8
“...”
Trong nháy mắt bầu không khí trở nên vô cùng lúng túng, tôi có cảm giác mình như một kẻ thất tín mượn ti.ền xong không trả vậy, lúc ấy mặt tôi đỏ bừng lên.
“Em tưởng bố em đã trả cho anh rồi, Thế thì… lát nữa em sẽ chuyển trả lại anh.”
Nói xong tôi cũng không dám ở lại đó nữa mà xoay người chạy nhanh lên trên tầng.
Sau khi về đến nhà tôi mới nhận ra bố tôi đang ngồi ăn cơm ở trong phòng khách.
Trong phòng khách không bật đèn, chỉ có ánh sáng hắt ra từ chiếc ti vi. Bố tôi ngồi trước ghế sô pha, trên bàn là bát sủi cảo.
“Niếp Niếp đấy à con.”
Nghe thấy tiếng mở cửa, bố tôi đang cắn dở miếng sủi cảo quay đầu sang nhìn tôi rồi bảo: “Sao con về sớm thế?”
Tôi nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường rồi ủ rũ nói: “Cũng đâu còn sớm nữa ạ, cũng sắp mười giờ rồi.”
Lúc tôi đang định mở cửa về phòng thì tiếng bố tôi vọng tới.
“Ờ, người đang đứng dưới tầng là Tiểu Diên hả?”
Tôi ngẩn người ra rồi nói: “Vâng ạ, có thể anh ấy đang tính n.ợ đó ạ.”
“Tính n.ợ ư?”
Bố tôi lẩm bẩm một câu, rõ ràng là đang không hiểu gì, nhưng không đợi ông lên tiếng hỏi thêm tôi đã mở cửa vào phòng rồi.
Sau khi về phòng, tôi định sẽ chuyển cho anh sáu trăm t.ệ. Tôi nghĩ bữa cơm kia cũng chưa đến hai trăm t.ệ đâu nhỉ. Vì dù sao thì nơi đó cũng chỉ là một quán ăn nhỏ, tôi nhớ mình cũng không gọi món ăn gì cả mà chỉ gọi rư.ợu không thôi.
Còn về bộ quần áo kia của Hứa Diên, bình thường anh ăn mặc cũng rất khiêm tốn, quần áo anh mặc cũng không phải hàng hiệu gì, tôi nghĩ bộ quần áo kia của anh cũng không đắt đâu nhỉ.
Tổng cộng sáu trăm t.ệ, chắc là đủ rồi.
Nhưng mà sau khi tôi chuyển khoản được nửa phút thì nó được trả về.
Hứa Diên: “Vừa nãy tôi chỉ đùa em thôi.”
Đằng sau còn thêm một icon xấu hổ nữa.
Tôi lại chuyển lại lần nữa cho Hứa Diên nhưng vẫn bị anh ấn trả về, hơn nữa còn kèm theo một tin nhắn.
“Ban nãy tôi đùa em thật mà, chú Lý đã trả ti.ền cho tôi từ lâu rồi.”
“Thật không?”
“Thật.”
“...”
Sau cùng tôi đã coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Tôi muốn có thêm một bước tiến mới với Hứa Diên nhưng cuối cùng tôi đã nhanh chóng từ bỏ ý định này.
Tôi buồn bực đi đi lại lại hai vòng trong phòng, cuối cùng nhụt chí nghĩ vẫn nên để từ từ thì hơn.
Sợ gì chứ, dù sao thì tương lai còn dài mà.
Thế nhưng tôi vẫn chưa đợi được cái gọi là tương lai còn dài kia thì sau một tháng ngắn ngủi tôi bỗng nhận được điện thoại từ cấp dưới của Hứa Diên.
“Chị dâu ơi, chị mau tới bệ.nh vi.ện đi. Trong lúc làm nhiệm vụ đại ca không may bị thư.ơng rồi, hiện giờ anh ấy đang trong phòng cấ.p cứ.u.”
Tôi ngẩn người ra hai giây, suýt chút nữa điện thoại đã rơi xuống dưới đất rồi.
Sau khi hoàn hồn lại tôi vội hỏi người kia địa chỉ, thậm chí tôi còn không kịp xin nghỉ mà đã vội vội vàng vàng bắt xe chạy tới đó.
Sau khi ngồi trên taxi tôi nắm chặt điện thoại trong tay, tôi cảm thấy vô cùng hoảng loạn.
Trong hơn một tháng nay, tôi và Hứa Diên cũng không có bước tiến gì mới trong mối quan hệ của hai đứa cả. Anh đối xử rất tốt với tôi, tôi cũng chưa từng thấy có bóng dáng người phụ nữ nào khác xuất hiện bên cạnh anh cả. Thế nhưng anh vẫn chậm chạp không chịu bước khỏi “vạch xuất phát” này.
Tôi vẫn luôn là người thiếu hụt cảm giác an toàn, anh không chịu tỏ rõ thái độ của mình nên tôi cũng không dám xác định suy nghĩ của anh. Chúng tôi ngày càng trở nên thân thiết với nhau hơn nhưng không phải là yêu.
Mỗi lần tôi tới sở cả.nh s.át gặp anh, người ở đó luôn miệng gọi tôi là chị dâu, còn anh thì chỉ mỉm cười, không thừa nhận cũng không phản bác lại.
Nửa tháng trước tôi đã tìm được việc làm, lương tháng ở đó cũng ổn, đãi ngộ cũng tốt, điều quan trọng nhất là…
Nơi tôi làm việc lại ở ngay đối diện sở cả.nh s.át.
Vì muốn được tiếp xúc nhiều hơn với Hứa Diên tôi đã tốn không ít công sức.
Bên trong bệ.nh vi.ện.
Không kịp đợi thang máy, tôi đã chạy vội lên cầu thang.
Vừa bước chân vào trong hành lang tôi đã nhìn thấy cấp dưới của Hứa Diên, người đứng người ngồi trước cửa phòng phẫu thuật.
“Chị dâu.”
Vẻ mặt người nào người nấy đều rất khó coi, bọn họ đều nhỏ giọng gọi tôi một tiếng chị dâu.
Tôi chẳng còn tâm trạng nào so đo với bọn họ về vấn đề xưng hô nữa. Tôi gấp gáp kéo chàng trai đứng gần tôi nhất lại hỏi: “Hứa Diên sao rồi.”
Người ấy ngẩn người ra hai giây, sau khi nhìn tôi một cái cuối cùng cậu ta thở dài thườn thượt, lắc lắc đầu rồi đi tới một góc ngồi xổm xuống.
Thế này là…
Tôi vô cùng căng thẳng, trái tim như ngừng đập, có muôn vàn suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi.
“Tiểu Lương, rốt cuộc đại ca của cậu bị sao vậy?”
Tôi nhìn chàng trai thanh tú cách tôi xa nhất, mọi người đều biết cậu ta là người thành thật nhất, không biết nói dối bao giờ.
Tự nhiên bị lôi vào chuyện này, Tiểu Lương ngây người ra. Im lặng một lúc cậu ta mới ngẩng đầu lên nhìn tôi. Hai mắt cậu ta đỏ hoe, hé hé miệng nhưng lại không nói được câu nào cả, nước mắt rơi xuống lã chã.
Tôi đứng đực người ra.
Bên trong phòng phẫu thuật mãi cũng không có động tĩnh gì cả. Tôi đứng ngồi không yên trong hành lang bệ.nh vi.ện, đến tận bây giờ tôi cũng không biết rốt cuộc Hứa Diên bị làm sao nữa.
Hỏi bọn họ, bọn họ chỉ bảo anh bị thương trong lúc làm nhiệm vụ thôi. Còn cụ thể anh bị thương ở đâu, có nặng hay không bọn họ lại không nói, hỏi cuống lên bọn họ cũng chỉ lắc đầu thở dài.
Lúc trước tôi chỉ biết chờ đợi là một việc gì đó rất tẻ nhạt và nhàm chán nhưng cho đến tận bây giờ tôi mới nhận ra hóa ra đợi chờ lại là một chuyện đau khổ và dằn vặt nhất trên đời này đến vậy.
Trong lúc tôi sắp sụp đổ thì cánh cửa phòng phẫu thuật đột nhiên được mở ra.
Bác sĩ vừa đi vừa tháo khẩu trang. Tôi vốn đang ngồi xổm trên mặt đất thấy thế thì vội vàng đứng dậy. Nhưng đôi chân của tôi tê rần, cơ thể lảo đảo suýt chút nữa ngã dúi dụi xuống đất, cũng may có Tiểu Lương đứng bên cạnh nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy tôi.
Mọi người vội vàng chạy tới vây quanh bác sĩ.
Lời của bác sĩ bị tiếng nói của bọn họ áp hết, tôi không nghe rõ bác sĩ nói gì cả. Khó khăn lắm hai chân mới bớt tê, vừa đi tới phòng ph.ẫu th.uật thì tôi nhìn thấy Hứa Diên nằm trên giường bệnh và đang được người ta đẩy ra ngoài.
Y tá đẩy anh, hai mắt Hứa Diên nhắm nghiền, không biết có phải là do ánh sáng hay không nhưng gương mặt anh trắng bệch như tờ giấy vậy.
Trái tim đang treo lơ lửng của tôi cuối cùng cũng được hạ xuống, đầu óc của tôi trống rỗng, thậm chí tôi còn không thể suy nghĩ được bất kỳ điều gì nữa.
Còn chưa kịp phản ứng, tôi đã đẩy mọi người ra rồi chạy vội tới: “Hứa Diên.”
Tôi run rẩy nắm chặt lấy bàn tay anh, vừa lên tiếng nước mắt đã không kìm nén được nữa mà tuôn rơi.
“Anh tỉnh dậy đi, chúng ta còn chưa bên nhau mà, anh không thể xảy ra chuyện gì được…”
Hứa Diên nằm im bất động.
Nước mắt tôi rơi xuống như mưa: “Hứa Diên anh không thể không chịu trách nhiệm với em được. Tối hôm ấy anh đã hôn em, sao chúng ta không thể bên nhau được chứ…”
Tôi vừa mới nói xong, đằng sau vang lên tiếng xì xầm.
Những gì tôi nói đều là thật. Thật ra hôm ăn lẩu giữa tôi và Hứa Diên đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.
Thật sự là ngoài ý muốn.
Lúc Hứa Diên đi tới cột tóc cho tôi, bởi vì không khống chế được lực ở cánh tay nên anh đã kéo tóc tôi rất đau. Tôi ngoảnh đầu lại muốn nói anh nhưng không ngờ rằng anh lại gần tôi đến thế.
Vừa khéo hai đôi môi chạm vào nhau.
Sau khi tôi hoàn hồn lại, đằng sau vang lên tiếng cười đùa: “Chị dâu ơi, chị có tin bây giờ chị hôn đại ca một cái anh ấy sẽ tỉnh dậy không?”
Tôi lau đi nước mắt trên mặt, nghẹn ngào nói: “Đã là lúc nào rồi, mọi người đừng đùa nữa.”
Một giây sau đột nhiên Hứa Diên mở mắt ra.
Anh lẳng lặng nhìn tôi, khóe miệng cong cong, ánh mắt ẩn chứa ý cười anh nói: “Bọn họ không lừa em đâu.”
Tôi ngẩn người ra nhìn Hứa Diên, anh nhỏ giọng nói với tôi: “Em lại đây, tôi nói cho em biết một bí mật.”
Đầu óc tôi trống rỗng, trong lòng vô cùng căng thẳng, tôi vô thức cúi đầu xuống theo như yêu cầu của anh.
Lúc tôi ghé sát lại gần tai Hứa Diên thì đột nhiên anh quay ngoắt đầu lại khẽ hôn lên môi tôi.
Một cảm giác ấm áp từ đôi môi truyền tới, cơ thể tôi cứng đờ trong nháy mắt. Tôi ngạc nhiên mở to mắt nhìn gương mặt của anh đang phóng đại trước mặt mình, đằng sau là tiếng ồn ào của cấp dưới anh.
Nụ hôn này chỉ kéo dài vỏn vẹn trong vòng vài giây thì đã bị bác sĩ cắt ngang rồi.
Bác sĩ khoảng bốn mươi tuổi dở khóc dở cười phất phất tay nói: “Thôi được rồi, cũng may là tôi biết cậu chỉ bị g.ãy chân thôi đấy, người nào không biết còn tưởng hai người đang diễn cảnh âm dương ly biệt nữa chứ.”
Trong hành lang vang lên tiếng đang cố nhịn cười của mọi người.
Tôi hoàn hồn lại, cuối cùng cũng hiểu được ý bác sĩ.
G.ãy chân.
“Hứa Diên.”
Tôi vừa đẩy xe vừa lườm anh: “Anh bị g.ãy chân nhưng sao anh lại vờ như mình hôn mê bất tỉnh vậy.”
Hứa Diên dở khóc dở cười nói: “Tôi vừa mới làm phẫu thuật chân xong, bác sĩ không cho tôi ngồi xe lăn cứ bắt tôi phải nằm trên giường. Vì ph.ẫu th.uật nên tôi được tiêm thu.ốc t.ê, tôi cũng không cảm thấy đau mà chỉ thấy buồn ngủ nên muốn chợp mắt một chút thôi mà.”
“...”
Thôi được rồi, còn về chuyện vừa nãy mặt anh trắng bệch hơn tờ giấy, chắc là vì vấn đề ánh sáng rồi.
Ít nhất thì bây giờ mặt anh cũng đã hồng hào hơn nhiều rồi.
Bên trong phò.ng bệ.nh.
Bác sĩ chính dặn dò Hứa Diên hai câu rồi đi luôn, đám cấp dưới với khả năng diễn xuất thượng thừa kia của anh cũng rất thức thời rời đi.
Bên trong phò.ng bệ.nh vắng vẻ, chỉ còn lại tôi và Hứa Diên.
Hứa Diên nằm ở trên giường bệnh, còn tôi thì ngồi ở bên cạnh anh, bầu không khí lúc này vừa lúng túng lại có thêm một chút gì đó mập mờ.
Đúng là nghiệp mà.
Vừa nghĩ tới biểu hiện ban nãy của mình tôi xấu hổ ch.ết đi được ấy. Lần này thì hay rồi, tất cả mọi người đều biết được chuyện tôi thích Hứa Diên.
Thật ra không phải là tôi chưa từng nghĩ tới chuyện yêu đương với Hứa Diên nhưng có nằm mơ tôi cũng không ngờ rằng mình lại là người chủ động nói ra chuyện này.
Càng nghĩ càng tức á, tôi ngoảnh đầu lại nhìn anh, sau đó…
Vào khoảnh khắc tôi ngoảnh đầu lại ấy, tôi không kịp phòng bị mà đối diện với đôi mắt cười kia của Hứa Diên.
Không hiểu sao cơn giận tích tụ trong lòng tôi đã tan thành mây khói trong chớp mắt.
Hứa Diên mỉm cười nhìn tôi, anh hơi nghiêng đầu, mấy giây sau anh mới lên tiếng hỏi tôi: “Nhóc con này, tôi có chuyện này muốn hỏi em.”
“Chuyện gì ạ?”
Tôi đưa tay sờ lên mặt mình, bỏng rát.
“Em có bạn trai chưa?”
Tôi lườm anh: “Anh biết rồi còn hỏi.”
Hứa Diên mỉm cười, anh cầm lấy tay tôi rồi nói: “Vậy em thấy tôi thế nào?”
Tôi ngẩn người ra hai giây, mặt càng đỏ hơn.
Tôi nhìn Hứa Diên, rõ ràng trong lòng muốn được ở bên anh ch.ết đi được nhưng lại cứng miệng.
Tôi bĩu môi cố tình nói: “Cũng tạm thôi ạ.”
Hứa Diên vẫn là dáng vẻ rạng ngời kia, anh nắm chặt lấy tay tôi, hô hấp càng trở nên dồn dập hơn: “Vậy thì phải để em chịu ấm ức ở bên anh rồi.”
Nói xong anh bình tĩnh nhìn thẳng vào đôi mắt tôi.
Thật ra tôi cũng không hẳn là một người hướng nội nhưng khi đứng trước mặt Hứa Diên không hiểu sao tôi cứ đỏ mặt, tim đập nhanh suốt.
Tôi vốn đang rất căng thẳng nhưng trong khoảnh khắc nhìn vào vành tai của Hứa Diên…
Hóa ra trông anh bình tĩnh thế thôi chứ thực tế cũng căng thẳng không kém gì tôi.
Tôi bật cười, sáp lại gần nhìn anh nhưng lại phát hiện ra trong đôi mắt anh có mấy phần tránh né.
“Hứa Diên có phải anh xấu hổ đúng không, tai anh cũng đỏ hết lên rồi kìa.”
“Anh đang rất căng thẳng.”
Tôi chống hai tay lên giường cúi đầu nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh có làm sai chuyện gì đâu, sợ gì chứ.”
Hứa Diên nuốt nước miếng, anh nhìn vào gương mặt tôi cuối cùng nhỏ giọng nói: “Nhưng anh đã làm chuyện xấu trong lòng rồi.”
???
Tôi đờ người ra sau đó mới phản ứng lại.
Hiểu được ý trong lời nói của anh mặt tôi lại càng đỏ hơn nữa.
“Hứa Diên.”
Tôi đỏ mặt nhìn anh.
Nhưng Hứa Diên chỉ cười cười, một giây sau anh đưa tay lên bẹo má tôi rồi nói: “Nhóc con, làm bạn gái anh nhé.”
Bên trong phò.ng bệ.nh vô cùng tĩnh lặng.
Cơn gió nhẹ nhàng thổi bên ngoài cửa sổ, thổi bay rèm cửa, cũng khiến trái tim tôi rung động.
Tôi mỉm cười, tôi có thể cảm nhận được rõ ràng đôi tai của mình cũng đang dần đỏ lên.
“Vâng ạ.”
**********
Ngoại truyện.
Duyên phận đúng là một thứ gì đó rất kỳ diệu.
Tôi và Hứa Diên yêu nhau được một năm thì đính hôn.
Bố tôi và bố Hứa Diên cũng không muốn tổ chức quá rầm rộ thế nên ngày hôm ấy chúng tôi chỉ làm đơn giản, chỉ là một bữa cơm thân mật có sự góp mặt của hai bên gia đình mà thôi.
Kể ra giữa bố tôi và bố Hứa Diên còn có một chút chuyện nhỏ nữa đấy.
Năm đó bố tôi và bố anh là bạn cùng trường, là kiểu bạn bè thân thiết với nhau.
Nhưng sau này vì một số chuyện nên tình cảm không còn được như xưa nữa.
Bố tôi chưa bao giờ kể chuyện này với tôi cả, đều là tôi nghe được từ chỗ Hứa Diên hết đấy.
Cho đến lần gặp lại nhau sau bao nhiêu năm, chuyện đúng sai đã được hóa giải hai người đã bắt tay làm lành với nhau. Không chỉ có thế đâu, mà hai người còn bàn bạc định tác hợp cho con trai và con gái của mình nữa.
Cũng chính là tôi và Hứa Diên.
Nhưng mà hai người lại không ngờ rằng, bọn họ còn chưa kịp làm ông tơ bà nguyệt thì m.a xui qu.ỷ khiến thế nào chúng tôi lại quen biết nhau.
Duyên phận quả nhiên rất kỳ diệu.
Buổi tối hôm đó tất cả mọi người đều say mèm, Hứa Diên cũng đã uống không ít.
Không hiểu tại sao một người đàn ông vạm vỡ, cao hơn mét tám như Hứa Diên sau khi say rư.ợu lại trở nên nũng nịu như thế. Anh ôm chầm lấy tôi, khẽ cọ cọ cằm lên bả vai của tôi.
“Nhóc con.” Hứa Diên gọi tôi, giọng nói của anh vừa trầm ấm lại vừa dịu dàng: “Thật ra anh không phải là người sẽ tin vào tình yêu s.ét đ.ánh đâu. Anh luôn cảm thấy câu nói tình yêu s.ét đ.ánh là chính là ham mê cái đẹp ấy nói rất đúng, thế nhưng...”
Hứa Diên khẽ hôn lên vành tai tôi, ngưa ngứa.
“Hôm ấy khi nhìn thấy em ngồi ở quán ăn nhỏ, anh đã không kìm lòng được tim đập thình thịch. Anh có tội nên mới rung động với một cô nhóc đang say rư.ợu như thế.”
Tôi lặng lặng nhìn anh, trái tim đã mềm nhũn cả ra rồi nhưng vẫn cứng miệng nói: “Vậy anh muốn chuộc tội thế nào đây?”
Hứa Diên bật cười, giọng điệu ngả ngớn: “Hay là anh chuộc tội trên giường nhé.”
Tôi đấm lên ngực anh: “Hứa Diên.”
Hứa Diên khẽ cười rồi anh lại ôm chặt lấy tôi hơn, giọng anh bay theo gió văng vẳng bên tai tôi.
“Nhóc con, cảm ơn em.”
“Cảm ơn em vì điều gì ạ?”
“Cảm ơn em ngày hôm đó đã gọi cho anh.”
Ps: Những tình tiết có trong câu chuyện đều là do nội dung cần như thế, các bạn nữ nhớ tự bảo vệ mình thật tốt nhé, đừng uống say ở bên ngoài, cũng như đừng dễ dàng tin tưởng người lạ.
Bình luận facebook