-
Chương 13
13.
Ma xui quỷ khiến thế nào làm câu hỏi bật ra khỏi miệng tôi: “Có phải là cậu…”
“Ừ.” Dường như cậu ấy biết tôi muốn hỏi cái gì, nên trả lời đơn giản dứt khoát luôn.
Tôi sững người.
Cậu ấy kiên định nhìn tôi, lông mày khẽ nhíu lại, cảm xúc trong đôi mắt kia khó mà che giấu được.
“Trần Nam, thế em nghĩ sao?”
…
Tôi ở viện hai ngày, lúc ra viện là Kiều Nhất Thanh lái xe tới đón tôi.
Cậu ấy mở cửa ở ghế lái phụ giúp tôi, một tay giữ cửa, đợi tôi ngồi xong mới vòng sang đầu xe bên kia tới vị trí lái.
Tôi hơi căng thẳng, không nhịn được mà nghiêng đầu liếc nhìn cậu ấy.
Ngày hôm đó tôi đã từ chối cậu ấy.
Suốt cả khoảng thời gian này, Kiều Nhất Thanh đã giúp đỡ tôi rất nhiều, đương nhiên tôi thấy biết ơn và cũng cảm động trước tấm lòng của cậu ấy dành cho mình, nhưng yêu lại là câu chuyện khác.
Trước khi buông bỏ hoàn toàn quá khứ, tôi không muốn dễ dàng chấp nhận mối tình tiếp theo.
Làm vậy thì không chỉ vô trách nhiệm với chính bản thân tôi mà còn không công bằng với Kiều Nhất Thanh.
Dường như Kiều Nhất Thanh đã đoán được điều này từ lâu, trong mắt cậu ấy có hiện lên chút mất mát, nhưng cũng chỉ là thoáng qua.
Cậu ấy chỉ gật đầu nói: “Anh hiểu mà.”
Có lẽ vì ánh mắt tôi nhìn cậu ấy quá phức tạp nên cậu ấy chợt mỉm cười.
“Từ chối anh là quyền lợi của em, em không cần chịu trách nhiệm cho cảm xúc của anh.”
Cậu ấy vừa nói vừa đưa tay sờ tóc tôi, giọng điệu chậm lại, trong giọng nói trầm thấp ấy ẩn chứa một thứ sức mạnh khiến người ta cảm thấy tĩnh tâm: “Đừng biến nó thành gánh nặng.”
Tiếng còi xe phía sau kéo lại dòng suy nghĩ của tôi.
Tôi đang định thắt dây an toàn thì một bàn tay mảnh khảnh vươn tới.
Rõ ràng đó là một cái chạm tay ấm áp, nhưng tôi lại rút tay lại như thể bị bỏng.
Kiều Nhất Thanh lại tỏ ra cực kỳ tự nhiên lấy dây đai an toàn khỏi tay tôi, rồi nghiêng người thắt dây cho tôi.
Mặt tôi cảm thấy hơi nóng, ánh mắt bất giác lướt qua cậu ấy hướng ra ngoài cửa sổ: “Không phải Trần Thụy nói hôm nay sẽ tới đón tớ sao…”
Kể từ cái hôm tôi từ chối cậu ấy, chúng tôi cũng chưa gặp nhau lần nào.
“Một khách hàng ở Thượng Hải bất ngờ gặp chút rắc rối, nên nó xin công ty đi công tác rồi.”
Kiều Nhất Thanh khởi động động cơ, đặt tay lên vô lăng, dịu dàng nói.
“Nó bảo em mấy ngày tới nếu có chuyện gì thì cứ tìm anh luôn.”
Tôi khẽ “ừm” một tiếng rồi lấy điện thoại để trong túi ra, đúng là có vài tin nhắn Wechat của Trần Thụy gửi từ cách đây nửa tiếng.
Thằng bé gửi một emoji khóc lóc và tố cáo mình bị ai đó cử đi công tác, nên không thể tới đón tôi.
Nó còn gửi thêm một meme ghép mặt người thật vào, kèm dòng chữ: “Ai đó nè.”
Tôi nhìn khuôn mặt Kiều Nhất Thanh bị người khác chụp trộm từ một góc độ kì quái trên màn hình điện thoại, rồi chìm vào suy tư.
Gió đêm mát mẻ nhẹ nhàng thổi từ cửa sổ xe vào, đem lại một cảm giác rất dễ chịu.
Tôi chợt nhận ra rằng mỗi khi ngồi trên xe của Kiều Nhất Thanh, cậu ấy đều mở cửa sổ một nửa, để tôi không bị say xe, cũng như không bị cảm lạnh vì gió.
Tôi không nhịn được mà hỏi cậu ấy: “Trần Thụy nói với cậu là tớ bị say xe à?”
Giọng cậu ấy rất trầm: “Không phải.”
“Ơ thế thì?”
Vừa nói xong thì tới đèn đỏ, Kiều Nhất Thanh đạp phanh, chiếc xe dừng lại ổn định trước vạch.
Cậu ấy quay đầu nhìn tôi, không biết đang nghĩ gì.
Tôi hơi bối rối trước ánh nhìn tập trung của cậu ấy nên phải nhìn sang chỗ khác.
Không ngờ cậu ấy lại cười: “Chắc cậu không nhớ chuyện đó rồi.”
Tôi mù mờ nhìn cậu ấy.
“Trong một lần nghỉ lễ hồi cấp ba, tớ với cậu ngồi chung chuyến xe buýt. Lúc đó trên xe có rất nhiều người, cậu đang ngồi ở vị trí gần cửa sổ, bên cạnh là một cô bế con nhỏ.”
Tôi cau mày, thực sự không hề có ấn tượng.
“Một lúc sau đứa bé ngủ thiếp đi, cậu sợ nó lạnh nên đóng cửa kính xe lại.”
Cậu ấy dừng lại một chút rồi tiếp tục nói.
“Tớ để ý thấy sắc mặt cậu càng ngày càng tái nhợt, trán đầy mồ hôi, đến môi cũng đang run.”
“Rõ ràng rất khó chịu nhưng cậu cứ không nói lời nào, nhắm mắt lại, dựa vào cửa sổ giả bộ như đang ngủ.”
Kiều Nhất Thanh liếc tôi một cái.
“Lúc đó tôi đã nghĩ cô bạn cùng bàn này thường ngày trông yếu đuối vậy mà hóa ra lại mạnh mẽ ghê.”
Tôi chớp chớp mắt, một đoạn ký ức mơ hồ dần dần hiện ra trong đầu.
Thời cấp ba là lúc tôi bị say xe nặng nhất.
Lúc đó đầu óc tôi choáng váng lắm, chỉ nhớ sau đó hình như bên cạnh đổi thành người khác ngồi, còn đưa giấy ăn cho tôi, cửa kính xe cũng được mở ra.
Nhưng tôi không để ý lắm người đó là ai, mãi đến lúc xuống xe thì người ngợm mới tỉnh táo trở lại.
Đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, tôi hỏi cậu ấy: “Là cậu ngồi bên cạnh tớ à?”
Kiều Nhất Thanh trả lời rất dứt khoát: “Ừ.”
Tôi lại ngây ra.
Một cảm giác khó tả chợt dâng lên trong lòng.
Đèn đã chuyển xanh, Kiều Nhất Thanh tiếp tục khởi động lại xe.
Cậu ấy cười khẽ nói: “Kể từ lúc đó, tớ bắt đầu để ý tới cậu.”
Tim tôi đập thình thịch.
“Thực ra lúc đó tớ cũng không rõ tớ thích cậu hay chỉ là tò mò về cậu, nhưng tớ không thể kiềm chế được mà để ý tới cậu nhiều hơn.”
Kiều Nhất Thanh thở dài, nghe có vẻ rất ảo não: “Lúc đó tớ trì độn quá.”
Tôi nói nhỏ: “Tớ cũng trì độn thật.”
Lúc đó tôi thực sự không phát hiện điểm gì bất thường.
Đột nhiên tôi chợt nhớ ra có lần đèn ngoài hành lang lớp học vụt tắt, còn tôi lại là đứa tự học buổi tối về muộn nhất.
Kiều Nhất Thanh cũng về rất muộn, gần như đi ngay sau tôi.
Giờ nghĩ lại, chắc cậu ấy muốn đi cùng tôi qua dãy hành lang đó.
“Hồi học đại học, tớ có đi tìm cậu một lần.”
Giọng nói của Kiều Nhất Thanh chợt trở nên kì lạ.
“Hôm đó trời mưa, tớ thấy cậu dùng chung ô với một người con trai. Cậu ta ôm chặt eo cậu, còn cậu thì vùi đầu vào ngực cậu ta một cách rất thân mật.”
Tôi im lặng không nói gì.
“Mãi cho đến khi cảm giác trống rỗng trong tim ập đến thì tớ mới nhận ra tình cảm của mình dành cho cậu.”
Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy, đúng lúc cậu ấy cũng quay đầu lại.
Nhìn nhau trong chốc lát, nhưng cả hai chúng tôi đều không nói gì.
Sau khi xuống xe, Kiều Nhất Thanh đưa tôi tới tận cửa.
Tôi cúi thấp đầu: “Cảm ơn cậu đã đưa tớ về.”
Tôi đang định xoay người lên nhà thì cổ tay đã bị người khác giữ chặt, nhưng lại cố ý tránh chỗ tôi bị kim đâm.
Tôi giật thót của tim.
“Thực ra anh đã lừa em.”
Lúc này Kiều Nhất Thanh đang ở rất gần tôi, giọng nói trầm thấp xen lẫn hơi thở thơm mát phả vào tai tôi.
Tôi gần như quên mất giãy ra: “Cái, cái gì cơ.”
Tự dưng tôi nhớ tới chuyện cậu ấy cử Trần Thụy đi công tác.
“Bề ngoài trông anh có vẻ không quan tâm lắm.”
Kiều Nhất Thanh nhìn chằm chằm vào mắt tôi, rất dứt khoát và nóng bỏng.
“Cái hôm anh bị em từ chối, cả đêm anh không ngủ nổi, nên đã chạy quanh chung cư bốn mươi vòng.”
“Anh thật sự rất buồn khi bị em từ chối.”
Tôi sững sờ nhìn anh, nhất thời không biết phải làm sao.
“Trần Nam, nếu hiện giờ em không muốn tiếp tục một mối tình mới.”
Đôi mắt đen láy của Kiều Nhất Thanh lặng lẽ nhìn tôi:
“Thì không sao cả, anh có thể đợi.”