Sau khi cậu ấy đi, tôi đứng một mình bên dưới một lúc lâu.
Đến khi lên nhà, tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở cách đó không xa.
Dưới ánh trăng và bóng cây lay động, Giang Lăng cứ đứng yên lặng như vậy.
“Nam Nam.” Anh ấy khẽ gọi tên tôi với một chút cầu xin.
Tôi từ từ bước tới.
Thấy tôi đến gần, anh ấy có vẻ rất ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, rồi lại gọi tên tôi một lần nữa.
Một giây sau, tôi nói rất rành mạch: “Giang Lăng, sau này anh đừng tới tìm em nữa.”
Tôi cúi thấp đầu, giọng điệu rất nhẹ nhàng.
“Sau này em sẽ bắt đầu cuộc sống mới, cũng có thể là một mối tình mới.”
“Nam Nam…” Anh ấy lặp lại tên tôi trong vô thức, giọng nói chứa đầy hoang mang và hoảng sợ.
Có thể trước giờ khắc này, anh ấy vẫn còn nuôi hi vọng chúng tôi chỉ đang cãi nhau giận dỗi mà thôi.
Tôi không muốn cho anh ấy bất kỳ hy vọng hão huyền nào, cuối cùng tôi chật vật nói tiếp: “Nhưng người đó sẽ không bao giờ là anh.”
Tôi và Giang Lăng đã quen biết nhau hai mươi mấy năm, yêu nhau được năm năm.
Chúng tôi đã ở bên nhau trong lúc buồn nhất, chán nản nhất của cuộc đời, tâm sự với nhau trong sự lúng túng và bất lực nhất, rồi cố gắng sưởi ấm cho nhau hết sức có thể.
Tôi đã nghĩ rằng tôi sẽ ở bên anh ấy mãi mãi.
Nhưng đột nhiên mọi thứ lại thay đổi.
Anh ấy thích người khác.
Trong những đêm mất ngủ đó, tôi luôn nghĩ về một chuyện.
Rõ ràng ban đầu chính anh ấy là người sốt sắng theo đuổi tôi, tại sao bây giờ chỉ có mình tôi phải chật vật để duy trì mối quan hệ?
Quay đầu là sai, bước tiếp cũng sai.
Tôi biết rằng có một số người sẽ biến mất từng chút một qua sự ngăn cách của thời gian, nhưng tôi chưa từng nghĩ tới cách này hay là kết cục này.
Có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ tha thứ cho anh ấy, nhưng tôi không thể tiếp tục ở bên anh ấy được nữa.
…
Sau ngày hôm đó, Giang Lăng cũng không xuất hiện lần nào nữa.
Còn về Chu Tuyền…
Cô ấy từng gửi cho tôi một tin nhắn Wechat, nói rằng cô ấy sắp rời thành phố này, còn lại thì không nói thêm gì.
Tuy tôi không hiểu tại sao cô ấy lại nói với tôi chuyện này, nhưng mọi thứ chẳng quan trọng nữa.
Tôi đã không còn chút cảm xúc nào với cô ấy từ lâu rồi, tại sao cô ấy lại từ bỏ Giang Lăng, cô ấy đang vui hay buồn, tất cả đều không liên quan tới tôi.