-
Chương 10
10.
Trong giây lát, trong mắt anh ấy lộ rõ vẻ kinh ngạc, sắc mặt cũng trầm xuống.
Một giây sau, anh ấy sải bước tới trước mặt tôi.
Ánh mắt của anh ấy dừng lại trên mặt Kiều Nhất Thanh, sau đó quay sang nhìn tôi: “Em với anh ta có quan hệ gì?”
Câu hỏi mang theo ngữ khí chất vấn làm tôi tự dưng cảm thấy cơn giận vọt lên não.
Tôi đưa mắt xuống nhìn thứ mà anh ấy đang siết chặt trong tay, thản nhiên hỏi: “Đồng tâm kết có đẹp không?”
Sắc mặt Giang Lăng hơi thay đổi, phải mất một lúc sau anh ấy mới nói: “Chuyện không như em tưởng đâu.”
Tôi nhìn chằm chằm vào anh ấy.
Tôi không biết tại sao cho tới bây giờ anh ấy vẫn tỏ ra cây ngay không sợ chết đứng.
Chàng trai chân thành ngây ngô, luôn nhìn tôi dịu dàng trong ký ức kia dường như đang càng ngày càng mờ nhạt.
“Là thế này.” Chu Tuyền cũng đi tới, tỏ ra rất vô tư.
“Ban nãy em đánh cược với anh Giang Lăng, nếu em lấy được đồng tâm kết thì anh ấy phải trả bữa ăn hôm nay. Chắc anh ấy cũng không ngờ rằng em lại biết chơi piano.”
Tôi không để lộ cảm xúc gì mà nhìn cô ta: “Ý của cô là lại hiểu nhầm à?”
Cô ta mỉm cười: “Đúng rồi ạ”
Giang Lăng dường như thở phào nhẹ nhõm, nét bất an cuối cùng trong mắt cũng dần dần mờ đi.
Thay vào đó là sự quở trách thầm lặng quen thuộc.
Giống như đang nói, Trần Nam, em nhìn đi, em lại đang cố tình gây sự kìa.
Ngoại trừ nực cười ra, tôi đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi.
Sau một hồi im lặng, tôi nhỏ giọng hỏi anh: “Anh còn thích em không?”
Giang Lăng ngây ra một lúc, vô thức liếc Chu Tuyền một cái.
Sau đó anh ấy nhanh chóng đưa mắt đi chỗ khác, rồi lại nhìn chằm chằm tôi, nói dứt khoát từng chữ chắc như đinh đóng cột: “Trần Nam, anh yêu em.”
Cảnh tượng này khiến trái tim tôi co rút lại.
Tôi biết rất rõ Giang Lăng không thích Chu Tuyền nhiều cho lắm.
Tôi cũng tin rằng anh ấy thực sự yêu tôi.
Nhưng khi yêu tôi hết lòng, anh ấy thể hiện ra quá rõ ràng, nên khi tình cảm ấy đã phai nhạt, đến cả một người không tinh tế như tôi cũng có thể liếc một cái là nhìn thấu.
Tôi từng nghe người ta nói, hủy diệt luôn là việc dễ dàng nhất.
Cũng giống như bây giờ, tình cảm của tôi dành cho anh ấy đã đột nhiên biến mất ngay lúc ánh mắt kia nhìn Chu Tuyền, ngay vào khoảnh khắc anh ấy do dự.
Dường như Giang Lăng nhận ra điều gì đó, anh đưa tay định chạm vào má tôi, nhưng tôi im lặng lảng tránh.
Tay anh ấy khựng lại, trong đôi mắt có lóe lên chút hoảng loạn và sợ hãi.
“Nam Nam, anh thừa nhận lúc trước đã làm sai rất nhiều chỗ, anh xin lỗi em. Nhưng chuyện đồng tâm kết này thực sự chỉ là hiểu lầm. Anh chưa từng nghĩ tới việc hẹn hò với cô ấy, em tha thứ cho anh được không?”
Tôi bình tĩnh nhìn anh ấy, ánh mắt liếc thoáng qua khuôn mặt trắng bệch của Chu Tuyền.
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng cười chế nhạo, âm thanh rất nhỏ nhưng sự mỉa mai lại lớn.
“Xin thứ lỗi cho tôi làm phiền một chút, tôi có một câu hỏi muốn thỉnh giáo hai người.”
Kiều Nhất Thanh chậm rãi đứng dậy, ánh mắt nhìn Giang Lăng và Chu Tuyền như thể cậu ấy chẳng để tâm mà chỉ muốn xem kịch hay.
“Hai người có biết ý nghĩa của đồng tâm kết không?”
Giang Lăng lạnh lùng nhìn cậu ấy chằm chằm, nhưng không đáp lại.
“Có vẻ là biết nhỉ.”
Kiều Nhất Thanh mỉm cười, giọng điệu tỏ vẻ khinh thường:
“Nhân danh bạn bè, nhưng lại làm mấy chuyện của một đôi yêu nhau, hai người đúng là ngầm hiểu ý nhau đấy.”
Sắc mặt Giang Lăng tái nhợt.
...
Lúc về tôi ngồi xe của Kiều Nhất Thanh.
Đêm khuya nên có rất ít phương tiện đi lại, Kiều Nhất Thanh lái xe lại rất êm.
Có lẽ quá mệt mỏi nên Trần Thụy đã quấn chăn ngủ thiếp đi ở băng ghế sau.
Tiếng nhạc du dương đang được phát trong xe, tôi vừa ngáp một cái thì nghe thấy giọng nói trầm thấp của Kiều Nhất Thanh:
“Chắc là mất khoảng nửa tiếng, hay là cậu cũng ngủ một lát đi.”
Tôi lắc đầu: “Không cần đâu.”
Bầu không khí trong xe lại rơi vào khoảng lặng.
Trong lúc ngẩn ngơ, ánh mắt tôi lướt qua người Kiều Nhất Thanh. Cậu ấy đang tập trung lái xe, đường nét gò má sáng lóe trong đêm khuya lạnh lẽo vắng lặng.
Tôi đột nhiên nghĩ tới những lời cậu ấy nói với Giang Lăng ban nãy.
“Tớ muốn hỏi cậu một câu.”
Kiều Nhất Thanh ừm một tiếng.
“Ví dụ nếu cậu đang có bạn gái mà lại thích một người con gái khác thì cậu sẽ làm thế nào?”
Kiều Nhất Thanh liếc nhìn tôi, giọng điệu rất nhẹ nhàng chậm rãi:
“Tớ từ nhỏ tới lớn đều rất chung thủy, không có cái kiểu ví dụ đó.”
Tôi khựng lại, tránh tầm mắt của cậu ấy: “Đã bảo là nếu mà?”
Cậu ấy im lặng một lúc:
“Thoáng động lòng trong thời gian ngắn có thể là điều rất bình thường, nhưng nhất định phải có ranh giới rõ ràng. Đã yêu người khác thì không được bước qua ranh giới, lại còn không nỡ chia tay với người yêu hiện giờ, dù là nam hay nữ thì đều cực kỳ rác rưởi.”
Tôi lặng lẽ lắng nghe, rồi tự dưng nhớ ra điều gì, không nhịn được mà nói đùa: “Cậu cũng biết chửi người ghê ha!”
Kiều Nhất Thanh bình tĩnh trả lời: “Tớ chỉ biết chửi rác rưởi thôi.”
Tôi: “...”
Cho đến khi mở cửa xuống xe, tôi mới hoàn hồn được một chút.
Tôi phát hiện Kiều Nhất Thanh có vẻ hơi khác so với ấn tượng của tôi.
Trông khá là... chân thật?
Cũng không quá khó để tiếp cận.
Trong một tháng sau đó, tôi dành hết tâm sức cho công việc. Giang Lăng không tới tìm tôi, tôi cũng được sống trong yên bình.
Để giúp tôi giải tỏa tâm trạng, Trần Thụy đưa tôi leo núi vài lần, nhưng lần nào nó cũng đưa cả Kiều Nhất Thanh theo.
Vậy nên mối quan hệ của tôi và Kiều Nhất Thanh dạo gần đây khá tốt, ít nhất chúng tôi cũng được tính là bạn bè.
Vài ngày nữa là Tết Trung Thu, công việc của tôi cũng bận hơn, hầu như ngày nào tôi cũng phải tăng ca tới chín mười giờ mới về nhà.
Nếu không có chuyện gì lớn thì bố thường không tìm tôi. Hôm nay tự dưng ông lại gửi cho tôi tin nhắn trên Wechat:
“Nam Nam à, Trung Thu có về nhà không con? Mẹ con mua nhiều cua lông lắm đó.”
Tôi nghĩ một lúc rồi nhắn lại: “Dạo này công việc của con rất bận, có lẽ con sẽ phải làm thêm giờ.”
Một lúc lâu sau bố tôi mới trả lời: “Chú ý sức khỏe nha con.”
Một ngày trước kỳ nghỉ, có một số lạ gọi cho tôi, nghe xong tôi mới biết là Chu Tuyền.
Cô ta hỏi tôi có thời gian không, muốn uống một ly cà phê với tôi.
Sau khi nghĩ một lúc, tôi nhắn lại một chữ: “OK.”