-
Ngoại truyện 2: Giang Lăng
Sau một đêm thức trắng ở công ty, tôi xoa xoa lông mày, nhấp một ngụm cà phê lạnh để xua tan chút mệt mỏi.
Tôi lấy điện thoại ra, đăng nhập vào acc clone Wechat, mở vòng bạn bè của cô ấy ra như mọi khi.
Bài đăng mới nhất: “Đại Lý có suối nước nóng nào nổi tiếng vậy mọi người? (cần cho công việc)”
Đi kèm là một bức ảnh chụp góc nghiêng của cô ấy khi đang đợi ở sân bay.
Trước đây cô ấy rất hiếm đăng ảnh, chắc là phải thích bức này lắm.
Tôi nhất thời thất thần.
Ngón tay lướt nhẹ qua khuôn mặt cô ấy trên màn hình, cảm nhận ánh sáng rọi vào khuôn mặt cô ấy, xoa xoa khóe môi hơi nhếch lên.
Ham muốn và sự thôi thúc phải đi tìm cô ấy ngay lập tức đã dồn nén lâu trong lòng tôi giờ lại đang bùng lên trong tích tắc.
Rõ ràng tuần trước cô ấy đã trả lại chiếc nhẫn.
Rõ ràng bên cạnh cô ấy đã có người khác.
Rõ ràng đã quyết tâm ngừng làm phiền tới cuộc sống của cô ấy…
Nhưng mấy ngày nay tôi cứ sống như người mất hồn, thỉnh thoảng nhớ lại những chuyện vụn vặt xảy ra mấy năm qua, đến năm mơ cũng thấy hình ảnh đôi mắt cười híp của cô ấy đang dịu dàng nhìn tôi.
Bởi vì cô ấy đã block tôi trên mọi mặt trận, nên tôi còn lập một nick clone để kết bạn với cô ấy. Ngày nào cũng tỉ mỉ dạo quanh vòng bạn bè, nhìn cuộc sống thường ngày của cô ấy và người đó như một sự tự ngược đãi bản thân.
Bức này có lẽ là do người đó chụp cho cô ấy.
Nhìn chằm chằm vào bức ảnh một lúc lâu, tôi để lại một bình luận ở bên dưới:
Em nhớ nghỉ ngơi nhé.
Đột nhiên điện thoại lại rung lên, đó là tin nhắn Wechat do khách hàng gửi đến.
Sau khi trả lời xong, tôi nhấp lại vào bài đăng lúc nãy, ơ trống không mất rồi.
Cô ấy đã hủy kết bạn nick tôi.
Lúc đó tim tôi như bị một vật gì đó đập vào đau điếng.
Chắc cô ấy đã nhận ra nick clone đó là của tôi.
Cô ấy cũng đúng thật là, một chút nhung nhớ cũng không để lại cho tôi.
…
Tôi cũng không biết rốt cuộc mình muốn làm gì, nhưng đợi đến khi nhận ra thì tôi đã đang ngồi trên máy bay đến Đại Lý.
Tìm kiếm ai đó ở Đại Lý mà không có bất cứ thông tin nào thì chẳng khác mò kim đáy bể.
Nhưng tôi vẫn tìm được cô ấy ở trong một nhà hàng.
Hay nói cách khác là họ.
Giây phút đầu tiên nhìn thấy cô ấy, tôi mới bàng hoàng nhận ra chúng tôi đã không gặp nhau gần một năm.
Cô ấy có vẻ gầy hơn nhưng nước da hồng hào, khí sắc rất tốt, xem ra người đó đã chăm sóc cô ấy rất tốt.
Họ đang nói chuyện với nhau, hình như cô ấy cảm nhận được gì đó, đột nhiên quay mặt về phía tôi, ánh mắt có chút hoang mang.
Tôi vội vàng cúi đầu, che kín bằng áo khoác, tim đập dữ dội.
Chắc là cô ấy… không thấy đâu nhỉ?
Tôi đi theo họ tới khu suối nước nóng.
Kỳ lạ là cửa của họ không hề đóng.
Qua cánh cửa khép hờ, tôi thấy họ đang hôn nhau.
Ngay lúc đó trái tim tôi như bị thứ gì đó đâm mạnh, cơn đau từ từ ập đến từ các dây thần kinh xung quanh tim.
Những tia lửa đỏ lập lòe, làn khói giữa những ngón tay từ từ cháy tới điểm cuối và cháy đến tận da thịt, tôi không nhận ra điều đó cho đến khi bắt gặp ánh mắt của người đó.
Hắn ta cố ý làm vậy.
Tôi nhìn chằm chằm vào hắn ta, sự ghen tị và tức giận không thể kiểm soát được chảy cuồn cuộn trong ngực tôi.
Hình như hắn ta còn cười, không thèm bận tâm tới tôi mà biến nụ hôn đó trở nên sâu lắng hơn.
Tôi cũng không biết mình đã làm gì, tiếng chuông cửa chói tai đan xen với tiếng gào thét trong lòng ập tới, tôi thất thần bước ra ngoài.
Tại sao lại như vậy?
Tại sao mối quan hệ của tôi và Trần Nam lại ra nông nỗi này?
Trần Nam nói với tôi rằng là do tôi thích người khác.
Tôi muốn phản bác nhưng không làm được, tôi chỉ biết nhìn cô ấy rời đi với vẻ mệt mỏi và thất vọng.
Tôi có từng thích Chu Tuyền không?
Tôi không biết.
Nhưng tôi có thể chắc chắn rằng tôi yêu Trần Nam.
Yêu rất nhiều, yêu mãi mãi.
Tôi chợt nhớ tới một chuyện vẫn chưa giải thích với cô ấy vào một năm trước.
Tối hôm đó, Chu Tuyền cá cược với tôi bằng một bữa ăn rằng nhất định cô ấy sẽ lấy được đồng tâm kết.
Lẽ ra tôi phải từ chối, nhưng nhìn vào đôi mắt cười long lanh của cô ấy, không hiểu sao tôi không thốt nên lời.
Từ lúc Chu Tuyền lên sân khấu trình diễn tới lúc quay lại với đồng tâm kết, không hiểu sao tôi cứ cáu kính một cách vô lý.
Hình như Chu Tuyền nhận ra sự khác thường của tôi, cô ấy ghé sát vào tai tôi, cười khúc khích: “Đoán xem em đã viết gì lên đồng tâm kết?”
Hơi thở ấm áp của cô ấy phả vào cổ tôi, tôi cau mày, giọng điệu hơi lạnh lùng: “Cái gì?”
Rõ ràng người cô ấy cứng đờ lại, kéo dài khoảng cách với tôi.
Sau khi im lặng một lúc, cô ấy mới chậm rãi nói: “Em đã viết tên anh và chị Nam Nam lên đồng tâm kết.”
Tôi hơi ngây ra, do dự cầm đồng tâm kết lên, lật ra đằng sau, quả nhiên là tên của tôi và Trần Nam đứng cạnh nhau.
“Giờ anh cũng vui vẻ được rồi nhỉ.” Giọng nói của Chu Tuyền nghe rất bình tĩnh.
Tôi xoa hai cái tên bằng ngón tay mình, như thể chúng được đặt cạnh nhau thế này là định mệnh.
Cũng giống như hồi còn nhỏ để về nhà cùng cô ấy, để bảo vệ cô ấy không bị bắt nạt hay trực nhật thì tôi thường viết tên của mình ở bên cạnh tên cô ấy.
Cũng giống như chiếc nhẫn trong ngăn kéo do tôi tự thiết kế có khắc tên tôi và cô ấy.
Vốn nên là vậy.
Nghĩ tới đây, khóe môi tôi không khỏi cong lên: “Ừ.”
- Hết -