Tân bình tĩnh kéo Lông Vàng một cái, khách sáo nói cảm ơn. Lông Vàng thấy thế cũng đành miễn cưỡng nói một tiếng cảm ơn với Mễ Uyển.


"Hội trưởng Bạch, ông muốn cảm ơn cái gì?" Nghe mấy tiếng cảm ơn liên tiếp khiến đầu Mễ Oản ong ong.


"Tên Dơi yêu ngày đó hai đứa nó truy bắt, kỹ năng tấn công bằng sóng âm đã luyện tới cấp sáu, có thể mê hoặc thần trí người khác. Nếu không nhờ Mễ đại sư đến trước xử lý thì hai đứa này đã bị thương rồi, thế nên bọn nó phải cảm ơn cô." Bạch Phong nói.


"Không bị thương được đâu." Mễ Uyển lắc đầu phản đối cách nói của Bạch Phong, thấy ba người đều thắc mắc mới giải thích thêm: "Không nhờ tôi thì đến chỗ của Dơi yêu họ còn không tìm được."


Không tìm được, sao có thể bị thương.


"..." Ba người ngượng chín mặt, lại chẳng thể cãi được.


"Khụ..." EQ cao như Bạch Phong cũng không khách sáo nổi với Mễ Uyển, vội chuyển sang đề tài chính của hôm nay – giúp Mễ Uyển đăng ký: "Mễ đại sư điền thông tin vào đây trước đi." Bạch Phong đưa cô một tờ giấy.


"Đơn xin nhập hội?" Mễ Uyển lướt sơ qua.


"Đúng vậy, tất cả những người bắt yêu khi nhập hội đều phải điền thông tin vào đây, để tiện quản lý." Bạch Phong vừa giải thích vừa đưa cho Mễ Uyển một cây bút.


"Cấp bậc của người bắt yêu?" Mắt Mễ Uyển dừng lại tại một dòng cô thấy hứng thú. Năm trăm năm trước, người bắt yêu không chia cấp bậc, không biết hiện giờ cấp bậc được chia theo tiêu chuẩn nào.


"Cái này hả, nó được chia theo cấp bậc của yêu tộc. Ví dụ thực lực của cô có thể một mình đối phó với yêu tộc cấp ba, cô sẽ được tính là người bắt yêu cấp ba." Bạch Phong giải thích.


"À" Hiểu rồi. "Cấp cao nhất hiện giờ của yêu tộc là bao nhiêu?"


"Yêu tộc hiện giờ đa số từ cấp ba đến cấp sáu, cấp càng cao thì số lượng càng ít. Theo thông tin ghi nhận được thì yêu tộc có cấp bậc cao nhất hiện giờ là tộc trưởng tộc Hổ, cấp mười, là một trong số ít yêu tộc còn sống sót từ thời hai tộc đại chiến tới giờ." Bạch Phong giới thiệu: "Sau khi cô gia nhập hiệp hội, chúng tôi sẽ cấp cho cô một tài khoản, cô có thể dùng nó để tra tất cả thông tin về yêu tộc, cũng tiện sau này làm nhiệm vụ."


"Vậy sao?" Cấp mười là cao nhất? Nghe đã thấy không đúng rồi, tu vi của Phàn Thần hơn hẳn cấp mười, chưa kể đến cái tên có thể làm Phàn Thần bị thương nữa.


"Mễ đại sư cấp mấy?" Bạch Phong hỏi tới.


"Chắc hơn cấp ba một chút." Mễ Uyển thuận miệng đáp.


Cô định lừa con nít hay sao mà bảo là cấp ba! Sau khi bị bắt về, họ đã từng thẩm vấn tên Dơi yêu cấp ba kia, cô chỉ dùng một chiêu đã đánh tên đó về nguyên hình, còn có thể biến chun cột tóc thành Thừng trói yêu, cô tìm thử xem bắt yêu sư cấp ba nào có thể làm được điều đó!


Bạch Phong thấy Mễ Uyển không muốn tiết lộ thực lực của mình, thức thời không hỏi thêm, chỉ cần dụ được người gia nhập vào hiệp hội của họ thì trước sau gì cũng phải làm việc cho họ thôi.


"Vậy ghi là cấp ba đi" Bạch Phong cười xởi lởi.


Mễ Uyển liếc nhìn Bạch Phong một cái rồi buông cây bút trong tay xuống.


"Cô sao thế?" Bạch Phong kinh ngạc, sao không điền?


"Là vầy..." Mễ Uyển cười nói: "Trước khi đến đây người nhà có dặn tôi phải xem kỹ điều khoản trước rồi mới cân nhắc có nên gia nhập hay không."


Không hổ là con nhà thương nhân, suy xét mọi việc rất kỹ càng, gia nhập có mỗi cái hiệp hội thôi mà làm như đi ký hợp đồng không bằng.


Bạch Phong than thở trong lòng, nét mặt vẫn tỉnh như thường: "Cũng đúng, vậy... Dương Tân, cậu đọc những phúc lợi khi trở thành thành viên của hiệp hội cho Mễ đại sư nghe đi."


"Vâng" Dương Tân bắt đầu giải thích: "Gia nhập hiệp hội sẽ được hưởng rất nhiều phúc lợi, ví dụ như mỗi tháng đều sẽ tổ chức các buổi huấn luyện và trao đổi kinh nghiệm, bắt yêu sư cấp cao sẽ hướng dẫn và chia sẻ kinh nghiệm cho những người cấp thấp hơn."


Không chút tác dụng nào với cô hết, họ không nắm đầu cô đi hướng dẫn người khác thì cô đã cảm tạ trời phật lắm rồi.


"Mua pháp khí tại hiệp hội sẽ được giảm 30%."


Nếu giống với mấy món trên người các cậu, đoán chừng tôi cũng chẳng thèm mua.


"Tiền trợ cấp mỗi tháng là một vạn. Ngoài ra, lúc bắt yêu nếu gặp chuyện không thể tự giải quyết, hiệp hội có thể ra mặt giúp đỡ."


Cái này nghe còn được, nhưng tiền thì hơi ít, tiền cô vơ vét... nhầm... giúp đỡ một tên yêu tộc đã bằng mười năm rồi.


"Vậy có chuyện gì... bị cấm không?" Mễ Uyển lại hỏi.


"Tất nhiên là có rồi." Lông Vàng nhịn nhục Mễ Uyển đã lâu, vừa nghe hỏi đến những chuyện bị cấm vội hào hứng cướp lời: "Ví dụ, không thể uy hiếp đòi giết yêu tộc, càng không thể vơ vét tiền và đồ cổ của yêu tộc."


Cả hai việc này Mễ Uyển đều từng làm với Dơi yêu.


"Thật sao?" Mễ Uyển nhìn sang Bạch Phong.


Bạch Phong còn nhớ rõ Mễ Uyển từng tức giận hét vào điện thoại cô sẽ không trả lại tiền, nói rất uyển chuyển: "Đúng vậy, nhưng những chuyện xảy ra trước khi gia nhập hiệp hội bắt yêu chúng tôi sẽ không truy cứu, sau này đừng tái phạm nữa là được."


Lập trường rất rõ ràng, tài sản cô vơ vét của Dơi yêu chúng tôi sẽ không đòi lại.


"Cảm ơn cậu." Mễ Uyển không quan tâm tới hội trưởng Bạch mà bỗng quay đầu, chân thành cảm ơn Lông Vàng khiến cậu ta ngẩn ngơ.


Khỉ gió, ông đây vừa giúp cậu ta? Lông Vàng nhớ lại, hận không thể quay về tát cái đứa nhanh mồm nhanh miệng trong quá khứ.


"Hội trưởng Bạch, tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi không gia nhập nữa." Mễ Uyển nói một cách quyết đoán.


"Tại... tại sao ?" Mễ Uyển mất một quãng đường xa đến đây không phải để gia nhập hiệp hội của bọn họ sao?


"Tiền quá ít." Mễ Uyển thành thật trả lời, còn bồi thêm một tiếng thở dài đầy tiếc nuối.


"..." Quả nhiên cô vẫn muốn tiếp tục vơ vét tài sản của yêu tộc?


"Mễ đại sư, một vạn đã bằng với mức lương của nhân viên cấp cao. Ngoài ra, trong hiệp hội còn ban hành hệ thống nhiệm vụ, làm xong nhiệm vụ cũng được nhận tiền." Bạch Phong nỗ lực níu kéo.


"Không đủ, một vạn còn không đủ để tôi mua hai gói ma túy." Mễ Uyển nói rất chân thành.


"Ma túy?" Ba người đồng loạt sửng sốt.


"Ừ" Trước kia mỗi tháng nguyên chủ có mười vạn tiền tiêu vặt mà còn không đủ để cô ấy mua thuốc, một vạn này không phải là đến mấy gói ma túy cũng mua không nổi sao?


"Cô... nghiện ma túy ?" Lông Vàng không nhịn được hỏi.


"Đúng vậy."


"Tại... tại sao ?"


"Để giảm béo."


Lông Vàng đứng hình, sắc mặt thay đổi mấy đợt rồi tái nhợt cúi đầu.


Cái cớ nghiện ma túy có hiệu quả hơn chê tiền ít nhiều. Hiệp hội bắt yêu của bọn họ phải gánh trách nhiệm giữ gìn hòa bình giữa hai tộc, tuyệt đối không thể nhận một người nghiện ma túy được. Bạch Phong không cố giữ Mễ Uyển nữa, chỉ nói vài lời khách sáo rồi kêu hai sư huynh đệ tiễn người về. Trước khi đi còn nhắc nhẹ Mễ Uyển một câu, dù không gia nhập hiệp hội bắt yêu cũng không thể làm chuyện vơ vét tài sản của yêu tộc, không thì hiệp hội sẽ nhúng tay xử lý.


Mễ Uyển đáp đại hai tiếng rồi bỏ đi.


"Xin lỗi." Lúc xuống đến sảnh lầu một, Lông Vàng ngượng ngùng, giọng điệu chân thành nói: "Tôi không nên gọi cậu là nhỏ béo."


Mễ Uyển sửng sốt, nói thật thì cô không thấy gì khi Lông Vàng gọi cô là nhỏ béo, nhưng nguyên chủ thì khác, nguyên chủ nghiện ma túy không phải do những lời vô thưởng vô phạt của những kẻ giống Lông Vàng hay sao. Tuy phần nhiều là do tính cách nguyên chủ có vấn đề, nhưng những kẻ cười nhạo cô ấy vô tội vạ cũng được xem là đồng lõa.


Mễ Uyển ngẫm nghĩ rồi cười cười, không nói có tha thứ cho cậu ta hay không, chỉ vờ như không nghe thấy mà đi tiếp.


Lông Vàng thấy cô không để tâm chút nào đến mình, cảm thấy hoang mang: "Sư huynh, cậu ấy không muốn tha thứ cho em sao?"


"Đã nói trước với em rồi, mồm đừng có thối như vậy, giờ biết sai chưa." Dương Tân nói


"Nhưng em đã xin lỗi rồi mà." Lông Vàng uất ức, hiếm khi nào cậu thật lòng xin lỗi một người như thế.


"Xin lỗi thì nhất định phải được tha thứ sao?" Dương Tân hỏi ngược lại: "Xin lỗi chỉ giúp em yên lòng thôi, tổn thương em đã gây ra không hề được giảm bớt, sau này chín chắn hơn đi."


Lông Vàng nhíu mày, nhìn theo hướng Mễ Uyển đi, bỗng nhấc chân đuổi theo, để lại Dương Tân với khuôn mặt ngạc nhiên.


Lúc Lông Vàng đuổi tới thì Mễ Uyển đang đứng ở vạch chờ đen đỏ, cũng nhờ thể nên Lông Vàng mới đuổi kịp.


"Chúng ta thêm Wechat đi." Lông Vàng giữ chặt Mễ Uyển đang muốn qua đường lại, lấy di động của mình ra.


"Để làm gì?" Mễ Uyển híp mắt.


"Chuyện lúc trước là lỗi của tôi, tôi sẽ nghĩ cách để bù đắp cho cậu. Chúng ta thêm Wechat, sau này cần tôi giúp chuyện gì có thể nhắn tin cho tôi." Lông Vàng ngắc ngứ.


"Đến một tên Dơi yêu cậu còn đánh không lại, có thể giúp gì cho tôi?"


"Cậu... cậu đừng xem thường tôi, tôi cũng không phải chỉ biết bắt yêu." Hướng Chân cậu đã bao giờ phải nói chuyện nhỏ nhẹ với người khác như vậy, cô còn không thấy đủ.


Mễ Uyển ngẫm nghĩ, cảm thấy có lý, nhân công miễn phí tự đưa tới cửa như vậy, việc gì phải từ chối chứ: "Tôi không có Wechat, cậu lưu số điện thoại đi."


"Không có Wechat, cậu là người cổ đại sao?"


"Ừ" Bingo, cậu đoán đúng rồi.


"..." Sao mồm mình lại thối nữa rồi? Lông Vàng ăn năn, không nói nữa, thành thật đọc số di động của mình cho cô.


Tiếp đó Mễ Uyển đi dạo chung quanh, liên hệ những thứ trong trí nhớ của nguyên chủ với hình ảnh thực tế. Sau khi vui vẻ nô đùa cả một ngày, cô mới gọi tài xế tới đón về.


Về đến nhà, bữa tối đã được dọn sẵn. Nhìn bàn ăn độc một màu xanh lại còn bị giảm bớt phân nửa, Mễ Uyển lại cảm nhận được quyết tâm to lớn muốn giúp cô giảm béo của Diệp quản gia.


Phải mau ốm lại mới được, bằng không sẽ chẳng còn cảm nhận được thú vui của việc ăn uống nữa.


Làm cách nào để không giảm khẩu phần ăn mà vẫn xuống ký được? Mễ Uyển mặc áo ngủ lông xù, cuộn người trong ổ chăn, trằn trọc cả đêm để suy nghĩ về vấn đề này. Cô phải tìm cách nào đó để có được cái thể chất ăn không mập mà thím Trương nói.


Có rồi!


Mễ Uyển kích động tung chăn, cầm di động gửi tin nhắn cho Chim sẻ tinh: Chim sẻ nhỏ à, cậu biết Phạm Âm thụ ở đâu không?


Chim sẻ tinh: Phạm Âm thụ, cây thần ước nguyện trong truyền thuyết?


Mễ Uyển: Đúng vậy


Chim sẻ tinh: cây ước nguyện thì tôi có biết mấy cây, nhưng tôi không chắc có phải Phạm Âm thụ hay không.


Mễ Uyển: Cái này cũng giả được sao?


Chim sẻ tinh: Tất nhiên rồi, đều là mánh lới của mấy khu du lịch, gần như khu nào cũng có cây ước nguyện, nhưng phần lớn đều không phải Phạm Âm thụ, chỉ là mấy cây cổ thụ bình thường thôi.


Vậy cũng được? Mễ Uyển thắc mắc, nếu không phải Phạm Âm thụ thì không thể hoàn thành ước nguyện, sao giả được chứ? Xem ra tộc Phạm Âm thụ cũng xuống dốc, không dễ tìm, phải chi có thể tra được tư liệu của toàn bộ yêu tộc.


... Hình như mới nghe được chuyện này ở đâu đó thì phải.


Hai mắt Mễ Uyển sáng lên, lục tìm số di động vừa được thêm vào danh bạ, gửi tin: Không phải cậu muốn bù đắp cho tôi sao? Tới lúc để cậu thể hiện rồi.


Lông Vàng trả lời dứt khoát: Nói!


Mễ Uyển: Tra giúp tôi Phạm Âm thụ ở đâu.


Lông Vàng: Phạm Âm thụ là loài quý hiếm cấp cao nhất được hiệp hội bắt yêu bảo vệ, cậu muốn làm gì?


Mễ Uyển: Tìm Phạm Âm thụ tất nhiên là để cầu nguyện rồi.


Lông Vàng: Cầu cái gì?


Mễ Uyển: Giảm béo


Lông Vàng: ...


Lông Vàng: Chờ đi.


Lát sau, Lông Vàng gửi cô một địa chỉ. Trùng hợp thật, ở ngay gần đây.


Việc gấp không thể chần chừ, Mễ Uyển đến áo ngủ cũng lười thay, nhảy xuống giường đi trèo tường.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom